Edit: Ahn

Beta: Yoichi

Hứa Ngạn Văn nhìn chằm chằm cổ tay bị Tiết Giai Duyệt nắm lấy, làn da nơi đó nóng ran, cả người anh cứng lại, cũng không động đậy gì.

Tiết Giai Duyệt thở hổn hển vì đau, hốc mắt cô đỏ hoe với những giọt nước mắt lấp lánh, trông rất đáng thương.

Đôi mắt đen láy của Hứa Ngạn Văn lóe lên một tia sáng, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy, anh cúi đầu, bàn tay không ngừng cử động, nhanh chóng nhẹ nhàng lau sạch vết thương cho cô, sau đó bôi thuốc và băng gạc lên.

"Được rồi." Rõ ràng chỉ là thao tác bôi thuốc cho cô gái rất đơn giản, nhưng Hứa Ngạn Văn lại có cảm giác như cả thế kỷ đã trôi qua, sau lưng anh ướt đẫm mồ hôi.

Tiết Giai Duyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, cô kéo lại cái váy xuống đầu gối, ngước đôi mắt ướt sũng lên nhìn Hứa Ngạn Văn, nói: "Thật may là anh đã trở về, nếu không có anh chắc em cũng chẳng dám bôi thuốc đâu."

Rõ ràng là đang nói sự thật nhưng lại khiến người nghe nghe xong lại càng cảm thấy đau lòng hơn. Hứa Ngạn Văn siết chặt chiếc tăm bông, đưa tay lên xoa đầu cô gái nhỏ, "Không có chuyện gì đâu, từ giờ trở đi anh sẽ bôi thuốc cho em."

Tiết Giai Duyệt "Ừm" một tiếng, lại hỏi: "Sao anh lại trở về vào lúc này thế?" không phải bây giờ anh ấy nên công ty làm việc sao?

Gương mặt của Hứa Ngạn Văn nhanh chóng hiện lên một tia bất thường, anh cúi đầu thu dọn hộp thuốc, nói: "Chiều nay có cuộc họp, anh quên đem theo một văn kiện quan trọng nên về lấyi."

Thật ra thì anh có thể gọi điện cho Tiết Giai Duyệt, nhờ cô chuẩn bị kỹ càng tài liệu giúp anh, sau đó bảo trợ lý Phùng về lấy, nhưng lúc đấy anh gọi điện cho cô mà thấy cô không bắt máy, trong lòng có chút lo lắng, sợ xảy ra chuyện gì, liền vội vàng lái xe trở về nhà, đúng lúc bắt gặp cô gái nhỏ bị thương.

Những việc này Hứa Ngạn Văn cảm thấy không cần thiết phải nói cho cô , anh bèn thu dọn hộp thuốc, mang hộp thuốc trở lại tủ, sau đó rẽ vào nhà bếp rót một ly nước, đặt nó vào tay của Tiết Giai Duyệt.

"Lát nữa anh phải quay lại công ty, buổi chiều còn có một cuộc họp rất quan trọng." Hứa Ngạn Văn nói: "Chân của em bị thương, ở nhà nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, nghỉ ngơi rồi ngủ một giấc thật ngon. Đừng để vết thương tiếp xúc với nước, cũng không cần làm bữa tối đâu, tối nay anh về sẽ làm."

Tiết Giai Duyệt nghe anh nói xong, cười nói: "Đại ca à, anh dong dài nhiều quá đấy."

Con ngươi đen nhánh của Hứa Ngạn Văn nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, trầm mặc: "Thân mang thương tích lại còn thích nghịch ngợm!"

Nhìn bộ dạng này trông anh có khác gì ông bố đang quản giáo con gái hay không cơ chứ!


Tiết Giai Duyệt lặng lẽ lè lưỡi, ngoan ngoãn nói: "Em biết, em biết rồi mà. Nếu anh có việc thì đi trước đi, em tự chăm sóc cho bản thân được."

Nghe vậy còn tạm được, sắc mặt Hứa Ngạn Văn dịu đi một chút. Anh lại nhìn thoáng qua đầu gối của Tiết Gia Duyệt bị váy che lại, nhớ tới lí do cô bị thương, anh khẽ cau mày: "Đừng đi tìm việc nữa. Hiện tại, cái quan trọng nhất là em phải ở nhà, dưỡng cho vết thương nhanh chóng lành. Tiền bạc không quan trọng, nhà chúng ta cũng không thiếu tiền , em không cần vất vả như vậy."

Tiết Giai Duyệt giật giật khóe miệng, quay đầu nhìn anh nói: "Nếu em tiếp tục ở nhà làm sâu gạo, anh có bằng lòng nuôi con sâu gạo này không?"

Hứa Ngạn Văn liếc cô một cái, ánh mắt hơi trầm xuống, "Được." một tiếng.

"Được luôn hả?"

"Không nghe rõ thì thôi." Hứa Ngạn Văn cầm văn kiện trong tay, chân dài nhanh chóng sải bước đi ra ngoài.

"Em nghe thấy hết đấy." Ở đằng sau, Tiết Giai Duyệt hét lên, thành công nhìn thấy anh càng bước đi nhanh hơn.

Hiện tại nói thì dễ nghe vậy thôi, nhưng Tiết Giai Duyệt vẫn luôn biết, cô cùng anh sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn .Cho dù hiện tại anh đối xử tốt với cô như vậy, cũng là bởi vì anh vẫn niệm tình cảm anh em thanh mai trúc mã của hai người, đợi đến lúc nữ chính Hàn Mộng Tuyết lên sàn, cô vợ trước này liền tự động offline.

Cho nên cô cũng chẳng dám dựa dẫm quá nhiều vào Hứa Ngạn Văn , nếu anh nói anh có thể nuôi được cô thì cô cũng chỉ cười cho qua . Cầu người không bằng cầu mình, cứ dựa dẫm như vậy đến lúc mất đi chỗ dựa thì tình huống sẽ trở nên cực kỳ khó khăn; Tiết Giai Duyệt vẫn muốn có công việc, được tự lập, cho dù tương lai có ra sao, ít nhất cô còn có một hướng đi, chứ không phải lâm vào bước đường cùng như nguyên chủ.

...

Buổi chiều, sau khi kết thúc cuộc họp quan trọng, Hứa Ngạn Văn liền gọi trợ lý Phùng vào văn phòng.

Trợ lý Phùng đứng trước bàn làm việc, cậu ta nhìn vẻ mặt trầm tư của Hứa Ngạn Văn, trong đầu liền tự hỏi có phải ông chủ muốn giao cho cậu ta một công việc trọng đại nào đó hay không.

Một lúc sau, Hứa Ngạn Văn dường như đã suy nghĩ kỹ, anh ngẩng đầu nhìn trợ lý Phùng, nói: "Tôi muốn mở một studio, cậu nhanh chóng lên kế hoạch cho tôi."

Trợ lý Phùng hơi kinh ngạc, trước đó trong cuộc họp không có nghe anh nói qua . Quyết định này là do sếp lớn bất ngờ ra chủ ý hay sao?

Cậu ta đã ở bên cạnh Hứa Ngạn Văn nhiều năm như vậy, cùng anh đã trải qua bao nhiêu sóng gió. Bất kể tình huống như thế nào, bất ngờ đến đâu thì từ lâu cậu ta cũng đã sớm luyện được một tâm lí vững vàng. Mặc kệ sếp giao công việc như thế nào, cậu ta cũng sẽ dốc 100% sức lực phục tùng anh.


"Ông chủ, anh muốn mở studio như thế nào ạ?"

"Một studio thiết kế thời trang dưới danh nghĩa của tôi, còn về việc sắp xếp nhân viên công tác như thế nào, cậu mau chóng an bài." Hứa Ngạn Văn đem suy nghĩ của mình nói đơn giản cho trợ lý nghe.

"Studio thiết kế thời trang?" Trợ lý Phùng hoang mang như hòa thượng không sờ được đầu, lĩnh vực kinh doanh chủ yếu của công ty là thuộc về mảng công nghệ điện tử, thông tin mạng, bất động sản thương mại, truyền thông giải trí các loại, cũng chưa từng có ý định nhúng tay vào thị trường thời trang báu bở này... Chẳng lẽ, sếp có ý định tấn công sang mảng thị trường mới này hay sao ??

Hứa Ngạn Văn cũng nhìn ra sự nghi ngờ của cấp dưới, nhưng anh cũng không muốn giải thích quá nhiều, anh chỉ nói: "Đột nhiên tôi có một ý tưởng như vậy, hoặc là trên danh nghĩa của công ty hoặc là mở studio tư nhân, về sau studio phát triển được thì tốt, còn không được tương lai thì cứ đến đâu thì hay đến đó ."

Đây là cứ thử làm một chút? Sau đó nhìn tình huống phát triển rồi suy xét thêm? Trợ lý Phùng dường như đã hiểu ra ý nghĩ của sếp, trong lòng cậu ta tấm tắc khen ngợi, quả thật Hứa tổng không phải ngẫu nhiên mà chọn thời trang làm mảng tấn công tiếp theo mà.

"Vâng, tôi sẽ mau chóng hoàn thành." Trợ lý Phùng nói.

Hứa Ngạn Văn gật đầu một cái, lại nói: "Trước hết cứ giữ bí mật chuyện này, đừng để quá nhiều người biết."

Trợ lý Phùng hiểu rõ: "Tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ lo liệu, sếp cứ yên tâm đi."

Hứa Ngạn Văn đương nhiên tin tưởng vào năng lực làm việc của trợ lý Phùng, cậu ta là người đã đi theo anh bao nhiêu năm, nếu anh không tin tưởng cậu ta thì cũng chẳng giao việc mở studio cho đối phương làm gì cả.

"Mở studio nên thực hiện càng sớm càng tốt." Hứa Ngạn Văn lại nói: "Thời gian có chút gấp gáp."

Anh không thể để cho Tiết Giai Duyệt chờ quá lâu, miễn cho cô nàng kia suy nghĩ lung ta lung tung, vì một bản thiết kế mà vất vả thức đêm, không tìm được việc lại khóc hề hề.

Trợ lý Phùng ngay lập tức nói không thành vấn đề, cậu ta nhất định sẽ mau chóng làm tốt, phải nắm chặt thời gian để làm

. . .

Xế chiều hôm đó, Hứa Ngạn Văn đem công việc xử lý xong, liền tan làm sớm trước nửa tiếng.

Đang thu dọn đồ đạc, lấy chìa khóa xe, điện thoại di động chuẩn bị rời văn phòng thì Chu Thần Quang gọi đến.


"Hứa ca, đêm nay có kèo, vẫn ở Vạn Thuận Các nhá!"

"Không đi." Hứa Ngạn Văn cự tuyệt mà không chút do dự, tựa hồ đối với việc đánh bài tụ hội một chút hứng thú anh cũng chẳng có.Anh đứng dậy nhanh chân đi ra văn phòng, liền hướng thang máy mà đến.

Chu Thần Quang nói trong điện thoại: "Sao cậu không đi? Lâu lắm rồi mới có dịp tụ tập với bạn bè mà."

"Có việc." Hứa Ngạn Văn nói ngắn gọn.

"Có chuyện gì vậy?" Chu Thần Quang vẫn tiếp tục lải nhải, "Tôi nói cậu này, đừng có suốt ngày cắm mặt vào công việc như thế. Người bình thường chỉ làm 8 tiếng một ngày, bố trẻ như cậu thì chơi hẳn 16 tiếng. Bộ cậu là người sắt không biết mệt hay gì? Làm việc liều mạng như vậy, có ngày đột tử lúc nào cũng không biết !"

"Cậu nói thế mà nghe được à?" Hứa Ngạn Văn lạnh lùng nói: "Đúng là miệng chóa không phun nổi ngà voi."

Chu Thần Quang ở trong điện thoại tiếp tục khuyên , "Đại ca à, bố trẻ à, cậu có thể tụ tập với chúng tôi một chút, ăn cơm mà không đánh bài, được không vậy?"

Hứa Ngạn Văn vẫn như cũ không đi, nói: "Tôi muốn về nhà."

Thái độ của Chu Thần Quang vẫn rất phởn: "Hứa ca à, đồ ăn mà Gia Duyệt làm ngon lắm có đúng không? Mấy ngày chúng tôi không thấy cậu ra ngoài rồi? Tôi rất muốn xem Gia Duyệt câu đầu lưỡi cậu đi như thế nào đấy! Hay là... tôi đến ăn ké một bữa xem như nào nhá, cậu xem thế có được không?"

Hứa Ngạn Văn trầm giọng nói: "Được. . ."

"Há há, vậy tôi đến thật nhá." Chu Thần Quang cười đắc ý.

Chỉ là không đợi đến khi hắn đắc ý xong, liền nghe được Hứa Ngạn Văn nói: ". . . Cậu cứ thử xem!"

Chu Thần Quang: "..."

Quá mấy giây sau, không nghe thấy Chu Thần Quang trả lời, Hứa Ngạn Văn lạnh lùng hỏi một câu: "Có đến nữa không?"

"Không đến nữa, không đến nữa, há há, tôi nói đùa thôi mà, ha ha, cúp máy trước đây... bye!" Vừa nói xong, Chu Thần Quang cuống quít liền cúp điện thoại.

Hứa Ngạn Văn liếc điện thoại di động, khóe miệng cong một chút, thằng nhóc thối!

Đầu dây bên kia, Chu Thần Quang tim đập thình thịch cúp máy . Chạy lại chỗ Tiêu Triết, Đường Dật Xuyên phàn nàn.


"Trời ạ, Hứa ca thật là đáng sợ, rủ cậu ta thì bảo là không đi, muốn về nhà!"

"Tôi bảo muốn đến thử đồ ăn Gia Duyệt nấu như thế nào? Mấy cậu nói xem cậu ta nói gì?"

"Như thế nào?" Đường Dật Xuyên nằm ở trên ghế salon, cả người không xương uể oải hỏi.

Chu Thần Quang hắng giọng khụ khụ, bắt chước giọng nói của Hứa Ngạn Văn, "Được, cậu cứ tới thử xem!"

"Hốt hoảng thực sự!" Chu Thần Quang vỗ ngực một cái, lắc đầu nói: "Trời ạ, tôi không dám tới chung cư của cậu ta nữa đâu!"

Tiêu Triết cười thành tiếng luôn.

Đường Dật Xuyên lười biếng liếc cậu ta một cái, khóe miệng mấp máy, phun ra hai chữ: "Ngu ngốc!"

Mặc kệ tình huống bên kia của Chu Thần Quang như thế nào, Hứa Ngạn Văn đã trực tiếp lái xe trở về nhà.

Tiết Giai Duyệt đang ngồi trong phòng khách vẽ bản thảo thiết kế, nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay đầu lại, thấy đó là Hứa Ngạn Văn liền mỉm cười, "Hôm nay sao anh về sớm vậy?"

"sau khi họp xong anh không còn việc gì xử lý nữa nên về nhà thôi." Hứa Ngạn Văn vừa nói vừa đổi giày ở cửa sau đó đi tới xem bản thiết kế của cô gái. Nhìn không được đẹp bằng bản thảo của mấy hôm trước, xem ra là bị ảnh hưởng bởi kết quả của cuộc phỏng vấn nên tâm trạng không được tốt lắm.

"Cả người còn đang bị thương như thế, mấy ngày này em nên cố gắng nghỉ ngơi đi , chờ vết thương tốt lên rồi vẽ tiếp cũng không muộn, em không cần phải gấp làm những chuyện này." Hứa Ngạn Văn ý nói muốn cô thả lỏng một chút, miễn cho vì một lần thất bại liền khổ sở, ảnh hưởng tâm trạng.

Tiết Giai Duyệt cười cười nói: "Em ở nhà cũng không có rảnh rỗi , tùy tiện vẽ tranh giết thời gian."

Hứa Ngạn Văn nhìn cô một cái, hiển nhiên là vẫn tin cô có chút ảnh hưởng với kết quả của cuộc phỏng vấn.

"Giờ anh sẽ đi làm cơm tối, em nghỉ ngơi chút đi." Hứa Ngạn Văn nới lỏng cà vạt, cởi âu phục, hướng Tiết Gia Duyệt nói: "Em có thể giúp anh làm cái này không?"

"Giúp gì ạ?"

Hứa Ngạn Văn đưa bộ áo vest cho cô, "Giúp anh cầm về treo trong phòng."

"Được chứ." Tiết Giai Duyệt nhìn anh một cái, bắt gặp khuôn mặt thản nhiên của anh, dường như anh chỉ đơn giản nhờ cô một việc đó thôi, Tiết Giai Duyệt cũng không tiện từ chối , đành phải đưa tay cầm lấy âu phục, cà vạt, đứng dậy hướng về phía phòng của Hứa Ngạn Văn đi tới.

Bên trên áo vẫn còn vương lại nhiệt độ cơ thể của Hứa Ngạn Văn, thoang thoảng mùi hương bạc hà tươi mát, Tiết Giai Duyệt cầm âu phục của anh, lòng bàn tay cũng có chút nóng lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương