CHƯƠNG 15

Sau bữa tối, Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch ngồi với ông lão trong phòng khách một lúc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì ông lão vừa mới trải qua cơn bạo bệnh nên tinh thần cũng kém, ăn xong dễ buồn ngủ. Ba người nói chuyện phiếm một hồi, không bao lâu sau, ông lão đã ngủ thiếp đi.

Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch đỡ ​​ông đi dạo trong phòng khách hai vòng xem như là vận động nhẹ sau khi ăn xong để dễ tiêu hóa hơn rồi bọn họ đưa ông về phòng ngủ.

Hai người cùng nhau lên lầu, Nguyễn Du Du thở dài, “Thật tiếc vì tôi không mang theo Toán cao cấp và tiếng Anh đến, xem như tối nay không thể phụ đạo ôn tập.” Cô không nghĩ rằng hôm nay ông nội có thể xuất viện và càng không nghĩ đến sẽ phải qua đêm ở đây.

“Du Du ham học quá.” Thẩm Mộc Bạch khen cô và gợi ý, “Vậy Du Du nên xem một bộ phim tiếng Anh, đó cũng là một cách luyện nghe.”

Nguyễn Du Du hai mắt sáng lên, kích động đến dừng bước, "Gần đây có rạp chiếu phim không? Hay quá, tôi còn chưa tới rạp chiếu phim bao giờ! Nếu lúc này mua vé thì có kịp không?"

Thẩm Mộc Bạch: "......Không phải, có một phòng chiếu ở nhà và có khá nhiều đĩa phim DVD nữa."

Nguyễn Du Du thất vọng thốt lên một tiếng "ồ". Việc xem phim trong nhà đối với cô không phải là chuyện lạ gì. Lúc trước, cô vẫn thường làm vậy.

Nhìn thấy cô bé đột nhiên trở nên uể oải, giống như một chú mèo sữa đi xin cá khô nhưng bị chủ nhân từ chối một cách phũ phàng, Thẩm Mộc Bạch có chút không đành, "Đây là ngoại ô thành phố, cách rạp chiếu phim xa lắm. Nếu Du Du muốn đi, hãy đợi đến lúc chúng ta về nhà."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Thật sao?” Nguyễn Du Du lập tức vui vẻ trở lại, “Vậy anh Thẩm thích xem gì? Nghe nói có thể mua vé trực tuyến trước để chọn chỗ ngồi. Chúng ta nên chọn hàng trước hay hàng giữa?”

Thẩm Mộc Bạch: "......"

Ban đầu, ý anh là đến lúc về lại trong thành phố, rạp chiếu phim sẽ gần hơn, cô có thể đi bất cứ khi nào cô muốn, chứ không phải anh sẽ đi cùng cô.

Nhưng nhìn vào đôi mắt hạnh sáng ngời của cô bé, anh đột nhiên không nỡ nói ra những lời khiến cô quá đau lòng.


“…… Chọn chính giữa, tôi xem gì cũng được. Du Du cứ chọn loại cô thích.” Thẩm Mộc Bạch không biết vì sao lại thỏa hiệp mà đi xem phim. Đối với anh mà nói, chuyện đi xem phim đã là chuyện rất lâu về trước rồi.

Nguyễn Du Du nhảy lên bậc thang và Thẩm Mộc Bạch đi sau cô để đề phòng cô không cẩn thận mà ngã nhào xuống cầu thang.

"Vậy thì tối nay cứ tùy tiện xem một bộ. Nhân tiện, tôi nghe nói phải ăn bỏng ngô khi xem phim mới có cảm giác."

Nguyễn Du Du quay lại nhìn Thẩm Mộc Bạch, bậc thang cô đang đứng cao hơn anh một bậc, từ góc độ gần như bằng nhau này, Nguyễn Du Du nhận thấy sống mũi của Thẩm Mộc Bạch rất thẳng, lông mi dài và rậm, phản chiếu ánh sáng của bóng đèn, mí mắt dưới để lại một bóng nho nhỏ. Đôi mắt anh ta đen tuyền và nhìn vào như thể là đang tập trung cao độ.

"Anh Thẩm, ở nhà có bỏng ngô không?"

Tối nay, Thẩm Mộc Bạch cũng không có ý định xem phim với cô. Ban đầu, anh muốn cô chọn một bộ phim tiếng Anh để luyện kỹ năng nghe nhưng giờ nhìn thấy sự mong chờ của cô bé, anh đáp lại một cách ranh mãnh: "Tôi đoán là có. Thỉnh thoảng bà con vẫn hay dẫn con cháu đi thăm ông nội. Nhà bếp sẽ chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ, tôi nhớ là có món bắp rang bơ."

Nguyễn Du Du nghe vậy liền xoay người bắt đầu đi xuống cầu thang, "Tôi đi hỏi nhà bếp!"

Nhà bếp chuẩn bị bỏng ngô bằng lò vi sóng, loại đựng trong túi được hâm nóng trong lò vi sóng.

Nguyễn Du Du rất quan tâm đến điều này, dì Phương muốn giúp cô làm sẵn nhưng cô đã từ chối. Sau một lúc nghiên cứu hướng dẫn trên bao bì, cô đặt chiếc túi vào giữa lò vi, chiếc túi có 3 nếp gấp, dọc hai bên tóc được gấp hướng lên, nhấn cài đặt thời gian và rồi nhấn bắt đầu.

Nói chung, quay trong lò vi sóng thường sẽ mất ba hoặc bốn phút nhưng công suất của mỗi loại lò vi sóng sẽ có thay đổi ít nhiều và trên bao bì có ghi cụ thể là lắng nghe âm thanh tiếng nổ .

Lúc đầu không có động tĩnh gì nhưng ngay sau đó bắt đầu phát ra tiếng nổ ngắt quãng, sau hai ba phút, âm thanh răng rắc trở liên tục. Qua cửa lò vi sóng, có thể thấy được chiếc túi đã căng phồng hoàn toàn.

Vị thơm ngọt của kem bơ dần dần bay ra, Nguyễn Du Du nhìn chằm chằm vào bắp rang bơ trong lò vi sóng, nghe thấy tiếng bắp rang bơ bắt đầu nổ chậm lại. Dần dà, cách nhau ba bốn giây mới nổ một tiếng, đoán là cũng vừa tới lửa nên thời gian cài đặt cũng vừa dứt.

Lấy chiếc túi bắp rang bơ đã căng phồng ra và xé miệng túi một cách cẩn thận và một luồng khí nóng từ trong túi phụt ra.

Nguyễn Du Du đổ tất cả bỏng ngô vào chậu đã chuẩn bị từ trước và lắc chúng vài cái để những miếng còn dính vào nhau đều bung ra hết.


Thẩm Mộc Bạch đang dựa người vào cửa phòng bếp, nhìn cô bé cười thật rạng rỡ, liền nhét một miếng vào miệng bất kể còn đang nóng hổi.

Ngay sau khi dọn dẹp căn bếp bừa bộn, cô cầm bỏng ngô đi về phía anh, "Anh Thẩm, bỏng ngô đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi xem phim nào."

Nguyễn Du Du không dám xem thể loại siêu nhiên cũng không thích quá buồn, phim hành động thì lại ít lời thoại, không có lợi cho việc luyện nghe, cuối cùng cô chọn phim hài.

Trên tường phòng chiếu có treo một màn hình lớn, có kích thước bằng cả bức tường, Thẩm Mộc Bạch điều chỉnh hình chiếu và nhấn bắt đầu.

Trên chiếc ghế sofa nhỏ dành cho hai người, Nguyễn Du Du để chân trần ngồi xếp bằng ở một bên, còn đôi chân dài của Thẩm Mộc Bạch thì vắt chéo một cách lười biếng ở phía bên kia ghế rồi đặt chậu bỏng ngô ở giữa.

Khả năng nghe của Nguyễn Du Du không đủ để cho cô hiểu tất cả các cuộc đối thoại một cách trôi chảy nhưng may mắn thay nó là một bộ phim hài và cốt truyện có thể được hiểu một cách đại khái.

Khi Thẩm Mộc Bạch nhìn thấy cô bé đang nhai bỏng ngô, thỉnh thoảng sẽ phát ra những tiếng động ngớ ngẩn và cô trông có vẻ nhập tâm đến mức không thể không nhếch khóe miệng.

Thấy cô ăn ngon miệng, Thẩm Mộc Bạch cũng bốc hai miếng, vị kem bơ có chút nồng nhưng vừa quay xong để nguội một lúc chính là lúc giòn nhất nên vẫn có thể ăn được.

Bất giác, Thẩm Mộc Bạch cũng đã ăn rất nhiều.

Ngón tay anh cho vào chậu để bốc bỏng ngô nhưng không ngờ lại chạm vào ngón tay cô.

Mảnh mai, mềm mại, ấm áp.

Thẩm Mộc Bạch sững người lại.

Ngón tay vừa chạm vào, cô bé dường như không để ý chút nào, liền nhét hai miếng vào miệng, phồng má nhai hai cái, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Mặc dù không làm gì cả, Thẩm Mộc Bạch cũng cảm thấy có chút tội lỗi mà không rõ lý do, vừa định nói rằng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, thì nghe thấy Nguyễn Du Du hỏi, "Tại sao người đàn ông đó lại rời khỏi thị trấn?"


Hóa ra chỉ là đến đoạn phim có tình tiết hơi phức tạp một chút và cô không hiểu nó.

Thẩm Mộc Bạch không quá tập trung nhiều vào bộ phim nhưng anh là học sinh hàng đầu của nhóm trường Đại học Ivy League danh giá nên với anh tiếng Anh quen thuộc và tự nhiên như ngôn ngữ mẹ đẻ của mình. Anh giải thích một vài câu bằng tiếng Anh một cách thản nhiên.

“Ồ.” Nguyễn Du Du hiểu ra, quay đầu tiếp tục nhìn màn hình chiếu lớn.

Phim chưa đầy một tiếng rưỡi, đến cuối kết thúc bộ phim cũng vừa ăn xong một chậu bỏng ngô.

Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch đại khái thu dọn phòng chiếu một lúc và rồi cùng nhau trở về phòng ngủ.

Trên đường đi, Nguyễn Du Du khá bình thường, cô hỏi vài câu về tiếng Anh. Trở về đến phòng ngủ, khi nhìn thấy tấm chăn phủ hình rồng phượng, cô bắt đầu cảm thấy không được tự tại.

“Tôi ngủ trên ghế sofa thì sao?” Nguyễn Du Du ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ lo lắng hỏi.

Thẩm Mộc Bạch liếc mắt nhìn chiếc ghế sofa nhỏ, nếu không tính tay vịn chiếc ghế sofa chỉ dài khoảng một mét, anh nhất định sẽ không thể ngủ vừa trong đó. Mặc dù, cô bé hơi nhỏ con, nếu miễn cưỡng cuộn người lại thì có lẽ sẽ vừa nhưng chiếc ghế sofa nhỏ như vậy ngủ một đêm thôi cũng đủ ngộp rồi, khi thức giấc chắc chắn là sẽ đau lưng.

“Ngủ trên giường.” Anh liếc nhìn Nguyễn Du Du, cô bé hai má đỏ bừng, ánh mắt hoang mang, ngón tay mảnh khảnh vô thức gãi gãi tay vịn ghế, “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Cô rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, ngay cả cái lưng thẳng tắp cũng hơi chùng xuống, Thẩm Mộc Bạch có chút buồn cười, anh đi tới tủ lấy một bộ đồ ngủ.

Nguyễn Du Du nghĩ anh sắp bắt đầu thay quần áo, lại lập tức trở nên căng thẳng, bàn tay trắng nõn nhỏ bé của giơ lên ​​che mắt lại.

Tuy nhiên, không có tiếng sột soạt phát ra mà là tiếng cửa phòng tắm vang lên.Ngón tay khẽ xòe ra một cái khe nhỏ, Nguyễn Du Du liếc mắt nhìn trộm qua khe tay, phát hiện Thẩm Mộc Bạch đã không còn ở trong phòng nữa, phía phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy.

Anh lấy bộ đồ ngủ của mình vào phòng tắm.

Nguyễn Du Du thả lỏng người, trườn dài trên ghế sofa, lấy điện thoại di động ra bắt đầu lướt Internet, tìm kiếm bộ phim hài vừa xem, sau khi đọc bình luận của mọi người, cô đã hiểu rõ hơn về cốt truyện.

Vừa xem vừa thưởng thức, một thời gian dài vô tình trôi qua, cho đến khi cô nghe thấy tiếng máy sấy tóc phát ra từ phòng tắm, Nguyễn Du Du mới giật mình nhận ra Thẩm Mộc Bạch đã tắm xong.

Cô từ trên ghế sofa ngồi thẳng dậy cất điện thoại di động, trên bàn trà nhỏ vẫn còn để bốn miếng ngọc bội cô chọn ra.


Chiếc tủ nhỏ đầu giường trống trơn, ngoại trừ một chiếc hộp gỗ dài tinh xảo, trong hộp còn có một hàng túi nhỏ được xếp ngay ngắn.

Các túi nhỏ hình vuông, mỗi túi không quá ba hoặc bốn cm được xếp theo chiều dọc như những túi trà đựng đầy hộp gỗ đàn hương.

Nguyễn Du Du tò mò lấy một chiếc ra với bao bì nhiều màu sắc. Chiếc túi mỏng có một vòng tròn hơi nhô lên xung quanh, không mùi. Vì nó quá mỏng nên cũng không cảm nhận được gì, trông cũng không giống như thứ có thể ăn được.

Sau khi bóp vào nó hai lần, cô vẫn không thể nghĩ ra đó là món gì. Nguyễn Du Du quay lại mặt sau của bao bì và đọc kỹ hướng dẫn.

Thẩm Mộc Bạch sau khi sấy khô tóc, anh thấy cô bé đang ngồi trên đầu giường, trên tay cầm bao cao su lật qua lật lại vừa bóp vừa ngửi, dường như vẫn chưa hiểu rồi lại xem phần hướng dẫn trên bao bì.

Cô giống như một chú mèo sữa nhỏ hiếu kỳ, đôi mắt tròn đầy nghi vấn, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ đỏ ửng lên, lông mi dài giống như cánh bướm sợ hãi, hoảng loạn rung nấc vài cái.

Cô nhìn lên và phát hiện Thẩm Mộc Bạch đang nhìn mình, cô ném chiếc bao cao su trong tay vào tủ đầu giường cứ như bị than củi cháy bén vào tay rồi đóng sập ngăn kéo, bật dậy và lao vào phía tủ, suýt nữa thì vấp ngã. Trong lúc hoảng loạn đã kéo phăng một chiếc áo ngủ, chỉ nói "Tôi đi tắm đây" rồi lao thẳng vào phòng tắm.

Thẩm Mộc Bạch cười nhạt khi thấy cô bé xấu hổ như vậy, bước đến bên giường, mở tủ đầu giường ra xem, ngoài bốn miếng ngọc bội của cô còn có một hộp bao cao su đủ các chủng loại được sắp xếp gọn gàng.

Ngón tay mảnh khảnh vơ lấy một cái mà Nguyễn Du Du đã tùy tiện ném đi, liếc nhìn một cái: "Chậc chậc, siêu mỏng......"

Nhét lại những chiếc túi nhỏ vào trong hộp gỗ, đẩy hộp gỗ đàn hương vào chỗ sâu nhất của ngăn kéo, Thẩm Mộc Bạch cong cong khóe môi, tựa vào đầu giường cầm điện thoại trả lời công việc của cấp dưới.

Tác giả có chuyện muốn nói: Xin cảm ơn các nàng tiên nhỏ vì nước dinh dưỡng và tấm vé free:

Lộc Uyển Thanh ném 1 quả mìn, thời gian ném: 2019-06-08 10:22:54

Tiểu Phi Yến ném 1 quả mìn, thời gian ném: 2019-06-14 14:10:34

Tiểu Phi Yến ném 1 quả mìn, thời gian ném: 2019-06-16 00:20:59

Tiểu Phi Yến ném 1 quả mìn, thời gian ném: 2019-06-16 15:53:37

Ngọt Ngào Bùng Nổ ném 1 quả lựu đạn, thời gian ném: 2019-06-17 13:02:14

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương