Yến Môi nở nụ cười trên môi rồi nói: “Chúng ta cùng bắt kẻ phản bội thôi.”
Nhìn thấy sự chủ động về việc chấp nhận đi theo cốt truyện của cô, hệ thống vô cùng hưng phấn đến mức tăng độ sáng của quả cầu lên hai phần, nhưng vẫn không quên đi nhiệm vụ chính:
[Chủ nhân sắp tiến vào cốt truyện, tôi lại nhắc nhở ngài ba quy tắc quan trọng của thế giới này.]
[1.

Không được sai ooc (1).]
[2.

Nếu chống đối nữ chính, ngài sẽ chết.

Đây cũng là luật quan trọng của thế giới này.]
[3.

Cản trở và giết chết nữ chính.]
[Ở quy tắc quan trọng thứ hai tức là việc ngài không được gây ác cảm với nữ chính.]
[Tính cách của nữ chính rất mạnh mẽ và có phần nhạy cảm với những việc bản thân không thích.

Một khi chủ nhân có ác ý với nữ chính, ý chí của thế giới này sẽ phát hiện và xóa bỏ sự hiện diện của ngài.


Hãy chú ý đến sự an toàn của bản thân và cuối cùng tôi chúc ngài thành công.]
“Tôi biết rồi.”
Nếu Yến Môi đến đây để bắt kẻ phản bội thì đương nhiên cô cũng đã trang bị cho mình đầy đủ vật dụng.
Trong đó, đồ vật mấu chốt của chuyện này chính là thuốc nhỏ mắt, không có nó cô sẽ không thể tỏ ra đáng thương đến mức mọi người nhìn thấy được sự chân thành của cô.
Cô dụi đôi mắt vài lần khiến nó trở nên đỏ hoe, nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt và chú ý xung quanh.

Trước đó cô đã có sự chuẩn bị đối với phía quản gia, lát sau quản gia cùng các vị quan khách đến nơi.

Mọi thứ đã sẵn sàng, sân khấu đã có, cô có thể bắt đầu ca hát.
Yến Môi cử động cơ hàm, hắng giọng, hơi thở ổn định, giọng nói thể hiện sự thương tâm: “Anh đang làm gì vậy!”
m thanh phát ra cực kỳ to, rõ ràng này đã thành công thu hút được sự chú ý của mọi người xung quanh, nhìn theo ánh mắt của cô, lập tức ánh nhìn của mọi người cũng đổ dồn về phía cặp đôi đang dan díu đằng kia.
Nhìn thấy khách khứa đến, hai người này nhanh chóng tách ra, run lên vì sợ hãi, thật tiếc cho hắn vì mọi người đã nhanh hơn hắn một bước, ai ai cũng nhìn thấy rõ bàn tay của Tần Trí Thần rút ra khỏi quần áo của Bạch Tiêu Liên, trên người cũng không có mấy mảnh vải.
Bởi vì địa điểm diễn ra cuộc tình vụng trộm khá kín đáo.

Phía sau một hòn non bộ, trên một bục cao khoảng nửa thân người, bất ngờ bị mọi người bắt quả tang khiến cả hai đều hoảng sợ.
Bạch Tiêu Liên thậm chí còn hét toáng lên, vội vã nhặt quần áo vương vãi dưới đất, ngồi gục xuống tại chỗ và khóc nấc lên, làm như thể bản thân là bị ép buộc nên mới gian díu với Tần Trí Thần.
Nhìn vào khung cảnh ở đây, một nơi hoang vắng, kín đáo, hai người còn đang trong tình cảnh hỗn loạn như thế, quan khách muốn vờ như không biết cũng khó.

Đám đông xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Ôi trời ơi, đây vẫn còn là bữa tiệc đính hôn kia mà, danh tiếng của nhà họ Tần trước giờ không phải rất tốt hay sao?”
“Sự việc này đều khiến cho nhà họ Tần và nhà họ Yến không còn mặt mũi nào nhìn mọi người.”
“Điều buồn cười hơn là người phụ nữ bên cạnh Tần Trí Thần lại là bạn thân của Yến Môi đó.”
“Lợi dụng bạn thân của mình trong tiệc đính hôn của cô ấy sao? Tàn nhẫn thật đó.”
“Tại sao tôi không ngạc nhiên mấy khi biết về việc này nhỉ? Nếu Tần Trí Thần thật sự kết hôn với Yến Môi thì tôi mới thật sự rất sốc.”
Yến môi đứng ở ngay đó, mặt đầy nước mắt, hốc mắt đỏ hoe, vẻ mặt bàng hoàng không thể tin nổi, nước mắt rơi không ngừng nhưng cô vẫn đứng đó, không có động tĩnh gì cả.

Sự thật, ai ai cũng đang mong chờ phản ứng của Yến Môi.

Những người quen của cô, ai cũng sẽ biết kịch hay còn ở sau.
Hiện nay trên mạng có rất nhiều video đánh ghen nhân tình, có cả giật tóc, tát tai, cào mặt nhưng điều khiến lần này trở nên hấp dẫn đó là khi con gái nhà giàu có hành vi bạo lực.
Tại sao? Tại vì người nhà giàu họ muốn giữ thể diện, nếu cô thông minh, cô sẽ không chọn cách gây sự ngay lúc này tại đây.

Lựa chọn việc đánh nhau ngay lúc này có thể giúp cô trút được bớt cơn tức giận, nhưng ngược lại có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai gia đình.

Việc này cũng đem lại cơ hội cho cô có thể biến chuyện ngày hôm nay thành một con bài tẩy để thu được một tí lợi ích từ nhà Tần.


Quan trọng Yến Môi lại là người liều lĩnh, không có đầu óc, chắc chắn rằng cô sẽ gây rắc rối cho xem.
Một số quan khách vì thấy náo nhiệt mà lại gần xem, còn lấy cả điện thoại di động ra để chụp ảnh.
Ai cũng biết Bạch Tiêu Liên là bạn thân nhất của Yến Môi.

Việc cô ta không chỉ biết mà còn rất rõ tính khí sáng nắng chiều mưa của Yến Môi là điều bình thường.

Chuyện giữa cô ta và Trần Trí Thần đã bị phát hiện nằm ngoài tính toán.

Cô ta cũng sợ khi Yến Môi nổi giận sẽ khiến bản thân bốc đồng mà động tay động chân, hai mắt vội vàng đỏ hoe, hoảng sợ lắc đầu: “Không, không được, Yến Môi nghe tôi giải thích đã…”
Yến Môi không có ý định nghe lời nói của Bạch Tiêu Liên, hét lên: “Đồ khốn!”, rồi lao tới với đôi mắt đỏ hoe đầy giận dữ.
Bạch Tiêu Liên trong lòng không ngừng gào thét, sợ hãi nhắm mắt lại.
Quan khách đứng xem vội đưa điện thoại lên chụp ảnh, hào hứng nói: “Đây rồi!”
Trong ống kính điện thoại di động của mọi người, Yến Môi, cô gái mặc chiếc váy đỏ, lao tới rất nhanh.

Tà váy bay thành hình vòng cung.

Bản thân cô cũng tạo thành một hình bán nguyệt lớn tuyệt đẹp, nói: “Anh thực sự đã phản bội tôi!”
“Bốp!” Tiếng tát vang vọng rất lâu.
Có những người đang vỗ tay từ tận đáy lòng, tát đẹp lắm, phải tát như thế, cú tát rất có uy lực, giỏi quá!
Không… đợi đã… cái cách cô ấy đánh… chẳng lẽ là…
Có phải Tần Trí Thần ngay đó không?

Trước đó, người quen biết cô chưa từng hay tin Yến Môi đã từng luyện tập hoặc có lẽ cô chưa từng luyện tập thật, nhưng cô đánh quá mạnh, không phải kiểu cào mặt hay giật tóc thông thường, mà ở đây là những cú đấm, đá vào da thịt và tát vào mặt thật sự.

In năm ngón tay ửng đỏ trên mặt hắn, dù rằng Yến Môi đang mang đôi giày cao gót tám phân giá trị lên đến năm con số cũng không hề ảnh hưởng đến màn trình diễn của cô.
Hiện trường vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của Tần Trí Thần hòa trong tiếng gió, vang vọng cả bầu trời.
Đang lúc gay cấn, Yến Môi đã cởi một bên giày cao gót.

Mọi người cho rằng cô không thích mang giày cao gót nên cởi ra cho thoải mái.

Trái ngược với suy nghĩ của mọi người, cô cởi giày cao gót ra khỏi chân và cầm thật chặt trong tay, vung mạnh xuống và tạo ra một âm thành lớn: “Bốp!” đế của giày cao gót làm bằng da hung hăng đập vào hắn.
Tần Trí Thần bị đánh lúc đầu còn có vẻ choáng váng, sau khi định hình lại chuyện vừa diễn ra rằng cô gần như phát điên.

Yến Môi, cô ta cũng dám cầm đế giày đánh hắn.
Tần Trí Thần mắng lớn giọng: “Yến Môi, cô đừng có quá đáng…”
“Quá đáng?’ Nghe thấy lời nói của hắn, cô như được tăng thêm sự tức giận, động tác không ngừng mà mỗi lần lại càng nắm chặt chiếc giày cao gót hơn, đáp lại rằng: “Tôi đánh tên cặn bã như anh, có ai nói là điều ko nên làm không, anh nhìn xung quanh xem?”
Tốc độ đánh của cô ngày càng nhanh khiến mọi người xung quanh phải phì cười, mỗi khi hắn có ý định nổi giận và muốn phản kháng lại, các đòn tấn công của cô ngày càng trở nên phức tạp hơn.

Yến Môi phân vân không biết phải đánh tiếp ở đâu, Tần Trí Thần không phải đôi tay bị đánh đến mức tê dại thì chính là đôi chân run rẩy đã yếu ớt.

Sau cùng sau khi mất sức, Tần Trí Thần nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn dù thế cũng chỉ có thể giúp hắn làm phân tâm Yến Môi, bỏ chạy là thượng sách đối với hắn ngay lúc này.
(1) ooc: out of character là từ để chỉ việc nhân vật ứng xử không phù hợp với tính cách được thiết lập sẵn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương