CHƯƠNG 23

Sau khi đứng trong tư thế quân nhân một ngày, Nguyễn Du Du cảm thấy chân mình vừa đau vừa nhức, về đến nhà liền thay quân phục rằn ri ném sang một bên, vội vàng đi vào phòng tắm. Hôm nay cô đã đổ rất nhiều mồ hôi và cần phải được tắm ngay.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xả nước xong, Nguyễn Du Du đột nhiên nhớ tới cái bồn tắm lớn trong phòng ngủ của Thẩm Mộc Bạch, nó lớn hơn cái bên ngoài và có chức năng massage.

Nguyễn Du Du tắt nước và gọi cho Thẩm Mộc Bạch.

"Anh Thẩm, tôi đã về nhà rồi."

"Du Du có đói không? Khoảng thêm một tiếng sau tôi mới về đến nhà. Du Du gọi thức ăn trước nhé."

"Tôi còn chưa đói. Tôi muốn đi tắm trước. Anh Thẩm, tôi có thể sử dụng bồn tắm của anh không? Đứng tư thế quân nhân cả ngày, chân đau nhức. Tôi muốn được massage."

Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ nhàng, có chút mệt mỏi, trong lòng Thẩm Mộc Bạch mềm nhũn, nhẹ giọng nói: "Dùng đi, Du Du có thể dùng bất cứ lúc nào, không cần hỏi qua ý tôi."

Phòng tắm bên ngoài tương đối nhỏ, trước khi Nguyễn Du Du đến cũng chưa từng được sử dụng, Thẩm Mộc Bạch cũng không quan tâm đến việc bồn tắm có hay không chức năng massage. Bây giờ, cô bé nói rằng cô muốn sử dụng bồn tắm của anh, Thẩm Mộc Bạch mới nhớ ra điều này.

Phải đổi lấy cho cô bé một cái bồn tắm mới.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mộc Bạch nhấc máy, vừa muốn giao phó việc này để Lưu An thu xếp, không hiểu sao trong đầu anh chợt lóe lên hình ảnh cô bé vui vẻ trong bồn tắm lớn của anh vừa nghịch bong bóng vừa hát vui vẻ.

Ngừng một chút, Thẩm Mộc Bạch lại đặt điện thoại xuống.

Hôm nay, anh không ở công ty và anh đã định giải quyết việc xin chỉ thị từ cấp dưới trước khi về nhà nhưng vì Nguyễn Du Du gọi điện và nói rằng anh muốn tắm trong bồn tắm của mình, Thẩm Mộc Bạch không thể yên tâm làm việc. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đẩy ghế sang một bên, anh rời đi, bỏ lại một nhóm các vị giám đốc đang xếp hàng chờ xin chỉ thị, Thẩm Mộc Bạch lái xe về nhà.


Bước vào nhà, ngôi nhà vắng lặng.

"Du Du?"

Thẩm Mộc Bạch gọi vài lần nhưng không nghe thấy phản ứng của Nguyễn Du Du, cửa phòng ngủ của cô và phòng tắm bên ngoài đều mở, anh cũng không thấy ai trong phòng làm việc, chỉ có cửa phòng tắm trong phòng ngủ của anh được đóng chặt.

"Du Du? Cô ở phía trong à?" Thẩm Mộc Bạch gõ cửa.

Đột nhiên nghĩ đến có tiếng nước chảy "róc rách", Nguyễn Du Du với giọng hoảng hốt: "Đừng vào! Tôi vẫn còn chưa tắm xong."

Thẩm Mộc Bạch đoán rằng cô bé hôm nay luyện tập quân sự quá mệt mỏi, vừa đi tắm vừa ngủ thiếp đi, anh không thúc giục cô, gọi một bữa ăn qua điện thoại và đem bộ quân phục rằn ri mà Nguyễn Du Du đã thay vứt vào máy giặt. Đồng phục huấn luyện quân sự tại Đại học Yến Thành xưa nay luôn chỉ có một bộ quần nên phải giặt và sấy khô trong ngày.

Khi Nguyễn Du Du tắm rửa và thu dọn xong, vừa hay bữa tối được giao đến, Thẩm Mộc Bạch dọn từng món một ra bàn và đều là những món Nguyễn Du Du thích ăn.

Ngày hôm nay trôi qua, Nguyễn Du Du thật sự rất mệt mỏi, sau khi ăn xong, cô ngoan ngoãn dọn dẹp bàn ăn rồi nằm xuống ghế sofa lớn, lười biếng nheo mắt, cùng Thẩm Mộc Bạch thảo luận, "Anh Thẩm, hôm nay, chúng ta không học bổ túc có được không?"

Thẩm Mộc Bạch ngồi bên cạnh cô, bật TiVi lên và chuyển kênh sang bộ phim hài mà cô thường thích xem, "Được rồi, Du Du có thể đi ngủ sau khi xem tivi một lúc."

Ăn xong, Nguyễn Du Du không muốn nhúc nhích, vừa xem TiVi vừa nói chuyện với Thẩm Mộc Bạch: "Anh Thẩm, đứng tư thế quân nhân có chút nhàm chán, tôi thì cứ đứng đó nhưng hồn thì phiêu diêu chốn nao."

Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, những ngón tay trắng nõn mảnh mai nắm lấy mắt cá chân của cô.

Nguyễn Du Du sau khi tắm đã thay chiếc váy ngủ và trước khi nằm xuống thì cũng đã kéo váy ngủ chỉnh tề để nó không bị lộ nhưng vì váy ngủ không quá dài, chỉ đến giữa đùi.

Bị Thẩm Mộc Bạch giữ chặt, Nguyễn Du Du hoảng hốt ngồi bật dậy, đôi mắt tròn xoe mở to, "anh Thẩm, anh, anh đang làm gì vậy?"

"Không phải Du Du nói chân đau muốn được massage sao? Vừa hay, tôi cũng biết một chút, Du Du thử xem?" Ngón tay của Thẩm Mộc Bạch đặt trên mắt cá chân của cô, tuyệt nhiên không nhúc nhích thêm, đôi mắt đen tuyền, cứ im lặng quan sát Nguyễn Du Du dường như đang chờ đợi sự cho phép của cô.


Vẻ mặt anh bình tĩnh, không có ý gì khác, dường như anh chỉ muốn giúp cô thả lỏng cơ bắp.

Nguyễn Du Du cảm thấy bị mê hoặc một cách khó hiểu và nhẹ nhàng gật đầu.

Thẩm Mộc Bạch nhấc lòng bàn chân lên, khi bắt đầu thì cảm thấy hơi đau, một lúc sau thì cảm thấy mạch máu thông suốt, cơ và xương giãn ra, Nguyễn Du Du không ngờ rằng anh thực sự biết massage, cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái và rồi lại tiếp tục nằm xuống.

“Anh Thẩm, tại sao anh biết massage vậy?” Nguyễn Du Du tò mò nhìn anh, tại sao vị đại công tử thanh tao cao quý lại thành thạo kỹ năng massage?

Thẩm Mộc Bạch nói: "Có một thời gian ông nội chân tay không tốt, mạch máu ở chân không lưu thông. Lúc đó tôi mới đi học cách massage."

“Ồ, ra là vậy.” Nguyễn Du Du mỉm cười nhìn anh với vẻ mặt say mê, “Anh Thẩm, tôi nghĩ rằng tôi đã đạt đến đỉnh cao của đời người. Ăn no rồi nằm trên ghế sofa xem TiVi lại được đích thân Thẩm thiếu gia massage cho. Ái chà, sẽ không còn thời khắc hưởng thụ nào tuyệt vời hơn lúc này đâu.”

Dưới bàn tay ấy là làn da mỏng manh và mịn màng của cô, bên tai còn có âm thanh ê a ríu rít như con mèo sữa nhỏ đang tận hưởng cảm giác thoải mái, khí huyết Thẩm Mộc Bạch đã trào dâng từ lâu rồi. Lúc này, nghe những lời này của cô anh chột dạ, sự phấn khích cứ như cơn đau âm ỉ nhưng vào lúc này đây vẫn chưa phải là thời cơ tốt, còn lâu mới có thể làm được những điều đó.

Thẩm Mộc Bạch nghiến răng, khịt mũi, "Đây là đỉnh cao? Du Du, chắc chắn sẽ có nhiều điều thú vị hơn trong tương lai. Thẩm đại thiếu gia sẽ đích thân phục vụ và đảm bảo rằng sẽ đạt đến đỉnh cao thực sự."

Đôi mi dài của Nguyễn Du Du chớp chớp, đôi mắt đờ đẫn thưởng thức lời nói của anh và khuôn mặt cô từ từ đỏ lên.

Cô vẫn cố dán mắt vào màn hình TiVi, không chịu nhìn anh một cái, miệng nhếch lên rồi lại phồng lên, cuối cùng cũng không nói ra lời.

Thẩm Mộc Bạch không đùa quá trớn nên không tiếp tục trêu chọc nữa, anh cẩn thận nắn kĩ từng cơ bắp căng thẳng của cô để giúp cô thư giãn hoàn toàn.

Sợ cô bé ngại ngùng, anh chỉ xoa bóp những chỗ không được che bởi chiếc váy ngủ.

Sau khi bóp chân cho cô xong, Nguyễn Du Du đã thoải mái chìm vào giấc ngủ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Mộc Bạch tắt TiVi rồi nhẹ nhàng bế cô ra khỏi ghế sofa, cô bé được ôm ấp trong vòng tay anh như một con mèo sữa nhỏ, ngủ say sưa.


Thẩm Mộc Bạch cười thầm, bước vào phòng ngủ của cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

Đầu chạm vào gối, Nguyễn Du Du như bừng tỉnh, sau đó cô lăn ra ôm chăn tiếp tục ngủ.
……

Cô đi ngủ sớm nên dậy cũng sớm, trước khi chuông báo thức vang lên, Nguyễn Du Du đã tỉnh giấc.

Dụi mắt và nhìn vô hồn lên trần nhà, Nguyễn Du Du nhớ đến Thẩm Mộc Bạch đã massage cho cô trước khi đi ngủ, cô giật mình ngồi dậy đột ngột để kiểm tra từ trên xuống dưới. Không có dấu vết lạ trên cơ thể cô cũng không cảm thấy đau, không những thế vốn dĩ đôi chân vừa đau vừa sưng thì nay cũng rất thoải mái.

"A, anh Thẩm……" Nguyễn Du Du khẽ thở dài rồi lại ngã xuống gối.

Không hiểu vì sao, cô đột nhiên nhớ tới hai chữ "hưởng thụ đỉnh cao" mà Thẩm Mộc Bạch trêu chọc, xấu hổ che mắt rồi đôi chân đạp đạp vài cái.

Sau khi nằm mê man trên giường một lúc, Nguyễn Du Du vẫn chưa chịu dậy cho đến khi đồng hồ báo thức reo.

Trên bàn cạnh giường là quần áo rằn ri được xếp ngay ngắn, có hương thơm thoang thoảng từ nước giặt xả, rõ ràng đã được giặt sạch. Trên bộ đồng phục rằn ri là một chú chó con bằng nhung với hoa văn đen trắng, đó là chú chó con mà Nguyễn Du Du đã mong muốn gắp được trong rạp chiếu phim nhưng không thành.

Nguyễn Du Du sững sờ ôm con chó con bằng nhung vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay mảnh khảnh của mình trên đó. Đột nhiên, cô vùi mặt vào chú chó con, một tràng dài "Aaaaaaa" vui sướng bật ra khỏi miệng.

“Du Du?” Giọng Thẩm Mộc Bạch vọng ra từ phòng khách.

“Ừm, đến ngay!” Nguyễn Du Du nhanh chóng bật dậy, mở cửa, vui vẻ chào hỏi, “Anh Thẩm, chào buổi sáng!”

“Du Du, chào buổi sáng.” Thẩm Mộc Bạch nhìn thoáng qua con chó con bằng nhung trên tay cô, cô bé vừa rồi hét lên rất vui vẻ, chỉ vì chuyện này sao? Ngày hôm qua, anh đã dành cả buổi sáng ở rạp chiếu để gắp thú bông, như vậy thật không uổng công.

“Anh Thẩm, cái này là anh gắp được à?” Nguyễn Du Du vỗ về chú chó bằng nhung trong tay.

Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng ậm ừ, "Vừa hay hôm qua tôi đến đó xử lý chút việc nên nhân tiện gắp nó cho Du Du."

Nguyễn Du Du cười đẹp đến mức đôi mắt đẹp biến thành vầng trăng khuyết, sao có thể thuận lợi như vậy?

Trước hôm đấy, anh đã rất vất vả mà vẫn không gắp được, vậy mà hôm qua lại có thể gắp được nó? Chắc phải mất nhiều thời gian lắm mới gắp được cho cô.


“Anh Thẩm, cảm ơn anh.” Nguyễn Du Du đứng bên cạnh Thẩm Mộc Bạch, ngẩng mặt lên, nghiêm túc nhìn anh.

Thẩm Mộc Bạch cười, xoa nhẹ đầu cô, "Đi tắm rửa, đến giờ ăn rồi."

Trong khi ăn, Nguyễn Du Du phát hiện chiếc bình giữ nhiệt cô mua trên đường về nhà hôm qua đã được lau sạch và đặt trên bàn ăn.

“Anh Thẩm, anh đã rửa sạch cho em sao?” Nguyễn Du Du nghiêng đầu tò mò nhìn Thẩm Mộc Bạch đang ăn cháo hải sản, cô thật không ngờ Thẩm đại thiếu giá cao quý lại có “đức hạnh” như vậy, vừa massage vừa giặt giũ lại còn rửa bình giữ nhiệt nữa.

“Ừm” Thẩm Mộc Bạch liếc nhìn chiếc bình giữ nhiệt, “Du Du đang muốn đựng cái gì vậy?”

“Nước uống.” Nguyễn Du Du nhẹ giọng than thở: “Anh Thẩm, anh không biết, chúng tôi đứng tư thế quân nhân dưới ánh mặt trời nắng nóng, miệng khô khốc, không có nước chúng tôi sẽ trở thành cá khô! Tôi sẽ dùng nó để giữ nhiệt nước suối lạnh, như vậy khi uống nước vẫn còn lạnh. "

Thẩm Mộc Bạch khen ngợi, "Du Du thật là thông minh. Buổi trưa hãy đem nó đến Lâm Yến Cư. Ở đó cũng có nước suối ướp sẵn trong tủ lạnh. Du Du có thể đổ đầy nước và uống vào buổi chiều."

Nguyễn Du Du gật đầu, múc cháo vào bát, dọn dẹp bàn ăn cùng Thẩm Mộc Bạch, mặc bộ đồng phục rằn ri rồi xách balo xuống lầu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Anh Thẩm, anh cho rằng tư thế của tôi có chuẩn không? Có giống với quân nhân không?” Nguyễn Du Du lấy ra một tư thế quân nhân với vẻ mặt nghiêm túc.

"Hừm——" Thẩm Mộc Bạch nhìn từ trên xuống dưới cô bé, "Cái balo này làm hỏng việc."

Nguyễn Du Du hạ balo đưa cho Thẩm Mộc Bạch, rồi tiếp tục đứng, "Còn bây giờ thì sao?"

“Bây giờ rất giống.” Thẩm Mộc Bạch cười nói, “Thân hình nhỏ nhắn của Du Du thật xinh xắn.”

Nguyễn Du Du sửng sốt một chút, cảm thấy anh đang khen mình nhưng cũng xem ra không có ý tứ sâu xa nhưng luôn cảm thấy lời nói của anh không đơn giản.

“Hừ!” Cô gái khịt mũi tự đắc, giật lấy chiếc balo trên tay anh và tự mình mang nó đi.

Tác giả có chuyện muốn nói: Các bạn khả ái, bởi vì ngày 27 sắp lên sóng, cho nên tạm hoãn cập nhật ngày 27 đến 11 giờ buổi tối.

Sau đó, thời gian cập nhật sẽ cố định vào 3 giờ chiều, phấn đấu đạt 6.000 từ là được rồi, muah muah~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương