CHƯƠNG 16

Hôm nay, Thẩm Mộc Bạch không có thời gian để xem tất cả những tin nhắn xin chỉ thị từ anh nên chỉ lọc ra một vài cái quan trọng để trả lời.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngón tay vừa bấm điện thoại, vừa chú ý tới động tĩnh trong phòng tắm. Có lẽ, cô bé đang mắc cỡ nên lần này anh không nghe thấy tiếng hát vui vẻ của cô nữa.

Một lúc lâu sau đó, Nguyễn Du Du mới bước ra.

Cô cẩn trọng đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn thấy Thẩm Mộc Bạch đang tựa vào đầu giường nhìn điện thoại mà không để ý đến cô một chút nào nên rón rén đi đến tủ quần áo.

Thẩm Mộc Bạch thực ra đã để ý đến tất cả động tác nhỏ của cô, thấy cô đang dùng khăn che ngực nên không ngoảnh lại nhìn cô nhưng khóe mắt vẫn đang chú ý, chờ đến khi Nguyễn Du Du đứng trước tủ quần áo, quay lưng về hướng anh thì mới nhướng mắt lên nhìn.

Cô bé mặc chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa màu đỏ tươi mỏng manh, lộ ra tấm lưng trần, ngay cả khi bị mái tóc dài bồng bềnh che khuất phần nào thì Thẩm Mộc Bạch vẫn nhìn rõ xương cánh bướm tinh xảo.

Chiếc váy ngủ rất ngắn, bởi chất liệu vải lụa mềm mịn, ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong của cơ thể cô một cách rõ ràng.

Vòng eo thon không đầy một nắm, hai chân thẳng như bút chì, bởi vì hơi cúi người nên chiếc váy ôm sát mông. Các đường nét được khắc họa một cách rõ ràng, đầy đặn đẹp đến nao lòng.

Thẩm Mộc Bạch lông mày nhướng lên, chẳng trách cô phải lấy khăn tắm che trước ngực, chắc mẩm rằng phía trước chiếc váy ngủ này cũng hở bạo không kém. Trong khi cô hấp tấp vội vã kéo phăng chiếc áo ngủ đó, nhất định đã không kịp nhìn rõ kiểu dáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thấy cô từ trong tủ lấy ra một bộ đồ ngủ khác rồi đóng cửa định xoay người, Thẩm Mộc Bạch hướng mắt xuống tiếp tục tập trung vào điện thoại.

Nguyễn Du Du ôm bộ đồ ngủ trên tay và trở lại phòng tắm, khi cánh cửa đóng lại, cô nhanh chóng nhìn trộm Thẩm Mộc Bạch, thấy anh cứ nhìn vào điện thoại mà không ngước mắt lên nên cũng thầm mừng vì anh không để ý đến cô.

Lần này, cô cố tình chọn bộ đồ ngủ bảo thủ, với quần đùi bí ngô bên dưới và chiếc áo gile cộc tay.

Cô không dám chọn váy áo ngủ, buổi tối ngủ cùng với Thẩm Mộc Bạch, nếu trở mình thì nhất định chiếc váy sẽ lật ngược lên. Nếu mặc quần ngủ thì chắc chắn sẽ không ẩn chứa mối nguy hiểm tiềm tàng kia.

Lần này, cô bước ra khỏi phòng tắm một cách đường hoàng và Thẩm Mộc Bạch ngẩng đầu lên một cách quang minh chính đại.


Cô mặc một chiếc áo ngủ gile cộc tay, cánh tay gầy guộc trắng trẻo, trên áo có thêu hình thỏ nhỏ màu trắng, không phải là loại hình in mà thực sự có một lớp lông tơ mỏng màu trắng, trông giống như có một con thỏ nhỏ đáng yêu trong vòng tay của cô. Hai cái tai dài màu trắng ở viền ngoài và nền hồng phía bên trong, vừa hay rủ ngay trên đôi gò bồng đảo nhấp nhô kia và móng vuốt của con thỏ trắng nhỏ ở dưới ống quần của cô.

Thẩm Mộc Bạch xoa trán, thay bộ váy ngủ bằng lụa màu đỏ gợi cảm và quyến rũ. Bộ đồ thỏ trắng này dễ thương đến độ vượt ngưỡng cho phép.

Đặc biệt là cô bé vừa mới tắm xong, mái tóc dài bồng bềnh mềm mại, làn da trắng hồng dịu dàng, đôi môi căng mọng, đôi mắt to tròn hơi ướt, cô đứng bên giường và nhẹ giọng hỏi anh, "Anh Thẩm, chúng ta đi ngủ à?"

Lời nói của cô rất dễ khiến người ta hiểu lầm, Thẩm Mộc Bạch im lặng trong giây lát.

Anh đang tựa vào đầu giường, mái tóc đen nhánh vương trên xương lông mày, khóe môi mỏng khẽ mím lại, mơ hồ có chút không vui. Đôi mắt anh hẹp và dài, có cảm giác xa cách. Lúc này đây, trong đôi mắt đen láy kia cũng không một chút gợn sóng, nếu nhìn kỹ, trong lòng luôn có chút xúc động khó giải thích được.

Nguyễn Du Du nghĩ rằng cô đã nói điều gì sai. Cô luôn có thói quen sinh hoạt đều đặn và muốn đi ngủ khi đến giờ nhưng anh thì không.

Ngay khi cô định thay đổi ý định và nói rằng cô ấy vẫn chưa buồn ngủ thì Thẩm Mộc Bạch "ừm" nhẹ một tiếng.

Nguyễn Du Du đi đến bên cạnh tắt đèn pha, cô quay lại, Thẩm Mộc Bạch phát hiện đằng sau chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn của cô có một cái đuôi nhỏ màu trắng, mềm mại, phía sau chiếc quần đùi của cô có một cục bông nhỏ ở ngay vị trí tế nhị.

Chậc chậc, cái đuôi của chú thỏ nhỏ.

Bản thân cô bé nhất định vẫn chưa phát hiện ra.

Ngay khi tắt đèn pha, căn phòng trở nên tối om, Nguyễn Du Du cảm thấy thoải mái hơn.

Cô nằm cẩn thận bên mép cạnh giường.

Thẩm Mộc Bạch đặt điện thoại sang một bên và cũng nằm xuống.

Anh nghiêng đầu liếc nhìn, cô bé quay lưng về phía anh và nằm sát mép giường. Chiếc giường rộng hai mét nhưng cứ phải cố cách nhau 1,5 mét. Dù có duỗi thẳng tay ra vẫn sẽ không bao giờ chạm đến cô.

Thẩm Mộc Bạch nhắm mắt không nói. Anh cảm thấy rằng bất cứ điều gì anh nói sẽ khiến cô lo lắng hơn.

Anh cho rằng cô bé chắc chắn sẽ không thể ngủ được nhưng không ngờ chỉ trong vòng mười phút anh đã nghe thấy tiếng thở đều và dài của cô.


Chậc chậc, cũng thật lớn gan.

Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng trở mình.

Nguyễn Du Du cũng trở mình và sau đó...... với một tiếng “đùng” như có một thứ gì đó rơi xuống đất.

Thẩm Mộc Bạch xoay người ngồi dậy, trong ánh sáng mờ mịt nhìn thấy cô bé đang ngồi ngây ngốc dưới mặt sàn. Cô đưa tay dụi mắt rồi lại dụi mông nhưng không kêu đau tiếp tục trèo lên giường. Nhìn động tác đấy có vẻ không bị thương tật gì.

Thẩm Mộc Bạch thở phào nhẹ nhõm, may mà trong phòng trải một tấm thảm dày.

Có lẽ cô đã ngủ say nên có đôi chút mơ hồ, không nhìn anh cũng không nói chuyện với anh, chỉ nằm xuống rồi ngủ tiếp nhưng lần này cô ngủ vào sâu phía trong nhiều hơn, chí ít cô sẽ không ngã ra khỏi giường nếu lăn qua lăn lại.

Cô lặng lẽ nằm nghiêng, quay lưng về phía Thẩm Mộc Bạch.

Nhưng Thẩm Mộc Bạch biết cô chưa ngủ, hô hấp còn cố tình nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với khoảng thời gian dài sau khi chìm vào giấc ngủ.

Cô bé đang giả vờ ngủ.

Hôm nay cô đã đủ mắc cỡ rồi, vừa ngã xuống giường nếu lại bị phát hiện đang giả bộ ngủ. Có lẽ cô sẽ phát cáu thật nếu lại bị Thẩm Mộc Bạch vạch trần.

Chưa đầy mười phút, cô bé vốn định giả vờ ngủ thì nay đã ngủ say thật.

Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng quay người lại phía cô.

Dưới ánh đèn mờ ảo, mái tóc dài của Nguyễn Du Du lòa xòa phía sau, vì nằm nghiêng nên vòng eo bị hóp lại, phần hông lại nảy lên, đường cong cơ thể nhấp nhô vô cùng hấp dẫn.

Cô duỗi một chân và co một chân, thắt lưng thả lỏng, hông hơi nâng lên và chiếc đuôi lông tơ nhỏ run rẩy theo nhịp thở của cô.

Thẩm Mộc Bạch nhìn chằm chằm cái đuôi ngắn màu trắng một lúc, ma xui quỷ khiến anh đưa tay ra bóp lấy.


Bông tơ thật mềm.

Thẩm Mộc Bạch thấp giọng cười và thầm trách "đồ trẻ con", không biết là đang ám chỉ bộ đồ ngủ thỏ con này hay đang nói chính mình.
……

Thẩm Mộc Bạch ngủ muộn hơn Nguyễn Du Du nhưng lại thức dậy sớm hơn cô.

Cô bé ngủ thật ngoan, hai má ửng hồng, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại nắm chặt thành nắm đấm trên gối, môi mấp máy thỉnh thoảng khẽ nhếch, hẳn là mơ thấy đồ ăn ngon.

Đột nhiên, đôi mi dày và dài kia run lên vài cái. Thẩm Mộc Bạch lặng lẽ nhắm mắt lại.

Nguyễn Du Du ngơ ngác nhìn lên mái nhà, phải mất một lúc mới nhận ra cô đang ở đâu.

Cô quay đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch, anh vẫn chưa tỉnh lại. Nhắm lại đôi mắt đen láy kia, cả người anh bớt đi phần nào lãnh đạm và xa cách, tăng thêm đôi phần ôn nhu vô hại.

Sống mũi cao thẳng, giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo của một nghệ sĩ và đôi môi mỏng của anh trông có vẻ ẩm ướt.

Chiếc cổ thon với yết hầu nhô ra.

Nguyễn Du Du bất giác nhìn chằm chằm vào yết hầu, thì thào nói: "Anh Thẩm, anh còn chưa thức hay đang giả vờ ngủ?"

Thẩm Mộc Bạch: "......" Điều này thực sự khó trả lời.

Thấy anh không đáp lại, Nguyễn Du Du duỗi ngón tay ra rồi nhẹ nhàng chọc vào bụng hai cái.

Cơ thể Thẩm Mộc Bạch đột nhiên đơ cứng ra, đàn ông buổi sáng vốn dĩ sẽ có những phản ứng sinh lý nhưng khi bị cô chọc như thế này, phản ứng còn tăng hơn gấp bội.

May mắn thay, Nguyễn Du Du không tiếp tục làm điều đó, cô lẩm bẩm, "Thực sự có cơ bụng" và đứng dậy đi vào phòng tắm.

Thẩm Mộc Bạch thở phào nhẹ nhõm.

Cô bé thực không biết mức độ nghiêm trọng, nếu tiếp tục chọc thêm hai cái nữa thì hậu quả thật khó mà lường được.

Anh nằm úp sấp trên giường nghe Nguyễn Du Du đánh răng rửa mặt trong phòng tắm. Đợi thêm một lúc sau vẫn chưa đứng dậy khỏi giường cho đến khi cơ thể không phản ứng nhiều như vậy.


Nguyễn Du Du búi tóc thành một túm tròn trên đỉnh đầu, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô đi ra thì thấy Thẩm Mộc Bạch đã thức dậy, cô vui vẻ chào hỏi: "Chào buổi sáng, anh Thẩm."

“Chào buổi sáng, Du Du.”Thẩm Mộc Bạch vào phòng tắm, Nguyễn Du Du dọn giường và đi xuống lầu.

Ông lão đã thức dậy, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, thấy Nguyễn Du Du bước xuống lầu và vẫy vẫy tay, "Du Du, đêm qua cháu ngủ có ngon không?"

“Rất ngon ạ.” Nguyễn Du Du mơ hồ nhớ ra hình như mình ngã xuống giường nhưng cũng không rõ là thật hay là mơ. Dù sao cả đêm, cô ngủ rất ngon giấc, “Cháu không có vấn đề lạ giường. Ông nội ngủ ngon không? "

"Rất ngon. Dù sao thì được ngủ trong chính ngôi nhà của mình vẫn thoải mái vững bụng hơn." Ông lão ở trong bệnh viện nhiều ngày, luôn lo lắng một ngày nào đó sau khi chìm vào giấc ngủ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Chỉ khi trở về nhà, ông mới cảm thấy hoàn toàn thoải mái. Nói không ngoa, đây đều là nhờ công lao của cháu dâu lớn.

Sau khi Thẩm Mộc Bạch xuống lầu, cả bốn người cùng nhau ăn sáng.

Nguyễn Du Du ăn ngon miệng, ăn cái gì cũng thấy ngon, nên khiến Thẩm Mộc Bạch và ông lão cũng ăn nhiều hơn bình thường.

Nghỉ ngơi một lát, hai người dìu ông lão đi một vòng sau vườn, có lẽ vì gần núi nên buổi sáng ở đây trời vẫn mát mẻ.

Ngay sau khi tản bộ một vòng, bắt đầu có một số xe ô tô chạy tới.

Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương dẫn đầu, theo sau là hơn một chục nam và nữ.

Nguyễn Du Du nhớ tới Thẩm Vinh Hưng lúc ở bệnh viện đã tỏ biểu hiện, lập tức cảnh giác, người này đến đây không phải là để gây rắc rối cho Thẩm Mộc Bạch sao?

“Bố, tại sao bố không nói cho chúng con biết bố xuất viện để con có thể sắp xếp thời gian đích thân đến đón.” Thẩm Vinh Hưng bước nhanh tới, đảo mắt nhìn ông lão một lượt, cảm thấy da dẻ của ông không còn vàng vọt như lúc ở bệnh viện nữa, vẫn còn chút hoài nghi hỏi: “Bố đã thực sự khỏe rồi?”

Một đám người nhìn ông lão bằng ánh mắt sáng rực, ai không biết sức khỏe của ông lão mấy năm gần đây không tốt lắm, nếu không Thẩm Thị đã không giao cho Thẩm Vinh Hưng sớm như thế. Lần này ông lão nằm viện, bọn họ không ngờ rằng sẽ còn trở về nhà được, lại càng không nghĩ đến còn có thể đi dạo trong vườn, sắc mặt tươi tắn ửng hồng.

"Hahaha, ta khỏe rồi, đã được bệnh viện kiểm tra qua." Ông lão tươi cười chào hỏi, "Nào, chúng ta làm quen với nhau đi. Đây là cháu dâu của ta, tiểu cá Koi của nhà chúng ta."

Mọi người cùng nhìn về Nguyễn Du Du .

Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương đều có chút kinh ngạc, lần trước nhìn thấy cô gái này đen nhẻm, gầy gò không ưa nhìn, chỉ sau vài ngày đã trở nên trắng nõn mềm mại.

Đây là lần đầu tiên những người khác nhìn thấy Nguyễn Du Du, cũng có chút ngạc nhiên, người ta đồn đại thiếu gia cưới một cô gái quê mùa đen nhẻm, gầy nhòm và nhút nhát. Nhưng rõ ràng, cô bé xinh đẹp, ngũ quan tinh tế, vô cùng yêu kiều duyên dáng, đứng bên cạnh ông lão và Thẩm Mộc Bạch khí chất cũng không hề thua kém.

Tác giả có chuyện muốn nói: Nguyễn - Cô nàng thỏ - Du Du: Ai động cái đuôi nhỏ của ta?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương