CHƯƠNG 19

Không cần lo lắng chuyện làm sao để về nhà nên Nguyễn Du Du cũng có phần thoải mái hơn, cô nhìn chai Louis XIII tò mò hỏi: "Anh Thẩm, Louis XIII có ngon không?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nó không ngon.” Thẩm Mộc Bạch đơn giản và trực tiếp dập tắt suy nghĩ của Nguyễn Du Du.

Triệu Húc Phong bĩu môi lắc đầu, cố hết sức thể hiện đặc biệt say mê. Anh ấy cảm thấy rằng nếu Nguyễn Du Du thích Louis XIII, Anh Thẩm nhất định sẽ cho cô một ít, như vậy anh ấy cũng được dịp uống cùng.

Biết rằng Triệu Húc Phong đang cố ý dụ dỗ mình, Nguyễn Du Du vẫn động lòng, nhìn chằm chằm ly rượu trong tay Thẩm Mộc Bạch với đôi mắt hạnh trong veo, "Tôi muốn nếm thử."

Thẩm Mộc Bạch liếc cô một cái, "Trẻ con không được uống rượu."

Nguyễn Du Du không phục nói,“Tôi đã kết hôn, làm sao có thể xem là một đứa trẻ nữa chứ.”

“Hì hì.” Triệu Húc Phong ghé vào lỗ tai Ngô Trung Trạch, nhỏ giọng nói: “Anh Thẩm bị mắng kìa!”

Thẩm Mộc Bạch bất lực xoa trán, "Vậy thì hứa với tôi, sau này chỉ khi có tôi bên cạnh cô mới có thể uống rượu."

“Ừm ừm.” Nguyễn Du Du vui vẻ đi đến bên cạnh lấy một ly sạch đặt trước mặt Thẩm Mộc Bạch, nhìn anh rót rượu cho mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh chỉ rót một chút như thể là chỉ đủ để nhấp một ngụm bằng đầu lưỡi.

Nguyễn Du Du cũng không nghĩ nhiều, uống một hơi cạn sạch, nghiêng đầu nhấm nháp cẩn thận.

“Thích không? Có phải uống rất ngon?” Triệu Húc Phong nhìn cô đầy mong đợi, nếu cô bé yêu Louis XIII thì thật tuyệt. Sau này, có thể mời cô và Anh Thẩm thường xuyên đến, như vậy anh ấy cũng có thể thường xuyên uống nó.


Nguyễn Du Du chậm rãi lắc đầu "Dư vị thật dài, không thể nói là thích."

“Làm sao như thế được, rõ ràng là rất ngon.” Triệu Húc Phong buồn bực thất vọng “Có muốn thử lại không?”

Thẩm Mộc Bạch đã đoán được rằng cô bé sẽ không thích nó, rất hiếm khi những người lần đầu uống rượu sẽ nếm được vị ngon từ rượu và món yêu thích của cô nhất định là bánh kem, "Du Du, ở đây còn có bánh kem ngàn lớp, cũng chính là món ách chủ bài rất được hoan nghênh, thực sự rất ngon."

Nguyễn Du Du chuyển hướng chú ý ngay lập tức, "Thật sao? Tôi muốn ăn nó!"

Sau khi ăn chiếc bánh chocolate lava, Nguyễn Du Du lại ăn một chiếc bánh ngàn lớp khác.

Thẩm Mộc Bạch đã quen với sức ăn của cô từ lâu nhưng Ngô Trung Trạch thực sự bị choáng. Anh ấy lớn như vậy và chưa bao giờ thấy ai lại có sức ăn hơn cô gái này. Mấy cô tiểu thư xung quanh anh ấy rất thích gọi đồ ăn nhưng gọi cả bàn lớn mà chỉ ăn một hai miếng thôi, đây là lần đầu tiên anh ấy thấy một cô gái chỉ gọi hai cái bánh mà ăn sạch hết.

Nguyễn Du Du đặt nĩa xuống, tròn mắt hài lòng và nhẹ nhàng nói: "Anh Thẩm, tôi no rồi."

“Ái chà, uống chút nước đi.” Thẩm Mộc Bạch rót cho cô một ly nước ép táo.

Ngô Trung Trạch cảm thấy khó chịu, cô gái này được nhà họ Chu tùy tiện tìm ra để lừa anh Thẩm mà anh Thẩm lại đối xử với cô quá tốt. Thảo nào anh ấy chưa bao giờ thấy cô gái nào sức ăn mạnh đến thế, vốn dĩ cô là gái quê! Tham ăn như vậy, nếu đi dự tiệc, cô nhất định sẽ làm cho anh Thẩm mất mặt!

Nguyễn Du Du rất dễ thỏa mãn, vừa ăn hai cái bánh vừa nép mình trên ghế sofa thoải mái như con mèo sữa vừa ăn cá khô, vừa cầm cốc uống từng ngụm nước táo.

“Các người không chơi game à?” Nguyễn Du Du nhớ lại những gì mình thấy, đám ăn chơi tụ tập sẽ đánh bài và xúc xắc và còn gọi thêm những cô hầu rượu.

Ngô Trung Trạch nhìn Nguyễn Du Du nghiêm khắc, "Anh Thẩm không thích náo nhiệt, cô không biết sao?"

Họ đã từng rất ồn ào náo nhiệt và hay đùa giỡn nhưng kể từ khi Triệu Húc Phong bị thương trong một lần đua xe thì mọi người cũng biết tự kiềm chế bản thân hơn.


Ban đầu, họ có bốn người. Tống Cẩm Minh đang ở nước ngoài. Triệu Húc Phong sau khi bị thương đã không còn biết cách đếm bài, gọi thêm những cô hầu rượu cũng chỉ thêm người thôi, thật là nhàm chán.

“Tôi biết. Nhưng các người là bạn, đúng không, Anh Thẩm?” Nguyễn Du Du nhìn Thẩm Mộc Bạch.

Từ "bạn" khiến Ngô Trung Trạch rất vui, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trong đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch, "Du Du nói đúng, Du Du muốn chơi trò gì?"

Nguyễn Du Du lắc đầu, "Tôi không biết chơi, tôi muốn đi toilet."

Thẩm Mộc Bạch ho nhẹ một tiếng, "Rẽ phải rồi đi thẳng."

Nguyễn Du Du đặt cốc xuống, bước ra khỏi phòng, rẽ phải và đi dọc hành lang đến cuối, cô nhìn thấy toilet.

Trước tấm gương lớn, một cô gái đang dặm phấn lại, cầm một tuýp son và chấm lên môi.

Nguyễn Du Du vào phòng, giải quyết nỗi buồn, đi ra thì phát hiện cô vẫn chưa rời đi, cô đứng trước gương nhìn mình qua gương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú có một biểu cảm kỳ lạ.

Vòi cảm biến hoạt động không tốt lắm, Nguyễn Du Du phải mất một lúc lâu mới thành thạo thủ thuật, rửa tay xong, cô khẽ mỉm cười khi thấy cô gái vẫn đang nhìn mình.

"Nguyễn Du Du?"

Nguyễn Du Du chớp mắt một cách kỳ lạ, thật lâu mới nhận ra đó là Chu Dung Dung.

Vào buổi sáng sinh nhật, sau khi tỉnh dậy, cô đứng từ xa nhìn bữa tiệc sinh nhật diễn ra và ấn tượng của cô về Chu Dung Dung đã bị lu mờ đi. Mặt khác, Chu Dung Dung đã từng tiếp xúc với nguyên chủ một ngày trước bữa tiệc sinh nhật.

Lần này với khoảng cách gần như thế Nguyễn Du Du có thể thấy rõ Chu Dung Dung rất ưa nhìn, làn da mịn màng, đôi mày thanh tú, mặc một chiếc váy thêu hoa mai, chiếc cằm nhỏ hơi hếch lên, giống như những gì cô hay xem các minh tinh màn bạc trên TiVi.


“Cô…… đừng làm chuyện kỳ ​​quái.” Chu Dung Dung nhìn Nguyễn Du Du từ trên xuống.

Nguyễn Du Du nghiêng đầu suy nghĩ, thật kỳ lạ là cô ta chỉ dùng một chiếc bùa cho ông nội, người trên thế giới này đều không chấp nhận, nhưng đáng lý ra Chu Dung Dung không hề biết chuyện này mới đúng. Ngoại trừ việc dùng bùa chú, cô không thể nghĩ ra bản thân đã làm nên chuyện gì.

"Tôi đã làm điều kỳ lạ sao?"

Chu Dung Dung vẻ mặt đắc ý, "Tôi không hỏi cô làm gì, chỉ là cô…… vẫn mang danh nghĩa nhà họ Chu nên có những chuyện đừng làm vượt quá giới hạn, như thế sẽ khó tránh khỏi người khác buông lời đàm tiếu không hay về nhà họ Chu."

“Tôi không chả làm gì vượt quá giới hạn, sao cô không đưa ra ví dụ.” Nguyễn Du Du tự hỏi tại sao Chu Dung Dung lại đợi ở đây để nói những lời kỳ quặc như thế. Những người tinh mắt đều có thể nhận ra, cô được nhà họ Chu tìm đến để qua mặt Thẩm Mộc Bạch cho có lệ mà thôi. Vì thế, cô không muốn chọc tức Chu Dung Dung cũng không muốn có bất kì mối liên quan gì đến nhà họ Chu.

Chu Dung Dung đảo mắt quanh khuôn mặt của Nguyễn Du Du, "Ví dụ, tiêm quá nhiều chất kích trắng và axit hyaluronic, v.v…"

Nguyễn Du Du có chút không nói nên lời, "Đừng nói là tôi không tiêm chất kích trắng, nếu như có tiêm thì chuyện này chả hề liên quan gì đến nhà họ Chu. Cô Chu chờ ở đây để nói với tôi những chuyện này, thật sự là không cần thiết."

“Làm sao không có tiêm chất kích trắng chứ?” Giọng Chu Dung Dung mềm mại và chân thành, “Nguyễn Du Du, tôi thực lòng muốn khuyên cô rằng nội hàm của một người quan trọng hơn rất nhiều, cần phải có kiến ​​thức và sự tự tu dưỡng nên đừng quá dựa dẫm vào việc thẩm mỹ. Đặc biệt là những thẩm mỹ viện chui không giấy phép, đừng có mà gây ra chuyện phiền phức gì để rồi mọi người xem nhà họ Chu như trò cười.”

Ngay lúc Nguyễn Du Du muốn nói mình không liên quan gì đến nhà họ Chu, Triệu Húc Phong đã nhảy ra khỏi cửa, chỉ vào Chu Dung Dung kích động, "Được rồi, tôi bắt được rồi!"

“Đúng như trên TiVi hay chiếu, chỉ cần bọn con gái đi toilet thì quả nhiên là sẽ có chuyện xảy ra!” Triệu Húc Phong vui vẻ lấy điện thoại di động ra, “Anh Thẩm, mau đến đây, Du Du đã xảy ra chuyện rồi!”

Nguyễn Du Du vội vàng nói vọng vào điện thoại di động của Triệu Húc Phong "Không có chuyện gì", cô không biết Thẩm Mộc Bạch có nghe thấy không. Nhưng phía ngoài hành lang có tiếng bước chân đang chạy đến, trong vòng chưa đến mười giây, bóng dáng cao lớn của Thẩm Mộc Bạch đã xuất hiện. Lúc này, phía ngoài cửa toilet, Ngô Trung Trạch cũng đang theo sát phía sau anh.

Thần thái lạnh lùng của Thẩm Mộc Bạch cùng với khuôn mặt tuấn tú ấy như được bao phủ bởi lớp băng lạnh giá và đôi mắt đen thuần khiết giống như phiến băng khi anh lạnh lùng liếc qua.

Nguyễn Du Du vội nói: "Anh Thẩm, tôi không sao, không có chuyện gì đâu."

"Còn nói không có gì sao?! Tôi nghe hết rồi. Chu Dung Dung nói cô ta muốn hủy dung nhan Du Du, còn nói cho mọi người xem trò cười!"

“Anh, sao anh có thể vu khống người ta như thế này?” Chu Dung Dung với đôi mắt đỏ hoe, cô ta rất muốn khóc, nhìn Thẩm Mộc Bạch đau lòng, “Thẩm Mộc Bạch, Nguyễn Du Du và tôi chỉ tán gẫu vài câu thôi, hai chúng ta đã quen nhau trong nhiều năm…… anh biết rõ về tôi."


Đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nguyễn Du Du, "Cô đang tán gẫu cái gì vậy?"

Nguyễn Du Du: "Ừm…… Cô Chu nói nếu sử dụng quá nhiều chất kích trắng và axit hyaluronic sẽ không an toàn, khiến dung nhan có nguy cơ biến dạng và người ta sẽ chê cười gia đình nhà họ Chu."

“Chậc chậc, nhà họ Chu còn ít chuyện cười sao?” Ngô Trung Trạch dựa vào khung cửa bĩu môi khinh thường, “Cho dù có là trò cười đi chăng nữa cũng không phải do Du Du gây ra.”

Suy nghĩ của Ngô Trung Trạch rất bộc trực, nhà họ Chu coi thường anh Thẩm, vì muốn trèo cao mà Chu Dung Dung đã bỏ rơi anh Thẩm. Bây giờ, Nguyễn Du Du là phụ nữ của anh Thẩm, nếu Chu Dung Dung và Nguyễn Du Du đối đầu thì anh ấy không cần bận tâm ai đúng ai sai, vẫn sẽ phải đứng về phía Nguyễn Du Du.

Chu Dung Dung kinh ngạc, không dám nhìn trực diện những con người đang đứng trước mặt cô ta.

Một ngày trước sinh nhật của cô ta, Nguyễn Du Du đến nhà họ Chu, cô ta nhớ rất rõ ràng, đây là một cô gái quê mùa, nhút nhát gầy gò, kém cỏi còn hơn bảo mẫu của họ. Một người như vậy, khi đến bên Thẩm Mộc Bạch sẽ không thể khiến anh cũng như bạn bè xung quanh anh chấp nhận được.

Nhưng điều gì đang xảy ra?

Tại sao chỉ trong một thời gian ngắn, Nguyễn Du Du lại trở nên mảnh mai, trắng trẻo và dịu dàng như một con người khác? Tại sao Thẩm Mộc Bạch và Ngô Trung Trạch lại bảo vệ cô? Ngay cả tên ngốc như Triệu Húc Phong cũng có vẻ thân thiết với Nguyễn Du Du?

Hơn thế nữa, Thẩm Mộc Bạch thực sự đã đưa Nguyễn Du Du đến bữa tiệc cùng với vài người bạn của anh?! Phải biết rằng khi cô ta và Thẩm Mộc Bạch đang có hôn ước, Thẩm Mộc Bạch vẫn luôn tỏ ra thờ ơ, càng không đưa cô ta đi chơi cùng bọn Ngô Trung Trạch,Triệu Húc Phong như thế.

Tại sao cô ta lại thua kém cô gái quê mùa này?

"Thẩm Mộc Bạch……" Chu Dung Dung lần này thật sự cảm thấy tủi thân, đôi mắt ngấn lệ nhưng ngoan cố không chịu rơi xuống.

Nguyễn Du Du vò đầu bứt tóc và cảm thấy vẫn phải giải thích, "Anh Thẩm, tôi không tiêm chất kích trắng và axit hyaluronic."

Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn Thẩm Mộc Bạch nghiêm túc với giọng nói nhút nhát nhẹ nhàng.

Thẩm Mộc Bạch "ừm" một tiếng, trong đôi mắt đen của anh dường như có chút ấm áp, anh đưa ngón tay cái lên vuốt nhẹ khuôn mặt non nớt và dịu dàng của Nguyễn Du Du, "Du Du không cần đến những thứ đó."



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương