Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử
-
Chương 87: Nói chuyện trong xe ngựa
“Ui, ui, mệt chết mất!” Tiểu Tuyết duỗi mạnh cánh tay bước xuống xe, Thu Cúc đi lên đỡ nàng, ở nơi không ai thấy thần sắc nàng có chút quẫn bách. Tiểu Khuynh đi ở phía sau, nàng hơi ngoảnh đầu nhìn vào trong xe, thấy người kia vẫn đang cúi đầu ngồi im không nhúc nhích, Tiểu Khuynh gọi:
“Tiểu Vân...”
Giật mình một cái, Tiểu Vân vội ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Khuynh đang nhìn mình, nàng ngơ ngác hỏi:
“Sao vậy?”
Tiểu Khuynh thở dài, nói:
“Ngươi không xuống xe sao?”
Lúc này Tiểu Vân mới nhận ra là xe ngựa đã về đến phủ Thượng thư, nàng gật đầu một cái, vội vàng xốc mành lên xuống xe, nhưng không biết do quá vội hay do nàng bất cẩn, đầu Tiểu Vân đụng vào cửa xe ngựa kêu “cốp” một tiếng, Tiểu Khuynh đứng cạnh giật mình, Tiểu Vân lại giống như không để ý đến, nàng ngơ ngẩn đi ra ngoài, để Xuân Lan đỡ xuống khỏi xe lại tiếp tục ngơ ngẩn đi vào phủ Thượng thư, cũng quên luôn cả Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết còn đứng ở ngoài. Tiểu Tuyết nhìn nàng giống như người mất hồn, nàng quay sang Tiểu Khuynh hỏi:
“Tiểu Vân bị làm sao vậy?”
Tiểu Khuynh nhìn bóng lưng Tiểu Vân đi vào trong phủ, nàng lặng lẽ lắc đầu:
“Ta không biết!”
Nàng cảm giác được, tâm trạng Tiểu Vân lúc này rất nặng nề, khẳng định lúc ở trong cung đã xảy ra chuyện gì đó. Hay là, lúc nàng rời đi cùng Hách Liên Phách Thiên, Tiểu Vân đã gặp người nào đó? Là ai đây? Là người nào lại có thể tác động đến Tiểu Vân sâu sắc như vậy? Phải chăng... là hắn?
Khi đám Tiểu Khuynh về đến phủ Thượng thư, ở Nhạc Tân lâu, Tiểu Cẩn còn đang ra sức chiến đấu với đống thức ăn. Nàng ném đôi đũa lên bàn, ngồi tựa người ra sau, rất không có hình tượng ợ một cái, sau đó trước ánh mắt kinh dị của Hách Liên Vân Thiên, Tiểu Cẩn đẩy ghế ra đứng dậy, nàng hướng hắn vẫy tay, nói:
“Đa tạ Vương gia hôm nay đãi ta một bữa, ngày khác ta sẽ hậu tạ ngài! Cáo từ!”
Nàng nói xong, đỡ cái bụng no căng thong dong đi thẳng ra cửa. Hách Liên Vân Thiên vội vàng chạy theo sao, hắn níu tay nàng lại, nói:
“Cũng đã muộn rồi, hôm nay để bổn vương đưa ngươi về!”
Tiểu Cẩn hơi trố mắt nhìn hắn, lại nhìn cái tay hắn đang nắm tay nàng, có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, vô cùng mãnh liệt. Ngũ vương gia đổi tính rồi à, từ khi nào hắn lại biết đối xử tốt với Vân Cẩn Cẩn nàng thế? Hách Liên Vân Thiên không có ý định buông tay nàng ra, hắn dùng ánh mắt chân thành nhìn nàng, nhìn đến mức Tiểu Cẩn cả người nổi lên một tầng da gà mới nói:
“Để bổn vương đưa nàng về!”
Tiểu Cẩn cảm giác sau ót mình mồ hôi mãnh liệt chảy. Ánh mắt Ngũ vương gia từ khi nào lại quan tâm và chân thành như vậy chứ? Có phải nàng ăn nhiều quá nên đầu óc cũng không rõ ràng luôn rồi không? Nhưng ngẫm nghĩ lại, lúc nàng đến đây là bị ôm đến, bây giờ trở về không chừng sẽ phải đi bộ, nếu Ngũ vương gia đã có ý đưa nàng về, Tiểu Cẩn nàng có ngu mới từ chối. Tiểu Cẩn gật đầu nói:
“Vậy, đa tạ Vương gia!”
Trước cửa Nhạc Tân lâu đã có một chiếc xe ngựa sang trọng đỗ lại, Tiểu Cẩn vừa định bước lên xe, đột nhiên từ xa có tiếng gọi thất thanh:
“Tiểu thư!”
Rồi sau đó một cái bóng như tia chớp lao về phía nàng. Hạ Liên như con bạch tuộc bám dính trên người nàng, nàng vừa khóc vừa tố cáo:
“Ô, ô, tiểu thư, hai cái hỗn đản này hò nhau ăn hiếp muội!”
Hai mắt Tiểu Cẩn dường như phóng được ra lửa, nàng tức giận xoay Hạ Liên vòng vòng:
“Cái gì? Là kẻ nào dám ăn hiếp Hạ Liên của gia! Mau nói! Gia sẽ thiến hắn!”
Hạ Liên thút tha thút thít giơ ngón tay chỉ, Tiểu Cẩn lập tức đánh mắt nhìn sang. Vô Ảnh, Vô Tung nghe nàng nói vậy liền lập tức quay người úp sát vào nhau, ánh mắt Tiểu Cẩn vừa lia đến, hai người phản xạ theo bản năng liền giơ tay che chắn đi “chỗ hiểm”, đồng thời cầu cứu nhìn Hách Liên Vân Thiên. Ngũ vương gia nghe mỗ nữ nói muốn thiến hai thị vệ của mình, hắn đang định lên tiếng giải vây, nào ngờ còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh đã vang lên thanh âm hỉ hả vô cùng vui mừng sung sướng của Tiểu Cẩn:
“Tiểu Ảnh Ảnh! Tiểu Tung Tung!”
Vẻ mặt Tiểu Cẩn hiện tại là điển hình của việc sắc nữ nhìn thấy trai đẹp, hai mắt nàng trợn to, vô cùng tỏa sáng lại còn lấp la lấp lánh, trong miệng mơ hồ có chất lỏng khả nghi chảy ra, nội tâm Tiểu Cẩn kêu gào: Mĩ nam! Mĩ nam! Oa oa!
Ngược lại với ánh mắt háo sắc của mỗ nữ, hai người thị vệ cùng một cái Vương gia đồng biểu tình ngàn chấm, trên đầu vạch đen thi nhau chảy xuống, Hạ Liên lại hai mắt không thể tin nhìn chủ tử nhà mình. Đang lúc khó xử này, lại nghe mỗ nữ kích động nói:
“Oa , oa, mĩ nam, gia rất là nhớ hai ngươi nha!”
Vô Ảnh, Vô Tung nhìn nhau, Tiểu Ảnh bất ngờ nhớ lại tình cảnh hôm nào của mình ở khách điếm, hắn không ngừng nuốt nước bọt. Vô Tung thấy đệ đệ mình như vậy, hắn lập tức hiểu cái mỗ nữ trước mặt không phải người dễ đụng, ngay lập tức giương ra biểu cảm lạnh lùng đề phòng. Hai mắt Tiểu Cẩn lần nữa tỏa sáng mãnh liệt:
“Oa, soái ca!”
Ở một bên, Ngũ vương gia đang có hiện tượng núi lửa phun trào chuẩn bị bùng phát. Hắn đen mặt lẩm bẩm lại mấy lời của nàng. Tiểu Ảnh Ảnh? Tiểu Tung Tung? Nàng coi thị vệ của hắn là đứa trẻ ba tuổi hả? Gọi thân thiết như vậy? Lại còn cái gì mà “rất là nhớ hai ngươi”? Chính chủ là hắn còn đứng ở đây mà nàng lại trắng trợn đối với thị vệ của hắn bày tỏ say mê nhớ nhung sao? Không- thể- chấp- nhận- được!
Tiểu Cẩn còn đang thao thao bất tuyệt với mĩ nam của nàng, đột nhiên cổ áo bị người xách lên, sau đó, cả người bị ném vào trong xe ngựa. Cái mông đáp lên nền xe nghe bịch một tiếng, Tiểu Cẩn nhăn nhó xoa mông, hoàn hảo nền xe có trải thảm, mông cũng không quá đau. Nàng vừa ngẩng đầu lên định mắng người, đã thấy Ngũ vương gia vén rèm xe đi vào, mặt đen như than đặt mông ngồi xuống, lạnh lùng ra lệnh:
“Đi, hồi phủ!”
Tiểu Cẩn vội vàng đứng dậy, thò đầu ra ngoài gọi:
“Uy, Hạ Liên...”
Gọi chưa xong thì cả người đã bị kéo lại, thanh âm hậm hực của Hách Liên Vân Thiên vang lên:
“Đem nha đầu đó theo!”
Sau đó một hồi xe ngựa liền lăn bánh rời đi. Ngồi trong xe, Tiểu Cẩn ngó nghiêng lung tung, xem xét nơi này nơi kia, ngay cả tấm thảm phủ sàn nàng cũng xem. Nếu như không phải bị Hách Liên Vân Thiên ngăn cản, nàng thật có hứng thú muốn xem xem trên đó có bao nhiêu họa tiết! Mặt của Ngũ vương gia hằm hằm dọa người, hắn hướng nàng hỏi:
“Nàng vừa gọi hai người họ là gì?”
Tiểu Cẩn gảy móng tay, đáp rất dửng dưng:
“Tiểu Ảnh Ảnh a, Tiểu Tung Tung a!”
Nghe nàng nói vậy, mặt của Hách Liên Vân Thiên càng đen hơn, khí lạnh lùa ra ngoài khiến hai người nào đó rét run. Thanh âm hắn bá đạo lại ngang ngược vang lên:
“Từ sau không cho phép gọi bọn họ như vậy nữa!”
Tiểu Cẩn lập tức ngẩng đầu lên, hỏi:
“Tại sao? Cái này ngài cũng quản?”
Hách Liên Vân Thiên trợn mắt:
“Không cho gọi là không cho gọi! Lần sau nếu để bổn vương nghe nàng gọi hai người kia như vậy nữa, bổn vương sẽ thiến bọn họ!”
Rùng mình. Vô Ảnh, Vô Tung nhìn nhau, không nhịn được trong lòng khóc thầm. Vương gia có ghen tuông gì thì cũng không nên mang bọn họ ra khai đao chứ?
Tiểu Cẩn suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
“Thái giám cũng không tệ!”
Lại rùng mình. Nữ nhân này thật là vô tình mà!
Hách Liên Vân Thiên nghiến răng nói:
“Nếu bổn vương giết bọn họ thì sao?”
Tiểu Cẩn lập tức nói:
“Phật dạy: không được sát sinh! Vương gia, ngài chẳng qua chỉ mời ta một bữa cơm tối mà thôi, ngài không có quyền xen vào sở thích của ta! Nếu hôm nay ngài giết bọn họ, ngài cũng chỉ tự làm mình tổn thất! Nam nhân khắp Nhâm thành này còn ít sao? Mất đi hai người cũng không tính là gì!”
Hu hu, nữ nhân này còn máu lạnh hơn cả rắn nữa! Vô Ảnh, Vô Tung chỉ thiếu chút nữa là ôm nhau khóc rống.
Hách Liên Vân Thiên đột nhiên cúi người gần sát nàng, hắn hỏi:
“Nàng nhìn thấy gì trong mắt ta?”
Tiểu Cẩn chăm chú nhìn một chút, đột nhiên nàng đưa tay chạm chạm khoé mắt, lo lắng nói:
“Chết, mascara bị lem rồi!”
Nói rồi rút khăn tay trong túi ra, chấm chấm xoa xoa mấy cái, lại chỉnh sửa tóc, chu môi làm điệu, ra vẻ đáng yêu nhăn nhăn mũi, sau đó hai tay ôm má xoay mặt bên này lại bên kia giống như đang tự ngắm mình trong gương, làm xong một loạt động tác nàng mới nói:
“Tiên nữ giáng trần!”
Hách Liên Vân Thiên vuốt trán, chán nản ngồi trở lại trên ghế, hắn ôm đầu, có vẻ thất vọng hỏi:
“Vân Cẩn Cẩn, nếu nàng thích ngắm mĩ nam như vậy, vậy bổn vương không phải mĩ nam sao?”
Tiểu Cẩn lập tức đáp:
“Không, ngài không phải mĩ nam, mà là yêu nghiệt! Hoa đào của Vương gia nhiều lắm, tiểu nữ số mạng nhỏ bé theo không nổi!”
Đột nhiên Hách Liên Vân Thiên nắm chặt hai tay nàng, hai mắt nhìn thẳng nàng, khẩn thiết hỏi:
“Nếu bổn vương nói cả đời này chỉ để duy nhất mình nàng bên cạnh thì nàng có nguyện chỉ ngắm nhìn một mình bổn vương không?”
Lời này nói ra, chính hắn cũng thấy chấn động, nhưng lời đã nói không thể thu về, hắn chỉ có thể chờ đợi. Tiểu Cẩn bỗng cười nhạt:
“Vương gia có thể chỉ cần một đóa hoa ở bên cạnh thôi sao?”
Hắn dĩ nhiên là không thể. Nữ nhân vốn chỉ là đồ chơi ở trong bàn tay hắn, huống chi, người kia lúc này đã trở về bên cạnh hắn, vậy nên hắn xác định không thể đáp ứng được nàng.
Tiểu Cẩn khinh thường nhìn hắn, nàng rút tay ra, bĩu môi nói:
“Ưa cái đẹp là bản tính trời sinh của nữ nhân, Vương gia không nên gắng sức bắt người khác đi vào khuôn khổ, ngài vẫn là nên tiếp tục sống trong thế giới của mình đi thôi!”
Đúng lúc này xe ngựa dừng lại, Tiểu Cẩn liền hô lên:
“A, đến nơi rồi, Hạ Liên, xuống xe!”
Nàng vén mành đi xuống, không quay đầu nhìn lấy một cái. Hạ Liên đỡ nàng xuống khỏi xe, Tiểu Cẩn lúc này mới quay đầu, nàng tươi cười mở miệng:
“Đa tạ Vương gia đã cho tiểu nữ quá giang! Tiểu nữ xin phép đi trước!”
Nàng nói xong liền cùng Hạ Liên vào phủ, thái độ bình tĩnh thản nhiên kia, phảng phất cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ hoàn toàn không tồn tại. Đợi người đi xa, Hách Liên Vân Thiên hạ mành xe xuống, hạ giọng:
“Hồi phủ!”
Vô Ảnh giật dây cương, xe ngựa liền nhanh chóng rời đi.
Khi Tiểu Cẩn quay trở về viện của mình, ánh trăng rất sáng, soi rõ thân ảnh Tiểu Khuynh đứng ở sân. Nàng ngửa đầu, khuôn mặt thanh lệ hơi nghiêng nghiêng, đón ánh minh nguyệt chiếu vào, phảng phất như tiên tử chốn phàm trần. Tiểu Cẩn chậm rãi bước đến đứng sóng vai với nàng, mở miệng chế giễu:
“Nửa đêm không ngủ, ngươi mặc áo trắng đứng giữa sân giả ma quỷ dọa ai vậy?”
Tiểu Khuynh vẫn ngửa đầu, nhắm mắt đáp:
“Xem ra tối nay người cùng Ngũ vương gia đi chơi cũng không tệ nhỉ?”
Tiểu Cẩn phất phất tay:
“Bỏ đi! Không biết hắn phát bệnh gì, nói toàn mấy câu vớ vẩn linh tinh!”
Tiểu Khuynh mỉm cười, nàng quay đầu nhìn Tiểu Cẩn, không biết ma xui quỷ khiến gì, tầm mắt nàng lại dời xuống cần cổ của nàng ấy. Làn da mịn màng, nàng mơ hồ còn nhìn rõ được cả từng mạch máu đang đập dưới lớp da đó. Hương thơm quyến rũ này, là từ đâu tới? Tiểu Khuynh hít hít mũi, thân thể hơi cựa quậy dời đi, khuôn mặt nàng từ từ cúi xuống, ánh đỏ chớp qua đôi con ngươi đen nhánh, thần sắc trên mặt nàng dại ra. Hương thơm kia vẫn không ngừng quyến rũ Tiểu Khuynh, trong đầu nàng mơ hồ một đống hỗn độn, nhìn cần cổ trắng tuyết của Tiểu Cẩn, nàng đột nhiên có loại ham muốn một ngụm cắn xuống, muốn nếm thử hương vị của chất lỏng đang chảy dồn trong mạch máu... Hương thơm mê hoặc tiếp tục dẫn dụ nàng, đầu Tiểu Khuynh càng cúi xuống sát cổ Tiểu Cẩn, tóc nàng cọ vào khiến Tiểu Cẩn thấy nhột, nàng buồn cười đưa tay đẩy Tiểu Khuynh:
“Ngươi làm gì vậy? Nhột... lắm....”
Chỉ một thoáng qua thôi, Tiểu Cẩn đã không thể thốt lên thành lời. Hai mắt Tiểu Cẩn mở to, kinh hoàng lan tràn. Thân thể nàng run run, ngón tay run rẩy chỉ vào đôi mắt Tiểu Khuynh, đôi con ngươi vốn luôn đen thẫm như dạ đàm, lúc này lại đỏ rực, sâu hun hút như một bể máu. Thần sắc nàng hơi dại, khuôn miệng đóng mở hé ra nụ cười khát máu. Dưới ánh trăng bàng bạc, thân ảnh nàng sừng sững như hiện thân của ác quỷ, đôi mắt đỏ sáng rực tràn ngập ý muốn cắn nuốt, tràn ngập khao khát máu tươi điên cuồng. Dưới chân Tiểu Cẩn lùi lại từng bước, Tiểu Cẩn cảm giác cổ họng mình khô khốc, đau xót:
“Tiểu Khuynh...”
Ác ma đang ngự trị nơi sâu thẳm tiềm thức của nàng, khiến Tiểu Khuynh hoàn toàn đánh mất nhân dạng. Đôi mắt đỏ tươi mở to sáng rực, trống rỗng vô hồn, môi nàng mấp máy những từ ngữ không rõ:
“Máu... cho ta... máu... cho ta...”
Tiểu Cẩn kinh hoàng lắc đầu, lại lui về phía sau, nàng muốn kêu lên nhưng không thể, cổ họng giống như đã bị thứ gì đó ngăn lại. Đột nhiên Tiểu Khuynh gào lên một tiếng, nàng lao về phía Tiểu Cẩn. Ngay lúc Tiểu Khuynh chuẩn bị chạm vào Tiểu Cẩn, một cái bóng vọt ra, điểm nhanh huyệt đạo trên người nàng. Tiểu Khuynh lập tức khựng lại. Tiểu Cẩn nhìn Ảnh Sát vừa xuất hiện, hoảng hốt nói:
“Ta đi tìm Tiểu Tuyết! Ngươi trông chừng nàng ấy!”
Ảnh Sát gật đầu, Tiểu Cẩn vội vàng chạy đi. Ngay khi thân ảnh Tiểu Cẩn vừa khuất, Ảnh Sát liền nghe thanh âm Tiểu Khuynh lẩm bẩm:
“Máu... của ta.... máu... của ta...”
Rồi sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Ảnh Sát, Tiểu Khuynh lại xoay người. Nàng đã thoát khỏi điểm huyệt, đôi mắt đỏ lại tràn ra sự khát máu. Ảnh Sát cảm giác máu toàn thân đều đã đông cứng lại. Tiểu Khuynh ngước đôi mắt đỏ tươi nhìn hắn, đột nhiên nàng cười rộ lên, trong tiếng cười còn có một loại phong tình quyến rũ. Nàng chỉ tay vào hắn, nói:
“Ngươi không phải thức ăn của ta! Ta không có hứng thú với máu của nam nhân đâu!”
Ảnh Sát đứng lặng nơi đó, không động đậy. Hắn đang muốn hỏi nàng bị làm sao, nhưng lúc này ngay đến hắn nàng còn không nhớ, tất nhiên sẽ không trả lời hắn, không chừng còn khiến nàng kích động. Ngay lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng Tiểu Khuynh lẩm bẩm:
“Ta thèm máu quá, rất thèm máu... con mồi vừa rồi của ta đi đâu rồi?”
Lúc Tiểu Tuyết cùng Tiểu Cẩn chạy tới nơi này, nghe được chính là những lời này của Tiểu Khuynh. Hai người cùng chết lặng. Cái mũi của Tiểu Khuynh chợt cau lại, nàng hít hít hai cái, xoay người, lại trở về thần sắc thị huyết lúc trước, lẩm bẩm:
“Ta ngửi thấy mùi máu, thơm quá, ta ngửi thấy...”
Ảnh Sát hướng hai người Tiểu Tuyết rống lên:
“Mau chạy đi!”
Hắn còn chưa kịp dứt lời, thân ảnh Tiểu Khuynh đã giống như cơn lốc đánh về phía Tiểu Tuyết cùng Tiểu Cẩn. Tiểu Tuyết nhanh tay đẩy Tiểu Cẩn sang một bên, một mình nàng cùng Tiểu Khuynh chiêu đối chiêu. Đáng tiếc thân thủ của Tiểu Tuyết không bằng Tiểu Khuynh, hơn nữa lúc này Tiểu Khuynh hoàn toàn không nhận ra nàng, chiêu chiêu đều rất sắc bén, cố ý để lại trên người Tiểu Tuyết những vết thương. Đầu ngón tay dính máu, Tiểu Khuynh đưa lên ngang mũi hít nhẹ, nàng vươn lưỡi liếm hết chỗ máu, có vẻ thèm thuồng nhìn Tiểu Tuyết nói:
“Máu của ngươi thực là ngon! Ngoan ngoãn nghe lời ta đi, nếu không ngươi sẽ phải tiếp tục chịu đau đớn đấy!”
Tiểu Tuyết che vết thương rỉ máu trên tay, nàng đột nhiên đứng thẳng người, mỉm cười nhìn Tiểu Khuynh ở đối diện:
“Tốt thôi, ta đồng ý cho ngươi lấy máu của ta!”
Tiểu Khuynh cười ha hả:
“Như vậy có phải tốt hơn không? Các ngươi lại cứ muốn cứng đầu cứng cổ!”
Vừa nói nàng vừa tiến về phía Tiểu Tuyết, nàng ấy vẫn đứng im. Cho đến khi Tiểu Khuynh há miệng muốn cắn vào cổ nàng, cánh tay Tiểu Tuyết bất thình lình vung lên, giữa hai ngón tay nàng là một cây châm bạc nhỏ xíu, ánh mắt Tiểu Tuyết lóe lên, ngay lúc Tiểu Khuynh chưa kịp hồi thần, cả người đã bủn rủn, vô lực ngã vào trên người Tiểu Tuyết thiếp đi. Châm bạc kia khéo léo cắm ngay tại huyệt ngủ của nàng, bên trên có bôi thuốc mê loại nặng. Tiểu Tuyết vòng tay đỡ Tiểu Khuynh, nàng ra hiệu cho Ảnh Sát tới bế Tiểu Khuynh về phòng.
Đêm dài nhanh chóng qua đi, đám Tiểu Tuyết không muốn để Tiểu Vân lo lắng nên không cho nàng ấy biết. Sáng sớm thì Tiểu Vân đã ra ngoài đi dạo cùng Âu Dương Tử Yên. Trong phòng, nến đã cháy hết, mùi hương trầm nhẹ lan tỏa, trên giường Tiểu Khuynh vẫn an ngủ, đám Tiểu Tuyết ngồi quây lại bên bàn tròn, cả một đêm không ngủ, thần sắc Tiểu Cẩn, Tiểu Tuyết có chút mệt mỏi. Nhớ lại tình huống đêm hôm qua, Tiểu Cẩn vẫn thấy gai người, nàng ôm chặt hai cánh tay, nói nhỏ:
“Nhìn Tiểu Khuynh tối hôm qua, bộ dạng khát máu đó còn đáng sợ hơn lúc nàng ấy phát bệnh rồi giết người. Nàng ấy giống như đã biến thành ác quỷ vậy...”
Tiểu Tuyết trầm mặc, vuốt cằm suy nghĩ. Nàng cảm thấy trong chuyện này còn ẩn giấu một bí mật gì nữa. Nàng chỉ biết Blood Devils biến con người thành cỗ máy giết chóc, chứ chưa nghe Tiểu Khuynh nhắc đến khoản thèm máu này. Hơn nữa, lần này giống như không phải phát bệnh như bình thường, Tiểu Khuynh không nhìn thấy máu tươi hay cảnh tượng nào quá mức tanh tưởi, nhưng nàng vẫn nổi điên lao về phía Tiểu Cẩn, trong miệng còn liên tục đòi máu...
“Tiểu Khuynh dường như rất nhạy cảm với máu của chúng ta, Ảnh Sát đứng ngay trước mặt nàng ấy mà nàng chẳng có phản ứng gì, trong khi vừa nhìn thấy chúng ta là lập tức lao tới...” Tiểu Cẩn lẩm bẩm nói.
Tiểu Tuyết đột nhiên ngắt lời:
“Khoan! Ngươi vừa nói gì Tiểu Cẩn?”
Tiểu Cẩn bĩu môi:
“Ta nói Ảnh Sát đứng ngay cạnh nàng mà nàng không phản ứng gì hết trong khi vừa nhìn thấy chúng ta là đã lao tới...”
Tiểu Tuyết lại quay sang Ảnh Sát:
“Lúc ngươi đứng cùng nàng, nàng có nói ra điều gì lạ lùng không?”
Ảnh Sát cau mày, nói:
“Nàng nói nàng không hứng thú với máu của nam nhân!”
Tiểu Tuyết suy nghĩ thêm một chút, lúc này mới nghiệm ra. Chắc chắn có kẻ nào đó đã động tay động chân vào máu của Tiểu Khuynh, nàng bây giờ tùy thời đều có thể phát bệnh, không phải điên cuồng giết chóc, mà là uống máu. Nàng cực kì ưa thích máu tươi của nữ tử, giống như lời của Tiểu Cẩn, nàng lúc ấy sẽ hóa thành ác quỷ săn lùng máu huyết của con người.
Tiểu Tuyết quay đầu nhìn nữ tử đang nằm thiêm thiếp trên giường, trong mắt nổi lên tự trách cùng xót xa. Có phải lần nàng phát bệnh trong rừng đó, đã có người động tay động chân với máu của nàng không? Người đó là ai? Hắn có mục đích gì? Tại sao Tiểu Khuynh luôn phải chịu đựng những thứ này chứ? Mang trong người dòng máu ác ma đã khiến nàng ấy đủ khổ sở dằn vặt, nếu như biết được bản thân hiện tại đã chân chính trở thành nửa người nửa quỷ, nàng ấy không biết sẽ bị đả kích thế nào đây?
Sụp mi che đi nỗi buồn trong mắt, Tiểu Tuyết nhỏ giọng nói:
“Chuyện này, các ngươi trước đừng cho Tiểu Khuynh biết! Ta sẽ cố gắng điều tra chuyện này!”
Tiểu Cẩn hơi lo ngại:
“Liệu có phải nàng ấy bị hạ độc không? Nếu sau này nàng lại phát điên nữa thì chúng ta phải làm sao?”
Tiểu Tuyết trầm ngâm suy nghĩ, sau cùng, nàng nói:
“Ta sẽ cố gắng hết sức tìm cách giải độc trong người nàng, nhưng hiện tại đừng để nàng kích động, hơn nữa, buổi tối tránh cùng nàng tiếp xúc, ta sẽ trông chừng nàng ấy!”
Hai người còn lại đều gật đầu, ánh sáng trong mắt Tiểu Tuyết chợt lóe, nhưng sau đó lại chìm sâu vào đầm nước đen tĩnh mịch. Trên giường, người vốn đang nằm ngủ đột nhiên mở bừng hai mắt, ánh đỏ lướt qua đôi con ngươi của nàng, chợt lóe qua rồi biến mất, hai tròng mắt trở lại sắc đen thăm thẳm như dạ đàm, hàng mi cụp xuống, người lần nữa chìm vào say ngủ...
“Tiểu Vân...”
Giật mình một cái, Tiểu Vân vội ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Khuynh đang nhìn mình, nàng ngơ ngác hỏi:
“Sao vậy?”
Tiểu Khuynh thở dài, nói:
“Ngươi không xuống xe sao?”
Lúc này Tiểu Vân mới nhận ra là xe ngựa đã về đến phủ Thượng thư, nàng gật đầu một cái, vội vàng xốc mành lên xuống xe, nhưng không biết do quá vội hay do nàng bất cẩn, đầu Tiểu Vân đụng vào cửa xe ngựa kêu “cốp” một tiếng, Tiểu Khuynh đứng cạnh giật mình, Tiểu Vân lại giống như không để ý đến, nàng ngơ ngẩn đi ra ngoài, để Xuân Lan đỡ xuống khỏi xe lại tiếp tục ngơ ngẩn đi vào phủ Thượng thư, cũng quên luôn cả Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết còn đứng ở ngoài. Tiểu Tuyết nhìn nàng giống như người mất hồn, nàng quay sang Tiểu Khuynh hỏi:
“Tiểu Vân bị làm sao vậy?”
Tiểu Khuynh nhìn bóng lưng Tiểu Vân đi vào trong phủ, nàng lặng lẽ lắc đầu:
“Ta không biết!”
Nàng cảm giác được, tâm trạng Tiểu Vân lúc này rất nặng nề, khẳng định lúc ở trong cung đã xảy ra chuyện gì đó. Hay là, lúc nàng rời đi cùng Hách Liên Phách Thiên, Tiểu Vân đã gặp người nào đó? Là ai đây? Là người nào lại có thể tác động đến Tiểu Vân sâu sắc như vậy? Phải chăng... là hắn?
Khi đám Tiểu Khuynh về đến phủ Thượng thư, ở Nhạc Tân lâu, Tiểu Cẩn còn đang ra sức chiến đấu với đống thức ăn. Nàng ném đôi đũa lên bàn, ngồi tựa người ra sau, rất không có hình tượng ợ một cái, sau đó trước ánh mắt kinh dị của Hách Liên Vân Thiên, Tiểu Cẩn đẩy ghế ra đứng dậy, nàng hướng hắn vẫy tay, nói:
“Đa tạ Vương gia hôm nay đãi ta một bữa, ngày khác ta sẽ hậu tạ ngài! Cáo từ!”
Nàng nói xong, đỡ cái bụng no căng thong dong đi thẳng ra cửa. Hách Liên Vân Thiên vội vàng chạy theo sao, hắn níu tay nàng lại, nói:
“Cũng đã muộn rồi, hôm nay để bổn vương đưa ngươi về!”
Tiểu Cẩn hơi trố mắt nhìn hắn, lại nhìn cái tay hắn đang nắm tay nàng, có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, vô cùng mãnh liệt. Ngũ vương gia đổi tính rồi à, từ khi nào hắn lại biết đối xử tốt với Vân Cẩn Cẩn nàng thế? Hách Liên Vân Thiên không có ý định buông tay nàng ra, hắn dùng ánh mắt chân thành nhìn nàng, nhìn đến mức Tiểu Cẩn cả người nổi lên một tầng da gà mới nói:
“Để bổn vương đưa nàng về!”
Tiểu Cẩn cảm giác sau ót mình mồ hôi mãnh liệt chảy. Ánh mắt Ngũ vương gia từ khi nào lại quan tâm và chân thành như vậy chứ? Có phải nàng ăn nhiều quá nên đầu óc cũng không rõ ràng luôn rồi không? Nhưng ngẫm nghĩ lại, lúc nàng đến đây là bị ôm đến, bây giờ trở về không chừng sẽ phải đi bộ, nếu Ngũ vương gia đã có ý đưa nàng về, Tiểu Cẩn nàng có ngu mới từ chối. Tiểu Cẩn gật đầu nói:
“Vậy, đa tạ Vương gia!”
Trước cửa Nhạc Tân lâu đã có một chiếc xe ngựa sang trọng đỗ lại, Tiểu Cẩn vừa định bước lên xe, đột nhiên từ xa có tiếng gọi thất thanh:
“Tiểu thư!”
Rồi sau đó một cái bóng như tia chớp lao về phía nàng. Hạ Liên như con bạch tuộc bám dính trên người nàng, nàng vừa khóc vừa tố cáo:
“Ô, ô, tiểu thư, hai cái hỗn đản này hò nhau ăn hiếp muội!”
Hai mắt Tiểu Cẩn dường như phóng được ra lửa, nàng tức giận xoay Hạ Liên vòng vòng:
“Cái gì? Là kẻ nào dám ăn hiếp Hạ Liên của gia! Mau nói! Gia sẽ thiến hắn!”
Hạ Liên thút tha thút thít giơ ngón tay chỉ, Tiểu Cẩn lập tức đánh mắt nhìn sang. Vô Ảnh, Vô Tung nghe nàng nói vậy liền lập tức quay người úp sát vào nhau, ánh mắt Tiểu Cẩn vừa lia đến, hai người phản xạ theo bản năng liền giơ tay che chắn đi “chỗ hiểm”, đồng thời cầu cứu nhìn Hách Liên Vân Thiên. Ngũ vương gia nghe mỗ nữ nói muốn thiến hai thị vệ của mình, hắn đang định lên tiếng giải vây, nào ngờ còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh đã vang lên thanh âm hỉ hả vô cùng vui mừng sung sướng của Tiểu Cẩn:
“Tiểu Ảnh Ảnh! Tiểu Tung Tung!”
Vẻ mặt Tiểu Cẩn hiện tại là điển hình của việc sắc nữ nhìn thấy trai đẹp, hai mắt nàng trợn to, vô cùng tỏa sáng lại còn lấp la lấp lánh, trong miệng mơ hồ có chất lỏng khả nghi chảy ra, nội tâm Tiểu Cẩn kêu gào: Mĩ nam! Mĩ nam! Oa oa!
Ngược lại với ánh mắt háo sắc của mỗ nữ, hai người thị vệ cùng một cái Vương gia đồng biểu tình ngàn chấm, trên đầu vạch đen thi nhau chảy xuống, Hạ Liên lại hai mắt không thể tin nhìn chủ tử nhà mình. Đang lúc khó xử này, lại nghe mỗ nữ kích động nói:
“Oa , oa, mĩ nam, gia rất là nhớ hai ngươi nha!”
Vô Ảnh, Vô Tung nhìn nhau, Tiểu Ảnh bất ngờ nhớ lại tình cảnh hôm nào của mình ở khách điếm, hắn không ngừng nuốt nước bọt. Vô Tung thấy đệ đệ mình như vậy, hắn lập tức hiểu cái mỗ nữ trước mặt không phải người dễ đụng, ngay lập tức giương ra biểu cảm lạnh lùng đề phòng. Hai mắt Tiểu Cẩn lần nữa tỏa sáng mãnh liệt:
“Oa, soái ca!”
Ở một bên, Ngũ vương gia đang có hiện tượng núi lửa phun trào chuẩn bị bùng phát. Hắn đen mặt lẩm bẩm lại mấy lời của nàng. Tiểu Ảnh Ảnh? Tiểu Tung Tung? Nàng coi thị vệ của hắn là đứa trẻ ba tuổi hả? Gọi thân thiết như vậy? Lại còn cái gì mà “rất là nhớ hai ngươi”? Chính chủ là hắn còn đứng ở đây mà nàng lại trắng trợn đối với thị vệ của hắn bày tỏ say mê nhớ nhung sao? Không- thể- chấp- nhận- được!
Tiểu Cẩn còn đang thao thao bất tuyệt với mĩ nam của nàng, đột nhiên cổ áo bị người xách lên, sau đó, cả người bị ném vào trong xe ngựa. Cái mông đáp lên nền xe nghe bịch một tiếng, Tiểu Cẩn nhăn nhó xoa mông, hoàn hảo nền xe có trải thảm, mông cũng không quá đau. Nàng vừa ngẩng đầu lên định mắng người, đã thấy Ngũ vương gia vén rèm xe đi vào, mặt đen như than đặt mông ngồi xuống, lạnh lùng ra lệnh:
“Đi, hồi phủ!”
Tiểu Cẩn vội vàng đứng dậy, thò đầu ra ngoài gọi:
“Uy, Hạ Liên...”
Gọi chưa xong thì cả người đã bị kéo lại, thanh âm hậm hực của Hách Liên Vân Thiên vang lên:
“Đem nha đầu đó theo!”
Sau đó một hồi xe ngựa liền lăn bánh rời đi. Ngồi trong xe, Tiểu Cẩn ngó nghiêng lung tung, xem xét nơi này nơi kia, ngay cả tấm thảm phủ sàn nàng cũng xem. Nếu như không phải bị Hách Liên Vân Thiên ngăn cản, nàng thật có hứng thú muốn xem xem trên đó có bao nhiêu họa tiết! Mặt của Ngũ vương gia hằm hằm dọa người, hắn hướng nàng hỏi:
“Nàng vừa gọi hai người họ là gì?”
Tiểu Cẩn gảy móng tay, đáp rất dửng dưng:
“Tiểu Ảnh Ảnh a, Tiểu Tung Tung a!”
Nghe nàng nói vậy, mặt của Hách Liên Vân Thiên càng đen hơn, khí lạnh lùa ra ngoài khiến hai người nào đó rét run. Thanh âm hắn bá đạo lại ngang ngược vang lên:
“Từ sau không cho phép gọi bọn họ như vậy nữa!”
Tiểu Cẩn lập tức ngẩng đầu lên, hỏi:
“Tại sao? Cái này ngài cũng quản?”
Hách Liên Vân Thiên trợn mắt:
“Không cho gọi là không cho gọi! Lần sau nếu để bổn vương nghe nàng gọi hai người kia như vậy nữa, bổn vương sẽ thiến bọn họ!”
Rùng mình. Vô Ảnh, Vô Tung nhìn nhau, không nhịn được trong lòng khóc thầm. Vương gia có ghen tuông gì thì cũng không nên mang bọn họ ra khai đao chứ?
Tiểu Cẩn suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
“Thái giám cũng không tệ!”
Lại rùng mình. Nữ nhân này thật là vô tình mà!
Hách Liên Vân Thiên nghiến răng nói:
“Nếu bổn vương giết bọn họ thì sao?”
Tiểu Cẩn lập tức nói:
“Phật dạy: không được sát sinh! Vương gia, ngài chẳng qua chỉ mời ta một bữa cơm tối mà thôi, ngài không có quyền xen vào sở thích của ta! Nếu hôm nay ngài giết bọn họ, ngài cũng chỉ tự làm mình tổn thất! Nam nhân khắp Nhâm thành này còn ít sao? Mất đi hai người cũng không tính là gì!”
Hu hu, nữ nhân này còn máu lạnh hơn cả rắn nữa! Vô Ảnh, Vô Tung chỉ thiếu chút nữa là ôm nhau khóc rống.
Hách Liên Vân Thiên đột nhiên cúi người gần sát nàng, hắn hỏi:
“Nàng nhìn thấy gì trong mắt ta?”
Tiểu Cẩn chăm chú nhìn một chút, đột nhiên nàng đưa tay chạm chạm khoé mắt, lo lắng nói:
“Chết, mascara bị lem rồi!”
Nói rồi rút khăn tay trong túi ra, chấm chấm xoa xoa mấy cái, lại chỉnh sửa tóc, chu môi làm điệu, ra vẻ đáng yêu nhăn nhăn mũi, sau đó hai tay ôm má xoay mặt bên này lại bên kia giống như đang tự ngắm mình trong gương, làm xong một loạt động tác nàng mới nói:
“Tiên nữ giáng trần!”
Hách Liên Vân Thiên vuốt trán, chán nản ngồi trở lại trên ghế, hắn ôm đầu, có vẻ thất vọng hỏi:
“Vân Cẩn Cẩn, nếu nàng thích ngắm mĩ nam như vậy, vậy bổn vương không phải mĩ nam sao?”
Tiểu Cẩn lập tức đáp:
“Không, ngài không phải mĩ nam, mà là yêu nghiệt! Hoa đào của Vương gia nhiều lắm, tiểu nữ số mạng nhỏ bé theo không nổi!”
Đột nhiên Hách Liên Vân Thiên nắm chặt hai tay nàng, hai mắt nhìn thẳng nàng, khẩn thiết hỏi:
“Nếu bổn vương nói cả đời này chỉ để duy nhất mình nàng bên cạnh thì nàng có nguyện chỉ ngắm nhìn một mình bổn vương không?”
Lời này nói ra, chính hắn cũng thấy chấn động, nhưng lời đã nói không thể thu về, hắn chỉ có thể chờ đợi. Tiểu Cẩn bỗng cười nhạt:
“Vương gia có thể chỉ cần một đóa hoa ở bên cạnh thôi sao?”
Hắn dĩ nhiên là không thể. Nữ nhân vốn chỉ là đồ chơi ở trong bàn tay hắn, huống chi, người kia lúc này đã trở về bên cạnh hắn, vậy nên hắn xác định không thể đáp ứng được nàng.
Tiểu Cẩn khinh thường nhìn hắn, nàng rút tay ra, bĩu môi nói:
“Ưa cái đẹp là bản tính trời sinh của nữ nhân, Vương gia không nên gắng sức bắt người khác đi vào khuôn khổ, ngài vẫn là nên tiếp tục sống trong thế giới của mình đi thôi!”
Đúng lúc này xe ngựa dừng lại, Tiểu Cẩn liền hô lên:
“A, đến nơi rồi, Hạ Liên, xuống xe!”
Nàng vén mành đi xuống, không quay đầu nhìn lấy một cái. Hạ Liên đỡ nàng xuống khỏi xe, Tiểu Cẩn lúc này mới quay đầu, nàng tươi cười mở miệng:
“Đa tạ Vương gia đã cho tiểu nữ quá giang! Tiểu nữ xin phép đi trước!”
Nàng nói xong liền cùng Hạ Liên vào phủ, thái độ bình tĩnh thản nhiên kia, phảng phất cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ hoàn toàn không tồn tại. Đợi người đi xa, Hách Liên Vân Thiên hạ mành xe xuống, hạ giọng:
“Hồi phủ!”
Vô Ảnh giật dây cương, xe ngựa liền nhanh chóng rời đi.
Khi Tiểu Cẩn quay trở về viện của mình, ánh trăng rất sáng, soi rõ thân ảnh Tiểu Khuynh đứng ở sân. Nàng ngửa đầu, khuôn mặt thanh lệ hơi nghiêng nghiêng, đón ánh minh nguyệt chiếu vào, phảng phất như tiên tử chốn phàm trần. Tiểu Cẩn chậm rãi bước đến đứng sóng vai với nàng, mở miệng chế giễu:
“Nửa đêm không ngủ, ngươi mặc áo trắng đứng giữa sân giả ma quỷ dọa ai vậy?”
Tiểu Khuynh vẫn ngửa đầu, nhắm mắt đáp:
“Xem ra tối nay người cùng Ngũ vương gia đi chơi cũng không tệ nhỉ?”
Tiểu Cẩn phất phất tay:
“Bỏ đi! Không biết hắn phát bệnh gì, nói toàn mấy câu vớ vẩn linh tinh!”
Tiểu Khuynh mỉm cười, nàng quay đầu nhìn Tiểu Cẩn, không biết ma xui quỷ khiến gì, tầm mắt nàng lại dời xuống cần cổ của nàng ấy. Làn da mịn màng, nàng mơ hồ còn nhìn rõ được cả từng mạch máu đang đập dưới lớp da đó. Hương thơm quyến rũ này, là từ đâu tới? Tiểu Khuynh hít hít mũi, thân thể hơi cựa quậy dời đi, khuôn mặt nàng từ từ cúi xuống, ánh đỏ chớp qua đôi con ngươi đen nhánh, thần sắc trên mặt nàng dại ra. Hương thơm kia vẫn không ngừng quyến rũ Tiểu Khuynh, trong đầu nàng mơ hồ một đống hỗn độn, nhìn cần cổ trắng tuyết của Tiểu Cẩn, nàng đột nhiên có loại ham muốn một ngụm cắn xuống, muốn nếm thử hương vị của chất lỏng đang chảy dồn trong mạch máu... Hương thơm mê hoặc tiếp tục dẫn dụ nàng, đầu Tiểu Khuynh càng cúi xuống sát cổ Tiểu Cẩn, tóc nàng cọ vào khiến Tiểu Cẩn thấy nhột, nàng buồn cười đưa tay đẩy Tiểu Khuynh:
“Ngươi làm gì vậy? Nhột... lắm....”
Chỉ một thoáng qua thôi, Tiểu Cẩn đã không thể thốt lên thành lời. Hai mắt Tiểu Cẩn mở to, kinh hoàng lan tràn. Thân thể nàng run run, ngón tay run rẩy chỉ vào đôi mắt Tiểu Khuynh, đôi con ngươi vốn luôn đen thẫm như dạ đàm, lúc này lại đỏ rực, sâu hun hút như một bể máu. Thần sắc nàng hơi dại, khuôn miệng đóng mở hé ra nụ cười khát máu. Dưới ánh trăng bàng bạc, thân ảnh nàng sừng sững như hiện thân của ác quỷ, đôi mắt đỏ sáng rực tràn ngập ý muốn cắn nuốt, tràn ngập khao khát máu tươi điên cuồng. Dưới chân Tiểu Cẩn lùi lại từng bước, Tiểu Cẩn cảm giác cổ họng mình khô khốc, đau xót:
“Tiểu Khuynh...”
Ác ma đang ngự trị nơi sâu thẳm tiềm thức của nàng, khiến Tiểu Khuynh hoàn toàn đánh mất nhân dạng. Đôi mắt đỏ tươi mở to sáng rực, trống rỗng vô hồn, môi nàng mấp máy những từ ngữ không rõ:
“Máu... cho ta... máu... cho ta...”
Tiểu Cẩn kinh hoàng lắc đầu, lại lui về phía sau, nàng muốn kêu lên nhưng không thể, cổ họng giống như đã bị thứ gì đó ngăn lại. Đột nhiên Tiểu Khuynh gào lên một tiếng, nàng lao về phía Tiểu Cẩn. Ngay lúc Tiểu Khuynh chuẩn bị chạm vào Tiểu Cẩn, một cái bóng vọt ra, điểm nhanh huyệt đạo trên người nàng. Tiểu Khuynh lập tức khựng lại. Tiểu Cẩn nhìn Ảnh Sát vừa xuất hiện, hoảng hốt nói:
“Ta đi tìm Tiểu Tuyết! Ngươi trông chừng nàng ấy!”
Ảnh Sát gật đầu, Tiểu Cẩn vội vàng chạy đi. Ngay khi thân ảnh Tiểu Cẩn vừa khuất, Ảnh Sát liền nghe thanh âm Tiểu Khuynh lẩm bẩm:
“Máu... của ta.... máu... của ta...”
Rồi sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Ảnh Sát, Tiểu Khuynh lại xoay người. Nàng đã thoát khỏi điểm huyệt, đôi mắt đỏ lại tràn ra sự khát máu. Ảnh Sát cảm giác máu toàn thân đều đã đông cứng lại. Tiểu Khuynh ngước đôi mắt đỏ tươi nhìn hắn, đột nhiên nàng cười rộ lên, trong tiếng cười còn có một loại phong tình quyến rũ. Nàng chỉ tay vào hắn, nói:
“Ngươi không phải thức ăn của ta! Ta không có hứng thú với máu của nam nhân đâu!”
Ảnh Sát đứng lặng nơi đó, không động đậy. Hắn đang muốn hỏi nàng bị làm sao, nhưng lúc này ngay đến hắn nàng còn không nhớ, tất nhiên sẽ không trả lời hắn, không chừng còn khiến nàng kích động. Ngay lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng Tiểu Khuynh lẩm bẩm:
“Ta thèm máu quá, rất thèm máu... con mồi vừa rồi của ta đi đâu rồi?”
Lúc Tiểu Tuyết cùng Tiểu Cẩn chạy tới nơi này, nghe được chính là những lời này của Tiểu Khuynh. Hai người cùng chết lặng. Cái mũi của Tiểu Khuynh chợt cau lại, nàng hít hít hai cái, xoay người, lại trở về thần sắc thị huyết lúc trước, lẩm bẩm:
“Ta ngửi thấy mùi máu, thơm quá, ta ngửi thấy...”
Ảnh Sát hướng hai người Tiểu Tuyết rống lên:
“Mau chạy đi!”
Hắn còn chưa kịp dứt lời, thân ảnh Tiểu Khuynh đã giống như cơn lốc đánh về phía Tiểu Tuyết cùng Tiểu Cẩn. Tiểu Tuyết nhanh tay đẩy Tiểu Cẩn sang một bên, một mình nàng cùng Tiểu Khuynh chiêu đối chiêu. Đáng tiếc thân thủ của Tiểu Tuyết không bằng Tiểu Khuynh, hơn nữa lúc này Tiểu Khuynh hoàn toàn không nhận ra nàng, chiêu chiêu đều rất sắc bén, cố ý để lại trên người Tiểu Tuyết những vết thương. Đầu ngón tay dính máu, Tiểu Khuynh đưa lên ngang mũi hít nhẹ, nàng vươn lưỡi liếm hết chỗ máu, có vẻ thèm thuồng nhìn Tiểu Tuyết nói:
“Máu của ngươi thực là ngon! Ngoan ngoãn nghe lời ta đi, nếu không ngươi sẽ phải tiếp tục chịu đau đớn đấy!”
Tiểu Tuyết che vết thương rỉ máu trên tay, nàng đột nhiên đứng thẳng người, mỉm cười nhìn Tiểu Khuynh ở đối diện:
“Tốt thôi, ta đồng ý cho ngươi lấy máu của ta!”
Tiểu Khuynh cười ha hả:
“Như vậy có phải tốt hơn không? Các ngươi lại cứ muốn cứng đầu cứng cổ!”
Vừa nói nàng vừa tiến về phía Tiểu Tuyết, nàng ấy vẫn đứng im. Cho đến khi Tiểu Khuynh há miệng muốn cắn vào cổ nàng, cánh tay Tiểu Tuyết bất thình lình vung lên, giữa hai ngón tay nàng là một cây châm bạc nhỏ xíu, ánh mắt Tiểu Tuyết lóe lên, ngay lúc Tiểu Khuynh chưa kịp hồi thần, cả người đã bủn rủn, vô lực ngã vào trên người Tiểu Tuyết thiếp đi. Châm bạc kia khéo léo cắm ngay tại huyệt ngủ của nàng, bên trên có bôi thuốc mê loại nặng. Tiểu Tuyết vòng tay đỡ Tiểu Khuynh, nàng ra hiệu cho Ảnh Sát tới bế Tiểu Khuynh về phòng.
Đêm dài nhanh chóng qua đi, đám Tiểu Tuyết không muốn để Tiểu Vân lo lắng nên không cho nàng ấy biết. Sáng sớm thì Tiểu Vân đã ra ngoài đi dạo cùng Âu Dương Tử Yên. Trong phòng, nến đã cháy hết, mùi hương trầm nhẹ lan tỏa, trên giường Tiểu Khuynh vẫn an ngủ, đám Tiểu Tuyết ngồi quây lại bên bàn tròn, cả một đêm không ngủ, thần sắc Tiểu Cẩn, Tiểu Tuyết có chút mệt mỏi. Nhớ lại tình huống đêm hôm qua, Tiểu Cẩn vẫn thấy gai người, nàng ôm chặt hai cánh tay, nói nhỏ:
“Nhìn Tiểu Khuynh tối hôm qua, bộ dạng khát máu đó còn đáng sợ hơn lúc nàng ấy phát bệnh rồi giết người. Nàng ấy giống như đã biến thành ác quỷ vậy...”
Tiểu Tuyết trầm mặc, vuốt cằm suy nghĩ. Nàng cảm thấy trong chuyện này còn ẩn giấu một bí mật gì nữa. Nàng chỉ biết Blood Devils biến con người thành cỗ máy giết chóc, chứ chưa nghe Tiểu Khuynh nhắc đến khoản thèm máu này. Hơn nữa, lần này giống như không phải phát bệnh như bình thường, Tiểu Khuynh không nhìn thấy máu tươi hay cảnh tượng nào quá mức tanh tưởi, nhưng nàng vẫn nổi điên lao về phía Tiểu Cẩn, trong miệng còn liên tục đòi máu...
“Tiểu Khuynh dường như rất nhạy cảm với máu của chúng ta, Ảnh Sát đứng ngay trước mặt nàng ấy mà nàng chẳng có phản ứng gì, trong khi vừa nhìn thấy chúng ta là lập tức lao tới...” Tiểu Cẩn lẩm bẩm nói.
Tiểu Tuyết đột nhiên ngắt lời:
“Khoan! Ngươi vừa nói gì Tiểu Cẩn?”
Tiểu Cẩn bĩu môi:
“Ta nói Ảnh Sát đứng ngay cạnh nàng mà nàng không phản ứng gì hết trong khi vừa nhìn thấy chúng ta là đã lao tới...”
Tiểu Tuyết lại quay sang Ảnh Sát:
“Lúc ngươi đứng cùng nàng, nàng có nói ra điều gì lạ lùng không?”
Ảnh Sát cau mày, nói:
“Nàng nói nàng không hứng thú với máu của nam nhân!”
Tiểu Tuyết suy nghĩ thêm một chút, lúc này mới nghiệm ra. Chắc chắn có kẻ nào đó đã động tay động chân vào máu của Tiểu Khuynh, nàng bây giờ tùy thời đều có thể phát bệnh, không phải điên cuồng giết chóc, mà là uống máu. Nàng cực kì ưa thích máu tươi của nữ tử, giống như lời của Tiểu Cẩn, nàng lúc ấy sẽ hóa thành ác quỷ săn lùng máu huyết của con người.
Tiểu Tuyết quay đầu nhìn nữ tử đang nằm thiêm thiếp trên giường, trong mắt nổi lên tự trách cùng xót xa. Có phải lần nàng phát bệnh trong rừng đó, đã có người động tay động chân với máu của nàng không? Người đó là ai? Hắn có mục đích gì? Tại sao Tiểu Khuynh luôn phải chịu đựng những thứ này chứ? Mang trong người dòng máu ác ma đã khiến nàng ấy đủ khổ sở dằn vặt, nếu như biết được bản thân hiện tại đã chân chính trở thành nửa người nửa quỷ, nàng ấy không biết sẽ bị đả kích thế nào đây?
Sụp mi che đi nỗi buồn trong mắt, Tiểu Tuyết nhỏ giọng nói:
“Chuyện này, các ngươi trước đừng cho Tiểu Khuynh biết! Ta sẽ cố gắng điều tra chuyện này!”
Tiểu Cẩn hơi lo ngại:
“Liệu có phải nàng ấy bị hạ độc không? Nếu sau này nàng lại phát điên nữa thì chúng ta phải làm sao?”
Tiểu Tuyết trầm ngâm suy nghĩ, sau cùng, nàng nói:
“Ta sẽ cố gắng hết sức tìm cách giải độc trong người nàng, nhưng hiện tại đừng để nàng kích động, hơn nữa, buổi tối tránh cùng nàng tiếp xúc, ta sẽ trông chừng nàng ấy!”
Hai người còn lại đều gật đầu, ánh sáng trong mắt Tiểu Tuyết chợt lóe, nhưng sau đó lại chìm sâu vào đầm nước đen tĩnh mịch. Trên giường, người vốn đang nằm ngủ đột nhiên mở bừng hai mắt, ánh đỏ lướt qua đôi con ngươi của nàng, chợt lóe qua rồi biến mất, hai tròng mắt trở lại sắc đen thăm thẳm như dạ đàm, hàng mi cụp xuống, người lần nữa chìm vào say ngủ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook