“Cuối cùng là đem cô ta về phòng hay là cứ ngồi đây đây?”
Diệc Ưng anh không phải thằng ngu, nghĩ kiểu nào cũng thấy gọi nha đầu này dậy rồi đưa cô ta về khách đếm xong đi ngủ là tiện nhất. Anh quay người qua định gọi Ngân Trúc dậy thì thấy cô đang dựa vào anh ngủ ngon lành thì chả hiểu sao lại chả lên tiếng được.
“Hay là cứ ném cô ta về phòng xong đi ngủ?” – anh bắt đầu nghĩ phương án hai. Nha đầu này chỉ thuê anh bảo kê chứ không tính thêm tiền bảo mẫu, anh là dạng người chuyện không lợi tất không làm trừ khi cụt hứng nửa chừng.
Diệc Ưng nhích người ra khỏi Ngân Trúc đang ngủ say một chút để có thế xách cô ta leo xuống lại.
“Ưm…” – cô khẽ nhíu mày rồi chép miệng, đoạn cô lấy bàn tay kéo kéo áo anh về phía mình không được bèn khẽ nhích người tựa đầu lên cái gối ngủ tiếp.
“Cái con nhỏ này…”
Diệc Ưng đang buồn ngủ thấy biểu tình ngủ ngon lành của Ngân Trúc và cách cô ta xem anh là cái gối thì không khỏi phát cáu. Nửa đêm nửa hôm, giờ người ta đi ngủ con nha đầu này không đi ngủ mà bày đặt đi dạo phố, sau đó uống rượu cố xác vào rồi giờ lại lăn ra ngủ ngon lành. Thật sự anh rất muốn ném con nhỏ này xuống con sông gần đây ngay bây giờ bất chấp bị xù tiền. Nghĩ là làm, Diệc Ưng vội nhích người mạnh ra định lấy tay ôm con nhỏ này xách ra con sông gần đây thủ tiêu thì bất chợt thấy Ngân Trúc mất thăng bằng sắp rơi xuống, anh lại lấy tay giữ cô lại và nhìn biểu tình cô vẫn ngủ ngon ơ. Chẳng hiểu sao, anh trở về vị trí cũ, để đầu cô ta dựa lên cánh tay phải mình như ban đầu và ngồi vắt vẻo trên mái nhà người ta miễn cưỡng ngắm sao dưới trời rét buốt.
Bất chợt, tiếng Ngân Trúc vang lên – “Diệc Ưng…”
Anh mừng rỡ những tưởng được về khách điếm ngủ rồi vội quay qua nhìn nha đầu thì thấy cô ta vẫn say ngủ và đang nói mớ…
“… tên đê tiện…” – cô thuề thào và khẽ nhíu mày tỏ vẻ kinh tởm.
“Nha đầu khốn nạn!” – Diệc Ưng phát cáu và cực kỳ muốn đạp con nhỏ này xuống dưới kia không thương tiếc. Tuy nhiên liếc qua bộ dạng ngủ ngon lành khi dựa vào cánh tay mình như vậy chả hiểu sao anh tiếp tục ngồi chồm hổm ngắm sao trời.
…
“Thuộc hạ đã mang đồ ăn của Túy Hương Lầu cho thượng khách cùa Giáo chủ!” – tên thuộc hạ của Kiều Chi Thượng có chút hiếu kỳ về người khách này của người, chưa bao giờ Giáo chủ chu đáo với người khác như vậy và cũng chưa bao giờ có người khách nào lại bí mật như vậy, ngay cả khi hắn giao thức ăn cũng phải để bên ngoài và chỉ thông báo chứ không được mang vào phòng người đó.
“Người đó có dùng không?” – chàng hy vọng thức ăn nổi tiếng nơi đó hợp khẩu vị Kiều Mai.
Tên thuộc hạ lúng túng trả lời – “Thuộc hạ không biết… Người đó chỉ nói là cứ để ở ngoài.”
Chi Thượng im lặng.
“Để thuộc hạ đi kiểm tra…”
“Không cần đâu, để ta tự đi!” – chàng cũng cần cho Phương tiểu thư này hiểu một vài đạo lý làm người và biết thân biết phận một chút. Cùng lắm nàng ta chỉ là con gái của một Tướng quốc mà thậm chí có là con của Hoàng đế thì cũng chẳng là gì với chàng.
Chi Thượng đi đến phòng mà chàng chuẩn bị cho Kiều Mai thì chợt lặng người khi thấy giỏ thức ăn của Túy Hương Lầu vẫn còn ở bên ngoài thì không khỏi thấy không vui trong lòng. Cô gái này lại giở thói đại tiểu thư nữa rồi sao? Chết tiệt!
Không kiêng dè, Giáo chủ Ma giáo mạnh tay mở cửa phòng cô gái này. Trái với mọi thứ chàng dự đoán, Kiều Mai không ngồi đọc sách mà nằm sóng soài trên sàn nhà, gương mặt không giấu sự đau đớn tột độ.
“Kiều Mai… nó phát tác nữa sao?” – Chị Thượng vội chạy vào ôm lấy cô gái này. Chết tiệt!
“Ta không biết điều…” – nàng nằm trong tay người này khó nhọc rên lên – “Ta sai chỗ nào…”
“Chết tiệt, giờ nàng còn tâm trạng nhớ mấy thứ này sao?” – đoạn chàng bế nàng để lên giường, cô gái này sao lại phát nóng? Lần trước không phải chỉ đau đớn thôi sao? Cái loại độc dược chết tiệt nào vậy chứ?
Kiều Mai chỉ hổn hển hỏi – “Ngươi… nói ta biết… sai chỗ nào…” - Thật sự rất đau đớn như hàng ngàn mũi kim châm vào ngũ tạng – “Lạnh…”
Chi Thượng vội kéo chăn quấn nàng lại và ôm chặt lấy nàng ta và khẽ dùng tay truyền chút nội lực cho người con gái này để giảm chút đau đớn cho Phương Kiều Mai. Chàng im lặng cố tập trung tinh thần truyền cho nàng, cô gái này không phải người luyện võ, không thể truyền nhiều quá – sẽ gây hại tính mạng cho nàng ta.
Không cam tâm, Kiều Mai lên tiếng đứt quãng – “Sai… chỗ… nào?”. Tại sao lại là nàng? Cả hai lần đều là nàng?
“Ta đã nặng lời với nàng!” – Chi Thượng lên tiếng nhượng bộ và cố tập trung vào chuyện chính. Chết tiệt! Người nàng ta càng lúc càng nóng hơn.
“Lần cuối… ta xin người…” – nàng lấy hết sức lực cuối cùng khẽ nói – “… nếu ta chết… xin người hãy giúp ta…”
“Đừng nói bậy! Nàng không chết được đâu!”
“Giết chết Ngao Thiếu Phong… và… Hồng Ngân… Trúc…” – Kiều Mai càng lúc càng cảm thấy khó chịu chỉ biết đau đớn khóc – “phụ thân ta… đại ca… xin người… không liên hệ… triều đình…”
“Nàng không chết đâu!” – Chi Thượng đau lòng siết chặt cô gái này hơn và không buồn quan tâm lời nói của nàng.
“Xin…” – bất giác Kiều Mai thấy đau sau gáy và ngất lịm đi.
Kiều Chi Thượng ra tay điểm huyệt cô gái này, không thể để nàng cứ như vậy được và tập trung truyền chân khí. Bất giác người chàng giãn ra khi thấy đã đủ khống chế độc dược trong người Kiều Mai, chàng buông nàng xuống giường và lau mồ hôi trên người nàng ta.
“Vẫn là cô gái đó khiến nàng đau khổ sao? Nếu thế thì cô ta tuyệt đối không được tồn tại!”
Ngay cả đến lúc cận kề cái chết, Phương Kiều Mai này vẫn chỉ nghĩ đến giết Ngao Thiếu Phong và Hồng Ngân Trúc. Cuối cùng bọn chúng đã làm gì khiến nàng ta đau khổ đến như vậy?
Một cô gái mới mười mấy tuổi đầu mà đã có liên hệ với nhiều người có thế lực và có một mối quan hệ dây dưa với nhiều người đàn ông. Kiều Chi Thượng đã tiếp xúc qua nhiều phụ nữ trong giang hồ, chàng chắc chắn cô gái này là dạng con gái đoan chính, không phải loại đàn bà lẳng lơ; ngay cả khi ở Tướng quốc phủ bị chàng cưỡng ép, dù Kiều Mai chủ động nhưng ánh mắt đó không chút xuân tình, hành động có phần thô cứng. Tại sao nàng ta phải hành xử như vậy?
Chi Thượng dịu dàng nắm lấy tay nàng.
“Giáo chủ!” – bất chợt tiếng nói của tên thuộc hạ ở bên ngoài vọng vào – “Có chuyện lớn!”
“Chuyện gì?”
“Độc Sư không về được, ngài ấy đang bị giữ ở Âm Dương thôn.”
Chi Thượng khẽ liếc nhìn gương mặt nhợt nhạt của Kiều Mai rồi lên tiếng – “Chuẩn bị xe ngựa cho ta.”
“Xe ngựa?” – trước nay người không phải chỉ đi ngựa hay sao?
Chàng không quan tâm mà ra lệnh lần nữa – “Chuẩn bị xe ngựa cho ta, nửa canh giờ sau ta xuất phát đến Âm Dương thôn!”
“Thuộc hạ hiểu rồi!”
Giáo chủ vội ôm chặt lấy Tướng quốc tiểu thư và khẽ nói – “Chúng ta sẽ đến chỗ Độc Sư, nàng nhất định không sao đâu!”
Sau khi giải trừ độc cho Kiều Mai, chàng sẽ giết Hồng Ngân Trúc và Ngao Thiếu Phong. Chỉ khi đó, nàng ta mới an phận làm Giáo chủ phu nhân của chàng.
Diệc Ưng anh không phải thằng ngu, nghĩ kiểu nào cũng thấy gọi nha đầu này dậy rồi đưa cô ta về khách đếm xong đi ngủ là tiện nhất. Anh quay người qua định gọi Ngân Trúc dậy thì thấy cô đang dựa vào anh ngủ ngon lành thì chả hiểu sao lại chả lên tiếng được.
“Hay là cứ ném cô ta về phòng xong đi ngủ?” – anh bắt đầu nghĩ phương án hai. Nha đầu này chỉ thuê anh bảo kê chứ không tính thêm tiền bảo mẫu, anh là dạng người chuyện không lợi tất không làm trừ khi cụt hứng nửa chừng.
Diệc Ưng nhích người ra khỏi Ngân Trúc đang ngủ say một chút để có thế xách cô ta leo xuống lại.
“Ưm…” – cô khẽ nhíu mày rồi chép miệng, đoạn cô lấy bàn tay kéo kéo áo anh về phía mình không được bèn khẽ nhích người tựa đầu lên cái gối ngủ tiếp.
“Cái con nhỏ này…”
Diệc Ưng đang buồn ngủ thấy biểu tình ngủ ngon lành của Ngân Trúc và cách cô ta xem anh là cái gối thì không khỏi phát cáu. Nửa đêm nửa hôm, giờ người ta đi ngủ con nha đầu này không đi ngủ mà bày đặt đi dạo phố, sau đó uống rượu cố xác vào rồi giờ lại lăn ra ngủ ngon lành. Thật sự anh rất muốn ném con nhỏ này xuống con sông gần đây ngay bây giờ bất chấp bị xù tiền. Nghĩ là làm, Diệc Ưng vội nhích người mạnh ra định lấy tay ôm con nhỏ này xách ra con sông gần đây thủ tiêu thì bất chợt thấy Ngân Trúc mất thăng bằng sắp rơi xuống, anh lại lấy tay giữ cô lại và nhìn biểu tình cô vẫn ngủ ngon ơ. Chẳng hiểu sao, anh trở về vị trí cũ, để đầu cô ta dựa lên cánh tay phải mình như ban đầu và ngồi vắt vẻo trên mái nhà người ta miễn cưỡng ngắm sao dưới trời rét buốt.
Bất chợt, tiếng Ngân Trúc vang lên – “Diệc Ưng…”
Anh mừng rỡ những tưởng được về khách điếm ngủ rồi vội quay qua nhìn nha đầu thì thấy cô ta vẫn say ngủ và đang nói mớ…
“… tên đê tiện…” – cô thuề thào và khẽ nhíu mày tỏ vẻ kinh tởm.
“Nha đầu khốn nạn!” – Diệc Ưng phát cáu và cực kỳ muốn đạp con nhỏ này xuống dưới kia không thương tiếc. Tuy nhiên liếc qua bộ dạng ngủ ngon lành khi dựa vào cánh tay mình như vậy chả hiểu sao anh tiếp tục ngồi chồm hổm ngắm sao trời.
…
“Thuộc hạ đã mang đồ ăn của Túy Hương Lầu cho thượng khách cùa Giáo chủ!” – tên thuộc hạ của Kiều Chi Thượng có chút hiếu kỳ về người khách này của người, chưa bao giờ Giáo chủ chu đáo với người khác như vậy và cũng chưa bao giờ có người khách nào lại bí mật như vậy, ngay cả khi hắn giao thức ăn cũng phải để bên ngoài và chỉ thông báo chứ không được mang vào phòng người đó.
“Người đó có dùng không?” – chàng hy vọng thức ăn nổi tiếng nơi đó hợp khẩu vị Kiều Mai.
Tên thuộc hạ lúng túng trả lời – “Thuộc hạ không biết… Người đó chỉ nói là cứ để ở ngoài.”
Chi Thượng im lặng.
“Để thuộc hạ đi kiểm tra…”
“Không cần đâu, để ta tự đi!” – chàng cũng cần cho Phương tiểu thư này hiểu một vài đạo lý làm người và biết thân biết phận một chút. Cùng lắm nàng ta chỉ là con gái của một Tướng quốc mà thậm chí có là con của Hoàng đế thì cũng chẳng là gì với chàng.
Chi Thượng đi đến phòng mà chàng chuẩn bị cho Kiều Mai thì chợt lặng người khi thấy giỏ thức ăn của Túy Hương Lầu vẫn còn ở bên ngoài thì không khỏi thấy không vui trong lòng. Cô gái này lại giở thói đại tiểu thư nữa rồi sao? Chết tiệt!
Không kiêng dè, Giáo chủ Ma giáo mạnh tay mở cửa phòng cô gái này. Trái với mọi thứ chàng dự đoán, Kiều Mai không ngồi đọc sách mà nằm sóng soài trên sàn nhà, gương mặt không giấu sự đau đớn tột độ.
“Kiều Mai… nó phát tác nữa sao?” – Chị Thượng vội chạy vào ôm lấy cô gái này. Chết tiệt!
“Ta không biết điều…” – nàng nằm trong tay người này khó nhọc rên lên – “Ta sai chỗ nào…”
“Chết tiệt, giờ nàng còn tâm trạng nhớ mấy thứ này sao?” – đoạn chàng bế nàng để lên giường, cô gái này sao lại phát nóng? Lần trước không phải chỉ đau đớn thôi sao? Cái loại độc dược chết tiệt nào vậy chứ?
Kiều Mai chỉ hổn hển hỏi – “Ngươi… nói ta biết… sai chỗ nào…” - Thật sự rất đau đớn như hàng ngàn mũi kim châm vào ngũ tạng – “Lạnh…”
Chi Thượng vội kéo chăn quấn nàng lại và ôm chặt lấy nàng ta và khẽ dùng tay truyền chút nội lực cho người con gái này để giảm chút đau đớn cho Phương Kiều Mai. Chàng im lặng cố tập trung tinh thần truyền cho nàng, cô gái này không phải người luyện võ, không thể truyền nhiều quá – sẽ gây hại tính mạng cho nàng ta.
Không cam tâm, Kiều Mai lên tiếng đứt quãng – “Sai… chỗ… nào?”. Tại sao lại là nàng? Cả hai lần đều là nàng?
“Ta đã nặng lời với nàng!” – Chi Thượng lên tiếng nhượng bộ và cố tập trung vào chuyện chính. Chết tiệt! Người nàng ta càng lúc càng nóng hơn.
“Lần cuối… ta xin người…” – nàng lấy hết sức lực cuối cùng khẽ nói – “… nếu ta chết… xin người hãy giúp ta…”
“Đừng nói bậy! Nàng không chết được đâu!”
“Giết chết Ngao Thiếu Phong… và… Hồng Ngân… Trúc…” – Kiều Mai càng lúc càng cảm thấy khó chịu chỉ biết đau đớn khóc – “phụ thân ta… đại ca… xin người… không liên hệ… triều đình…”
“Nàng không chết đâu!” – Chi Thượng đau lòng siết chặt cô gái này hơn và không buồn quan tâm lời nói của nàng.
“Xin…” – bất giác Kiều Mai thấy đau sau gáy và ngất lịm đi.
Kiều Chi Thượng ra tay điểm huyệt cô gái này, không thể để nàng cứ như vậy được và tập trung truyền chân khí. Bất giác người chàng giãn ra khi thấy đã đủ khống chế độc dược trong người Kiều Mai, chàng buông nàng xuống giường và lau mồ hôi trên người nàng ta.
“Vẫn là cô gái đó khiến nàng đau khổ sao? Nếu thế thì cô ta tuyệt đối không được tồn tại!”
Ngay cả đến lúc cận kề cái chết, Phương Kiều Mai này vẫn chỉ nghĩ đến giết Ngao Thiếu Phong và Hồng Ngân Trúc. Cuối cùng bọn chúng đã làm gì khiến nàng ta đau khổ đến như vậy?
Một cô gái mới mười mấy tuổi đầu mà đã có liên hệ với nhiều người có thế lực và có một mối quan hệ dây dưa với nhiều người đàn ông. Kiều Chi Thượng đã tiếp xúc qua nhiều phụ nữ trong giang hồ, chàng chắc chắn cô gái này là dạng con gái đoan chính, không phải loại đàn bà lẳng lơ; ngay cả khi ở Tướng quốc phủ bị chàng cưỡng ép, dù Kiều Mai chủ động nhưng ánh mắt đó không chút xuân tình, hành động có phần thô cứng. Tại sao nàng ta phải hành xử như vậy?
Chi Thượng dịu dàng nắm lấy tay nàng.
“Giáo chủ!” – bất chợt tiếng nói của tên thuộc hạ ở bên ngoài vọng vào – “Có chuyện lớn!”
“Chuyện gì?”
“Độc Sư không về được, ngài ấy đang bị giữ ở Âm Dương thôn.”
Chi Thượng khẽ liếc nhìn gương mặt nhợt nhạt của Kiều Mai rồi lên tiếng – “Chuẩn bị xe ngựa cho ta.”
“Xe ngựa?” – trước nay người không phải chỉ đi ngựa hay sao?
Chàng không quan tâm mà ra lệnh lần nữa – “Chuẩn bị xe ngựa cho ta, nửa canh giờ sau ta xuất phát đến Âm Dương thôn!”
“Thuộc hạ hiểu rồi!”
Giáo chủ vội ôm chặt lấy Tướng quốc tiểu thư và khẽ nói – “Chúng ta sẽ đến chỗ Độc Sư, nàng nhất định không sao đâu!”
Sau khi giải trừ độc cho Kiều Mai, chàng sẽ giết Hồng Ngân Trúc và Ngao Thiếu Phong. Chỉ khi đó, nàng ta mới an phận làm Giáo chủ phu nhân của chàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook