Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ
-
Chương 66
Nghe Thẩm Mộc Bạch nói, Thẩm Mộc Dương biết anh sẽ không vì chuyện này mà ghét mình, ngược lại, anh còn rộng lượng bao dung, còn mua lại số cổ phần Thẩm thị và đưa cho mình.
Thẩm Mộc Dương cũng không để ý đến số cổ phần này, điều anh ta quan tâm chính tình cảm anh trai dành cho mình.
Thực ra anh ta không muốn đi ra nước ngoài, cô đơn sống một mình, anh ta thích sống bên cạnh anh trai và ông nội, để anh ta cảm giác được trở về nhà.
Quyết định ở lại, trong lòng Thẩm Mộc Dương thoải mái hơn, anh ta đứng lên, "Anh, anh chờ em đi lên tr3n kia tắm rửa gội đầu, chúng ta cùng nhau đi đến bệnh viện.
"Anh trai nói rất đúng, anh ta không thể vì chuyện Đường Bụi Phương mà không dám đi ra ngoài.
Đường Bụi Phương là Đường Bụi Phương, Thẩm Mộc Dương là Thẩm Mộc Dương, cho dù Đường Bụi Phương nảy sinh ý định giết người vì muốn bảo vệ lợi ích của anh ta, đó không phải suy nghĩ của anh ta.
"Đi đi, không vội." Thẩm Mộc Bạch nắm tay Nguyễn Du Du đi lên lầu ba, đi đến phòng ngủ của cô nhóc, Thẩm Mộc Bạch hỏi: "Du Du, cho anh xin một ít bùa không?”
Mặc dù cô bé vẽ bùa trông có vẻ dễ dàng,, nhưng anh ta chưa bao giờ coi đây là điều đương nhiên, thậm chí anh ta không muốn cô bé vẽ quá nhiều bùa.
Nguyễn Du Du từ trong ngăn kéo lấy một xấp bùa màu vàng đưa cho Thẩm Mộc Bạch, "Mấy lá bùa này em đã vẽ từ trước." Cô thường vẽ sẵn để phòng trường hợp bất chắc.
Sau khi Thẩm Vĩnh Hưng xảy ra chuyện, cô đã vẽ thêm vài lá bùa,, tuy cô không thích Thẩm Vĩnh Hưng, nhưng ông ấy là ba của Thẩm Mộc Bạch và Thẩm Mộc Dương, cũng là con trai ruột của ông lão, chỉ cần ba người họ muốn cô giúp Thẩm Vĩnh Hưng, cô đều không từ chối.
Nếu Thẩm Vĩnh Hưng bị liệt khiến ba người bọn họ đau khổ, cô nguyện ý tặng cho ông ấy lá bùa để ông ấy khỏe lại.
Thẩm Mộc Bạch cầm lấy bỏ vào trong túi áo, ôm cô vào lòng, hôn lên trán của cô, "Cảm ơn Du Du.”
“Em chỉ tiện tay giúp đỡ, không cần cảm ơn.” Nguyễn Du Du ngẩng mặt lên hỏi: "Anh muốn cứu ông ta? "
Thẩm Mộc Bạch khẽ gật đầu, "Ừ, nhưng không phải miễn phí.
”
......!
Thẩm Mộc Dương tắm rửa sạch sẽ, lại biến thành một soái ca đẹp trai, tuy có hơi gầy, nhưng không còn dáng vẻ tiều tụy như lúc nãy.
Anh trai không hận anh ta, sau này anh ta có thể bên cạnh anh trai và ông nội, cuộc sống đã bị hủy hoại đột nhiên xuất hiện tia hy vọng.
Thẩm Mộc Dương phấn chấn tinh thần, anh ta vui vẻ đi xuống lầu, "Xin lỗi hai anh chị.
Em đã để anh chị chờ lâu.
Chúng ta đi thôi."
Ông lão cũng từ trong phòng đi ra, "Cho ông đi với.” Mặc dù Thẩm Vĩnh Hưng luôn làm chuyện khiến ông tức giận, nhưng dù sao cũng là con ruột của ông, hiện giờ đã bị liệt, trong lòng ông lão vẫn rất buồn, ông nhìn thoáng qua Nguyễn Du Du, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Nhắc mới nhớ, Thẩm Vĩnh Hưng chưa từng đối xử tốt với Nguyễn Du Du, thậm chí ngay lễ ra mắt ông ta còn không xuất hiện, điều này cũng thể hiện rõ quan điểm của Thẩm Vĩnh Hưng: Ông không hài lòng con dâu này.
Sau khi Nguyễn Du Du gả cho cháu trưởng, ngay cả buổi hôn lễ tử tế cũng chưa có.
Đầu tiên, vẽ bùa cứu ông, lại còn tặng cho ông lá bùa dưỡng thân, lần này cháu trưởng may mắn thoát khỏi cái ch3t, chắc chắn có liên quan lá bùa bình an của cậu nhóc.
Cô đã làm nhiều chuyện gì, Thẩm gia lại báo đáp cô quá ít, ông không yêu cầu cô làm gì thêm gì nữa.
Cho nên, mặc dù trong lòng ông lão vẫn hy vọng Nguyễn Du Du có thể cứu Thẩm Vĩnh Hưng, nhưng ông cảm thấy mình không tư cách để nhờ vả.
Thẩm Mộc Bạch đỡ lấy cánh tay ông lão, nhẹ nhàng nói: "Ông nội, cứ yên tâm, có Du Du ở đây, ba sẽ khỏe lại.
Không phải ngài thường nói, Du Du là may mắn của nhà chúng ta sao.”
Ánh mắt ông lão sáng rực lên, cảm động nhìn Nguyễn Du Du, "Đúng, Du Du là may mắn của Thẩm gia chúng ta,là tiểu phúc tinh của ông”
Nguyễn Du Du mím môi cười, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong lên biến thành hình mặt trăng lưỡi liềm, vẻ mặt có chút tự mãn.
Chỉ mình Thẩm Mộc Dương không hiểu bọn họ đang nói gì, đến bây giờ anh ta chuyện ông nội có thể xuất viện cùng anh trai may mắn thoát ch3t đều liên quan đến Nguyễn Du Du, nhưng anh ta gật đầu theo.
Thẩm Mộc Dương có cảm giác, từ khi chị dâu bước vào Thẩm gia, ông nội ngày càng vui vẻ, anh trai cũng cười nhiều hơn.
Mọi người cùng nhau đi đến bệnh viện.
Thẩm Vĩnh Hưng đang nằm ở trong phòng VIP, dù điều kiện ở đây tốt bao nhiêu cũng không thể khiến ông ta nguôi giận.
Ông ta là chủ tịch Thẩm thị, đi đến đâu mọi người cũng phải nghênh đón, ông ta chưa từng phải cúi đầu.
Bây giờ, ông ta nằm tr3n giường, ngay cả một ngón tay cũng không thể cử động được, không thể nói được, ngay cả giải quyết vấn đề s1nh lý không làm được phải để hộ lý ôm tới ôm lui.
Trong một đêm, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, tóc của Thẩm Vĩnh Hưng đã bạc trắng.
Trong lòng ông ta tức giận, nhưng không biểu lộ ra bên ngoài, chỉ nằm yên tr3n giường bệnh.
Nhìn những người trước mặt, Thẩm Vĩnh Hưng kích động vùng vẫy, ông ta không thể cử động được, cứ “ô ô a a”, nước mặt liên tục chảy ra.
Ông nội Thẩm đã lớn tuổi, nhìn thấy con trai vậy, trong lòng có chút đau lòng.
Thẩm Vĩnh Hưng nhìn ông lão chằm chằm, ánh mắt cầu xin, tuy ông ta không thể nói ra được, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý của ông ta: Cứu tôi!
Thực ra trong lòng Thẩm Vĩnh Hưng cũng biết được, dựa theo kỹ thuật y học hiện tại, ông ta không thể cứu được nữa, nhưng khi con người rơi vào đường cùng, vẫn luôn ôm một tia hy vọng, Thẩm gia có nhiều tiền như vậy, chắc chắn sẽ có cách.
Thẩm Mộc Bạch bảo y tá cùng hộ lý đi ra ngoài, đóng cửa lại, đi đến trước giường bệnh của Thẩm Vĩnh Hưng ngồi xuống, nhìn Thẩm Vĩnh Hưng già đi chỉ sau một đêm, anh từ tốn nói: "Ông có thể đứng dậy đi trở lại, thậm chí còn hồi phục hoàn toàn giống với người bình thường.”
Đôi mắt Thẩm Vĩnh Hưng léo lên tia vui vẻ, nếu có thể nói ra được, nhất định sẽ hét lớn.
Ông ta nhìn Thẩm Mộc Bạch chằm chằm, "Ô ô" vài tiếng.
Thẩm Mộc Dương trợn mắt lên nhìn Thẩm Mộc Bạch, anh ta không hiểu vì sao anh trai lại muốn lừa ba, rõ ràng căn bệnh này không thể điều trị được, thực ra hiện tại ba có nằm ở bệnh viện cũng chả có ích gì, phần lớn những người như vậy thường được về nhà chăm sóc.
Thẩm Mộc Bạch nói: "Nhưng mà, ông phải chuyển bộ toàn bộ số cổ phần của ông cho Mộc Dương.
Từ nay về sau, không còn liên quan đến Thẩm thị.
"
“Ô ô ô ——" Thẩm Vĩnh Hưng tức giận lườm Thẩm Mộc Bạch, mày có dám ra điều kiện với tao?! Con trai phải nghĩa vụ báo hiếu cha mẹ.
Nếu có cách thì phải nhanh tay giúp đỡ ông ta?!
Thẩm Mộc Bạch bật cười, bĩnh nói nói: "Cái gì cũng có cái giá của nó, cho dù tôi không nói ra, nhưng ông hẳn cũng biết rất rõ.
Dựa tình hình sức khỏe hiện tại của ông, đừng nói có thể đứng dậy đi lại được, nghe cả muốn nói chuyện cũng không được.
"
“Đúng rồi." Anh còn nói thêm: "Ông thử nghiệm hiệu quả trước, chờ đến khi cơ thể dần hồi phục việc chuyển nhượng cổ phần cũng không muộn." Dù sao bây giờ ông ta không thể ký tên, cũng không thể nói chuyện, nên không thể chuyển nhượng được cổ phần.
Thẩm Vĩnh Hưng cầu xin ông lão, ông ta đương nhiên muốn bình phục, nhưng nếu sau khi khôi phục chỉ có thể ở nhà tận hưởng tuổi già, ông ta không muốn.
Ông ta muốn đứng dậy, còn muốn oai phong lẫm liệt hồi trước, ông ta vị chủ tịch cao quý của Thẩm thị.
Ông lão hiểu được suy nghĩ của ông ta, thở dài nói: "Đừng có tham lam, bây giờ con có đứng dậy lại được đã là một kỳ tích.
Chấp nhận buông tay Thẩm thị đi, con nhìn bố đi, trước kia khi sức khỏe ba yếu đi không phải ba đã giao Thẩm thị cho con sao?”
Thẩm Mộc Bạch bật cười nói: "Đúng vậy, năm đó khi sức khỏe ông nội yếu đi không phải giao Thẩm thị cho ông sao, hiện giờ sức khỏe ông không được tốt, giao toàn bộ?"
Anh nhìn Thẩm Vĩnh Hưng bằng ánh mắt oán giận, "Được rồi, ông tự mình suy nghĩ kỹ đi.
Tôi đi thăm lão La cùng Lưu An trước.”
Anh dẫn Nguyễn Du Du rời đi trước.
Ông lão cùng Thẩm Mộc Dương ở lại đây.
Sau tất cả, ông lão vẫn cảm thấy thương đứa con trai mình, khẽ thở dài: "Con phải suy nghĩ thoáng ra.
Nếu vừa nãy Mộc Bạch không nói có điều trị khỏi bệnh cho con, bây giờ cô đang mong muốn điều gì, chỉ mong có bình phục trở lại.
Tại sao bây giờ có cách chữa khỏi bệnh? Con lại không chịu từ bỏ cổ phần.
Nghe ba, cổ phần chỉ vật ngoài thân.
Con nhìn ba bây giờ không phải rất thoải mái sao? Nếu tr3n đời này không còn cách để con đứng lên thêm một lần nữa, con không thể tiếp quản Thẩm thị được nữa? ”
Thẩm Mộc Dương giữ im lặng, anh nghĩ rằng anh trai đang lừa gạt ba, nhưng không phải anh trai nói chờ tình trạng sức khỏe ba tốt lên rồi mới bàn chuyện chuyển cổ phần.
Anh ta bối rối, chẳng lẽ tr3n đời này có thứ thuốc tiên có thể khiến sức khỏe ba hồi phục như lúc ban đầu?
Hơn nữa, ngay cả anh trai muốn lừa gạt ba, ông nội chắc chắn sẽ không nói giúp?
Một lúc sau, Thẩm Mộc Bạch sau khi thăm lão La và Lưu An xong, nắm tay Nguyễn Du Du quay về phòng.
Anh đứng trước giường bệnh của Thẩm Vĩnh Hưng, cúi đầu xuống nhìn ông ta, "Ông đã nghĩ kỹ chưa? Nếu ông chấp nhận điều kiện của tôi, hãy chớp mắt 2 lần.
”
Mặc dù trong lòng Thẩm Vĩnh Hưng không muốn, nhưng lời ông lão nói rất đúng, bây giờ đối với ông ta mà nói, điều quan trọng nhất chính hồi phục sức khỏe.
Với lại, Thẩm Mộc Bạch nói không tiến hành việc chuyển nhượng cổ phiếu ngay bây giờ, phải đợi tình hình sức khỏe ông ta tốt lên.
Thẩm Vĩnh Hưng khẽ chớp mắt hai cái.
Thẩm Mộc Bạch từ trong túi lôi ra một lá bùa màu vàng, các đường nét mặt tr3n được vẽ bằng chu sa.
Thẩm Mộc Dương trợn tròn mắt lên nhìn, chẳng lẽ thứ anh trai nói, chính là lá bùa này? Phương pháp này thật kỳ là?!
Nếu bây giờ Thẩm Vĩnh Hưng có thể động đậy, nhất định tức giận nhảy dựng lên, dựa theo tính cách trước kia ông ta, nhất định giơ tay lên tát Thẩm Mộc Bạch một cái.
Thẩm Mộc tiếc nuối, vuốt v3 lá bùa, đây chính là lá bùa do cô nhóc tự tay vẽ, nếu không phải Thẩm Vĩnh Hưng là cha của anh, nếu không phải vì số cổ phần trong tay ông ta, anh thực sự không muốn cho ông dùng.
"Ông đừng có lườm" Thẩm Mộc Bạch nhìn ra vẻ mặt khó chịu của Thẩm Vĩnh Hưng, "Ông có biết? Ông nội nhờ thứ này thuận lợi xuất viện.
Nó có tác dụng hay không, ông cứ thử đi rồi biết.
”
Anh tìm một cái chén nhỏ, đổ nước vào, lấy bật lửa từ trong túi, đốt bùa, để rơi vào trong chén.
Thẩm Mộc Bạch đưa chén cho Thẩm Mộc Dương, "Đi đút cho ba uống.”
Thẩm Mộc Dương trước kia đã từng chăm sóc ông lão, anh ta biết cách cho bệnh nhân uống nước.
Cầm bát lên, dùng thìa đút vào miệng Thẩm Vĩnh Hưng.
Thẩm Vĩnh Hưng có hơi nghi ngờ.
Nhưng ông ta biết, ông ta khá hiểu tính cách của Thẩm Mộc Bạch.
Anh chắc chắn sẽ không làm hại ông ta.
Ông lão nhất định không để Thẩm Mộc Bạch hại ông ta.
Lúc trước ông lão thực sự bị bệnh rất nặng, tất cả mọi người đều cho rằng ông lão không thể qua khỏi.
Nào ngờ, ông lão không chỉ thuận lợi xuất viện, sức khỏe ngày càng tốt hơn, nghe nói ông lão có thể đi bộ từ biệt thự đến tận chân núi, ngồi nghỉ một lúc có thể tự đi về.
Đây chính là một phép màu.
Nếu như Thẩm Mộc Bạch đã nói, ông lão khỏi bệnh nhờ sử dụng lá bùa này, chắc ông ta sẽ ổn thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Vĩnh Hưng dấy lên một tia hy vọng, ông ta cố gắng phối hợp với Thẩm Mộc Dương, nhanh chóng uống hết.
Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Thẩm Mộc Dương quay sang hỏi Thẩm Mộc Bạch: "Anh, lá bùa kia thực sự có tác dụng sao? "
Thẩm Mộc Bạch khẽ gật đầu, "Ừ.
Lần trước ông nhờ dùng lá bùa này mà khỏi bệnh.
Anh lần này có thể thoát khỏi cái ch3t, cũng nhờ lá bùa bình an đeo trước ng.ực.
Đúng không, không phải em cũng có một cái sao, nhớ phải mang theo bên người.
"
“À, em vẫn luôn đeo ở người." Thẩm Mộc Dương được ông lão dặn lúc nào đeo tr3n người, với lại miếng ngọc đó rất đẹp.
Nói xong, anh ta mới nhận ra: "Mẹ kiếp! Cái đó là do chị dâu làm! Anh, chẳng lẽ chị dâu——"
Thẩm Mộc Bạch vỗ vai anh ta, "Đừng có nói ra ngoài, Du Du không thích truyền chuyện này ra ngoài.
Chỉ cần người nhà chúng ta biết.”
Thẩm Mộc Dương trợn tròn mắt lên nhìn, anh cảm thấy chuyện này rất kỳ bí và khó tin, nhưng chắc anh trai và ông nội sẽ không lừa gạt anh ta.
"Đúng rồi.
Anh, hai ngày trước em bị cảm rất nặng, chị dâu đưa cho em một ly nước, có phải cũng thả bùa vào?" Thẩm Mộc Dương đột nhiên nhớ ra.
Thẩm Mộc Bạch khẽ gật đầu, "Đúng, đó là lý do vì sao em nhanh chóng hồi phục.
"
“Mẹ kiếp..." Thẩm Mộc Dương trợn tròn mắt há hốc mồm lên nhìn.
Thẩm Mộc Bạch cười nói: "Cả Triệu Húc Phong nữa, cũng được Du Du chữa khỏi bệnh, tuy nhiên bọn họ không muốn để cho người khác nghi ngờ Du Du, nên họ định ra nước ngoài một năm, để giả bộ Triệu Húc Phong từ từ hồi phục.”
“Anh Triệu đã khỏi bệnh rồi!” Thẩm Mộc Dương ngạc nhiên, anh ta biết rất rõ tình trạng sức khỏe của Triệu Húc Phong.
Chuyên gia trong nước và nước ngoài từng đến điều trị, cha mẹ Triệu cũng rất thương đứa con trai duy nhất này.
Cuối cùng thất vọng, đành phải từ bỏ điều trị.
Thẩm Mộc Bạch để ngón tay lên môi, "Suỵt, đừng nói cho ai biết chuyện này.”
“Vâng, em biết rồi." Thẩm Mộc Dương chưa kịp định thần lại, ngơ ngác gãi đầu, suy nghĩ một lúc, "Ba mẹ anh ấy chắc chắn sẽ rất vui đúng không?”
Thẩm Mộc Bạch bật cười nói: "Đúng vậy, chiếc xe Rolls-Royce của Du Du chính là do Triệu gia tặng.”
"À..." Thẩm Mộc Dương lúc này mới biết lúc trước mình hiểu lầm sâu sắc, còn tưởng rằng anh trai tiết kiệm tiền mua xe sang cho chị dâu, nào ngờ anh trai còn giàu hơn cả Thẩm thị, chiếc xe kia không phải do anh trai mua.
......!
Những người họ hàng quyết định bán cổ phần trong tay, bởi vì chủ tịch của Thẩm thị đã bị liệt, còn Thẩm Mộc Bạch không chịu tiếp nhận Thẩm thị, mấy ngày nay giá cổ phiếu giảm mạnh, họ sợ sẽ bị thua lỗ, nên vội vàng bán đi.
Đương nhiên, bọn họ vẫn muốn bán cho Thẩm Mộc Bạch, dù sao anh cũng có nhiều tiền như vậy, hơn nữa chắc chắn anh không muốn số cổ phiếu Thẩm thị bị tuồn ra ngoài, thật đáng tiếc, Thẩm Mộc Bạch căn bản không thèm để ý tới.
Những người họ hàng này đành phải bán số cổ phần cho người khác, ai cũng được, chỉ cần họ chịu mua là được.
Thẩm Mộc Bạch không lộ diện, sai thủ hạ lặng lẽ thu hồi số cổ phiếu lại, còn dặn họ không được nâng giá lên.
Trong quá trình phát triển của một doanh nghiệp, chắc chắn không tránh lúc gặp khó khăn.
Mấy người vừa nhìn thấy khó khăn liền định rút lui, chắc không trở thành nhân viên chủ chốt của doanh nghiệp, số cổ phiếu trong tay mấy người này, sớm muộn gì cũng sẽ bị chuyển cho người khác.
Thẩm Mộc Bạch muốn gom hết số cổ phiếu Thẩm Thị, dù sao cổ phần trong tay anh và Nguyễn Du Du cộng thêm Thẩm Vĩnh Hưng, vừa tròn 50% số cổ phiếu, dù sở hữu số cổ phần này trong tay vẫn sẽ gặp tình trạng nguy hiểm, bây giờ có thể mua lại cổ phiếu đúng là một cơ hội tốt.
Anh định đưa Thẩm Vĩnh Hưng về nhà, dù sao để ông ta bệnh viện cũng không thể điều trị được, ở nhà vừa có ông lão và hai anh em ở bên cạnh, lại còn được người hầu chăm sóc tận tình.
Nhưng Thẩm Vĩnh Hưng nhất quyết không chịu, trợn trừng mắt lên lườm anh, như kiểu anh định nhốt ông ta vào tù.
Thẩm Mộc Bạch cũng không ép, để ông ta tự quyết định.
Sức khỏe của Thẩm Vĩnh Hưng chuyển biến rất nhanh, chỉ trong mấy ngày, ngón tay và ngón chân của ông ta đều có thể cử động, cũng đã có thể nói chuyện, nhưng phải nghe thật kỹ mới hiểu được.
Bác sĩ kinh ngạc, Thẩm Vĩnh Hưng vừa mới phát bệnh, hiện tại đang trong thời gian không ổn định, không ngờ lại sức khỏe đột nhiên có tiến triển.
Thẩm Vĩnh Hưng gọi thư ký cùng quản gia trong nhà đến, làm thủ tục xuất viện cho ông ta, trở về nhà riêng.
Đương nhiên bây giờ Đường Bụi Phương không có nhà.
Mấy ngày Thẩm Mộc Dương vẫn đang ở chỗ anh trai.
Thẩm Vĩnh Hưng nhìn thấy Thẩm Mộc Dương liền nhớ chuyện Đường Bụi Phương hại mình thành ra bộ dáng này, nghĩ đến chuyện Thẩm Mộc Bạch đồng ý chữa bệnh cho ông ta vì muốn ông ta ép chuyển cổ phần cho Thẩm Mộc Dương.
Thẩm Vĩnh Hưng rất tức giận, hận lây sang cả Thẩm Mộc Dương.
Ngày nào hai anh em dành thời gian đi sang bên đây một chuyến, chủ yếu là đút bút cho Thẩm Vĩnh Hưng ăn.
Thi thoảng, ông lão và Nguyễn Du Du cũng đi theo.
Thẩm Mộc Dương đảm nhận công việc mớn nước cho Thẩm Vĩnh Hưng, nhưng sau khi Thẩm Vĩnh Hưng miễn cưỡng bày tỏ nguyện vọng của mình, liền không chịu Thẩm Mộc Dương đút, ông ta ậm ừ nói: "Để...!Bảo mẫu..."
Thẩm Mộc Bạch nhíu mày lại, "Chuyện lá bùa phải giữ bí mật, không thể để cho người khác biết.
Hoặc ông tự cầm lên uống, hoặc để Mộc Dương đút ông.”
Thẩm Vĩnh Hưng trừng mắt lườm anh, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mở miệng ra.
Sau khi rời khỏi nhà của Thẩm Vĩnh Hưng, Thẩm Mộc Dương lái xe, Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du ngồi ở ghế sau, lần này ông lão không đi theo.
Thẩm Mộc Dương lo lắng hỏi, "Anh, chị dâu.
Liệu ba đem chuyện chị dâu vẽ bùa truyền ra ngoài không?”
Nếu chị dâu muốn giữ kín bí mật, anh ta đương nhiên không dám đi nói lung tung.
Với lại, lúc trước chị dâu từng chữa khỏi bệnh cho ông nội, hồi tết chữa khỏi vết thương cho Triệu Húc Phong.
Nhưng chưa từng ai nhắc đến chuyện này, rõ ràng mọi người đều giữ kín bí mật rất tốt.
Nhưng Thẩm Vĩnh Hưng thì không chắc, ông ta thích nhất đi khoe khoang, thêm nữa, sẽ sử dụng khả năng vẽ bùa chị dâu đi làm việc thiện.
Thẩm Mộc Bạch hừ một tiếng, "Ông ta không biết đây là bùa do Du Du vẽ, chắc ông ta nghĩ bùa được mua được từ đền hoặc chùa." Anh còn biết, mấy ngày hôm nãy Thẩm Vĩnh Hưng cho tay sai đi đến các ngôi đền ở Yến Thành và các thành phố lân cận để hỏi mua bùa.
Ông ta bây giờ chắc chắn tích trữ rất nhiều bùa.
Nguyễn Du Du nhíu mày: "Này, Tiểu Bạch.
Em cảm thấy… ông khỏe hơn rất nhiều rồi.
"
Thẩm Mộc Bạch khẽ gật đầu, "Ừ, chờ một thời gian nữa, ông có thể ký tên sang nhượng cổ phần.
Chờ ông ta ký tên xong, chúng ta tiếp tục đưa bùa cho ông ta chữa bệnh." Anh vẫn phải đề phòng Thẩm Vĩnh Hưng, sợ sau khi chữa khỏi bệnh ông ta sẽ trở mặt.
"Không, em cảm thấy..." Nguyễn Du Du mím môi, cặp mặt đen nháy hiện lên sự do dự, "Bây giờ ông ta có thể ký tên được rồi.”
Thẩm Mộc Bạch đột nhiên trở nên cảnh giác, Thẩm Vĩnh Hưng rất có khả năng giả bộ mình có yếu, đến trốn tránh việc ký tên, lợi dụng bọn họ, để bọn họ chữa khỏi bệnh ông ra.
Chờ đến khi khỏi hẳn, sẽ trở mắt đá bọn anh đi.
Anh cẩn thận nhớ lại biểu hiện mấy ngày nay của Thẩm Vĩnh Hưng, hỏi: "Du Du, em nhìn thấy tay ông ta cử động? "Hai ngày trước, ngón tay Thẩm Vĩnh Hưng có thể cử động, miễn cưỡng vẫn có thể ký được tên
"Không, ông ta giấu tay dưới chăn, nên em không nhìn thấy." Nguyễn Du Du khẽ lắc đầu: "Nhưng tôi nghe thấy tiếng ông ta nói chuyện.
”
Cô dựa vào vai Thẩm Mộc Bạch, ngẩng đầu lên, "Trước khi chúng ta từ trong xe đi xuống chuẩn bị bước vào nhà, hình như ông ta đang nói chuyện với ai đó, nói có ngôi đền phía nam cách Yến Thành tầm khoảng 100km, phái người đi đến đó.
Khi nói chuyện, ông ta nói rất rõ ràng mạch lạc dứt khoát, hoàn toàn khác lúc ông ta nói chuyện với chúng ta."
Thẩm Mộc Dương đập vô lăng một cái, "Ông ta đang lừa gạt chúng ta!"
Thẩm Mộc lạnh lùng nói, "Nếu nói chuyện ngập ngừng là giả, tay của ông ta di chuyển được!" Anh biết tai của cô nhóc thính hơn người bình thường, bọn họ đỗ xe dưới sân,, mà phòng ngủ của Thẩm Vĩnh Hưng ở tầng ba, khoảng cách xa như vậy người bình thường không có khả năng nghe được, nhưng cô nhóc lại có thể nghe thấy.
Thẩm Mộc Dương tức giận hỏi: "Anh, phải làm sao bây giờ?”
Thực ra anh không muốn cổ phần của Thẩm Thị, dù sao trước kia Thẩm thị cũng do ba quản lý, nếu ba có thể khỏi chữa khỏi bệnh, ông ta muốn đến Thẩm thị làm việc tiếp điều đương nhiên.
Nhưng con người phải giữ lời hứa, và phải tuân thủ ước định.
Hơn nữa, anh trai làm tất cả điều này vì anh ta, bùa do đích thân chị dâu vẽ.
Thẩm Mộc bật cười, "Không sao đâu, chắc chắn ông ta vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Nếu không thì đã không cho người chạy đi mua bùa khắp nơi.”
Ngày hôm sau, ba người lại đến thăm Thẩm Vĩnh Hưng, nhưng lần này, bọn họ mang theo bản hợp đồng tới.
"Sau khi ký xong hợp đồng, tôi tiếp tục đưa bùa cho ông chữa bệnh tiếp." Thẩm Mộc Bạch đi thẳng vào vấn đề.
Thẩm Vĩnh Hưng nói mơ hồ: "Ngón tay…ba… không ký được..."
Thẩm Mộc Bạch kinh thường nói, "Đừng giả vờ, tôi biết ông nói chuyện trôi chảy rồi.
Tôi biết ông có thể ký tên được.
"
Thẩm Vĩnh Hưng có chút bất ngờ, ông ta nghĩ rằng bảo mẫu hoặc người nào đó đã phản bội lại ông ta, cung cấp tin tức cho Thẩm Mộc Bạch, tuy ông ta rất tức giận, nhưng cũng có vài phần đắc ý, "Ha ha, nếu bọn mày đã biết được sự.
Tao không cần giả vờ nữa.”
Thẩm Vĩnh Hưng vừa lên tiếng.
Đúng như những gì Nguyễn Du Du nói, ông ta nói chuyện rõ ràng mạch lạc.
Ông cố thò tay ra khỏi chăn bông, năm ngón tay đều cử động được, "Đúng là tao có thể ký được tiên.
Nhưng mà, tao không muốn ký.”
Ông ta nhìn hai anh em, Thẩm Mộc Dương vẻ mặt rất tức giận, còn Thẩm Mộc Bạch bình tĩnh, đôi mắt đen nháy sâu thẳm kia, không thể nhìn rõ suy nghĩ.
"Hừ, phận là con nghĩa vụ chữa bệnh cho cha mẹ, lại bày đặt ra điều kiện, chuyện này truyền ra ngoài người ta mắng chúng mày đồi bất hiệu! Mấy lá bùa mày chắc được mua từ ngôi đền nào đó.
Ha ha, tao sai người mang bùa đến đây.
Không có lá bùa mày đưa, tao vẫn có bình phục được."
Thẩm Mộc Bạch bật cười, "Bây giờ ông đã có thể nói chuyện được, ngón tay có thể cử động được.
Nhưng vẫn chưa nhấc tay lên, cũng chưa đứng dậy được, ngay cả ngồi không ngồi dậy được?”
Thẩm Vĩnh Hưng thay đổi nét mặt, im lặng.
- -----oOo------.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook