Khương Hòa, nữ, tu chân giới 806 tuổi, đổi thành nhân loại cũng chỉ hơn 18 tuổi.

Lúc phi thăng thượng thần, một mình gánh vác 81 đạo thiên lôi, đạo cuối cùng ập đến, cô còn tưởng rằng mình thắng.

Mẹ kiếp, ai biết tại sao lại đến một tiểu thế giới như vậy!

Cô đường đường là một con rồng, lại ở nơi này sống một cuộc sống dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.

Tục xưng: Làm trâu làm ngựa!

Tỉnh Hoài Bắc, huyện Bái Sơn, trấn Cao Sơn, thôn Thạch Đăng, nhà họ Khương.

"Ò ó o o o o —— "

Lúc trời còn chưa sáng hẳn Khương Hòa đã thức dậy.

Đúng vậy, sau khi bị thiên lôi bổ vào tiểu thế giới này, cô mạc danh kỳ diệu trở thành con gái của gia đình này, cũng may bố mẹ đối với cô không tệ.

Cô giẫm lên một đôi giày vải màu đen, vén rèm cửa đi ra ngoài, tùy ý kéo một cái ghế trong sân, sau đó đặt mông ngồi xuống.


Không có cách nào, dậy quá sớm, cô còn chưa tỉnh ngủ.

Em họ nhà bác cả Khương Xuân Yến, vén rèm cửa đi ra, nhìn thấy Khương Hòa đang ngồi dưới mái hiên thì giật nảy mình, cô ta trợn mắt một cái, "Bị bệnh à, nằm ở đây làm gì?"

Cả người Khương Hòa đều là cáu kỉnh vì thức dậy, uể oải nhấc mí mắt lên: "Liên quan đến mày."

Khương Xuân Yến: "..."

Chị họ này càng ngày càng không bình thường, sẽ không giống như cô ta, là trọng sinh đến chứ.

Nghĩ đến đây, tay cô ta đặt ở ống quần, không nhịn được nắm chặt.

Bất kể như thế nào, cô ta đều phải nắm giữ được cơ hội tốt, tương lai nhất định phải làm giàu! Phải làm một người có tiền!

Cô ta vừa mơ mộng hão huyền, vừa liếc mắt nhìn Khương Hòa, nhịn không được hừ lạnh một tiếng trong lòng.

Ha ha, đối phương cứ yên phận làm nhóm đối chứng của cô ta là được rồi.

Người tiếp theo vén rèm cửa đi ra là một bà lão cao hơn một mét năm, bà lão này chính là bà nội của họ, Vương Xuân Hà.

Đừng nhìn bà ta dáng người thấp bé, nhưng lại rất béo, nhìn ít nhất cũng phải 130 cân.

Đôi mắt của bà ta tuy không còn sáng lắm, nhưng lại giống như con chuột, đảo vòng vòng.

"Con dâu thứ hai đâu? Con dâu thứ hai, đã đến lúc nào rồi mà còn chưa dậy nấu cơm, đợi lát nữa cả nhà đi làm thì sao?"

Khương Hòa dưới mái hiên bực bội day lỗ tai, "Kêu cái gì? Kêu tang cho bố mày à."

"Con bé chết tiệt này, mày sao có thể nói chuyện như vậy hả!" Bà nội Khương tức giận nhìn cô, từ sau khi Khương Hòa bị sốt cao một lần, là càng ngày càng quá đáng!

Bây giờ cũng dám bất kính với bà ta.

Điều này làm cho bà ta người đã làm chủ gia đình cả đời, nuốt cơn giận này như thế nào.

Khuôn mặt già nua nhăn nheo của bà ta nhăn lại, nhe răng, vươn một tay đánh về phía Khương Hòa.


Lúc này Khương Hòa đã đứng lên, trực tiếp duỗi thẳng hai tay ra, nắm lấy hai túi vải trên ngực đối phương, dùng sức kéo xuống.

"A ——!" Bà nội Khương nhất thời sắc mặt trắng bệch kêu lên đau đớn.

Khương Xuân Yến ở một bên nhìn mà trợn mắt há mồm, trời đất ơi, hai đời cô ta lớn như vậy, còn chưa từng thấy có người đánh nhau ở chỗ này.

Lúc này, các bà lão nông thôn thường sinh nhiều, cho con bú nhiều, tuổi tác cao hơn đều giống như hai túi vải, hơn nữa còn không mặc áo lót.

Lần này, khiến bà lão đau muốn chết.

Nhìn thấy đối phương đã ngoan ngoãn, Khương Hòa mới ghét bỏ thu hồi tay: "Hừ...!Ghê chết đi được!"

Bà cụ thật sự là quá đau, bà ta không ngừng kêu la, rất nhanh đã gọi hàng xóm tới.

"Chị dâu, có chuyện gì vậy?"

"Em dâu, chị gọi cái gì đấy?"

Bà cụ vừa nhìn thấy có người, lập tức ngồi phịch xuống đất, vỗ vỗ đùi, bắt đầu.

"Ôi trời ơi, cháu gái đánh bà nội! Bất hiếu a, bất hiếu!"

Người ở cửa viện trong nháy mắt nhìn về phía Khương Hòa.

Bọn họ vừa định mở miệng nói cái gì thì Khương Hòa đã lên tiếng.


"Tôi đánh bà? Chứng cứ đâu?"

Khương Hòa vươn ngón tay út ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó thổi về phía đối phương, "Bà ăn còn nhanh hơn cả heo nái của đội sản xuất, tôi gầy như cây sậy, tôi đánh bà? Đánh chỗ nào của bà, bà chỉ cho mọi người xem đi."

Bà nội Khương: "..."

Cái này phải nhìn kiểu gì! Bà ta nói làm sao, đánh vào chỗ đó, thì ra là nguyên nhân này.

Đám hàng xóm vây xem nhìn biểu cảm của bà nội Khương, còn có cái gì không hiểu, nhao nhao oán trách hai câu rồi rời đi.

Bà nội Khương tức giận đến mức mặt mày đỏ gay, tạm thời không trị được Khương Hòa, lại bắt đầu giở trò khác.

Dùng cái giọng khàn đặc của mình, đứng ở trong sân gọi: "Trần Ngọc Hoan! Trần Ngọc Hoan! Mấy giờ rồi hả? Còn không dậy nấu cơm, có tin..."

Trần Ngọc Hoan là mẹ của Khương Hòa ở thế giới này, từ khi cô đến, bà ấy đối xử với cô rất tốt.

Khương Hòa là người biết ơn, người khác đối xử tốt với cô, cô cũng sẽ đối xử tốt lại.

Trước kia mặc kệ như thế nào, nhưng cô đã đến, bất cứ kẻ nào cũng đừng nghĩ đến chuyện bắt nạt bố mẹ cô nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương