An Dương nhớ lại một phen: “Lục tỷ tỷ là nói Lý thái y à? Vừa mới đi theo một gã sai vặt trẻ tuổi tới đây.”
Tâm tư Lục Cẩm Dao khẽ chuyển: “Ừm, hẳn là từ chính viện thuận đường tới xem, trong phủ còn có khách nhân, lát nữa ta lại đi qua thăm Yến tiểu nương tử.”
An Dương muốn nhìn Khương Đường một chút, nếu Lục Cẩm Dao đã nói nàng ngủ rồi thì cũng không tiện quấy rầy nữa: “Ta đi cùng Lục tỷ tỷ, chuyện xảy ra có nguyên nhân, ta còn có thể giúp giải thích.”
Lục Cẩm Dao nói: “Vậy thì không thể tốt hơn được nữa rồi.”
Vừa đi về chính viện, Lục Cẩm Dao vừa nghĩ tới lão đại phu vừa tới, người nọ thế mà lại là thái y trong cung. An Dương quận chúa bởi vì tuổi nhỏ sức yếu, phụ thân lại là vương gia đương triều mới có thể mời thái y đến khám bệnh.
Lý thái y là ai mời tới, chẳng lẽ là Yến quốc công phu nhân sao? Không nói đến chuyện bà ấy có thể mời được thái y hay không, ngay cả phủ y cũng phải đi đến chính viện trước, thái y làm sao có thể đến bên này trước được chứ.
Lục Cẩm Dao nghĩ không ra, Lý thái y không có khả năng là do Yến quốc công phu nhân mời tới.
Vậy thì đó sẽ là ai đây?
Lục Cẩm Dao đột nhiên nhớ tới ở lương đình thoáng nhìn thấy Cố Kiến Hải và Cố Kiến Sơn, lần trước ở hòn giả sơn, cũng là Cố Kiến Sơn cứu được Khương Đường, chẳng lẽ là Ngũ công tử?
Cố Kiến Sơn quanh năm ở quân doanh, trên người tất nhiên có bệnh cũ bệnh trầm kha gì đó, có thể mời thái y cũng không có gì phải ngạc nhiên.
Nhưng Lục Cẩm Dao cũng không cảm thấy kinh hỉ nhiều, ngược lại kinh hãi đến đầu chảy đầy mồ hôi, ngàn lần vạn lần đừng là Ngũ công tử. Nếu Trịnh thị biết được, Khương Đường sẽ không có trái ngọt để ăn.
Lục Cẩm Dao trước mắt còn có việc quan trọng, việc này chỉ có thể gác sang một bên. Hai vị phu nhân đã đến, Lộ Trúc dâng trà hoa điểm tâm, phòng khách ở ngoại viện cũng thấy thoải mái, Lục Cẩm Dao tự mình đi qua xin lỗi, đưa cho mỗi người một hộp điểm tâm.
Có An Dương quận chúa ở đây, hai vị phu nhân nói một đống lời hay, liền xách điểm tâm rời đi.
Lúc này Lục Cẩm Dao mới đi tới chính viện.
Hoài Hề cùng nha hoàn của Yến Minh Song quỳ trên con đường đá trước cửa chính viện, Hoài Hề cúi đầu, thần sắc coi như lạnh nhạt. Nha hoàn Yến Minh Song sắc mặt trắng bệch, giống như mất hồn.
Yến Minh Song vẫn còn chưa tỉnh, phủ y chẩn trị là do kinh hãi quá độ dẫn đến ngất xỉu, có hơi phát sốt, mở phương thuốc hạ sốt áp kinh.
Hàn thị ở một bên vẫn ôm lỗi sai lên người mình, nói thuyền của Hầu phủ lâu ngày không được tu sửa, lại nói nha hoàn không chừng cho tốt: “Thật sự đã làm liên lụy tới lệnh ái rồi, cũng thật đáng thương, phải chịu khổ.”
Lục Cẩm Dao ngoài cười mà trong không cười nói: “…Không xảy ra chuyện gì đã là vạn hạnh rồi, đại tẩu cũng đừng quá tự trách nữa. Lộ Trúc, ngươi bảo Hoài Hề đi lấy thuốc đi.”
Lục Cẩm Dao vốn tức giận Yến quốc công chỉ lo cho ái nữ, ân nhân cứu mạng ngay cả liếc mắt một cái cũng không có, lúc này làm sao có thể giống như Hàn thị ôm lỗi sai lên người mình.
Loại hạng người vong ân phụ nghĩa này, nàng cũng không cần thiết ở chỗ này hư tình giả ý.
Phu nhân Yến Quốc Công nhìn Lục Cẩm Dao, giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, chợt nói: “Nha hoàn của ngươi có việc gì không? Người đâu rồi, đã sao rồi?”
Lục Cẩm Dao cố ý nói nghiêm trọng hơn một chút: “Đại phu đã xem qua, đang bị sốt cao, bây giờ vẫn còn đang mê man.”
Phong hàn sốt cao vốn không dễ trị, bằng không vì sao Trịnh thị hồi đầu mùa xuân bệnh một hồi mà đến bây giờ mới tốt. An Dương quận chúa chính là hàng năm đầu xuân vào đông đều bệnh một hồi, mới gầy yếu như vậy.
Đây là ở Vương phủ Hầu phủ, có sẵn thuốc tốt ở đó, nếu là nhà dân chúng bình thường, có lẽ người đã sớm không còn.
Trên mặt Yến quốc công phu nhân hiện ra một tia áy náy: “Để ta đi qua đó xem một chút, nàng là vì cứu Song nhi mới thành ra như vậy. Vô luận là dược liệu hay thuốc bổ gì, toàn bộ cứ tính cho Quốc công phủ. Thật sự là nhờ có nàng, Song nhi vẫn đang hôn mê bất tỉnh, ta mới không rời khỏi chỗ này được, chứ nếu không thì phải nên đi sớm một chút…”
Thấy Yến quốc công phu nhân áy náy không như giả vờ, Lục Cẩm Dao thở dài: “Trước tiên cứ chờ Yến muội muội tỉnh lại đã, bên kia đã dàn xếp xong rồi.”
Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể để cho Yến Quốc Công phủ tặng thêm chút dược liệu thuốc cho Khương Đường thôi. Đáng thương cho Hoài Hề của nàng, vô duyên vô cớ quỳ lâu như vậy.
Yến Minh Song nằm mơ một giấc mơ rất dài, ở trong mơ nàng bị rơi xuống nước, là một tiên nữ dáng dấp vô cùng xinh đẹp đến cứu nàng, kéo nàng lên bờ.
Thoát khỏi cảm giác hít thở không thông khi bị chết đuối trong mộng, Yến Minh Song đột nhiên bừng tỉnh: “Tiên nữ tỷ tỷ!”
Thấy nữ nhi cuối cùng đã tỉnh lại, Yến Quốc Công phu nhân ngay tại chỗ rơi lệ: “Đã tỉnh rồi, con có muốn uống nước không, đợi lát nữa rồi uống thuốc.”
Yến Minh Song cảm thấy cả người đều đau, chân lạnh tay cũng lạnh, nàng nhìn giường trên đỉnh đầu, cũng không biết đây là chỗ nào: “Mẫu thân, con bị rơi xuống nước à?”
Yến Quốc Công phu nhân tức giận nói: “Ai bảo con đi hái hoa sen hả?”
Yến Minh Song cảm thấy nàng uống nước hồ quá nhiều, cổ họng cũng đau, nàng xốc chăn lên muốn xuống giường: “Con muốn đi thăm tiên nữ tỷ tỷ cứu con.”
Yến quốc công phu nhân nghĩ thầm, chẳng qua cũng chỉ là một nha hoàn thôi, cũng đáng để con đi thăm à. Chủ tử là chủ tử, nha hoàn là nha hoàn, nha hoàn cứu chủ là trung thành lập công, là chuyện đương nhiên phải làm.
Nhưng không phải nha hoàn của Quốc Công phủ, bà ấy cũng không tiện nói cái gì: “Nàng đã mời đại phu xem rồi, đại phu nói không có việc gì. Con như thế này làm sao mà đi thăm cho được, trước dưỡng tốt thân mình đi đã, nào, nhanh uống thuốc đi.”
Yến Minh Song lắc đầu, bướng bỉnh nói: “Con cũng không có việc gì. Con muốn gặp nàng ấy trước.”
Yến quốc công phu nhân khuyên không được, trên mặt hiện lên một tia tức giận.
Lục Cẩm Dao nói: “Yến muội muội, uống thuốc trước đi đã, bớt làm mẫu thân muội lo lắng ngươi, nàng vẫn canh chừng muội đến bây giờ đấy.”
Yến Minh Song lúc này mới gật đầu.
Chờ uống thuốc xong, Yến Minh Song lại mê man, Yến quốc công phu nhân thấy không có gì đáng ngại, liền dẫn nàng về Quốc Công phủ. Trước khi đi bà ấy nói với Trịnh thị cùng Lục Cẩm Dao: “Ngày khác ta lại đến thăm nha hoàn kia, hôm nay nhờ có nàng.”
Trịnh thị ân cần nói: “Trở về tĩnh dưỡng cho tốt đã, chuyện khác ngược lại không vội.”
An vương phi thấy Yến quốc công phu nhân đi rồi, cũng cáo từ. An Dương quận chúa nói với Lục Cẩm Dao: “Lục tỷ tỷ, nếu có việc thì đưa thiếp mời cho vương phủ, phàm là chuyện ta có thể hỗ trợ, tuyệt đối không chối từ.”
An Dương nhớ tới ở hành lang nhìn thấy Lý thái y, lại nhớ tới Yến Minh Song đang mê man, hơi rũ mắt xuống. Có một số việc, không nên hỏi.
Lục Cẩm Dao nói: “Ừm, ngươi cũng sớm trở về đi, ở bên hồ hứng gió, trở về nhớ uống chút trà gừng.”
Sau khi đám người rời đi, Trịnh thị hỏi: “Khương Đường thế nào rồi, có gì đáng ngại không, cần dùng dược liệu gì thì cứ lấy từ trong phủ, thiếu thì bảo quản sự đi ra ngoài mua.”
Bà ấy còn nhớ Khương Đường nấu cơm cho bà ấy rất nhiều ngày, nha đầu này rất xinh đẹp, tâm địa thiện lương, ai cũng không nhảy xuống, nàng lại đi xuống cứu người.
Đầu óc Lục Cẩm Dao còn rối bời, trả lời qua loa: “Đại phu đã xem qua, đã ngủ rồi, con dâu đi xem Hoài Hề trước đã.”
Hàn thị buồn bực không nói gì, Trịnh thị cũng mệt mỏi, phất phất tay bảo Hàn thị lui ra.
Hàn thị hành lễ, nói với Lục Cẩm Dao: “Chỗ ta có thuốc mỡ, lát nữa sai người đưa tới đây.” Cũng thật đáng thương, đại nha hoàn bị phạt quỳ bị thương, Khương Đường rơi xuống nước.
Lục Cẩm Dao: “Cảm ơn đại tẩu.”
Trở lại Yến Cơ Đường, uống hai ngụm nước xong Lục Cẩm Dao liền đi đến phòng hạ nhân, Hoài Hề quỳ hơn nửa canh giờ, đầu gối là một mảnh xanh tím. Thấy Lục Cẩm Dao còn muốn quỳ, bị Lục Cẩm Dao quát: “Không cần chân nữa à?”
Hoài Hề vẻ mặt áy náy: “Quả thật là do nô tỳ không chăm sóc tốt cho Yến tiểu nương tử.”
Lục Cẩm Dao không muốn tranh cãi cái này với nàng: “Trước tiên mời đại phu xem một chút đã, chuyện nhận sai thì để đó sau này tính sau.”
Hoài Hề: “Nô tỳ tạ ơn đại nương tử.”
Trong phòng không có người ngoài, Lục Cẩm Dao thấp giọng hỏi: “Ngoại trừ phủ y, có đại phu nào khác đi chính viện không?”
Hoài Hề lắc đầu: “Không có, phủ y ở trong đó đợi khoảng ba mươi phút mới đi.”
Chỉ có phủ y, Lục Cẩm Dao nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Dưỡng thương cho tốt đi.”
Nha hoàn hầu hạ Yến Kỉ Đường thoáng cái thiếu đi hai người, Triệu đại nương theo nghề cũ, nghiêm túc phụ trách hầm canh nấu cơm.
Khương Đường không có ở đây, bà ấy cũng rất nhớ. Khương Đường nấu cơm ngon, làm cái gì cũng sẽ để cho bà ấy nếm thử miếng đầu tiên, đủ loại điểm tâm kia bà ấy cũng được ăn không ít.
Đại nương tử bảo bà ấy hầm canh bồi bổ cho Khương Đường Hoài Hề, bà ấy cũng nên hầm nhiều hơn một chút.
Theo lý thuyết Khương Đường không có ở đây, bà ấy quản phòng bếp nhỏ nấu ăn cho đại nương tử Tứ gia thì phải nên cao hứng mới đúng, nhưng bà ấy nửa điểm cao hứng cũng không lên nổi, giống như bị mất đi một người đáng tin cậy vậy.
Canh gà vừa hầm xong, liền nhờ Lục Anh cô nương đưa đi, dùng lửa nhỏ ủ ấm, tỉnh lại là có thể uống.
Khương Đường ngủ đến chiều, vừa tỉnh lại trời đã tối.
Ánh nến trên bàn lấp lánh, trên người nàng đắp hai cái chăn, trán hơi ướt đẫm, giống như vừa mới đổ mồ hôi.
Trán thì lạnh, tay chân ấm áp, cổ họng cũng khó chịu.
Lục Anh ở bên cạnh đang ngủ gà ngủ gật, thấy Khương Đường tỉnh lại thì cơn buồn ngủ cũng bay sạch, nàng học bộ dáng Lục Cẩm Dao sờ sờ trán Khương Đường, thành thành thật thật thở phào nhẹ nhõm: “Cũng không còn nóng quá nữa, đại nương tử lại đây nhìn ngươi hai lần. Ngươi uống thuốc trước đi, uống xong rồi mới uống canh gà, nếu đói thì vẫn còn có thức ăn.”
Cổ họng Khương Đường hơi khô khốc: “Ta…”
Lục Anh nói chuyện bùm bùm như rang đậu: “Vị Yến tiểu nương tử kia đã không có việc gì rồi, nàng ấy đã trở về Yến Quốc Công phủ. An Vương phi cùng An Dương quận chúa cũng trở về rồi. Ngươi nha, thật đáng sợ, vèo một cái liền nhảy xuống, ta thấy mà kinh hoảng.”
Khương Đường ngồi dậy: “Ta không sao mà.”
Lục Anh hừ một tiếng, đứng dậy cầm cho Khương Đường một ly nước ấm trước: “Không sao ấy mà không sao, lúc ngươi ngủ phát sốt hai lần, là ta lau người cho ngươi đấy. Ngươi ấy à, mù mà cứ thích thể hiện…”
Nàng đi ra ngoài lấy thuốc, thanh âm càng ngày càng xa: “Ngươi xem ngươi đi, nằm ở trên giường cả nửa ngày rồi…”
Lục Anh bưng chén thuốc tiến vào, nhìn chằm chằm Khương Đường uống hết, sau đó bưng canh gà tới: “Đại phu nói phải bồi bổ, ngàn vạn lần không thể để hàn khí nhập thể nữa. Đại nương tử bảo ngươi cứ dưỡng bệnh cho tốt, phòng bếp nhỏ có Triệu đại nương, những chuyện khác có chúng ta rồi.”
Khương Đường gật gật đầu, từng ngụm từng ngụm uống canh gà: “Ta khỏe rồi mà.”
Lục Anh thấy thế vừa tức lại vừa đau lòng: “Lần sau ngươi cũng không thể như vậy nữa, cũng không phải là đại nương tử, cần ngươi phí tâm cứu làm gì. Nếu là cứu người chuyện gì cũng không có thì thôi đi, còn tự biến mình thành như vậy nữa!”
Khương Đường: “Con biết rồi, Lục lão mụ tử.”
Lục Anh vẻ mặt đe dọa nói: “Ta còn không phải vì tốt cho ngươi à.”
Khương Đường cười nhìn Lục Anh một cái: “Cho dù là người khác, loại thời điểm như thế này ta cũng sẽ cứu. Ta biết bơi, không phải là người mù mà thích thể hiện, nếu không biết bơi thì có đánh chết ta ta cũng không dám đi xuống.”
Không biết bơi, đi xuống cũng là thêm phiền phức.
Khương Đường lại uống thêm hai ngụm canh gà, tay nghề của Triệu đại nương rất tốt, lớp mỡ trên cùng của canh gà đã bỏ đi, bên trong cho táo đỏ và kỷ tử, mùi rất thơm.
Gà hầm mềm rục, đũa tách một cái là xương và thịt đã tách rời ra.
Đây có được coi như là bữa cơm dành cho nhân viên bị tai nạn lao động không?
Khương Đường vừa gặm đùi gà vừa nghe Lục Anh liên miên lải nhải: “Đại nương tử nói cho ngươi nghỉ ngơi vài ngày, nếu chưa khỏe lại thì không cho đi hầu hạ. Ngươi nên ăn thì ăn nên uống thì uống, không cần quan tâm mấy cái khác. Ý tứ của đại nương tử, tiền thuốc cùng thuốc bổ đều là Yến Kỉ Đường bỏ ra, ngươi cứ dưỡng bệnh cho tốt là được.”
Ánh mắt Khương Đường sáng lên.
Ngoài bữa ăn của nhân viên bị tai nạn lao động còn được nghỉ ốm, tiền thuốc tiền cơm do chủ nhân chi trả. Vừa nghĩ đến kết cục nguyên thân bị chết cóng ở thôn trang, Khương Đường cảm thấy mình rốt cục cũng thoát khỏi vận mệnh ràng buộc rồi.
Lục Anh không rõ nguyên nhân: “Ngươi cười cái gì thế!”
Khương Đường: “Nhân họa đắc phúc, cao hứng.”
“Cái đáng cao hứng là may mà ở Yến Kỉ Đường, nếu như là ở viện khác, bị sinh bệnh ai sẽ mời đại phu cho ngươi? Có bạc thì còn tốt, không có thì chờ chết đi.” Vốn dĩ càng nói càng tức, nhưng đến cuối cùng Lục Anh thở dài: “Ai bảo chúng ta mệnh tiện chứ…”
Chủ tử bị thương nha hoàn bị phạt, nha hoàn chết không ai để ý. Đây là số mệnh.
Khương Đường bưng canh gà, nàng nhớ tới sau khi nàng tới đây, lần đầu tiên Lục Anh khóc chính là sợ bị đuổi ra ngoài. Người khác nàng quản không được, nhưng ở chỗ Lục Cẩm Dao, không cần lo lắng vô duyên vô cớ bị đuổi ra ngoài.
Khương Đường kéo tay áo Lục Anh: “Canh gà này ta uống không hết, ngươi giúp ta uống một chút đi, để đến ngày mai lại sợ bị hỏng.”
Lục Anh đang thương cảm, Khương Đường cứ nhất định phải nói chuyện ăn uống: “Ngươi uống trước đi! Nếu thật uống không hết thì chờ Bội Lan các nàng trở về rồi nói sau. Còn muốn ăn gì nữa, ta đi phòng bếp nhỏ lấy cho ngươi.”
Khương Đường chỉ uống canh gà đã no rồi, nhưng mà…
“Cái gì cũng muốn ăn, ngươi lấy lại đây nhiều một chút. Đúng rồi, Hoài Hề tỷ tỷ nàng thế nào rồi?”
Lục Anh ngày thường tùy tiện, nói chuyện sẽ không mang theo gai.
Dưới ánh nến hơi vàng, Lục Anh nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Hoài Hề tỷ tỷ bị phạt, đầu gối quỳ sưng lên, đại nương tử bảo nàng tĩnh dưỡng cho tốt. Nếu không phải ngươi nhảy xuống, Hoài Hề tỷ tỷ sợ là…”
Giống như nha hoàn của Yến Minh Song, không sống nổi.
Khương Đường ôm chén, sửng sốt một hồi lâu.
Bị phạt không phải vì đó là lỗi của Hoài Hề, mà là bởi vì lúc ấy nàng ấy ở ngay bên cạnh Yến Minh Song.
Lục Anh lại sợ Khương Đường suy nghĩ nhiều, nàng cũng đột nhiên khổ sở trong chốc lát: “Lần này ta xem như đã nhìn ra, đại nương tử chúng ta là tốt nhất. Đừng nghĩ lung tung nữa, ngoan ngoãn nằm xuống đi, ta đi lấy cơm.”
Chờ Lục Anh vừa đi, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Khương Đường lại hiểu thêm một đạo lý, thời đại này nói đồng khí liên chi[1], nói nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn[2].
[1] Đồng khí liên chi: Hay còn gọi là “đồng khí liên căn” là thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.
[1] Đồng khí liên chi: Hay còn gọi là “đồng khí liên căn” là thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.
[2] Nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn: nghĩa là mỗi mắt xích đều có liên quan đến tổng thể, chỉ cần một mắt xích bị tổn hại thì các mắt xích còn lại đều bị tổn hại theo và ngược lại. Câu này gần nghĩa với: có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Làm việc cho Lục Cẩm Dao, chỉ có khi Lục Cẩm Dao tốt các nàng mới có thể tốt.
Tâm tư Lục Cẩm Dao khẽ chuyển: “Ừm, hẳn là từ chính viện thuận đường tới xem, trong phủ còn có khách nhân, lát nữa ta lại đi qua thăm Yến tiểu nương tử.”
An Dương muốn nhìn Khương Đường một chút, nếu Lục Cẩm Dao đã nói nàng ngủ rồi thì cũng không tiện quấy rầy nữa: “Ta đi cùng Lục tỷ tỷ, chuyện xảy ra có nguyên nhân, ta còn có thể giúp giải thích.”
Lục Cẩm Dao nói: “Vậy thì không thể tốt hơn được nữa rồi.”
Vừa đi về chính viện, Lục Cẩm Dao vừa nghĩ tới lão đại phu vừa tới, người nọ thế mà lại là thái y trong cung. An Dương quận chúa bởi vì tuổi nhỏ sức yếu, phụ thân lại là vương gia đương triều mới có thể mời thái y đến khám bệnh.
Lý thái y là ai mời tới, chẳng lẽ là Yến quốc công phu nhân sao? Không nói đến chuyện bà ấy có thể mời được thái y hay không, ngay cả phủ y cũng phải đi đến chính viện trước, thái y làm sao có thể đến bên này trước được chứ.
Lục Cẩm Dao nghĩ không ra, Lý thái y không có khả năng là do Yến quốc công phu nhân mời tới.
Vậy thì đó sẽ là ai đây?
Lục Cẩm Dao đột nhiên nhớ tới ở lương đình thoáng nhìn thấy Cố Kiến Hải và Cố Kiến Sơn, lần trước ở hòn giả sơn, cũng là Cố Kiến Sơn cứu được Khương Đường, chẳng lẽ là Ngũ công tử?
Cố Kiến Sơn quanh năm ở quân doanh, trên người tất nhiên có bệnh cũ bệnh trầm kha gì đó, có thể mời thái y cũng không có gì phải ngạc nhiên.
Nhưng Lục Cẩm Dao cũng không cảm thấy kinh hỉ nhiều, ngược lại kinh hãi đến đầu chảy đầy mồ hôi, ngàn lần vạn lần đừng là Ngũ công tử. Nếu Trịnh thị biết được, Khương Đường sẽ không có trái ngọt để ăn.
Lục Cẩm Dao trước mắt còn có việc quan trọng, việc này chỉ có thể gác sang một bên. Hai vị phu nhân đã đến, Lộ Trúc dâng trà hoa điểm tâm, phòng khách ở ngoại viện cũng thấy thoải mái, Lục Cẩm Dao tự mình đi qua xin lỗi, đưa cho mỗi người một hộp điểm tâm.
Có An Dương quận chúa ở đây, hai vị phu nhân nói một đống lời hay, liền xách điểm tâm rời đi.
Lúc này Lục Cẩm Dao mới đi tới chính viện.
Hoài Hề cùng nha hoàn của Yến Minh Song quỳ trên con đường đá trước cửa chính viện, Hoài Hề cúi đầu, thần sắc coi như lạnh nhạt. Nha hoàn Yến Minh Song sắc mặt trắng bệch, giống như mất hồn.
Yến Minh Song vẫn còn chưa tỉnh, phủ y chẩn trị là do kinh hãi quá độ dẫn đến ngất xỉu, có hơi phát sốt, mở phương thuốc hạ sốt áp kinh.
Hàn thị ở một bên vẫn ôm lỗi sai lên người mình, nói thuyền của Hầu phủ lâu ngày không được tu sửa, lại nói nha hoàn không chừng cho tốt: “Thật sự đã làm liên lụy tới lệnh ái rồi, cũng thật đáng thương, phải chịu khổ.”
Lục Cẩm Dao ngoài cười mà trong không cười nói: “…Không xảy ra chuyện gì đã là vạn hạnh rồi, đại tẩu cũng đừng quá tự trách nữa. Lộ Trúc, ngươi bảo Hoài Hề đi lấy thuốc đi.”
Lục Cẩm Dao vốn tức giận Yến quốc công chỉ lo cho ái nữ, ân nhân cứu mạng ngay cả liếc mắt một cái cũng không có, lúc này làm sao có thể giống như Hàn thị ôm lỗi sai lên người mình.
Loại hạng người vong ân phụ nghĩa này, nàng cũng không cần thiết ở chỗ này hư tình giả ý.
Phu nhân Yến Quốc Công nhìn Lục Cẩm Dao, giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, chợt nói: “Nha hoàn của ngươi có việc gì không? Người đâu rồi, đã sao rồi?”
Lục Cẩm Dao cố ý nói nghiêm trọng hơn một chút: “Đại phu đã xem qua, đang bị sốt cao, bây giờ vẫn còn đang mê man.”
Phong hàn sốt cao vốn không dễ trị, bằng không vì sao Trịnh thị hồi đầu mùa xuân bệnh một hồi mà đến bây giờ mới tốt. An Dương quận chúa chính là hàng năm đầu xuân vào đông đều bệnh một hồi, mới gầy yếu như vậy.
Đây là ở Vương phủ Hầu phủ, có sẵn thuốc tốt ở đó, nếu là nhà dân chúng bình thường, có lẽ người đã sớm không còn.
Trên mặt Yến quốc công phu nhân hiện ra một tia áy náy: “Để ta đi qua đó xem một chút, nàng là vì cứu Song nhi mới thành ra như vậy. Vô luận là dược liệu hay thuốc bổ gì, toàn bộ cứ tính cho Quốc công phủ. Thật sự là nhờ có nàng, Song nhi vẫn đang hôn mê bất tỉnh, ta mới không rời khỏi chỗ này được, chứ nếu không thì phải nên đi sớm một chút…”
Thấy Yến quốc công phu nhân áy náy không như giả vờ, Lục Cẩm Dao thở dài: “Trước tiên cứ chờ Yến muội muội tỉnh lại đã, bên kia đã dàn xếp xong rồi.”
Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể để cho Yến Quốc Công phủ tặng thêm chút dược liệu thuốc cho Khương Đường thôi. Đáng thương cho Hoài Hề của nàng, vô duyên vô cớ quỳ lâu như vậy.
Yến Minh Song nằm mơ một giấc mơ rất dài, ở trong mơ nàng bị rơi xuống nước, là một tiên nữ dáng dấp vô cùng xinh đẹp đến cứu nàng, kéo nàng lên bờ.
Thoát khỏi cảm giác hít thở không thông khi bị chết đuối trong mộng, Yến Minh Song đột nhiên bừng tỉnh: “Tiên nữ tỷ tỷ!”
Thấy nữ nhi cuối cùng đã tỉnh lại, Yến Quốc Công phu nhân ngay tại chỗ rơi lệ: “Đã tỉnh rồi, con có muốn uống nước không, đợi lát nữa rồi uống thuốc.”
Yến Minh Song cảm thấy cả người đều đau, chân lạnh tay cũng lạnh, nàng nhìn giường trên đỉnh đầu, cũng không biết đây là chỗ nào: “Mẫu thân, con bị rơi xuống nước à?”
Yến Quốc Công phu nhân tức giận nói: “Ai bảo con đi hái hoa sen hả?”
Yến Minh Song cảm thấy nàng uống nước hồ quá nhiều, cổ họng cũng đau, nàng xốc chăn lên muốn xuống giường: “Con muốn đi thăm tiên nữ tỷ tỷ cứu con.”
Yến quốc công phu nhân nghĩ thầm, chẳng qua cũng chỉ là một nha hoàn thôi, cũng đáng để con đi thăm à. Chủ tử là chủ tử, nha hoàn là nha hoàn, nha hoàn cứu chủ là trung thành lập công, là chuyện đương nhiên phải làm.
Nhưng không phải nha hoàn của Quốc Công phủ, bà ấy cũng không tiện nói cái gì: “Nàng đã mời đại phu xem rồi, đại phu nói không có việc gì. Con như thế này làm sao mà đi thăm cho được, trước dưỡng tốt thân mình đi đã, nào, nhanh uống thuốc đi.”
Yến Minh Song lắc đầu, bướng bỉnh nói: “Con cũng không có việc gì. Con muốn gặp nàng ấy trước.”
Yến quốc công phu nhân khuyên không được, trên mặt hiện lên một tia tức giận.
Lục Cẩm Dao nói: “Yến muội muội, uống thuốc trước đi đã, bớt làm mẫu thân muội lo lắng ngươi, nàng vẫn canh chừng muội đến bây giờ đấy.”
Yến Minh Song lúc này mới gật đầu.
Chờ uống thuốc xong, Yến Minh Song lại mê man, Yến quốc công phu nhân thấy không có gì đáng ngại, liền dẫn nàng về Quốc Công phủ. Trước khi đi bà ấy nói với Trịnh thị cùng Lục Cẩm Dao: “Ngày khác ta lại đến thăm nha hoàn kia, hôm nay nhờ có nàng.”
Trịnh thị ân cần nói: “Trở về tĩnh dưỡng cho tốt đã, chuyện khác ngược lại không vội.”
An vương phi thấy Yến quốc công phu nhân đi rồi, cũng cáo từ. An Dương quận chúa nói với Lục Cẩm Dao: “Lục tỷ tỷ, nếu có việc thì đưa thiếp mời cho vương phủ, phàm là chuyện ta có thể hỗ trợ, tuyệt đối không chối từ.”
An Dương nhớ tới ở hành lang nhìn thấy Lý thái y, lại nhớ tới Yến Minh Song đang mê man, hơi rũ mắt xuống. Có một số việc, không nên hỏi.
Lục Cẩm Dao nói: “Ừm, ngươi cũng sớm trở về đi, ở bên hồ hứng gió, trở về nhớ uống chút trà gừng.”
Sau khi đám người rời đi, Trịnh thị hỏi: “Khương Đường thế nào rồi, có gì đáng ngại không, cần dùng dược liệu gì thì cứ lấy từ trong phủ, thiếu thì bảo quản sự đi ra ngoài mua.”
Bà ấy còn nhớ Khương Đường nấu cơm cho bà ấy rất nhiều ngày, nha đầu này rất xinh đẹp, tâm địa thiện lương, ai cũng không nhảy xuống, nàng lại đi xuống cứu người.
Đầu óc Lục Cẩm Dao còn rối bời, trả lời qua loa: “Đại phu đã xem qua, đã ngủ rồi, con dâu đi xem Hoài Hề trước đã.”
Hàn thị buồn bực không nói gì, Trịnh thị cũng mệt mỏi, phất phất tay bảo Hàn thị lui ra.
Hàn thị hành lễ, nói với Lục Cẩm Dao: “Chỗ ta có thuốc mỡ, lát nữa sai người đưa tới đây.” Cũng thật đáng thương, đại nha hoàn bị phạt quỳ bị thương, Khương Đường rơi xuống nước.
Lục Cẩm Dao: “Cảm ơn đại tẩu.”
Trở lại Yến Cơ Đường, uống hai ngụm nước xong Lục Cẩm Dao liền đi đến phòng hạ nhân, Hoài Hề quỳ hơn nửa canh giờ, đầu gối là một mảnh xanh tím. Thấy Lục Cẩm Dao còn muốn quỳ, bị Lục Cẩm Dao quát: “Không cần chân nữa à?”
Hoài Hề vẻ mặt áy náy: “Quả thật là do nô tỳ không chăm sóc tốt cho Yến tiểu nương tử.”
Lục Cẩm Dao không muốn tranh cãi cái này với nàng: “Trước tiên mời đại phu xem một chút đã, chuyện nhận sai thì để đó sau này tính sau.”
Hoài Hề: “Nô tỳ tạ ơn đại nương tử.”
Trong phòng không có người ngoài, Lục Cẩm Dao thấp giọng hỏi: “Ngoại trừ phủ y, có đại phu nào khác đi chính viện không?”
Hoài Hề lắc đầu: “Không có, phủ y ở trong đó đợi khoảng ba mươi phút mới đi.”
Chỉ có phủ y, Lục Cẩm Dao nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Dưỡng thương cho tốt đi.”
Nha hoàn hầu hạ Yến Kỉ Đường thoáng cái thiếu đi hai người, Triệu đại nương theo nghề cũ, nghiêm túc phụ trách hầm canh nấu cơm.
Khương Đường không có ở đây, bà ấy cũng rất nhớ. Khương Đường nấu cơm ngon, làm cái gì cũng sẽ để cho bà ấy nếm thử miếng đầu tiên, đủ loại điểm tâm kia bà ấy cũng được ăn không ít.
Đại nương tử bảo bà ấy hầm canh bồi bổ cho Khương Đường Hoài Hề, bà ấy cũng nên hầm nhiều hơn một chút.
Theo lý thuyết Khương Đường không có ở đây, bà ấy quản phòng bếp nhỏ nấu ăn cho đại nương tử Tứ gia thì phải nên cao hứng mới đúng, nhưng bà ấy nửa điểm cao hứng cũng không lên nổi, giống như bị mất đi một người đáng tin cậy vậy.
Canh gà vừa hầm xong, liền nhờ Lục Anh cô nương đưa đi, dùng lửa nhỏ ủ ấm, tỉnh lại là có thể uống.
Khương Đường ngủ đến chiều, vừa tỉnh lại trời đã tối.
Ánh nến trên bàn lấp lánh, trên người nàng đắp hai cái chăn, trán hơi ướt đẫm, giống như vừa mới đổ mồ hôi.
Trán thì lạnh, tay chân ấm áp, cổ họng cũng khó chịu.
Lục Anh ở bên cạnh đang ngủ gà ngủ gật, thấy Khương Đường tỉnh lại thì cơn buồn ngủ cũng bay sạch, nàng học bộ dáng Lục Cẩm Dao sờ sờ trán Khương Đường, thành thành thật thật thở phào nhẹ nhõm: “Cũng không còn nóng quá nữa, đại nương tử lại đây nhìn ngươi hai lần. Ngươi uống thuốc trước đi, uống xong rồi mới uống canh gà, nếu đói thì vẫn còn có thức ăn.”
Cổ họng Khương Đường hơi khô khốc: “Ta…”
Lục Anh nói chuyện bùm bùm như rang đậu: “Vị Yến tiểu nương tử kia đã không có việc gì rồi, nàng ấy đã trở về Yến Quốc Công phủ. An Vương phi cùng An Dương quận chúa cũng trở về rồi. Ngươi nha, thật đáng sợ, vèo một cái liền nhảy xuống, ta thấy mà kinh hoảng.”
Khương Đường ngồi dậy: “Ta không sao mà.”
Lục Anh hừ một tiếng, đứng dậy cầm cho Khương Đường một ly nước ấm trước: “Không sao ấy mà không sao, lúc ngươi ngủ phát sốt hai lần, là ta lau người cho ngươi đấy. Ngươi ấy à, mù mà cứ thích thể hiện…”
Nàng đi ra ngoài lấy thuốc, thanh âm càng ngày càng xa: “Ngươi xem ngươi đi, nằm ở trên giường cả nửa ngày rồi…”
Lục Anh bưng chén thuốc tiến vào, nhìn chằm chằm Khương Đường uống hết, sau đó bưng canh gà tới: “Đại phu nói phải bồi bổ, ngàn vạn lần không thể để hàn khí nhập thể nữa. Đại nương tử bảo ngươi cứ dưỡng bệnh cho tốt, phòng bếp nhỏ có Triệu đại nương, những chuyện khác có chúng ta rồi.”
Khương Đường gật gật đầu, từng ngụm từng ngụm uống canh gà: “Ta khỏe rồi mà.”
Lục Anh thấy thế vừa tức lại vừa đau lòng: “Lần sau ngươi cũng không thể như vậy nữa, cũng không phải là đại nương tử, cần ngươi phí tâm cứu làm gì. Nếu là cứu người chuyện gì cũng không có thì thôi đi, còn tự biến mình thành như vậy nữa!”
Khương Đường: “Con biết rồi, Lục lão mụ tử.”
Lục Anh vẻ mặt đe dọa nói: “Ta còn không phải vì tốt cho ngươi à.”
Khương Đường cười nhìn Lục Anh một cái: “Cho dù là người khác, loại thời điểm như thế này ta cũng sẽ cứu. Ta biết bơi, không phải là người mù mà thích thể hiện, nếu không biết bơi thì có đánh chết ta ta cũng không dám đi xuống.”
Không biết bơi, đi xuống cũng là thêm phiền phức.
Khương Đường lại uống thêm hai ngụm canh gà, tay nghề của Triệu đại nương rất tốt, lớp mỡ trên cùng của canh gà đã bỏ đi, bên trong cho táo đỏ và kỷ tử, mùi rất thơm.
Gà hầm mềm rục, đũa tách một cái là xương và thịt đã tách rời ra.
Đây có được coi như là bữa cơm dành cho nhân viên bị tai nạn lao động không?
Khương Đường vừa gặm đùi gà vừa nghe Lục Anh liên miên lải nhải: “Đại nương tử nói cho ngươi nghỉ ngơi vài ngày, nếu chưa khỏe lại thì không cho đi hầu hạ. Ngươi nên ăn thì ăn nên uống thì uống, không cần quan tâm mấy cái khác. Ý tứ của đại nương tử, tiền thuốc cùng thuốc bổ đều là Yến Kỉ Đường bỏ ra, ngươi cứ dưỡng bệnh cho tốt là được.”
Ánh mắt Khương Đường sáng lên.
Ngoài bữa ăn của nhân viên bị tai nạn lao động còn được nghỉ ốm, tiền thuốc tiền cơm do chủ nhân chi trả. Vừa nghĩ đến kết cục nguyên thân bị chết cóng ở thôn trang, Khương Đường cảm thấy mình rốt cục cũng thoát khỏi vận mệnh ràng buộc rồi.
Lục Anh không rõ nguyên nhân: “Ngươi cười cái gì thế!”
Khương Đường: “Nhân họa đắc phúc, cao hứng.”
“Cái đáng cao hứng là may mà ở Yến Kỉ Đường, nếu như là ở viện khác, bị sinh bệnh ai sẽ mời đại phu cho ngươi? Có bạc thì còn tốt, không có thì chờ chết đi.” Vốn dĩ càng nói càng tức, nhưng đến cuối cùng Lục Anh thở dài: “Ai bảo chúng ta mệnh tiện chứ…”
Chủ tử bị thương nha hoàn bị phạt, nha hoàn chết không ai để ý. Đây là số mệnh.
Khương Đường bưng canh gà, nàng nhớ tới sau khi nàng tới đây, lần đầu tiên Lục Anh khóc chính là sợ bị đuổi ra ngoài. Người khác nàng quản không được, nhưng ở chỗ Lục Cẩm Dao, không cần lo lắng vô duyên vô cớ bị đuổi ra ngoài.
Khương Đường kéo tay áo Lục Anh: “Canh gà này ta uống không hết, ngươi giúp ta uống một chút đi, để đến ngày mai lại sợ bị hỏng.”
Lục Anh đang thương cảm, Khương Đường cứ nhất định phải nói chuyện ăn uống: “Ngươi uống trước đi! Nếu thật uống không hết thì chờ Bội Lan các nàng trở về rồi nói sau. Còn muốn ăn gì nữa, ta đi phòng bếp nhỏ lấy cho ngươi.”
Khương Đường chỉ uống canh gà đã no rồi, nhưng mà…
“Cái gì cũng muốn ăn, ngươi lấy lại đây nhiều một chút. Đúng rồi, Hoài Hề tỷ tỷ nàng thế nào rồi?”
Lục Anh ngày thường tùy tiện, nói chuyện sẽ không mang theo gai.
Dưới ánh nến hơi vàng, Lục Anh nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Hoài Hề tỷ tỷ bị phạt, đầu gối quỳ sưng lên, đại nương tử bảo nàng tĩnh dưỡng cho tốt. Nếu không phải ngươi nhảy xuống, Hoài Hề tỷ tỷ sợ là…”
Giống như nha hoàn của Yến Minh Song, không sống nổi.
Khương Đường ôm chén, sửng sốt một hồi lâu.
Bị phạt không phải vì đó là lỗi của Hoài Hề, mà là bởi vì lúc ấy nàng ấy ở ngay bên cạnh Yến Minh Song.
Lục Anh lại sợ Khương Đường suy nghĩ nhiều, nàng cũng đột nhiên khổ sở trong chốc lát: “Lần này ta xem như đã nhìn ra, đại nương tử chúng ta là tốt nhất. Đừng nghĩ lung tung nữa, ngoan ngoãn nằm xuống đi, ta đi lấy cơm.”
Chờ Lục Anh vừa đi, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Khương Đường lại hiểu thêm một đạo lý, thời đại này nói đồng khí liên chi[1], nói nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn[2].
[1] Đồng khí liên chi: Hay còn gọi là “đồng khí liên căn” là thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.
[1] Đồng khí liên chi: Hay còn gọi là “đồng khí liên căn” là thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.
[2] Nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn: nghĩa là mỗi mắt xích đều có liên quan đến tổng thể, chỉ cần một mắt xích bị tổn hại thì các mắt xích còn lại đều bị tổn hại theo và ngược lại. Câu này gần nghĩa với: có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Làm việc cho Lục Cẩm Dao, chỉ có khi Lục Cẩm Dao tốt các nàng mới có thể tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook