Đến đêm, chính viện ăn mì sốt.
Mì sợi trứng gà nấu ra màu sắc trong suốt, sợi nào sợi nấy đều tăm tắp, chỉ riêng sốt kho đã có sáu loại.
Sốt thịt thái hạt lựu đậu đũa, sốt thịt dê dầu ớt, sốt đậu, sốt thịt băm mơ khô, sốt thịt thái sợi đậu giác chua, ngoại trừ năm vị hoặc là mặn hoặc là cay hoặc là chua, còn có một loại sốt cà chua trứng gà ăn có chút vị ngọt.
Bên cạnh bày biện dưa leo sợi, củ cải sợi, hành sợi, ăn ba muôi sốt một nắm rau quả sợi.
Cố Kiến Sơn nhìn sốt cà chua trứng gà sửng sốt một lát, do dự mãi vẫn múc mấy muôi.
Vĩnh Ninh hầu cùng Trịnh thị cũng nếm thử, hương vị cũng tươi ngon, chỉ là không thích ăn ngọt, ăn không ngon bằng món khác. Ví dụ như thịt thái sợi đậu giác chua, ăn chua cay sướng miệng, Trịnh thị đã ăn hai bát mì.
Vĩnh Ninh hầu chê bát bé chưa đủ nghiền, bảo Nam Tuyết đổi bát lớn, “Nha hoàn này vậy mà cái gì cũng có thể làm.”
Trịnh thị: “Ta thấy khẩu vị của ta đã tốt hơn nhiều, qua mấy ngày nữa hãy để nàng trở về đi, chạy tới chạy lui cũng cảm thấy mệt. nàng dâu Lão tứ là người lo lắng cho hạ nhân, ta sợ nàng đau lòng hài tử này.”
Nghe Nam Hương nói, Khương Đường năm nay mới mười lăm, nếu như ở nhà người bình thường thì vẫn là một tiểu nương tử chưa xuất các.
Vĩnh Ninh hầu mặc dù có chút không nỡ, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, “Cái này đều tùy nàng.”
Nói thì nói như thế, nhưng mà yên lặng tăng nhanh tốc độ ăn cơm.
Cố Kiến Sơn ăn xong sốt cà chua trứng gà mới ăn món khác.
Biết Khương Đường đi nghe ngóng khẩu vị của hắn, liền tránh không được cảm thấy nhạy cảm. Chén sốt này là chuẩn bị riêng cho hắn, nếu hắn không ăn thì sẽ không có ai ăn.
Cố Kiến Sơn ăn đã quen nên cảm thấy vị ngọt không còn không thể tiếp nhận như xưa nữa, chí ít Khương Đường làm rất ngon.
Hắn cảm thấy lời nói của Xuân Đài không thể tin hết.
Bữa cơm này ăn đến khi trời tối.
Chờ bọn nha hoàn cầm chén đũa mang đi, Nam Tuyết lại bắt đầu mang vào một bình trà nhài và một đ ĩa điểm tâm.
“Phu nhân, đây là điểm tâm do Khương Đường làm, ngài nếm thử.”
Cố Kiến Sơn vừa muốn đi, nghe vậy lại ngồi xuống.
Trịnh thị vừa ăn xong cơm, hiện tại còn ăn không vô, liền bảo Nam Tuyết để đó đi.
Cố Kiến Sơn đưa tay cầm một khối điểm tâm, giống như sốt cà chua trứng gà, điểm tâm cũng là vị ngọt.
Lớp vỏ mỏng giòn xốp, nhân bánh khoai sọ mềm mại, vị ngọt rất nhạt.
Thấy Cố Kiến Sơn ăn, Vĩnh Ninh hầu cũng cầm một khối, mới cắn một cái liền cười, “Phu nhân, nàng đoán đây là bánh nhân gì.”
Trịnh thị nghi ngờ hỏi: “Bánh nhân gì?”
Vĩnh Ninh hầu: “Khoai lang.”
Thế gia quyền quý không ăn những thứ này, trước kia lúc Vĩnh Ninh hầu đánh trận đã nếm qua, quân lương không đủ liền nấu khoai lang, khoai sọ gặm ăn, ngay cả đồ ăn kèm cũng không có.
Lúc này ăn điểm tâm nhân khoai lang ngược lại nhớ đến cái khổ khi xưa mà cảm thấy ngọt ngào.
Trịnh thị nghe vậy tách ra nửa khối, nhẹ nhàng cắn một cái, bà cho rằng Khương Đường làm, cho dù có ngon cũng kém Ngũ Hương Cư, nhưng ăn vào trong miệng lại là tư vị khác.
Nhất là vỏ bánh giống như là chiến nhưng lại không phải…
Trịnh thị quản lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đã lâu, cho đến đầu xuân năm nay mới bị bệnh, mới đem quyền quản gia giao cho tức phụ lão đại – Hàn thị.
Nhưng cửa hàng trang tử của Hầu phủ vẫn là bà trông coi.
Khương Đường làm đồ ăn ngon chỉ là mình ăn thư thái, thế nhưng làm điểm tâm… Trịnh thị cũng đã nếm qua điểm tâm do sư phụ của Hầu phủ làm nhưng thua xa cái này.
Ngẫm lại Ngũ Hương Cư, cửa hàng điểm tâm ngon nhất Thịnh Kinh, điểm tâm rẻ nhất phải một lượng bạc, nếu như đem những điểm tâm này đi bán thì Trịnh thị không tin không ai mua.
Bà cho dù không ăn khoai lang cũng biết khoai lang rẻ hơn đậu xanh đậu đỏ, nếu như điểm tâm bán rẻ hơn chút, vừa không ảnh hưởng đến việc làm ăn của Ngũ Hương Cư mà mình còn có thể kiếm tiền.
Vĩnh Ninh Hầu phủ mặc dù không thiếu món tiền nhỏ, thế nhưng là con người thì đều hi vọng có nhiều tiền.
Khương Đường là nha hoàn của nàng dâu lão tứ, Trịnh thị là làm mẹ chồng, không thể chiếm tiện nghi của con dâu. Bà sống hơn bốn mươi năm, không đến mức bị lợi nhỏ khét con mắt.
Khương Đường tuy là nha hoàn, nhưng điểm tâm là nàng làm, ngày sau thật muốn mở cửa hàng, ngàn vạn không thể để nàng thiệt thòi.
Có bỏ có được mới có thể lâu dài.
Đây là đạo lý mà Trịnh thị luôn tin tưởng.
Nếu là nàng dâu lão đại bọn họ ghen thị vậy thì cứ ghen tị đi, dù sao người là của Yến Kỷ Đường.
Ăn điểm tâm chỉ mất một thời gian ngắn nhưng Trịnh thị đã nghĩ rất nhiều.
Bà cười nói: “Có thể đem khoai lang làm thành như vậy cũng là không dễ.”
Vĩnh Ninh hầu nói: “Không chỉ là không dễ, đồ ăn không nói cao thấp quý tiện. Nhớ năm đó đánh trận, cái gì cũng ăn, bây giờ Hoàng Thượng nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, phản đối phô trương lãng phí, phủ thượng làm là rất tốt.”
Vẻ mặt của Trịnh thị dịu dàng: “Hầu gia nói đúng lắm.”
Cố Kiến Sơn ăn xong một khối lại cầm một khối, không đợi hắn ăn, ngoài cửa sổ bỗng nhiên lóe lên tia sáng, ngay sau đó vang lên tiếng sấm, tiếp theo là tiếng mưa rơi trên lá cây.
Nam Hương Nam Tuyết nhanh đi đóng cửa cửa sổ, Trịnh thị đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ một cái: ‘’Sao đột nhiên liền đổ mưa thế…”
Bà nói với Cố Kiến Sơn: “Con nhanh đi về đi. Nam Hương, ngươi đi lấy cho Ngũ công tử cây dù.”
—— ——
Khương Đường cũng không nghĩ tới mới một hồi như thế trời liền đổ mưa.
Tôn đại nương nói: “Thừa dịp mưa còn chưa trở mạnh mau trở về đi, phu nhân bên này có chúng ta lo. Chỗ này có dù, ngươi cầm đi.”
Lý đại nương tìm dù ra, Khương Đường cảm kích không biết nói cái gì cho phải, “Đến mai ta mang điểm tâm cho các ngài.”
Lý đại nương: “Mau trở về, trở về nhớ uống chén canh gừng.”
Khương Đường cười phất phất tay, “Biết rồi ạ.”
Trước cửa phòng bếp nhỏ là màn mưa như rèm châu, Khương Đường một tay cầm đèn lồ ng, một tay miễn cưỡng che dù. Từ khi nghe thấy tiếng sấm đến đi ra ngoài cũng chỉ một lát sau, khối gạch đá trước cửa đã làm ướt, trong không khí tất cả đều là mùi bùn đất ẩm ướt.
Khương Đường co cẳng chạy về phía trước, thay vì đợi lát nữa mưa lớn rồi đạp phải hố nước thì còn không bằng chạy nhanh lên.
Khương Đường cảm giác mình chạy nhanh chóng, bồn hoa cây cối chung quanh đều có bóng chồng.
Con đường bình thường phải mất một khắc đồng hồ để đi hôm nay nửa khắc đồng hồ đã chạy về tới nơi.
Cũng chỉ có bên phải bả vai ướt một chút.
Lục Anh đi phòng bếp nhỏ nấu canh gừng, Bạch Vi đưa cho Khương Đường một kiện váy phủ ngoài, “Trước thay đi đã, hơ lửa một chút.”
Khương Đường thấy cũng không ẩm ướt quá nhiều, “Không cần thay, một hồi nữa sẽ trở về rồi. Đúng rồi, các ngươi ăn điểm tâm chưa.”
Bạch Vi cười nói: “Đều ăn hết rồi, phu nhân cũng dùng. Ta ăn vào còn thấy ngon hơn cả Ngũ Hương Cư nữa đó, Ngọc Phương Trai càng không thể so sánh, ta thấy chuyện xây lò có thể thành công.”
Nhĩ phòng đều là người một nhà, Bạch Vi cũng không tị hiềm, “Đại nương tử ăn xong điểm tâm muốn gọi ngươi đến hỏi chuyện nhưng ngươi đi chính viện, muốn đợi ngươi trở về, nhưng mưa lớn nên chờ ngày mai ngươi lại đến đáp lời.”
Bạch Vi mặc dù không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng có thể đoán ra được mấy phần, tám phần là có liên quan đến điểm tâm, bọn họ đều mua đồ ăn từ chỗ Khương Đường, đại nương tử muốn không được à.
“Khương Đường, có một câu không biết ngươi đã nghe qua không, thất phu vô tội, mang ngọc có tội[1]. Chúng ta làm nha hoàn, mọi chuyện đều không do mình quyết định.”
[1] Ý chỉ: người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội
Khương Đường ngay từ đầu còn nghĩ không ra lời này là có ý gì, nhưng nhìn vào mắt Bạch Vi, nàng lập tức hiểu ra.
Ở đây, nha hoàn giống như trang tử, cửa hàng, đều là vật, có “Khế ước”, cho dù bị đánh chết cũng không ai nói cái gì.
Nếu nha hoàn đã là đồ vật thì đồ vật do nha hoàn kia làm ra theo lẽ là của chủ tử.
Là người làm công tầng dưới chót nhất bị bóc lột, Khương Đường cũng chỉ có thể tự an ủi mình như thế.
Khương Đường nở nụ cười với Bạch Vi, “Bạch Vi tỷ, ta đều hiểu. Ta đi xem phòng bếp thử còn có cái gì, làm một ít thức ăn chuẩn bị sẵn nếu lỡ đại nương tử ban đêm lại đói bụng.”
Khương Đường cảm thấy, lấy cách làm người của Lục Cẩm Dao, cho dù có lấy cách làm điểm tâm thì cũng sẽ không để nàng chịu thiệt. Lấy không là lấy mà đưa bạc cũng là lấy, Lục Cẩm Dao là người thông minh, để về sau liên tục có được những cách làm điểm tâm khác thì sẽ không đối xử lạnh nhạt với nàng.
Đã như vậy thì còn lo lắng cái gì nữa.
Thất phu vô tội, mang ngọc có tội.
Cho dù có một ngày lấy được văn tự bán mình, muốn tự bày quầy bán hàng làm ăn, cũng phải mở được mới đã. Khương Đường sờ sờ mặt mình, ý Bạch Vi nói cũng không đơn thuần là điểm tâm.
Đến phòng bếp nhỏ, Triệu đại nương đã đi rồi.
Khương Đường tìm cái bát, đánh ba quả trứng gà lấy lòng trắng, lại tìm đường trắng ra.
Cách giờ Hợi còn hơn nửa canh giờ, dùng tay quấy lòng trắng trứng gà rất tốn thời gian. Lòng trắng trứng gà chia ba thêm đường trắng, dùng đũa đánh theo một chiều, đến khi tay Khương Đường cũng tê rần thì lòng trắng trứng mới có một cái chóp nhỏ.
Không có dụng cụ đánh trứng, như vậy đã là cực hạn của Khương Đường rồi. Để lòng trắng trứng sang một bên, lại đem lòng đỏ trứng đổ thêm một chút xíu bột mì, hỗn hợp liền biến thành màu vàng kim.
Bột nhão vàng kim cùng lòng trắng trứng trộn lại với nhau, sau khi quấy đều thì dùng muỗng nhỏ múc từng muỗng từng muỗng bỏ vào bên trong chảo, một chiếc bánh trứng liền ra đời.
Vỏ ngoài vàng kim, bên trong mềm mềm, ở giữa kẹp chút khoai sọ nghiền, khoai lang nghiền, bánh nhỏ thế này, Khương Đường có thể ăn hai cái một lần.
Sữa trâu nấu một lần, thêm chút hạt hạnh nhân khử mùi tanh, người có thai nên uống sữa trâu, lại thêm hôm nay trời mưa, uống chút sữa nóng sẽ ngủ ngon.
Lục Cẩm Dao cũng chỉ ăn một đ ĩa điểm tâm nhỏ, còn lại để ngày mai sẽ hỏng, Khương Đường đem điểm tâm còn lại và các nguyên liệu còn thừa, bỏ vào trong hộp mang đi.
Khi đi tới cửa, Khương Đường lại trở về mang theo nồi sắt và lò, lỡ như ban đêm đói bụng thì còn có thể tự làm ăn.
Dù là dù của chính viện nên ngày mai Khương Đường còn phải trả lại.
Đêm nay đến lượt Lục Anh Nguyệt Vân gác đêm, Khương Đường để phần hai khối điểm tâm nhỏ cho các nàng, còn lại về phòng hạ nhân lại phân ra.
Trên đường trở về, Bội Lan đều đang nói điểm tâm ngon thế nào, đến phòng hạ nhân vẫn không quên đưa tiền cho Khương Đường.
Bội Lan: “Tính cả Lộ Trúc tỷ Hoài Hề tỷ, tổng cộng là chín mươi văn, ngươi đừng chê ít nhé.”
Khương Đường ngẩn người, bất đắc dĩ cười nói: “Đây là tiền nào vậy?”
Bội Lan: “Tiền điểm tâm buổi chiều đó! Sau đó Triệu đại nương lại nướng một nồi, chúng ta một người ăn hai cái cơ. Điểm tâm này đi bên ngoài mua không chừng tốn rất nhiều tiền, chúng ta còn đưa ít cho ngươi đó.”
Khương Đường nhéo nhéo mặt Bội Lan, “Vậy ta sẽ nhận lấy, ta đi cắt thịt, Bội Lan hỗ trợ nhào bột mì.”
Nàng nhìn nguyên liệu còn thừa có hơn nửa cân thịt heo, một chút, hai cái bánh hành ỉu xìu, hôm nay trở về sớm một chút, ban đêm thêm bữa ăn khuya vậy thì ăn bánh nướng cuốn thịt đi.
Ánh mắt Bội Lan sáng lên, Khương Đường người đẹp lại nấu ăn ngon, quả thật rất tốt.
“Muốn ăn đồ ngon không, có muốn ăn nữa không!”
Khương Đường: “Một cân khoai lang chỉ mấy văn tiền, một nồi điểm tâm cũng không dùng đến hai cân khoai lang, số thịt này để đó cũng hỏng, ăn đi.”
Tĩnh Mặc thấy không có chuyện của mình, yên lặng đi nấu nước nóng, ban đêm dùng để rửa mặt.
Bột mì mà Khương Đường mua còn lại không ít, dùng nước nóng nhào bột mì, như vậy bột mì được nhào ra sẽ mềm dẻo hơn.
Bánh nướng thì dùng nồi sắt đáy bằng, may mắn nàng có mang nó về.
Đến mai cũng không cần xách đi, hôm nay điểm tâm làm bằng chảo, Khương Đường tin tưởng ngày mai phòng bếp nhỏ khẳng định sẽ xuất hiện cái chảo.
Mì sợi trứng gà nấu ra màu sắc trong suốt, sợi nào sợi nấy đều tăm tắp, chỉ riêng sốt kho đã có sáu loại.
Sốt thịt thái hạt lựu đậu đũa, sốt thịt dê dầu ớt, sốt đậu, sốt thịt băm mơ khô, sốt thịt thái sợi đậu giác chua, ngoại trừ năm vị hoặc là mặn hoặc là cay hoặc là chua, còn có một loại sốt cà chua trứng gà ăn có chút vị ngọt.
Bên cạnh bày biện dưa leo sợi, củ cải sợi, hành sợi, ăn ba muôi sốt một nắm rau quả sợi.
Cố Kiến Sơn nhìn sốt cà chua trứng gà sửng sốt một lát, do dự mãi vẫn múc mấy muôi.
Vĩnh Ninh hầu cùng Trịnh thị cũng nếm thử, hương vị cũng tươi ngon, chỉ là không thích ăn ngọt, ăn không ngon bằng món khác. Ví dụ như thịt thái sợi đậu giác chua, ăn chua cay sướng miệng, Trịnh thị đã ăn hai bát mì.
Vĩnh Ninh hầu chê bát bé chưa đủ nghiền, bảo Nam Tuyết đổi bát lớn, “Nha hoàn này vậy mà cái gì cũng có thể làm.”
Trịnh thị: “Ta thấy khẩu vị của ta đã tốt hơn nhiều, qua mấy ngày nữa hãy để nàng trở về đi, chạy tới chạy lui cũng cảm thấy mệt. nàng dâu Lão tứ là người lo lắng cho hạ nhân, ta sợ nàng đau lòng hài tử này.”
Nghe Nam Hương nói, Khương Đường năm nay mới mười lăm, nếu như ở nhà người bình thường thì vẫn là một tiểu nương tử chưa xuất các.
Vĩnh Ninh hầu mặc dù có chút không nỡ, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, “Cái này đều tùy nàng.”
Nói thì nói như thế, nhưng mà yên lặng tăng nhanh tốc độ ăn cơm.
Cố Kiến Sơn ăn xong sốt cà chua trứng gà mới ăn món khác.
Biết Khương Đường đi nghe ngóng khẩu vị của hắn, liền tránh không được cảm thấy nhạy cảm. Chén sốt này là chuẩn bị riêng cho hắn, nếu hắn không ăn thì sẽ không có ai ăn.
Cố Kiến Sơn ăn đã quen nên cảm thấy vị ngọt không còn không thể tiếp nhận như xưa nữa, chí ít Khương Đường làm rất ngon.
Hắn cảm thấy lời nói của Xuân Đài không thể tin hết.
Bữa cơm này ăn đến khi trời tối.
Chờ bọn nha hoàn cầm chén đũa mang đi, Nam Tuyết lại bắt đầu mang vào một bình trà nhài và một đ ĩa điểm tâm.
“Phu nhân, đây là điểm tâm do Khương Đường làm, ngài nếm thử.”
Cố Kiến Sơn vừa muốn đi, nghe vậy lại ngồi xuống.
Trịnh thị vừa ăn xong cơm, hiện tại còn ăn không vô, liền bảo Nam Tuyết để đó đi.
Cố Kiến Sơn đưa tay cầm một khối điểm tâm, giống như sốt cà chua trứng gà, điểm tâm cũng là vị ngọt.
Lớp vỏ mỏng giòn xốp, nhân bánh khoai sọ mềm mại, vị ngọt rất nhạt.
Thấy Cố Kiến Sơn ăn, Vĩnh Ninh hầu cũng cầm một khối, mới cắn một cái liền cười, “Phu nhân, nàng đoán đây là bánh nhân gì.”
Trịnh thị nghi ngờ hỏi: “Bánh nhân gì?”
Vĩnh Ninh hầu: “Khoai lang.”
Thế gia quyền quý không ăn những thứ này, trước kia lúc Vĩnh Ninh hầu đánh trận đã nếm qua, quân lương không đủ liền nấu khoai lang, khoai sọ gặm ăn, ngay cả đồ ăn kèm cũng không có.
Lúc này ăn điểm tâm nhân khoai lang ngược lại nhớ đến cái khổ khi xưa mà cảm thấy ngọt ngào.
Trịnh thị nghe vậy tách ra nửa khối, nhẹ nhàng cắn một cái, bà cho rằng Khương Đường làm, cho dù có ngon cũng kém Ngũ Hương Cư, nhưng ăn vào trong miệng lại là tư vị khác.
Nhất là vỏ bánh giống như là chiến nhưng lại không phải…
Trịnh thị quản lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đã lâu, cho đến đầu xuân năm nay mới bị bệnh, mới đem quyền quản gia giao cho tức phụ lão đại – Hàn thị.
Nhưng cửa hàng trang tử của Hầu phủ vẫn là bà trông coi.
Khương Đường làm đồ ăn ngon chỉ là mình ăn thư thái, thế nhưng làm điểm tâm… Trịnh thị cũng đã nếm qua điểm tâm do sư phụ của Hầu phủ làm nhưng thua xa cái này.
Ngẫm lại Ngũ Hương Cư, cửa hàng điểm tâm ngon nhất Thịnh Kinh, điểm tâm rẻ nhất phải một lượng bạc, nếu như đem những điểm tâm này đi bán thì Trịnh thị không tin không ai mua.
Bà cho dù không ăn khoai lang cũng biết khoai lang rẻ hơn đậu xanh đậu đỏ, nếu như điểm tâm bán rẻ hơn chút, vừa không ảnh hưởng đến việc làm ăn của Ngũ Hương Cư mà mình còn có thể kiếm tiền.
Vĩnh Ninh Hầu phủ mặc dù không thiếu món tiền nhỏ, thế nhưng là con người thì đều hi vọng có nhiều tiền.
Khương Đường là nha hoàn của nàng dâu lão tứ, Trịnh thị là làm mẹ chồng, không thể chiếm tiện nghi của con dâu. Bà sống hơn bốn mươi năm, không đến mức bị lợi nhỏ khét con mắt.
Khương Đường tuy là nha hoàn, nhưng điểm tâm là nàng làm, ngày sau thật muốn mở cửa hàng, ngàn vạn không thể để nàng thiệt thòi.
Có bỏ có được mới có thể lâu dài.
Đây là đạo lý mà Trịnh thị luôn tin tưởng.
Nếu là nàng dâu lão đại bọn họ ghen thị vậy thì cứ ghen tị đi, dù sao người là của Yến Kỷ Đường.
Ăn điểm tâm chỉ mất một thời gian ngắn nhưng Trịnh thị đã nghĩ rất nhiều.
Bà cười nói: “Có thể đem khoai lang làm thành như vậy cũng là không dễ.”
Vĩnh Ninh hầu nói: “Không chỉ là không dễ, đồ ăn không nói cao thấp quý tiện. Nhớ năm đó đánh trận, cái gì cũng ăn, bây giờ Hoàng Thượng nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, phản đối phô trương lãng phí, phủ thượng làm là rất tốt.”
Vẻ mặt của Trịnh thị dịu dàng: “Hầu gia nói đúng lắm.”
Cố Kiến Sơn ăn xong một khối lại cầm một khối, không đợi hắn ăn, ngoài cửa sổ bỗng nhiên lóe lên tia sáng, ngay sau đó vang lên tiếng sấm, tiếp theo là tiếng mưa rơi trên lá cây.
Nam Hương Nam Tuyết nhanh đi đóng cửa cửa sổ, Trịnh thị đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ một cái: ‘’Sao đột nhiên liền đổ mưa thế…”
Bà nói với Cố Kiến Sơn: “Con nhanh đi về đi. Nam Hương, ngươi đi lấy cho Ngũ công tử cây dù.”
—— ——
Khương Đường cũng không nghĩ tới mới một hồi như thế trời liền đổ mưa.
Tôn đại nương nói: “Thừa dịp mưa còn chưa trở mạnh mau trở về đi, phu nhân bên này có chúng ta lo. Chỗ này có dù, ngươi cầm đi.”
Lý đại nương tìm dù ra, Khương Đường cảm kích không biết nói cái gì cho phải, “Đến mai ta mang điểm tâm cho các ngài.”
Lý đại nương: “Mau trở về, trở về nhớ uống chén canh gừng.”
Khương Đường cười phất phất tay, “Biết rồi ạ.”
Trước cửa phòng bếp nhỏ là màn mưa như rèm châu, Khương Đường một tay cầm đèn lồ ng, một tay miễn cưỡng che dù. Từ khi nghe thấy tiếng sấm đến đi ra ngoài cũng chỉ một lát sau, khối gạch đá trước cửa đã làm ướt, trong không khí tất cả đều là mùi bùn đất ẩm ướt.
Khương Đường co cẳng chạy về phía trước, thay vì đợi lát nữa mưa lớn rồi đạp phải hố nước thì còn không bằng chạy nhanh lên.
Khương Đường cảm giác mình chạy nhanh chóng, bồn hoa cây cối chung quanh đều có bóng chồng.
Con đường bình thường phải mất một khắc đồng hồ để đi hôm nay nửa khắc đồng hồ đã chạy về tới nơi.
Cũng chỉ có bên phải bả vai ướt một chút.
Lục Anh đi phòng bếp nhỏ nấu canh gừng, Bạch Vi đưa cho Khương Đường một kiện váy phủ ngoài, “Trước thay đi đã, hơ lửa một chút.”
Khương Đường thấy cũng không ẩm ướt quá nhiều, “Không cần thay, một hồi nữa sẽ trở về rồi. Đúng rồi, các ngươi ăn điểm tâm chưa.”
Bạch Vi cười nói: “Đều ăn hết rồi, phu nhân cũng dùng. Ta ăn vào còn thấy ngon hơn cả Ngũ Hương Cư nữa đó, Ngọc Phương Trai càng không thể so sánh, ta thấy chuyện xây lò có thể thành công.”
Nhĩ phòng đều là người một nhà, Bạch Vi cũng không tị hiềm, “Đại nương tử ăn xong điểm tâm muốn gọi ngươi đến hỏi chuyện nhưng ngươi đi chính viện, muốn đợi ngươi trở về, nhưng mưa lớn nên chờ ngày mai ngươi lại đến đáp lời.”
Bạch Vi mặc dù không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng có thể đoán ra được mấy phần, tám phần là có liên quan đến điểm tâm, bọn họ đều mua đồ ăn từ chỗ Khương Đường, đại nương tử muốn không được à.
“Khương Đường, có một câu không biết ngươi đã nghe qua không, thất phu vô tội, mang ngọc có tội[1]. Chúng ta làm nha hoàn, mọi chuyện đều không do mình quyết định.”
[1] Ý chỉ: người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội
Khương Đường ngay từ đầu còn nghĩ không ra lời này là có ý gì, nhưng nhìn vào mắt Bạch Vi, nàng lập tức hiểu ra.
Ở đây, nha hoàn giống như trang tử, cửa hàng, đều là vật, có “Khế ước”, cho dù bị đánh chết cũng không ai nói cái gì.
Nếu nha hoàn đã là đồ vật thì đồ vật do nha hoàn kia làm ra theo lẽ là của chủ tử.
Là người làm công tầng dưới chót nhất bị bóc lột, Khương Đường cũng chỉ có thể tự an ủi mình như thế.
Khương Đường nở nụ cười với Bạch Vi, “Bạch Vi tỷ, ta đều hiểu. Ta đi xem phòng bếp thử còn có cái gì, làm một ít thức ăn chuẩn bị sẵn nếu lỡ đại nương tử ban đêm lại đói bụng.”
Khương Đường cảm thấy, lấy cách làm người của Lục Cẩm Dao, cho dù có lấy cách làm điểm tâm thì cũng sẽ không để nàng chịu thiệt. Lấy không là lấy mà đưa bạc cũng là lấy, Lục Cẩm Dao là người thông minh, để về sau liên tục có được những cách làm điểm tâm khác thì sẽ không đối xử lạnh nhạt với nàng.
Đã như vậy thì còn lo lắng cái gì nữa.
Thất phu vô tội, mang ngọc có tội.
Cho dù có một ngày lấy được văn tự bán mình, muốn tự bày quầy bán hàng làm ăn, cũng phải mở được mới đã. Khương Đường sờ sờ mặt mình, ý Bạch Vi nói cũng không đơn thuần là điểm tâm.
Đến phòng bếp nhỏ, Triệu đại nương đã đi rồi.
Khương Đường tìm cái bát, đánh ba quả trứng gà lấy lòng trắng, lại tìm đường trắng ra.
Cách giờ Hợi còn hơn nửa canh giờ, dùng tay quấy lòng trắng trứng gà rất tốn thời gian. Lòng trắng trứng gà chia ba thêm đường trắng, dùng đũa đánh theo một chiều, đến khi tay Khương Đường cũng tê rần thì lòng trắng trứng mới có một cái chóp nhỏ.
Không có dụng cụ đánh trứng, như vậy đã là cực hạn của Khương Đường rồi. Để lòng trắng trứng sang một bên, lại đem lòng đỏ trứng đổ thêm một chút xíu bột mì, hỗn hợp liền biến thành màu vàng kim.
Bột nhão vàng kim cùng lòng trắng trứng trộn lại với nhau, sau khi quấy đều thì dùng muỗng nhỏ múc từng muỗng từng muỗng bỏ vào bên trong chảo, một chiếc bánh trứng liền ra đời.
Vỏ ngoài vàng kim, bên trong mềm mềm, ở giữa kẹp chút khoai sọ nghiền, khoai lang nghiền, bánh nhỏ thế này, Khương Đường có thể ăn hai cái một lần.
Sữa trâu nấu một lần, thêm chút hạt hạnh nhân khử mùi tanh, người có thai nên uống sữa trâu, lại thêm hôm nay trời mưa, uống chút sữa nóng sẽ ngủ ngon.
Lục Cẩm Dao cũng chỉ ăn một đ ĩa điểm tâm nhỏ, còn lại để ngày mai sẽ hỏng, Khương Đường đem điểm tâm còn lại và các nguyên liệu còn thừa, bỏ vào trong hộp mang đi.
Khi đi tới cửa, Khương Đường lại trở về mang theo nồi sắt và lò, lỡ như ban đêm đói bụng thì còn có thể tự làm ăn.
Dù là dù của chính viện nên ngày mai Khương Đường còn phải trả lại.
Đêm nay đến lượt Lục Anh Nguyệt Vân gác đêm, Khương Đường để phần hai khối điểm tâm nhỏ cho các nàng, còn lại về phòng hạ nhân lại phân ra.
Trên đường trở về, Bội Lan đều đang nói điểm tâm ngon thế nào, đến phòng hạ nhân vẫn không quên đưa tiền cho Khương Đường.
Bội Lan: “Tính cả Lộ Trúc tỷ Hoài Hề tỷ, tổng cộng là chín mươi văn, ngươi đừng chê ít nhé.”
Khương Đường ngẩn người, bất đắc dĩ cười nói: “Đây là tiền nào vậy?”
Bội Lan: “Tiền điểm tâm buổi chiều đó! Sau đó Triệu đại nương lại nướng một nồi, chúng ta một người ăn hai cái cơ. Điểm tâm này đi bên ngoài mua không chừng tốn rất nhiều tiền, chúng ta còn đưa ít cho ngươi đó.”
Khương Đường nhéo nhéo mặt Bội Lan, “Vậy ta sẽ nhận lấy, ta đi cắt thịt, Bội Lan hỗ trợ nhào bột mì.”
Nàng nhìn nguyên liệu còn thừa có hơn nửa cân thịt heo, một chút, hai cái bánh hành ỉu xìu, hôm nay trở về sớm một chút, ban đêm thêm bữa ăn khuya vậy thì ăn bánh nướng cuốn thịt đi.
Ánh mắt Bội Lan sáng lên, Khương Đường người đẹp lại nấu ăn ngon, quả thật rất tốt.
“Muốn ăn đồ ngon không, có muốn ăn nữa không!”
Khương Đường: “Một cân khoai lang chỉ mấy văn tiền, một nồi điểm tâm cũng không dùng đến hai cân khoai lang, số thịt này để đó cũng hỏng, ăn đi.”
Tĩnh Mặc thấy không có chuyện của mình, yên lặng đi nấu nước nóng, ban đêm dùng để rửa mặt.
Bột mì mà Khương Đường mua còn lại không ít, dùng nước nóng nhào bột mì, như vậy bột mì được nhào ra sẽ mềm dẻo hơn.
Bánh nướng thì dùng nồi sắt đáy bằng, may mắn nàng có mang nó về.
Đến mai cũng không cần xách đi, hôm nay điểm tâm làm bằng chảo, Khương Đường tin tưởng ngày mai phòng bếp nhỏ khẳng định sẽ xuất hiện cái chảo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook