Trần Ngọc Hoan đứng ở cửa phòng ngủ, vẻ mặt lo lắng nhìn chồng: "Làm sao bây giờ? Mẹ lại gọi rồi, hay là em đi ra ngoài đi, không thì lát nữa mẹ lại trút giận lên con bé."

Bố của Khương Hòa - Khương Vệ Quân nói: "Con gái không trút giận lên mẹ nó là tốt lắm rồi."

Con gái ông từ sau khi bệnh nặng một hồi, tính cách cởi mở...!Không...!Phải nói là hung dữ hơn không ít, nhưng cũng không tệ lắm.

Khương Hòa ở bên ngoài liếc bà cụ một cái: "Hôm nay đến lượt dì Ba nấu cơm, bà gọi bà ấy đi."

Bà nội Khương nghe vậy nhíu mày: "Mày nói bậy! Nấu cơm đều là mẹ mày và bác cả mày thay phiên nhau, không có chuyện của dì Ba mày."

Khương Hòa cười nhạo một tiếng: "Sao? Bà ấy không ở nhà ăn cơm sao?"

"Dựa vào cái gì bà ấy không cần làm? Dựa vào da mặt dày? Dựa vào không biết xấu hổ?"

"Bà...!Bà..." Bà nội Khương không hiểu, bà ta không biết đối phương biến thành như thế này từ khi nào, lại khó đối phó như vậy!

Khương Xuân Yến ở bên cạnh nhìn Khương Hòa như vậy, càng thêm chắc chắn, đối phương nhất định cũng là trọng sinh!


Đều nói một thế giới, khí vận có hạn, cô ta cũng không thể để cho Khương Hòa cướp đi thứ vốn thuộc về mình.

Dì Ba của Khương Hòa là con gái trong huyện, bố và anh trai đều là công nhân chính thức của nhà máy, sau khi bà ấy kết hôn, mẹ bà ấy cũng truyền lại công việc ở cửa hàng cung tiêu xã cho bà ấy.

Lúc trước bà ấy gả cho chú Ba, đã khiến cho bà nội vui quá hóa rồ, chỗ nào cũng thiên vị cho vợ chồng bọn họ.

Chẳng những việc nhà không cần làm, tiền kiếm được cũng không cần đưa cho bà nội.

Không giống như nhà bác cả và nhà Khương Hòa, đều là người mấy chục tuổi rồi, trong túi còn không có một đồng nào, tiền nong đều do ông nội nắm giữ.

Khương Hòa đứng lên từ trên ghế, lạnh lùng cười: "Hôm nay tôi nói rõ ở đây, chỉ cần người còn ở trong nhà này, công việc nhà, ai cũng không thể trốn tránh."

"Không thì...!Tôi đối phó với những kẻ không biết xấu hổ, nhiều cách lắm."



Bởi vì là gia đình nên nhân vật xuất hiện tương đối nhiều.

Nếu có xưng hô hoặc là tên gọi sai, có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ kịp thời sửa chữa, cảm ơn.

Mong mọi người thông cảm.


Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, cho dù dì Ba - Quách Xuân Tuệ có muốn giả chết cũng không được.

Nhưng dù sao bà ta cũng là một trưởng bối, bị cháu gái trong nhà nói như vậy, nhất thời cảm thấy uất ức.

Bà ta vén rèm cửa đi ra, nhìn chằm chằm Khương Hòa: "Khương Hòa, cháu nói lời này không khỏi cũng quá khó nghe, dù sao dì cũng là dì của cháu."

Ý tứ bà ta biểu đạt rất rõ ràng, cho dù bà ta có chỗ nào không đúng, cũng không phải một đứa cháu như cô có thể xen vào.


Khương Hòa đã quen với bà ta sao? Cô thậm chí còn lười liếc nhìn bà ta một cái, ngồi trên ghế tựa dưới mái hiên, mũi chân lắc lư: "Ít nói nhảm, đi nấu cơm đi."

"Sao? Thật sự định làm kẻ không biết xấu hổ sao?"

Vợ mình bị cháu gái nói như vậy, chú Ba Khương Ái Quân ở trong nhà cũng không nhịn được, vén rèm cửa đi ra.

Ông ta chỉ vào Khương Hòa, vừa định lên tiếng thì bên kia đã truyền đến giọng nói của Khương Hòa.

"Cảnh cáo một lần, cất ngón tay của ông đi."

Khương Ái Quân cười nhạo một tiếng: "Còn cảnh cáo? Tao không cất, mày có thể làm gì tao?"

Lúc ông ta nói những lời này, vẻ mặt vô cùng càn rỡ: "Xuân Tuệ sẽ không nấu cơm, mày có thể làm gì, cả nhà mày một tháng mới kiếm được mấy điểm công, mày biết Xuân Tuệ..."

Còn chưa nói xong, Khương Hòa đang nằm trên ghế tựa đã đứng lên, lạnh lùng liếc ông ta, sau đó đưa tay ra, nắm lấy ngón tay đang chỉ vào cô dùng sức bẻ về phía sau!

Trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết của ông ta vang lên trong sân: "Tay, tay, tay, ngón tay của tao, a ——"

Đau quá, đau quá, ngón tay của ông ta chắc chắn gãy rồi!

Nhìn thấy con trai út của mình bị đánh, bà nội Khương xông lên, vừa định đưa tay về phía Khương Hòa thì đã bị ánh mắt của cô dọa sợ.


Quá đáng sợ, giống như thổ phỉ, ai nhìn thấy, ai mà không sợ hãi.

Quách Xuân Tuệ nhìn chồng mình như vậy, cũng đau lòng không thôi.

Bà ta vừa định mở miệng mắng Khương Hòa, thì thấy Khương Hòa đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Khương Hòa cười lạnh một tiếng, duỗi tay ra, đặt lên trên đầu đối phương, năm ngón tay nắm lấy tóc bà ta, sau đó dùng sức kéo về phía sau, kéo mặt bà ta lên.

"Lần sau nên biết điều một chút, hiểu chưa?"

Một người đàn ông to lớn, chỉ vì bị gãy ngón tay mà khóc lóc thảm thiết.

"Hiểu rồi, hiểu rồi, lần sau tôi nhất định chú ý, nhất định chú ý."

Quách Xuân Tuệ lạnh lùng nhìn cô: "Khương Hòa, tất cả mọi người đều là người một nhà, cháu làm như vậy không khỏi quá đáng rồi?"

"Quá đáng? Lúc dì ở nhà không làm gì cả, mặt dày ăn cơm, dì không cảm thấy chính mình quá đáng sao." Khương Hòa nhìn bà ta, trong mắt tràn đầy khinh thường và chế giễu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương