Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ
-
Chương 41
Edit: Vincent
Beta: Laune
Ngụy Vĩnh đưa Nguyễn Du Du đến cổng phía nam của trường, chờ Nguyễn Du Du xuống xe, anh đột nhiên phát hiện trong tay cô chỉ có một chiếc găng tay, quay đầu lại nhìn lại, quả nhiên, trên ghế sau vẫn còn một chiếc găng tay nữa.
Ngụy Vĩnh hô to: "Du Du, chờ một chút!" Anh bước xuống ghế lái, mở cửa sau ra lấy găng tay từ ghế mà cô để quên.
Nguyễn Du Du vừa đội xong mũ và đeo khăn quàng cổ, đang đeo găng tay thì phát hiện găng tay thiếu mất một cái.
Cô chạy lại rồi nhận lấy găng tay: "Anh Ngụy tạm biệt."
Cô đeo găng tay và đeo balo rồi đi vào trường.
Ngụy Vĩnh trở lại xe, chuẩn bị lái xe về Lâm Yến Cư.
Bên cạnh có học sinh đang chụp lén, Ngụy Vĩnh nhìn thoáng qua, không để ý tới, anh nghĩ chắc là chiếc xe này quá đắt đỏ, rất dễ thu hút sự chú ý, bình thường khi lái xe trên đường hoặc lúc chờ đèn đỏ, những chiếc xe song song đều sẽ mở cửa sổ, giơ điện thoại ra chụp ảnh.
Khi anh lái xe đến cổng phía nam của trường để đậu xe chờ Nguyễn Du Du đi học về, thậm chí các học sinh đi ngang qua còn đến đầu xe để chụp ảnh tự sướng.
Nguyễn Du Du trực tiếp đến phòng học, một lát sau Chử Viện cũng tới, không ngờ Thẩm Mộc Dương – người đã thi xong kỳ thi cuối kỳ cũng tới.
Nguyễn Du Du nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Không phải anh thi xong rồi sao, còn không đi chơi đi, đến trường làm gì? "
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Mộc Dương lộ ra ý cười: "Đợi em thi xong, dù sao cũng chỉ có hai ngày." Anh thấy chị dâu nhỏ quá để ý đến kỳ thi cuối kỳ này, lo lắng cô gặp phải chuyện gì, nhất là ngày hôm qua anh vừa mới từ chối lời thổ lộ của Trần Mai, anh đến đây để đề phòng Trần Mai vì tức giận mà gây khó dễ cho chị dâu nhỏ, nghĩ lại lần trước Trần Mai ra tay đánh người, cô ta cũng không phải là người có lý trí, không chừng lại cùng chị dâu nhỏ đánh nhau.
Tuy Thẩm Mộc Dương đã thi xong, có thể chơi điện thoại di động mà không cần đọc sách, nhưng lo lắng ảnh hưởng đến Nguyễn Du Du, Thẩm Mộc Dương cũng cầm quyển sách lên, liếc mắt một cái nhìn.
Nhưng, hai ngày thi cũng không xảy ra chuyện gì, thậm chí Trần Mai cũng không xuất hiện nữa.
......
Đến ngày thi cuối cùng, Nguyễn Du Du mới thấy đỡ lo lắng và căng thẳng, học kỳ này là kỳ mà cô học lâu nhất và đi học đầy đủ nhất từ khi sinh ra đến nay, cũng là lần đầu trải qua kỳ thi cuối kỳ, cũng may không có chuyện gì xấu xảy ra, nên chắc cô có thể thuận lợi vượt qua.
Thời tiết hôm nay không tốt lắm, bông tuyết nhỏ thi nhau rơi, Nguyễn Du Du đội mũ quấn khăn quàng cổ, chạy nhanh ra khỏi tòa nhà.
Cô thi toán cao cấp và tiếng anh chuyên ngành trong một phòng lớn có bậc thang, sinh viên ngồi thành hàng dọc theo số thứ tự, mỗi sinh viên ngăn cách với nhau bằng một chỗ trống.
Nguyễn Du Du đến khá sớm, trong phòng chỉ có vài bạn cùng lớp.
Dựa theo mã số sinh viên, Trần Mai ngồi ở hàng thứ hai phía trước, thấy Nguyễn Du Du đi vào, đột nhiên nở nụ cười.
Nguyễn Du Du cảm thấy khó hiểu khi nhìn thấy nụ cười của Trần Mai, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, Trần Mai luôn đi theo bọn họ vào cùng một phòng học tự học, hai ngày nay bỗng nhiên biến mất.
Hơn nữa, bình thường mỗi khi Trần Mai nhìn thấy cô luôn coi như không thấy gì, từ lần trước ở chỗ huấn luyện quân sự gây gổ với nhau, hai người đều không thèm để ý đến người còn lại, tại sao hôm nay Trần Mai lại đột nhiên nở nụ cười với cô?
Khi thi không được mang theo balo vào phòng thi, trong bàn cũng không được để sách giáo khoa hay thứ gì đó, Nguyễn Du Du để balo trên xe, chỉ mang theo một túi bút, cô đặt túi bút và thẻ học sinh lên bàn, còn mũ, khăn quàng cổ, găng tay đều tháo ra, gấp gọn gàng nhét vào trong ngăn bàn.
Ngồi yên lặng vài phút, điểm lại kiến thức quan trọng, cô không nhịn được nhớ tới nụ cười kỳ quái của Trần Mai.
Nguyễn Du Du luôn cảm thấy không an tâm, cô dự cảm hôm nay sẽ có chuyện gì đó không tốt xảy ra.
Cô kiểm tra mặt bàn một chút, dưới gầm bàn, chân bàn, lại lấy mũ, khăn quàng cổ, găng tay ra khỏi ngăn bàn, khom lưng, nhìn nhìn bên trong.
Bàn rất sạch sẽ, ở trong cùng có một cuộn giấy được cuộn cẩn thận, dán sát vào chỗ sâu nhất trong ngăn bàn, nếu như không phải cô khom lưng nhìn, rất khó phát hiện.
Nguyễn Du Du vươn tay vào trong lấy ra, chậm rãi mở xem, trên cuộn giấy viết đầy công thức, chữ rất nhỏ, nhưng không phải viết tay mà là in ra.
Tờ giấy này đơn giản là một tờ phao gian lận hoàn hảo.
......!Đây chẳng lẽ là kế hoạch của Trần Mai sao? Vu oan, hãm hại? Nguyễn Du Du ngẩng đầu nhìn Trần Mai ở hàng ghế thứ hai phía trước.
Trần Mai cúi đầu nhìn điện thoại di động, bộ dáng rất nhập tâm, không quay đầu lại, như thể không biết chuyện gì xảy ra.
Nguyễn Du Du bỏ cuộn giấy vào túi áo lông vũ, lại kiểm tra cả trong và ngoài bàn, không phát hiện điều gì bất thường, lúc này mới đứng lên, đi vào phòng vệ sinh.
Lúc đầu cô nghĩ trên tờ giấy vẫn còn dấu vân tay của Trần Mai, trước tiên giấu tờ giấy bên ngoài phòng thi, chờ thi xong lại lấy ra, coi như là bằng chứng.
Nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, tờ giấy này cũng dính dấu vân tay của chính mình, nếu bị người khác phát hiện, hoàn toàn có thể nói cô đang cố gắng gian lận.
Vì không muốn mạo hiểm, Nguyễn Du Du xé tờ giấy thành nhiều mảnh vụn, thả vào bồn cầu rồi xả nước.
Trở lại phòng thi, Nguyễn Du Du sợ Trần Mai vừa rồi lại làm gì chỗ của cô, nên khom lưng kiểm tra lại một lần nữa.
Chử Viện lúc này mới vừa tiến vào, vỗ vỗ bả vai cô: "Làm sao vậy, còn thiếu thứ gì sao?"
Nguyễn Du Du không muốn làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Chử Viện, lắc đầu: "Không sao..."
Cô đột nhiên lo lắng Chử Viện bị mình liên lụy, trở thành mục tiêu của Trần Mai, thay đổi lời định nói: "Vừa rồi tớ phát hiện tờ phao trong ngăn bàn, viết đầy công thức số học, tớ đã xé nó và vứt đi rồi, lát nữa cậu xem thử chỗ ngồi của mình có hay không? "
Chử Viện vừa nghe liền biết chuyện gì xảy ra, lông mày nhíu lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Cậu biết ai làm không?"
Nguyễn Du Du nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô: "Thi xong rồi nói sau, cậu đi kiểm tra chỗ ngồi của mình trước."
Sinh viên trong lớp đã đến gần đủ, thấy sắp đến giờ thi, Chử Viện không dám trì hoãn, đến chỗ ngồi của mình, kiểm tra cẩn thận một lần, ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt hạnh đen láy của Nguyễn Du Du đang nhìn mình, cô lắc đầu, ý bảo không phát hiện ra vấn đề.
Nguyễn Du Du thở phào nhẹ nhõm, chứng cứ đã bị tiêu hủy, cô không thể vạch trần Trần Mai, đương nhiên, Trần Mai cũng chưa chắc đã để lại dấu vân tay trên tờ giấy, có lẽ cô ta đeo găng tay làm.
Vì vậy, không ai có thể chứng mình cô ta đã làm chuyện đó.
Sinh viên lục tục đến phòng thi, giám thị ôm bài thi tiến vào, theo thường lệ nhấn mạnh quy chế thi một lần, điện thoại di động phải tắt nguồn rồi mang lên bàn giáo viên, không được gian lận,...
Đến giờ thi, giáo viên phát giấy thi cho các bạn ở hàng đầu tiên, lần lượt truyền về phía sau.
Nguyễn Du Du lấy được đề thi, trước tiên nhìn lướt qua một chút, trong lòng cô có tính toán nên làm phần nào trước, lần thi này sẽ không quá khó.
Điền tên và mã số sinh viên, Nguyễn Du Du cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc làm bài.
Vừa mới hoàn thành việc điền tên và khoanh trắc nghiệm, trong phòng thi có một nữ giáo viên tóc ngắn khoảng hơn năm mươi tuổi, đeo kính, vẻ mặt nghiêm túc.
Giám thị đứng lên, thì thầm chào hỏi: "Chủ nhiệm Hoàng, sao cô lại ở đây."
Chủ nhiệm Hoàng chỉ gật đầu, không nói gì, cô giống như đến kiểm tra, dọc theo lối đi vừa xem học sinh làm bài vừa theo dõi xem ai gian lận, khi đi tới bên cạnh Nguyễn Du Du, cúi đầu nhìn tên và mã số sinh viên trên giấy thi của cô thì cô ta yêu cầu: "Đứng lên."
m thanh của chủ nhiệm Hoàng rất lạnh lùng, mang theo sự kiêu căng, ngạo mạn.
Nguyễn Du Du ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, yên lặng đứng lên.
Chủ nhiệm Hoàng lật bài thi của cô ra, nhìn phía dưới phát hiện không có gì ở dưới, lại ra lệnh: "Đứng ra lối đi."
Nguyễn Du Du đã đoán được cô tới đây làm cái gì, có vu oan nhất định sẽ có hãm hại, vị chủ nhiệm Hoàng này là người biết chuyện hoặc là bị lừa gạt.
Cô không di chuyển và hỏi cô ta: "Giám thị, em có làm gì sai không?"
Chủ nhiệm Hoàng không ngờ tới cô lại không tuân theo mệnh lệnh, cao giọng: "Tôi bảo cô đứng ở lối đi, cô không nghe thấy sao?"
"Em nghe rồi." Nguyễn Du Du nghiêm túc nhìn cô ta: "Nhưng thưa cô, bây giờ em đang thi, thời gian làm bài có hạn, cô có thể cho em hỏi tại sao em phải đứng ra chỗ lối đi không?"
Chủ nhiệm Hoàng cười lạnh một tiếng: "Có thể, tôi nhận được thông báo nói là cô gian lận trong kỳ thi, cho nên phải đến đây kiểm tra một chút, hiện tại cô có thể đứng ra lối đi được chưa?"
Sinh viên cả phòng đều nhìn qua, Chử Viện đã sớm dừng bút, lo lắng nhìn Nguyễn Du Du.
"Thưa cô, em không gian lận." Nguyễn Du Du đứng ở lối đi, nhường chỗ: "Mời cô kiểm tra một chút."
Cô nhìn chằm chằm vào tay chủ nhiệm Hoàng, nếu như chủ nhiệm Hoàng cũng là đồng bọn, rất có thể sẽ nhân cơ hội nhét thứ gì đó vào ngăn bàn của cô.
Giám thị trông thi cũng tới, nhìn Chủ nhiệm Hoàng khom lưng lấy hết mũ và khăn quàng cổ trong ngăn bàn ra, trong ngăn bàn sạch sẽ, không có cái gì.
Giám thị coi thi: "Chủ nhiệm Hoàng, có phải là hiểu lầm hay không..."
Chủ nhiệm Hoàng cau mày, người tố cáo Nguyễn Du Du gian lận thi cử không phải ai khác, mà là phó chủ tịch Hội Sinh viên Tào Toàn, cũng là học trò mà cô ta coi trọng nhất, không chỉ có thành tích học tập tốt, mà còn là người rất chững chạc, là chủ tịch hội sinh viên kế tiếp mà cô ta coi trọng.
Cô nhìn đống đồ len trên bàn, vươn tay mở mũ và khăn quàng cổ của Nguyễn Du Du ra xem, ngay cả găng tay cũng không bỏ qua, nhưng cũng không phát hiện ra cái gì khả nghi.
Trước mặt nhiều người như vậy, chủ nhiệm Hoàng có chút xấu hổ, cô ta không nghĩ tới sẽ không tìm ra được gì.
Chủ nhiệm Hoàng cau mày, quan sát Nguyễn Du Du từ trên xuống dưới, ra lệnh: "Bỏ túi ra xem."
Nguyễn Du Du không nhúc nhích, cô ngạc nhiên nhìn giám thị trông thi, lại nhìn chủ nhiệm Hoàng: "Cô, cô muốn lục soát người sao?"
Thanh âm của chủ nhiệm Hoàng càng sắc bén hơn: "Lục soát người? Tôi chỉ bảo cô lấy túi ra xem! Chứ không bảo cô phải cởi quần áo!"
Chử Viện bất bình đứng lên: "Thưa cô, lục soát túi cũng là lục soát người.
"
"Liên quan gì đến cô?!" Chủ nhiệm Hoàng không nghĩ tới còn có người chủ động tìm cô ta nghe mắng, sắc mặt càng thêm đanh lại: "Cô không muốn thi sao? "
Chử Viện buông bút xuống: "Cô Hoàng, bạn Nguyễn cũng không làm sai cái gì, cô cũng không phát hiện bạn ấy gian lận, chẳng lẽ chỉ dựa vào một câu nói của một số người, phải đến tận đây để kiểm tra và lục soát người sao? Còn nữa, thời gian bị cô làm chậm trễ thì tính như thế nào? Tất cả các kỳ thi đều giới hạn thời gian."
Giám thị coi thi cũng là giáo viên dạy lớp cô, nhận ra Nguyễn Du Du, cũng thay Nguyễn Du Du nói: "Chủ nhiệm Hoàng, sinh viên này bình thường học rất nghiêm túc, hẳn là sẽ không gian lận, nếu không, chờ sinh viên này thi xong rồi nói sau, tôi sẽ cẩn thận trông chừng sinh viên này, sẽ không để cho sinh viên này gian lận."
Sinh viên trong phòng thi đều đang xem náo nhiệt, gian lận ở đại học Yên Thành là một chuyện rất nghiêm trọng, khả năng cao sẽ bị giữ lại phòng giám hiệu để xem xét, thái độ cứng rắn và không chịu hợp tác với những yêu cầu của chủ nhiệm Hoàng, nếu thật sự bị phát hiện gian lận, vậy chắc chắn sẽ bị đuổi học.
Ánh mắt chủ nhiệm Hoàng như dao sắc, khoét sâu vào người Nguyễn Du Du.
Cô ta không tin phó chủ tịch hội sinh viên Tào Toàn nói dối, nếu cậu ta đã nói tận mắt nhìn thấy Nguyễn Du Du chuẩn bị tờ giấy nhỏ để gian lận, vậy khẳng định là thật, trong ngăn bàn không có, không có nghĩa là sẽ không giấu ở trên người.
Có một số nữ sinh đặc biệt xảo quyệt, nếu kỳ thi diễn ra vào mùa hè, còn có nữ sinh đem điểm kiến thức quan trọng viết lên trên đùi, dùng váy che lại, nếu giám thị coi thi là nam thì sẽ không dám vén váy của bọn họ lên để kiểm tra.
Mà bây giờ, cô sinh viên đang bị nghi là gian lận này lại bình tĩnh đứng ở đây, chắc chắn cô sinh viên này nghĩ cô không dám lục soát, còn có nữ sinh khác cùng giám thị coi thi giúp đỡ cô ta!
Trước mắt bao người, chủ nhiệm Hoàng cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khiêu khích, cô ta nhìn Nguyễn Du Du, gằn từng chữ nói: "Theo tôi đến văn phòng!"
"Vậy bài thi của em phải làm sao bây giờ?"
Chủ nhiệm Hoàng hừ một tiếng: "Nếu như cô gian lận thì hoàn toàn không cần thi cử."
"Nếu em không gian lận thì sao?"
Chủ nhiệm Hoàng khinh bỉ bĩu môi, cô làm giảng viên nhiều năm như vậy, loại sinh viên nào chưa từng thấy qua, rõ ràng làm chuyện sai trái còn tỏ ra ngây thơ, vô tội.
Cô ta đã vạch trần bao nhiêu vụ gian lận thi cử này rồi, trường hợp nào cũng đã gặp qua, đều tỏ ra ngây thơ, vô tội, cô sinh viên trước mặt này cũng chỉ diễn đạt hơn mấy người trước thôi.
"Nếu như cô không có gian lận, tôi sẽ cho cô thi lại."
Nguyễn Du Du nhìn tờ giấy thi trên bàn: "Thưa cô, em có quyền đi thi và làm bài thi.
Nếu em không gian lận và cô không tìm được chứng cứ chứng minh em gian lận thì em yêu cầu chủ nhiệm Hoàng và nhà trường công khai xin lỗi em.
"
Chủ nhiệm Hoàng cười nhạo một tiếng, quả nhiên là gan lớn, đến lúc này còn cố gắng uy hiếp cô ta, cho rằng làm như vậy có thể làm cho mình lùi bước mà tránh được một kiếp nạn: "Được, không chỉ công khai xin lỗi cô, tôi sẽ từ chức, được không? Chỉ sợ kết quả cô nhận được là giấy báo đuổi học thôi!"
Nguyễn Du Du lên bàn giáo viên lấy điện thoại di động và hỏi giám thị: "Thầy ơi, bây giờ em có thể bật máy được không? "
"Mở đi." Giám thị coi thi cũng biết Nguyễn Du Du lần này thi không nổi nữa, bất đắc dĩ gật gật đầu: "Mở đi, sau khi bật máy, em cùng chủ nhiệm Hoàng đến phòng làm việc."
Nguyễn Du Du bật điện thoại di động, nhìn thời gian: "Thưa thầy, vừa mới thi được nửa tiếng em đã bị chủ nhiệm Hoàng mang đi, phiền thầy giúp em ghi chép lại một chút."
Giáo viên coi thi gật đầu, Chử Viện lại bổ sung một câu: "Chủ nhiệm Hoàng nói nếu bạn Nguyễn không gian lận, sẽ để cho bạn Nguyễn thi lại, chủ nhiệm Hoàng và nhà trường sẽ công khai xin lỗi và cô ấy cũng sẽ từ chức.
Tất cả những điều này đã được ghi lại."
Nguyễn Du Du để lại bài thi trên bàn, đi theo chủ nhiệm Hoàng ra khỏi phòng thi, chủ nhiệm Hoàng lo lắng cô lén vứt bỏ "tờ giấy nhỏ gian lận" giữa đường, để Nguyễn Du Du đi trước mặt cô ta, cô ta lạnh lùng bảo Nguyễn Du Du rẽ trái xuống lầu.
Văn phòng của chủ nhiệm Hoàng ở một tòa nhà khác, bởi vì là tuần thi nên không có lớp, tầng này có không ít giảng viên, nhìn thấy chủ nhiệm Hoàng đều chào hỏi.
Vào phòng, chủ nhiệm Hoàng ngồi sau bàn làm việc, nâng cằm lên: "Được rồi, bây giờ mở túi lấy tờ phao ra đi."
Nguyễn Du Du lấy điện thoại di động từ trong túi ra: "Thưa cô, trong túi em chỉ có điện thoại di động, nếu cô kiên trì muốn lục soát, ít nhất cũng phải có thêm nhân chứng."
"Như cô mong muốn, tôi ngược lại muốn nhìn xem, cô có thể ngang ngạnh đến khi nào?" Chủ nhiệm Hoàng cầm lấy điện thoại cố định trên bàn, gọi mấy thầy cô lại đây, Nguyễn Du Du cầm điện thoại di động, mở khóa màn hình nhấn vài cái, lại ấn khóa màn hình.
Chủ nhiệm Hoàng giải thích tình huống với mấy giảng viên vừa đến, lại nhìn Nguyễn Du Du, ý bảo cô có thể bắt đầu.
Nguyễn Du Du nhìn những giảng viên mà chủ nhiệm Hoàng gọi tới, có người trẻ tuổi cũng có người lớn tuổi, nhưng mấy người đều là nữ giảng viên.
"Chủ nhiệm Hoàng, cô đều gọi những giảng viên nữ, ý là chuẩn bị bắt em cởi quần áo để lục soát sao?" Biểu tình của Nguyễn Du Du nghiêm túc, cánh môi đầy hồng nhuận gắt gao mím lại.
Hoàng chủ nhiệm gật gật đầu: "Nếu đã đến bước này, đương nhiên là phải kiểm tra cẩn thận, ai biết cô có đem đồ dùng gì gian lận giấu ở trong người hay không? "
Nguyễn Du Du hỏi: "Vậy, em cần cởi bao nhiều món đồ trên người, ngay cả áo len, đồ lót cũng phải cởi?"
Chủ nhiệm Hoàng cười một tiếng "Bạn học, nếu chỗ nào có túi mà có thể giấu đồ, tất nhiên là phải cởi để kiểm tra."
"Áo khoác lông vũ của em có túi bên trong, thậm chí áo len của em cũng có một túi nhỏ." Đôi mắt vừa to tròn vừa đen láy của cô chậm rãi đảo qua mấy nữ giảng viên: "Các thầy cô, chủ nhiệm Hoàng cũng không phát hiện em gian lận, cô ấy chỉ nghe có người nói em sẽ gian lận, liền mang em ra khỏi phòng thi."
"Tuy nhiên, chủ nhiệm Hoàng cũng nói, nếu em không gian lận, cô ấy sẽ sắp xếp cho em thi lại môn này, cô ấy và nhà trường cũng sẽ công khai xin lỗi em, mà chủ nhiệm Hoàng cũng sẽ từ chức.
Em nói không sai, phải không chủ nhiệm Hoàng?"
Thanh âm Nguyễn Du Du nhẹ nhàng, lại mang theo một tia kiên định, nhất quyết không lùi bước.
Chủ nhiệm Hoàng không hiểu sao lại có vài phần bất an, nhưng cô ta vẫn gật đầu: "Đúng vậy, cô nói không sai."
Mấy giảng viên nữ được gọi tới hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới sự việc lại nghiêm trọng như vậy.
Nhưng Nguyễn Du Du vẫn hỏi lại một câu: "Chủ nhiệm Hoàng, cô không nói đùa đúng không?"
Chủ nhiệm Hoàng hừ một tiếng: "Tôi chưa bao giờ nói đùa ở trường."
Nguyễn Du Du nói thêm: "Chủ nhiệm Hoàng gọi nhân chứng, vậy em cũng phải gọi nhân chứng đến, em muốn gia đình có mặt."
Chủ nhiệm Hoàng cười nhạo một tiếng, vài phần bất an trong lòng cũng biến mất.
Loại học sinh này cô ta thấy quá nhiều, bề ngoài thì tỏ ra mạnh mẽ cứng rắn nhưng trên thực tế nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, bọn họ sẽ luôn cố ý kéo dài thời gian, uy hiếp hoặc gọi điện cho mọi người, luôn trốn tránh sự thật.
"Được, cô gọi người đi, gọi phụ huynh của cô tới đây, tôi không vội, tôi chờ cô, xem cô có thể kéo dài đến khi nào." Chủ nhiệm Hoàng lười biếng tựa lưng vào ghế, nhướng mày nhìn Nguyễn Du Du, cô ta chờ xem bộ dáng khóc rống của Nguyễn Du Du, nhưng đáng tiếc khóc lóc cũng vô dụng, điều chờ cô ở phía trước là đơn buộc thôi học.
Nguyễn Du Du cầm điện thoại gọi cho Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch theo bản năng nhìn thoáng qua thời gian, anh nhớ tất cả lịch học của cô, cũng biết thời gian thi của cô.
Bình thường thì bây giờ kỳ thi toán cao cấp mới trôi qua được nửa tiếng, còn rất lâu mới kết thúc thời gian thi.
Trong lòng anh căng thẳng, lập tức nhận điện thoại: "Du Du?"
Thanh âm của Nguyễn Du Du rất bình tĩnh, nghe không ra ủy khuất, nhưng những gì cô nói khiến Thẩm Mộc Bạch hiểu ra rằng cô đang bị người ta bắt nạt.
"Thẩm tiên sinh, anh có thể đến trường một chuyến không? Chủ nhiệm Hoàng của trường nhận được tin báo, nói rằng em gian lận trong kỳ thi, cô ấy muốn em cởi quần áo để lục soát người, còn gọi mấy nữ giảng viên đến để làm chứng, bây giờ anh có thể đến trường làm nhân chứng cho em được không?"
......
Thẩm Mộc Bạch đến rất nhanh, giống như một trận gió quét vào văn phòng.
Mái tóc đen rũ xuống trán, có chút rối loạn, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, đôi mắt đen thuần giống như hồ nước băng, nhàn nhạt lướt qua từng người trong văn phòng.
Trong phòng làm việc, chủ nhiệm Hoàng ngồi sau bàn làm việc, mấy nữ giảng viên ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh, Nguyễn Du Du đứng một mình ở giữa phòng làm việc, giống như phạm nhân chờ tra tấn.
Cô đứng thẳng tắp, giống như đang đứng trong tư thế nghiêm, ưỡn ngực ngẩng đầu, không có bất an, cũng không có rụt rè.
Nhìn thấy Thẩm Mộc Bạch đã đến, thân thể nhỏ bé mới hơi thả lỏng, hai má trắng nõn mềm mại phồng lên, vành mắt đỏ ửng, trong thanh âm mềm mại mang theo một tia nức nở, ủy khuất gọi: "Thẩm tiên sinh..."
"Du Du, đừng sợ, có anh ở đây." Thẩm Mộc Bạch giang hai tay ra, muốn ôm lấy tiểu cô nương an ủi một chút.
Nguyễn Du Du vươn ngón trỏ, đặt trước ngực anh, ngẩng mặt lên, khóe mắt còn có chút đỏ: "Không thể tiếp xúc, nhỡ đâu chủ nhiệm Hoàng cho rằng em lén đem mấy đồ gian lận truyền cho anh rồi lại cho người tới để lục soát thì rất phiền."
Thẩm Mộc Bạch dừng lại, ánh mắt càng thêm u lạnh, đảo qua mấy người chủ nhiệm Hoàng cùng mấy nữ giảng viên.
Chủ nhiệm Hoàng vừa định di chuyển chân, suýt nữa theo bản năng đứng lên, còn mấy nữ giảng viên đã chỉnh tề đứng dậy, mặt đỏ tai hồng, vụng trộm đánh giá người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn lại giàu có.
Người phía sau Thẩm Mộc Bạch đi ra, lần này ngay cả chủ nhiệm Hoàng cũng phải đứng lên: "Hiệu trưởng, sao ngài lại đến đây?"
Hiệu trưởng chắp tay sau lưng, nhìn một vòng người trong phòng, gật đầu: "Đều ngồi xuống đi, bạn sinh viên này cũng ngồi xuống, chủ nhiệm Hoàng, chuyện này tôi đã nghe qua, cô làm việc này có chút không ổn, nếu không phát hiện điểm đáng ngờ, thì không nên mang bạn sinh viên này ra khỏi phòng thi."
Ông ta rất không đồng tình nhìn chủ nhiệm Hoàng, chuyện này nếu truyền ra ngoài, đối với danh dự của trường rất không tốt.
Huống chi ông còn nghe nói chủ nhiệm Hoàng đồng ý công khai xin lỗi gì đó, ông nhìn Nguyễn Du Du: "Bạn học, không sao, tôi sẽ sắp xếp cho em thi lại môn này, hiện tại tôi bảo người mang bài thi cho em, em thi ở phòng làm việc của tôi, tôi sẽ giám sát và tính lại thời gian thi cho em."
Hiệu trưởng hy vọng chuyện này đã được làm rõ, Nguyễn Du Du lại lắc lắc đầu, ánh mắt cô nghiêm túc: "Xin lỗi thầy hiệu trưởng, về chuyện này, em và chủ nhiệm Hoàng đã có giao ước, em lục hết túi trên người cho cô ấy xem, nếu có vật gì đáng nghi, em bị đuổi học.
Nếu không, cô và nhà trường sẽ công khai xin lỗi và cô chính thức từ chức nghỉ việc."
"Tóm lại, hôm nay em và Chủ nhiệm Hoàng, chỉ có một người có thể tiếp tục xuất hiện ở đại học Yến Thành." Nguyễn Du Du nói xong, không đợi hiệu trưởng mở miệng, tự mình lộn túi áo lông vũ ra, hai cái túi trên quần dài cũng lộn trái ra bên ngoài, cô đưa điện thoại di động cho Thẩm Mộc Bạch cầm, cởi tiếp áo lông, lộn túi bên trong.
Sau đó, cô lộn túi nhỏ trang trí trên áo len của mình.
Sau đó, lặng lẽ nhìn khuôn mặt ngày càng trắng của chủ nhiệm Hoàng: "Chủ nhiệm Hoàng nói, tôi không cần phải cởi hết, chỉ cần lộn tất cả các túi ngược lại là được."
Cô từ từ chậm rãi lộn phải túi nhỏ trên áo len, mặc áo lông vũ, lộn cái túi trở về, cầm lấy điện thoại di động của mình từ trong tay Thẩm Mộc Bạch, ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa tròn vừa đen nghiêm túc hỏi: "Thẩm Mộc Bạch, anh nhìn thấy rõ rồi chứ?"
"Chủ nhiệm Hoàng, cô đã hài lòng chưa?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook