CHƯƠNG 04

Quán lẩu không xa lắm, chốc lát là đã đến nơi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người chọn ngồi cạnh bên cửa sổ, Thẩm Mộc Bạch đưa thực đơn cho Nguyễn Du Du, lấy điện thoại di động ra lưu số điện thoại và số thẻ ngân hàng của Nguyễn Du Du, sau đó anh gọi cho trợ lý Lưu.

Nguyễn Du Du vui vẻ tick vào thực đơn và gọi tất cả những thứ cô thường muốn ăn nhưng không dám ăn, chẳng hạn như thăn lông, thịt cừu cuộn, đậu hũ ky, miến dai... Sau khi chọn xong, thấy Thẩm Mộc Bạch đã cất điện thoại và đưa thực đơn. Cô hỏi, "Anh có ăn cay được không? Chúng ta sẽ gọi lẩu chín ô hay là lẩu uyên ương?"

Thẩm Mộc Bạch đón lấy thực đơn, thấy cô bé đã gọi khá nhiều món và cả nước mận chua, chỉ có nước dùng vẫn chưa được chọn. Anh nhớ tới cô nói muốn ăn "lẩu chua cay" với vẻ hưng phấn nên trực tiếp tick vào lẩu chín ô rồi đưa cho phục vụ.

Máy lạnh trong nhà hàng lẩu rất mạnh, thịt cừu xắt mỏng chín đỏ dưới đáy nồi, nhúng vào nước sốt mè trong bát dầu đậm đà vị cay và thơm nồng, Nguyễn Du Du nheo mắt hài lòng, hớp thêm một ngụm nước mận chua mát lạnh.

Thẩm Mộc Bạch ăn không nhiều, hầu hết thời gian đều nhìn Nguyễn Du Du ăn.

Cô bé ăn rất ngon miệng, chiếc miệng đỏ hoe, trên cánh mũi hếch có vài hạt mồ hôi li ti.

“Anh Thẩm không thích ăn cay à?” Nguyễn Du Du nuốt một ngụm nước mận, nhìn anh bằng đôi mắt hạnh long lanh, so với cô thì anh ăn quá ít.

Thẩm Mộc Bạch nói: “Tàm tạm, tôi không kén ăn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ồ.” Nguyễn Du Du ghen tị nhìn anh, không kén ăn có nghĩa là anh có một sức khỏe tốt, giống như nguyên chủ trong sách, muốn ăn gì thì ăn.

“Du Du” Anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, đôi mắt đen láy nhìn qua nồi lẩu bốc khói nghi ngút với cái nhìn chằm chằm về cô, “Cô nên gọi tôi là gì?”

“Cái gì, cái gì?” cô sững người một lúc.

Cô vẫn luôn gọi anh là "Anh Thẩm” nhưng bây giờ hai người đã kết hôn, chẳng nhẽ phải gọi anh là "Chồng" sao?


Thật sến súa! Cô không khỏi nổi da gà, xoa xoa cánh tay hỏi: "Anh muốn tôi gọi anh là gì, anh Thẩm?"

Đôi mắt đen của Thẩm Mộc Bạch nheo lại, anh liếc nhìn cánh tay của cô, cánh tay trông rất mảnh khảnh và yếu ớt, như thể nếu dùng một chút lực là sẽ bẻ gãy nó, "Cô muốn gọi thế nào cũng được, miễn là trước mặt ông nội đừng gọi là quá xa lạ."

Nguyễn Du Du trầm ngâm gật đầu.
Có vẻ như anh rất quan tâm đến ông lão, để trấn an ông đang bệnh nặng, ngay lần đầu tiên gặp mặt, anh đã nhanh chóng sắp xếp để nhận lấy giấy đăng ký kết hôn.

Đang nghĩ đến buổi tối sẽ đi gặp ông, cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, "Ồ, vừa rồi tôi không có mua quần áo, bộ trang phục này có mùi lẩu——"

Thẩm Mộc Bạch nói: “Không sao đâu, tôi đã nhờ Lưu An mua rồi. Lát nữa về nhà chỉ cần tắm rửa là được.”

Cô nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra trợ lý toàn năng sẽ lo liệu mọi chuyện, cô chỉ cần vui vẻ thưởng thức món ngon khó có dịp được ăn này.

Thẩm Mộc Bạch nhìn các món ăn trên bàn ngày càng vơi đi và ngạc nhiên liếc nhìn cô. Thành thật mà nói, anh chưa bao giờ thấy một cô gái ăn được như vậy, như những cô bạn nữ mà Ngô Trung Trạch hay Triệu Húc Phong hay đi cùng, họ thường sẽ gọi rất nhiều món và chỉ ăn vài ba miếng thôi. Anh cứ nghĩ rằng những món ăn mà Nguyễn Du Du gọi sẽ còn thừa lại y như lúc ban đầu.

Cô ăn miếng rau cuối cùng, thoải mái đặt đũa xuống, thở dài thườn thượt. Thẩm Mộc Bạch cảm nhận được tiếng thở dài có cảm giác vừa thỏa mãn vừa kèm theo một chút không nỡ, cứ giống như đã bị bỏ đói từ rất lâu rồi và đột nhiên được ăn một bữa ăn thịnh soạn nhưng thật tiếc thay là sẽ sớm quay trở lại trạng thái đói khát.

Thẩm Mộc Bạch không hiểu lắm, anh hỏi: "Cô có muốn gọi thêm vài món không?"

Cô bé lắc đầu, "Không cần gọi thêm nữa đâu."

Thẩm Mộc Bạch thở phào nhẹ nhõm, may mà cô biết như vậy là đủ rồi, anh có chút lo lắng cô sẽ làm hỏng dạ dày của anh.

Sau đó, cô bé nói với niềm khao khát, "Tôi muốn dành bụng để ăn kem."

Thẩm Mộc Bạch: "…..."


Nguyễn Du Du cũng biết mình ăn quá nhiều nhưng đây là cơ hội duy nhất để cô có thể ăn những món mà mình hằng ao ước, đặc biệt là kem lạnh, vì với cơ thể yếu ớt của cô thì đây là điều tuyệt đối không thể chịu nổi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Anh Thẩm, tôi muốn ăn kem, anh có biết ở đâu bán không?"

Cô bé nhìn anh háo hức, đôi mắt hạnh đẹp như đá được khảm pha lê lấp lánh, như sợ anh từ chối, những ngón tay mềm mại đặt trên bàn xoắn vào nhau đầy lo lắng.

Thẩm Mộc Bạch vừa mở miệng để nói lời ngăn cản thì phát hiện ra rằng những lời đó không thể thoát ra khỏi miệng.

Anh ra hiệu cho người phục vụ đi tới, "Hãy đi qua tiệm bên cạnh mua kem về."

Người phục vụ nhanh chóng liếc nhìn đĩa trống trên bàn, dù sao anh ta cũng là một nhân viên được đào tạo bài bản và xuất sắc, anh ta gần như không để lộ biểu cảm trên mặt của mình chỉ mỉm cười nói: "Dạ vâng, thưa ngài, xin vui lòng đợi trong chốc lát."

Nguyễn Du Du ngồi thẳng dậy, ngón tay đặt nhẹ lên mép bàn, mắt hướng nhìn về phía cánh cửa.

Khi người phục vụ xuất hiện với que kem trên tay, Thẩm Mộc Bạch nhận thấy rằng đôi mắt của cô đột nhiên rực lên, giống như một vệt sao băng sáng ngang qua bầu trời đêm.

Nguyễn Du Du nhận lấy que kem, ngẩng đầu nhìn người phục vụ: "Cảm ơn."

Vẻ mặt của cô ấy rất nghiêm túc, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển, tâm trạng của người phục vụ cũng trở nên ấm áp dễ chịu hơn khi được một cô gái ngọt ngào cảm ơn như vậy: "Đừng khách sáo, chúc ngon miệng."

“Chà, tôi rất vui.” Nguyễn Du Du mỉm cười nhìn que kem. Một viên có màu xanh lam nhạt, còn viên kia là hồng phấn ngọt ngào. Đưa que kem đến gần sẽ ngửi thấy mùi thơm phảng phất và cũng cảm nhận được sự mát lạnh tỏa ra từ que kem.

Nguyễn Du Du ngước mắt lên nhìn Thẩm Mộc Bạch, sau đó bất giác phát hiện ra chỉ có một que kem, hơi mím môi ngượng ngùng, ngập ngừng hỏi: "Anh Thẩm, anh ăn kem không?"

Thẩm Mộc Bạch nói: “Tôi không ăn.” cảm thấy cô bé có vẻ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhanh chóng cắn từng viên xanh viên hồng, để lại hai dấu răng rõ ràng trên que kem.

Như hành động của chú mèo nhỏ đang bảo vệ thức ăn khiến anh phải bật cười.


Nguyễn Du Du dường như nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ người đàn ông phía đối diện, tiếng cười ấy ngưng bặt khi cô ngẩng đầu lên, anh tỏ vẻ thờ ơ. Nguyễn Du Du không thèm để ý đến anh cắn một miếng kem màu hồng nhạt, vị kem sữa thoang thoảng quyện với vị dâu tây tươi mát tràn ngập khoang miệng, cảm giác lành lạnh chạy dọc cổ họng rồi đến tận dạ dày, xoa dịu cái nóng và cay của nồi lẩu ban nãy.

Đôi mắt hạnh đen sáng của Nguyễn Du Du cong thành hình trăng khuyết.

Thẩm Mộc Bạch nhìn biểu cảm này thì biết cô hài lòng với que kem như thế nào.

Cô bé cúi thấp nửa đầu, nhấm nháp từng chút một, ngay cả vỏ bánh trứng cuộn cũng cắn ăn một cách giòn tan. Thẩm Mộc Bạch không biết sự kiên nhẫn của mình đến từ đâu mà có thể ngồi xem cô ăn từng chút một.

Đã thế anh còn quan tâm hỏi “Cô no chưa?”

Nguyễn Du Du sờ sờ bụng, "Tôi ăn no rồi. Cảm ơn anh đã dẫn đi ăn món ngon."

Người ta nói “Ăn trộm nửa ngày rảnh”, còn cô là “ăn trộm ba bữa ngon”. Tuy không hiểu sao cô lại có thể xuyên sách đến được đây nhưng hôm nay cô đã được ăn bánh kem, lẩu cay, kem lạnh nên sẽ không phải hối tiếc điều gì khi rời đi."Chúng ta đi đâu bây giờ?"
Thẩm Mộc Bạch đứng lên, "Về nhà, tắm rửa nghỉ ngơi một chút, chạng vạng tối sẽ đến bệnh viện."

Sau khi từ nhà hàng lẩu đi ra, cửa một chiếc Bentley đậu bên cạnh mở ra, Lưu An bước ra, "Thưa ngài, mọi thứ đều để trong cốp sau."

Thẩm Mộc Bạch đưa cho Lưu An chìa khóa của chiếc xe thể thao màu xám bạc, "Anh lái chiếc xe đó về đi."

Nguyễn Du Du đi theo Thẩm Mộc Bạch ngồi vào ghế phụ chiếc Bentley, xe vẫn luôn bật điều hòa nên rất mát.

Cô thắt dây an toàn rồi dựa vào lưng ghế ôm balo, tiết trời đã vào hạ và là giờ ngủ trưa, vừa rồi vì cô đã ăn quá nhiều thêm phần trong xe rất mát mẻ và thoải mái, Nguyễn Du Du cảm thấy hơi buồn ngủ.

Xe đỗ ngay ngắn trong gara dưới tầng hầm, Thẩm Mộc Bạch quay đầu nhìn Nguyễn Du Du.

Cô bé ngủ ngon lành, tay ôm chiếc balo hoa anh đào vừa mua, tựa vào lưng ghế hơi nghiêng đầu, hàng mi dày khẽ rủ xuống, thân người theo nhịp thở lên xuống nhẹ nhàng, đôi môi căng hồng hào phúng phính, có chút hơi nhếch lên. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô ngủ rất say và ngoan.

Anh đang do dự không biết có nên đánh thức cô ấy hay không.

Tuy nhiên, một chiếc xe khác gần đó tình cờ khởi động và âm thanh "Ding ding" mở khóa khiến Nguyễn Du Du giật mình tỉnh giấc.


Đôi hàng mi mảnh mai như cánh bướm sợ hãi khẽ chớp chớp, cô từ từ mở mắt ra.

Thẩm Mộc Bạch nhận thấy rằng mắt cô phải mất vài ba phút để tập trung và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh một cách vô hồn, sau đó mới "À" lên một tiếng, "Đã đến nhà rồi phải không, anh Thẩm?"

Thẩm Mộc Bạch "ừm" một tiếng, bước xuống xe trước, mở cốp lấy đồ.

Nguyễn Du Du đeo balo lên vai và đến giúp một tay.

Có rất nhiều túi, hình như là mua quần áo, trang sức, mỹ phẩm cho cô… Trên tay của hai người xách đầy đồ và đi thang máy lên lầu.

Thang máy trực tiếp đi vào nhà, Thẩm Mộc Bạch dùng vân tay mở khóa cửa an ninh, hai người vào nhà, đặt đồ trong tay xuống đất trước.

Phòng khách rất gọn gàng, ngăn nắp như phòng mẫu.

Thẩm Mộc Bạch chỉ vào một cánh cửa đóng chặt, "Đây là phòng ngủ của tôi." Sau đó anh chỉ sang một bên, "Còn đây là phòng làm việc."

Anh tiến lên hai bước, đẩy một cánh cửa mở ra, "Đây là phòng ngủ của cô, vẫn chưa có thời gian dọn dẹp. Nếu cô thích món gì, hãy nói với tôi, tôi sẽ nhờ Lưu An chuẩn bị."

Nguyễn Du Du đứng ở cửa và liếc nhìn. Căn phòng dường như vừa được bày trí. Giấy dán tường màu xám nhạt. Giường, bàn cạnh giường và tủ quần áo đều màu đen. Màu trắng xám đen đồng bộ với phong cách gian nhà khách phía ngoài. Chỉ có tấm trải là màu hồng trên đó còn in hình mèo Kitty như vừa chuẩn bị vội vàng.

Dường như Thẩm Mộc Bạch không sống cùng gia đình, chỉ ở đây một mình.

"Cảm ơn anh Thẩm, nếu có cần gì thì sẽ nói cho anh biết."

Cô không biết sở thích của nguyên chủ là gì, cụ thể như thế nào thì cứ để nguyên chủ mách bảo vậy.

Điều quan trọng nhất phải hoàn thành chiếc bùa trước, lúc nãy cô thấy có một túi đồ phía bên ngoài in logo của đạo quán, chắc mẩm là dụng cụ vẽ bùa mà Lưu An mua cho cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vừa lấy túi ra, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Thẩm Mộc Bạch truyền đến: "Đi tắm trước, nghỉ ngơi một chút rồi đến bệnh viện, sau khi từ bệnh viện trở về thì hãy nghịch những món đồ này."

Tác giả có điều muốn nói: khởi động thế giới của hai người!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương