Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ
-
Chương 65
Đường Bụi Phương đứng yên tại chỗ.
Thẩm Vĩnh Hưng là người đầu tiên phản ứng, lao ra tát, khiến Đường Bụi Phương chao đảo ngã xuống giường bệnh của Thẩm Mộc Dương.
"Mày..." - Thẩm Vĩnh Hưng mặt đỏ bừng lên, ngón tay run rẩy - "Hóa ra chính là mày hại! Mày muốn giết con trai tao?”
Đường Bụi Phương lấy tay che mặt, tức giận trừng mắt lườm Thẩm Vĩnh Hưng.
Chuyện đã đến nước này, bà ta toi đời rồi, cảnh sát đứng ở cửa đã nghe thấy tất cả.
Thẩm Mộc Dương sẽ không che giấu cho bà ấy.
Mặc kệ lý do vì sao anh ta biết được kế hoạch bà ấy, nhất định khai báo với cảnh sát, còn cả hai tên hung thủ kia nữa, chắc chắn họ sẽ nhận ra bà ấy.
"Con trai của ông?" - Bà ấy mỉa mai - "Ngày trước, ông không bao giờ để tâm đến Thẩm Mộc Bạch.
Hiện tại, cậu ấy là chủ Dược Hoa, ông mới nhận cậu ấy là con trai của ông? Chẳng lẽ Mộc Dương không phải là con của ông à? Ông luôn coi Mộc Dương là người thừa kế, thế nào, hiện tại đã có Thẩm Mộc Bạch, nên ông sẽ vứt bỏ Mộc Dương, giống hệt cách ông từng đối xử với Thẩm Mộc Bạch sao? Muốn đánh thì đánh mắng thì mắng?”
Thẩm Vĩnh Hưng tức giận đến mức gân xanh tr3n trán nổi lên, ông ta định giơ tay lên muốn tát Đường Bụi Phương.
Lại bị Đường Bụi Phương đẩy, ông ta không đứng vững, lùi về phía sau mấy bước, đụng vào cửa.
Ông ta ôm ng.ực thở hổn hển - "Mày, đồ tiện nhân! Tao cho mày ăn sung mặc sướng, đây là cái cách mày trả ơn tao đó sao?! Cả hai đều là con trai của tao, tôi muốn đối xử tốt với ai là việc của tao! Không cần ai xen vào?! Người nào giỏi hơn thì tao chọn làm người thừa kế, không liên quan gì đến mày cả? Mày muốn giết Mộc Bạch sao, mày thật to to gan!”
Vị cảnh sát ngơ ngác đứng nhìn.
Cảnh sát tưởng rằng bốn người được đưa đến bệnh viện đều là nam, bởi vì họ đều đang bị thương, nên chưa vội lấy lời khai, chờ họ xử lý vết thương xong sẽ chạy đến hỏi.
Không ngờ rằng, kẻ chủ mưu cũng có mặt ở đây, thậm chí còn một người biết hết mọi chuyện!
Cảnh sát lặng lẽ lùi về phía sau 2 bước, lôi điện thoại gọi cứu viện đến.
Thẩm Mộc Bạch đã làm xong xét nghiệm, đang ngồi cạnh Nguyễn Du Du chờ nhận kết quả.
Vì chỗ họ ngồi rất gần phòng bệnh, nên họ nghe được cuộc cãi vã ở trong phòng.
Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mộc Bạch, lúc ở trong rừng cây ở gần đường cao tốc, anh đã nói để Thẩm Mộc Dương quyết định xem có nên báo cảnh sát hay không, lúc đó, anh đoán được kẻ chủ đứng phía sau chính là Đường Bụi Phương?
Thẩm Mộc Bạch đặt tay lên vai cô, ôm cô vào lòng.
Nguyễn Du Du nắm chặt tay cô, cô cảm thấy may mắn, may mắn Thẩm Mộc Bạch không dành nhiều tình cảm với Đường Bụi Phương và Thẩm Vĩnh Hưng, nếu không sau chuyện lần này anh nhất định sẽ buồn.
Cuộc cãi vã trong phòng bệnh vẫn tiếp tục, Thẩm Mộc Dương ngồi tr3n giường bệnh, cúi đầu xuống, không nhìn Thẩm Vĩnh Hưng, cũng không nhìn Đường Bụi Phương.
Đường Bụi Phương hừ một tiếng: "Tôi không giết cậu, chẳng lẽ đứng nhìn Mộc Dương của tôi lưu lạc giống với Thẩm Mộc Bạch trước kia sao? Tôi không thể Mộc Dương mang tiếng là tên phế vật? Sau này Mộc Dương của tôi chỉ dựa vào cổ phần sống qua ngày? Rõ ràng thằng bé xuất sắc như vậy! Tốt hơn ông rất nhiều!"
Bà ấy khinh thường nhìn Thẩm Vĩnh Hưng, "Suốt ngày ông chỉ biết đánh người này đến người khác, chửi kẻ kia phế vật mắng người này là kẻ ăn tàn phá hại.
Tôi thấy, người ăn hại nhất ở trong Thẩm gia chính ông! Nếu không phải sức khỏe ông lão không được tốt, ông nghĩ ông tiếp quản Thẩm thị? Ông so với Thẩm Mộc Bạch cùng Mộc Dương còn kém xa! Nếu ông lão không bị bệnh, chắc chắn giao Thẩm Thị cho cháu trai!”
Câu nói của Đường Bụi Phương chọc vào đúng nỗi đau của Thẩm Vĩnh Hưng, ông ta sớm nhận ra điều này.
Ông lão thực sự rất thiên vị Thẩm Mộc Bạch, rất khả năng bỏ qua ông ta, trực tiếp chọn Thẩm Mộc Bạch là người kế thừa Thẩm thị.
“Mày! Đồ tiện nhân!” Thẩm Vĩnh Hưng thở hổn hển, lại định nhào đến đánh Đường Bụi Phương.
Nếu là trước kia, Đường Bụi Phương nhất định sẽ tìm cách dỗ dành ông ta, sự cố gắng phấn đấu suốt 20 năm bà ấy, vẫn không thể đạt được thứ mà mình muốn.
Hiện tại Đường Bụi Phương chẳng có gì để mất, làm gì có chuyện ngồi im chờ bị đánh đập?
Hơn nữa, bây giờ trong lòng bà ấy đang rất tức giận muốn ph4t tiết, nếu không phải Thẩm Vĩnh Hưng đột nhiên nảy sinh ý định chuyển cổ phần cho Thẩm Mộc Bạch, bà ấy không mạo hiểm đi thuê sát thủ giết người.
Bà ấy dễ dàng né tránh cái tát của của Thẩm Vĩnh Hưng.
Đường Bụi Phương giữ gìn vóc dáng khá tốt, dù đã tuổi trung niên vóc dáng thon thả như hồi trẻ.
Nhưng Thẩm Vĩnh Hưng thì khác, cuộc sống giàu sang phú quý khiến cơ thể ông ta trở nên mập mạp, bụng còn lớn cả phụ nữ mang thai lúc 7 đến 8 tháng.
Cơ thể Thẩm Vĩnh Hưng không linh hoạt bằng Đường Bụi Phương, ông ta vớ hụt, đập vào góc bàn, đau đến mức ông ta nhe răng trợn mắt, nổi giận lôi đình.
Đường Bụi Phương liều mạng chạy đến cào lên mặt ông ta, đối với bà ấy mà nói, đây chỉ đòi lại công bằng cho suốt 20 năm qua.
Thẩm Vĩnh Hưng từ nhỏ đến lớn ăn sung mặc sướng, chưa từng bị mất mặt như vậy, tức giận mức mặt tối sầm lại, đưa tay lên bóp cổ Đường Bụi Phương.
Cảnh sát đứng ở cửa thấy tình hình có không ổn, vội vàng chạy đến can ngăn.
Đường Bụi Phương ngồi xuống, né tránh tay Thẩm Vĩnh Hưng, húc đầu vào bụng ông ta.
Thẩm Vĩnh Hưng đứng không vững, lùi về phía sau một bước.
Lần này không có đồ vật chắn phía sau chắn, ông ta ngã ngửa mặt lên trời, gáy đập xuống sàn nhà.
Thẩm Vĩnh Hưng ngất xỉu.
Đúng lúc này cảnh sát chạy đến, phòng bệnh dần trở nên hỗn loạn.
......!
Thuê sát thủ giết người, lại khiến nhiều người bị thương.
Lão La bị gãy mấy cái xương sườn, một trong những mảnh xương còn đâm vào cơ quan nội tạng.
Còn vết thương ở đầu của Lưu An rất nặng.
Và may Thẩm Mộc Bạch đã kịp dám bùa trị thương cho hai người và ngăn cản tình huống xảy ra.
Ngay cả bác sĩ cũng nói, hai người còn sống là một phép màu.
Những người khiến cho mọi người kinh ngạc chính là Thẩm Mộc Bạch, con xe rơi từ tr3n cao xuống, hai người ngồi phía trước đều bị trọng thương, anh chỉ bị thương ngoài da.
Bác sĩ lo lắng, sợ thiết bị công cụ bệnh viện bị hỏng, kêu anh đi kiểm tra lại 2 lần, và gọi đó kỳ tích.
Chỉ có mình Thẩm Mộc Bạch biết, đây không phải là điều may mắn, cũng không phải có phép màu, chính cô nhóc đã cứu mạng 3 người.
Lão La cùng Lưu An được cứu bởi lá bùa trị thương, còn anh, lá bùa bình an đeo trước ng.ực vỡ thành trăm mảnh.
Cổ tay và mắt cá chân của Thẩm Mộc Dương bị thương rất nặng, hơn nữa lúc đi anh ta chỉ mặc bộ đồ ngủ.
Dù đã vào mùa xuân, nhiệt độ Yến Thành vẫn rất thấp.
Cho dù có khỏe đến đâu cũng không chống chịu được, chưa kể nỗi đau trong lòng dày xéo, cuối cùng anh ta bị cảm.
Cho dù như thế nào, mấy người bị thương ở hiện trường, không ai bị nguy hiểm đến tính mạng.
Ngược lại, người đang trong tình trạng nguy kịch chính là Thẩm Vĩnh Hưng.
Thẩm Vĩnh Hưng không chịu giữ gìn sức khỏe, bụng còn to hơn phụ nữ mang thai, huyết áp cao, mỡ máu, lipit đều vượt qua tiêu chuẩn.
Lại còn bị Đường Bụi Phương đẩy ngã, đầu của ông ta đập xuống đất, dẫn đến tình trạng đột quỵ.
May mắn là đang ở trong bệnh viện, các bác sĩ tận tình cứu trợ, cuối cùng cứu được ông ấy, nhưng ông ấy không thể di chuyển.
Cơ thể bị bất động, hai chân không thể đứng dậy, tay không nhếch lên được, thậm chí còn không thể nói được, chỉ có ánh mắt là di chuyển.
......!
Mặc dù Thẩm Mộc Bạch bị thương nhẹ nhất, nhưng Nguyễn Du Du vẫn rất lo lắng.
Cô bảo Thẩm Mộc Bạch tìm lá bùa bình an đầu tiên cô khắc cho anh và mang nó ra đây, lại đốt thêm hai lá bùa trị thương, hòa vào nước, đút cho Thẩm Mộc Bạch uống.
Nguyễn Du Du xin nghỉ ba ngày, thứ tư thứ năm thứ sáu, cộng thêm 2 ngày cuối tuần, cô dành cả 5 ngày này để ở bên cạnh chăm sóc Thẩm Mộc Bạch, đề phòng cơ thể của anh xảy ra tình huống xấu.
Thẩm Mộc Bạch vừa buồn cười vừa cảm động.
Anh biết cô nhóc này rất coi trọng chuyện học hành, bây giờ vì lo lắng cho anh, cô quyết định xin nghỉ học.
Điều kì lạ hơn, vì cô không đi học, nên anh không được phép đi đến Dược Hoa.
Nhưng như vậy cũng tốt, bây giờ anh cũng chỉ muốn ở nhà.
Xảy ra chuyện như vậy, mẹ kế bị tống vào tù, còn ba ruột trở thành người thực vật, em trai suy sụp đến mức nhốt trong phòng không chịu ăn uống.
Ông nội tuy không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn đang rất khó chịu.
So với chuyện trong nhà, chuyện công ty không gấp.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Mộc Bạch định đi bệnh viện một chuyến, tuy rằng anh không thích Thẩm Vĩnh Hưng, nhưng tình huống của Thẩm Vĩnh Hưng hiện tại rất xấu, anh muốn đi đến đó xem thử, tiện thể đi thăm lão La và Lưu An.
Vừa định ra ngoài, chợt nghe thấy tiếng ồn ào.
Thẩm Mộc nhíu mày lại, anh nhận ra, những người đó đều là người nhà họ Trần.
Chú Đường Dì Thẩm là họ hàng của anh.
Tuy nhiên, bọn họ tìm đến lúc này, chắc chắn có ý đồ không tốt.
Hơi chục người xông vào phòng khách, Nguyễn Du Du đứng dậy, cô vẫn còn nhớ, những người này cô từng gặp trong buổi ra mắt.
"Này, chú nói Mộc Bạch ——" Người bước vào đầu tiên là chú của Thẩm Mộc Bạch, ông ta vừa định lên tiếng, nhìn thấy ông lão đang ngồi tr3n ghế sofa, nửa câu nói phía sau bị mắc kẹt trong cổ họng, sắc mặt thay đổi, "À, ông nội.
Ngài cũng ở đây.”
Ông nội Thẩm và Thẩm Mộc Dương sau khi Thẩm Mộc Bạch đi Nam Thành, quyết định đến đây ở mấy hôm với Nguyễn Du Du, ban đầu ông định đợi Thẩm Mộc Bạch quay về Yên Thành, ông quay về biệt thự ngoại cô mình, không ngờ rằng, trong nhà lại xảy ra chuyện lớn.
Mấy hôm nay, ông lão đều ở đây.
Ngay cả Thẩm Mộc Dương cũng đang ở đây, cha mẹ không ở nhà, một người thì ở sở cảnh sát, một người thì nằm bệnh viện.
Mấy ngày nay, anh ta vì chuyện này mà sinh bệnh, mấy ngày nay dọn đến đây ở.
Ông lão lạnh lùng nhìn từng người một, "Ngồi xuống đi.”
Chú Đường do dự ngồi xuống ghế sofa, ngày hôm nay ông ta đi đến đây đương nhiên vì có chuyện muốn nói.
Dù Thẩm Mộc Bạch có năng lực xuất chúng tới đâu, ông ta trưởng bối, có thể mượn danh trưởng bối nói vài câu, nhưng ông nội Thẩm ở đây, ông ta không dám nói những lời đó ra.
Mợ Thẩm lặng lẽ ra hiệu cho chú họ.
"Khụ khụ." Chú Đường ho nhẹ hai tiếng, "Ông nội, Mộc Bạch, hôm nay tôi đại diện mọi người tới đây.
Vì vậy, tôi xin phép nói trước.
Dựa vào quan hệ họ hàng, chúng ta là người thân thiết nhất.
Cho dù anh em cũng phải tính toán rõ ràng với nhau, mọi người thấy đúng không? "
Thẩm Mộc Bạch nhếch khóe môi lên, cười như không cười, dựa vào ghế sofa, hai chân vắt chéo lên nhau, "Chú Đường, thế chú định tính thế nào? -
Thẩm Mộc Dương nghe thấy tiếng động, từ lầu đi xuống, chỉ mới hai ngày trôi qua, anh ta tùy tụy gầy đi rất nhiều.
Chàng trai khôi ngô tuấn tú ngày nào, giờ hốc há râu ria lùm xùm, nhìn bộ dạng rất thê thảm.
Anh ta im lặng, đi đến ngồi bên cạnh Thẩm Mộc Bạch ngồi xuống, mặc dù trong lòng đau khổ, xấu hổ, nhưng khi người tìm đến, anh ta đứng về phía anh trai của mình
Chú họ ngạc nhiên nhìn Thẩm Mộc Dương, ông ta tưởng hai anh em nhà này đã sớm trở mặt với nhau.
Dù sao Đường Bụi Phương muốn giết Thẩm Mộc Bạch, cũng vì muốn đấu tranh lợi ích cho Thẩm Mộc Dương.
Thẩm Mộc Dương cũng ở đây.
Nhìn thế nào, cũng cảm thấy hai anh em nhà này rất ăn ý?
Nhưng nhất định phải bảo vệ lợi ích của mình.
Chú họ lên tiếng: "Ông nội, không phải con muốn nguyền rủa anh họ.
Tình trạng anh ấy rất nguy kịch, hiện tại đã liệt nửa người.
Sau này, không biết có đứng dậy được không.
Thẩm thị… chúng ta cần phải suy xét lại?” Ông ta nhìn những người đi cùng, "Những người này dù ít dù nhiều họ nắm trong tay cổ phần Thẩm thị.
Họ có quyết tham gia vào kế hoạch phát triển Thẩm thị.
Anh họ đã ngã xuống, tương lai của Thẩm thị sẽ ra sao, chúng ta cần phải thương lượng lại.”
Thẩm Mộc Bạch khẽ gật đầu, "Mọi người cứ nói thẳng ra đi.
"
Chú Đường nói: "Cháu xem, con trai thường kế thừa sự nghiệp cha.
Nếu anh họ không thể tiếp tục, vậy cứ để Mộc Bạch tiếp quản Thẩm thị?”
Những người đi theo khẽ gật đầu, đây là mục đích chính hôm nay bọn họ đi đến đây.
Mọi người đều biết rõ năng lực của Thẩm Mộc Bạch.
Anh tay trắng tự tay gây dựng Dược Hoa, chắc chắn tương lai sẽ rất sáng lạn.
Mà bọn họ, những người nắm giữ cổ phần Thẩm Thị, từ chó lên voi.
Thật tệ, điều ước bọn họ không thành sự thật.
Thẩm Mộc Bạch khẽ lắc đầu, "Cháu bận xử lý công việc của Dược Hoa, không thể quản xuyến thêm công việc ở Thẩm Thị.
Cháu không nhúng tay vào chuyện công việc ở Thẩm thị.
"
“Chuyện này——" Chú Đường vẻ mặt khổ sở, "Mộc Bạch, cháu hãy thử suy nghĩ lại? Dược Hoa là tâm huyết của cháu, bọn chú đương nhiên không dám bảo cháu từ bỏ Dược Hoa, về tiếp quản Thẩm thị.
Nhưng cháu làm việc ở hai nơi.
Dù sao Thẩm thị chính là nền móng gia tộc Thẩm chúng ta.”
Thẩm Mộc Bạch bình tĩnh nói: "Chuyện này cháu đã suy nghĩ kỹ rồi, cháu sẽ không thay đổi quyết định.”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu rất kiên định, vừa nghe liền biết không thể xoay chuyển được, mười mấy người ở đây đều rất thất vọng.
Mục tiêu chính thất bại, chú họ lập tức chuyển sang mục tiêu thứ hai, "Anh họ bây giờ không thể tiếp quản được Thẩm thị.
Mộc Bạch, cháu cũng không tiếp nhận.
Nhưng Thẩm thị phải có người tiếp quản, không thể cứ để mặc như vậy? "
Thẩm Mộc Bạch vỗ vai em trai, "Trước kia, Mộc Dương đã đi đến Thẩm thị làm việc.
Năng lực của cậu ấy mọi người thấy rõ, Mộc Dương sẽ tiếp quản và thừa kế Thẩm thị.”
Thẩm Mộc Dương vừa định lên tiếng, chính anh ta không rõ mình muốn nói gì, nên nhắm mắt lại.
Anh ta không còn mặt mũi để tiếp quản Thẩm Thị.
Nhưng bây giờ anh đối đầu với những người này, anh ta không thể phản bác lại anh trai vào lúc này.
Đợi khi mọi người đi hết, anh ta nói chuyện riêng anh trai.
“Làm sao có thể như vậy được!” Thím họ hét toáng lên, "Mộc Dương bây giờ còn chưa cả tốt nghiệp đại học, làm sao có thể tự gánh máng một công ty lớn?! Thẩm thị không phải trò đùa của các cháu, lúc trước có thể cậu ấy thể hiện rất tốt.
Nhưng đó nhờ sự trợ giúp anh họ! Để một cậu nhóc tiếp quản Thẩm thị, chúng tôi không ý! "
“Đúng vậy đúng vậy." Mọi người nhao nhao nói theo.
Chú Đường ho một tiếng, mọi người im lặng.
Đường thúc nói: "Mộc Bạch, nếu cháu không muốn tiếp quản Thẩm thị, Mộc Dương còn quá nhỏ tuổi mọi người không tin tưởng cậu ấy.
Vậy để chú gánh vác thay trách nhiệm này.”
Ông nội Thẩm đặt chén trà trong tay xuống, nhìn ông ta, chú Đường có chút sợ hãi, nhưng vì lợi ích của bản thân, ông ta ngồi thẳng lưng lên.
Thẩm Mộc Dương vừa định lên tiếng, đã bị Thẩm Mộc Bạch giữ lại.
Thẩm Mộc Bạch bật cười nói: "Cháu không đồng ý.
Ba cháu người nắm giữ số cổ phần nhiều nhất trong Thẩm thị.
Ngay cả ông ấy không thể tiếp quản được, vẫn còn có Mộc Dương ở đây.
Những người đừng hòng tiếp quản Thẩm thị.
"
"Cháu——" Thấy tất cả mục tiêu đều thất bại, chú Đường tức giận hét lên, "Mộc Bạch, cháu thực sự quá vô lý!”
Thẩm Mộc Bạch mỉm cười, không nói gì
Thím họ bĩu môi, "Mộc Bạch, cháu có biết mấy ngày hôm nay giá cổ phiếu Thẩm thị đang giảm mạnh? Tất cả mọi người đều không còn quan tâm đến Thẩm Thị.
Bọn thím nắm cổ phần trong tay mỗi năm chia lợi nhuận.
Lại còn người nhà, nếu như Thẩm thị không mang lợi ích mà bọn thím mong muốn.
Vậy bọn thím đành phải bán số cổ phần đi vậy!”
Nói đến đây, Thẩm thị là công ty của cả gia tốc.
Những người nắm giữa số cổ phần Thẩm thị đều là người nhà họ Thẩm, nếu bán số cổ phần cho người ngoài, Thẩm thị trở nên hỗn loạn, chỉ cần có tiền có mua cổ phần Thẩm thị, nhỡ vào trong tay đối thủ, tình hình trở nên phức tạp.
Ngay cả sắc mặt của ông lão cũng thay đổi, chú Đường và thím họ quay sang nhìn nhau: Còn có hy vọng!
Ông lão chắc chắn không muốn bọn họ bán cổ phần đi, hoặc đáp ứng yêu cầu bọn họ, hoặc mua lại giá cao.
Giống như lời thím họ nói, bọn họ làm vậy chỉ vì lợi ích, nếu tình hình ngày càng nghiêm trọng, bọn họ buộc bán cổ phiếu đi, để lấy lại vốn.
Nếu như Thẩm thị bị phá sản, cổ phần trong tay bọn họ không còn giá trị.
Nếu cứ cắn răng giữ chặt lấy cổ phiếu, bọn họ không tin tưởng Thẩm Mộc Dương, tương lai Thẩm thị sẽ không có hy vọng, lợi nhuận không đạt cao, họ còn giữ lại cổ phần làm gì.
Bên cạnh đó, đầu năm này, anh em trong dòng họ chẳng có ý nghĩa gì cả, có tiền, có thể đi đầu tư ở nhiều nơi, không treo mình tr3n thân cây của Thẩm thị, nếu tình hình không ổn, lựa chọn cách bán cổ phần đi là cách tốt nhất.
Thẩm Mộc Bạch khẽ cười, "Cổ phần, ở trong tay ai thì đều được Thẩm thị chia lợi ích, ở trong tay của chú Đường hay ở trong tay người ngoài có khác gì nhau, chú muốn bán thì cứ việc bán.
"
Mọi người thở dài thất vọng.
Bọn họ đi đến, vì muốn Thẩm Mộc Bạch tiếp quản Trầm thị, mang mọi người cùng nhau phát đạt, nhưng anh không chịu.
Hoặc là để cho chú Đường tiếp quản cũng được, nhưng Thẩm Mộc Bạch không đồng ý.
Cho dù bán cổ phần, bọn họ cũng hy vọng Thẩm Mộc Bạch luyến tiếc số cổ phần Thẩm thị bị bán ngoài nên sẽ mua lại giá cao, nhưng anh không quan tâm đến điều này!
Ông lão cùng Thẩm Mộc Dương đều quay sang nhìn Thẩm Mộc Bạch, cuối cùng quyết định giữ im lặng
Bây giờ, Thẩm Mộc Bạch chính là trụ cột trong nhà, anh tự có quyết định.
Với lại, từ trước đến này Thẩm Mộc Bạch luôn biết mình nên làm gì, bọn họ không cần phải lo lắng điều đó.
Mọi người cố ngồi xuống thuyết phục, Thẩm Mộc không hề lay chuyển, mọi người thất vọng rời đi.
Ông lão đi về phòng nghỉ ngơi, mấy ngày nay trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện, cháu trai trưởng suýt chút nữa bị hại ch3t, con dâu là hung thủ, con trai lại bị đột quỵ, ông bị đả kích không hề nhỏ, có thể nhìn thấy ông lão gầy hơn trước rất nhiều.
Thẩm Mộc Dương nhìn Thẩm Mộc Bạch, thấp giọng nói: "Anh, em...!Em muốn ra nước ngoài.
"
Thẩm Mộc Bạch không hề bất ngờ trước quyết định của anh ta, "Nếu quyết định đi du học, em đã có dự định gì chưa?"
“Muốn học lên cao học."
Thẩm Mộc Bạch đặt tay lên vai anh ta, "Vậy để anh giới thiệu cho em mấy trường đại học tốt, các giáo sư hồi trước dạy anh đều là người tài năng.
Anh giới thiệu cho em làm quen.
”
“......!Cám ơn anh.
"Thẩm Mộc Dương cúi đầu, xấu hổ không dám nhìn Thẩm Mộc Bạch.
"Tuy nhiên… em đừng đi vội, được không? Thẩm Mộc Bạch nói: "Hiện tại tình hình trong nhà em cũng biết rõ, không bàn đến sức khỏe của ba, mấy ngày nay sức khỏe ông nội đã yếu đi.
Em nên ở lại nước thêm một thời gian, anh rất cần em.
"
Đôi mắt của Thẩm Mộc Dương sáng rực lên, "Được,em ở lại nước thêm một thời gian.”
Anh ta không ngờ rằng trải qua chuyện lần này, anh trai vẫn đối xử tốt với mình, không trách móc.
Trong lòng Thẩm Mộc Dương rất chua xót.
Thẩm Mộc Bạch vỗ vai anh ta, "Mộc Dương, anh không phản đối em chuyện đi du học.
Em đưa ra bất kỳ quyết định, anh sẽ ở bên cạnh ủng hộ em.
Nhưng anh mong em hãy suy nghĩ lại.”
Hắn quay sang nhìn Nguyễn Du Du đang ngồi bên cạnh, im lặng nghe bọn họ nói chuyện, nói tiếp: "Thẩm thị là tài sản của cả gia tộc chúng ta, cũng là tâm huyết và bao nhiêu năm công sức của ông.
Vì ông nội, chúng ta không thể đứng nhìn Thẩm thị bị phá sản.
"
Thẩm Mộc Dương khẽ gật đầu, "Nhưng là em..."
Thẩm Mộc Bạch nói: "Ba sở hữu 40% số cổ phần, trong tay của anh và Du Du cũng có 10% cổ phần, cộng lại vừa 50% số cổ phần.
Nếu bây giờ chú Đường có ý định thu mua lại số cổ phần.
Nếu số cổ phần của họ cũng là 50%, họ sẽ là đối thủ ngang hàng với chúng ta.
Lúc đó không thể chắc chắn rằng ai chính là người tiếp quản Thẩm thị.
"
"Phải làm sao bây giờ?!" Dù sao cũng từng cố gắng phấn đầu và dành tình cảm cho Thẩm thị.
Thẩm Mộc Dương sau khi nghe xong liền tức giận.
Thẩm Mộc Bạch nói: "Số cổ phẩn trong tay mấy người kia, thực ra anh sớm mua lại, dù không thể mua lại hết toàn bộ.
Ít nhất trong số cổ phẩn trong tay anh em mình đã vượt quá 50%.
Lúc trước không có cơ hội, bây giờ cơ hội đã đến."
Thẩm Mộc Dương cặp mắt đào hoa mở to lên, phấn khích nói: "Cho nên, vừa nãy anh cố tình không đồng ý yêu cầu của bọn họ, vì muốn bọn họ bán số cổ phần đó đi? Sau đó, anh mua lại số cổ phần về tiếp quản Thẩm thị?"
Thẩm Mộc Bạch khẽ lắc đầu một cái, "Không, anh không muốn vất vả.
Một mình Dược Hoa là đủ rồi.
Anh muốn dành thời gian Du Du và đứa trẻ.
"
Thẩm Mộc Dương cùng Nguyễn Du Du đều bất ngờ, đứa trẻ ở đâu ra? Thẩm Mộc Dương nhìn bụng của Nguyễn Du Du mấy lần, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, "Chẳng lẽ chị dâu-- "
"Không phải!" Nguyễn Du Du ngay lập tức lập tức cắt ngang lời nói của anh ta.
Thẩm Mộc Bạch bật cười nói: "Bây giờ chưa có, tương lai sẽ có.
Cho nên, Mộc Dương, anh muốn em tiếp quản Thẩm thị.
"
Thẩm Mộc Dương ngập ngừng nói: " Anh.
Em không đủ tự tin, em không đủ… tư cách..."
"Không đem lỗi sai của người khác đổ lên đầu mình!" Thẩm Mộc Bạch nét mặt nghiêm túc: "Bà ấy là bà ấy, em là em.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn làm em trai của anh!"
“Anh..." Thẩm Mộc Dương lẩm bẩm nói, khóe mặt đỏ rực lên.
Thẩm Mộc Bạch vòng tay ra ôm vai anh ta, "Trong tay ba còn đang giữ 40% cổ phần, chúng ta tìm cách chuyển sang cho em.
Số cổ phần mua lại từ tay mấy người họ hàng cũng đều chuyển cho em, đến lúc đó em chính cổ đông lớn nhất của Thẩm thị, trong tay mấy người kia chỉ chút cổ phần, ai dám nghi ngờ em? Với lại, em dùng thực lực chứng minh cho mọi người thấy.
Nên em phải tự tin lên!"
Nguyễn Du Du nói chen vào: "Trong tay em cũng có 5%, em sẽ chuyển cho Mộc Dương.”
Thẩm Mộc Bạch khẽ lắc đầu, "Không cần, việc thu mua cổ phiếu chính thức diễn ra, theo suy đoán của anh sẽ có tầm khoảng 70 đến 80% cổ phần.
Cổ phần Du Du là quà ông nội, của anh cũng vậy, 10% đó mong muốn ông nội, nên bọn anh sẽ không chuyển cho em."
Anh bật cười, cuối cùng em trai lấy lại được sự tự tin, "Đến lúc đó, em chắc chắn sẽ là cổ đông lớn nhất.
Anh đứng sau hỗ trợ, em cứ thoải mái sáng tạo.
Thẩm thị ở trong tay em chắc chắn sẽ lên một tầm cao mới."
Nguyễn Du Du khẽ chớp mắt, "Vừa nãy chính anh nói sẽ không nhúng tay vào chuyển Thẩm thị.
"
Thẩm Mộc Bạch bật cười nói: "Đúng vậy, anh giúp em trai mình.
"
Thẩm Mộc Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa mừng vừa hoảng sợ, "Anh!"
- -----oOo------.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook