Xuyên Thành Sư Phụ Của Pháo Hôi
-
Chương 16: Nguyệt Thế Xa
Một trận thắng vượt cấp của Thẩm Huyền Vũ nhanh chóng trở thành tin nóng hổi của Bạch Phong phái suốt mấy ngày vẫn không hạ nhiệt.
Các tân đệ tử nhờ vậy mà liền xác lập Thẩm Huyền Vũ trở thành một tượng đài để chúng luôn hướng tới.
Cuộc tỷ thí ấy Tần Thiên Dật cũng rất nhẹ nhàng mà đánh bại tiểu sư muội Chu Uy Nghiên một cách … ừm, không vẻ vang gì cho lắm.
Phần thi luyện đan của Hàn Duẫn Kì thì chiến thắng vô cùng thuyết phục.
Danh sách năm người tham dự Dạ Minh hội bao gồm: Tần Thiên Dật, Thẩm Huyền Vũ, Khúc Diệu, Bạc Cẩn Du và Hàn Duẫn Kì.
Vậy là năm người được lên danh sách mười ngày sau sẽ tới Ngọc Hồi thành.
Để bảo đảm an toàn cho các đệ tử tham gia, Bạch Phong phái mọi lần đều phái theo một vị phong chủ.
Ngay khi danh sách được ấn định Diệp Tử Vân năng nổ xung phong dẫn đầu nhưng xui xẻo là Tiêu Vũ cũng muốn tham gia chuyến đi lần này.
Dù sao đây cũng là một ngã rẽ của kịch tình, không thể biết trước điều gì, hắn cũng thực tâm lo lắng cho “đồ đệ nhỏ” của mình.
Mà dĩ nhiên giữa thỉnh cầu của Diệp Tử Vân vầ Tiêu Vũ thì Tiêu Thừa “ đệ khống nặng” sẽ chấp nhận lời đề nghị của Tiêu Vũ rồi.
Hậu quả là Diệp phong chủ cao cao tại thượng dành cả một ngày trên Bạch Lăng phong để nhắc nhở Tiêu Vũ phải chăm sóc tốt cho “Duẫn Duẫn” của nàng ta, còn bị nhồi cho một đống linh đan linh dược cao cấp cần thiết mọi lúc mọi nơi cho Hàn Duẫn Kì, khiến Thẩm Huyền Vũ đen mặt nhìn Hàn Duẫn Kì mấy ngày không sáng lên …
Đi cùng năm người và Tiêu Vũ còn có Cố Thanh Hoan, với vai trò là cố vấn cho các đệ tử.
Dù sao người ta cũng là đương kim vô địch Dạ Minh hội mười hai năm trước mà.
- --
- --
- --
Mười ngày sau.
Đệ tử Bạch Phong phái tập trung để cổ vũ đoạn đường đầu cho năm vị sư huynh sư tỷ của mình.
Trong biển bạch y lam y, Cố Thanh Hoan vẫn đang đứng một chỗ to nhỏ gì đó với Khúc Diệu.
Bạc Cẩn Du một nam tử bận thanh y, trầm tĩnh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nhẫn không gian của mình.
Còn Hàn Duẫn Kì thì đang ngó qua ngó lại như đang kiếm cái gì đó. Tần Thiên Dật đau đầu nói:
- Tỷ kiếm gì mà cứ xoay mòng mòng vậy?
- Ta kiếm Tiêu… ấy không, Thẩm sư huynh chứ ai! Sao còn chưa tới nữa. – Hàn Duẫn Kì không giữ được vẻ đáng yêu thường ngày mà hơi lộp bộp.
Nàng vậy là sắp được đồng hành cùng Tiêu sư thúc một tháng tới, nàng không kìm được sự phấn khích đáy lòng nha.
Tần Thiên Dật nhìn về phía xa xa, thấy một vật thể kì lạ đang đi tới.
Đây chính là một cỗ xe ngựa lung linh mạ vàng đang trôi nổi trên không. Cỗ xe được kéo bởi hai con thiết mã có linh thức vô cùng uy nghiêm. Trên thành xa khảm đầy linh thạch và minh châu nhìn xa cỗ xe tựa như một mặt trời di động.
Tất cả đệ tử trợn tròn mắt, như không tin nổi vào mắt mình:
- Đây … lẽ nào là.. Nguyệt Thế Xa?
- Chính là Nguyệt Thế Xa trong truyền thuyết!!!
Nguyệt Thế Xa là pháp bảo cấp Thiên độc nhất của Bán Nguyệt chân nhân, trước đây mỗi lần vị chân nhân kia xuất hiện sẽ kèm theo là tiếng chuông gió leng keng của Nguyệt Thế Xa. Ba mươi năm kể từ khi Bán Nguyệt chân nhân phi thăng thế nhân đã không còn trông thấy cỗ xe xa hoa kia nữa.
Quả nhiên chân nhân đã để lại bảo vật cho đệ tử duy nhất- Tiêu Vân chân nhân.
Nguyệt Thế Xa từ từ hạ xuống trước ánh mắt ngưỡng mộ của đám đệ tử.
Thẩm Huyền Vũ vén rèm bước xuống xe, giơ tay đỡ Tiêu Vũ bước theo sau.
Tần Thiên Dật không kìm nổi xúc động chạy tới:
- Tiêu sư thúc, Thẩm sư huynh, trời ơi, thực sự là Nguyệt Thế Xa. Tần gia ta từ nhỏ tới lớn cũng chưa từng thấy cỗ xe ngựa nào đẹp như vậy.
Hàn Duẫn Kì cũng vui vẻ chạy tới, hành lễ thật nghiêm chỉnh với hai người trước mắt.
- Tiêu phong chủ, người chuẩn bị Nguyệt Thế Xa cho tất cả chúng ta sao?
Ai cũng biết Nguyệt Thế Xa trong truyền thuyết là một giới chỉ không gian bản lớn, bên trongh chắc chắn không nhỏ bé như mọi người vẫn thấy ở một kích cỡ xe ngựa bình thường.
Tiêu Vũ gật đầu:
- Phải, để tiết kiệm thời gian cho chúng ta, mọi người đều lên Nguyệt Thế Xa hết đi.- Nói rồi Tiêu Vũ cùng Thẩm Huyền Vũ bước lên xe đầu tiên.
- Oaa, đa tạ Tiêu sư thúc. – Tần Thiên Dật là người đầu tiên quá háo hức mà nhắt lên xe ngựa ngay sau đó.
Tiếp theo là lần lượt là Hàn Duẫn Kì, Bạc Cẩn Du, Khúc Diệu và Cố Thanh Hoan.
Xe ngựa tưởng chừng quá nhỏ cứ vậy mà chứa trọn mấy người họ.
Bước vào sau tấm rèm, Khúc Diệu choáng ngợp trước cảnh tượng bên trong.
- Đây chính là tiền sảnh của Bạch Lăng phong thu nhỏ sao?
Không gian trong buồng xe ngựa rộng ngoài sức tưởng tượng, nơi họ đang đứng là một phòng khách tương đối rộng, được bày biện vô cùng tinh tế từ ngọc án, thiết đẩu, bình phong, khung tủ trưng bày những bình ngọc vô cùng trân quý.
Cả Cố Thanh Hoan và Bạc Cẩn Du vốn trầm tĩnh cũng không nhịn được mở mắt to hơn.
Thẩm Huyền Vũ nhẹ nhàng nói:
- Nguyệt Thế Xa ngoài tiền sảnh còn bốn phòng nghỉ, chúng ta phải chia thành từng nhóm.
Tần Thiên Dật trợn trắng mắt:
- Không được, đệ muốn một mình một phòng cơ! – Vừa dứt lời hắn phát hiện mình vừa lỡ lời. Quen thói công tử từ Tần gia đến Bạch Ngự phong, hắn là quên mất người trước mắt là Thẩm sư huynh đáng sợ a!!!! – Ngay lập tức Tần Thiên Dật đổi lời:
- À không, đệ chung phòng với … với Bạc sư huynh cũng được! – Vừa nói hắn vừa chạy tới khoác vai Bạc Cẩn Du mặc kệ sự nhíu mày của y.
Thẩm Huyền Vũ vừa ý mà gật đầu, tiếp tục nói:
- Vậy phiền Khúc sư huynh và đại sư huynh một phòng rồi, Duẫn Kì một phòng nhé, còn ta và … sư tôn một phòng. – Bốn từ cuối thốt ra còn phảng phất niềm vui nho nhỏ nào đó
( ~^~).
Sau khi thủ tục chia phòng được thống nhất với sự bất mãn ngầm của Tần Thiên Dật, mọi người đều trở về phòng nghỉ của mình.
Nguyệt Thế Xa bắt đầu bay lên không trung về phía Tây Nam, đến với địa bàn của Liêm Giản phái – Ngọc Hồi thành.
Tiêu Vũ ôm Yến Tử, hai tay cứ đều đều đút thức ăn cho nó.
Thực ra Yến Tử vốn đã được Tiêu Vũ cho ăn nhiều linh đan tới tiến hóa thành thần thú cấp thấp, hoàn toàn không cần ăn hay ngủ nữa, nhưng Tiêu Vũ vẫn luôn thích thỏa mãn sở thích ôm cú của mình.
Thẩm Huyền Vũ ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp tu luyện, nhưng cứ một lát lại không tập trung mở mắt nhìn vị tiên nhân ngồi bên cửa sổ kia.
Hai mắt dừng tại cánh tay đang ôm lấy Yến Tử.
Thẩm Huyền Vũ chưa bao giờ nổi xúc động muốn “ làm thịt” bằng hữu như vậy!!! -_-
Các tân đệ tử nhờ vậy mà liền xác lập Thẩm Huyền Vũ trở thành một tượng đài để chúng luôn hướng tới.
Cuộc tỷ thí ấy Tần Thiên Dật cũng rất nhẹ nhàng mà đánh bại tiểu sư muội Chu Uy Nghiên một cách … ừm, không vẻ vang gì cho lắm.
Phần thi luyện đan của Hàn Duẫn Kì thì chiến thắng vô cùng thuyết phục.
Danh sách năm người tham dự Dạ Minh hội bao gồm: Tần Thiên Dật, Thẩm Huyền Vũ, Khúc Diệu, Bạc Cẩn Du và Hàn Duẫn Kì.
Vậy là năm người được lên danh sách mười ngày sau sẽ tới Ngọc Hồi thành.
Để bảo đảm an toàn cho các đệ tử tham gia, Bạch Phong phái mọi lần đều phái theo một vị phong chủ.
Ngay khi danh sách được ấn định Diệp Tử Vân năng nổ xung phong dẫn đầu nhưng xui xẻo là Tiêu Vũ cũng muốn tham gia chuyến đi lần này.
Dù sao đây cũng là một ngã rẽ của kịch tình, không thể biết trước điều gì, hắn cũng thực tâm lo lắng cho “đồ đệ nhỏ” của mình.
Mà dĩ nhiên giữa thỉnh cầu của Diệp Tử Vân vầ Tiêu Vũ thì Tiêu Thừa “ đệ khống nặng” sẽ chấp nhận lời đề nghị của Tiêu Vũ rồi.
Hậu quả là Diệp phong chủ cao cao tại thượng dành cả một ngày trên Bạch Lăng phong để nhắc nhở Tiêu Vũ phải chăm sóc tốt cho “Duẫn Duẫn” của nàng ta, còn bị nhồi cho một đống linh đan linh dược cao cấp cần thiết mọi lúc mọi nơi cho Hàn Duẫn Kì, khiến Thẩm Huyền Vũ đen mặt nhìn Hàn Duẫn Kì mấy ngày không sáng lên …
Đi cùng năm người và Tiêu Vũ còn có Cố Thanh Hoan, với vai trò là cố vấn cho các đệ tử.
Dù sao người ta cũng là đương kim vô địch Dạ Minh hội mười hai năm trước mà.
- --
- --
- --
Mười ngày sau.
Đệ tử Bạch Phong phái tập trung để cổ vũ đoạn đường đầu cho năm vị sư huynh sư tỷ của mình.
Trong biển bạch y lam y, Cố Thanh Hoan vẫn đang đứng một chỗ to nhỏ gì đó với Khúc Diệu.
Bạc Cẩn Du một nam tử bận thanh y, trầm tĩnh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nhẫn không gian của mình.
Còn Hàn Duẫn Kì thì đang ngó qua ngó lại như đang kiếm cái gì đó. Tần Thiên Dật đau đầu nói:
- Tỷ kiếm gì mà cứ xoay mòng mòng vậy?
- Ta kiếm Tiêu… ấy không, Thẩm sư huynh chứ ai! Sao còn chưa tới nữa. – Hàn Duẫn Kì không giữ được vẻ đáng yêu thường ngày mà hơi lộp bộp.
Nàng vậy là sắp được đồng hành cùng Tiêu sư thúc một tháng tới, nàng không kìm được sự phấn khích đáy lòng nha.
Tần Thiên Dật nhìn về phía xa xa, thấy một vật thể kì lạ đang đi tới.
Đây chính là một cỗ xe ngựa lung linh mạ vàng đang trôi nổi trên không. Cỗ xe được kéo bởi hai con thiết mã có linh thức vô cùng uy nghiêm. Trên thành xa khảm đầy linh thạch và minh châu nhìn xa cỗ xe tựa như một mặt trời di động.
Tất cả đệ tử trợn tròn mắt, như không tin nổi vào mắt mình:
- Đây … lẽ nào là.. Nguyệt Thế Xa?
- Chính là Nguyệt Thế Xa trong truyền thuyết!!!
Nguyệt Thế Xa là pháp bảo cấp Thiên độc nhất của Bán Nguyệt chân nhân, trước đây mỗi lần vị chân nhân kia xuất hiện sẽ kèm theo là tiếng chuông gió leng keng của Nguyệt Thế Xa. Ba mươi năm kể từ khi Bán Nguyệt chân nhân phi thăng thế nhân đã không còn trông thấy cỗ xe xa hoa kia nữa.
Quả nhiên chân nhân đã để lại bảo vật cho đệ tử duy nhất- Tiêu Vân chân nhân.
Nguyệt Thế Xa từ từ hạ xuống trước ánh mắt ngưỡng mộ của đám đệ tử.
Thẩm Huyền Vũ vén rèm bước xuống xe, giơ tay đỡ Tiêu Vũ bước theo sau.
Tần Thiên Dật không kìm nổi xúc động chạy tới:
- Tiêu sư thúc, Thẩm sư huynh, trời ơi, thực sự là Nguyệt Thế Xa. Tần gia ta từ nhỏ tới lớn cũng chưa từng thấy cỗ xe ngựa nào đẹp như vậy.
Hàn Duẫn Kì cũng vui vẻ chạy tới, hành lễ thật nghiêm chỉnh với hai người trước mắt.
- Tiêu phong chủ, người chuẩn bị Nguyệt Thế Xa cho tất cả chúng ta sao?
Ai cũng biết Nguyệt Thế Xa trong truyền thuyết là một giới chỉ không gian bản lớn, bên trongh chắc chắn không nhỏ bé như mọi người vẫn thấy ở một kích cỡ xe ngựa bình thường.
Tiêu Vũ gật đầu:
- Phải, để tiết kiệm thời gian cho chúng ta, mọi người đều lên Nguyệt Thế Xa hết đi.- Nói rồi Tiêu Vũ cùng Thẩm Huyền Vũ bước lên xe đầu tiên.
- Oaa, đa tạ Tiêu sư thúc. – Tần Thiên Dật là người đầu tiên quá háo hức mà nhắt lên xe ngựa ngay sau đó.
Tiếp theo là lần lượt là Hàn Duẫn Kì, Bạc Cẩn Du, Khúc Diệu và Cố Thanh Hoan.
Xe ngựa tưởng chừng quá nhỏ cứ vậy mà chứa trọn mấy người họ.
Bước vào sau tấm rèm, Khúc Diệu choáng ngợp trước cảnh tượng bên trong.
- Đây chính là tiền sảnh của Bạch Lăng phong thu nhỏ sao?
Không gian trong buồng xe ngựa rộng ngoài sức tưởng tượng, nơi họ đang đứng là một phòng khách tương đối rộng, được bày biện vô cùng tinh tế từ ngọc án, thiết đẩu, bình phong, khung tủ trưng bày những bình ngọc vô cùng trân quý.
Cả Cố Thanh Hoan và Bạc Cẩn Du vốn trầm tĩnh cũng không nhịn được mở mắt to hơn.
Thẩm Huyền Vũ nhẹ nhàng nói:
- Nguyệt Thế Xa ngoài tiền sảnh còn bốn phòng nghỉ, chúng ta phải chia thành từng nhóm.
Tần Thiên Dật trợn trắng mắt:
- Không được, đệ muốn một mình một phòng cơ! – Vừa dứt lời hắn phát hiện mình vừa lỡ lời. Quen thói công tử từ Tần gia đến Bạch Ngự phong, hắn là quên mất người trước mắt là Thẩm sư huynh đáng sợ a!!!! – Ngay lập tức Tần Thiên Dật đổi lời:
- À không, đệ chung phòng với … với Bạc sư huynh cũng được! – Vừa nói hắn vừa chạy tới khoác vai Bạc Cẩn Du mặc kệ sự nhíu mày của y.
Thẩm Huyền Vũ vừa ý mà gật đầu, tiếp tục nói:
- Vậy phiền Khúc sư huynh và đại sư huynh một phòng rồi, Duẫn Kì một phòng nhé, còn ta và … sư tôn một phòng. – Bốn từ cuối thốt ra còn phảng phất niềm vui nho nhỏ nào đó
( ~^~).
Sau khi thủ tục chia phòng được thống nhất với sự bất mãn ngầm của Tần Thiên Dật, mọi người đều trở về phòng nghỉ của mình.
Nguyệt Thế Xa bắt đầu bay lên không trung về phía Tây Nam, đến với địa bàn của Liêm Giản phái – Ngọc Hồi thành.
Tiêu Vũ ôm Yến Tử, hai tay cứ đều đều đút thức ăn cho nó.
Thực ra Yến Tử vốn đã được Tiêu Vũ cho ăn nhiều linh đan tới tiến hóa thành thần thú cấp thấp, hoàn toàn không cần ăn hay ngủ nữa, nhưng Tiêu Vũ vẫn luôn thích thỏa mãn sở thích ôm cú của mình.
Thẩm Huyền Vũ ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp tu luyện, nhưng cứ một lát lại không tập trung mở mắt nhìn vị tiên nhân ngồi bên cửa sổ kia.
Hai mắt dừng tại cánh tay đang ôm lấy Yến Tử.
Thẩm Huyền Vũ chưa bao giờ nổi xúc động muốn “ làm thịt” bằng hữu như vậy!!! -_-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook