Vừa vặn sáng hôm nay phải ra ngoài, có thể mua thêm nhiều đồ.
Lúc Khương Đường đến, Hoài Hề đã chờ ở cửa hông phía nam Hầu phủ, lúc này không cần nàng nói, chính Khương Đường đã mang theo mũ rộng vành.
“Hoài Hề tỷ, lần này ta muốn mua khoai sọ, khoai lang, sữa trâu, khoai lang khoai sọ có thể để lâu, mua nhiều một chút, sữa trâu một thùng là đủ rồi.”
Ngoại trừ chọn mua cho phòng bếp nhỏ, chính Khương Đường còn muốn một phần.
Hoài Hề nghi ngờ nói: “Muốn mua những thứ này để làm gì… Đại nương tử và Tứ gia cũng không ăn những thứ này.”
Ở ngự triều, khoai lang khoai sọ là món chính của nhà cùng khổ ăn không nổi cơm mì.
Khương Đường nói: “Dùng để làm điểm tâm.”
Chuyện của phòng bếp Hoài Hề không hiểu nên không còn hỏi nữa, dù sao hai thứ này cũng rẻ, ba văn tiền một cân, chỉ có sữa trâu đắt hơn một chút, một thùng một đồng.
Đợi đến khi Hoài Hề đi làm việc, Khương Đường đến tiệm thợ rèn lấy nồi. Nồi hấp của ngự triều đều là hàng tre trúc, cửa hàng tạp hóa cũng có bán. Mua chõ, lại mua chút đồ dùng nấu ăn, lần ra ngoài này lại tốn nửa lượng bạc.
Trở lại Yến Kỷ Đường, canh giờ đã không còn sớm.
Giữa trưa Cố Kiến Châu trở về, dù sao cũng phải là sáu món mặn một bát canh.
Khương Đường nhìn nguyên liệu nấu ăn của phòng bếp nhỏ đã nhiều hơn không ít, gà có bốn con, trong đó một con là gà đen.
Xương sườn, đùi lợn, thịt dê, vịt, tôm cá cái gì cần có đều có.
Trừ đó ra, còn có hai vò rượu vàng, một túi gạo tẻ ngọc bích, hai túi bột mì, một hộp tổ yến, không ít dược liệu.
Triệu đại nương nói: “Đều là chính viện đưa tới, ha, vẫn là Yến Kỷ Đường chúng ta được phu nhân coi trọng.”
Khương Đường nhớ tới mình xách đến chính viện một lần canh một lần thịt, Trịnh thị ước chừng là không thích ăn đồ vật của nhi tức phụ.
Riêng vài thứ này đã phải mấy lượng bạc, các viện mỗi tháng nguyệt lệ chỉ hai mươi lượng, bao gồm luôn cả nguyệt ngân của nha hoàn gã sai vặt.
Trừ bỏ ăn uống, còn có đồ trang sức, y phục bốn mùa, ra ngoài sắm sửa phải hơn hai mươi lượng bạc nhiều.
Xuất thân tốt như Lục Cẩm Dao, nhà mẹ đẻ là Bình Dương Hầu phủ, mười dặm hồng trang gả vào đây, lại có cửa hàng trang tử, nên thu nhập không ngừng, cuộc sống cũng thoải mái.
Mà mấy phòng khác… Chi trưởng Hàn thị là nữ nhi của Ngự sử Kinh Châu, gia đình thanh lưu, đồ cưới không phong phú như Lục Cẩm Dao. Nhị phòng Hứa thị là thứ nữ của Định Bắc hầu, đồ cưới càng không hơn Hàn thị. Tam phòng Vân thị tuy là đích nữ của An Khang Bá phủ, nhưng An Khang Bá phủ đã xuống dốc.
Vĩnh Ninh Hầu phủ, chính là một gốc cây cành lá rậm rạp, mấy phòng khác là nhánh cây, đều bám vào thân để đủ sức mọc lên.
Khương Đường thở dài, “Đồ vật nhiều nên ta sẽ liệu mà làm, một hồi còn phải đi chính viện nữa.”
Lục Cẩm Dao mấy ngày nay ăn ngon, khí sắc tốt lên rất nhiều.
Khương Đường đi chính viện, nàng không có hỏi qua, càng không mượn miệng của Khương Đường nghe ngóng chuyện của chính viện.
Khương Đường dần dần hiểu rõ một đạo lý, làm nhiều nói ít, không nên hỏi thì đừng hỏi.
Làm xong cơm ở Yến Kỷ Đường, Khương Đường mang theo hộp cơm đến chính viện. Tại cửa viện, Khương Đường nhìn thấy Xuân Đài.
Nội viện ít có gã sai vặt, nhưng cũng không phải một người không có, bởi vì tối hôm qua đã gặp nhau nên Khương Đường gật đầu với Xuân Đài một cái.
Xuân Đài trông thấy Khương Đường cũng rất kinh ngạc, trong phủ nha hoàn xinh đẹp nhất chỉ có một mình nàng, Xuân Đài đã sớm biết nàng là người của Yến Kỷ Đường.
Xuân Đài há hốc mồm, mắt thấy Khương Đường tiến vào phòng bếp nhỏ, cũng không biết lại nói cho nàng công tử không thích ăn ngọt có còn kịp không.
Cả buổi trưa hôm đó, Xuân Đài đều tinh thần không yên, sợ công tử dưới cơn nóng giận, trách phạt Khương Đường.
Nhưng nghĩ lại cả bàn đồ ăn, luôn không khả năng đều là đồ ngọt, còn có phu nhân và Hầu gia nữa mà.
Công tử lại không phải người ngu, luôn có thể chọn món mình thích ăn, dầu gì, lúc hành quân đánh trận đến bánh bao khô cũng ăn, công tử nhất định có thể ăn no.
Chờ Cố Kiến Sơn đi ra, Xuân Đài cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của Cố Kiến Sơn.
Cố Kiến Sơn liếc mắt nhìn hắn, “Có việc?”
Xuân Đài: “Không có việc gì, tiểu nhân chỉ muốn hỏi một chút công tử ăn trưa có ngon không ạ?”
Cố Kiến Sơn ra hiệu Xuân Đài nói tiếp.
Loại chuyện này Xuân Đài không dám giấu diếm, “Tối hôm qua nha hoàn của Yến Cơ Đường tới tìm ta nghe ngóng sở thích của công tử.”
Cố Kiến Sơn nhướng mày, “Nha hoàn nào.”
Xuân Đài hít sâu một hơi, “Khương Đường… Có lẽ công tử không biết, nhưng cái này cũng không quan trọng. Khương cô nương nói nàng ở phòng bếp nhỏ của chính viện, sợ công tử ăn không ngon cho nên muốn tìm hiểu khẩu vị của ngài, tiểu nhân còn tưởng rằng nàng nói hươu nói vượn nên nói cho nàng ngài thích ăn ngọt.”
Ngọt.
Trách không được buổi sáng có đường tam giác, bánh ngọt chưng, giữa trưa có cá giấm đường, xôi ngọt thập cẩm.
Xuân Đài cẩn thận nhìn sắc mặt của Cố Kiến Sơn.
Nhưng biểu cảm của Cố Kiến Sơn không rõ, căn bản nhìn không ra mừng giận.
Làm hạ nhân thì phải giỏi về phỏng đoán tâm ý của chủ tử.
Xuân Đài chạy chậm hai bước đuổi theo: “Công tử, Khương Đường cô nương chính là làm việc ở chính viện, ngài lại đi chính viện ăn cơm nên muốn hầu hạ ngài thật tốt, tuyệt đối không có ý niệm khác trong đầu.”
Giọng điệu Cố Kiến Sơn bình thản: “Vậy sao?”
Xuân Đài: “Đó là đương nhiên, lại nói, tối hôm qua ta còn gặp Khương Đường cô nương và Hàn Dư Thanh ở bên nhau, nàng có thể có tâm tư gì khác, chính là ta suy nghĩ nhiều thôi.”
Cố Kiến Sơn không nói tiếp, Xuân Đài thận trọng nói: “Vậy có muốn tiểu nhân đi nói với nàng một tiếng là công tử không thích ăn ngọt hay không…”
Giọng Cố Kiến Sơn lạnh lùng nói: “Không cần.”
Đã không phải cố ý nghe ngóng, thích ăn ngọt hay thích ăn cay thì có gì quan trọng.
—— ——
Buổi chiều Khương Đường không có việc gì liền chôn mình ở trong phòng bếp nhỏ chuyên tâm làm điểm tâm.
Triệu đại nương không biết cái này, Hầu phủ có sư phụ chuyên môn làm điểm tâm, cũng không tới phiên bà. Chỉ có điều Lục Cẩm Dao ngay cả điểm tâm do sư phụ Hầu phủ làm cũng không ăn được, có thể ăn điểm tâm do Khương Đường làm?
“Cái này có thể được không.” Triệu đại nương nhìn Khương Đường dùng khoai lang, khoai sọ thì càng không yên tâm.
Khương Đường nói: “Thế này, ta làm được trước, ngài hỗ trợ thử một chút, nếu như ăn ngon lại bưng cho đại nương tử nhé.”
Triệu đại nương cảm thấy như vậy cũng được, ở một bên làm trợ thủ cho Khương Đường.
Khương Đường phụ trách lớp vỏ xốp giòn phía ngoài, Triệu đại nương phụ trách hấp khoai lang khoai sọ.
Cắt khoai sọ khoai lang đã được loại bỏ vỏ ra thành từng khối nhỏ, bỏ vào trong nồi hấp chín, chờ chín rồi lại đem khoai lang cùng khoai sọ thơm ngọt chia ra nghiền nát. Khoai lang vị ngọt đậm, căn bản không cần thêm đường, chỉ thêm sữa trâu là được. Khoai sọ phải cho nhiều đường hơn, sữa trâu cũng phải bỏ nhiều vào.
Khó khăn nhất là lớp vỏ xốp giòn.
Lớp dầu để làm phần vỏ xốp giòn phải dùng mỡ heo, bột mì cán mỏng ra, quét một lớp mỡ heo, sau khi gập đôi lại quét thêm lớp mỏng. Mấy lần như thế thì bánh nướng ra mới có thể có lớp vỏ tầng tầng lớp lớp.
Có chút giống bánh hồ điệp[1], nhưng bánh hồ điệp là chiên ra, bên ngoài bên trong đều cứng, điểm tâm nướng ra thì sẽ không như vậy, bên ngoài là xốp giòn, bên trong mềm ẩm.
[1] Bánh được xuất xứ từ Pháp có tên “Palmier” có nghĩa là lá cọ/ lá thốt nốt, ngoài ra còn có rất nhiều tên gọi khác như: tai voi, trái tim Pháp, bánh hình bướm.
Lớp vỏ xốp giòn bỏ nhiều dầu thì sẽ chảy vào bên trong sẽ làm nhạt vị của bánh đi.
Phần nhân bánh gồm có khoai lang chỉ bỏ thêm sữa trâu và khoai sọ bỏ đường và sữa trâu, mở lớp vỏ ra, múc nhân bánh bỏ vào, bọc lại rồi nhẹ nhàng đ è xuống.
Một chiếc bánh tròn trịa được ra đời.
Khương Đường không có khuôn nên làm kiểu điểm tâm hình tròn bình thường, phía trên dùng màu đỏ làm từ xảo quả viết chữ “Sọ” lên bánh nhân khoai sọ, viết chữ “Lang” chính là nhân bánh khoai lang.
Phòng bếp nhỏ không có lò nướng, liền dùng nồi sắt đáy bằng của Khương Đường, đáy nồi quét một lớp dầu mỏng, bên trên điểm tâm thì quét một lớp lòng đỏ trứng, một nồi cũng chỉ để được chín cái, đậy nắp lại, dùng lửa nhỏ nướng chậm, ba khắc đồng hồ một nồi.
Triệu đại nương là tận mắt thấy Khương Đường làm, trước khi bỏ vào còn không hiện ra cái gì, cảm thấy bình thường không có gì lạ. Chậm rãi mùi thơm bay ra khiến người ta cực kỳ thèm thuồng.
Chủ tử không ăn khoai lang khoai sọ, nhưng bà đã nếm qua, trong không khí có chút mùi thơm, nhưng mùi thơm hơn nhiều so với lúc nấu.
Ngoại trừ vị ngọt, còn có cỗ mùi sữa.
Tới giờ Khương Đường liền mở nắp nồi ra.
Lọt vào trong tầm mắt là từng quả cầu tròn màu sắc kim hoàng, phía trên đã biến thành màu cam, vừa gặp gió lại từ từ xẹp xuống.
Triệu đại nương nói: “Cái này nếu bỏ đậu sa, mứt táo thì nhất định cũng rất ngon.”
Khương Đường dùng đũa gắp ra một cái, “Ngài nếm thử trước, coi chừng bỏng.”
Triệu đại nương thổi mấy lần, cái của bà đang ăn là nhân bánh khoai lang, lớp vỏ mấy tầng xốp giòn được nướng ở nhiệt độ cao đã tách ra từng tầng từng tầng, cắn qua lớp vỏ chính là nhân bánh màu da cam, ăn vào không đơn thuần là vị ngọt của khoai lang mà còn có mùi thơm của sữa trâu, mềm dẻo lại thêm chút mịn như tơ.
Triệu đại nương cũng là may mắn nếm qua điểm tâm của Ngũ Hương Cư mấy lần, so sánh với cái này cũng không thua kém là bao.
Lại nói điểm tâm của Ngũ Hương Cư mấy khối đã một lượng bạc, một cân khoai lang mới bao nhiêu tiền.
Triệu đại nương nói: “Để nguội một chút rồi đưa cho đại nương tử đi.”
Khương Đường nhanh chóng nướng mẻ tiếp theo.
Trong lúc chờ đợi, Khương Đường nếm một cái bánh nhân khoai sọ, ở hiện đại, nàng thích nhất chính là khoai bùn, uống trà sữa phải thêm, ăn bánh gatô cũng thích kem khoai bùn.
Bởi vì không có bơ nên nhân bánh hơi mềm, lần sau nấu sữa trâu kẹo lại thì hẳn là sẽ càng ăn ngon hơn.
Nếu như xây một cái lò nướng bánh mì thì màu sắc của bánh làm ra sẽ lại đẹp hơn cái này.
Dưới góc nhìn của Khương Đường nhìn, nồi điểm tâm này màu sắc đậm hơn mẻ trước, màu sắc lại không đồng đều, kém xa mẻ trước nhiều.
Một hồi cầm điểm tâm đi hỏi Lộ Trúc xem có thể dựng một lò nướng bánh mì ở trong phòng bếp nhỏ hay không, lò nướng bánh mì là thứ tốt, làm xong cũng mất nửa tháng, làm xong ngoại trừ làm bánh mì, bánh kem thì còn có thể làm gà nướng, thịt vịt nướng.
Một cái lò có nhiều tác dụng.
Nồi điểm tâm thứ hai đã được nướng chín, Khương Đường liền cho Lộ Trúc để nàng ấy đưa vào.
Nồi thứ ba đã nướng chín, cơm tối của Yến Kỷ Đường cũng làm xong.
Khương Đường đem phần điểm tâm còn lại giao cho Triệu đại nương, phân cho mỗi người một chút, mang theo một hộp bánh ngọt khoai lang, bánh ngọt khoai sọ cùng canh gà ác hầm buổi chiều đến chính viện.
Lúc Khương Đường đến, Hoài Hề đã chờ ở cửa hông phía nam Hầu phủ, lúc này không cần nàng nói, chính Khương Đường đã mang theo mũ rộng vành.
“Hoài Hề tỷ, lần này ta muốn mua khoai sọ, khoai lang, sữa trâu, khoai lang khoai sọ có thể để lâu, mua nhiều một chút, sữa trâu một thùng là đủ rồi.”
Ngoại trừ chọn mua cho phòng bếp nhỏ, chính Khương Đường còn muốn một phần.
Hoài Hề nghi ngờ nói: “Muốn mua những thứ này để làm gì… Đại nương tử và Tứ gia cũng không ăn những thứ này.”
Ở ngự triều, khoai lang khoai sọ là món chính của nhà cùng khổ ăn không nổi cơm mì.
Khương Đường nói: “Dùng để làm điểm tâm.”
Chuyện của phòng bếp Hoài Hề không hiểu nên không còn hỏi nữa, dù sao hai thứ này cũng rẻ, ba văn tiền một cân, chỉ có sữa trâu đắt hơn một chút, một thùng một đồng.
Đợi đến khi Hoài Hề đi làm việc, Khương Đường đến tiệm thợ rèn lấy nồi. Nồi hấp của ngự triều đều là hàng tre trúc, cửa hàng tạp hóa cũng có bán. Mua chõ, lại mua chút đồ dùng nấu ăn, lần ra ngoài này lại tốn nửa lượng bạc.
Trở lại Yến Kỷ Đường, canh giờ đã không còn sớm.
Giữa trưa Cố Kiến Châu trở về, dù sao cũng phải là sáu món mặn một bát canh.
Khương Đường nhìn nguyên liệu nấu ăn của phòng bếp nhỏ đã nhiều hơn không ít, gà có bốn con, trong đó một con là gà đen.
Xương sườn, đùi lợn, thịt dê, vịt, tôm cá cái gì cần có đều có.
Trừ đó ra, còn có hai vò rượu vàng, một túi gạo tẻ ngọc bích, hai túi bột mì, một hộp tổ yến, không ít dược liệu.
Triệu đại nương nói: “Đều là chính viện đưa tới, ha, vẫn là Yến Kỷ Đường chúng ta được phu nhân coi trọng.”
Khương Đường nhớ tới mình xách đến chính viện một lần canh một lần thịt, Trịnh thị ước chừng là không thích ăn đồ vật của nhi tức phụ.
Riêng vài thứ này đã phải mấy lượng bạc, các viện mỗi tháng nguyệt lệ chỉ hai mươi lượng, bao gồm luôn cả nguyệt ngân của nha hoàn gã sai vặt.
Trừ bỏ ăn uống, còn có đồ trang sức, y phục bốn mùa, ra ngoài sắm sửa phải hơn hai mươi lượng bạc nhiều.
Xuất thân tốt như Lục Cẩm Dao, nhà mẹ đẻ là Bình Dương Hầu phủ, mười dặm hồng trang gả vào đây, lại có cửa hàng trang tử, nên thu nhập không ngừng, cuộc sống cũng thoải mái.
Mà mấy phòng khác… Chi trưởng Hàn thị là nữ nhi của Ngự sử Kinh Châu, gia đình thanh lưu, đồ cưới không phong phú như Lục Cẩm Dao. Nhị phòng Hứa thị là thứ nữ của Định Bắc hầu, đồ cưới càng không hơn Hàn thị. Tam phòng Vân thị tuy là đích nữ của An Khang Bá phủ, nhưng An Khang Bá phủ đã xuống dốc.
Vĩnh Ninh Hầu phủ, chính là một gốc cây cành lá rậm rạp, mấy phòng khác là nhánh cây, đều bám vào thân để đủ sức mọc lên.
Khương Đường thở dài, “Đồ vật nhiều nên ta sẽ liệu mà làm, một hồi còn phải đi chính viện nữa.”
Lục Cẩm Dao mấy ngày nay ăn ngon, khí sắc tốt lên rất nhiều.
Khương Đường đi chính viện, nàng không có hỏi qua, càng không mượn miệng của Khương Đường nghe ngóng chuyện của chính viện.
Khương Đường dần dần hiểu rõ một đạo lý, làm nhiều nói ít, không nên hỏi thì đừng hỏi.
Làm xong cơm ở Yến Kỷ Đường, Khương Đường mang theo hộp cơm đến chính viện. Tại cửa viện, Khương Đường nhìn thấy Xuân Đài.
Nội viện ít có gã sai vặt, nhưng cũng không phải một người không có, bởi vì tối hôm qua đã gặp nhau nên Khương Đường gật đầu với Xuân Đài một cái.
Xuân Đài trông thấy Khương Đường cũng rất kinh ngạc, trong phủ nha hoàn xinh đẹp nhất chỉ có một mình nàng, Xuân Đài đã sớm biết nàng là người của Yến Kỷ Đường.
Xuân Đài há hốc mồm, mắt thấy Khương Đường tiến vào phòng bếp nhỏ, cũng không biết lại nói cho nàng công tử không thích ăn ngọt có còn kịp không.
Cả buổi trưa hôm đó, Xuân Đài đều tinh thần không yên, sợ công tử dưới cơn nóng giận, trách phạt Khương Đường.
Nhưng nghĩ lại cả bàn đồ ăn, luôn không khả năng đều là đồ ngọt, còn có phu nhân và Hầu gia nữa mà.
Công tử lại không phải người ngu, luôn có thể chọn món mình thích ăn, dầu gì, lúc hành quân đánh trận đến bánh bao khô cũng ăn, công tử nhất định có thể ăn no.
Chờ Cố Kiến Sơn đi ra, Xuân Đài cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của Cố Kiến Sơn.
Cố Kiến Sơn liếc mắt nhìn hắn, “Có việc?”
Xuân Đài: “Không có việc gì, tiểu nhân chỉ muốn hỏi một chút công tử ăn trưa có ngon không ạ?”
Cố Kiến Sơn ra hiệu Xuân Đài nói tiếp.
Loại chuyện này Xuân Đài không dám giấu diếm, “Tối hôm qua nha hoàn của Yến Cơ Đường tới tìm ta nghe ngóng sở thích của công tử.”
Cố Kiến Sơn nhướng mày, “Nha hoàn nào.”
Xuân Đài hít sâu một hơi, “Khương Đường… Có lẽ công tử không biết, nhưng cái này cũng không quan trọng. Khương cô nương nói nàng ở phòng bếp nhỏ của chính viện, sợ công tử ăn không ngon cho nên muốn tìm hiểu khẩu vị của ngài, tiểu nhân còn tưởng rằng nàng nói hươu nói vượn nên nói cho nàng ngài thích ăn ngọt.”
Ngọt.
Trách không được buổi sáng có đường tam giác, bánh ngọt chưng, giữa trưa có cá giấm đường, xôi ngọt thập cẩm.
Xuân Đài cẩn thận nhìn sắc mặt của Cố Kiến Sơn.
Nhưng biểu cảm của Cố Kiến Sơn không rõ, căn bản nhìn không ra mừng giận.
Làm hạ nhân thì phải giỏi về phỏng đoán tâm ý của chủ tử.
Xuân Đài chạy chậm hai bước đuổi theo: “Công tử, Khương Đường cô nương chính là làm việc ở chính viện, ngài lại đi chính viện ăn cơm nên muốn hầu hạ ngài thật tốt, tuyệt đối không có ý niệm khác trong đầu.”
Giọng điệu Cố Kiến Sơn bình thản: “Vậy sao?”
Xuân Đài: “Đó là đương nhiên, lại nói, tối hôm qua ta còn gặp Khương Đường cô nương và Hàn Dư Thanh ở bên nhau, nàng có thể có tâm tư gì khác, chính là ta suy nghĩ nhiều thôi.”
Cố Kiến Sơn không nói tiếp, Xuân Đài thận trọng nói: “Vậy có muốn tiểu nhân đi nói với nàng một tiếng là công tử không thích ăn ngọt hay không…”
Giọng Cố Kiến Sơn lạnh lùng nói: “Không cần.”
Đã không phải cố ý nghe ngóng, thích ăn ngọt hay thích ăn cay thì có gì quan trọng.
—— ——
Buổi chiều Khương Đường không có việc gì liền chôn mình ở trong phòng bếp nhỏ chuyên tâm làm điểm tâm.
Triệu đại nương không biết cái này, Hầu phủ có sư phụ chuyên môn làm điểm tâm, cũng không tới phiên bà. Chỉ có điều Lục Cẩm Dao ngay cả điểm tâm do sư phụ Hầu phủ làm cũng không ăn được, có thể ăn điểm tâm do Khương Đường làm?
“Cái này có thể được không.” Triệu đại nương nhìn Khương Đường dùng khoai lang, khoai sọ thì càng không yên tâm.
Khương Đường nói: “Thế này, ta làm được trước, ngài hỗ trợ thử một chút, nếu như ăn ngon lại bưng cho đại nương tử nhé.”
Triệu đại nương cảm thấy như vậy cũng được, ở một bên làm trợ thủ cho Khương Đường.
Khương Đường phụ trách lớp vỏ xốp giòn phía ngoài, Triệu đại nương phụ trách hấp khoai lang khoai sọ.
Cắt khoai sọ khoai lang đã được loại bỏ vỏ ra thành từng khối nhỏ, bỏ vào trong nồi hấp chín, chờ chín rồi lại đem khoai lang cùng khoai sọ thơm ngọt chia ra nghiền nát. Khoai lang vị ngọt đậm, căn bản không cần thêm đường, chỉ thêm sữa trâu là được. Khoai sọ phải cho nhiều đường hơn, sữa trâu cũng phải bỏ nhiều vào.
Khó khăn nhất là lớp vỏ xốp giòn.
Lớp dầu để làm phần vỏ xốp giòn phải dùng mỡ heo, bột mì cán mỏng ra, quét một lớp mỡ heo, sau khi gập đôi lại quét thêm lớp mỏng. Mấy lần như thế thì bánh nướng ra mới có thể có lớp vỏ tầng tầng lớp lớp.
Có chút giống bánh hồ điệp[1], nhưng bánh hồ điệp là chiên ra, bên ngoài bên trong đều cứng, điểm tâm nướng ra thì sẽ không như vậy, bên ngoài là xốp giòn, bên trong mềm ẩm.
[1] Bánh được xuất xứ từ Pháp có tên “Palmier” có nghĩa là lá cọ/ lá thốt nốt, ngoài ra còn có rất nhiều tên gọi khác như: tai voi, trái tim Pháp, bánh hình bướm.
Lớp vỏ xốp giòn bỏ nhiều dầu thì sẽ chảy vào bên trong sẽ làm nhạt vị của bánh đi.
Phần nhân bánh gồm có khoai lang chỉ bỏ thêm sữa trâu và khoai sọ bỏ đường và sữa trâu, mở lớp vỏ ra, múc nhân bánh bỏ vào, bọc lại rồi nhẹ nhàng đ è xuống.
Một chiếc bánh tròn trịa được ra đời.
Khương Đường không có khuôn nên làm kiểu điểm tâm hình tròn bình thường, phía trên dùng màu đỏ làm từ xảo quả viết chữ “Sọ” lên bánh nhân khoai sọ, viết chữ “Lang” chính là nhân bánh khoai lang.
Phòng bếp nhỏ không có lò nướng, liền dùng nồi sắt đáy bằng của Khương Đường, đáy nồi quét một lớp dầu mỏng, bên trên điểm tâm thì quét một lớp lòng đỏ trứng, một nồi cũng chỉ để được chín cái, đậy nắp lại, dùng lửa nhỏ nướng chậm, ba khắc đồng hồ một nồi.
Triệu đại nương là tận mắt thấy Khương Đường làm, trước khi bỏ vào còn không hiện ra cái gì, cảm thấy bình thường không có gì lạ. Chậm rãi mùi thơm bay ra khiến người ta cực kỳ thèm thuồng.
Chủ tử không ăn khoai lang khoai sọ, nhưng bà đã nếm qua, trong không khí có chút mùi thơm, nhưng mùi thơm hơn nhiều so với lúc nấu.
Ngoại trừ vị ngọt, còn có cỗ mùi sữa.
Tới giờ Khương Đường liền mở nắp nồi ra.
Lọt vào trong tầm mắt là từng quả cầu tròn màu sắc kim hoàng, phía trên đã biến thành màu cam, vừa gặp gió lại từ từ xẹp xuống.
Triệu đại nương nói: “Cái này nếu bỏ đậu sa, mứt táo thì nhất định cũng rất ngon.”
Khương Đường dùng đũa gắp ra một cái, “Ngài nếm thử trước, coi chừng bỏng.”
Triệu đại nương thổi mấy lần, cái của bà đang ăn là nhân bánh khoai lang, lớp vỏ mấy tầng xốp giòn được nướng ở nhiệt độ cao đã tách ra từng tầng từng tầng, cắn qua lớp vỏ chính là nhân bánh màu da cam, ăn vào không đơn thuần là vị ngọt của khoai lang mà còn có mùi thơm của sữa trâu, mềm dẻo lại thêm chút mịn như tơ.
Triệu đại nương cũng là may mắn nếm qua điểm tâm của Ngũ Hương Cư mấy lần, so sánh với cái này cũng không thua kém là bao.
Lại nói điểm tâm của Ngũ Hương Cư mấy khối đã một lượng bạc, một cân khoai lang mới bao nhiêu tiền.
Triệu đại nương nói: “Để nguội một chút rồi đưa cho đại nương tử đi.”
Khương Đường nhanh chóng nướng mẻ tiếp theo.
Trong lúc chờ đợi, Khương Đường nếm một cái bánh nhân khoai sọ, ở hiện đại, nàng thích nhất chính là khoai bùn, uống trà sữa phải thêm, ăn bánh gatô cũng thích kem khoai bùn.
Bởi vì không có bơ nên nhân bánh hơi mềm, lần sau nấu sữa trâu kẹo lại thì hẳn là sẽ càng ăn ngon hơn.
Nếu như xây một cái lò nướng bánh mì thì màu sắc của bánh làm ra sẽ lại đẹp hơn cái này.
Dưới góc nhìn của Khương Đường nhìn, nồi điểm tâm này màu sắc đậm hơn mẻ trước, màu sắc lại không đồng đều, kém xa mẻ trước nhiều.
Một hồi cầm điểm tâm đi hỏi Lộ Trúc xem có thể dựng một lò nướng bánh mì ở trong phòng bếp nhỏ hay không, lò nướng bánh mì là thứ tốt, làm xong cũng mất nửa tháng, làm xong ngoại trừ làm bánh mì, bánh kem thì còn có thể làm gà nướng, thịt vịt nướng.
Một cái lò có nhiều tác dụng.
Nồi điểm tâm thứ hai đã được nướng chín, Khương Đường liền cho Lộ Trúc để nàng ấy đưa vào.
Nồi thứ ba đã nướng chín, cơm tối của Yến Kỷ Đường cũng làm xong.
Khương Đường đem phần điểm tâm còn lại giao cho Triệu đại nương, phân cho mỗi người một chút, mang theo một hộp bánh ngọt khoai lang, bánh ngọt khoai sọ cùng canh gà ác hầm buổi chiều đến chính viện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook