Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi
-
Chương 15: Một chiêu
Thẩm Huyền Vũ rút được lá thăm, chưa kịp mở xem thi Tần Thiên Dật đã cuống cuồng lao tới vui như được Phi thăng mà nói:
- Thẩm ca, đệ thật may mắn, đệ rút trúng Chu sư muội rồi!!!
A, là Chu Uy Nghiên chưa Kết Đan. Thẩm Huyền Vũ nhếch môi:
- Vui lắm sao?
- Dĩ nhiên, đệ cứ lo mình không thể đi Dạ Minh hội với huynh, ai ngờ thật may mắn!
- Ngươi thử hỏi đánh thắng một nữ nhi thua kém tu vi thì có danh dự không?- Thẩm Huyền Vũ vẫn cười, nụ cười đầy châm biếm.
Tần Thiên Dật ngẫm nghĩ một hồi,mặt tỉnh bơ:
- Danh dự.
Thẩm Huyền Vũ:...
Hàn Duẫn Kì vừa đi tới nhất thời cũng cạn lời:...- Tên vô liêm sỉ!
Trông thấy nàng, Tần Thiên Dật hớn hở hỏi:
- Tỷ đấu với ai?
- Lạc Vân Giang ở Bạch Thanh phong, không trở ngại lắm.
- Chúng ta đều thật may mắn, haha.
Hàn Duẫn Kì bĩu môi:
- Gì chứ, ta có gặp ai cũng là không trở ngại!
- Rồi rồi. - Ai chẳng biết Hàn sư tỷ là đệ tử siêu tài năng được Diệp phong chủ yêu thương nhất, cưng tận trời chứ.
Lúc này Thẩm Huyền Vũ đã mở thăm,Hàn Duẫn Kì quay lại tò mò. Thẩm Huyền Vũ giơ lên cho hai người đối diện xem.
- Không... không phải chứ? - Tần Thiên Dật lắp bắp.
Hàn Duẫn Kì cũng hơi lo lắng:
- Thẩm sư huynh, huynh có thắng được Thất Hằng không?
Thẩm Huyền Vũ hơi ngạc nhiên:
- Hai người không tin ta sẽ thắng sao?
Tần Thiên Dật giật mình kinh hãi:
- Đệ tin! Đệ tin mà.
Hàn Duẫn Kì từ chối cho ý kiến.
Thẩm Huyền Vũ nhún vai. Khuỵn chân nhẹ xuống rồi nhảy vót lên đài cao, nơi Tiêu Vũ đang ngồi.
- Sư tôn. - Thẩm Huyền Vũ hành lễ, rất tự nhiên mà đón lấy ngọc phiến trong tay Tiêu Vũ, giúp hắn phất phơ quạt.
- Đấu với ai?- Tiêu Vũ thản nhiên hỏi.
- Thất Hằng.- Thẩm Huyền Vũ cũng rất tự nhiên trả lời, giọng điệu tựa như đang nói về việc cho Yến Tử ăn trên Bạch Lăng phong.
- Ừm. - Tiêu Vũ cũng không tỏ vẻ lo lắng gì, với hắn, nam chính bốc phải ai thì kẻ đó xấu số, không có ngoại lệ.
Thấy sư phụ tin tưởng mình như vậy, Thẩm Huyền Vũ như mở cờ trong lòng. Nhưng hình như không thỏa mãn lắm.
- Sư tôn không cổ vũ cho đồ nhi sao?- Thẩm Huyền Vũ hỏi, giọng điệu tràn đầy tổn thương.
Nghe được câu này khiến mấy vị phong chủ bên cạnh không khỏi nổi da gà, nhưng thôi, họ chỉ biết làm vẻ đã quá quen rồi.
Tiêu Vũ đưa tay xoa đầu nam chính, vẫn không nóng không lạnh nói:
- Đừng làm xấu mặt Bạch Lăng phong.
Mặc dù câu nói không có vẻ gì là đang khích lệ cổ vũ, nhưng cái bản mặt lạnh lùng này giờ của Thẩm Huyền Vũ bỗng bị hòa tan trông như một tiểu đệ tử ngoan hiền DỄ BỊ BẮT NẠT.
Lý Tâm Kiệt nãy giờ nhìn quá chướng mắt ( sau này y sẽ biết đây là cảm giác mù mắt chó ><), bực mình cất giọng:
- Tiêu sư huynh, mặc dù biết huynh rất tin tưởng vào đệ tử của mình, nhưng cũng nên nhìn thế cục chứ. Thẩm sư điệt đây lí nào có thể thắng được đại đệ tử của đệ.
Tiêu Vũ trong lòng cảm khái: Đây rồi đây rồi, màn khinh thường ban đầu thường thấy, ta xem lát nữa các ngươi tự vả thế nào?
Một cái nhìn cũng chẳng liếc sang, vị Tiêu phong chủ vẫn phất dật ngồi ấy mở miệng:
- Chưa thi đấu thì nói nhiều vậy làm gì?
Tiêu Thừa rất tận dụng thời cơ bênh vực đệ đệ:
- Đúng đấy Lý phong chủ, chưa thử thì không biết được điều gì, dù sao Thẩm sư điệt cũng là thiên tài trẻ tuổi của Bạch Phong phái chúng ta.
Cứ nhắc đến thiên tài đệ nhất Bạch Phong phái là Lý Tâm Kiệt lại bất giác đau ruột. Nếu không phải mười năm trước tên tiểu tử họ Thẩm kia không gặp được kì ngộ nào đó theo lời Tiêu Vân nói, thì có phải bây giờ danh xưng thiên tài đệ nhất sẽ là ở trên Tần Thiên Dật đệ tử của y không? Mà cái tên tiểu tử thối kia bây giờ sợ ai không sợ lại sợ nhất Thẩm Huyền Vũ, suốt ngày chỉ biết cong đuôi chạy theo hắn.
Không ngờ cái tên Tiêu phong chủ kia lại may mắn đến vậy, thu một tên vô phẩm thành một tên cực phẩm.
Trong lúc Lý Tâm Kiệt đang “ đau đáu” thì để thỏa lòng màn đấu khẩu của hai vị đại phong chủ Bạch Lăng phong và Bạch Ngự phong, Cố Thanh Hoan đã rất “ tốt bụng” sắp xếp cho Thất Hằng và Thẩm Huyền Vũ đấu đầu tiên.
Thẩm Huyền Vũ tạm thời rời xa chỗ ấm với sư phụ bay tới đài thi đấu.
Tại đây đã có một nam nhân mặc tử y đứng sẵn, đây là Thất Hằng.
- Thẩm sư huynh. – Thất Hằng chắp tay cúi người chào, khuôn mặt cười cười vẻ ngạo nghễ nắm chắc chín phần thắng. Hắn hiển nhiên là tự tin, ở đây, trong tám người này, hắn là mạnh nhất.
Trái với vẻ mặt coi trời bằng vung của Thất Hằng thì Thẩm Huyền Vũ lại thể hiện một khí thế rất nho nhã quân tử. Sau khi thực hiện màn chào sân chuẩn mực nhất, Cố Thanh Hoan hô lớn:
- Luận đấu bắt đầu!
Thất Hằng rút thiết kiếm trong tay, hướng Thẩm Huyền Vũ khiêu khích:
- Nào, cho sư đệ đây biết uy lực của Nhất Tiêu kiếm đi.
Nhất Tiêu kiếm chính là linh kiếm của Thẩm Huyền Vũ, mười năm trước khi y Trúc Cơ thành công, Tiêu Vũ đã mang y cùng đi tìm vị danh sư lừng lẫy Trần Lẫm Cát để rèn ra thanh kiếm từ sừng của yêu thú cấp tám- một trong những tài sản quý giá nhất mà Bán Nguyệt chân nhân để lại cho Tiêu Vũ.
Giống yêu thú kia vốn đã tuyệt chủng, nên đây là thanh kiếm độc nhất vô nhị trên đời, tất nhiên là ngoại trừ thanh Ngạo Quỷ kiếm trong nguyên tác vốn là kiếm linh của Thẩm Thanh Thừa sau này được truyền lại cho nam chính ra.
Mặc cho Thất Hằng khiêu khích, Thẩm Huyền Vũ vẫn đứng bất động, Nhất Tiêu vẫn nằm gọn gàng trong bao, một chút cũng không nhúc nhích.
Khuôn mặt Thất Hằng thoáng vặn vẹo:
- Ngươi có ý gì đây, Thẩm Huyền Vũ?
Thẩm Huyền Vũ thản nhiên:
- Tỷ thí.
- Sao ngươi không rút kiếm?
Dưới đài bắt đầu xôn xao. Tuy rằng Thất Hằng hơn Thẩm Huyền Vũ một tiểu cảnh giới, nhưng dù sao Thẩm Huyền Vũ đã được gắn mác thiên tài mười năm, có một thiểu số vẫn dành niềm tin cho Thẩm Huyền Vũ.
Nhưng duy không có một ai nghĩ rằng Thẩm Huyền Vũ lại tự tin đến mức không thèm rút kiếm.
- Quá ngạo mạn rồi! – Lý Tâm Kiệt đập bàn quay sang nhìn Tiêu Vũ với con mắt tràn đầy lửa giận.
Tiêu Vũ không để ý, trong lòng thì hưng phấn tới phát điên: Nam chính, thật soáiiiiiii.
Hàn Duẫn Kì đứng cạnh Tần Thiên Dật và Khúc Diệu, hơi lo lắng hỏi:
- Thẩm sư huynh liệu có thắng được không? – Nàng cũng không phải nàng trong nguyên tác, có niềm tin và tình yêu cố chấp với Thẩm Huyền Vũ. Bấy giờ nàng chỉ lo ngại y thua rồi sẽ làm xấu mặt Tiêu Phong chủ thôi. ( Tiêu Vũ:???)
Khúc Diệu cười cười:
- Yên tâm, đệ ấy đã bao giờ làm việc gì không chắc chắn chưa?
- Đúng vậy, đệ tin huynh ấy mạnh nhất. – Tần Thiên Dật mù quáng nói.
Hình như vị trí của Hàn Duẫn Kì và Tần Thiên Dật đã bị hoán đổi???!!!
Thất Hằng cắn răng nhìn Thẩm Huyền Vũ vẫn ung dung tại chỗ, không hiểu sao vẫn chưa ai xuất chiêu nhưng hắn đã cảm thấy một khí thế đè chặt lấy chân mình.
Vài giọt mồ hồi bắt đầu lăn dài trên trán, Thất Hằng hét lên một tiếng, ngay lập tức, một đạo quang kiếm khi màu lam chia thành năm hướng bay vọt lên không rồi hướng về phía Thẩm Huyền Vũ lao vun vút tới.
- Đây là … Ngũ Long Vờn Thủy của Bạch Ngự phong? Thất sư điệt thi triển thật đẹp mắt. –Mộc Hoài Lạc mắt đầy tiếu ý khen ngợi.
Lý Tẩm Kiệt phồng mũi tự hào, chưa kịp phát biểu thì:
- Nhưng …. – Tiêu Thừa lại nói, ngân câu chữ thật dài, nhưng thật ngu ngốc.
Mọi sự chú ý dồn về phía Thẩm Huyền Vũ. Ngay khi năm đạo thủy quang hòa thành một lao như mãnh long vun vút tới, Thẩm Huyền Vũ giương bàn tay ra, hô nhẹ:
- Giáng lôi.
Ngay lập tức một luồng sấm sét hòa vào dòng nước khiến con thủy long bị dội ngược lại, mạnh mẽ và dữ dội hơn gấp bội.
Lôi gặp thủy sẽ cường hóa, đạo lí này ai cũng hiểu, nhưng đủ mạnh để dội ngược chiêu thức thì lại là chuyện khác.
Từ thủy long ban đầu hóa thành Thủy Lôi long, Thất Hằng kinh hãi, tự chửi mình một ngàn lần vì đã sử dụng chiêu thức quá hời cho Thẩm Huyền Vũ, hắn mau chóng giương kiếm ra toan muốn chém đứt Thủy Lôi long.
- Ngu ngốc, mau tránh đi. – Khúc Diệu nhịn không được muốn chửi thề, sao đại đệ tử Bạch Ngự phong lại có trí tuệ như vậy chứ?!
Thủy Lôi long lao tới như vũ bão cuốn văng cả linh kiếm của Thất Hằng, ngay lúc này thì bỗng tan biến dưới một cái phất tay của kịp thời của Thẩm Huyền Vũ.
Ai cũng có cảm giác nếu trúng đòn vừa nãy thì chỉ có thần đan mời cứu được Thất Hằng.
Thất Hằng hoảng sợ ngã bệt xuống đất, hai chân vẫn còn không ngừng run, hắn sao có thể quên được áp lực kinh khủng vừa rồi, đây là phát ra từ một Kim đan trung kì sao?
Cố Thanh Hoan bay lên đài, cao giọng:
- Trận tỷ thí đầu tiên, Thất Hằng bị đánh bay vũ khí, Thẩm Huyền Vũ thắng cuộc.
- Thẩm ca, đệ thật may mắn, đệ rút trúng Chu sư muội rồi!!!
A, là Chu Uy Nghiên chưa Kết Đan. Thẩm Huyền Vũ nhếch môi:
- Vui lắm sao?
- Dĩ nhiên, đệ cứ lo mình không thể đi Dạ Minh hội với huynh, ai ngờ thật may mắn!
- Ngươi thử hỏi đánh thắng một nữ nhi thua kém tu vi thì có danh dự không?- Thẩm Huyền Vũ vẫn cười, nụ cười đầy châm biếm.
Tần Thiên Dật ngẫm nghĩ một hồi,mặt tỉnh bơ:
- Danh dự.
Thẩm Huyền Vũ:...
Hàn Duẫn Kì vừa đi tới nhất thời cũng cạn lời:...- Tên vô liêm sỉ!
Trông thấy nàng, Tần Thiên Dật hớn hở hỏi:
- Tỷ đấu với ai?
- Lạc Vân Giang ở Bạch Thanh phong, không trở ngại lắm.
- Chúng ta đều thật may mắn, haha.
Hàn Duẫn Kì bĩu môi:
- Gì chứ, ta có gặp ai cũng là không trở ngại!
- Rồi rồi. - Ai chẳng biết Hàn sư tỷ là đệ tử siêu tài năng được Diệp phong chủ yêu thương nhất, cưng tận trời chứ.
Lúc này Thẩm Huyền Vũ đã mở thăm,Hàn Duẫn Kì quay lại tò mò. Thẩm Huyền Vũ giơ lên cho hai người đối diện xem.
- Không... không phải chứ? - Tần Thiên Dật lắp bắp.
Hàn Duẫn Kì cũng hơi lo lắng:
- Thẩm sư huynh, huynh có thắng được Thất Hằng không?
Thẩm Huyền Vũ hơi ngạc nhiên:
- Hai người không tin ta sẽ thắng sao?
Tần Thiên Dật giật mình kinh hãi:
- Đệ tin! Đệ tin mà.
Hàn Duẫn Kì từ chối cho ý kiến.
Thẩm Huyền Vũ nhún vai. Khuỵn chân nhẹ xuống rồi nhảy vót lên đài cao, nơi Tiêu Vũ đang ngồi.
- Sư tôn. - Thẩm Huyền Vũ hành lễ, rất tự nhiên mà đón lấy ngọc phiến trong tay Tiêu Vũ, giúp hắn phất phơ quạt.
- Đấu với ai?- Tiêu Vũ thản nhiên hỏi.
- Thất Hằng.- Thẩm Huyền Vũ cũng rất tự nhiên trả lời, giọng điệu tựa như đang nói về việc cho Yến Tử ăn trên Bạch Lăng phong.
- Ừm. - Tiêu Vũ cũng không tỏ vẻ lo lắng gì, với hắn, nam chính bốc phải ai thì kẻ đó xấu số, không có ngoại lệ.
Thấy sư phụ tin tưởng mình như vậy, Thẩm Huyền Vũ như mở cờ trong lòng. Nhưng hình như không thỏa mãn lắm.
- Sư tôn không cổ vũ cho đồ nhi sao?- Thẩm Huyền Vũ hỏi, giọng điệu tràn đầy tổn thương.
Nghe được câu này khiến mấy vị phong chủ bên cạnh không khỏi nổi da gà, nhưng thôi, họ chỉ biết làm vẻ đã quá quen rồi.
Tiêu Vũ đưa tay xoa đầu nam chính, vẫn không nóng không lạnh nói:
- Đừng làm xấu mặt Bạch Lăng phong.
Mặc dù câu nói không có vẻ gì là đang khích lệ cổ vũ, nhưng cái bản mặt lạnh lùng này giờ của Thẩm Huyền Vũ bỗng bị hòa tan trông như một tiểu đệ tử ngoan hiền DỄ BỊ BẮT NẠT.
Lý Tâm Kiệt nãy giờ nhìn quá chướng mắt ( sau này y sẽ biết đây là cảm giác mù mắt chó ><), bực mình cất giọng:
- Tiêu sư huynh, mặc dù biết huynh rất tin tưởng vào đệ tử của mình, nhưng cũng nên nhìn thế cục chứ. Thẩm sư điệt đây lí nào có thể thắng được đại đệ tử của đệ.
Tiêu Vũ trong lòng cảm khái: Đây rồi đây rồi, màn khinh thường ban đầu thường thấy, ta xem lát nữa các ngươi tự vả thế nào?
Một cái nhìn cũng chẳng liếc sang, vị Tiêu phong chủ vẫn phất dật ngồi ấy mở miệng:
- Chưa thi đấu thì nói nhiều vậy làm gì?
Tiêu Thừa rất tận dụng thời cơ bênh vực đệ đệ:
- Đúng đấy Lý phong chủ, chưa thử thì không biết được điều gì, dù sao Thẩm sư điệt cũng là thiên tài trẻ tuổi của Bạch Phong phái chúng ta.
Cứ nhắc đến thiên tài đệ nhất Bạch Phong phái là Lý Tâm Kiệt lại bất giác đau ruột. Nếu không phải mười năm trước tên tiểu tử họ Thẩm kia không gặp được kì ngộ nào đó theo lời Tiêu Vân nói, thì có phải bây giờ danh xưng thiên tài đệ nhất sẽ là ở trên Tần Thiên Dật đệ tử của y không? Mà cái tên tiểu tử thối kia bây giờ sợ ai không sợ lại sợ nhất Thẩm Huyền Vũ, suốt ngày chỉ biết cong đuôi chạy theo hắn.
Không ngờ cái tên Tiêu phong chủ kia lại may mắn đến vậy, thu một tên vô phẩm thành một tên cực phẩm.
Trong lúc Lý Tâm Kiệt đang “ đau đáu” thì để thỏa lòng màn đấu khẩu của hai vị đại phong chủ Bạch Lăng phong và Bạch Ngự phong, Cố Thanh Hoan đã rất “ tốt bụng” sắp xếp cho Thất Hằng và Thẩm Huyền Vũ đấu đầu tiên.
Thẩm Huyền Vũ tạm thời rời xa chỗ ấm với sư phụ bay tới đài thi đấu.
Tại đây đã có một nam nhân mặc tử y đứng sẵn, đây là Thất Hằng.
- Thẩm sư huynh. – Thất Hằng chắp tay cúi người chào, khuôn mặt cười cười vẻ ngạo nghễ nắm chắc chín phần thắng. Hắn hiển nhiên là tự tin, ở đây, trong tám người này, hắn là mạnh nhất.
Trái với vẻ mặt coi trời bằng vung của Thất Hằng thì Thẩm Huyền Vũ lại thể hiện một khí thế rất nho nhã quân tử. Sau khi thực hiện màn chào sân chuẩn mực nhất, Cố Thanh Hoan hô lớn:
- Luận đấu bắt đầu!
Thất Hằng rút thiết kiếm trong tay, hướng Thẩm Huyền Vũ khiêu khích:
- Nào, cho sư đệ đây biết uy lực của Nhất Tiêu kiếm đi.
Nhất Tiêu kiếm chính là linh kiếm của Thẩm Huyền Vũ, mười năm trước khi y Trúc Cơ thành công, Tiêu Vũ đã mang y cùng đi tìm vị danh sư lừng lẫy Trần Lẫm Cát để rèn ra thanh kiếm từ sừng của yêu thú cấp tám- một trong những tài sản quý giá nhất mà Bán Nguyệt chân nhân để lại cho Tiêu Vũ.
Giống yêu thú kia vốn đã tuyệt chủng, nên đây là thanh kiếm độc nhất vô nhị trên đời, tất nhiên là ngoại trừ thanh Ngạo Quỷ kiếm trong nguyên tác vốn là kiếm linh của Thẩm Thanh Thừa sau này được truyền lại cho nam chính ra.
Mặc cho Thất Hằng khiêu khích, Thẩm Huyền Vũ vẫn đứng bất động, Nhất Tiêu vẫn nằm gọn gàng trong bao, một chút cũng không nhúc nhích.
Khuôn mặt Thất Hằng thoáng vặn vẹo:
- Ngươi có ý gì đây, Thẩm Huyền Vũ?
Thẩm Huyền Vũ thản nhiên:
- Tỷ thí.
- Sao ngươi không rút kiếm?
Dưới đài bắt đầu xôn xao. Tuy rằng Thất Hằng hơn Thẩm Huyền Vũ một tiểu cảnh giới, nhưng dù sao Thẩm Huyền Vũ đã được gắn mác thiên tài mười năm, có một thiểu số vẫn dành niềm tin cho Thẩm Huyền Vũ.
Nhưng duy không có một ai nghĩ rằng Thẩm Huyền Vũ lại tự tin đến mức không thèm rút kiếm.
- Quá ngạo mạn rồi! – Lý Tâm Kiệt đập bàn quay sang nhìn Tiêu Vũ với con mắt tràn đầy lửa giận.
Tiêu Vũ không để ý, trong lòng thì hưng phấn tới phát điên: Nam chính, thật soáiiiiiii.
Hàn Duẫn Kì đứng cạnh Tần Thiên Dật và Khúc Diệu, hơi lo lắng hỏi:
- Thẩm sư huynh liệu có thắng được không? – Nàng cũng không phải nàng trong nguyên tác, có niềm tin và tình yêu cố chấp với Thẩm Huyền Vũ. Bấy giờ nàng chỉ lo ngại y thua rồi sẽ làm xấu mặt Tiêu Phong chủ thôi. ( Tiêu Vũ:???)
Khúc Diệu cười cười:
- Yên tâm, đệ ấy đã bao giờ làm việc gì không chắc chắn chưa?
- Đúng vậy, đệ tin huynh ấy mạnh nhất. – Tần Thiên Dật mù quáng nói.
Hình như vị trí của Hàn Duẫn Kì và Tần Thiên Dật đã bị hoán đổi???!!!
Thất Hằng cắn răng nhìn Thẩm Huyền Vũ vẫn ung dung tại chỗ, không hiểu sao vẫn chưa ai xuất chiêu nhưng hắn đã cảm thấy một khí thế đè chặt lấy chân mình.
Vài giọt mồ hồi bắt đầu lăn dài trên trán, Thất Hằng hét lên một tiếng, ngay lập tức, một đạo quang kiếm khi màu lam chia thành năm hướng bay vọt lên không rồi hướng về phía Thẩm Huyền Vũ lao vun vút tới.
- Đây là … Ngũ Long Vờn Thủy của Bạch Ngự phong? Thất sư điệt thi triển thật đẹp mắt. –Mộc Hoài Lạc mắt đầy tiếu ý khen ngợi.
Lý Tẩm Kiệt phồng mũi tự hào, chưa kịp phát biểu thì:
- Nhưng …. – Tiêu Thừa lại nói, ngân câu chữ thật dài, nhưng thật ngu ngốc.
Mọi sự chú ý dồn về phía Thẩm Huyền Vũ. Ngay khi năm đạo thủy quang hòa thành một lao như mãnh long vun vút tới, Thẩm Huyền Vũ giương bàn tay ra, hô nhẹ:
- Giáng lôi.
Ngay lập tức một luồng sấm sét hòa vào dòng nước khiến con thủy long bị dội ngược lại, mạnh mẽ và dữ dội hơn gấp bội.
Lôi gặp thủy sẽ cường hóa, đạo lí này ai cũng hiểu, nhưng đủ mạnh để dội ngược chiêu thức thì lại là chuyện khác.
Từ thủy long ban đầu hóa thành Thủy Lôi long, Thất Hằng kinh hãi, tự chửi mình một ngàn lần vì đã sử dụng chiêu thức quá hời cho Thẩm Huyền Vũ, hắn mau chóng giương kiếm ra toan muốn chém đứt Thủy Lôi long.
- Ngu ngốc, mau tránh đi. – Khúc Diệu nhịn không được muốn chửi thề, sao đại đệ tử Bạch Ngự phong lại có trí tuệ như vậy chứ?!
Thủy Lôi long lao tới như vũ bão cuốn văng cả linh kiếm của Thất Hằng, ngay lúc này thì bỗng tan biến dưới một cái phất tay của kịp thời của Thẩm Huyền Vũ.
Ai cũng có cảm giác nếu trúng đòn vừa nãy thì chỉ có thần đan mời cứu được Thất Hằng.
Thất Hằng hoảng sợ ngã bệt xuống đất, hai chân vẫn còn không ngừng run, hắn sao có thể quên được áp lực kinh khủng vừa rồi, đây là phát ra từ một Kim đan trung kì sao?
Cố Thanh Hoan bay lên đài, cao giọng:
- Trận tỷ thí đầu tiên, Thất Hằng bị đánh bay vũ khí, Thẩm Huyền Vũ thắng cuộc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook