Đến giờ hợi, Lục Cẩm Dao lại đến thăm một lần nữa, đầu tiên là sờ sờ trán nàng xem có nóng hay không, lại hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Khương Đường lắc đầu: “Đã tốt rồi.”
Lục Cẩm Dao xoa xoa đầu Khương Đường: “Tốt rồi là được rồi. Triệu đại nương học theo cách nấu ăn của ngươi, hương vị ngon lắm.”
Nếu không phải bởi vì Lý thái y tới chẩn trị cho Khương Đường, phỏng chừng vẫn còn sốt.
Lục Cẩm Dao do dự không biết có nên nói cho Khương Đường chuyện Cố Kiến Sơn mời thái y hay không, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định không nói trước. Theo nàng thấy, Cố Kiến Sơn chuẩn bị đâu vào đấy, lén mời thái y, đi từ cửa hông vào, đến cuối cùng còn đi vòng quanh chính viện một vòng, nhưng nếu chẳng may bị phát hiện, hắn là công tử Hầu phủ, cũng sẽ không có chuyện gì.
Nhưng Khương Đường thì lại khác.
Khương Đường cọ vào lòng bàn tay Lục Cẩm Dao hai cái: “Nô tỳ còn có thể làm cái khác nữa.”
Triệu đại nương chỉ mới học được mấy món ăn, nàng còn có thể làm được rất nhiều món khác.
Lục Cẩm Dao: “Vậy thì cũng phải đợi ngươi dưỡng bệnh cho tốt đã rồi nói sau. Ta mang cho ngươi một hộp mứt trái cây, khi nào uống thuốc thì lấy ra ăn. Yến Quốc Công phủ đưa tới không ít dược liệu, còn có a giao, tổ yến, ta cũng mang tới cho ngươi luôn. Yến tiểu nương tử muốn đến cửa cảm tạ, nhưng mà bị ta ngăn cản, chuyện gì cũng phải chờ ngươi khỏe lại đã rồi nói sau. Còn có An Dương quận chúa, cũng đưa dược liệu tới nữa.”
Tuy rằng ít nhiều là nể mặt nàng, nhưng đại bộ phận nguyên nhân ở trên người Khương Đường.
Nếu Cố Kiến Sơn thật sự… Vậy thì Khương Đường cùng An Dương quận chúa và Yến tiểu nương tử giao hảo chỉ có chỗ tốt.
Lục Cẩm Dao nói: “Khương Đường, ngươi cứu Yến tiểu nương tử, ân cứu mạng này nàng ấy tất nhiên phải trả lại, dao tốt phải lựa chỗ mà dùng, có biết không?”
Khương Đường không hiểu những thứ này, nhưng nàng có thể dạy.
Khương Đường nghiêm túc gật đầu.
Thăm Khương Đường xong, Lục Cẩm Dao mới qua thăm Hoài Hề: “Cho ta xem đầu gối của ngươi.”
Hoài Hề ôm chăn: “Đầu gối nô tỳ xấu lắm, đại nương tử đừng nhìn.”
Lục Cẩm Dao: “Để ta nhìn xem xem thương thế như thế nào rồi.”
Hoài Hề lúc này mới xốc chăn lên, đầu gối nàng bầm tím sưng phồng lên, đã bôi thuốc, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.
Lục Cẩm Dao nhìn mà đau lòng: “Ta còn chưa từng phạt ngươi đâu…”
Hoài Hề: “Nô tỳ chẳng qua là bị thương ngoài da thôi, tĩnh dưỡng một chút là tốt rồi. Khương Đường nàng ấy thế nào rồi, có ổn không?”
Nếu nàng không chủ động nhận phạt, trong lòng Yến quốc công phu nhân còn có thể trách tội đại nương tử. Còn có Khương Đường, nàng ấy nhảy xuống nước cứu người, cũng là cứu nàng, nếu không thì cái â n tình cứu mạng này cũng không bù lại nổi lỗi lầm được.
“Nàng ấy đã tỉnh rồi, ngươi cứ tĩnh dưỡng cho khỏe, chờ vết thương lành rồi đi thăm nàng ấy.”
Hoài Hề nói: “Nô tỳ xin nghe lời đại nương tử.”
Một ngày lao tâm lao lực, trở lại Yến Hỉ Đường, Lục Cẩm Dao ngồi yên một hồi lâu.
Cố Kiến Châu thấy thế liền bóp vai đấm lưng cho Lục Cẩm Dao, đối với hắn mà nói, chỉ cần Lục Cẩm Dao không có việc gì là được: “Nàng đang mang thai, vạn sự đừng có cậy mạnh.”
Chính là bởi vì nàng không đủ mạnh, mới làm cho Khương Đường Hoài Hề các nàng phải chịu khổ. Lục Cẩm Dao xoay người ôm lấy eo Cố Kiến Châu: “Trong lòng ta hiểu rõ.”
Cố Kiến Châu vỗ vỗ lưng Lục Cẩm Dao: “…A Dao, người ở bên trên đối với ta coi trọng có thừa, ta nhất định vì nàng kiếm được một phẩm cáo mệnh trở về.”
Vô phẩm vô phong gọi là nương tử, chỉ có nhận mệnh cáo phong mới có thể được gọi là phu nhân, thục nhân…
Cố Kiến Châu bây giờ là Lục phẩm Hàn Lâm Tu Soạn, Hàn Lâm viện vốn là địa phương để tư lịch, nếu muốn tiến thêm một bước chỉ có thể hạ phóng.
Vốn dĩ Cố Kiến Châu luyến tiếc Lục Cẩm Dao, nhưng so với để cho nàng chịu ủy khuất, luyến tiếc cũng không tính là cái gì.
Lục Cẩm Dao ôm chặt hơn một chút, Cố Kiến Châu biết cầu tiến là tốt nhất, nàng còn có thể bớt lo.
Nàng tuyệt đối sẽ không nói mấy lời như kiểu có cáo mệnh hay không có cáo mệnh cũng được.
Lục Cẩm Dao: “Ta chờ.”
Yến Hồi Đường tối nay sáng đèn, đến giờ hợi, Xuân Đài vẫn chưa trở về.
Không phải hắn không muốn trở về, là công tử không lên tiếng, không có cách nào trở về được.
Hắn nhìn lá cây theo gió lắc lư ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy mưa gió sắp kéo tới. Lúc này, hẳn là Minh Triêu đã ngáy khò khò rồi. Không giống hắn, mệnh hắn không tốt, phải nhìn khuôn mặt lạnh lùng của công tử.
Công tử không nói đi ngủ, hắn cũng không dám đi.
Xuân Đài đưa tay vỗ vỗ mặt, chuyện ban ngày xảy ra rõ ràng trước mắt, hắn cầm yêu bài của công tử tiến cung thỉnh thái y như thế nào, lại chở Lý thái y ra roi thúc ngựa nhanh chóng trở về như thế nào, rồi lại làm sao đi vào từ cửa hông, đi tới phòng hạ nhân trước.
Hiện tại nghĩ lại, vẫn còn run rẩy kinh hãi.
Hắn chỉ là nghĩ không thông, vì sao công tử lại muốn mời thái y để chẩn trị cho Khương Đường cô nương, công tử đối với Khương Đường cũng quá tốt rồi.
“Nghĩ cái gì vậy?” Cố Kiến Sơn hỏi.
Xuân Đài đã sớm như đi vào cõi tiên, nghe vậy theo bản năng đáp lời: “Đang nghĩ vì sao công tử lại mời Lý thái y chẩn trị cho Khương Đường cô nương…”
“Ngươi nói xem vì sao?”
Làm hạ nhân, chủ tử nói một câu đều phải suy nghĩ nhiều lần.
Xuân Đài chần chờ nói: “Nhất định là tiểu nhân nghe lầm, ngài sai tiểu nhân mời Lý thái y chẩn trị cho Yến tiểu nương tử…”
Chỉ trong khoảnh khắc, vẻ mặt Cố Kiến Sơn liền lạnh xuống: “Xuân Đài.”
Xuân Đài lập tức quỳ xuống, hắn nằm rạp xuống ở trên mặt đất một lúc, liều chết can gián nói: “Công tử, ngài đừng có dọa tiểu nhân. Nếu như ngài thích Khương Đường cô nương thì hướng Tứ nương tử chào hỏi một câu, cho nàng tới Yến Hồi Đường làm nha hoàn. Chờ sau này đại nương tử vào cửa, ngài che chở Khương Đường cô nương một chút là được, như thế đã là thiên đại ân sủng rồi. Ngài tuyệt đối đừng có làm ra chuyện điên rồ.”
Xuân Đài cảm thấy đáng sợ, hai người này chỗ nào xứng đôi chứ? Khương Đường cô nương có ngoại hình xinh đẹp, tay nghề nấu ăn ngon, nhưng nàng có thể làm được gì cho công tử, có giúp ích được gì cho con đường làm quan của công tử đây? Đưa nàng đến Yến Hồi Đường làm nha hoàn, để mắt đến nàng một chút còn chưa đủ sao.
Chuyện này nếu như bị phu nhân phát hiện, công tử bị phạt không nói, Khương Đường cô nương có thể có kết cục tốt gì chứ?
Những việc này Cố Kiến Sơn cũng đã nghĩ tới.
Nhưng bởi vì nàng thân phận hèn mọn, liền phải làm thiếp sao.
Cho dù Khương Đường đồng ý, hắn cũng không muốn như thế: “Ta không muốn.”
Một chủ tử một hạ nhân, một ngồi một quỳ.
Cố Kiến Sơn nói: “Xuân Đài, nếu ngươi không muốn ở Yến Hồi Đường hầu hạ, ta sẽ nói chuyện với phu nhân. Nhưng nếu ngươi dám to gan lộ ra bên ngoài…”
Xuân Đài liền dập đầu mấy cái: “Nô tài sinh là người của Yến Hồi Đường, chết là quỷ Yến Hồi Đường. Nhất định giữ kín như bưng, tuyệt không lộ ra bên ngoài nửa chữ! Chỉ là…”
Cố Kiến Sơn: “Lời không nên nói thì đừng có nói.”
Từ buổi sáng đến buổi tối, Cố Kiến Sơn đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Lấy yêu bài bảo Xuân Đài đi thỉnh thái y là nhất thời khí phách. Hắn cũng tức giận Khương Đường cái gì cũng đều không suy xét, càng tức giận nàng sau khi cứu người xong lẻ loi một mình ngồi xổm chỗ đó.
Nhưng nếu cho hắn thời gian suy nghĩ kỹ, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Hắn còn nhớ rõ cảm giác trong nháy mắt tinh thần bị tác động kia. Trừ bỏ lo lắng, khổ sở, buồn cười chính là, còn có điểm bất lực nữa.
Ngoại trừ chỉ có thể đứng nhìn ra thì cái gì cũng không làm được.
Cố Kiến Sơn không muốn rất nhiều lần sau này, cũng sẽ giống hôm nay như vậy.
Hắn biết con đường này không dễ đi, có người trời sinh chính là Hầu phủ công tử, có người trời sinh chính là Hầu phủ hạ nhân. Nếu như nàng không muốn, hắn nên làm thế nào đây?
Người Khương Đường thích chính là quản sự ở tiền viện kia, nàng sẽ thoải mái cùng Hàn Dư Thanh nói chuyện, Hàn Dư Thanh đưa nàng điểm tâm nàng cũng sẽ vui vẻ nhận lấy, nàng sẽ cùng Hàn Dư Thanh vai sát vai đi cả một đường…
Nhưng với hắn thì lại không như vậy.
Khương Đường chỉ biết sợ hắn, cho dù hắn cứu nàng, nói không báo ân liền không báo ân. Kiếp sau…… Trên tay hắn dính nhiều máu tươi như vậy, nói không chừng đến kiếp sau hắn sẽ đầu thai làm súc sinh.
Khương Đường đến kiếp sau có thể nhận ra được hắn mới là lạ.
Cố Kiến Sơn siết chặt nắm tay, nói cho Xuân Đài không cần phải khẩn trương như thế, bát tự cũng chưa so, trời biết đất biết, trừ bỏ Cố Kiến Hải ra thì không có người thứ tư biết.
Nhưng Cố Kiến Hải là người thông minh, sẽ không nói bậy.
Trong đầu Xuân Đài chợt lóe lên rất nhiều hình ảnh, trong chốc lát là Cố Kiến Sơn không đi chính viện dùng cơm, trong chốc lát là thấy Khương Đường cô nương đứng nói chuyện với Hàn Dư Thanh liền lạnh mặt, hắn vẫn luôn nghĩ sai rồi, hắn vẫn luôn phán đoán sai tâm tư của công tử rồi.
Trở lại phòng hạ nhân, Xuân Đài còn mơ màng hồ đồ, đặt lưng nằm xuống giường, còn chưa nằm được bao lâu đã nghe thấy tiếng Hàn Dư Thanh gọi hắn.
Vừa mở mắt, đã thấy Hàn Dư Thanh đứng ở phía đầu giường.
Hàn Dư Thanh nghe nói xảy ra chuyện, hắn không biết hỏi ai, chỉ có thể hỏi Xuân Đài.
Không biết vì sao, ánh mắt Xuân Đài mang theo một tia địch ý.
Hàn Dư Thanh không rõ nguyên do: “Xuân Đài…… Ngươi có biết buổi sáng đã xảy ra chuyện gì không? Ta không quen biết nha hoàn nào cả, chỉ có thể tới hỏi ngươi. Có người nhìn thấy Tứ nương tử đi qua bên này, có phải Khương Đường cô nương……”
Xuân Đài: “Ta không biết.”
Hàn Dư Thanh bỗng nhiên bị ngắt lời, ngơ ngác sững sờ tại chỗ: “Cái gì?”
Xuân Đài nói: “Ta làm sao mà biết có chuyện gì chứ, ngươi cũng đừng có mò mẫm hỏi thăm nữa, ở chỗ này thì có thể xảy ra chuyện gì được.”
Hàn Dư Thanh chính là lo lắng Khương Đường xảy ra chuyện, sợ nàng bị phạt. Nếu Xuân Đài không biết, hắn vẫn nên đi hỏi thăm người khác là hơn. Nói đa tạ xong, Hàn Dư Thanh bước nhanh rời đi.
Hỏi thăm chuyện trong nội viện liền mất cả nửa ngày, buổi sáng ngày hôm sau, Hàn Dư Thanh phát hiện nha hoàn phụ trách lấy hàng của Yến Kỉ Đường đổi người, vừa hỏi mới biết được xảy ra chuyện.
Hàn Dư Thanh buột miệng thốt ra hỏi Khương Đường như thế nào, Lộ Trúc của Yến Kỉ Đường nói: “Khương Đường hôm qua cứu Yến gia tiểu nương tử bị rơi xuống nước, đã mời đại phu đến chẩn trị, khá hơn nhiều rồi.”
Vẻ mặt Hàn Dư Thanh lập tức trở nên vô cùng khẩn trương, giống như người bị rơi xuống nước chính là hắn. Vẻ mặt hắn hoảng hốt gật gật đầu: “Ta muốn gửi cho nàng ấy vài thứ, có thể giúp chuyển đến cho nàng ấy được không?”
Lộ Trúc nói: “Đồ vật có sẵn ở đây không, nếu không thì tới buổi chiều ta còn tới chính viện một chuyến nữa, buổi chiều cứ đưa cho ta là được rồi.”
Hàn Dư Thanh vội vàng nói được.
Khương Đường xuyên tới chỗ này, cho tới nay đây là lần đầu tiên nghỉ bệnh.
Buổi sáng có ba bốn loại đồ ăn sáng để ăn. Giữa trưa có một phần canh hầm, hai món chay hai món mặn. Buổi chiều có bánh điểm tâm, nghe nói buổi tối là hai món chay một món mặn với một canh hầm nữa.
Buổi chiều hôm qua Khương Đường phát sốt thêm một lần nữa, sau lại ngủ một giấc, buổi tối không còn sốt. Hôm nay buổi sáng tinh thần đã khôi phục. Chỉ là Lục Cẩm Dao cảm thấy cần phải tĩnh dưỡng thêm, một hai bắt nàng phải nghỉ đủ năm ngày. Tính cả tháng này nàng còn chưa dùng đến ngày nghỉ phép, tổng cộng có thể nghỉ được cả sáu ngày.
Yến quốc công đưa tới không ít dược liệu, bên trong hơn phân nửa là thuốc bổ, trong đó còn có một gốc nhân sâm lâu năm.
Buổi tối ngày bị rơi xuống nước đã tặng a giao tổ yến, buổi sáng hôm nay tặng một rổ táo, một sọt quả lê, hai hộp điểm tâm loại đắt nhất của Ngũ Hương Cư. Toàn bộ Lục Cẩm Dao không giữ lại, đưa hết đến chỗ Khương Đường.
Quả táo và quả lê là lần đầu tiên Khương Đường được ăn, nàng muốn chia cho mấy người Lục Anh nhưng mấy người Lục Anh nói không cần.
Cho dù các nàng có thèm đến đâu cũng sẽ không giành đồ ăn của người bệnh.
Cuối cùng khuyên can mãi, một đám nha hoàn mới nhận một người một quả táo một quả lê, một người một miếng nếm thử hương vị.
Khương Đường cảm thấy đại phu xem bệnh cho nàng có thể xưng là diệu thủ hồi xuân, hôm qua buổi chiều cả người lạnh đến phát run, ngủ một giấc thì tốt rồi, uống thuốc xong liền ra mồ hôi, hôm nay buổi sáng thần thanh khí sảng.
Nghe nói Yến tiểu nương tử ban đêm lại gặp ác mộng, lại thỉnh đại phu, lăn lộn đến nửa đêm mới ngủ được.
Ở trên giường nằm nửa ngày là cảm thấy sảng khoái, nhưng cứ nằm mãi trên giường thì người cũng sẽ mốc meo.
Buổi chiều mấy người Lục Anh không ở đó, Khương Đường liền dọn dẹp ngăn tủ. Bên trong trừ bỏ xiêm y còn có giấy dùng để luyện chữ, một cái chăn đơn dùng cho mùa đông. Toàn bộ bạc và ngân phiếu nàng bỏ vào trong một cái hộp nhỏ, mở khóa ra, bên trong là hai tờ ngân phiếu mười lượng, vài cái hà bao. Cái hà bao màu vàng có chứa một ít hạt dưa vàng với một ít hạt đậu phộng vàng, ước chừng khoảng một lượng vàng. Cái hà bao màu trắng có bạc vụn khoảng chừng tám lượng, tiền đồng thì có khoảng chừng ba trăm.
Khương Đường lắc đầu: “Đã tốt rồi.”
Lục Cẩm Dao xoa xoa đầu Khương Đường: “Tốt rồi là được rồi. Triệu đại nương học theo cách nấu ăn của ngươi, hương vị ngon lắm.”
Nếu không phải bởi vì Lý thái y tới chẩn trị cho Khương Đường, phỏng chừng vẫn còn sốt.
Lục Cẩm Dao do dự không biết có nên nói cho Khương Đường chuyện Cố Kiến Sơn mời thái y hay không, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định không nói trước. Theo nàng thấy, Cố Kiến Sơn chuẩn bị đâu vào đấy, lén mời thái y, đi từ cửa hông vào, đến cuối cùng còn đi vòng quanh chính viện một vòng, nhưng nếu chẳng may bị phát hiện, hắn là công tử Hầu phủ, cũng sẽ không có chuyện gì.
Nhưng Khương Đường thì lại khác.
Khương Đường cọ vào lòng bàn tay Lục Cẩm Dao hai cái: “Nô tỳ còn có thể làm cái khác nữa.”
Triệu đại nương chỉ mới học được mấy món ăn, nàng còn có thể làm được rất nhiều món khác.
Lục Cẩm Dao: “Vậy thì cũng phải đợi ngươi dưỡng bệnh cho tốt đã rồi nói sau. Ta mang cho ngươi một hộp mứt trái cây, khi nào uống thuốc thì lấy ra ăn. Yến Quốc Công phủ đưa tới không ít dược liệu, còn có a giao, tổ yến, ta cũng mang tới cho ngươi luôn. Yến tiểu nương tử muốn đến cửa cảm tạ, nhưng mà bị ta ngăn cản, chuyện gì cũng phải chờ ngươi khỏe lại đã rồi nói sau. Còn có An Dương quận chúa, cũng đưa dược liệu tới nữa.”
Tuy rằng ít nhiều là nể mặt nàng, nhưng đại bộ phận nguyên nhân ở trên người Khương Đường.
Nếu Cố Kiến Sơn thật sự… Vậy thì Khương Đường cùng An Dương quận chúa và Yến tiểu nương tử giao hảo chỉ có chỗ tốt.
Lục Cẩm Dao nói: “Khương Đường, ngươi cứu Yến tiểu nương tử, ân cứu mạng này nàng ấy tất nhiên phải trả lại, dao tốt phải lựa chỗ mà dùng, có biết không?”
Khương Đường không hiểu những thứ này, nhưng nàng có thể dạy.
Khương Đường nghiêm túc gật đầu.
Thăm Khương Đường xong, Lục Cẩm Dao mới qua thăm Hoài Hề: “Cho ta xem đầu gối của ngươi.”
Hoài Hề ôm chăn: “Đầu gối nô tỳ xấu lắm, đại nương tử đừng nhìn.”
Lục Cẩm Dao: “Để ta nhìn xem xem thương thế như thế nào rồi.”
Hoài Hề lúc này mới xốc chăn lên, đầu gối nàng bầm tím sưng phồng lên, đã bôi thuốc, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.
Lục Cẩm Dao nhìn mà đau lòng: “Ta còn chưa từng phạt ngươi đâu…”
Hoài Hề: “Nô tỳ chẳng qua là bị thương ngoài da thôi, tĩnh dưỡng một chút là tốt rồi. Khương Đường nàng ấy thế nào rồi, có ổn không?”
Nếu nàng không chủ động nhận phạt, trong lòng Yến quốc công phu nhân còn có thể trách tội đại nương tử. Còn có Khương Đường, nàng ấy nhảy xuống nước cứu người, cũng là cứu nàng, nếu không thì cái â n tình cứu mạng này cũng không bù lại nổi lỗi lầm được.
“Nàng ấy đã tỉnh rồi, ngươi cứ tĩnh dưỡng cho khỏe, chờ vết thương lành rồi đi thăm nàng ấy.”
Hoài Hề nói: “Nô tỳ xin nghe lời đại nương tử.”
Một ngày lao tâm lao lực, trở lại Yến Hỉ Đường, Lục Cẩm Dao ngồi yên một hồi lâu.
Cố Kiến Châu thấy thế liền bóp vai đấm lưng cho Lục Cẩm Dao, đối với hắn mà nói, chỉ cần Lục Cẩm Dao không có việc gì là được: “Nàng đang mang thai, vạn sự đừng có cậy mạnh.”
Chính là bởi vì nàng không đủ mạnh, mới làm cho Khương Đường Hoài Hề các nàng phải chịu khổ. Lục Cẩm Dao xoay người ôm lấy eo Cố Kiến Châu: “Trong lòng ta hiểu rõ.”
Cố Kiến Châu vỗ vỗ lưng Lục Cẩm Dao: “…A Dao, người ở bên trên đối với ta coi trọng có thừa, ta nhất định vì nàng kiếm được một phẩm cáo mệnh trở về.”
Vô phẩm vô phong gọi là nương tử, chỉ có nhận mệnh cáo phong mới có thể được gọi là phu nhân, thục nhân…
Cố Kiến Châu bây giờ là Lục phẩm Hàn Lâm Tu Soạn, Hàn Lâm viện vốn là địa phương để tư lịch, nếu muốn tiến thêm một bước chỉ có thể hạ phóng.
Vốn dĩ Cố Kiến Châu luyến tiếc Lục Cẩm Dao, nhưng so với để cho nàng chịu ủy khuất, luyến tiếc cũng không tính là cái gì.
Lục Cẩm Dao ôm chặt hơn một chút, Cố Kiến Châu biết cầu tiến là tốt nhất, nàng còn có thể bớt lo.
Nàng tuyệt đối sẽ không nói mấy lời như kiểu có cáo mệnh hay không có cáo mệnh cũng được.
Lục Cẩm Dao: “Ta chờ.”
Yến Hồi Đường tối nay sáng đèn, đến giờ hợi, Xuân Đài vẫn chưa trở về.
Không phải hắn không muốn trở về, là công tử không lên tiếng, không có cách nào trở về được.
Hắn nhìn lá cây theo gió lắc lư ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy mưa gió sắp kéo tới. Lúc này, hẳn là Minh Triêu đã ngáy khò khò rồi. Không giống hắn, mệnh hắn không tốt, phải nhìn khuôn mặt lạnh lùng của công tử.
Công tử không nói đi ngủ, hắn cũng không dám đi.
Xuân Đài đưa tay vỗ vỗ mặt, chuyện ban ngày xảy ra rõ ràng trước mắt, hắn cầm yêu bài của công tử tiến cung thỉnh thái y như thế nào, lại chở Lý thái y ra roi thúc ngựa nhanh chóng trở về như thế nào, rồi lại làm sao đi vào từ cửa hông, đi tới phòng hạ nhân trước.
Hiện tại nghĩ lại, vẫn còn run rẩy kinh hãi.
Hắn chỉ là nghĩ không thông, vì sao công tử lại muốn mời thái y để chẩn trị cho Khương Đường cô nương, công tử đối với Khương Đường cũng quá tốt rồi.
“Nghĩ cái gì vậy?” Cố Kiến Sơn hỏi.
Xuân Đài đã sớm như đi vào cõi tiên, nghe vậy theo bản năng đáp lời: “Đang nghĩ vì sao công tử lại mời Lý thái y chẩn trị cho Khương Đường cô nương…”
“Ngươi nói xem vì sao?”
Làm hạ nhân, chủ tử nói một câu đều phải suy nghĩ nhiều lần.
Xuân Đài chần chờ nói: “Nhất định là tiểu nhân nghe lầm, ngài sai tiểu nhân mời Lý thái y chẩn trị cho Yến tiểu nương tử…”
Chỉ trong khoảnh khắc, vẻ mặt Cố Kiến Sơn liền lạnh xuống: “Xuân Đài.”
Xuân Đài lập tức quỳ xuống, hắn nằm rạp xuống ở trên mặt đất một lúc, liều chết can gián nói: “Công tử, ngài đừng có dọa tiểu nhân. Nếu như ngài thích Khương Đường cô nương thì hướng Tứ nương tử chào hỏi một câu, cho nàng tới Yến Hồi Đường làm nha hoàn. Chờ sau này đại nương tử vào cửa, ngài che chở Khương Đường cô nương một chút là được, như thế đã là thiên đại ân sủng rồi. Ngài tuyệt đối đừng có làm ra chuyện điên rồ.”
Xuân Đài cảm thấy đáng sợ, hai người này chỗ nào xứng đôi chứ? Khương Đường cô nương có ngoại hình xinh đẹp, tay nghề nấu ăn ngon, nhưng nàng có thể làm được gì cho công tử, có giúp ích được gì cho con đường làm quan của công tử đây? Đưa nàng đến Yến Hồi Đường làm nha hoàn, để mắt đến nàng một chút còn chưa đủ sao.
Chuyện này nếu như bị phu nhân phát hiện, công tử bị phạt không nói, Khương Đường cô nương có thể có kết cục tốt gì chứ?
Những việc này Cố Kiến Sơn cũng đã nghĩ tới.
Nhưng bởi vì nàng thân phận hèn mọn, liền phải làm thiếp sao.
Cho dù Khương Đường đồng ý, hắn cũng không muốn như thế: “Ta không muốn.”
Một chủ tử một hạ nhân, một ngồi một quỳ.
Cố Kiến Sơn nói: “Xuân Đài, nếu ngươi không muốn ở Yến Hồi Đường hầu hạ, ta sẽ nói chuyện với phu nhân. Nhưng nếu ngươi dám to gan lộ ra bên ngoài…”
Xuân Đài liền dập đầu mấy cái: “Nô tài sinh là người của Yến Hồi Đường, chết là quỷ Yến Hồi Đường. Nhất định giữ kín như bưng, tuyệt không lộ ra bên ngoài nửa chữ! Chỉ là…”
Cố Kiến Sơn: “Lời không nên nói thì đừng có nói.”
Từ buổi sáng đến buổi tối, Cố Kiến Sơn đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Lấy yêu bài bảo Xuân Đài đi thỉnh thái y là nhất thời khí phách. Hắn cũng tức giận Khương Đường cái gì cũng đều không suy xét, càng tức giận nàng sau khi cứu người xong lẻ loi một mình ngồi xổm chỗ đó.
Nhưng nếu cho hắn thời gian suy nghĩ kỹ, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Hắn còn nhớ rõ cảm giác trong nháy mắt tinh thần bị tác động kia. Trừ bỏ lo lắng, khổ sở, buồn cười chính là, còn có điểm bất lực nữa.
Ngoại trừ chỉ có thể đứng nhìn ra thì cái gì cũng không làm được.
Cố Kiến Sơn không muốn rất nhiều lần sau này, cũng sẽ giống hôm nay như vậy.
Hắn biết con đường này không dễ đi, có người trời sinh chính là Hầu phủ công tử, có người trời sinh chính là Hầu phủ hạ nhân. Nếu như nàng không muốn, hắn nên làm thế nào đây?
Người Khương Đường thích chính là quản sự ở tiền viện kia, nàng sẽ thoải mái cùng Hàn Dư Thanh nói chuyện, Hàn Dư Thanh đưa nàng điểm tâm nàng cũng sẽ vui vẻ nhận lấy, nàng sẽ cùng Hàn Dư Thanh vai sát vai đi cả một đường…
Nhưng với hắn thì lại không như vậy.
Khương Đường chỉ biết sợ hắn, cho dù hắn cứu nàng, nói không báo ân liền không báo ân. Kiếp sau…… Trên tay hắn dính nhiều máu tươi như vậy, nói không chừng đến kiếp sau hắn sẽ đầu thai làm súc sinh.
Khương Đường đến kiếp sau có thể nhận ra được hắn mới là lạ.
Cố Kiến Sơn siết chặt nắm tay, nói cho Xuân Đài không cần phải khẩn trương như thế, bát tự cũng chưa so, trời biết đất biết, trừ bỏ Cố Kiến Hải ra thì không có người thứ tư biết.
Nhưng Cố Kiến Hải là người thông minh, sẽ không nói bậy.
Trong đầu Xuân Đài chợt lóe lên rất nhiều hình ảnh, trong chốc lát là Cố Kiến Sơn không đi chính viện dùng cơm, trong chốc lát là thấy Khương Đường cô nương đứng nói chuyện với Hàn Dư Thanh liền lạnh mặt, hắn vẫn luôn nghĩ sai rồi, hắn vẫn luôn phán đoán sai tâm tư của công tử rồi.
Trở lại phòng hạ nhân, Xuân Đài còn mơ màng hồ đồ, đặt lưng nằm xuống giường, còn chưa nằm được bao lâu đã nghe thấy tiếng Hàn Dư Thanh gọi hắn.
Vừa mở mắt, đã thấy Hàn Dư Thanh đứng ở phía đầu giường.
Hàn Dư Thanh nghe nói xảy ra chuyện, hắn không biết hỏi ai, chỉ có thể hỏi Xuân Đài.
Không biết vì sao, ánh mắt Xuân Đài mang theo một tia địch ý.
Hàn Dư Thanh không rõ nguyên do: “Xuân Đài…… Ngươi có biết buổi sáng đã xảy ra chuyện gì không? Ta không quen biết nha hoàn nào cả, chỉ có thể tới hỏi ngươi. Có người nhìn thấy Tứ nương tử đi qua bên này, có phải Khương Đường cô nương……”
Xuân Đài: “Ta không biết.”
Hàn Dư Thanh bỗng nhiên bị ngắt lời, ngơ ngác sững sờ tại chỗ: “Cái gì?”
Xuân Đài nói: “Ta làm sao mà biết có chuyện gì chứ, ngươi cũng đừng có mò mẫm hỏi thăm nữa, ở chỗ này thì có thể xảy ra chuyện gì được.”
Hàn Dư Thanh chính là lo lắng Khương Đường xảy ra chuyện, sợ nàng bị phạt. Nếu Xuân Đài không biết, hắn vẫn nên đi hỏi thăm người khác là hơn. Nói đa tạ xong, Hàn Dư Thanh bước nhanh rời đi.
Hỏi thăm chuyện trong nội viện liền mất cả nửa ngày, buổi sáng ngày hôm sau, Hàn Dư Thanh phát hiện nha hoàn phụ trách lấy hàng của Yến Kỉ Đường đổi người, vừa hỏi mới biết được xảy ra chuyện.
Hàn Dư Thanh buột miệng thốt ra hỏi Khương Đường như thế nào, Lộ Trúc của Yến Kỉ Đường nói: “Khương Đường hôm qua cứu Yến gia tiểu nương tử bị rơi xuống nước, đã mời đại phu đến chẩn trị, khá hơn nhiều rồi.”
Vẻ mặt Hàn Dư Thanh lập tức trở nên vô cùng khẩn trương, giống như người bị rơi xuống nước chính là hắn. Vẻ mặt hắn hoảng hốt gật gật đầu: “Ta muốn gửi cho nàng ấy vài thứ, có thể giúp chuyển đến cho nàng ấy được không?”
Lộ Trúc nói: “Đồ vật có sẵn ở đây không, nếu không thì tới buổi chiều ta còn tới chính viện một chuyến nữa, buổi chiều cứ đưa cho ta là được rồi.”
Hàn Dư Thanh vội vàng nói được.
Khương Đường xuyên tới chỗ này, cho tới nay đây là lần đầu tiên nghỉ bệnh.
Buổi sáng có ba bốn loại đồ ăn sáng để ăn. Giữa trưa có một phần canh hầm, hai món chay hai món mặn. Buổi chiều có bánh điểm tâm, nghe nói buổi tối là hai món chay một món mặn với một canh hầm nữa.
Buổi chiều hôm qua Khương Đường phát sốt thêm một lần nữa, sau lại ngủ một giấc, buổi tối không còn sốt. Hôm nay buổi sáng tinh thần đã khôi phục. Chỉ là Lục Cẩm Dao cảm thấy cần phải tĩnh dưỡng thêm, một hai bắt nàng phải nghỉ đủ năm ngày. Tính cả tháng này nàng còn chưa dùng đến ngày nghỉ phép, tổng cộng có thể nghỉ được cả sáu ngày.
Yến quốc công đưa tới không ít dược liệu, bên trong hơn phân nửa là thuốc bổ, trong đó còn có một gốc nhân sâm lâu năm.
Buổi tối ngày bị rơi xuống nước đã tặng a giao tổ yến, buổi sáng hôm nay tặng một rổ táo, một sọt quả lê, hai hộp điểm tâm loại đắt nhất của Ngũ Hương Cư. Toàn bộ Lục Cẩm Dao không giữ lại, đưa hết đến chỗ Khương Đường.
Quả táo và quả lê là lần đầu tiên Khương Đường được ăn, nàng muốn chia cho mấy người Lục Anh nhưng mấy người Lục Anh nói không cần.
Cho dù các nàng có thèm đến đâu cũng sẽ không giành đồ ăn của người bệnh.
Cuối cùng khuyên can mãi, một đám nha hoàn mới nhận một người một quả táo một quả lê, một người một miếng nếm thử hương vị.
Khương Đường cảm thấy đại phu xem bệnh cho nàng có thể xưng là diệu thủ hồi xuân, hôm qua buổi chiều cả người lạnh đến phát run, ngủ một giấc thì tốt rồi, uống thuốc xong liền ra mồ hôi, hôm nay buổi sáng thần thanh khí sảng.
Nghe nói Yến tiểu nương tử ban đêm lại gặp ác mộng, lại thỉnh đại phu, lăn lộn đến nửa đêm mới ngủ được.
Ở trên giường nằm nửa ngày là cảm thấy sảng khoái, nhưng cứ nằm mãi trên giường thì người cũng sẽ mốc meo.
Buổi chiều mấy người Lục Anh không ở đó, Khương Đường liền dọn dẹp ngăn tủ. Bên trong trừ bỏ xiêm y còn có giấy dùng để luyện chữ, một cái chăn đơn dùng cho mùa đông. Toàn bộ bạc và ngân phiếu nàng bỏ vào trong một cái hộp nhỏ, mở khóa ra, bên trong là hai tờ ngân phiếu mười lượng, vài cái hà bao. Cái hà bao màu vàng có chứa một ít hạt dưa vàng với một ít hạt đậu phộng vàng, ước chừng khoảng một lượng vàng. Cái hà bao màu trắng có bạc vụn khoảng chừng tám lượng, tiền đồng thì có khoảng chừng ba trăm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook