CHƯƠNG 20

Việc chạm mặt với Chu Dung Dung ở câu lạc bộ cũng nhanh chóng bị lãng quên ngay sau đó, vì Nguyễn Du Du dạo này rất bận, ngoài việc phải học bổ túc Toán cao cấp và tiếng Anh, cô còn phải khắc bùa dưỡng thân cho ông lão. Phía trường học cũng sắp đến lúc nhập học, cô vẫn chưa quyết định chỉ sẽ tham gia lớp học ban ngày hay sẽ lưu trú tại ký túc xá của trường.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Du Du không có kinh nghiệm sống ký túc xá ở trường. Cô xem trên mạng Internet và có nhiều ý kiến ​​trái chiều, một số cho rằng chỉ tham gia lớp học ban ngày là không ổn vì không thể hòa nhập với các bạn cùng lớp nên đại đa số mọi người đều sẽ lựa chọn sống trong ký túc xá. Một số người nói rằng sống trong ký túc xá không tốt, dễ xảy ra xung đột giữa bạn cùng phòng, chỉ cần thời gian biểu khác nhau thì sẽ có rất nhiều phiền phức.

Cô nghĩ ngợi hồi lâu vẫn chưa hạ quyết tâm, nên hỏi Thẩm Mộc Bạch, "Anh Thẩm, anh nghĩ sống trong ký túc xá của trường hay chỉ tham gia lớp học ban ngày thì tốt hơn?"

Thẩm Mộc Bạch im lặng một lúc, anh muốn nói rằng đương nhiên sống ở nhà là tốt hơn hết nhưng cô bé rất mong chờ cuộc sống đại học, anh hy vọng mọi quyết định của cô đều sẽ do cô tự mình đưa ra.

“Du Du, để tôi nói cho cô nghe về quá trình học tập và sinh hoạt hàng ngày khi sống trong ký túc xá của trường và chỉ tham gia lớp học ban ngày có điều gì khác biệt.”

“Ừm ừm.” Nguyễn Du Du nép vào ghế sofa, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn Thẩm Mộc Bạch nghiêm túc và cô đang cầm một cuốn sổ nhỏ trên tay, sẵn sàng ghi chép.

“Đừng nghiêm túc như vậy, chỉ nói ngắn gọn thôi.” Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, “Nếu sống trong ký túc xá của trường, tôi đoán nó rất có thể là một phòng bốn người, có giường ngủ, bàn học và một phòng tắm riêng biệt. Ưu điểm là vậy. Du Du không phải mất thời gian đi đến trường mỗi ngày, có thể ngủ nhiều hơn vào buổi sáng. Điều cần cân nhắc là Du Du phải học cách hòa đồng với các bạn cùng phòng. Bốn người sống trong một phòng và ở đó chắc chắn sẽ có rất nhiều thứ cần phải điều chỉnh cho phù hợp với nhau."

Thẩm Mộc Bạch dừng lại một lúc và tiếp tục, "Nếu chỉ tham gia lớp học ban ngày, Du Du sống ở nhà riêng của mình, ngủ bất cứ khi nào mình muốn, tắm bất cứ khi nào mình muốn, nghe nhạc và xem phim truyền hình đều không sợ làm phiền người khác và khi ngủ thiếp đi cũng sẽ không bị đánh thức bởi tiếng huyên náo và nói chuyện của người khác. Nhược điểm là phải mất một ít thời gian trên đường mỗi ngày nhưng tôi sẽ cho một tài xế chuyên phụ trách việc đưa rước cô đến trường."

Nguyễn Du Du hơi nghiêng đầu, vẻ mặt có chút đau khổ, sau khi nghe Thẩm Mộc Bạch nói, cô vẫn chưa quyết định được phải chọn như thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Còn vấn đề học bổ túc.” Với những ngón tay thon dài, Thẩm Mộc Bạch nhịp nhịp vào tay vịn của ghế sofa, “Nếu đi học vào ban ngày thì sẽ không có thời gian để học bổ túc. Những gì Du Du đã học trước chắc chắn sẽ không vấn đề gì rồi nhưng những gì cô chưa được học, sau này cũng không biết có ứng phó được không?"

Đây là điều Nguyễn Du Du lo lắng nhất, nếu không có Thẩm Mộc Bạch giải thích trước cho cô, có lẽ cô sẽ không thể hiểu được môn Toán cao cấp, chưa kể ở trường đại học không chỉ có hai môn toán cao cấp và tiếng Anh còn rất nhiều môn học cơ bản cho sinh viên năm nhất.

Nguyễn Du Du do dự nhiều ngày, cuối cùng khiến cô kiên quyết vì lời của ông lão: "Nếu Du Du sống trong ký túc xá của trường, chẳng phải trong nhà chỉ còn mỗi Mộc Bạch một mình thôi sao?"

Nguyễn Du Du hồi tưởng lại rằng kể từ khi cô bắt đầu nghĩ đến việc sống trong ký túc xá của trường, Thẩm Mộc Bạch đã có điều gì đó không ổn. Anh luôn vui buồn lẫn lộn, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh nhưng cô luôn cảm thấy anh có vẻ hơi trầm xuống.

“Ông ơi, vậy cháu không sống trong ký túc xá của trường.” Nguyễn Du Du đưa ra quyết định ngay lập tức, “Cháu sẽ lên nói chuyện với Tiểu Bạch.”

Nguyễn Du Du lên lầu và đẩy cửa: "Tiểu Bạch, tôi đã quyết định rồi——"


Điều đầu tiên đập vào mắt là một bộ ngực bóng nhẵn, một vòng eo thon nhỏ và Thẩm Mộc Bạch đang thay áo.

“Á——” Nguyễn Du Du hét lên và nhanh chóng che mắt lại.

Thẩm Mộc Bạch nhìn lên, ngón tay của cô bé ôm chặt lấy mắt nhưng có một khe hở nhỏ giữa ngón giữa mảnh mai và ngón đeo nhẫn của cô.

Anh thấp giọng cười một tiếng, không để lộ chuyện cô bé đang nhìn trộm, thản nhiên cài cúc áo sơ mi của anh. Khi cài cúc áo đến vùng bụng, thậm chí anh còn cố ý chậm lại.

“Du Du đã quyết định điều gì?” Thẩm Mộc Bạch hỏi.

Nguyễn Du Du từ từ bỏ tay xuống, ánh mắt tò mò đảo quanh bụng anh, lần trước chọc vào hai lần, cơ bụng cứng ngắc nhưng lần này trực tiếp nhìn thấy, cảm giác trực quan và mãnh liệt hơn.

“Khụ khụ.”Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

“Ồ.” Nguyễn Du Du mới định thần lại, ánh mắt láo liêng cảm giác có chút tội lỗi, nhìn chằm chằm vào sofa nhưng lại không dám nhìn vào mắt Thẩm Mộc Bạch, “Tôi, tôi quyết định chỉ tham gia lớp học ban ngày. Chỉ là phải sắp xếp một tài xế riêng biệt cho tôi như vậy có quá lãng phí không, thật ra nhà cách trường học cũng không xa lắm hay là cứ để cho tôi tự đi xe buýt vậy?”

Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trong đôi mắt đen tuyền của Thẩm Mộc Bạch, “Làm sao có thể nói là lãng phí, tôi đã chọn tài xế rồi. Anh ấy rất đáng tin cậy và có kỹ năng khá tốt, có thể bảo vệ Du Du."

“Vệ sĩ?” Nguyễn Du Du nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch với ý nghĩ kỳ lạ, “Tôi không cần vệ sĩ đâu.”

Thẩm Mộc Bạch bước đến chỗ Nguyễn Du Du, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô, "Du Du dù sao cũng là phu nhân của tập đoàn Dược Hoa, vẫn nên cẩn thận chút."

Khí nóng anh thở phì vào tai, Nguyễn Du Du đỏ mặt, tim cô đột nhiên đập nhanh vài nhịp, "Ồ, thôi được rồi."
……

Trước khai giảng một ngày, Nguyễn Du Du có chút phấn khích. Kiểm tra dụng cụ học tập đến mấy lượt nên đi ngủ hơi muộn hơn mọi khi.

Cô cố ý đặt đồng hồ báo thức, dậy sớm tắm rửa, ăn sáng rồi cùng Thẩm Mộc Bạch xuống lầu.

Vốn dĩ Thẩm Mộc Bạch muốn cùng Nguyễn Du Du đến trường, dù sao trong ngày đầu tiên sinh viên mới đến báo danh, chắc chắn có rất nhiều việc phải làm nhưng cô bé không chịu vẫn chỉ để tài xế đưa cô đi.


Tài xế là một người đàn ông trạc ba mươi, dáng vẻ thật thà mặc áo phông ngắn tay, trên cánh tay cơ bắp rắn chắc, trông rất mạnh mẽ và cường tráng.

"Du Du, đây là Ngụy Vĩnh. Từ giờ, anh ấy sẽ là tài xế riêng của cô, phụ trách việc đưa rước cô đến trường. Nếu cần đi mua sắm hay gì đó, hãy gọi cho Ngụy Vĩnh để anh ấy lái xe cùng."

Nguyễn Du Du gật đầu, "Chào anh Ngụy."

“Chào phu nhân.” Ngụy Vĩnh kính cẩn hô to.

Nguyễn Du Du gãi đầu, "Anh Ngụy, hãy gọi tôi là Du Du."

Ngụy Vĩnh liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch, Thẩm Mộc Bạch gật đầu, "Du Du, nếu có bất cứ vấn đề gì, hãy gọi cho tôi."
……

Đang là ngày khai trường, trước cổng trường đại học Yến Thành có rất nhiều ô tô, xe đậu cách cổng trường khoảng 50 mét, Nguyễn Du Du bước xuống, dù sao cô cũng không sống trong ký túc xá của trường nên không có hành lý, chỉ có một chiếc balo trên vai, cô nhanh chóng di chuyển về hướng vào cổng trường.

Sinh viên năm nhất đều mang theo hành lý túi lớn túi nhỏ, có bố mẹ đi cùng. Nguyễn Du Du nhìn không giống sinh viên năm nhất.

Trước cổng có một bản đồ của trường, Nguyễn Du Du chụp ảnh bằng điện thoại di động và đang nghiên cứu xem nên báo danh ở đâu thì một người xuất hiện bên cạnh cô, "Tân sinh viên?"

Cậu ấy mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và khoác áo gile vàng của tình nguyện viên, tóc đen, đôi mắt hoa đào, nụ cười rạng rỡ nhân hậu và cao gần 1 mét 9.

“Xin chào.” Nguyễn Du Du lịch sự hỏi, “Xin lỗi, cậu có biết nơi báo danh ở đâu không?”

Chàng trai chỉ tay: "Theo hướng đó nhưng tân sinh viên còn nhiều thủ tục đăng ký hơn, đóng học phí xong phải xin thẻ sinh viên, thẻ ăn uống…… Cô không có hành lý. Chỉ định chỉ tham gia lớp học ban ngày hay hành lý sẽ được gửi đến sau?"

Nguyễn Du Du gật đầu, "Tôi chỉ tham gia lớp học ban ngày."

"Nếu chỉ tham gia lớp học ban ngày, mọi việc sẽ đơn giản hơn. Cô không cần giao nhận chìa khóa ký túc xá hay gì cả. Đi thôi, tôi sẽ đưa cô đến đó để báo danh."

Chàng trai xoay người rời đi nhưng Nguyễn Du Du không đi theo, "Tiền bối, không cần làm phiền như thế, tôi sẽ tự mình đi qua đó."


“Phiền phức gì đâu?”chàng trai kéo chiếc áo gile màu vàng trên người.“Cô có thấy không, những người mặc áo này đều là tình nguyện viên, đặc biệt đến để chào đón tân sinh viên. Đây chính là công việc ngày hôm nay của tôi nên không thể nói là phiền phức."

Nguyễn Du Du đã nhìn thấy rất nhiều áo gile vàng trên đường đi, tất cả đều đang chào đón các sinh viên mới. Cô không còn khách sáo mà đi theo chàng trai, "Cảm ơn tiền bối."

Chàng trai mắt đào rất hay nói, vừa đi vừa giới thiệu với cô về trường. Đại học Yến Thành rất lớn, có khu giảng dạy, khu sinh hoạt, khu thể thao…… Nguyễn Du Du quan tâm nhất là căn tin.

“Tôi nghe nói trường có bảy nhà ăn, phải không?” Nguyễn Du Du đã nhìn thấy điều đó khi tra cứu điều kiện ăn ở của Đại học Yến Thành trên mạng Internet.

“Căn tin?” đôi mắt hoa đào cười, “Nói bảy căn tin cũng không sai nhưng chính xác mà nói, có bốn căn tin ở phía Đông-Tây-Nam-Bắc, với những nồi cơm lớn, hương vị cũng tàm tạm. Ngoài ra còn có ba cái nhà hàng, nơi đó có thể gọi đồ ăn và giá đắt hơn căn tin nhiều nhưng chất lượng đồ ăn cũng cao hơn.

Nhìn thấy đôi mắt của Nguyễn Du Du ánh lên sự thích thú, chàng trai giới thiệu những món ăn đặc trưng của từng nhà hàng, "Phía bên ngoài cửa Nam của trường học có rất nhiều hàng quán và có đủ loại đồ ăn nhẹ, chẳng hạn như sủi cảo áp chảo, hủ tiếu, các món nồi đất, mì lạnh, bánh mì kẹp thịt hầm hay gì đó. Một số có vị rất ngon, nếu có cơ hội tôi sẽ dẫn cô đi ăn."

Vừa nói dứt câu, đã đến văn phòng báo danh tân sinh viên, đôi mắt hoa đào giúp Nguyễn Du Du đóng học phí, lấy thẻ sinh viên và thẻ ăn, rồi hỏi: "Cô ăn sáng chưa?"

Nguyễn Du Du gật đầu, "Tôi ăn rồi."

Thấy cô quan tâm đến căn tin, đôi mắt hoa đào còn tưởng cô đói bụng vì không ăn sáng, vốn định đưa cô đi ăn, "Nếu buổi sáng dậy muộn và không có thời gian ăn sáng tại ở nhà, có thể ăn tạm thứ gì ở trường. Bữa sáng của bảy cái căn tin đều được phục vụ cho đến chín giờ."

Sau khi hoàn thành các thủ tục, chàng trai đưa Nguyễn Du Du đến quảng trường nhỏ bên ngoài khán phòng, "Hôm nay hẳn là không có lớp học và chương trình giảng dạy. Có lẽ sau khi vài điều dặn dò, các lớp sẽ tự họp nội bộ, các sinh viên mới sẽ tự giới thiệu bản thân, phát thời khóa biểu của các buổi học, sắp xếp cho việc huấn luyện quân sự rồi kết thúc."

Nguyễn Du Du rất cảm kích, "Cảm ơn tiền bối."

“Đi.” đôi mắt hoa đào cười và hất cằm về phía khán phòng.

Nguyễn Du Du vẫy tay và đi về phía lối vào của khán phòng.

Đôi mắt hoa đào đứng đó và nhìn cô bước đi, một cánh tay quàng vào vai cậu ấy, "Tôi nói này Mộc Dương, cậu đã lấy trộm áo gile màu vàng của đàn em, chỉ để giúp cô gái đó làm các thủ tục nhập học. Là bạn gái của cậu?"

"Không phải."

"Cậu quen biết cô ấy, muốn theo đuổi à?"

"Không theo đuổi."

"Này, một nữ sinh xinh đẹp dễ thương như vậy, cậu không theo đuổi vậy tôi theo đuổi đấy. Cậu nghĩ xem cô ấy xinh hơn Chu Dung Dung đúng không, chắc ngôi vị hoa khôi của trường sẽ bị thay thế rồi."


Thẩm Mộc Dương nhìn Nguyễn Du Du từ xa đi lên bậc thềm của khán phòng. Cô mặc một chiếc áo phông trắng, quần short jeans và đeo balo. Tóc cô được búi cao thành một túm tròn bồng bềnh, trông cô ngoan ngoãn dễ thương như một bé gái mẫu giáo.

"Cậu không được phép theo đuổi và không ai được phép để ý đến cô gái đó. Cô ấy đã có chủ."

Tác giả có chuyện muốn nói: chiều mai không cập nhật, mười hai giờ tối sẽ đăng chương V! Hãy đăng ký ~

Để sưu tầm cho bài sau:

《Cô em gái quỷ quái mỏng manh》

Niệm Niệm rơi xuống nước và vô tình quay trở lại kiếp trước.

Khi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt vì bỏng mà biến dạng vô cùng kinh hãi.

Niệm Niệm dang tay ôm cổ anh, mỉm cười với đôi mắt méo mó: Em về rồi.

Chỉ sau khi Niệm Niệm chết, cô mới nhận ra người đàn ông mà cô sợ và ghét yêu cô đến nhường nào.

Anh ta đã đánh cắp cơ thể của cô, trả thù cho cô và qua đời cùng với tro cốt của cô...

Lần này tình cờ trở về, cô mong anh tránh xa nỗi đau và mãi mãi hạnh phúc.

《Xông hỷ cho thiếu gia ác ma hào môn》

Lăng Lăng chết trên bàn mổ vì bệnh nan y, trái tim của cô được chuyển đến cơ thể của một nhân vật phản diện giàu có.

Sau đó, cô lang thang trong linh hồn, nhìn em gái mình đính hôn với vị thiếu gia ác ma đã hồi phục sức khỏe.

Cho đến lúc biết được chân tướng, thiếu gia ác ma vì cô mà báo thù, đến trước bia mộ và gửi lại trái tim vốn dĩ thuộc về cô, như thế cô mới hoàn toàn mà rời đi.

Xuyên về một lần nữa, Lăng Lăng không thể lại tiếp tục hiến tặng trái tim của mình.
Chỉ là lần này thiếu gia ác ma hào môn giả hôn mê, cái gọi là cha mẹ muốn nàng vì thiếu gia mà xông hỷ.

Lăng Lăng nghĩ về nó một lúc, sau đó mỉm cười: Điều này có thể được thực hiện.

[Sau khi xuyên về lần nữa, tôi đã kết hôn với thiếu gia ác ma hào môn đã được cấy ghép trái tim của tôi trong kiếp trước]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương