Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
-
Chương 31:
Rốt cuộc cũng là tấm lòng của cháu gái ngoại, bà ngoại Lâm không tiếp tục nói đưa tiền, mà chia xoài cho mọi người nếm thử.
Cái trong tay của Dư Tương rất lớn, quanh thân quả xoài không bị dập, tròn trịa chắc nịch giống như mới vừa hái từ trên cây xuống, thứ này chắc là đến từ không gian giới tử nhỉ?
"Trường Phong, ăn trái này có phép màu gì không? Tỷ như kéo dài tuổi thọ gì đó?"
Hệ thống Trường Phong: "Không đâu, nói chung không gian giới tử chỉ sản xuất ra chất lượng tốt hơn so với bình thường, nếu cây ăn quả có thêm linh thủy, hoặc là sinh trưởng ở đất lành màu mỡ mới có phép màu, tựa như trong thần thoại của các cô bàn đào sinh trưởng ở Tiên giới."
"Trách không được con bé dám tùy tiện lấy ra."
Hệ thống Trường Phong không nói tiếp.
Dư Tương nhướng mày, Trường Phong đối với Ninh Miễn là kính sợ có thừa, đối với Dư Lộ cũng không có nửa phần ác ý.
Thật sự thú vị.
Bùi Thừa Quang và Dư Lộ cũng đã đến rồi, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ bữa tiệc nướng, chuẩn bị sẵn đồ mang đến nhà họ Khương, đã được mọi người nhất trí hoan nghênh, ngoại trừ bốn người bọn họ, còn có sáu người đến tham gia bữa tiệc nướng, đều ở đại viện này, cũng không cọ ăn cọ uống, mà người này thì mang nước trái cây với nước ngọt, người kia thì mang bia với rượu trắng, hơn nữa xiên que nướng cũng đủ để mọi người ăn no.
Khương Duệ Quân vẫy tay kêu Dư Tương đi qua: "Cậu có thể nấu ăn, tới dạy tôi cách làm thế nào để nướng thứ này được không?"
Cánh gà êm đẹp bị nướng đến cháy đen.
Khóe miệng Dư Tương giật giật: "Cậu không biết nướng thì tại sao còn muốn tổ chức tiệc nướng chứ?"
Khương Duệ Quân dõng dạc nói: "Giữa các cậu sẽ luôn có người có thể, tôi tin tưởng cậu!"
"Để tôi thử xem, có mật ong không? Lấy một ít."
"Tôi đi hỏi dì."
Khương Duệ Quân vui sướng rời đi, cũng có một cô gái giúp lật xiên que nướng, một nam thanh niên bỏ thêm than, cũng có người đang chơi trò chơi, Dư Lộ đang nói chuyện với hai người anh họ.
Lúc này, Ninh Miễn mang theo một ít đồ bước đến ngoài cửa.
"Lộ Lộ~~~"
Dư Lộ kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Dư Tương.
Dư Tương câu được câu không phe phẩy quạt hương bồ quạt lửa: "Em đến xem xem nướng tôm lớn như thế nào, chị không làm được."
Khói lửa mịt mù gì đó, gặp nạn người khác gánh.
Dư Lộ mỉm cười đi tới, vươn đôi tay nhu nhược không xương tiếp nhận xiên que nướng lật ngược lại, Dư Tương phe phẩy quạt hương bồ quạt mát cho chính mình, chờ Khương Duệ Quân cầm mật ong trở về, cô mới mở miệng.
"Lấy cọ quét một lớp lên cánh gà, đúng rồi, rắc chút ớt bột, ớt này có cay không?"
Khương Duệ Quân chịu thương chịu khó: "Có hơi cay, nhưng rất thơm!"
Dư Tương quay đầu hỏi: "Mọi người có ai không ăn cay không?"
Đa số đều gật đầu, Bùi Thừa Hãn giơ tay: "Anh không thể ăn quá cay."
Vẻ mặt Dư Tương không biểu tình ra lệnh: "Được rồi, đều thêm cay."
Bùi Thừa Hãn sờ sờ mũi, thành thật ngồi xuống.
Khương Duệ Quân lập tức vui vẻ rắc ớt bột, tràn đầy vui sướng khi thấy người ta gặp họa.
Dư Lộ chần chờ nói: "Chị, anh họ không thể ăn cay, có phải anh ấy đã đắc tội với chị hay không? Có điều tính tình của anh họ rất tốt, chị như vậy anh ấy cũng sẽ không tức giận."
Cô ta giống như là đang do dự có nên giúp chị gái mình đối phó với anh họ hay không.
Nhưng lời nói cũng có một ý tứ khác, là đang nói Dư Tương dừng dùng phương pháp này để khiến cho Bùi Thừa Hãn chú ý.
Dư Tương không thèm để ý: "Không sao cả."
Cô mạnh mẽ giữ lấy hào quang, giống như là tức không chịu được nữa.
Chính là muốn nói cho Dư Lộ biết tối hôm qua cô đã nghe được cuộc đối thoại của hai người, cho nên ghi hận trong lòng với Bùi Thừa Hãn, nửa thật nửa giả che áo choàng lại, khiến Dư Lộ trọng sinh cho rằng cô vẫn là Dư Tương kia.
Dư Lộ mỉm cười dịu dàng, lại không ngăn cản.
Cánh gà nướng xong chia cho mọi người, Dư Tương thuận thế ngồi xuống nghỉ ngơi, chỗ ngồi đúng lúc ở bên cạnh Ninh Miễn.
Ninh Miễn không đụng vào cánh gà kia.
Dư Tương mạnh mẽ đề cử: "Anh Ninh Miễn, cánh gà là do em nướng đó, anh nếm thử nha."
Dư Lộ ở phía xa nghe thấy, khóe miệng gợi lên ý cười nhạt như có như không, Ninh Miễn căn bản không ăn cay, Dư Tương này quả nhiên ngu ngốc như trong trí nhớ vậy.
Cái trong tay của Dư Tương rất lớn, quanh thân quả xoài không bị dập, tròn trịa chắc nịch giống như mới vừa hái từ trên cây xuống, thứ này chắc là đến từ không gian giới tử nhỉ?
"Trường Phong, ăn trái này có phép màu gì không? Tỷ như kéo dài tuổi thọ gì đó?"
Hệ thống Trường Phong: "Không đâu, nói chung không gian giới tử chỉ sản xuất ra chất lượng tốt hơn so với bình thường, nếu cây ăn quả có thêm linh thủy, hoặc là sinh trưởng ở đất lành màu mỡ mới có phép màu, tựa như trong thần thoại của các cô bàn đào sinh trưởng ở Tiên giới."
"Trách không được con bé dám tùy tiện lấy ra."
Hệ thống Trường Phong không nói tiếp.
Dư Tương nhướng mày, Trường Phong đối với Ninh Miễn là kính sợ có thừa, đối với Dư Lộ cũng không có nửa phần ác ý.
Thật sự thú vị.
Bùi Thừa Quang và Dư Lộ cũng đã đến rồi, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ bữa tiệc nướng, chuẩn bị sẵn đồ mang đến nhà họ Khương, đã được mọi người nhất trí hoan nghênh, ngoại trừ bốn người bọn họ, còn có sáu người đến tham gia bữa tiệc nướng, đều ở đại viện này, cũng không cọ ăn cọ uống, mà người này thì mang nước trái cây với nước ngọt, người kia thì mang bia với rượu trắng, hơn nữa xiên que nướng cũng đủ để mọi người ăn no.
Khương Duệ Quân vẫy tay kêu Dư Tương đi qua: "Cậu có thể nấu ăn, tới dạy tôi cách làm thế nào để nướng thứ này được không?"
Cánh gà êm đẹp bị nướng đến cháy đen.
Khóe miệng Dư Tương giật giật: "Cậu không biết nướng thì tại sao còn muốn tổ chức tiệc nướng chứ?"
Khương Duệ Quân dõng dạc nói: "Giữa các cậu sẽ luôn có người có thể, tôi tin tưởng cậu!"
"Để tôi thử xem, có mật ong không? Lấy một ít."
"Tôi đi hỏi dì."
Khương Duệ Quân vui sướng rời đi, cũng có một cô gái giúp lật xiên que nướng, một nam thanh niên bỏ thêm than, cũng có người đang chơi trò chơi, Dư Lộ đang nói chuyện với hai người anh họ.
Lúc này, Ninh Miễn mang theo một ít đồ bước đến ngoài cửa.
"Lộ Lộ~~~"
Dư Lộ kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Dư Tương.
Dư Tương câu được câu không phe phẩy quạt hương bồ quạt lửa: "Em đến xem xem nướng tôm lớn như thế nào, chị không làm được."
Khói lửa mịt mù gì đó, gặp nạn người khác gánh.
Dư Lộ mỉm cười đi tới, vươn đôi tay nhu nhược không xương tiếp nhận xiên que nướng lật ngược lại, Dư Tương phe phẩy quạt hương bồ quạt mát cho chính mình, chờ Khương Duệ Quân cầm mật ong trở về, cô mới mở miệng.
"Lấy cọ quét một lớp lên cánh gà, đúng rồi, rắc chút ớt bột, ớt này có cay không?"
Khương Duệ Quân chịu thương chịu khó: "Có hơi cay, nhưng rất thơm!"
Dư Tương quay đầu hỏi: "Mọi người có ai không ăn cay không?"
Đa số đều gật đầu, Bùi Thừa Hãn giơ tay: "Anh không thể ăn quá cay."
Vẻ mặt Dư Tương không biểu tình ra lệnh: "Được rồi, đều thêm cay."
Bùi Thừa Hãn sờ sờ mũi, thành thật ngồi xuống.
Khương Duệ Quân lập tức vui vẻ rắc ớt bột, tràn đầy vui sướng khi thấy người ta gặp họa.
Dư Lộ chần chờ nói: "Chị, anh họ không thể ăn cay, có phải anh ấy đã đắc tội với chị hay không? Có điều tính tình của anh họ rất tốt, chị như vậy anh ấy cũng sẽ không tức giận."
Cô ta giống như là đang do dự có nên giúp chị gái mình đối phó với anh họ hay không.
Nhưng lời nói cũng có một ý tứ khác, là đang nói Dư Tương dừng dùng phương pháp này để khiến cho Bùi Thừa Hãn chú ý.
Dư Tương không thèm để ý: "Không sao cả."
Cô mạnh mẽ giữ lấy hào quang, giống như là tức không chịu được nữa.
Chính là muốn nói cho Dư Lộ biết tối hôm qua cô đã nghe được cuộc đối thoại của hai người, cho nên ghi hận trong lòng với Bùi Thừa Hãn, nửa thật nửa giả che áo choàng lại, khiến Dư Lộ trọng sinh cho rằng cô vẫn là Dư Tương kia.
Dư Lộ mỉm cười dịu dàng, lại không ngăn cản.
Cánh gà nướng xong chia cho mọi người, Dư Tương thuận thế ngồi xuống nghỉ ngơi, chỗ ngồi đúng lúc ở bên cạnh Ninh Miễn.
Ninh Miễn không đụng vào cánh gà kia.
Dư Tương mạnh mẽ đề cử: "Anh Ninh Miễn, cánh gà là do em nướng đó, anh nếm thử nha."
Dư Lộ ở phía xa nghe thấy, khóe miệng gợi lên ý cười nhạt như có như không, Ninh Miễn căn bản không ăn cay, Dư Tương này quả nhiên ngu ngốc như trong trí nhớ vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook