Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử
-
Chương 88: Nửa đêm làm chuyện xấu
“A, Tiểu Khuynh ngươi tỉnh rồi à?” Tiểu Tuyết đẩy cửa đi vào, trên tay bưng một chén thuốc còn bốc khói nghi ngút. Nàng nhìn Tiểu Khuynh đang an tĩnh ngồi trên giường đọc sách, cố gắng ngăn một nỗi buồn phiền đang dâng lên trong ngực, mỉm cười thật tự nhiên hỏi.
Cánh mũi Tiểu Khuynh giật giật, nàng đưa quyển sách lên che ngang mũi, hai mắt đề phòng nhìn Tiểu Tuyết tươi cười đi vào, nheo mắt hỏi:
“Ngươi lại bắt ta uống thuốc?”
Tiểu Tuyết buồn cười nhìn nàng giống như trông thấy đại dịch ngồi thụt vào phía trong giường, nàng đặt bát thuốc xuống giường, đại chưởng vươn ra giành quyển sách trong tay Tiểu Khuynh kéo xuống, dỗ dành:
“Ngoan nào, ngoan nào, ngươi phải uống thuốc thì mới mau bình phục chứ? Nào, uống hết bát thuốc này ta bảo Đông Mai đem mứt quả đến cho ngươi!”
Tiểu Khuynh dè chừng nhìn Tiểu Tuyết:
“Ngươi không tính phí đấy chứ? Nói trước là ta không trả tiền đâu đấy!”
Tiểu Tuyết gật đầu như giã tỏi:
“Miến phí! Miễn phí!”
Tiểu Khuynh hạ cuốn sách xuống, cẩn thận bưng bát thuốc lên ngửi ngửi, chân mày hơi cau lại. Đông Mai từ bên ngoài bưng một cái vào, nàng đặt đồ ăn lên bàn rồi cầm theo đĩa mứt quả đi đến bên giường. Tiểu Tuyết thấy Tiểu Khuynh cau mày, biết nàng đang nghi hoặc điều gì, liền nói:
“Trong đó có máu hươu, ngươi mau uống đi!”
Tiểu Khuynh nín thở đem thuốc uống vào, vị đắng của thuốc khiến mặt mũi của nàng nhăn lại thành một đoàn, Đông Mai vội vàng đem một viên mứt quả đút vào miệng nàng. Lúc này thì chân mày Tiểu Khuynh mới giãn ra. Nàng giống như đã kiệt sức ngồi tựa vào trên giường, suy yếu hỏi:
“Tối qua ta bị làm sao vậy?”
Thân mình Tiểu Tuyết có chút chấn động nhưng nàng đã trấn tĩnh được ngay, nàng mỉm cười đáp:
“Không bị sao cả, ngươi chỉ là lao lực quá độ, thân thể suy yếu nên ngất đi thôi! Không có vấn đề gì đâu, chờ ta cắt cho ngươi mấy thang thuốc, uống khoảng một tháng là không có vấn đề gì nữa!”
Tiểu Khuynh nghe vậy liền trợn mắt:
“Một tháng? Tiểu Tuyết, ngươi định giết người à?”
Tiểu Tuyết chỉ một ngón tay vào mũi nàng, hừ một tiếng nói:
“Ta là đại phu, ngươi là người bệnh! Ngươi chỉ có quyền nghe lời, không có quyền phản bác! Nghe rõ chưa?”
Tiểu Khuynh hé miệng cười, không đáp. Dặn dò nàng một chút, lại kêu Đông Mai cẩn thận chiếu cố nàng, Tiểu Tuyết lúc này mới ly khai. Khi Tiểu Tuyết vừa rời đi, Tiểu Khuynh liền quay đầu nói với Đông Mai:
“Ngươi đi nhà bếp chuẩn bị cho ta ít điểm tâm, lát nữa mang lên đây!”
Đông Mai tuy có chút nghi hoặc, nhưng rồi nàng đáp một tiếng rồi nhanh nhẹn rời đi. Khi cửa phòng vừa đóng lại, nghe tiếng chân bước đi xa, Tiểu Khuynh thở ra một hơi nặng nề, cả người ngã trên thành giường. Đôi môi nàng mím chặt, ánh đỏ trong mắt lóe qua, từ trên trán, một giọt mồ hôi lớn chợt lăn xuống. Dời tầm mắt đến trên cổ tay lộ ra của mình, đôi mắt Tiểu Khuynh còn có một tia thần trí giãy dụa, nàng từ từ đưa tay lên, cúi đầu, há miệng cắn xuống thật mạnh. Máu tươi theo khóe môi chảy ra, nàng dường như không biết đau, cổ tay sớm nhiễm đỏ màu máu, giống như đôi mắt nàng lúc này, sáng rực dọa người. Vết thương trên tay máu không ngừng chảy, nhưng Tiểu Khuynh đã áp môi, hút đi từng giọt máu trên đó. Đôi môi nàng đỏ ửng, trên trán mồ hôi rơi từng giọt, từng giọt, trong đôi mắt màu máu hoang dại ánh lên đau đớn, thống khổ, nhẫn nhịn, và hơn cả, đó là căm phẫn...
Bước vào phòng, Tiểu Tuyết ra hiệu cho Thu Cúc đóng cửa lại, sau đó đi đến trước giá sách, nàng đưa tay ấn cuốn sách nằm đầu hàng thứ ba vào bên trong, giá sách liền rùng rùng chuyển động, để lộ ra một cánh cửa lớn trên tường. Mật đạo này là bí mật mà vô tình nàng đã phát hiện ra, Tiểu Tuyết đã nhanh chóng biến nó thành phòng thí nghiệm bí mật của mình. Trong nơi này có tất cả những dụng cụ chữa trị của nàng, một số là nàng mang đến đây từ thế giới hiện đại, một số là nàng ở thời không này tự làm ra, tuy không được bằng như phòng thí nghiệm ở hiện đại, nhưng tuyệt đối là độc nhất vô nhị ở nơi này.
Ngồi xuống trước cái bàn dài, Tiểu Tuyết cẩn thận từ trong một cái lồng kính lấy ra một cái chén nhỏ, bên trong đựng một thứ chất lỏng màu đỏ đặc quánh. Trong hai năm qua, Tiểu Khuynh đã vận dụng một số kiến thức của bản thân nàng ấy để chế tạo ra rất nhiều thứ. Đầu tiên là thủy tinh, các nàng làm ra vì là phương pháp thủ công, nên không được trắng cho lắm, nhưng trên cơ bản là rất tốt. Tiểu Khuynh đã giúp Tiểu Tuyết làm một số dụng cụ y khoa bắt buộc phải dùng thủy tinh, và thậm chí trong chuỗi cửa hàng của các nàng còn có một nơi chuyên bán và chế tạo đồ thủy tinh, nhưng do các nàng cố ý, nên không nổi tiếng lắm.
Quan sát chất lỏng trong chén một lúc, Tiểu Tuyết lại đưa lên mũi ngửi, sau đó nàng rút ra một cây châm bạc thử độc, nhưng không thấy có hiện tượng gì. Nàng đã lấy máu của Tiểu Khuynh, hy vọng có thể từ đó nghiên cứu được cái gì đó, như vậy mới có khả năng chế ta thuốc giải của Blood Devils, nhưng đã năm ngày quan sát mà không thấy có tiến triển gì cả. Tiểu Tuyết đặt lại cái chén vào trong lồng kính, nàng xô ghế ra đứng dậy. Đi đến góc phòng, nàng chăm chú ngắm một cái cây nhỏ màu đỏ được trồng trong chậu. Cái cây này là Tiểu Khuynh đưa cho nàng, toàn thân nó đều màu đỏ, lá cây màu nâu đậm trơn láng, quả hình tròn có gai mềm màu đỏ tía, không cần tưới nước mà vẫn sống tốt. Nghĩ nghĩ gì đó, Tiểu Tuyết quay trở lại trên bàn, nàng cầm bát máu kia tới, không chút do dự liền đổ hết máu xuống gốc cây. Nhìn một lúc mà không có hiện tượng gì, Tiểu Tuyết chán nản đem cái bát rời khỏi phòng. Nhưng ngay lúc nàng quay đi, cái cây kia hơi rung rung, những quả tròn có gai giống như có sự sống, không ngừng lớn lên, từ dưới lớp gai mềm tỏa ra ánh sáng màu đỏ, mơ hồ còn nhìn thấy được những đường gân như mạch máu in rõ ràng trên lớp vỏ. Cả cái cây giống như phát sáng, từng quả từng quả giống như những trái tim đang đập, phập phồng lên xuống, đám máu vốn còn đọng ở gốc cây đã biến mất sạch, ngay cả lớp đất bị biến màu do Tiểu Tuyết đổ máu xuống, lúc này như có phép màu lại quay trở về màu nâu nhạt như cũ. Cảnh tượng vô cùng quỷ dị, nhưng Tiểu Tuyết lại không trông thấy, vì lúc này nàng đã ra khỏi mật đạo.
Khi Tiểu Tuyết ra khỏi phòng, hai người Tiểu Vân cùng Âu Dương Tử Yên cũng vừa vặn về tới. Chỉ là, không khí có vẻ không tốt lắm. Viền mắt Tiểu Vân hơi đỏ, sắc mặt nhợt nhạt, Âu Dương Tử Yên lại là căm phẫn không thôi. Tiểu Tuyết nghi ngờ nhìn hai người họ, hỏi:
“Các ngươi làm sao vậy? Tiểu Vân làm sao lại khóc!?”
Tiểu Vân né tránh ánh mắt nàng, mất tự nhiên đáp:
“Không... không có gì!”
Âu Dương Tử Yên một bộ biểu tình tức giận không có chỗ phát tác, nàng nắm chặt tay, nghiến răng nói:
“Cái người Mộ Dung Y Y đó thật sự là vô cùng, vô cùng quá đáng! Nàng ta lại có thể ở giữa đường lớn mà sỉ nhục Tiểu Vân!”
Tiểu Tuyết nghe vậy thì cau mày, nàng đặt tay lên vai Tiểu Vân, nhỏ giọng hỏi:
“Cái kia Mộ Dung, nàng ta chọc vào ngươi sao?”
Tiểu Vân ngẩng đầu, sâu trong ánh mắt chất chứa bi thương, lắc đầu nói:
“Không phải vì vậy...”
Âu Dương Tử Yên thấy nàng nhất định không nói, lỗ mũi nàng hướng lên trời hừ ra cả khói, tức giận nói:
“Nếu như chỉ một Mộ Dung Y Y thôi thì đã chẳng nói làm gì, nàng ta cũng chưa đủ để bọn ta phải để mắt tới, chỉ là, Nhị vương gia kia vậy mà cũng hùa theo nàng ta, khiến Tiểu Vân bị tổn thương!”
Nàng thật sự là phi thường không hiểu, hai năm trước không phải hai người còn rất là hòa hợp sao, chính là một đôi bích nhân khiến vạn người ngưỡng mộ, vậy mà thoắt một cái, đã ở hai đầu chiến tuyến, khói lửa va chạm rồi! Nhớ lại vẻ mặt dương dương tự đắc của họ Mộ Dung kia, Âu Dương tiểu thư chỉ hận sao lúc đó mình không đi lên cho nàng ta vài cái đấm!
Tiểu Tuyết nghe vậy, nàng cúi đầu thở dài. Quyết định lúc trước mang theo Tiểu Vân rời đi, rốt cuộc là đúng hay sai? Vô duyên vô cớ chia cắt một đôi thần tiên quyến lữ, để đến bây giờ dựng lên ngăn cách giữa hai người họ, mặc dù tình cảm vẫn còn nhưng lại vô tình khiến người kia tổn thương. Chung quy người chịu khổ vẫn là Tiểu Vân, cứ nhìn thần sắc nàng như vậy cũng đủ hiểu lần này Hách Liên Ngạo Thiên kia đã khiến nàng bị tổn thương, mặc dù không rõ hắn đã làm ra cái việc gì. Còn về phần Mộ Dung Y Y, đáy mắt Tiểu Tuyết hơi lóe lên. Xem ra phải cho nàng ta nếm thử mùi vị giáo huấn, để nàng ta hiểu cái gì gọi là tự làm tự chịu!
Ban đêm,
Bầu trời trong vắt không một ánh sao, trong điện Lưu Ly đèn đóm đã tắt, người người đều chìm sâu vào giấc ngủ say. Trên nóc tòa nhà Hoàng cung, trong đêm trăng thanh gió mát, có hai đạo thân ảnh như lướt gió mà đi. Hai hắc y nhân dừng lại trên nóc Lưu Ly điện, một người thân mình mảnh khảnh, một người lại cao lớn vững chắc. Hắc y nhân người gầy dùng khuỷu tay huých nhẹ người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
“Vương gia, chàng biết phòng của Mộ Dung Y Y kia ở đâu không?”
Hắc y nhân người cao lớn đánh mắt nhìn sang, hắn ngắt đầu mũi nàng, khẽ mắng:
“Tiểu quỷ! Nàng định làm gì vậy?”
Thanh âm Tiểu Tuyết lạnh lùng mang theo ý tứ ma quái truyền ra, khóe môi đằng sau chiếc khăn che mặt cũng nhếch lên:
“Tính sổ, đòi nợ, thay trời hành đảo, trảm yêu diệt quỷ!!!!”
Thanh âm nàng chém đinh chặt sắt, người bên cạnh khẽ cười hỏi:
“Không biết Mộ Dung tiểu thư kia lại đắc tội gì với nàng rồi?”
Tiểu Tuyết không quay đầu nhìn hắn, nàng khoanh tay cười lạnh:
“Nàng ta không đắc tội với ta, mà đắc tội với bằng hữu của ta! Tội này tuyệt đối không thể tha được! Được rồi, Vương gia, chàng bớt nói nhảm, nhanh nhanh chỉ cho ta phòng ngủ của nàng đi!”
Hách Liên Chấn Thiên tròng mắt hơi lóe lên, hắn ôm eo nàng phi thân, thanh âm trầm bổng nói:
“Ta đưa nàng đi!”
Đứng trên phòng ngủ của Mộ Dung Y Y, Tiểu Tuyết nhếch môi cười quỷ dị, nàng nhẹ nhàng đu người nhảy xuống, thuận lợi tránh thoát thị vệ tuần tra, thân mình linh hoạt như hắc miêu lẻn vào trong phòng ngủ. Điểm huyệt ngủ của nha hoàn Hoa Ngẫu, Tiểu Tuyết cước bộ không tiếng động đi vào nội phòng. Ở trên giường truyền tới tiếng hít thở đều đều, người vẫn đang say ngủ. Tiểu Tuyết đứng từ trên cao nhìn xuống, nàng khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó từ trong túi lôi ra một gói thuốc bột đổ ra lòng bàn tay, sau đó không chút lo lắng đem toàn bộ bột trên tay ném vào trên mặt Mộ Dung Y Y. Vừa làm, nàng vừa lẩm bẩm, thanh âm vô cùng hả dạ khi trả được thù:
“Ngươi luôn tự hào về khuôn mặt này lắm mà, ngươi thích đem dung mạo mình ra chưng diện lắm mà, ngươi thích đi quyến rũ nam nhân lắm phải không? Tối nay lão nương liền phế đi cái khuôn mặt này của ngươi, xem ngươi sau này làm cách nào để quyến rũ nam nhân! Hừ!”
Nàng nói xong, thuốc bột đã tán loạn ở trong màn, bám hết trên người của nữ nhân trên giường. Phất phất tay, không một chút dấu vết gì còn lưu lại, hoàn hảo vô khuyết. Tiểu Tuyết thân thủ nhanh chóng rời khỏi, nàng phi thân lên nóc nhà, lại cùng Hách Liên Chấn Thiên rời đi. Bất ngờ, Tiểu Tuyết đột nhiên nói:
“Vương gia, quốc khố ở đâu vậy, chàng dẫn ta đi xem chút!”
Khóe môi Hách Liên Chấn Thiên khẽ nhếch, hắn nghĩ thầm: tiểu quỷ này lại nghĩ ra trò gì đây? Thực ra hắn không biết, Tiểu Tuyết đòi đi quốc khố, thứ nhất là vì muốn xem tài lực hùng hậu của Hách Liên, muốn xem thử cái gọi là “núi vàng, núi bạc” trong truyền thuyết là như thế nào. Thứ hai, là muốn nhân tiện nhìn xem trong quốc khố có loại dược liệu trân quý nào hay không, nàng muốn đem về chế thuốc cho Tiểu Khuynh. Dưới chân cước bộ tăng nhanh, hai người Tiểu Tuyết rất nhanh dừng lại trước quốc khố. Cánh tay Tiểu Tuyết vung lên, nàng dẫn đầu đi vào bên trong. Chớp mắt, ánh vàng trải khắp khiến hai mắt Tiểu Tuyết hoa lên. Thật lâu không thấy Tiểu Tuyết động đậy, Hách Liên Chấn Thiên đi lên nhìn nàng, lập tức bị bộ dạng thèm nhỏ dãi của nàng làm cho giật mình. Hai chân Tiểu Tuyết tự động tiến lên, nước miếng chảy ròng ròng, hai mắt nàng lấp lánh ánh vàng kim, Tiểu Tuyết sung sướng hô lên:
“Vàng a, ngân lượng a, hoàng kim a, bảo bối a,....”
Nàng ngó đông ngó tây, chỗ này sờ một cái, chỗ kia chạm một tí, lại đối với một khối huyết ngọc giá trị liên thành ôm hôn chùn chụt, yêu thích không buông tay. Rời bỏ những thứ châu báu kia, Tiểu Tuyết lúc này mới quay đầu nhìn Hách Liên Chấn Thiên:
“Này, nơi cất giấu dược phẩm ở đâu vậy?”
Đưa tay búng cái trán nàng một cái, Hách Liên Chấn Thiên chỉ vào một góc của quốc khố. Tiểu Tuyết mon men đi tới, nhìn thấy vô số trân bảo kì vật, hoa cỏ, cây thuốc quý đủ loại, còn có vô số các bình bạch ngọc xếp la liệt trên một cái bàn lớn chiếm hết chiều dài một bức tường. Nàng mở nắp từng cái lọ, ngửi ngửi một chút, lắc đầu, lại để xuống, tiếp tục xem các lọ khác. Nhặt lên một cái bình nhỏ bằng ngón tay út màu trắng, Tiểu Tuyết cẩn thận mở nắp ngửi một chút. Bất chợt, chân mày nàng cau lại. Hơi liếc mắt nhìn Hách Liên Chấn Thiên, thấy hắn không nhìn về phía này, Tiểu Tuyết bí mật đổ một ít bột thuốc vào trong tay áo, sau đó đậy nắp lại, bình thản cất lại chỗ cũ. Ở những bình thuốc phía sau, mỗi cái nàng lại thả thêm vào đó một số thành phần thuốc khác, sau đó mới để lại chỗ cũ. Hách Liên Chấn Thiên thấy vậy cũng không nói gì mà chỉ mỉm cười, hắn biết nàng nhất định sẽ bày trò mà.
Đi đến cuối cái bàn dài, tầm mắt Tiểu Tuyết bất chợt bị thu hút. Bị nhét ở dưới chân bàn có một quyển sách. Đem quyển sách rút ra ngoài, nàng quan sát bìa bọc sách cũ nát, sau đó xoay người, huơ huơ quyển sách trước mặt Hách Liên Chấn Thiên, trêu chọc nói:
“Hách Liên quốc có phải quá giàu rồi hay không? Ngay cả bí pháp cũng đem đi lót chân bàn?”
Hách Liên Chấn Thiên cầm cuốn sách trên tay nàng, hắn lật xem một chút, lại đặt vào trong tay nàng, nói:
“Ngự thú thuật đã thất truyền gần một trăm năm nay rồi, nếu nàng thích thì cứ giữ lấy mà dùng!”
Tiểu Tuyết gật gật đầu, nàng lật qua lật lại mấy trang, cau mày nói:
“Tốt thôi, nhưng đây toàn chữ cổ với chữ phồn thể, xem ra lúc về phải phiền toái Tiểu Cẩn giúp dịch hộ thôi!”
Cất quyển sách vào trong tay áo, nàng thuận tay cầm lấy một chiếc bình ngọc trên bàn, sau đó phất tay với Hách Liên Chấn Thiên:
“Thăm thú xong rồi, chúng ta cũng về thôi!”
Vừa đi ra khỏi cửa, Tiểu Tuyết vừa vươn vai, nàng cảm thán:
“Ai da, ngày mai trong cung sẽ là một hồi gà bay chó chạy đây! Về ngủ thôi nào, sáng mai mới có sức để mà xem kịch chứ!”
Hách Liên Chấn Thiên bật cười, cũng nhanh chóng đi theo nàng.
Cánh mũi Tiểu Khuynh giật giật, nàng đưa quyển sách lên che ngang mũi, hai mắt đề phòng nhìn Tiểu Tuyết tươi cười đi vào, nheo mắt hỏi:
“Ngươi lại bắt ta uống thuốc?”
Tiểu Tuyết buồn cười nhìn nàng giống như trông thấy đại dịch ngồi thụt vào phía trong giường, nàng đặt bát thuốc xuống giường, đại chưởng vươn ra giành quyển sách trong tay Tiểu Khuynh kéo xuống, dỗ dành:
“Ngoan nào, ngoan nào, ngươi phải uống thuốc thì mới mau bình phục chứ? Nào, uống hết bát thuốc này ta bảo Đông Mai đem mứt quả đến cho ngươi!”
Tiểu Khuynh dè chừng nhìn Tiểu Tuyết:
“Ngươi không tính phí đấy chứ? Nói trước là ta không trả tiền đâu đấy!”
Tiểu Tuyết gật đầu như giã tỏi:
“Miến phí! Miễn phí!”
Tiểu Khuynh hạ cuốn sách xuống, cẩn thận bưng bát thuốc lên ngửi ngửi, chân mày hơi cau lại. Đông Mai từ bên ngoài bưng một cái vào, nàng đặt đồ ăn lên bàn rồi cầm theo đĩa mứt quả đi đến bên giường. Tiểu Tuyết thấy Tiểu Khuynh cau mày, biết nàng đang nghi hoặc điều gì, liền nói:
“Trong đó có máu hươu, ngươi mau uống đi!”
Tiểu Khuynh nín thở đem thuốc uống vào, vị đắng của thuốc khiến mặt mũi của nàng nhăn lại thành một đoàn, Đông Mai vội vàng đem một viên mứt quả đút vào miệng nàng. Lúc này thì chân mày Tiểu Khuynh mới giãn ra. Nàng giống như đã kiệt sức ngồi tựa vào trên giường, suy yếu hỏi:
“Tối qua ta bị làm sao vậy?”
Thân mình Tiểu Tuyết có chút chấn động nhưng nàng đã trấn tĩnh được ngay, nàng mỉm cười đáp:
“Không bị sao cả, ngươi chỉ là lao lực quá độ, thân thể suy yếu nên ngất đi thôi! Không có vấn đề gì đâu, chờ ta cắt cho ngươi mấy thang thuốc, uống khoảng một tháng là không có vấn đề gì nữa!”
Tiểu Khuynh nghe vậy liền trợn mắt:
“Một tháng? Tiểu Tuyết, ngươi định giết người à?”
Tiểu Tuyết chỉ một ngón tay vào mũi nàng, hừ một tiếng nói:
“Ta là đại phu, ngươi là người bệnh! Ngươi chỉ có quyền nghe lời, không có quyền phản bác! Nghe rõ chưa?”
Tiểu Khuynh hé miệng cười, không đáp. Dặn dò nàng một chút, lại kêu Đông Mai cẩn thận chiếu cố nàng, Tiểu Tuyết lúc này mới ly khai. Khi Tiểu Tuyết vừa rời đi, Tiểu Khuynh liền quay đầu nói với Đông Mai:
“Ngươi đi nhà bếp chuẩn bị cho ta ít điểm tâm, lát nữa mang lên đây!”
Đông Mai tuy có chút nghi hoặc, nhưng rồi nàng đáp một tiếng rồi nhanh nhẹn rời đi. Khi cửa phòng vừa đóng lại, nghe tiếng chân bước đi xa, Tiểu Khuynh thở ra một hơi nặng nề, cả người ngã trên thành giường. Đôi môi nàng mím chặt, ánh đỏ trong mắt lóe qua, từ trên trán, một giọt mồ hôi lớn chợt lăn xuống. Dời tầm mắt đến trên cổ tay lộ ra của mình, đôi mắt Tiểu Khuynh còn có một tia thần trí giãy dụa, nàng từ từ đưa tay lên, cúi đầu, há miệng cắn xuống thật mạnh. Máu tươi theo khóe môi chảy ra, nàng dường như không biết đau, cổ tay sớm nhiễm đỏ màu máu, giống như đôi mắt nàng lúc này, sáng rực dọa người. Vết thương trên tay máu không ngừng chảy, nhưng Tiểu Khuynh đã áp môi, hút đi từng giọt máu trên đó. Đôi môi nàng đỏ ửng, trên trán mồ hôi rơi từng giọt, từng giọt, trong đôi mắt màu máu hoang dại ánh lên đau đớn, thống khổ, nhẫn nhịn, và hơn cả, đó là căm phẫn...
Bước vào phòng, Tiểu Tuyết ra hiệu cho Thu Cúc đóng cửa lại, sau đó đi đến trước giá sách, nàng đưa tay ấn cuốn sách nằm đầu hàng thứ ba vào bên trong, giá sách liền rùng rùng chuyển động, để lộ ra một cánh cửa lớn trên tường. Mật đạo này là bí mật mà vô tình nàng đã phát hiện ra, Tiểu Tuyết đã nhanh chóng biến nó thành phòng thí nghiệm bí mật của mình. Trong nơi này có tất cả những dụng cụ chữa trị của nàng, một số là nàng mang đến đây từ thế giới hiện đại, một số là nàng ở thời không này tự làm ra, tuy không được bằng như phòng thí nghiệm ở hiện đại, nhưng tuyệt đối là độc nhất vô nhị ở nơi này.
Ngồi xuống trước cái bàn dài, Tiểu Tuyết cẩn thận từ trong một cái lồng kính lấy ra một cái chén nhỏ, bên trong đựng một thứ chất lỏng màu đỏ đặc quánh. Trong hai năm qua, Tiểu Khuynh đã vận dụng một số kiến thức của bản thân nàng ấy để chế tạo ra rất nhiều thứ. Đầu tiên là thủy tinh, các nàng làm ra vì là phương pháp thủ công, nên không được trắng cho lắm, nhưng trên cơ bản là rất tốt. Tiểu Khuynh đã giúp Tiểu Tuyết làm một số dụng cụ y khoa bắt buộc phải dùng thủy tinh, và thậm chí trong chuỗi cửa hàng của các nàng còn có một nơi chuyên bán và chế tạo đồ thủy tinh, nhưng do các nàng cố ý, nên không nổi tiếng lắm.
Quan sát chất lỏng trong chén một lúc, Tiểu Tuyết lại đưa lên mũi ngửi, sau đó nàng rút ra một cây châm bạc thử độc, nhưng không thấy có hiện tượng gì. Nàng đã lấy máu của Tiểu Khuynh, hy vọng có thể từ đó nghiên cứu được cái gì đó, như vậy mới có khả năng chế ta thuốc giải của Blood Devils, nhưng đã năm ngày quan sát mà không thấy có tiến triển gì cả. Tiểu Tuyết đặt lại cái chén vào trong lồng kính, nàng xô ghế ra đứng dậy. Đi đến góc phòng, nàng chăm chú ngắm một cái cây nhỏ màu đỏ được trồng trong chậu. Cái cây này là Tiểu Khuynh đưa cho nàng, toàn thân nó đều màu đỏ, lá cây màu nâu đậm trơn láng, quả hình tròn có gai mềm màu đỏ tía, không cần tưới nước mà vẫn sống tốt. Nghĩ nghĩ gì đó, Tiểu Tuyết quay trở lại trên bàn, nàng cầm bát máu kia tới, không chút do dự liền đổ hết máu xuống gốc cây. Nhìn một lúc mà không có hiện tượng gì, Tiểu Tuyết chán nản đem cái bát rời khỏi phòng. Nhưng ngay lúc nàng quay đi, cái cây kia hơi rung rung, những quả tròn có gai giống như có sự sống, không ngừng lớn lên, từ dưới lớp gai mềm tỏa ra ánh sáng màu đỏ, mơ hồ còn nhìn thấy được những đường gân như mạch máu in rõ ràng trên lớp vỏ. Cả cái cây giống như phát sáng, từng quả từng quả giống như những trái tim đang đập, phập phồng lên xuống, đám máu vốn còn đọng ở gốc cây đã biến mất sạch, ngay cả lớp đất bị biến màu do Tiểu Tuyết đổ máu xuống, lúc này như có phép màu lại quay trở về màu nâu nhạt như cũ. Cảnh tượng vô cùng quỷ dị, nhưng Tiểu Tuyết lại không trông thấy, vì lúc này nàng đã ra khỏi mật đạo.
Khi Tiểu Tuyết ra khỏi phòng, hai người Tiểu Vân cùng Âu Dương Tử Yên cũng vừa vặn về tới. Chỉ là, không khí có vẻ không tốt lắm. Viền mắt Tiểu Vân hơi đỏ, sắc mặt nhợt nhạt, Âu Dương Tử Yên lại là căm phẫn không thôi. Tiểu Tuyết nghi ngờ nhìn hai người họ, hỏi:
“Các ngươi làm sao vậy? Tiểu Vân làm sao lại khóc!?”
Tiểu Vân né tránh ánh mắt nàng, mất tự nhiên đáp:
“Không... không có gì!”
Âu Dương Tử Yên một bộ biểu tình tức giận không có chỗ phát tác, nàng nắm chặt tay, nghiến răng nói:
“Cái người Mộ Dung Y Y đó thật sự là vô cùng, vô cùng quá đáng! Nàng ta lại có thể ở giữa đường lớn mà sỉ nhục Tiểu Vân!”
Tiểu Tuyết nghe vậy thì cau mày, nàng đặt tay lên vai Tiểu Vân, nhỏ giọng hỏi:
“Cái kia Mộ Dung, nàng ta chọc vào ngươi sao?”
Tiểu Vân ngẩng đầu, sâu trong ánh mắt chất chứa bi thương, lắc đầu nói:
“Không phải vì vậy...”
Âu Dương Tử Yên thấy nàng nhất định không nói, lỗ mũi nàng hướng lên trời hừ ra cả khói, tức giận nói:
“Nếu như chỉ một Mộ Dung Y Y thôi thì đã chẳng nói làm gì, nàng ta cũng chưa đủ để bọn ta phải để mắt tới, chỉ là, Nhị vương gia kia vậy mà cũng hùa theo nàng ta, khiến Tiểu Vân bị tổn thương!”
Nàng thật sự là phi thường không hiểu, hai năm trước không phải hai người còn rất là hòa hợp sao, chính là một đôi bích nhân khiến vạn người ngưỡng mộ, vậy mà thoắt một cái, đã ở hai đầu chiến tuyến, khói lửa va chạm rồi! Nhớ lại vẻ mặt dương dương tự đắc của họ Mộ Dung kia, Âu Dương tiểu thư chỉ hận sao lúc đó mình không đi lên cho nàng ta vài cái đấm!
Tiểu Tuyết nghe vậy, nàng cúi đầu thở dài. Quyết định lúc trước mang theo Tiểu Vân rời đi, rốt cuộc là đúng hay sai? Vô duyên vô cớ chia cắt một đôi thần tiên quyến lữ, để đến bây giờ dựng lên ngăn cách giữa hai người họ, mặc dù tình cảm vẫn còn nhưng lại vô tình khiến người kia tổn thương. Chung quy người chịu khổ vẫn là Tiểu Vân, cứ nhìn thần sắc nàng như vậy cũng đủ hiểu lần này Hách Liên Ngạo Thiên kia đã khiến nàng bị tổn thương, mặc dù không rõ hắn đã làm ra cái việc gì. Còn về phần Mộ Dung Y Y, đáy mắt Tiểu Tuyết hơi lóe lên. Xem ra phải cho nàng ta nếm thử mùi vị giáo huấn, để nàng ta hiểu cái gì gọi là tự làm tự chịu!
Ban đêm,
Bầu trời trong vắt không một ánh sao, trong điện Lưu Ly đèn đóm đã tắt, người người đều chìm sâu vào giấc ngủ say. Trên nóc tòa nhà Hoàng cung, trong đêm trăng thanh gió mát, có hai đạo thân ảnh như lướt gió mà đi. Hai hắc y nhân dừng lại trên nóc Lưu Ly điện, một người thân mình mảnh khảnh, một người lại cao lớn vững chắc. Hắc y nhân người gầy dùng khuỷu tay huých nhẹ người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
“Vương gia, chàng biết phòng của Mộ Dung Y Y kia ở đâu không?”
Hắc y nhân người cao lớn đánh mắt nhìn sang, hắn ngắt đầu mũi nàng, khẽ mắng:
“Tiểu quỷ! Nàng định làm gì vậy?”
Thanh âm Tiểu Tuyết lạnh lùng mang theo ý tứ ma quái truyền ra, khóe môi đằng sau chiếc khăn che mặt cũng nhếch lên:
“Tính sổ, đòi nợ, thay trời hành đảo, trảm yêu diệt quỷ!!!!”
Thanh âm nàng chém đinh chặt sắt, người bên cạnh khẽ cười hỏi:
“Không biết Mộ Dung tiểu thư kia lại đắc tội gì với nàng rồi?”
Tiểu Tuyết không quay đầu nhìn hắn, nàng khoanh tay cười lạnh:
“Nàng ta không đắc tội với ta, mà đắc tội với bằng hữu của ta! Tội này tuyệt đối không thể tha được! Được rồi, Vương gia, chàng bớt nói nhảm, nhanh nhanh chỉ cho ta phòng ngủ của nàng đi!”
Hách Liên Chấn Thiên tròng mắt hơi lóe lên, hắn ôm eo nàng phi thân, thanh âm trầm bổng nói:
“Ta đưa nàng đi!”
Đứng trên phòng ngủ của Mộ Dung Y Y, Tiểu Tuyết nhếch môi cười quỷ dị, nàng nhẹ nhàng đu người nhảy xuống, thuận lợi tránh thoát thị vệ tuần tra, thân mình linh hoạt như hắc miêu lẻn vào trong phòng ngủ. Điểm huyệt ngủ của nha hoàn Hoa Ngẫu, Tiểu Tuyết cước bộ không tiếng động đi vào nội phòng. Ở trên giường truyền tới tiếng hít thở đều đều, người vẫn đang say ngủ. Tiểu Tuyết đứng từ trên cao nhìn xuống, nàng khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó từ trong túi lôi ra một gói thuốc bột đổ ra lòng bàn tay, sau đó không chút lo lắng đem toàn bộ bột trên tay ném vào trên mặt Mộ Dung Y Y. Vừa làm, nàng vừa lẩm bẩm, thanh âm vô cùng hả dạ khi trả được thù:
“Ngươi luôn tự hào về khuôn mặt này lắm mà, ngươi thích đem dung mạo mình ra chưng diện lắm mà, ngươi thích đi quyến rũ nam nhân lắm phải không? Tối nay lão nương liền phế đi cái khuôn mặt này của ngươi, xem ngươi sau này làm cách nào để quyến rũ nam nhân! Hừ!”
Nàng nói xong, thuốc bột đã tán loạn ở trong màn, bám hết trên người của nữ nhân trên giường. Phất phất tay, không một chút dấu vết gì còn lưu lại, hoàn hảo vô khuyết. Tiểu Tuyết thân thủ nhanh chóng rời khỏi, nàng phi thân lên nóc nhà, lại cùng Hách Liên Chấn Thiên rời đi. Bất ngờ, Tiểu Tuyết đột nhiên nói:
“Vương gia, quốc khố ở đâu vậy, chàng dẫn ta đi xem chút!”
Khóe môi Hách Liên Chấn Thiên khẽ nhếch, hắn nghĩ thầm: tiểu quỷ này lại nghĩ ra trò gì đây? Thực ra hắn không biết, Tiểu Tuyết đòi đi quốc khố, thứ nhất là vì muốn xem tài lực hùng hậu của Hách Liên, muốn xem thử cái gọi là “núi vàng, núi bạc” trong truyền thuyết là như thế nào. Thứ hai, là muốn nhân tiện nhìn xem trong quốc khố có loại dược liệu trân quý nào hay không, nàng muốn đem về chế thuốc cho Tiểu Khuynh. Dưới chân cước bộ tăng nhanh, hai người Tiểu Tuyết rất nhanh dừng lại trước quốc khố. Cánh tay Tiểu Tuyết vung lên, nàng dẫn đầu đi vào bên trong. Chớp mắt, ánh vàng trải khắp khiến hai mắt Tiểu Tuyết hoa lên. Thật lâu không thấy Tiểu Tuyết động đậy, Hách Liên Chấn Thiên đi lên nhìn nàng, lập tức bị bộ dạng thèm nhỏ dãi của nàng làm cho giật mình. Hai chân Tiểu Tuyết tự động tiến lên, nước miếng chảy ròng ròng, hai mắt nàng lấp lánh ánh vàng kim, Tiểu Tuyết sung sướng hô lên:
“Vàng a, ngân lượng a, hoàng kim a, bảo bối a,....”
Nàng ngó đông ngó tây, chỗ này sờ một cái, chỗ kia chạm một tí, lại đối với một khối huyết ngọc giá trị liên thành ôm hôn chùn chụt, yêu thích không buông tay. Rời bỏ những thứ châu báu kia, Tiểu Tuyết lúc này mới quay đầu nhìn Hách Liên Chấn Thiên:
“Này, nơi cất giấu dược phẩm ở đâu vậy?”
Đưa tay búng cái trán nàng một cái, Hách Liên Chấn Thiên chỉ vào một góc của quốc khố. Tiểu Tuyết mon men đi tới, nhìn thấy vô số trân bảo kì vật, hoa cỏ, cây thuốc quý đủ loại, còn có vô số các bình bạch ngọc xếp la liệt trên một cái bàn lớn chiếm hết chiều dài một bức tường. Nàng mở nắp từng cái lọ, ngửi ngửi một chút, lắc đầu, lại để xuống, tiếp tục xem các lọ khác. Nhặt lên một cái bình nhỏ bằng ngón tay út màu trắng, Tiểu Tuyết cẩn thận mở nắp ngửi một chút. Bất chợt, chân mày nàng cau lại. Hơi liếc mắt nhìn Hách Liên Chấn Thiên, thấy hắn không nhìn về phía này, Tiểu Tuyết bí mật đổ một ít bột thuốc vào trong tay áo, sau đó đậy nắp lại, bình thản cất lại chỗ cũ. Ở những bình thuốc phía sau, mỗi cái nàng lại thả thêm vào đó một số thành phần thuốc khác, sau đó mới để lại chỗ cũ. Hách Liên Chấn Thiên thấy vậy cũng không nói gì mà chỉ mỉm cười, hắn biết nàng nhất định sẽ bày trò mà.
Đi đến cuối cái bàn dài, tầm mắt Tiểu Tuyết bất chợt bị thu hút. Bị nhét ở dưới chân bàn có một quyển sách. Đem quyển sách rút ra ngoài, nàng quan sát bìa bọc sách cũ nát, sau đó xoay người, huơ huơ quyển sách trước mặt Hách Liên Chấn Thiên, trêu chọc nói:
“Hách Liên quốc có phải quá giàu rồi hay không? Ngay cả bí pháp cũng đem đi lót chân bàn?”
Hách Liên Chấn Thiên cầm cuốn sách trên tay nàng, hắn lật xem một chút, lại đặt vào trong tay nàng, nói:
“Ngự thú thuật đã thất truyền gần một trăm năm nay rồi, nếu nàng thích thì cứ giữ lấy mà dùng!”
Tiểu Tuyết gật gật đầu, nàng lật qua lật lại mấy trang, cau mày nói:
“Tốt thôi, nhưng đây toàn chữ cổ với chữ phồn thể, xem ra lúc về phải phiền toái Tiểu Cẩn giúp dịch hộ thôi!”
Cất quyển sách vào trong tay áo, nàng thuận tay cầm lấy một chiếc bình ngọc trên bàn, sau đó phất tay với Hách Liên Chấn Thiên:
“Thăm thú xong rồi, chúng ta cũng về thôi!”
Vừa đi ra khỏi cửa, Tiểu Tuyết vừa vươn vai, nàng cảm thán:
“Ai da, ngày mai trong cung sẽ là một hồi gà bay chó chạy đây! Về ngủ thôi nào, sáng mai mới có sức để mà xem kịch chứ!”
Hách Liên Chấn Thiên bật cười, cũng nhanh chóng đi theo nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook