Edit: Linh

Beta: wlft

Trong khi Lâm Đạt đang suy nghĩ về những thứ lộn xộn này, trợ lý Phùng đã mang theo bữa trà chiều bước vào văn phòng của Hứa Ngạn Văn.

Khi Lâm Đạt định thần lại, cô cầm tài liệu đi theo trợ lý Phùng vào văn phòng tìm Hứa Ngạn Văn xin chữ kí, cô thấy Hứa Ngạn Văn đang cắn một miếng bánh quy chocolate.

Hứa Ngạn Văn ăn đồ ngọt sao?

Lâm Đạt đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn Hứa Ngạn Văn ăn xong một miếng bánh quy chocolate, hóa ra không phải anh không ăn đồ ngọt, chỉ là không ăn đồ cô làm mà thôi!

Hứa Ngạn Văn ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói lạnh lùng, "Có chuyện gì sao?"

"À vâng, có một tài liệu cần anh kí tên." Lâm Đạt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đỏ mặt đưa tài liệu cho Hứa Ngạn Văn ký tên.

Sau khi liếc nhìn Lâm Đạt, Hứa Ngạn Văn cầm tài liệu lên xem, đều là những nội dung đã được xem xét trong cuộc họp, anh liền nhanh chóng kí tên.

Cho đến khi cầm tài liệu đã kí tên ra khỏi văn phòng, đầu óc Lâm Đạt vẫn còn rối bời, trên mặt vẫn đỏ bừng.

...

Chạng vạng Hứa Ngạn Văn tan tầm về nhà, vừa mới mở cửa đi vào trong phòng, Tiết Giai Duyệt liền cười tủm tỉm nhảy đến trước mặt anh, ngửa đầu nói: "Em có một tin tốt muốn nói cho anh biết. "

Người thông minh như Hứa Ngạn Văn, vừa nhìn cô liền đoán được đại khái tin tốt là gì, "Tìm được việc rồi?"

Tiết Giai Duyệt khẽ lắc đầu cười nói: "Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi, studio X&S bảo em ngày mai đi phỏng vấn, em thích nhất cũng là studio này. "


Khuôn mặt cô tươi cười rạng rỡ, đôi mắt trong sáng tỏa ra ánh sáng chói mắt như có ánh sao, đối với chính mình tràn đầy tự tin cùng kỳ vọng.

Hứa Ngạn Văn trong lòng vừa động, vươn tay xoa đầu Tiết Giai Duyệt, nhẹ nhàng nói: "Cố lên!"

Tiết Giai Duyệt mỉm cười ngẩng đầu lên, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Hứa Ngạn Văn, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có chút sững sờ, một cảm giác kỳ lạ ập đến, trong không khí hình như tản ra một cỗ hương vị không rõ ràng.

Em đi xem canh hầm trên bếp..." Tiết Giai Duyệt nói xong liền xoay người chạy về phía phòng bếp, động tác nhanh chóng kia, giống như là phía sau có thứ gì đáng sợ đang đuổi theo.

Hứa Ngạn Văn nhìn bóng lưng cô rời đi, hơi nhíu mày...

Buổi tối nằm trên giường, Tiết Giai Duyệt tâm tình kích động lại khẩn trương, lăn lộn qua lại không ngủ được.

Ngày mai cô sẽ đến studio X&S để phỏng vấn, Tiết Giai Duyệt rất thích quần áo do studio X&S thiết kế, kiểu dáng mới lạ và hợp thời trang, cô sẽ rất vui nếu được trở thành một nhân viên của họ.

Sắp đến mười hai giờ mà Tiết Giai Duyệt một chút buồn ngủ cũng không có, cô thở dài, đứng dậy xuống giường, quyết định vào bếp uống một ly sữa.

Tiết Giai Duyệt vừa mới mở cửa phòng ngủ, cửa thư phòng bên cạnh cũng mở, Hứa Ngạn Văn cầm một ly nước đi ra.

Đôi mắt đen phía sau cặp kính không gọng, nhìn lướt qua Tiết Giai Duyệt mặc áo ngủ lụa màu trắng, Hứa Ngạn Văn giống như là nghĩ đến cái gì đó, nhanh chóng dời tầm mắt.

Tiết Giai Duyệt không phát hiện Hứa Ngạn Văn khác thường, cô xoay người đi vào phòng bếp, vừa đi vừa hỏi Hứa Ngạn Văn có muốn uống sữa không, "Em ngủ không được, đứng dậy uống một ly sữa nóng, anh có muốn không? "

Giọng nói hơi khàn khàn của Hứa Ngạn Văn từ phía sau truyền đến: "Không cần, anh muốn uống chút nước ấm."

Quên đi, cô còn lười hấp sữa cho anh!

Tiết Giai Duyệt "À" một tiếng, tỏ vẻ mình biết.


Sau khi đi vào phòng bếp, Tiết Giai Duyệt mở tủ lạnh lấy sữa ra, đổ sữa vào ly, bỏ vào lò vi sóng làm nóng, Tiết Giai Duyệt chợt nhớ tới một chuyện.

Cô vội vàng cúi đầu nhìn lại chính mình, mặt đỏ bừng bừng, cô không mặc nội y mà còn vừa đi ngang qua Hứa Ngạn Văn, quan trọng là chủ nhân thân thể này đã từng mặc bộ đồ ngủ bằng lụa này đi quyến rũ Hứa Ngạn Văn... Nhưng thật không may, bị Hứa Ngạn Văn từ chối!

Tiết Giai Duyệt giơ tay lên đỡ trán, khó trách vừa rồi lúc Hứa Ngạn Văn nhìn cô ánh mắt không đúng, lúc ấy cô căn bản không có phản ứng kịp, hiện tại rốt cuộc nhớ tới, quả thực quá mất mặt đi.

Cô xấu hổ không muốn ở bên ngoài nữa, để không đụng mặt Hứa Ngạn Văn, khi sữa còn nóng Tiết Giai Duyệt vội vàng cầm lấy sữa và chuồn nhanh về phòng như một tên trộm.

Cửa phòng đóng sầm một tiếng, Tiết Giai Duyệt tựa lưng vào sau cửa, tay vỗ vỗ ngực, trái tim đập thình thịch, sao cô lại chột dạ, lại hoảng hốt như vậy?

Tiết Giai Duyệt hít sâu một hơi bình tĩnh lại, đi đến mép giường ngồi xuống, uống một ngụm sữa mới cảm thấy khá hơn.

Ngoài cửa có động tĩnh, là tiếng bước chân Hứa Ngạn Văn đi vào phòng bếp, Tiết Giai Duyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn cô sáng suốt, biết chạy về phòng trước, nếu không hai người đụng mặt nhau thật sự quá xấu hổ.

Tiết Giai Duyệt uống sữa xong, rửa mặt lần nữa rồi nằm trở lại giường, cũng không biết có phải tại uống sữa nóng hay không mà mặt cô vẫn đỏ bừng, lăn qua lăn lại trên giường rất lâu mới ngủ.

Sáng hôm sau, Tiết Giai Duyệt dậy sớm, tắm rửa trang điểm, chuẩn bị tài liệu cho cuộc phỏng vấn, sau đó đến studio X&S.

Tiết Giai Duyệt đến studio X&S đúng mười giờ, đó là thời gian phỏng vấn đã được thống nhất ngày hôm qua.

"Xin chào, tôi đến đây để phỏng vấn." Cô nói với nhân viên tại quầy lễ tân.

Nhân viên nhìn cô một cái, bảo cô đăng ký vào danh sách khách, sau đó gọi điện cho trưởng phòng nhân sự hỏi cô có rảnh không, sau khi được trưởng phòng nhân sự cho phép, cô ấy dẫn Tiết Giai Duyệt đến phòng nhân sự phỏng vấn.

Trưởng phòng nhân sự là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, mặc trang phục công sở màu đen, khoé miệng cong xuống, khuôn mặt thoạt nhìn có chút nghiêm túc.


Cô ấy tùy ý lật xem tài liệu phỏng vấn mà Tiết Giai Duyệt mang đến rồi đặt chúng sang một bên, mặt không thay đổi hỏi: "Cô có bao nhiêu năm kinh nghiệm làm việc rồi?"

Tiết Giai Duyệt ngồi trước mặt cô ấy, đối diện với khuôn mặt nghiêm túc không có chút ý cười của cô, cảm thấy rất áp lực.

"Trước đây tôi chưa từng đi làm." Tiết Giai Duyệt nói về bản thân mình, đúng là cô chưa từng làm việc kể từ khi tốt nghiệp đại học.

"Nhưng tôi rất thích thiết kế..."

"Studio chúng tôi không tuyển những người không có kinh nghiệm làm việc!" Trưởng phòng nhân sự không chút lưu tình nói.

"..."

Tiết Giai Duyệt không ngờ rằng mình sẽ gặp phải tình huống như vậy trong lần phỏng vấn đầu tiên, cô ấy không hỏi ý kiến ​​​​của cô về thiết kế, bản phác thảo thiết kế của cô có tốt hay không, hay cô có năng lực hay không, mà chỉ nói rằng cô không có kinh nghiệm làm việc và hoàn toàn từ chối cô.

Cho đến khi cô bước ra khỏi studio X&S, trong đầu Tiết Giai Duyệt vẫn đang suy nghĩ về những gì trưởng phòng nhân sự đã nói, cô không phù hợp, bản thảo thiết kế cô vẽ rất bình thường, cô không phù hợp với thiết kế, studio X&S không thể thuê cô...

Tiết Giai Duyệt rất buồn, cô ấy tràn đầy tự tin khi nộp đơn vào X&S, nhưng thực tế là họ thậm chí không cho cô ấy một cơ hội mà đã từ chối cô.

Tiết Giai Duyệt bị đả kích đang thất thần đi trên đường, đột nhiên có tiếng còi inh ỏi phía sau, cô giật mình nhảy dựng lên, bên cạnh lại có một người phụ nữ trung niên đẩy cô, chân không đứng vững, đôi giày cao gót vặn vẹo, cả người lập tức ngã xuống đất, đầu gối đập mạnh xuống nền đất gồ ghề.

"Đau quá!" Đầu gối truyền đến đau nhói, Tiết Giai Duyệt đau đến hốc mắt đỏ bừng, nước mắt chảy không ngừng.

Người phụ nữ trung niên đẩy ngã cô sợ cô ăn vạ, giọng điệu không tốt nói: "Chính cô đụng phải tôi rồi không cẩn thận ngã xuống, cô đừng cố mà trách tôi!". Nói xong liền sải bước đi.

Tiết Giai Duyệt chịu đựng cơn đau, từ dưới đất đứng dậy, trên đầu gối của cô bị cọ xát một mảng da lớn, máu đỏ tươi chảy ra, đau rát.

May mắn thay, một người có ý tốt đi ngang qua đã nhìn thấy cô, quan tâm hỏi cô: "Cô gái, cô bị sao vậy, cô có cần giúp đỡ không?"

"Tôi không cẩn thận bị ngã." Tiết Giai Duyệt đỏ mắt nói.


"Tôi đỡ cô đến bên kia ngồi." Bác gái ân cần nói.

"Cảm ơn." Tiết Giai Duyệt rất cảm kích.

Bác gái là một người rất tốt, bà ấy ngồi với Tiết Giai Duyệt một lúc cho đến khi cô ấy cảm thấy tốt hơn mới rời đi.

...

Tiết Giai Duyệt bắt taxi về nhà, vừa mới tìm được hộp thuốc để bôi thuốc cho đầu gối bị thương thì đúng lúc đó Hứa Ngạn Văn trở về.

Hứa Ngạn Văn vừa vào cửa đã thấy Tiết Giai Duyệt ngồi trên ghế sô pha, chân phải nhấc lên đặt trên tay vịn của ghế sô pha, đầu gối sưng đỏ, ở giữa bị rách da trông rất nghiêm trọng.

"Em bị thương sao?" Hứa Ngạn Văn bước nhanh đến hỏi, thấy cô bị thương nặng trong mắt anh hiện lên sự lo lắng.

Tiết Giai Duyệt buồn bã, đôi mắt hơi đỏ nói: "Em bị ngã trên đường đi phỏng vấn về."

Nhìn mặt cô, Hứa Ngạn Văn đoán chắc cô trượt phỏng vấn. Đã vậy cô còn bị thương, bộ dạng thật sự đau khổ.

"Anh giúp em bôi thuốc." Hứa Ngạn Văn nói, sau đó đưa tay lấy tăm bông cùng thuốc.

Tiết Giai Duyệt nhìn anh và nói: "Cảm ơn."

Hứa Ngạn Văn nhẹ giọng nói: "Sẽ hơi đau, chịu đựng đi."

Tiết Giai Duyệt "ừ" một tiếng.

Đối mặt với vết thương trên chân Tiết Giai Duyệt, vết thương trên đầu gối khiến người ta kinh hãi, Hứa Ngạn Văn cụp mắt xuống, cầm tăm bông trong tay, di chuyển rất nhẹ nhàng, giống như coi cô là một con búp bê dễ vỡ, sợ làm hỏng.

Nhưng dù vậy, cô vẫn rất đau. Tiết Giai Duyệt cau mày và chịu đựng cơn đau, phát ra tiếng rít, cơn đau dữ dội đến mức cô không thể kiềm chế được, hoảng sợ nắm lấy cổ tay của Hứa Ngạn Văn.

Bàn tay đang bôi thuốc cho cô của Hứa Ngạn Văn dừng lại, ngẩng đầu nhìn bàn tay cô đang nắm lấy tay anh, ngón tay thon dài trắng nõn của cô đang nắm chặt cổ tay anh, giống như anh, anh tuyệt đối không có ý định buông tay...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương