CHƯƠNG 05

Cô lấy ra hai chiếc váy ngủ từ đống túi, một chiếc là chiếc váy ngủ bằng lụa màu tím đậm cổ chữ V. Chất vải trơn, lộng lẫy và quyến rũ đến mê hoặc. Chiếc còn lại là vải bông tinh khiết, màu hồng nhạt, có cổ tròn gọn gàng và viền ren trắng rộng phía dưới tà.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có vẻ như trợ lý Lưu không biết sở thích của cô nên đơn giản mua hai chiếc kiểu dáng hoàn toàn khác nhau cho cô lựa chọn.

Nguyễn Du Du gấp vuông vắn chiếc váy ngủ bằng vải bông tinh khiết màu hồng và mang nó vào phòng tắm.

Cô vẫn còn mải mê suy nghĩ về vẽ bùa, rất nhanh đã tắm rửa xong, mặc áo ngủ vào rồi đi đến phòng khách xem qua túi mỹ phẩm.

Trợ lý Lưu mua hai bộ mỹ phẩm, từ chăm sóc da cơ bản đến trang điểm. Nguyễn Du Du chọn toner và kem dưỡng, cô đang chăm chỉ mở hộp thì cánh cửa phòng ngủ được đẩy ra và Thẩm Mộc Bạch bước ra.

Anh cũng vừa tắm xong trong phòng tắm của phòng ngủ chính, mái tóc đen đã được sấy một nửa, che gần hết vầng trán trắng và bết lại trên đôi lông mày sắc nét.

Nhìn thấy mái tóc của Nguyễn Du Du phía sau ướt đẫm và chiếc váy ngủ bằng vải thuần bông cũng đang ướt đẫm, anh cau mày, trầm giọng nói: "Sấy khô tóc đi."

Nguyễn Du Du nâng chiếc hộp trong tay lên, “Tôi sẽ lau mặt rồi sấy tóc."

Có lẽ bởi vì hơi nước trong phòng tắm, đôi mắt trong veo của cô long lanh như được rửa sạch bằng nước, cô nhìn Thẩm Mộc Bạch giải thích bằng một giọng nhẹ nhàng: “Sấy tóc ngay sẽ làm mặt tôi khô khốc và cảm thấy khó chịu hơn, tôi thích lau mặt trước và sấy tóc sau."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đuôi tóc dài lấm tấm nước, chiếc váy ngủ ướt sũng bám vào eo lưng của cô, thân hình cô bé thật gầy, eo trông thật mảnh mai, ước chừng một tay anh cũng có thể nắm hết được.

Có một mùi hương hoa thoang thoảng trong không khí, mùi thơm của sữa tắm cô vừa dùng.

Một chút khó chịu dâng lên trong lòng Thẩm Mộc Bạch, anh đi tới tủ lạnh trong bếp lấy một chai nước khoáng, mở ra, ngẩng đầu nhấp vài ngụm, cảm xúc trong lòng bị đè nén khó mà giải thích được.

Khi ra khỏi bếp và đi ngang phòng tắm bên ngoài, anh nghe thấy tiếng ồn của máy sấy tóc.

Nguyễn Du Du đã sấy khô tóc được bảy tám phần rồi gấp gáp quay về phòng ngủ, nghĩ một hồi rồi khóa cửa phòng ngủ lại.


Cô muốn thoát khỏi cơ thể này trước khi đến bệnh viện và để nguyên chủ quay lại. Thời gian có vẻ hơi vội, không đủ.

Trong phòng ngủ không có bàn làm việc, vì vậy Nguyễn Du Du trực tiếp trải dải giấy vàng trên tủ đầu giường.

Đối với những người bình thường, vẽ một chiếc bùa là một vấn đề rất phức tạp, có cả một quy trình trang trọng và tẻ nhạt, cơ thể phải tắm rửa sạch sẽ, lập bàn hương án. Nhưng Đạo giáo cũng nói rằng "một chút hào quang đã là bùa" và bản thân Nguyễn Du Du là một người có tài năng thiên bẩm này.

Bố của cô, Nguyễn Hàm Chương là một đại sư nổi tiếng ở Yến Thành, một chiếc bùa bình an có thể bán được hàng triệu USD. Thật không may, do bùa của đại sư rất khan hiếm nên dù đắt nhưng vẫn là cung không đủ cầu.

Nguyên do à, vì người vẽ bùa không phải Nguyễn Hàm Chương mà là Nguyễn Du Du.

Nhưng sức khỏe của Nguyễn Du Du rất tệ, nếu không chú ý sẽ ngã bệnh ngay, việc vẽ bùa khiến cô suy kiệt tinh thần. Mặc dù chiếc bùa của cô vô cùng hiệu nghiệm nhưng nó lại chẳng có tác dụng gì với chính cô. Thân thể yếu ớt không một chiếc bùa nào hiệu nghiệm, dù là do chính mình hay người khác vẽ cũng thế. Mỗi khi đau ốm cô chỉ có thể ngoan ngoãn đến bệnh viện.

Vì vậy, dù bùa của đại sư Nguyễn rất linh nghiệm nhưng sản lượng không cao. Đương nhiên, của hiếm là của quý, không chỉ ở Yến Thành mà trên cả nước có vô số người gửi tiền cho đại sư chỉ để đổi lấy một chiếc bùa cứu mạng.

Nguyễn Du Du hầu hết là vẽ bùa bình an và bùa chữa bệnh, loại bùa trừ tà trước mắt này hiếm khi được cô vẽ.

Cô nín thở và thực hiện nó trong một nét bút.

Nhặt chiếc bùa trừ tà, vừa định dán vào mình, đột nhiên chợt nhớ ra điều gì đó nên đặt nó sang một bên. Cô vẽ tiếp một chiếc bùa bình an, gấp lại cẩn thận và cất vào trong ví, vốn muốn để lại cho nguyên chủ. Vẽ tiếp một lá bùa mỹ nhân khác và đặt nó dưới gối. Trên thực tế, nguyên chủ trông giống hệt cô, Nguyễn Du Du không cho rằng ngoại hình của cô xấu xí, chỉ vì nguyên chủ vốn có cuộc sống khó khăn nên làn da sần sùi thô ráp. Thêm vào đó, làn da quá đen lại hay khúm núm thu hẹp lồng ngực khiến những đường nét trên khuôn mặt thanh tú không được bộc lộ hết.

"Hy vọng rằng với chiếc bùa này sẽ làm cho nguyên chủ cảm thấy tự tin hơn và không quan tâm đến những điều hà khắc bàn tán xầm xì nữa."

Nguyễn Du Du lẩm bẩm rồi đổi chiếc bút lông với đầu cọ mỏng nhất nhúng nó vào chu sa và viết ngắn gọn trên giấy vàng những sự việc đã phát sinh trong ngày hôm nay, cô có đôi chút do dự nhưng rồi cuối cùng viết, "Du Du, Chu Quốc Vượng không phải là cha ruột, xét nghiệm quan hệ cha con dùng tóc của Chu Dung Dung."

Thân phận thiên kim thật giả này là khởi đầu cho sự bóp méo tâm lý của nguyên chủ, cô luôn cảm thấy Chu Dung Dung đã cướp đi cuộc sống hào môn mà vốn dĩ thuộc về cô. Nếu hai người bọn họ không bị bế nhầm khi xưa thì người cùng nam chính hẹn hò yêu đương chắc chắn là cô.

Nhưng nguyên chủ không biết rằng vốn không có chuyện bế nhầm con, cô cũng chẳng phải con gái của nhà họ Chu. Đơn giản vì Chu Quốc Vượng không muốn để Chu Dung Dung kết hôn cùng Thẩm Mộc Bạch mà thôi cho nên mới diễn ra sự việc đánh tráo như hôm nay và cô đã được sử dụng với mục đích để đối phó với cuộc hôn nhân của nhà họ Thẩm.

Nguyễn Du Du không biết Thẩm Mộc Bạch "vô dụng" đến như thế nào mà khiến cho nhà họ Chu lại chê bai chán ghét đến thế. Kế hoạch của nhà họ Chu cũng không khéo lắm, dựa vào những lời bình luận nghe được trong bữa tiệc sinh nhật thì đây chỉ là một trò bịp bợm ngầm mà thôi.


Tuy nhiên, nguyên chủ lại cả tin, chính điều này đã gây ra bi kịch cuộc đời cô.

Nguyễn Du Du đặt bút xuống, thu dọn chiếc tủ đầu giường một chút, sau khi nghĩ lại, cô không có gì để giao phó thêm, nguyên chủ có thể không tin những gì cô nói, chỉ hy vọng lời nhắc nhở của mình sẽ khiến cô lưu tâm hơn.

Nguyễn Du Du đặt tờ giấy vàng phía bên dưới điện thoại, nằm ngửa trên giường, nhắm mắt và tự dán chiếc bùa trừ tà lên người.

Một giây...
Hai giây...
Mười giây trôi qua, cô không cảm thấy có chút động tĩnh gì cả.

Cô từ từ mở mắt ra, giấy dán tường vẫn nguyên một màu xám trơn, chiếc tủ đầu giường màu đen và giấy vàng vẫn ở dưới điện thoại.

Cô không rời đi.

Nguyễn Du Du cau mày, đặt lá bùa trừ tà trở lại trên người mình, nhắm mắt yên lặng chờ đợi trong vài phút nhưng vẫn không có gì xảy ra.

Cô lăn người bật dậy với vẻ sầu não đưa tay vén tóc, chẳng lẽ thân thể đã bị hoán đổi mà những chiếc bùa cô vẽ ra vẫn không có tác dụng?

Đây là một sự kiểm chứng rất tốt.

Nguyễn Du Du nhanh chóng vẽ một lá bùa lửa.

Tay cầm lá bùa lửa, cô nhận ra rằng mình thật ngu ngốc. Anh sống trong một căn hộ, không giống như biệt thự rộng lớn của riêng cô có sân trước, sân sau, cô sẽ "đốt lửa" ở đâu đây?

...Ừm, đi vào phòng tắm thôi.

Trong phòng tắm vẫn còn hơi ẩm, dưới đáy bồn tắm lớn màu trắng vẫn còn vệt nước, cô lo lắng cho một ít nước vào bồn tắm, đứng cách đó vài bước rồi định thần ném chiếc bùa lửa trên tay vào bồn tắm.


Ngọn lửa đỏ rực đột ngột bùng lên và lan rộng trên mặt nước, toàn bộ đáy bồn tắm bị ngọn lửa bao phủ, cao tới hai mươi ba mươi cm.
Nguyễn Du Du giật nảy mình, hét lên, nhanh chóng bật vòi sen rồi liên tục dội vào ngọn lửa.

May mắn thay, cô đã cho nước vào bồn tắm từ trước và ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt. Cô sợ hãi vỗ đầu nhưng lại nghe thấy tiếng "bùm bùm", cô chậm rãi ngẩng đầu lên, bồn tắm lớn màu trắng nứt toác trước mắt.

Du Du: "…..."

Thẩm Mộc Bạch nghe thấy âm thanh: "... cô ... cô không thích bồn tắm này?"

Nguyễn Du Du cứng đơ người quay lại, đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm, biểu cảm trong đôi mắt lúc này khá nghi hoặc không hiểu nổi.

Nguyễn Du Du có chút cắn rứt lương tâm, cô thực sự không có cách nào giải thích được những gì bản thân vừa làm, vào ngày đầu tiên đến nhà người khác đã làm vỡ bồn tắm của họ.

Cô nhớ lúc mới học vẽ bùa cũng đã vẽ bùa lửa, cô nhớ rõ ngọn lửa vụt cháy to hơn của ngọn nến một chút, có trời mới biết tại sao cả bồn tắm lại bốc cháy.

Đôi mắt hạnh đen nhánh chớp chớp ngượng ngùng, gượng cười, Nguyễn Du Du lắp bắp nói nhỏ: "Ừm, cái đó…… tiền đặt bồn tắm cứ trừ vào tiền tiêu vặt của tôi."

“Thôi, bỏ đi.” Thẩm Mộc Bạch nhìn cô một cách chăm chú: “Cô đi thay quần áo trước đi, nửa giờ nữa chúng ta sẽ xuất phát.”

Nguyễn Du Du cúi đầu đi trở lại phòng ngủ.

Chiếc bùa cô vẽ ra hiển nhiên vẫn còn rất hiệu nghiệm, thậm chí còn mạnh hơn trước nhưng chiếc bùa trừ tà lại không thể khiến cô rời khỏi thân xác này.

Chả nhẽ giống như trước đây, thân thể của cô không chịu tất cả các loại bùa?

Thế thì không cách nào khiến cô rời khỏi được.

Cô lao đầu vào gối. Cô không có gì lưu luyến về quá khứ của chính mình. Cuộc sống của cô sung túc không có gì bàn cãi nhưng lại không có được sự tự do.

Vì sức khỏe yếu nên bố mẹ không cho cô làm bất cứ việc gì, không được rong chơi ngoài sân, đến việc đi học trên trường cũng không được như người bình thường. Do bản thân cô quyết liệt yêu cầu nên bố mẹ cho phép đến trường mỗi tuần một buổi với bảo mẫu túc trực theo sát bên.

Cô không thể làm bất kỳ hoạt động tiêu hao năng lượng của mình, không thể chơi piano, không thể viết bài tập về nhà, ngay cả khi xem giải trí cô cũng chỉ dám làm một cách lén lút mà thôi.

Tất cả những điều này không phải vì bố mẹ cảm thấy xót xa cho cô, mà vì sức lực và thể chất hạn chế của cô phải sử dụng nó để vẽ bùa.


Trong mắt bố mẹ, cô là một cỗ máy tinh vi và đắt tiền, có thể mang lại lợi nhuận khổng lồ và danh tiếng lẫy lừng nhưng nó cũng cần được bảo dưỡng cẩn thận và cô không được sử dụng tùy tiện, chứ đừng nói đến làm những những việc nhỏ nhặt không liên quan đến.

Cô sớm đã kiếm đủ tiền cho bố mẹ mà cả mấy đời không thể tiêu hết, công ơn sinh thành cũng đã được đền đáp đủ rồi.

Cô còn có một người em trai, đó mới chính là đứa con mà bố mẹ cô ấy hết mực yêu quý. Sự ra đi của cô chỉ khiến cha mẹ buồn lòng vì không thể kiếm được nhiều tiền hơn thôi.

Nếu cô có thể sống như Nguyễn Du Du của hiện tại thì thực sự sẽ rất hạnh phúc.

Chỉ là cảm thấy có lỗi với nguyên chủ, không biết cô đã đi đâu, chẳng nhẽ cũng đã xuyên đến thế giới khác rồi sao?

Nguyễn Du Du cau mày suy nghĩ một hồi, ngoài việc tiếp tục sống với cơ thể này cô thật sự không còn con đường lựa chọn nào khác.

Chao ôi, nếu biết kiếp này được tự thân mình trải qua thì cô sẽ không về nhà họ Chu cũng như hôm nay cô lẽ ra không nên cùng Thẩm Mộc Bạch đi lấy giấy đăng ký kết hôn.

Có vẻ hơi…... quá đáng khi làm thủ tục ly hôn cùng ngày nhận giấy đăng ký kết hôn.

Hơn hết mà nói cuộc hôn nhân của anh với cô không hề toan tính mà chỉ vì lòng hiếu thảo, muốn an ủi ông nội đang bệnh nặng của mình. Nếu lúc này đây cô kéo Thẩm Mộc Bạch đi làm thủ tục ly hôn, ước chừng ông nội trong bệnh viện sẽ tức chết mất.

Haizzz.

Nguyễn Du Du thở dài, hiện tại thì không cách nào ly hôn.

Thẩm Mộc Bạch đưa cô đi ăn món ngon, mua quần áo, trang sức, mỹ phẩm cho cô. Anh cũng không hề tức giận khi cô phá hỏng bồn tắm trong nhà anh, thậm chí anh còn bảo sẽ cho cô tiền tiêu vặt hàng tháng…...

Đây rõ ràng là một người tốt!

Nguyễn Du Du chống cằm suy nghĩ một lúc rồi quyết định sẽ đối xử tốt hơn với Thẩm Mộc Bạch, chí ít là trong những ngày cô kết hôn với anh, sẽ xem anh như người thân hoặc là một người bạn.

Quyết xong, cô lật người ngồi dậy và cầm cọ lên nín thở một hơi vẽ chiếc bùa chữa bệnh rồi tỉ mỉ gấp lại.

Tác giả có chuyện muốn nói: nếu như đã đến rồi thì không thể rời đi!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương