CHƯƠNG 22

Nguyễn Du Du chọn một phim hành động bom tấn, cô cảm thấy rằng màn ảnh rộng trong rạp chiếu phim phải đi kèm với cảnh đánh đấm hoành tráng thì mới thú vị.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mộc Bạch không phản đối, nếu phim siêu nhiên thì lo dọa cô chết khiếp, nếu quá văn chương tình cảm thì sợ cô bé khóc lóc, vừa hay phim hành động sảng khoái náo nhiệt, khi xem xong cũng không cảm thấy đau buồn.

Vẫn còn một lúc mới đến giờ chiếu, Nguyễn Du Du đã đi quanh hội trường.

Bên cạnh bộ bàn ghế là những tờ poster phim, ghế massage và gian hàng trò chơi, một dọc những chiếc máy gắp thú nhồi bông được đặt sát bờ tường làm cô cảm thấy thật phấn khích.

Đứng sang một bên cẩn thận nghiên cứu nội dung trên giấy thuyết minh một lúc, Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mộc Bạch: "Anh Thẩm, tôi muốn chơi trò này."

Thẩm Mộc Bạch hỏi “Du Du đã từng chơi qua chưa?”

Nguyễn Du Du lắc đầu.

Thẩm Mộc Bạch biết rằng cô bé chắc chắn sẽ không thể thuận lợi suôn sẻ, anh đổi một lượng lớn tiền xu và kiên nhẫn đứng bên cạnh nhìn Nguyễn Du Du gắp lấy con thú bông.

Chỉ sau khi chơi, tôi mới nhận ra rằng điều này khó hơn nhiều so với tưởng tượng. Nguyễn Du Du nín thở, rõ ràng chiếc gắp đã gắp chặt con thú bông nhưng lại rơi ra ngay khi cô vừa nhấc lên. Rõ ràng cô không thể nào gắp được chúng một cách thuận lợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đôi mắt quả hạnh tròn xoe của cô bé nhìn không chớp, đôi môi hồng hào mím chặt, các đốt ngón tay đang cầm điều khiển trở nên trắng bệch vì dùng lực. Nhìn bộ dạng khẩn trương lo lắng của cô khiến Thẩm Mộc Bạch cau mày.

Đập ngay vào mắt cô là chú chó trắng đen bằng nhung, tốn rất nhiều đồng xu nhưng vẫn chưa gắp nó lên được nên có đôi chút chán nản. Có thể không nhất thiết phải là chú chó con ấy, bất kì con thú nào cũng được, miễn sao có thể gắp nó lên.

Nói thì dễ hơn làm, mỗi lần nhìn thấy con thú bông rơi khỏi chiếc gắp của mình, trên vầng trán trắng nõn của Nguyễn Du Du hiện lên vài đường gân xanh và khuôn mặt dịu dàng của cô cũng phồng lên, đỏ bừng, giống như một con ếch nhỏ đang giận dữ vậy.

Sau khi tiêu hết hơn một nửa số đồng xu trong tay Thẩm Mộc Bạch, Nguyễn Du Du vẫn không gắp được gì.

Cô bực bội ngẩng đầu, giọng nói nhẹ nhàng mang theo một chút bất bình, "Anh Thẩm…..."

Thẩm Mộc Bạch có chút thích thú nhưng cũng có chút xót thương, anh đưa cho Nguyễn Du Du tất cả số tiền trên tay và rồi di chuyển hai ngón tay của mình, "Du Du, muốn cái nào?"

Đôi mắt Nguyễn Du Du đột nhiên sáng lên, giống như một vệt sao băng xẹt qua bầu trời đêm, lộng lẫy đến chói mắt, cô nhìn chằm chằm vào tủ kính vui vẻ nói: "Tôi muốn chú chó con đen trắng đó!"

“Được rồi, vậy gắp cái này.” Thẩm Mộc Bạch trực tiếp điều khiển chiếc gắp nhắm đến con chó con, nhấc mạnh lên và sau đó…… con chó con rơi khỏi chiếc gắp.

Thẩm Mộc Bạch: "…..."

Nguyễn Du Du: “…… Anh Thẩm đã từng gắp qua những con thú bông chưa?” Cô nghiêng đầu nghi ngờ nhìn Thẩm Mộc Bạch và cảm thấy rằng việc gắp thú bông không giống như những gì một đại công tử thanh lịch, cao quý như anh có thể làm.

“Không.” Thẩm Mộc Bạch nhìn chằm chằm chiếc máy, trong đôi mắt đen lóe lên một tia không hài lòng. Trò chơi trẻ con như vậy làm sao có thể làm khó anh được, chả qua là do lần đầu tiên chơi nên mới thất thủ thế thôi.

May mắn thay, cô bé không hề thất vọng về anh, dùng ánh mắt háo hức khích lệ anh, "Vậy anh Thẩm đừng lo lắng, chúng ta tìm hiểu trước đi, chúng ta còn nhiều tiền xu như vậy."

“Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ gắp được chú chó con đó cho Du Du.”Thẩm Mộc Bạch vẫn rất tự tin vào bản thân. Anh cùng với Ngô Trung Trạch, Triệu Húc Phong, Tống Cẩm Minh từ nhỏ đã chơi thân với nhau. Những trò điên rồ gì mà chưa trải qua, trên con đường núi quanh co, anh cũng dám tùy ý thả hồn mà xoay đuôi xe. Mấy năm nay, vì Triệu Húc Phong bị chấn thương trong một cuộc đua xe mà bốn người đều đã khắc chế ít nhiều nên trò chơi gắp thú này sao có thể làm khó cho anh được.

“Ừm ừm.” Đôi mắt đen trong veo của Nguyễn Du Du cong thành nếp gấp, cái đầu nhỏ gật đầu lia lịa, giọng điệu rất tích cực, “Tôi rất tin tưởng ở anh Thẩm!”

“Chờ đã.” Bàn tay to của Thẩm Mộc Bạch đặt lên đầu Nguyễn Du Du và chạm nhẹ vào nó. Túm tóc cô búi đã bị lỏng, điều hòa trong rạp chiếu phim cũng được bật vừa đủ mát cứ xõa tóc. Mái tóc đen và bồng bềnh xõa ngang lưng. Cảm giác thật mềm mại, sờ vào thật thích.

Thẩm Mộc Bạch nắm lấy tay cầm, nhớ lại cảm giác lần đầu thất bại, gắp lấy chú chó con đen trắng, kết quả lại…... thất bại.

Đôi mắt đen sâu thẳm ấy, Thẩm Mộc Bạch đã quen với việc không biểu lộ cảm xúc hay tức giận, anh không để ý biểu hiện của Nguyễn Du Du, anh thử lại lần nữa nhưng vẫn không có kết quả.


Mái tóc phủ lên trên khung mày, khóe môi mỏng mím lại, đôi mắt hẹp và dài lộ ra một chút nghiêm nghị. Thẩm Mộc Bạch không nói một tiếng.

Khi nhìn thấy bộ dạng này, Nguyễn Du Du biết anh đang tức giận liền nhanh chóng an ủi: "Bỏ đi, gắp thú nhồi bông cũng chả có gì là vui, chúng ta đi chơi mấy trò khác đi, tôi thấy ở đây còn có máy ném bóng rổ, anh Thẩm có muốn chơi không? Hay nếu anh mệt rồi thì chúng ta cứ ngồi luôn vào ghế massage nghỉ ngơi vậy?”

Mệt mỏi? Nghỉ ngơi trên ghế massage? Đang xem anh là cụ ông bảy mươi hay tám mươi tuổi không thể đi được hay sao?

Thẩm Mộc Bạch mí mắt rung lên, anh nhìn cô một cái nhẹ, không nói lời nào tiếp tục khiêu chiến chú chó con đen trắng.

Nguyễn Du Du hơi hối hận vì ý tưởng tồi của mình, đang vui vẻ như thế cứ phải chơi trò gắp thú bông này. Tự mình không thể gắp được nó, phen này thì hay rồi kéo theo cả Thẩm Mộc Bạch xuống nước. Rõ ràng anh chỉ muốn cùng cô xem một bộ phim, giờ thì bị cái máy gắp thú bông này làm cho tức chết.

"Cái đó…..." Nguyễn Du Du bên cạnh nói một cách thận trọng, "Không nhất thiết là chú chó con đó, chỉ cần tùy ý gắp lấy một con là được."

Thẩm Mộc Bạch không nói lời nào, chiếc kẹp gắp của anh ta hết lần này đến lần khác di chuyển về phía chú chó con. Đây là thứ cô bé muốn, làm sao có thể gắp một cái khác để ứng phó cho qua?

Anh ta khí thế oai phong, còn Nguyễn Du Du thì chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng và lo lắng nhìn vào chiếc kẹp gắp.

Bên cạnh có hai cô gái ăn mặc hợp thời trang quan sát một hồi, cuối cùng thu hết can đảm đi tới, cười nói: "Anh trai à, gắp thú bông phải có mánh khóe mới được."

“Hử, vậy sao, mánh khóe gì thế?” Nguyễn Du Du hiếu kỳ mở to mắt.

Hai cô gái nhìn Thẩm Mộc Bạch đang không thèm nhìn sang mình, không trả lời lời của Nguyễn Du Du, cùng hỏi: "Em gái, đây là anh trai của em sao?"

Nguyễn Du Du đột nhiên hiểu rằng họ đến đây để bắt chuyện với Thẩm Mộc Bạch.

Đôi môi đầy đặn và hồng hào mím lại bất mãn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Du Du phồng lên tức giận, "Không phải, anh là, tôi——"

Thẩm Mộc Bạch cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt của cô bé đỏ bừng, đôi mi dài chớp chớp và đôi môi khẽ nhếch nhưng cô không thể mở miệng.

Cô gái bắt chuyện nhìn Thẩm Mộc Bạch cười, "Anh trai, đã có duyên gặp nhau thì thêm WeChat đi, chúng ta có thể trao đổi kỹ năng gắp thú bông."

“Không.” Thẩm Mộc Bạch luôn thẳng thắn và nhẫn tâm khi từ chối người khác, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt lên đầu Nguyễn Du Du, “Bà xã sẽ tức giận.”

Bà, bà xã?!

Nguyễn Du Du mặt đỏ bừng, tim đột nhiên đập dữ dội, hai mắt lúng túng không biết nhìn vào đâu.

Thẩm Mộc Bạch cầm lấy những đồng tiền còn lại trên tay cô, đặt ở bên cạnh máy gắp thú, vươn cánh tay dài ôm lấy vai cô, "Đi thôi, phim sắp bắt đầu."

Đầu óc Nguyễn Du Du đang rối bời, anh đang ôm chầm lấy cô, cứ thuận theo tay anh mà bước đi về phía trước, không nhận ra rằng cô anh đang cùng chung bước chân.

Thấy sắp đi đến lối vào,Thẩm Mộc Bạch đột nhiên dừng lại và nhìn xuống cô, "Du Du, tôi phát hiện ra một việc."

“Cái gì, cái gì?” Nguyễn Du Du còn chưa hoàn hồn với tiếng gọi “Bà xã”, ba hồn bảy vía đi lung tung, cô nghe thấy Thẩm Mộc Bạch nói, ngẩng mặt lên, ngây người hỏi.

Thẩm Mộc Bạch vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc, "Chúng ta còn chưa mua bỏng ngô và đồ uống."

"Á!" Nguyễn Du Du như tỉnh mộng, lập tức lo lắng, "Như thế sao mà được?! Đây là phần không thể thiếu khi xem phim!"

Cô bé dường như được giải thoát khỏi sự bối rối ngay lập tức và nhịp bước chân không còn đồng bộ với anh nữa. Cô nhón chân nhìn quanh hành lang và với đôi mắt hạnh uyển chuyển xinh đẹp của mình, cô đã tìm thấy bắp rang bơ và nắm lấy cánh tay anh đến thẳng quầy ăn vặt.

Nguyễn Du Du đã mua một thùng bỏng ngô lớn nhất, một ly nước táo cho mình và một chai nước khoáng cho Thẩm Mộc Bạch.

Thẩm Mộc Bạch đã chọn sảnh khổng lồ với màn hình cực đại, Nguyễn Du Du tựa lưng vào ghế sau, vừa nhìn những chiếc xe đua tốc độ đuổi theo nhau vừa ăn bỏng ngô, với dáng vẻ rất thích thú.


Chỉ là thính giác của cô quá nhạy bén, ngoài âm thanh của bộ phim và tiếng ăn vặt, còn có thể nghe thấy tiếng người khác nói chuyện, cũng may là tiếng nói đó đã nhanh chóng dừng lại nhưng một lúc sau, cô lại nghe thấy tiếng động lạ "chụt chụt chụt."

Nguyễn Du Du rất tò mò, món gì ngon đến thế, tại sao lại có thể nhập tâm ăn như vậy?

Cô vặn vẹo cái đầu nhỏ của mình, nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng cũng tìm được nguồn phát ra âm thanh.

Trong bóng tối, một nam một nữ ôm nhau, thay vì xem phim, họ lại vô tư hôn nhau. Người phụ nữ nằm trong vòng tay người đàn ông, đầu ngẩng cao, còn người đàn ông ôm lấy người phụ nữ, cúi đầu và hôn lên môi, cổ và thậm chí là…… ngực.

Nguyễn Du Du cứ như bị lửa than đốt phải, cô đột ngột quay lại, suýt chút nữa bị sặc nước táo trong miệng, ho khan một tiếng rồi che miệng lại.

Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nhìn theo ánh mắt vừa rồi của cô mà nhíu mày.

Bây giờ, Nguyễn Du Du không thể tập trung xem phim, biết không nên nhìn lén người khác nhưng cứ chịu không thấu. Mặc dù cô luôn miệng nói “chuyện không hợp lẽ không nhìn, không nghe” nhưng đôi mắt của cô vẫn luôn bất giác không tự chủ mà rời xa cuộc rượt đuổi ô tô nảy lửa sống động mà ngoảnh đầu về nơi đôi nam nữ đang ôm hôn nhau, rồi lại giật nảy quay lại phía màn hình lớn.

Làm thế nào, làm thế nào một người có thể ở chốn đông người mà làm như vậy......

Cô vừa xem phim nhưng tâm lý không thoải mái, cô đã nhét bỏng ngô vào miệng một cách máy móc.

Đột nhiên, tay của cô đưa vào thùng bỏng ngô thì lại có người chìa tay ra bắt lấy.

Nguyễn Du Du cả người đều bị kích động, cứ như vừa làm chuyện xấu bị bắt quả tang, cô nhanh chóng rời mắt khỏi đôi nam nữ ấy, nhìn vào trong thùng bỏng ngô, liền thấy ngón tay thon dài đang siết chặt lấy ngón trỏ của cô.

Nguyễn Du Du lần theo từ ngón tay, lòng bàn tay, cổ tay và cánh tay đó Thẩm Mộc Bạch đang nhìn cô với nụ cười đầy ẩn ý. Đôi mắt đen lạnh lùng, dường như có ý tứ sâu xa.

Nguyễn Du Du muốn rút ngón tay ra nhưng ngón tay của Thẩm Mộc Bạch cứ siết chặt lấy cô nên đã không thành công mà thoát ra được.

Đôi mắt hạnh tròn xoe của Nguyễn Du Du nhìn anh đầy nghi ngờ, giống như một con mèo sữa nhỏ đang tò mò.

“Du Du.” Thẩm Mộc Bạch đột nhiên cúi người ghé sát vào lỗ tai cô thấp giọng nói, “Nếu cô muốn, chúng ta cũng có thể làm như thế.”

Âm thanh của bộ phim quá lớn, giọng nói của anh luôn ở mức thấp, để cô nghe rõ, anh đã đến rất gần rất gần. Khi nói, hơi thở của anh phả vào tai cô, đôi môi mỏng của anh vô tình chạm vào dái tai của cô.

Sau đó, Thẩm Mộc Bạch nhìn cái dái tai trắng nõn nhỏ nhắn của cô đang từ từ đỏ lên.

“Cái…… cái gì, anh đang nói cái gì vậy, tôi không hiểu gì cả.” Nguyễn Du Du đỏ mặt đến mức muốn tuôn máu.

Nhìn thấy cô bé đang cố tỏ vẻ gắng gượng, rõ ràng biết anh đang nói gì nhưng lại giả vờ như không hiểu, vì vậy anh khẽ cười một tiếng nhưng anh không làm cô khó xử nữa và từ từ thả tay ra.

Nguyễn Du Du lặng lẽ hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn an trái tim đang đập loạn xạ và hơi thở hỗn loạn của mình. Cô sợ Thẩm Mộc Bạch thực sự sẽ làm gì đó để rồi biến mình thành một trong những người khó quên nhất ở nơi công cộng. Cô không dám ngoảnh lại nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn ấy, chỉ dán mắt nhìn chằm chằm trên màn hình lớn, hoàn toàn không dám lơ đễnh nhìn sang nơi khác.

Nguyễn Du Du đã đợi rất lâu để đến rạp chiếu xem phim với bỏng ngô nhưng cô không ngờ rằng mình lại xem một cách lơ đễnh. Nếu không bị Thẩm Mộc Bạch dọa cho sợ hãi, khiến cô không còn dám ngoảnh mặt đi thì tình tiết phía sau của bộ phim sẽ không thể hiểu hết được.

Sau khi bộ phim kết thúc, Thẩm Mộc Bạch đợi những người khác đã gần như rời đi gần hết, anh mới đứng dậy để bảo vệ Nguyễn Du Du.

Từ trong khán phòng tối om bước ra, bên ngoài đã bắt đầu có đèn lồng, đám đông sôi nổi, giọng nói huyên náo và có một cảm giác hoảng hốt như được trở về lại đời thực.

Sau khi đi qua dãy máy gắp thú bông, bước chân của Thẩm Mộc Bạch dừng lại một lúc, đôi mắt cứ nhìn chú chó đen trắng trong tủ kính, khóe miệng mím lại lộ vẻ không vui.

Ngay cả sau khi ăn bỏng ngô, Nguyễn Du Du vẫn đang suy nghĩ về món thịt nướng mà khó khăn lắm anh mới đồng ý dẫn cô đi ăn. Cô lo lắng rằng anh không chịu thua, sẽ tiếp tục chiến đấu để gắp cho bằng được con thú bông, Nguyễn Du Du nhẹ nhàng kéo vạt áo của anh, "Anh Thẩm, tôi đói."

Thẩm Mộc Bạch "hừ" một tiếng, lấy tay xoa xoa đầu của cô, "Vậy đi ăn thịt nướng."


Trong trí tưởng tượng của Nguyễn Du Du, đồ nướng được kê ở một cái sạp bên lề đường, có vài cái bàn, chủ quán vừa hò hét vừa lật xiên nướng trên bếp than hồng rực lửa, mùi khói quyện với mùi thơm của thịt nướng, từ từ tản ra xung quanh.

Nhưng nơi Thẩm Mộc Bạch đưa cô đến rõ ràng là một nhà hàng được trang hoàng lộng lẫy.

Mãi cho đến khi thực đơn được đưa lên, Nguyễn Du Du mới tin rằng đây thực sự là một nhà hàng thịt nướng.

"Du Du muốn ăn gì?"

"Thịt cừu nướng! Cho thì là và ớt! Nướng——" Nguyễn Du Du đột nhiên nhận ra rằng cô không biết trong đồ nướng có những món gì nhưng mùi mà cô vô tình ngửi thấy rất hấp dẫn khiến cô không thể nào quên được.

May mắn thay, với thực đơn ở ngay trong tay, Nguyễn Du Du đã nghiên cứu nó và cảm thấy rằng cô muốn thử tất cả chúng.

Sau một tràng gọi món ngẫu nhiên, Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên và hỏi Thẩm Mộc Bạch, "Anh Thẩm, chúng ta uống bia nhé? Tôi nghe nói rằng thịt nướng phải được đi đôi với bia."

"Bia không ngon, khó uống hơn nhiều so với rượu Louis XIII lần trước."

Nguyễn Du Du thích thử tất cả các loại món ăn nhưng cô nhất định không thích thử những món không ngon, nghe lời của Thẩm Mộc Bạch nói như thế, cô lập tức bỏ bia và đổi sang nước dừa.

Chẳng bao lâu sau, những xiên thịt nướng cũng như đậu nành Nhật và đậu phộng luộc với ngũ vị hương đã được dọn ra. Sau khi nhận định và cảm thấy mùi đó giống với mùi mà cô vô tình ngửi thấy trên đường nên rất hài lòng.

Thẩm Mộc Bạch đưa cho Nguyễn Du Du một mớ thịt cừu và thản nhiên hỏi: "Hôm nay Du Du có gặp bạn học mới nào không?"

“Ừm.” Nguyễn Du Du gật đầu, “Tôi đã gặp một cô gái tên là Chử Viên, rất xinh đẹp, dịu dàng và thú vị.

"Có ai tỏ vẻ khó gần, không dễ hòa đồng?"

“Đi tới đâu cũng sẽ có người không dễ hòa đồng, tôi có thể xử lý được. Anh Thẩm không phải lo lắng cho tôi.” Nguyễn Du Du cắn chặt xiên thịt, đôi mắt tròn xoe hài lòng.

Đôi mắt của Thẩm Mộc Bạch ngưng lại trên mặt cô trong chốc lát, xem ra cô bé đã gặp phải người không thân thiện nhưng không biết có bị bắt nạt hay không.

Anh cũng đã từng đi học, gặp đủ loại người nhưng anh luôn tỏ ra mạnh mẽ nên không ai dám khiêu khích chọc vào, bao nhiêu năm đi học anh chưa bao giờ lo lắng điều gì, bây giờ cô bé ở trường, anh cứ lo lắng rằng cô sẽ bị các bạn cùng lớp bắt nạt.

Sau cùng, Thẩm Mộc Bạch vẫn không yên tâm mà nhắc nhở dặn dò: “Du Du, nếu có chuyện gì mà cô không giải quyết được hoặc khiến cô cảm thấy khó xử, bất kể ai đúng ai sai, dù đó là trò nghịch ngợm lỡ gây ra họa thì cô nhất định phải nói cho tôi biết và tôi sẽ giúp cô giải quyết.”

Nguyễn Du Du đã suy nghĩ kỹ và biết anh đang lo lắng về điều gì. Một số bạn nhỏ rất sợ bị bố mẹ la mắng khi chẳng may gặp rắc rối ở trường, thà nhận sự trợ giúp từ người ngoài. Như mọi người đều biết, một số người ngoài thì cũng chẳng có tốt lành gì, tâm mang đầy ác niệm.

Đôi mắt trong veo của cô nghiêm túc nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Anh đừng lo lắng, tôi biết rồi. Nếu gặp phải khó khăn nhất định sẽ không tự mình nghĩ ra những cách giải quyết mù quáng, cũng không nhờ người ngoài giúp đỡ, tôi sẽ tìm đến anh. Anh Thẩm, anh là người mà tôi tin cậy nhất trên đời."

“Người tin cậy nhất?” Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng lặp lại, một nụ cười nhỏ nở trên môi.

“Ừm.” Nguyễn Du Du gật đầu, “Mặc dù chúng ta quen nhau chưa lâu nhưng đó là sự thật.”

Một sự ấm áp hiện lên trong đôi mắt đen của Thẩm Mộc Bạch và những ngón tay đan vào nhau xoa xoa lên trán anh.

Người đáng tin cậy nhất, đáng tiếc, anh còn không gắp được chú chó con đen trắng mà cô bé vô cùng mong muốn.

Có chút không cam tâm.
……

Bộ đồng phục để huấn luyện quân sự được phát đúng thật là hoa văn rằn ri và Nguyễn Du Du đã rất thích thú khi lật đi lật lại nó vài lần.

Khi mọi người thay xong bộ đồng phục, đặc điểm cá nhân ban đầu dường như bị mờ nhạt hẳn đi, Nguyễn Du Du cảm thấy vài người cô vừa mới gặp lúc ban nãy gần như không thể phân biệt được ai là ai nhưng cô nhớ nhất Chử Viên và Trần Mai.

Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự tương đối đơn giản, kiểm tra quần áo đã chỉnh tề chưa, sau đó mới đứng vào tư thế quân nhân.

Đứng theo tư thế quân nhân thật ra rất vất vả, bãi tập ngay dưới cái nắng gay gắt, không có bóng râm, hơn nữa đứng thẳng không được cử động, đôi chân sẽ đau nhức sớm thôi.

Sau khi đứng một lúc, Nguyễn Du Du cảm thấy chân mình hơi đơ cứng và nhịn không nổi nữa nên rất muốn cử động.

Đứng trong tư thế quân nhân phải “hóp bụng ưỡn ngực ngẩng cao đầu”, đứng cả tiếng đồng hồ cũng chỉ có thể nghỉ ngơi mười phút, miệng Nguyễn Du Du khô rát vì nắng, cô hối hận đã không chuẩn bị thức uống trước. Lưng cô thẳng và hai tay buông thõng xuống mép quần, cố gắng giữ một tư thế chuẩn mực nhưng trong đầu cô bắt đầu nhớ lại bản đồ trường học trên điện thoại di động, tự hỏi liệu mười phút có đủ để đi đến căn tin để mua nước không.

Khi giáo quan hô "mười phút nghỉ ngơi", mọi người đột nhiên thả lỏng, Nguyễn Du Du lập tức đứng tại chỗ hai bước và tung chân đá. Nguyễn Du Du nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều đang vung tay và đá chân và một số người đang cử động eo.


Chử Viên đi tới bên cạnh Nguyễn Du Du nhìn vẻ mặt của cô, "Tiểu khả ái, cô còn có thể kiên trì không?"

“Ừm.” Nguyễn Du Du đang định nói với cô chuyện đi mua nước thì đột nhiên nhìn thấy có người vẫy tay gọi cô ở phía bên kia hàng rào sắt cách đó không xa, nhìn kỹ thì ra là tiền bối hôm qua đã đưa cô đi làm thủ tục nhập học .

Nguyễn Du Du lon ton chạy tới, "Tiền bối, có chuyện gì sao?"

Thẩm Mộc Dương đưa một chai nước suối qua khung hàng rào sắt, "Uống chút nước đi, tôi không mua cho cô thức uống ngọt, càng uống nhiều đồ ngọt sẽ càng khát thêm."

“Cảm ơn tiền bối!” Nguyễn Du Du vui mừng khôn xiết, đỡ lấy chai nước và mở nắp chai uống vài ngụm.

Thẩm Mộc Dương hạ giọng nói: "Đừng miễn cưỡng nếu không chịu được, ngất đi vì say nắng rất khó chịu."

“Hừ.” Nguyễn Du Du đáp lại một cách bừa bãi nhưng ánh mắt lại dán chặt vào chai nước kia trong tay Thẩm Mộc Dương.

Thẩm Mộc Dương nhìn theo ánh mắt của cô. Đây là anh tự mua cho mình, mua hai chai nước liền đến tìm cô nên vẫn chưa kịp mới mở ra.

Anh không an lòng mà cầm chai nước trong tay, "Chai này cũng chưa mở, có muốn không?"

“Anh có thể đưa nó cho tôi không, tiền bối?” Nguyễn Du Du nhìn anh đầy mong đợi.

Thẩm Mộc Dương lẳng lặng nhét nước qua hàng rào sắt, đối diện với đôi mắt to tròn đen láy như con mèo sữa nhỏ, anh cảm thấy không ai có thể từ chối cô.

“Cảm ơn tiền bối!” Nguyễn Du Du vui vẻ cầm hai chai nước, nhiệt độ mát mẻ đó khiến cơ thể vừa bị phơi nắng của cô cảm thấy rất thoải mái.

“Thẩm tiền bối!” Trần Mai từ xa chạy tới, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không biết là do nắng hay sao. Nguyễn Du Du luôn cảm thấy vẻ mặt của cô ta có chút kỳ quái, lúc nhìn cô thì phẫn nộ ghét bỏ, khi nhìn tiền bối lại nhu mì e thẹn, hai biểu hiện đó chuyển đổi không được trơn tru lắm nên nhìn có vẻ quỷ dị.

“Thẩm tiền bối, anh tới đây để đưa nước cho em sao?” Trần Mai nắm lấy lan can sắt nhìn Thẩm Mộc Dương đầy háo hức.

Nguyễn Du Du nhìn hai chai nước trên tay trái và phải, vội nói: "Tiền bối, vậy tôi đi trước nhé."

Trần Mai chưa kịp phản ứng, Nguyễn Du Du đã lon ton chạy khỏi hàng rào sắt, chạy đến bên cạnh Chử Viên, đưa chai nước khoáng chưa mở cho cô: "Đây, uống chút nước đi."

Chử Viên quan sát toàn bộ quá trình, tươi cười cầm lấy nước, ngẩng đầu lên uống mấy ngụm dưới ánh mắt sát khí đầy chết chóc của Trần Mai, mãn nguyện thở ra, “Ngày nắng nóng như thế này, uống nước khoáng mát lạnh quả thực rất sảng khoái.

Nguyễn Du Du đặt chai nước lên mặt để hạ nhiệt trước một chút rồi mới chậm rãi uống nước, “Chử Viên, ngày mai tôi phải tự mang nước theo.” Hôm nay, may mắn được tiền bối đưa nước đến nhưng không thể phiền người khác mãi như thế, vấn đề của mình vẫn phải tự mình giải quyết.

"Được, tôi cũng mang theo. Hôm nay, do tôi bất cẩn, không ngờ lại nắng nóng, khát đến như vậy."

Nguyễn Du Du suy nghĩ một chút, "Tôi phải mang theo một chiếc bình giữ nhiệt."

“Bình giữ nhiệt?” Chử Viên kinh ngạc nhìn cô, “Cô chú ý sức khỏe nhiều như vậy sao? Nhưng thời tiết quá nóng, uống nước nóng không khó chịu sao?”

Nguyễn Du Du bật cười, "Không phải nước nóng, cô nghĩ xem, nếu đổ nước đá lạnh vào bình giữ nhiệt, khi uống vào không phải vẫn còn mát lạnh đấy sao?"

“Thật thông minh, tại sao tôi không nghĩ ra chứ?” Chử Viên vui vẻ nói: “Vậy tôi cũng phải mang theo bình giữ nhiệt!”

Hai người họ thì nói chuyện rất vui vẻ nhưng Trần Mai lại suýt chết vì nghẹn tức.

Cô nhìn Thẩm Mộc Dương đưa cả hai chai nước cho Nguyễn Du Du, nhìn Nguyễn Du Du cầm lấy nước rồi bỏ đi, Chử Viên không làm gì cả thì lại uống được nước mà còn do Thẩm Mộc Dương đích thân đi mua.

"Thẩm tiền bối ~" Trần Mai bĩu môi nhìn Thẩm Mộc Dương đau lòng, "Em khát quá."

Đôi mắt hoa đào của Thẩm Mộc Dương không hề có cảm xúc, anh nhẹ giọng nói: "Trời nóng khát nước là chuyện bình thường."

Trần Mai hai mắt đỏ hoe, nhìn Thẩm Mộc Dương chết lặng, "Thẩm tiền bối, lát nữa anh có thể mua cho em một chai nước được không?"

“Xin lỗi, tôi rất bận và không có thời gian."

Thẩm Mộc Dương nói xong và rời đi mà không nhìn Trần Mai lấy một cái.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương