Bà nội Sở cười hỏi: "Hạ Hạ, hôm nay con chơi vui không?"

"Rất vui ạ.

" Sở Kim Hạ rót cho mình một chén trà, cầm trong tay vừa thổi vừa uống.


Sở Kiều Kiều vểnh cái mũi nhỏ nhắn, làm nũng nói: "Tính tình của chị rất giống chị dâu, chắc là có thể chơi cùng nhau.

"

Cảm giác cô ta đang mắng người, nhưng lại không có chứng cứ.


Sở Kim Hạ gật đầu, đồng ý: "Quả thật chị dâu rất tốt, anh cả thật sự rất có phúc khí, chúng tôi đã cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó chị dâu còn hẹn lần sau cùng nhau đi dạo phố.

Lần sau cả nhà mình cùng đi dạo phố nhé, hôm nay con nhìn thấy một cái khăn lụa, đặc biệt đẹp, bà thử xem sao.

"

Sở Kim Hạ lấy ra một chiếc khăn lụa, hôm nay cô mua một chiếc khăn lụa có màu sắc tương tự, nhưng đây mới đúng là chiếc khăn cô lấy từ trong không gian.



Tơ tằm, màu xanh xám, nhưng màu nhuộm này càng xinh đẹp hơn, vừa nhìn đã biết rất tao nhã.


Cô choàng khăn cho Bà nội Sở, thắt một cái nơ, nhìn từ xa đánh giá: "Bà nội, tóc của bà nên uốn một chút, cắt đến dưới bả vai một chút, phía trên là thẳng, đuôi tóc là mái tóc xoăn lớn màu xám trắng, buông xõa ở bên tai như mây, để lộ ra cái cổ thon dài xinh đẹp, chắc chắn rất tao nhã.

"

"Bà già rồi.

"

"Đó cũng là một lão mỹ nhân.

"

Rõ ràng Bà nội Sở mới từ bệnh viện tới, nhìn thấy dáng vẻ thống khổ suy nhược của chồng, trong lòng bà thực sự bị dày vò, khách sáo một lúc, bà mới nói thẳng: "Tình hình của ông nội con không tốt lắm, ngày mai cần con đến bệnh viện hiến máu, khoảng 200cc, con xem.

"

Sở Kim Hạ gật đầu: "Lần này nể mặt bà, con sẽ miễn phí, nhưng lần sau nhất định phải trả tiền.

Cho dù con là người nhà họ Sở cũng vậy, dù sao mọi người không nuôi con, bây giờ trái lại bảo con cung cấp máu, vậy không trả tiền là không được.

"

Uông Minh Nguyệt không vui nói: "Hiến máu cho người trong nhà cũng cần tiền sao?"

Mí mắt của con bé này cũng quá nông cạn đi, chỉ nhận tiền, không nhận thân tình!

"Người nhà gì chứ, tôi đã thừa nhận đâu?" Sở Kim Hạ không vui nói: "Trách không được mọi người muốn nhận tôi trở về, chỉ vì miễn phí rút máu của tôi đúng không? Muốn đẹp quá đấy!"

Sở Thiên Nhất vội vàng nói: "Nhà mình trả tiền!" Có thể dùng tiền giải quyết, đương nhiên là tốt nhất.


Sở Kim Hạ cân nhắc giá cả: "Được rồi, 1cc 1 tệ.

Tôi cũng không muốn nhiều lắm, mọi người muốn bao nhiêu cũng được, dù sao tôi cũng trẻ tuổi như vậy, máu rất có sức sống.

"

"Đắt như vậy, chị cướp tiền à.


" Sở Kiều Kiều nói.


Cô ta nghe nói, 400cc chỉ có 40 tệ, 1cc 1 hào, Sở Kim Hạ hiến máu cho ông nội, còn phải trả giá gấp 10 lần, quá vô sỉ.


Sở Kim Hạ tức giận mắng: "Cô là đồ giả mạo mà còn không biết xấu hổ đến đây nói chuyện, ai cho cô cái gan đấy? Đã cho mặt mà không biết xấu hổ đúng không, vậy tôi cũng không thu phí theo kiểu này nữa, cô chiếm cứ cuộc sống 18 năm của tôi, 18 năm nay, trong nhà nuôi cô, một đứa giả mạo này tiêu hết bao nhiêu tiền, vậy tôi cần ít nhất gấp đôi, bằng không miễn bàn.

Máu ở trên người tôi, tôi và ông già kia cũng không có một chút tình cảm nào, mấy năm nay các người ăn của ông ấy, dùng của ông ấy, lợi dụng quan hệ của ông ấy cũng không hiến máu, tôi dựa vào cái gì mà hiến máu?"

Sở Kim Hạ tức giận, xoay người rời đi, đóng cửa lại, trở về không gian nghỉ ngơi.


Một đám người nhìn nhau.


Bà nội Sở tức giận mắng Sở Kiều Kiều: "Con bé vô dụng, chỉ giỏi gây chuyện, Hạ Hạ nói không sai, mấy năm nay các người ăn của ông ấy, dùng của ông ấy, bây giờ có phải còn muốn ông ấy chết không? Biết rõ Hạ Hạ là người cung ứng máu duy nhất, không nói năng nhẹ nhàng với con bé, còn giận dỗi nó! Không nói là từ nhỏ nó đã bị các người bạc đãi, cho dù là người xa lạ, các người cũng không thể đối xử như vậy với người muốn cứu mạng ông nội chứ, cút đi! Cút đi, tao không muốn nhìn thấy mày!"

Sở Kiều Kiều khóc lóc chạy ra ngoài.


Trước khi ra cửa, cô ta nhìn vào trong phòng, khát vọng cha mẹ đến đuổi theo mình, bảo mình trở về, nhưng không có, không ai có thể quan tâm đến cô ta.


Cho nên chỉ có thể tiếc nuối trở về phòng của mình.


Sở Thiên Nhất nói với Uông Minh Nguyệt: "Nhanh lấy ít tiền cho tôi.


"

Dù sao con bé này còn có thể dùng tiền mua chuộc, vậy không cần thủ đoạn khác.


"Bao nhiêu?"

"Một nghìn hai.

"

"Nhiều như vậy?"

Sở Thiên Nhất trước mặt Sở Kiều Kiều liền nói thẳng: "Nhiều lắm sao? Một tháng tiền tiêu vặt của Sở Kiều Kiều là bao nhiêu, tiền tiêu vặt đã là mười tệ rồi, một năm thì một trăm hai, ăn mặc ở dùng, một năm ít nhất phải hai trăm, 18 năm, năm nghìn bốn trăm, bà nuôi một đứa con gái giả mạo tiêu hết năm nghìn bốn trăm tệ, con gái ruột của mình thì lại tiếc.

"

Uông Minh Nguyệt ném đồ vật trong tay đi: "Là tôi đổi con sao? Ông trách tôi à! Không phải cũng ở dưới mí mắt ông sao, sao ông không nhìn ra?"

Sở Thiên Nhất không khách khí nói: "Bảo mẫu là bà mang về, lúc trước trong nhà vốn có bảo mẫu, bà cứ khăng khăng muốn tìm vú em, kết quả bà trả tiền để người ta cho con mình bú, thật nực cười.

"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương