“Lên xe!” – một tên cướp đẩy mạnh Ngân Trúc vào chiếc xe ngựa, hắn liếc nhìn cô, gương mặt không giấu sự dâm tà.

Nếu các bạn hỏi tại sao mọi chuyện tại sao lại thành ra như thế này thì tóm tắt lại là sáng sớm cả nhóm Ngân Trúc chuẩn bị lên thuyền thì một người phụ nữ độ bốn mươi ăn mặc diêm dúa hớt hả chạy lại và vị cha xứ đã chạy tới đỡ bà ta. Sau đó, một đám côn đồ cướp cạn chạy tới đòi người và hăm dọa cô. Nhìn cái đám này thì cũng chả phải võ lâm cao thủ gì mà sặc mùi quần chúng, nói thật là từ trước đến giờ chỉ nghe cướp tấn công thiếu nữ chứ bà già hết xí quách mà chúng cũng không tha thì cô không giấu sự hiếu kỳ. Và sau đó Ngân Trúc và mọi người cũng bị bắt đi luôn vì can tội bao che, đồng bọn. Diệc Ưng và Bát gia cũng chả động thủ và lộ thân phận của mình làm gì tránh rắc rối sau này, Ngân Trúc và 3 người đồng hành còn lại muốn xác minh rõ ràng mọi chuyện rồi mới ra tay giúp đỡ. Nhóm cô đã chia làm 2 nhóm, một ở lại thị trấn để có gì báo quan binh nếu mọi người không về trong ngày, còn lại theo bà bà kia đi. 

Vừa bị ném lên xe, Ngân Trúc đã thấy có thêm 3 người nữa ngồi trên xe ngựa, một phu nhân gương mặt thanh tú ngạo nghễ ngồi đọc sách và một trang nam tử ngồi bên cạnh nàng ta sợ hãi rung cầm cập cùng một nam nhân đạo mạo mỉm cười chào cô trên xe ngựa – Tống Thế Hào – nam phụ của bộ tiểu thuyết “Nhất đại sủng nữ” này  đồng thời là trạng sư giỏi nhất quốc gia – kẻ có thể thay đen đổi trắng trong bất kỳ vụ kiện cáo này.

Người phu nhân liếc mắt nhìn Ngân Trúc rồi nhìn người đàn ông run cầm cập bên cạnh và khẽ nhếch mép – “Chàng thật có duyên cùng mỹ nhân nhỉ?”

“Ta…” – hắn mặt không còn hột máu run cầm cập – “T… biết lỗi rồi, phu nhân… Ta không nên đụng đến Vương Tiểu Thúy…”

Tống Thế Hào phe phẩy quạt và cười lớn – “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, sư muội cứ dữ dằn như thế thì làm sao đệ ấy không trêu hoa ghẹo nguyệt được!”

Người phu nhân cười khuẩy – “Có gan đến lầu xanh cơ đấy… giờ biết sợ rồi sao?”

“Ta…” – hắn vẫn run cầm cập.

Tống Thế Hào mỉm cười – “Ta nghĩ người lo nên là muội mới đúng, muội mới là người bắt cóc và làm khổ nàng ta mà. Kẻ mà Vương Tiểu Thúy này muốn trừng trị nhất chính là muội đấy!”

“Huynh nghĩ Khương Hồng ta là ai? Ta lại sợ một ả lầu xanh sao?” – vị phu nhân – Khương Hồng mỉm cười ngạo nghễ nói.

“Đến thăm sư muội không ngờ được xem kịch hay như vậy!”

Vậy là mọi chuyện liên quan đến một cô gái thanh lâu tên Vương Tiểu Thúy? Nói chung máu nhiều chuyện của Ngân Trúc nổi lên, xem kịch hồ ly tinh đả đại phụ nhân như thế nào đây mà xem ra cô gái tên Khương Hồng này đã có cách đối phó.

Diệc Ưng nhìn gương mặt cực kỳ nhiều chuyện của nha đầu này biết ngay là cô gái này nổi máu bao đồng nữa rồi. Dù sao cũng không gấp lắm thôi thì cứ xem kịch vậy, bên cạnh đó anh cũng cần phải quan sát tên Ngao Thiên Bình kia.

Phu quân Khương Hồng nhìn người đàn bà mà Ngân Trúc cứu không khỏi kinh sợ hơn.

“Tú bà… bà …”

“Thúc gia… ta…” – bà ta mếu máo khóc – “Người hãy cứu ta.”

Thúc gia kia chỉ biết cười trừ, mạng hắn còn chưa biết giữ được hay không mà cứu được ai. Khương Hồng nhìn thái độ sợ sệt của phu quân mình thì khẽ nhếch mép cười.

“Xin hỏi tiểu thư đây là…” – Tống Thế Kiệt đưa mắt nhìn vẻ kiều diễm của Ngân Trúc lên tiếng, đúng là một đại mỹ nhân mà.

“Chào công tử, ta là Hồng Ngân Trúc.”

“Tống Thế Kiệt! ” – chàng mỉm cười đáp lại – “Còn nhị vị đây là…”

“Họ là người hộ tống ta!” – Ngân Trúc đáp, không muốn ai biết thân phận Diệc Ưng và Bát Vương gia.

“Chào!”

“Chào!” – Ngao Thiên Bình mỉm cười đáp lại.

Diệc Ưng chả buồn nói chuyện. 

Tống Thế Kiệt thấy vậy cũng chả buồn nói gì, chàng hỏi tiếp – “Xin hỏi Hồng tiểu thư bị bắt vì tội gì?”

“À, ta nhiều chuyện cứu người phu nhân này và bị bắt luôn!”

Chàng cười lớn – “Đồng cảnh ngộ! Đồng cảnh ngộ!” – rồi quay qua sư muội Khương Hồng của mình nhìn với ánh mắt đầy ẩn ý – “Thật muốn xem Vương Tiểu Thúy sắc nước hương trời kia là một người như thế nào đây!”

Xem ra kịch hay còn trước mắt, Ngân Trúc cô không xem thật uổng phí!



Đám người Ngân Trúc và Tống Thế Hào bị dẫn đến gần chân núi – gần một thị trấn nhỏ - một trong những nơi bị đám sơn tặc Nhất Nhất Can tấn công và chiếm đóng gần đây. Sau đó bị ném vào một ngôi dinh thự lớn, phía trong là một tuyệt đại mỹ nhân ăn mặc quyến rũ đang ngồi gảy đàn. Đúng là một người phũ nữ quyến rũ và sắc sảo đến độ hoa nhường nguyệt thẹn. Nếu Hồng Ngân Trúc cô sở hữu nét đẹp ngây thơ và thánh thiện, Phương Kiều Mai là sự cao quý và khí chất hơn người thì nét đẹp của cô gái này có phần gợi tình, từng cử động đều toát lên sự quyến rũ mê hồn khiến đàn ông khó cưỡng lại và phụ nữ phải kinh sợ. Chả trách Khương Hồng căm ghét cô Vương Tiểu Thúy này đến vậy.

Vương Tiểu Thúy vừa nhìn thấy Thúc gia và vợ hắn ta – Khương Hồng thì nhếch mép cười, nàng muốn cho những kẻ đã hành hạ nàng phải nếm trải hết mọi khổ đau nàng từng chịu phải. 

“Thúc gia, lậu quá chưa gặp!” – Vương Tiểu Thúy nở nụ cười quyến rũ pha chút mỉa mai trong đó, kẻ này có gan chuộc thân nàng mà không có gan bảo vệ nàng trước người vợ kia; đoạn này liếc mắt nhìn Khương Hồng nhưng người phụ nữ kia vẫn ngạo nghễ, không chút sợ hãi.

“Ta… Ta…” – Thúc gia sợ hãi quỳ sụp xuống người tình nhân cũ, không ngờ nàng ta lại được Đoàn Ca – thủ lĩnh sơn tặc Nhất Nhất Can cứu và tìm chàng báo thù.

“Sao chàng lại sợ hãi như vậy?” – Vương Tiểu Thúy dò hỏi.

“Ta…” 

Đoạn Vương Tiểu Thúy vươn tay ra lệnh băng cướp và một khay vàng được bưng ra, nàng kiêu ngạo nói – “Đa tạ chàng đã cứu Vương Tiểu Thúy ta thoát khỏi chốn thanh lâu khi xưa. Ta mãi mãi không quên ơn của Thúc gia chàng” – nàng liếc mắt lên Khương Hồng và Tú bà – “Kẻ có ơn ta tất trả mà kẻ có oán ta cũng sẽ không tha.”

Rồi, Ngân Trúc cô nhớ rồi. Đây là Vương Thúy Kiều đây mà, xem ra sắp có cơ hội xem nhục hình với Tú bà, Sở Khanh và Mã Giám Sinh rồi đây. Con tác giả điên và khốn nạn này hết đạo Ủy Thiên đồ long ký, giờ đến Truyện Kiều, đúng là mất nhân cách làm tác giả mà, hạng người này tối ngày chi viết truyện nhảm nhí cho chúng chửi thôi chứ làm được chuyện lớn gì chứ!

Khương Hồng không buồn quỳ lạy mà chỉ bình thản ngồi trên ghế nghênh tiếp ánh mắt của tình địch một thời của mình, ả ta cố tình thị uy với nàng đây mà. Một ả thanh lâu có tư cách nói chuyện Khương Hồng – con gái độc nhất của Tứ phẩm Hình bộ như cô sao? Đúng là hạng đàn bà rẻ tiền!

“Chà!” – Khương Hồng lên tiếng – “Thúc gia được một khay vàng, ta hẳn được Đoàn phu nhân ưu ái hơn nhỉ? Ít nhất phải hơn ba phần phu quân ta.”

Tống Thế Hào nhếch mép cười, sư muội chàng là nữ nhi nhưng về tài ăn nói lách léo thì không thua bất kỳ trạng sư nào. Để xem nàng ta đối phó Vương Tiểu Thúy như thế nào.

“Ngươi còn nhớ đối xử ta như thế nào?” – kẻ bề trên nhìn Khương Hồng mỉa mai nói.

Khương Hồng để tách trà lên môi và nhẹ nhàng nói – “Đoàn phu nhân hôm nay quả là cao quý hơn người. Làm sao phận đàn bà thấp kém như Khương Hồng ta dám so sánh.”

“Khương tiểu thư quá lời!” – Vương Tiểu Thúy mỉa mai – “Nàng sao mà lại thấp kém chứ?”

“Ta phận đàn bà, ghen tuông cũng là chuyện bình thường nhưng nàng một Đoàn phu nhân chức cao vọng trọng” – Khương Hồng nói tiếp, giọng không giấu sự mỉa mai, đàn bà thanh lâu lấy một tên cướp cũng có tư cách nói chuyện cùng nàng sao – “Làm gì trách cứ kẻ hèn mọn như ta… Vả lại…”

Đúng là phiên bản nhái của Hoạn Thư mà, nói chuyện kiểu đó ai mà ra tay được. Nói thật trong truyện Kiều, Ngân Trúc cô chỉ ngưỡng mộ người phụ nữ thông minh hơn người này, còn nàng Kiều ngoài tài ca cầm đúng chuẩn gái thanh lâu (ngoài đời thường giỏi ba cái đó làm quái gì) thì chả có cái mẹ gì hết. Nguyễn Du tả cho cố nhưng cuối cùng cũng lạc trôi theo đời, bị lừa hai lần. Một lần là thiếu kinh nghiệm, còn hai lần là ngu mà nàng ta cũng rất biết cách đẩy đưa trai – từ Kim Trọng, Sở Khanh, Thúc Sinh, Từ Hải, Hồ Tông Hiến ai nàng cũng chơi từ cái tên Thổ quan quá quần chúng thấp kém thì Kiều ta mới bắt đầu nổi máu trinh tiết khi bị ép cưới mà bỏ qua đâm đầu tự sát vì nhớ Từ Hải ca thôi. Chứ sau khi chồng là Từ Hải bị mình xúi dại chết thì nàng còn có sức phục vụ Hồ Tông Hiến từ A đến Z mà, sau vài ngày mây mưa và kế hoạch thành hôn đại quan (Hồ Tông Hiến) bị thất bại do chê xuất thân, Kiều bắt đầu nhớ Từ Hải ca và nhảy sông. Con nhỏ này tối ngày có con sông cạn hiu mà nhảy hoài. Còn bà sư Giác Duyên kia tối ngày cứ ra sông tụng kinh vớt xác chị ta hoài. Ôi, ngôn tình ngày xưa đúng là lỗi logic và máu chó everywhere.

“Ta đã làm gì Đoàn phu nhân” – Khương Hồng nhấn mạnh – “Ta biết nàng có tài năng cầm kỳ đã giữ nàng đàn ca trong phủ, vốn chưa hề bạc đãi một lần. Nhận ra nàng có tư chất hơn người…” – cô gái đanh đá này nhấn mạnh – “Ta còn chuẩn bị một trang viên riêng để hàng đêm nàng chép kinh và giáo lý để nàng gột rửa quá khứ, thấu hiểu chuyện đời hơn. Ta về tình về lý thì đều là kẻ hàm ơn cho Vương Tiểu Thúy nàng khỏi chốn nhơ nhuốc kia.”

Vương Tiểu Thúy cứng họng, nàng vốn dĩ muốn cho Khương Hồng này một bài học nhưng không ngờ nàng ta lại đối đáp như thế. Nàng liếc nhìn thuộc hạ và lời tuyên bố chắc nịch của mình ban nãy thì đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Quả là Khương Tiểu Thư thông minh hơn người đoán được tâm ý của ta.”

Khương Hồng nhếch mép cười, hạng gái phong trần này muốn đấu với nàng thì chưa có tư cách đâu. Bất chợt nàng nhìn thấy nụ cười đầy thách thức của sư huynh nàng – Tống Thế Hào. Kẻ này định giở trò gì nữa đây?

“Ban thưởng cho Khương Hồng tiểu thư!” – Tiểu Thúy lên tiếng.

“Áp giải Tú bà, Tây Giang và Mã Thanh Kiệt ra cho ta!” – Tiểu Thúy ra lệnh cho thuộc hạ, bỏ qua Khương Hồng nhưng đám vô loại này nhất định nàng không tha.

“Tiểu nhân…” – ba kẻ kia hoảng sợ run run lạy lục liên tục – “Tha cho tiểu nhân!”

“Các ngươi biết tội?”

“Tiểu nhân biết tội, tha cho tiểu nhân!”

“Người đâu, đánh một trăm gậy cho ta!” – Vương Tiểu Thúy lên tiếng.

Tống Thế Hào phe phẩy quạt ngạo nghễ bước ra trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người và lên tiếng – “Xin hỏi Đoàn phu nhân, đám người này có tội gì?”

“Công tử đây là…” – Vương Tiểu Thúy đưa mắt nhìn thư sinh mặt trắng rất tuấn tú trước mặt hỏi.

“Tống Thế Hào!” – chàng cung kính thưa.

“Ra là đệ nhất trạng sư.” – kẻ mà gia đình nàng đã thuê bảo vệ cha và em trai nàng mà không được là kẻ này sao? Đúng là có duyên thật.

“Tội đám người này đếm không kể siết! Ép dân nữ nhà lành vào chốn thanh lâu.” – nàng chua chát nhắc lại đoạn đời đen tối của mình.

Tống Thế Hào nhếch mép – “Chúng đã bắt cóc Đoàn phu nhân?”

“Chúng lừa ta…”

“Lừa? Là tiểu thư trúng kế bọn người này?” – Thế Hào tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, chúng lừa vào thanh lâu khi ta bán mình chuộc cha cứu gia đình.” – ánh mắt rung rung đầy xuân tình hiện ra trong mắt Vương Tiểu Thúy.

“Bán mình?” – Thế Hào lặp lại rồi gấp mạnh cây quạt lại – “Vậy ra bọn chúng có bỏ tiền mua tiểu thư sao?”

Khương Hồng liếc nhìn bộ dạng giả tạo của sư huynh mình thì nhếch mép, xem ra Vương Tiểu Thúy hôm nay không phải ngày may mắn rồi. Tống Thế Hào là một kẻ miệng lưỡi thế gian đệ nhất thiên hạ. 

Tiểu Thúy lúng túng.

“Nàng có nhận tiền của bọn chúng phải không? Vậy sao gọi là lừa?”

“Ta chỉ… đồng ý làm vợ Mã Thanh Kiệt… không phải vào thanh lâu.”

“Phu nhân bán mình cho Thanh Kiệt thì không phải là tự cho mình là hàng hóa sao?” – Thế Hào mở to mắt rất kịch dồn ép mỹ nhân trước mặt – “Vậy ra gia đinh của ta thì không thể chuộc thân hay chuyển phục vụ người khác rồi nhỉ? Ôi trời, khi biết muội muội ta xuất giá, ta đã tặng gia đinh thân tín lo chuyện gia đình cho muội ấy mà nhà ấy có hơn mười bảy người, hắn làm việc luôn tay luôn chân. Ta đã lừa hắn khi bỏ tiền mua sao?”

“Ta…”

Đoạn Thế Hào quay lại Mã Thanh Kiệt hỏi – “Ngươi mua nàng ta bao nhiêu?”

“Bốn trăm năm mươi lượng.”

“Ôi trời… quả là giá quá cao cho một phu nhân nhỉ?” – chàng quay lại nhìn Tú bà hỏi – “Bà cho người bắt cóc nàng ta sao?”

Tên này đúng là luật sư cao tay mà. Bẻ cong vấn đề thật kinh người, từ việc buôn người sai trái mà Thế Hào này lại làm như đó là một chuyện đúng đắn. Đúng là đáng để Ngân Trúc cô học hỏi.

“Không,… ta mua nàng ta sáu trăm lượng.”

“Ôi trời, bà bỏ tiền thật lớn.”

“Vì nàng ta xứng đáng” – Tú bà nhìn Tiểu Thúy nói – “Nếu nàng ta chịu làm việc ta sẽ lấy lại vốn sau hai năm.”

“Chà… chà… chà… sau hai năm lận sao?”

Tống Thế Hào nhìn Vương Tiểu Thúy nhếch mép cười – “Tại hạ thật không hiểu Mã gia và Tú bà có tội tình gì? Không phải Đoàn phu nhân đã nhận tiền rồi sao? Người mua có quyền sử dụng thứ mình mua mà họ đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua nàng. Phải chăng…” – chàng liếc mắt đắc thắng nhìn phu nhân quyến rũ gợi tình từng hành động phía trên nói – “…nàng mới là kẻ lật lọng khi thanh thiên bắt người trả thù riêng?”

“Ngươi…” – Vương Tiểu Thúy không nén được nộ khí, kẻ này đổi trắng thay đen.

Đoạn chàng quay sang nhìn thư sinh mặt trắng Tây Giang – “Người này có tội gì?”

“Hắn lừa ta.”

“Ngươi làm gì nàng ta?”

“Ta… cùng nàng ta…” – kẻ này đỏ mặt nói.

“Ngươi cưỡng ép nàng ta?” – Thế Hào tức giận lên tiếng.

“Không, nàng ta và ta tự nguyện…”

“Tự nguyện?” – chàng nhếch mép cười – “Nam nữ tự nguyện… là tội sao?”

“Hắn cùng Tú bà lừa ta… nói ta là hạng gái thiếu đứng đắn và bắt tiếp khách…” – Tiểu Thúy đỏ mặt tức giận trước kẻ lật lọng trắng đen này.

“Thật vậy không?” – Thế Hào nhìn Tây Giang ra hiệu.

“Không, chúng ta tự nguyện” – Tây Giang hiểu ý đáp lại – “Nhưng ta đã phụ nàng rồi bỏ đi mà không hề biết nàng bị bức ép…”

“Nam nhân hứa hẹn và nàng trao cho hắn tình cảm” – Thế Hào nói giảm nói tránh – “… hắn bỏ rơi nàng phụ tình là mang tội? Vậy gần như mọi đàn ông thiên hạ đều mang tội đáng chết.”

“Ngươi…” – Tiểu Thúy tức giận.

“Nàng có tự nguyện với Tây Giang khi ấy không?” – Thế Hào lặp lại.

Nàng cắn chặt môi – “Có!”

“Vậy hắn có tội gì?”

Tiểu Thúy bắt đầu thấy thuộc hạ xôn xao thì bắt đầu hóa giận hơn, gắt lên – “Người đâu, đánh kẻ xảo trá này 60 hèo cho ta!”

Cá đã cắn câu, Thế Hào nhếch mép cười.

“Một kẻ là phu nhân cướp tặc mà làm ra vẻ con nhà quyền thế bắt người giữa thanh thiên bạch nhật, dụng hình. Ta tự hỏi bọn chúng gian trá hay nàng mới là kẻ gian manh xem triều đình không ra gì?”

“Hắn gọi Đoàn gia là cướp?” – Tiểu Thúy lên tiếng kích động thuộc hạ xôn xao, không giết đám người này thì nàng không cam lòng – “Xứ lý Tống Thế Hào cho ta!”

Diệc Ưng và Bát gia liếc nhìn xung quanh, sự im lặng bên ngoài thật khác thường. Lặng như tờ thật quá không bình thường. Chắc chắn có chuyện rồi.

“Rút thôi!” – Diệc Ưng khẽ nói bên tai Ngân Trúc và cầm lấy cổ tay cô toan kéo đi.

“Đi đâu!” – một tên cướp vội rút kiếm chĩa vào 3 người và nói, tiểu mỹ nhân này nhất định phải đem về doanh trại cho Đoàn gia, biết đâu người sẽ thưởng hậu cho hắn.

“Tránh ra!” – Diệc Ưng ra lệnh.

Bất chợt cửa dinh thự mở ra, một toán binh lính xông vào, một người đàn ông độ bốn mươi oai phong bước vào, gương mặt không giấu sự gian trá.

“Hồ đại nhân đến!”

Tống Thế Hào nhếch mép cười nhìn Vương Tiểu Thúy đoạn liếc mắt nhìn Hồng Ngân Trúc. Một mũi tên trúng hai con nhạn – giúp Hồ Gia Gia tiếp cận Đoàn phu nhân đầy gợi tình này dẹp đám thảo khấu Nhất Nhất Can và tiếp cận Hồng Ngân Trúc xử lý cô ta cho Kiều Mai. Không phải ngẫu nhiên chàng đến thăm Khương Hồng và càng không ngẫu nhiên khi triều đình bỏ lơ đám thảo tặc hoàng hành nơi đây.

1/ Tống Thế Hào lấy hình mẫu từ Tống Thế Kiệt - trạng sư nổi tiếng thời Thanh.

2/ Đoàn Ca (Từ Hải): ta biết soái ca trong lòng nhiều nàng nhưng chàng ngày xưa là cướp biển nhé và bạn Thúy Kiều theo sử (còn đang tranh cãi nàng ta có thật hay không) thì nửa đêm chả biết làm cái mẹ gì ra bờ sông đứng tự kỷ 1 mình (trong chiến loạn) rồi cướp biển thấy cướp về cho thủ lĩnh. Sau đó, nàng ta làm áp trại phu nhân chứ anh Từ Hải kg đi thanh lâu nhé (nhiều bạn thắc mắc anh hùng sao đi thanh lâu?) và anh cũng éo trả tiền chuộc thân cho chị Kiều. Với ta cướp là cướp rất đơn giản, cụ Thanh Tâm Tài Nhân và Nguyễn Du lãng mạn nhưng ta thì không, ta kg ảo tưởng ngôn tình. 2 cụ này ngày xưa nếu các bạn rà soát lại văn thơ của các cụ cùng các danh nhân khác (Nguyễn Trãi - Lê Lợi - Trần Quốc Toản: lãng mạn chất nam nhi và thiên về ái quốc, Lý Bạch - Đỗ Phủ: cái lãng mạn thần thánh của thiên nhiên đất trời, Đường Bá Hổ - chất lãng mạn rất phóng khoáng lãng tử...) thì xác định 2 cụ  là theo trường phái lãng mạn (thiên hướng tình yêu) và có phần tương đồng ngôn tình ngày nay nhé.



Thiên Bảo tối trở về gặp Tào Thức và viện lý do bị lạc đánh lạc hướng kẻ này, may mắn hắn kiệm lời nên không hỏi gì hết. Chàng không tin Công Đằng Tân Nhất – tên tiểu tử Đông Doanh kia nhưng kẻ này còn đáng nghi hơn. Thiên Bảo nhớ lại cuộc gặp ban nãy.

“Hắn vừa mới đến đây sao giết người được?”

“Kẻ đúng sau hắn quyền lực vô biên sao lại không làm được?”

“Ngươi biết những gì?”

“Hơi bị nhiều…” 

“Tại sao ngươi có những thông tin đó?”

Công Đằng Tân Nhất đáp – “Bởi vì ta hơi bị thông minh đó, có thể đoán được mọi thứ.”

“Vớ vẩn”

Đột nhiên kẻ này xụ mặt xuống – “Ngươi không nhớ?”

“Nhớ gì chứ?” – Thiên Bảo khó hiểu hỏi.

Tân Nhất cắn chặt môi khó chịu đáp – “Không có gì. Nhưng ngươi nghĩ chủ nhân của kẻ đi cùng mình là một người đơn giản sao? Mọi thứ đều nằm trong tính toán của hắn cả đó!”

“…”

“Ba người chết đều là người của Đông Doanh, ta sẽ không bỏ qua đâu!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương