Uông Minh Nguyệt thẹn quá hóa giận, nói: "Sở Thiên Nhất, có phải ông muốn cãi nhau không?"

"Tôi chỉ bảo bà lấy một nghìn hai trăm tệ, một nghìn là tiền nhận con, hai trăm là tiền hiến máu, làm sao vậy, bà không nuôi người ta một ngày, còn muốn người ta hiến máu miễn phí?"

"Nó là do tôi sinh ra.

"

"Nó không nhận bà.

" Sở Thiên Nhất lạnh lùng nói: "Nó chê bà ngu ngốc!"

"A a a a!" Hai mắt Uông Minh Nguyệt bị kích thích đến đỏ bừng, ném chén trà, sau đó như phát điên xông tới gian phòng của Sở Kim Hạ, dùng sức gõ cửa: "Ra đây, ra đây, mày ra đây cho tao!"

Đứa con gái này sinh ra là khắc tinh của bà ta, đổi Vương Tiểu Thảo tốt biết bao, đổi tốt biết bao!

Sở Kim Hạ gội đầu tắm rửa trong không gian, tóc ướt không tiện đi ra, cầm máy sấy tóc.


"Hu hu hu! " Trong không gian, Vương Tiểu Thảo kích động hẳn lên, bà ta nghe được thanh âm của Uông Minh Nguyệt.



Lúc Sở Kim Hạ ở trong không gian, không gian có thể tiếp nhận âm thanh bên ngoài, nhưng âm thanh trong không gian không thể truyền ra ngoài.


Nhưng dù bà ta có kích động thế nào, cũng không có cách nào.


Hai tay vẫn luôn bị trói ở bên người, tuy rằng không phải quá chặt, nhưng băng dính khiến cho bà ta căn bản không có cách nào thoát thân.


Đã mấy ngày nay bà ta không ăn đồ ăn tử tế, mỗi ngày chỉ có một nắm lá, còn để bà ta nằm rạp trên mặt đất dùng miệng tìm ăn.


Bà ta đã nói hết tất cả, ban đầu là mắng chửi, sau đó là cầu xin tha thứ, cuối cùng bà ta như muốn phát điên.


Nhưng đứa con gái độc ác chưa bao giờ nói một câu với bà ta, chỉ nhốt bà ta trong phòng, ngẫu nhiên có thể từ chỗ rất xa nghe được một chút tiếng nam nhân kêu rên, nhưng thanh âm kia cũng dần dần biến mất.


Sở Kim Hạ không phải tìm bà ta, cô tìm Liễu Chí Tân.


Dù sao Vương Tiểu Thảo cũng đã kiểm tra máu rồi, là nhóm máu AB, không thể dùng.


Liễu Chí Tân vẫn có khả năng có kết quả tốt, đương nhiên, nếu Liễu Chí Tân kiểm tra máu cũng không được, vậy thì đến lượt Ông cụ Sở "gieo nhân nào gặp quả nấy"!

Dù sao cô cũng sẽ không đổ máu của mình vào cứu lão già thối tha đó.


"Hạ Hạ, là em phải không, tha cho anh đi.

" Liễu Chí Tân yếu ớt cầu xin.


Sở Kim Hạ sẽ không nói với anh ta một câu, không nói lời nào, bản thân cũng là một loại trừng phạt.



Cô lấy bông y tế lau đầu ngón tay anh ta, mũi kim đâm rách ngón tay, nặn ra một giọt máu nhỏ ở trên mảnh thủy tinh đã được khử trùng.


Đây đều là đạo cụ, đã được khử trùng.


Nhưng ba cái bánh ngô cô đưa cho Liễu Chí Tân vẫn là bánh ngô nhà Lý làm, một chậu nước muối lớn, nếu máu anh ta có thể dùng, vậy sau này là 1cc 1 tệ, một lần 500cc có thể đổi 500 tệ, quả thật phải đối xử thật tốt.


Nhưng Vương Tiểu Thảo thì thôi, người không dùng được, máu cũng vô dụng, đồ vô dụng! Cho bà ta một cái bánh ngô, để bà ta không chết đói là tốt lắm rồi.


Nhưng nghe nói người bình thường hiến máu một lần cũng có bốn mươi tệ, đến lúc đó lại hỏi thăm một chút, dù sao cũng không thể nuôi không hai kẻ vô dụng này.



Lúc này, Uông Minh Nguyệt như được lên phim truyền hình, đứng ngoài cửa phòng mắng Sở Kim Hạ bất hiếu, vừa mắng vừa đập cửa, bộ dạng như điên cuồng.


"Con ranh con, mày ra đây cho tao, mày ra đây cho tao! Tao chưa từng nghe qua chuyện như vậy, tao cho mày sinh mệnh, không nghĩ tới để mày hiếu thuận tao, vậy mà mày lại nhục mạ tao như vậy?"

Sở Kim Hạ ở trong phòng thản nhiên trả lời: "Tôi nhục mạ bà cái gì?"

Uông Minh Nguyệt không trả lời trực tiếp, dùng sức đập cửa: "Mày ra đây, mày ra đây cho tao!"


Sở Kim Hạ ồ một tiếng: "Tôi chẳng qua chỉ thuật lại chuyện bà đã làm một lần.

Cái này cũng gọi là nhục mạ bà sao?"

Uông Minh Nguyệt tức giận mắng: "Mày, mày, mày, mày bất hiếu, cha mẹ cho dù là làm sai, cũng không phải mày có thể chỉ trích! Mày ở nông thôn lớn lên, học được một thân bộ dạng lưu manh vô lại, tao đều không ghét bỏ mày, vậy mà mày lại tới chỉ trích tao.

"

Sở Kiều Kiều ở một bên an ủi, một bên châm ngòi ly gián: "Đúng vậy chị, chị đừng như vậy, mấy ngày nay mẹ cũng rất khổ sở, bàn bạc với em chuẩn bị quần áo cho chị, sợ chị không quen, mẹ lo lắng muốn chết, ai biết chị về đến nơi, lại đối xử với mẹ như vậy.

"

Nhưng cô ta càng an ủi Uông Minh Nguyệt càng tức giận.


Uông Minh Nguyệt tức giận đến mức không lựa lời nói: "Tao mới không có mong chờ nó! Tao hận không thể để nó chết quách đi cho rồi, đừng có xuất hiện trước mặt tao nữa! Nếu đã bị bế đi rồi, mày còn trở về làm gì!"

Đây là tiếng người sao?

Tuy rằng trong lòng Sở Kim Hạ cũng không coi Uông Minh Nguyệt là mẹ, nhưng nghe bà ta nói như vậy, trong lòng vẫn tức giận khó tả, kiếp trước nguyên chủ nghe thấy những lời này, trong lòng có bao nhiêu đau khổ, mẹ nuôi ác độc, mẹ ruột căm hận, đây là cái vận mệnh gì vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương