Edit: Vincent
Beta: Laune
Nhìn Nguyễn Du Du lần lượt mở tất cả túi ra, mặt chủ nhiệm Hoàng càng ngày càng trắng bệch, nghe giọng nói mềm mại của cô hỏi "Chủ nhiệm Hoàng thấy hài lòng chưa", chủ nhiệm Hoàng đột nhiên ý thức được, không biết bắt đầu từ khi nào, cô gái xinh đẹp mềm mại trước mắt đã ép cô ta đến bước này.
Dáng vẻ kiêu ngạo lúc đầu đã biến mất, trên trán cô ta mồ hôi nhễ nhại, hướng ánh mắt cầu cứu về phía hiệu trưởng.
Hiệu trưởng rất không vui vì chủ nhiệm Hoàng không có việc gì làm tự gây ra rắc rối như vậy, nhưng dù sao cũng là cấp dưới của mình, ông ta cũng không hy vọng nhà trường phải công khai xin lỗi, đồng thời liếc mắt với mấy nữ giảng viên đang trợn tròn mắt đứng hóng chuyện.
Một giảng viên lớn tuổi hiểu được ý tứ của hiệu trưởng, cô ta thật lòng không muốn dính vào phiền toái này.

Vừa rồi nhìn chủ nhiệm Hoàng ra vẻ cao cao tại thượng, cô còn tưởng rằng chủ nhiệm Hoàng đã nắm được bằng chứng gian lận của cô sinh viên này, gọi bọn họ đến đây chỉ là giống như mèo vờn chuột chậm rãi trêu chọc cô sinh viên trước mặt, không lấy chứng cứ ra nhưng không ngờ mọi việc lại trái ngược hoàn toàn.

Chủ nhiệm Hoàng thật sự chỉ là nghe người khác tố cáo liền làm ra chuyện như này.
Tuy nhiên, hiệu trưởng không thể coi như mọi chuyện chưa xảy ra, nữ giảng viên đành gượng cười: "Ai da, hiểu lầm được giải quyết thực sự là quá tốt, bạn học này không gian lận, đây là một điều tốt, tí nữa làm lại bài thi là được, kỳ thi cuối kỳ này sẽ kết thúc tốt đẹp, bạn học này được nghỉ đông và đón một năm mới tốt lành."
"Quá tốt, kết thúc, hết rồi sao?" Thẩm Mộc Bạch gằn từng chữ lặp lại lời nói của cô giảng viên kia, trong con ngươi đen hiện lên một tia châm chọc, "A.

"
Nữ giảng viên trong lòng nhảy dựng lên, người đàn ông này vừa nhìn liền biết không thể dây vào, cho dù hiệu trưởng đã ra hiệu lần nữa, cô ta cũng không dám đáp lại.
Nguyễn Du Du lắc đầu: "Còn chưa kết thúc, thỏa thuận giữa em và chủ nhiệm Hoàng còn chưa hoàn thành, cô nói xem đúng không, chủ nhiệm Hoàng?"
Chủ nhiệm Hoàng cố gắng nặn ra nụ cười nhưng khóe miệng giật giật hai cái không cười nổi nữa, cô ta không muốn mất đi công việc của mình, trưởng khoa – một chức vụ nhàn hạ và lương cũng cao, không thể bởi vì một chuyện nhỏ như vậy mà từ bỏ.
"Thỏa thuận? Đêm qua cô ngủ không được, hôm nay đau đầu dữ dội, không nhớ thỏa thuận nào cả."
Nữ giáo viên trẻ không thể khống chế được cảm xúc của mình, kinh ngạc nhìn chủ nhiệm Hoàng, nói như vậy cũng được sao? Giả vờ nói ngủ không được để cho qua chuyện này sao?
Chuyện này nghe vô lý nhưng không chừng thật sự có thể qua được, mấy giảng viên ở đây khẳng định sẽ không vạch trần chủ nhiệm Hoàng, rất có thể sẽ nói bạn nữ sinh kia nghe lầm.

Ví dụ như bản thân cô, nếu hiệu trưởng hỏi chuyện "có thỏa thuận hay không", cô chắc chắn sẽ nói mình không nghe thấy gì.
"Không nhớ rõ cũng không sao nha, em nhớ là được rồi." Nguyễn Du Du cười tủm tỉm mở khóa điện thoại, ấn vài cái, trong điện thoại truyền ra cuộc đối thoại vừa rồi của mấy người bọn họ, trong đó có chủ nhiệm Hoàng nói rất dứt khoát: "Tôi chưa bao giờ nói đùa ở trường".
Trong đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch hiện lên ý cười, tiểu cô nương của anh thật sự là thông minh, thậm chí còn có thể dụ dỗ đối phương nói để ghi âm lại.
"Nhân tiện." Nguyễn Du Du giơ điện thoại lên: "Em mới bật máy khi bị đưa ra khỏi phòng thi, trước khi thi em đã tắt máy và mang lên trên bàn giáo viên, các bạn cùng lớp và giám thị coi thi có thể làm chứng cho em, đúng rồi, bọn họ cũng nghe được chủ nhiệm Hoàng nói muốn công khai xin lỗi và từ chức, hiệu trưởng nếu không ngại phiền phức, có thể hỏi thêm vài bạn học."
Hiệu trưởng vẻ mặt bất lực, ông ta không cần hỏi ai, chính giám thị coi thi đã nói cho ông biết chuyện này nên ông ta mới tới, không nghĩ tới đến quá muộn, sự tình đã không cách nào cứu chữa.
"Được rồi" Hiệu trưởng là một người rất quyết đoán, quả thật mấy năm nay chủ nhiệm Hoàng rất quá đáng, chỉ là không có sinh viên nào mạnh dạn quyết liệt như Nguyễn Du Du, dám đối nghịch, còn yêu cầu xin lỗi và từ chức.

Nếu mọi chuyện đã không thể cứu vãn được, ông ta lập tức quyết định: "Nếu chủ nhiệm Hoàng đã thỏa thuận với sinh viên này, vậy thì dựa theo thỏa thuận mà làm."
"Hiệu, hiệu trưởng?!" Chủ nhiệm Hoàng sợ ngây người, mặc dù là kết quả trong dự liệu nhưng khi nó thực sự diễn ra cô ta vẫn không thể chịu nổi, sắc mặt cô trắng bệch, thanh âm cũng không sắc bén như trước: "Hiệu trưởng, tôi đã bị lừa, chuyện này đúng là tôi làm sai, nhưng còn chưa đến mức phải từ chức đúng không? Hiệu trưởng, hãy cho tôi thêm một cơ hội, được không?"
Hiệu trưởng nhìn Nguyễn Du Du và Thẩm Mộc Bạch, không nói gì.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Thẩm Mộc Bạch dừng trên áo lông của Nguyễn Du Du, giúp cô sửa sang lại cổ áo, lúc này mới nhìn thoáng qua hiệu trưởng, chậm rãi mở miệng: "Bị lừa? Cũng đúng, người đã tố cáo với cô cũng gọi đến đây đi.

Chỉ là, bất kể như thế nào, thỏa thuận vẫn phải tuân thủ, Chủ nhiệm Hoàng."
Sinh viên và phụ huynh không chịu cho qua, hiệu trưởng cũng không giúp đỡ, chủ nhiệm Hoàng biết lần này mình khó mà vượt qua kiếp nạn này, hận không thể xé xác Tào Toàn.


Cô ta nghiến răng, thịt trên má bởi vì dùng sức mà bị căng chặt: "Người tố cáo với tôi là phó chủ tịch hội sinh viên, sinh viên năm hai Tào Toàn."
Mấy nữ giảng viên trong lòng hiểu rõ, trách không được, phó chủ tịch hội học sinh, sinh viên đấy các cô đều biết, đó là một nam sinh rất tích cực, thành tích học tập tốt, gia thế cũng không tệ lại lễ phép nhiệt tình.

Người như vậy đến tố cáo, nếu là các cô cũng sẽ tin tưởng sinh viên đó.
......
Tào Toàn thi xong, anh ta đã mua một bó hoa ngoài cổng trường, đặt ở vị trí ghế lái phụ, chuẩn bị thổ lộ với Chu Dung Dung.
Khi Chu Dung Dung vừa mới vào Đại học Yến Thành liền trở thành hoa khôi mới, Tào Toàn bắt đầu đuổi theo cô.

Nhưng sau khi tiếp xúc vài lần, anh ta nhận ra mình chẳng còn chút hy vọng nào.
Chu Dung Dung mắt nhìn rất cao, bởi vì gia thế cùng ngoại hình đều không tệ, thứ cô muốn chính là những người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt.

Mà gia thế của Tào gia và Chu gia cũng tương đương nhau, anh không phải đối tượng lý tưởng của Chu Dung Dung, cô ta hưởng thụ cảm giác khi được người khác theo đuổi, nhưng cô ta đều giả ngu, khiến anh không biết cô ta có ý với anh không.
Lần này Chu gia gặp phải biến cố, đối với Tào Toàn mà nói lại là một cơ hội tốt.
Anh ta không ngại Chu Dung Dung lúc gần lúc xa như xưa, con gái mà, bộ dáng xinh đẹp là được, có chút cẩn thận cũng không tính là tật xấu gì, loại hoa khôi trường như Chu Dung Dung, hư vinh một chút cũng là bình thường.
Chu gia gặp phải biến cố, Chu Dung Dung cũng nhờ anh ta giúp đỡ, muốn Tào gia ra tay.

Đáng tiếc Tào Toàn còn chưa tham dự sự nghiệp trong nhà, muốn giúp Chu gia vượt qua cửa ải khó khăn, vậy phải có một khoản tiền lớn, anh ta không có khả năng lấy được tiền từ bố mẹ.

Hơn nữa, ai biết Chu gia thực sự gặp chuyện gì, đột nhiên liền suy sụp, giống như Trần gia lúc trước vậy vậy.
Bạn thân của Chu Dung Dung là Trần Mai hiện tại chỉ là một học sinh bình thường, mỗi ngày chỉ dám đi ăn các căng tin của trường, trước kia người này ngay cả thức ăn trong mấy nhà hàng cũng kén chọn, hiện tại tốt rồi, nhà hàng cũng không đi nổi, quần áo trên người vừa nhìn đã biết là đồ cũ, chắc đã lâu chưa mua đồ mới.
Trường hợp xấu nhất là Chu gia rơi vào hoàn cảnh giống Trần gia, vậy tiền anh ta cho Chu gia mượn nhất định sẽ không lấy lại được.

Cho nên, Tào Toàn không mở miệng xin tiền bố mẹ, thậm chí anh ta có không ít tiền riêng nhưng cũng nói dối Chu Dung Dung là không có.
Vì thế, nhiều ngày nay Chu Dung Dung không để ý tới anh ta.
Tào Toàn một chút cũng không vội, thấy Chu gia càng ngày càng nghèo túng, khách sạn đã bị bán đi với giá bèo bọt, chắc tiền trong tay vẫn không đủ chống đỡ, bắt đầu bán thêm hai căn biệt thự của Chu gia ở ngoại ô, ngay cả biệt thự đang ở cũng đã đang rao bán, hiển nhiên lần này Chu gia không qua được.
Anh chỉ chờ Chu gia phá sản, Chu Dung Dung thê thảm, nghèo túng giống như Trần Mai, liền vươn tay giúp đỡ cô, đến lúc đó, anh ta ngược lại muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai mới là người chiến thắng, rốt cuộc là ai thắng ai?
Không ngờ tới, trước khi Chu gia chính thức tuyên bố phá sản, Chu Dung Dung liền tới tìm anh ta.
Chu Dung Dung oán giận con gái nhà họ Chu nhận về là một con sói mắt trắng, trở mặt không nhận người thân, nhìn bố mẹ thương tâm ở nhà, cô muốn trả thù Nguyễn Du Du để xả giận cho bố mẹ.

Đáng tiếc, cô thật sự không biết nên trả thù một người như thế nào.
Nhìn Chu Dung Dung "đơn thuần vô tội", Tào Toàn hiểu được ý tứ của cô, lần này anh ta lại nguyện ý giúp cô, dù sao chuyện này cũng không tốn sức, chỉ cần dùng chút mánh khóe nhỏ là được, lại không cần phải dùng đến tiền.
Tào Toàn huýt sáo, vui vẻ đóng cửa xe lại.
Anh đoán lúc này Nguyễn Du Du đã gặp phải phiền toái, chủ nhiệm Hoàng nổi tiếng là cay nghiệt và thường xuyên bới lông tìm vết, cô ta cũng ghét nhất mấy nữ sinh xinh đẹp, chắc chắn Nguyễn Du Du sẽ bị đuổi học.
Anh ta giúp Chu Dung Dung một việc lớn như vậy, dù sao cũng phải xin chút gì đó từ chỗ cô.
Tào Toàn tựa vào cửa xe, híp mắt suy nghĩ đêm nay nên làm như thế nào, cho dù Chu Dung Dung vẫn không chịu đáp ứng, ít nhất cũng phải...

Điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, số điện thoại là số cố định của văn phòng trường, Tào Toàn nghe máy, thần sắc thoải mái: "Được, tôi lập tức tới."
Anh đoán chuyện Nguyễn Du Du gian lận đã có kết quả, chủ nhiệm Hoàng gọi anh qua chắc để làm chứng, anh vừa đi vừa âm thầm tiếc nuối.

Kỳ thật Nguyễn Du Du so với Chu Dung Dung còn xinh đẹp hơn, đáng tiếc mới năm nhất cô đã sống chung với Thẩm Mộc Bạch, tuy rằng hai người không có kết hôn hay tổ chức hôn lễ gì đó nên Nguyễn Du Du có thể chia tay Thẩm Mộc Bạch lúc nào cũng được, nhưng phụ nữ của người khác, anh ta cũng không muốn đụng vào.
Chậc chậc, nữ sinh xinh đẹp như vậy, lại bị đuổi học, có chút đáng tiếc a.
Tào Toàn đẩy cửa phòng làm việc ra, kinh ngạc phát hiện bên trong còn có không ít người, thậm chí hiệu trưởng cũng ở đây.

Cũng đúng, sinh viên gian lận ở Đại học Yến Thành là chuyện rất nghiêm trọng, nếu thật sự bị đuổi học, hiệu trưởng nên biết.
Nhưng khi nhìn thoáng qua sắc mặt của chủ nhiệm Hoàng, anh liền phát hiện có gì đó không đúng.

Dáng vẻ đó không phải là vẻ mặt đắc ý thường thấy sau khi cô ta trừng trị nữ sinh xinh đẹp, mà là hoảng sợ trước đại họa sắp tới.
Nhất là khi chủ nhiệm Hoàng nhìn thấy anh, giống như nhìn thấy kẻ thù, trong mắt hừng lực lửa giận, thanh âm lập tức trở nên sắc bén: "Cậu nói tận mắt nhìn thấy Nguyễn Du Du chuẩn bị tờ giấy nhỏ để gian lận, chuyện này là như nào? Cô ta không gian lận! Cậu lừa tôi!"
Tào Toàn vừa nghe liền hiểu, Nguyễn Du Du đã thoát khỏi chuyện này.
Tờ giấy đó là anh ta tự mình in, cũng là tối hôm qua anh ta tự mình đặt vào.

Đầu tiên anh đã để ý kỹ chỗ ngồi của Nguyên Du Du khi thi tiếng Anh, toán cao cấp và tiếng Anh thi cùng một phòng, lại xếp dọc theo mã số sinh viên, cho nên anh biết Nguyễn Du Du sẽ ngồi ở đâu.
Chuyện này chắc chắn sẽ thành công nhưng không ngờ tới cô lại thoát được.

Nhất định là tờ giấy kia đã biến mất, nếu không chủ nhiệm Hoàng chắc chắn có thể tìm ra.
"A..." Tào Toàn làm ra một biểu tình mờ mịt: "Chủ nhiệm Hoàng, em nghĩ cô đã hiểu lầm, em nói là, em ở thư viện nghe thấy có người nói tận mắt nhìn thấy bạn học Nguyễn đã chuẩn bị tờ giấy viết công thức toán để mang vào phòng thi, không phải em tận mắt nhìn thấy."
"Cậu, cậu..." Đầu óc chủ nhiệm Hoàng đã trở thành một mớ hỗn độn, cô ta lo lắng khi sắp mất đi công việc nhàn hạ nhưng lương cao này, làm cho phản ứng của cô ta càng trở nên hoang mang, thậm chí nhớ không ra lúc trước Tào Toàn đã nói những gì: "Cậu nghe ai nói?!"
"Cái này a——" Tào Toàn gãi gãi đầu: "Em cũng không biết, lúc ấy em và hai người kia cách nhau một dãy giá sách, sách trên giá được xếp sát nhau nên em không thấy người.

Chủ nhiệm Hoàng, chuyện này cũng không chắc chắn, không thể chỉ dựa vào lời người khác mà cho rằng bạn học Nguyễn gian lận, vẫn phải điều tra rõ ràng trước."
Bây giờ anh ta đã trở thành một người tốt! Chủ nhiệm Hoàng tức giận cắn răng, hận không thể xé xác anh ta thành trăm mảnh.
Hiệu trưởng ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây.

Chủ nhiệm Hoàng bây giờ viết một lá thư xin lỗi và đơn xin từ chức, nhà trường cũng sẽ gửi một lá thư xin lỗi, hai lá thư xin lỗi được dán trong bảng thông báo của trường, bạn học Nguyễn, em thấy thế nào?"
Thư xin lỗi? Đơn từ chức? Tào Toàn kinh ngạc nhìn Nguyễn Du Du một cái, thoạt nhìn cô chỉ là một nữ sinh yếu đuối, mềm mại, không nghĩ tới cô lại lợi hại như vậy, làm cho chủ nhiệm Hoàng phải xin lỗi công khai và từ chức.

Phải biết rằng, chủ nhiệm Hoàng thường bắt bẻ rất nhiều nữ sinh có vẻ ngoài dễ nhìn, nhưng họ đều chỉ nén giận, nhiều nhất là chỉ dám nói xấu chủ nhiệm Hoàng với bạn tốt vài câu, cũng không dám công khai phản kháng.
Nguyễn Du Du gật gật đầu: "Em cảm thấy như vậy rất tốt."
Hiệu trưởng nhìn thời gian: "Được rồi, tất cả mọi người giải tán đi, cũng đã đến giờ ăn trưa, chuyện thi lại tôi sẽ sắp xếp cho em vào buổi chiều."
"Chờ một chút, hiệu trưởng." Nguyễn Du Du ngăn hiệu trưởng đang muốn rời đi: "Nếu em ăn cơm trưa rồi thi lại, vậy trong khoảng thời gian này em có thể sẽ hỏi các bạn đã thi xong, vậy thì phải cho em thi một đề mới hoàn toàn.


Nhưng chuyện này cũng rất rắc rối, chỉ cần độ khó của hai bài thi không giống nhau, cũng sẽ làm cho em hoặc các bạn cùng lớp cảm thấy không công bằng."
Nguyễn Du Du lại nhìn Thẩm Mộc Bạch: "Không thì như vậy đi, dù sao từ sau khi rời khỏi phòng thi em vẫn luôn ở trong phòng làm việc này, chưa từng tiếp xúc với các bạn học khác, hiện tại bọn họ cũng vừa mới kết thúc bài thi, em cũng không có cơ hội hỏi đề thi.

Bây giờ có thể cho em kiểm tra ngay tại đây, em có thể sử dụng lại tờ bài làm em đang làm giữa chừng.

Giám thị coi thi có thể làm chứng cho em, khi em rời khỏi phòng thi, lúc đó mới được nửa tiếng, thời gian thi của em có thể trừ đi nửa tiếng này."
Chủ nhiệm Hoàng mê mang nhớ tới quả thật có chuyện như vậy, lúc ấy cô ta cảm thấy kì lạ sinh viên này nhớ thời gian làm cái gì, hiện tại cô đã hiểu, thoạt nhìn cô gái này rất dễ bị ăn hiếp, ngay từ đầu đã nghĩ kỹ chuyện sắp xảy ra tiếp theo, không chỉ lừa cô để ghi âm, thậm chí còn sắp xếp cụ thể cho việc thi lại.
Hiệu trưởng suy nghĩ một chút, như vậy quả thật là đơn giản nhất, tuy rằng sẽ chiếm thời gian ăn trưa, nhưng nếu trừ đi nửa tiếng, lúc cô thi xong cũng chỉ mất thêm nửa tiếng nữa.
"Được, cứ làm như vậy đi." Hiệu trưởng phái người đi lấy bài thi của Nguyễn Du Du, dẫn Nguyễn Du Du đến phòng làm việc của mình, lại để mấy nữ giảng viên vừa làm chứng đi theo, xem như giám sát.
Thẩm Mộc Bạch không có rời đi, cũng đi theo đến văn phòng, cô gái của anh bị giám sát bởi mấy người đã gián tiếp gây khó dễ cho cô, có anh ngồi ở bên cạnh, ít nhất sẽ làm cho cô không còn khẩn trương nữa.
Hai người bọn họ đi phía sau hiệu trưởng và mấy nữ giảng viên, Thẩm Mộc Bạch nhân cơ hội nắm lấy tay Nguyễn Du Du, nhẹ nhàng nhéo vài cái trong lòng bàn tay mềm mại kia.
Tiểu cô nương của anh bị bắt nạt, nhưng vừa rồi anh muốn ôm cô để an ủi một chút cũng không được, hiện tại mới có cơ hội.
Nguyễn Du Du ngẩng mặt lên nhìn anh, mấp máy môi "Không có việc gì", rồi mím môi cười.
Thẩm Mộc Bạch vừa đau lòng vừa cảm thấy nhẹ nhõm, cô gái bé bỏng của anh trông rất yếu đuối, nhưng không thể bắt nạt được cô.

Lần trước khi cô cùng Trần Mai đánh nhau anh đã biết chuyện này, nếu ai dám bắt nạt cô, cô chắc chắn sẽ đánh trả.
Chỉ là lần này chủ nhiệm Hoàng kia chắc là bị người khác lợi dụng, mà phó chủ tịch hội sinh viên Tào Toàn xem ra không có bất kỳ mâu thuẫn gì với cô, chỉ không biết sau lưng Tào Toàn là ai?
Chờ chuyện này kết thúc, phải điều tra một chút.
Mấy người vào phòng hiệu trưởng, Nguyễn Du Du ngồi sau bàn làm việc, những người khác đều ngồi trên sô pha.
Chờ đến khi các giảng viên bảo bắt đầu làm bài, Nguyễn Du Du cúi đầu nhìn mặt bàn, buộc mình phải nhanh chóng bình tĩnh lại.

Tuy rằng trong lòng cô biết rõ chuyện khôi hài vừa rồi, dù sao tờ giấy nhỏ kia cũng đã bị cô vứt bỏ, nhưng lúc ấy cô vẫn rất sợ hãi, sau lưng toát ra một lớp mồ hôi.
Chờ đề thi được đưa tới, Nguyễn Du Du gần như đã bình tĩnh trở lại, thậm chí cô còn kiểm tra lại đáp án và lựa chọn mà mình đã trả lời, như vậy sẽ có thể tiến vào trạng thái tốt hơn, sau đó mới bắt đầu làm những câu chưa làm.
Phòng làm việc rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng xào xạc nhẹ của Nguyễn Du khi lật bài thi và tiếng bút ghi trên giấy.
Cô rất nghiêm túc, lông mi dài không chớp nhìn chằm chằm đề thi, ngón tay cầm bút hơi có chút dùng sức, cánh môi mềm mại nhẹ nhàng mím lại.
Thẩm Mộc Bạch tựa vào sofa, yên lặng nhìn cô.
Đôi mắt anh hơi hẹp dài, sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, một tay đặt lên tay vịn sô pha, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Hai chân dài tùy ý vắt chéo, cả người lộ ra một cỗ khí chất lười biếng nhưng lại thanh nhã, quý phái, giống như người quý tộc từ trong tranh sơn dầu đi ra.
Nữ giảng viên trẻ ở một bên len lén nhìn vài lần, rốt cục không kiềm chế được xúc động trong lòng, thấp giọng hỏi: "Thẩm tiên sinh, có phải anh là phụ huynh của bạn học Nguyễn không?" Vừa rồi cô ấy nghe Nguyễn Du Du gọi anh là "Thẩm tiên sinh".
Thẩm Mộc Bạch liếc cô giảng viên một cái, thản nhiên gật đầu.
Nữ giảng viên bị anh nhìn thoáng qua, tim đập như trống, thanh âm đều có chút run rẩy: "Hai người họ không giống nhau, anh là anh họ của bạn học Nguyễn à?"
Thẩm Mộc Bạch nhíu mày, anh biết thính lực của cô rất tốt, quả nhiên, đầu bút của Nguyễn Du Du đã dừng lại, đầu nhỏ nghiêng một cái, tuy rằng ánh mắt không có nhìn qua, nhưng nhìn tư thế kia của cô chắc đã để ý hai người họ nói chuyện.
"Tôi là chồng của cô ấy." Thẩm Mộc Bạch nói xong, nhìn Nguyễn Du Du, chỉ thấy hàng mi dài chớp chớp vài cái, khuôn mặt nhỏ trắng nõn chậm rãi đỏ lên.
Nữ giảng viên kinh ngạc há to miệng, Nguyễn Du Du thoạt nhìn rất nhỏ, hơn nữa cũng mới năm nhất, thế nhưng đã kết hôn?
Cô vừa định hỏi thêm thì ngón trỏ thon dài của Thẩm Mộc Bạch đặt lên môi: "Suỵt —— không nên quấy rầy cô ấy thi cử."
Lúc này nữ giảng viên trẻ mới ý thức được tình huống bây giờ như thế nào, cô ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy hiệu trưởng đang nhìn mình chằm chằm tỏ vẻ không đồng ý.

Mặt cô lập tức đỏ lên, xấu hổ nói một tiếng "Xin lỗi", liền ngoan ngoãn ngồi im, không mở miệng nữa, chỉ là lặng lẽ quan sát, ánh mắt di chuyển qua lại giữa Nguyễn Du Du và Thầm Mộc Bạch nhiều lần.
Không thể không nói, hai người thoạt nhìn rất xứng đôi.


Cô nữ sinh mềm mại đáng yêu, Thẩm tiên sinh lạnh lùng, cao ngạo.

Không chỉ khí chất hợp nhau mà cả hai đều là trai xinh gái đẹp! Nữ giảng viên trẻ nhịn không được bắt đầu tưởng tượng, nếu hai người này mà có con thì đứa trẻ ấy chắc chắn sẽ rất đáng yêu.
Nguyễn Du Du làm xong bài, nhìn đồng hồ treo trên tường thấy vẫn chưa hết giờ, cô lại kiên nhẫn kiểm tra lại từ đầu, lúc này mới đứng lên: "Hiệu trưởng, em đã làm xong."
Hiệu trưởng sai người thu bài thi, rồi bảo giám thị gộp chung vào tập bài làm của lớp cô.

Hiệu trưởng nói với Nguyễn Du Du: "Bạn học này, chủ nhiệm Hoàng đã làm sai, nhà trường cũng có lỗi, thư xin lỗi đã được dán trên bảng thông báo."
"Cảm ơn hiệu trưởng." Nguyễn Du Du lịch sự xin lỗi hiệu trưởng: "Làm chậm trễ giờ ăn trưa của hiệu trưởng, em xin lỗi."
Hiệu trưởng cười cười: "Đi thôi, đi ăn cơm đi, mọi người đều đói bụng.

"
Từ phòng làm việc của hiệu trưởng đi ra, Nguyễn Du Du liếc mắt một cái liền thấy Chử Viện và Thẩm Mộc Dương.

Hai người đều chờ ở bên ngoài phòng làm việc, Chủ Viện trong tay còn cầm mũ và găng tay cô để lại trong phòng thi.
"Du Du, không sao chứ?" Chử Viện lo lắng hỏi cô: "Chủ nhiệm Hoàng có làm khó cậu không? Hiệu trưởng nói gì?"
"Không có việc gì." Nguyễn Du Du nhận lại mũ và găng tay: "Hai người các cậu vẫn chờ ở đây à?"
Thẩm Mộc Dương gật gật đầu: "Tôi định chờ ở ngoài phòng thi, lúc chị thi xong muốn hỏi chị thi có tốt không, không ngờ buổi thi mới diễn ra được nửa tiếng chị đã bị mang đi."
Nguyễn Du Du vừa đi vừa giải thích đơn giản cho họ một chút chuyện đã xảy ra: "Chủ nhiệm Hoàng đã làm đơn từ chức, vừa rồi tôi thi lại ở phòng hiệu trưởng."
"Làm đơn từ chức?! Tuyệt vời! "Thẩm Mộc Dương nhịn không được nở nụ cười: "Mọi người không biết, người này nổi tiếng là cay nghiệt, không biết đã gây khó dễ cho biết bao nữ sinh rồi, vừa nghe thấy tên cô ta đã bị dọa sợ thiếu chút nữa bị dọa đái ra quần.

"
"Bốp ——" Thẩm Mộc Dương hào hứng nói tự nhiên bị đánh một cái vào đầu, anh ta quay đầu nhìn, mới phát hiện Thẩm Mộc Bạch đang đi theo phía sau "A, anh, anh tới khi vào vậy, vừa rồi gọi cho anh nhiều như vậy anh cũng không nghe!"
Thẩm Mộc Bạch nhàn nhạt liếc cậu ta một cái: "Vừa rồi Du Du đang thi, điện thoại di động của anh phải tắt tiếng."
"A, không trách được." Thẩm Mộc Dương xoa xoa chỗ bị anh đánh "Em nóng lòng muốn thông báo cho anh, không ngờ tới anh đến sớm hơn cả em."
Chử Viện tò mò nhìn Thẩm Mộc Bạch, khủy tay đụng nhẹ vào người Nguyễn Du Du một chút: "Anh ta chính là——" Thẩm Mộc Dương gọi là "Anh", lại đi ra từ phòng hiệu trưởng cùng Nguyễn Du Du, hẳn là người cô đang nghĩ đúng không?
Lúc này Nguyễn Du Du mới nhớ tới hai người chưa từng gặp qua, vội vàng giới thiệu bọn họ: "Chử Viện, đây là chồng tớ.

Mộc Bạch, đây là Chử Viện, bạn tốt của em."
Thẩm Mộc Bạch gật gật đầu: "Chử tiểu thư, cảm ơn cô đã để ý và chăm sóc vợ của tôi."
Chử Viện nói: "Tôi và Du Du là bạn tốt, không thể nói là chăm sóc được, huống chi, bình thường toàn là Du Du chăm sóc tôi."
Thẩm Mộc Dương sờ sờ bụng: "Anh, anh và Chử Viện đều chưa ăn cơm, chị dâu nhỏ chắc cũng đang đói bụng?"
Thẩm Mộc Bạch nhìn Nguyễn Du Du: "Vậy đi ăn đi, Du Du muốn ăn gì?"
"Ách——" Nguyễn Du Du cảm thấy anh vừa mới gặp Chử Viện, muốn tham khảo ý kiến cũng nên hỏi Chử Viện trước chứ, sao lại hỏi mình trước, cô nhìn thời gian, đều sắp kết thúc thời gian ăn trưa: "Chử Viện, cậu muốn ăn gì?"
Chử Viện vỗ vỗ bả vai cô: "Hôm nay Du Du bị người ta bắt nạt, bữa ăn này coi như xả xui cho Du Du đi, Du Du muốn ăn cái gì, chúng mình ăn cái đó."
Nguyễn Du Du suy nghĩ một chút: "Vậy ăn lẩu đi, bốn người chúng ta cùng nhau ăn lẩu, náo nhiệt biết bao, dù sao cũng đã thi xong, thả lỏng một chút."
Lưu ý:
Từ ngày 29/1/2023, Maple Leaves chính thức thay đổi lịch đăng truyện.

Truyện sẽ được cập nhật 5 chương mới vào ngày chủ nhật mỗi tuần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương