Xuyên Qua: Nông Nữ Đấu Hào Môn
-
Chương 12
Hạ Lan Nhã mang một bụng tức giận đi lại trên phố, khuôn mặt hắn bây giờ đã đen thui khiến cho A Toàn cũng không dám tùy tiện lên tiếng. Đến một ngã rẽ Hạ Lan Nhã thấy có rất nhiều người tụ tập, một lần nữa nổi lên sự hiếu kỳ hắn cũng đến xem náo nhiệt.
Mộc Tâm Bình một tay bẻ ngoặc cánh tay một nam nhân, chân nhanh chóng đạp vào bụng tên còn lại khiến hắn ôm bụng nằm dưới đất lăn lộn.
"Hai tên chết tiệt nhà ngươi, đồ của bản tiểu... à... tiểu gia ta cũng dám trộm,lần này không đưa hai ngươi lên huyện nha ta không phải họ Mộc " Mộc Tâm Bình vừa mắng vừa nhìn về phía trước, hai bổ khoái của huyện nha cũng đã tới nhanh chóng trói gô hai tên trộm đưa đi.
A Đào không biết từ đâu chui ra đứng cạnh tiểu thư nhà mình luôn miệng khen ngợi, đổi lại là ánhmắt khinh bỉ của Mộc Tâm Bình:" A Đào! Lúc nãy khi ta ra tay ngươi trốn ở đâu vậy hả?"
"Ách, tiểu... thiếu gia, người ta sợ vướng tay ngườ nên mới tránh mặt, không phải là không có nghĩ khí nha!" Tiểu Đào cười hì hì lấy lòng.
" Tạm tha cho ngươi, không còn sớm nữa, về thôi. Nghe nương nói hôm nay có vị biểu ca đến chơi, không nên vắng mặt!" Mộc Tâm Bình nhìn sắc trời rồi mới từ từ đi về nhà.
Hạ Lan Nhã đứng lẫn trong đám người, bây giờ họ đã giải tán rồi hắn vẫn đứng đó.
" A Toàn! Ngươi vừa nghe tiểu tử đó nói gì không?" Hạ Lan Nhã sờ sờ cằm quay sang hỏi A Toàn.
" Là hai tên chết...."
"Không phải, đoạn sau kìa!"
"Không giao ngươi cho huyện nha ta không mang họ Mộc "
"Đúng, họ Mộc. Ở đây người mang họ Mộc mà lớn tiếng như vậy chỉ có một nơi!"
"Gia, người nói Mộc gia phú khả địch quốc. Gia đình thương nhân mà hoàng, à lão gia định kết thông gia sao?" A Toàn ngạc nhiên hỏi.
"Có lẽ đúng!" Hạ Lan Nhã nheo mắt cười cười: tên tiểu tử này thú vị lắm, gia muốn xem thử ngươi là người thế nào!
"Đi, đến Mộc gia làm khách thôi!" Hạ Lan Nhã đi đầu, hướng về Mộc gia mà đi.
Mộc Tâm Bình về tới nhà thì rón rén đi về viện của mình, đanh định đắc ý thì một tiếng nói làm nàng giật mình.
" Nhị tỷ, đi chơi vui không?" Mộc Tuấn Phong dựa vào một thân cây, tay nhào nặng vật nhỏ trong lòng không thương tiếc, trên môi treo một nụ cười rất xấu xa.
"Suỵt! Đệ nhỏ giọng chút đi! Nương mà nghe thấy tỷ lại phải chép nữ giới nữa đó!" Mộc Tâm Bình bịt miệng Mộc Tuấn Phong nhìn trước nhìn sau.
" Tỷ hôm nay ra ngoài có gặp ai đặc biệt không?" Mộc Tuấn Phong gỡ tay nhị tỷ mình cười hì hì hỏi, một bộ dạng rất đáng yêu.
"Đặc biệt! Có " Mộc Tâm Bình suy nghĩ rồi nói.
Mộc Tuấn Phong hồi hộp nhìn chăm chăm Mộc Tâm Bình, tim hắn cũng đập nhanh hơn.
" Tỷ bắt được hai tên trộm " Mộc Tâm Bình bộ dạng kiêu ngạo khoe.
"Trộm! Xuỳ!" Mộc Tuấn Phong thở ra, sau đó ôm Cầu Cầu đi về viện của mình mặc kệ Mộc Tâm Bình đứng đó khó hiểu.
Thanh Vân thư viện:
" Gia! Tam à tứ gia đến rồi!" Một hắc y đứng sau lưng Hạ Lan Kiệt cúi đầu bẩm báo.
"Cái gì! Lão tứ sao lại đến đây!" Hạ Lan Kiệt suýt thì sặc trà, dùng tay áo lau lung tung vết nước.
"Là đến tìm ngài "
"Chuẩn bị thu dọn hành lý, chúng ta đi Phổ Đà Tự đón lão nhân gia!" Hạ Lan Kiệt nhanh chóng thu dọn hành lý chạy lấy người.
Thôn Kim gia:
"Công Tử! Chúng ta bây giờ làm sao đây? Hình như chúng ta bị lạc rồi!" Tiểu Hương bộ dạng gấp gáp níu tay áo một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
"Không sao! Chúng ta hỏi đường " Thiếu niên nhẹ giọng trấn an nhưng cũng không che giấu được sự lo lắng.
Mộc Tâm Bình một tay bẻ ngoặc cánh tay một nam nhân, chân nhanh chóng đạp vào bụng tên còn lại khiến hắn ôm bụng nằm dưới đất lăn lộn.
"Hai tên chết tiệt nhà ngươi, đồ của bản tiểu... à... tiểu gia ta cũng dám trộm,lần này không đưa hai ngươi lên huyện nha ta không phải họ Mộc " Mộc Tâm Bình vừa mắng vừa nhìn về phía trước, hai bổ khoái của huyện nha cũng đã tới nhanh chóng trói gô hai tên trộm đưa đi.
A Đào không biết từ đâu chui ra đứng cạnh tiểu thư nhà mình luôn miệng khen ngợi, đổi lại là ánhmắt khinh bỉ của Mộc Tâm Bình:" A Đào! Lúc nãy khi ta ra tay ngươi trốn ở đâu vậy hả?"
"Ách, tiểu... thiếu gia, người ta sợ vướng tay ngườ nên mới tránh mặt, không phải là không có nghĩ khí nha!" Tiểu Đào cười hì hì lấy lòng.
" Tạm tha cho ngươi, không còn sớm nữa, về thôi. Nghe nương nói hôm nay có vị biểu ca đến chơi, không nên vắng mặt!" Mộc Tâm Bình nhìn sắc trời rồi mới từ từ đi về nhà.
Hạ Lan Nhã đứng lẫn trong đám người, bây giờ họ đã giải tán rồi hắn vẫn đứng đó.
" A Toàn! Ngươi vừa nghe tiểu tử đó nói gì không?" Hạ Lan Nhã sờ sờ cằm quay sang hỏi A Toàn.
" Là hai tên chết...."
"Không phải, đoạn sau kìa!"
"Không giao ngươi cho huyện nha ta không mang họ Mộc "
"Đúng, họ Mộc. Ở đây người mang họ Mộc mà lớn tiếng như vậy chỉ có một nơi!"
"Gia, người nói Mộc gia phú khả địch quốc. Gia đình thương nhân mà hoàng, à lão gia định kết thông gia sao?" A Toàn ngạc nhiên hỏi.
"Có lẽ đúng!" Hạ Lan Nhã nheo mắt cười cười: tên tiểu tử này thú vị lắm, gia muốn xem thử ngươi là người thế nào!
"Đi, đến Mộc gia làm khách thôi!" Hạ Lan Nhã đi đầu, hướng về Mộc gia mà đi.
Mộc Tâm Bình về tới nhà thì rón rén đi về viện của mình, đanh định đắc ý thì một tiếng nói làm nàng giật mình.
" Nhị tỷ, đi chơi vui không?" Mộc Tuấn Phong dựa vào một thân cây, tay nhào nặng vật nhỏ trong lòng không thương tiếc, trên môi treo một nụ cười rất xấu xa.
"Suỵt! Đệ nhỏ giọng chút đi! Nương mà nghe thấy tỷ lại phải chép nữ giới nữa đó!" Mộc Tâm Bình bịt miệng Mộc Tuấn Phong nhìn trước nhìn sau.
" Tỷ hôm nay ra ngoài có gặp ai đặc biệt không?" Mộc Tuấn Phong gỡ tay nhị tỷ mình cười hì hì hỏi, một bộ dạng rất đáng yêu.
"Đặc biệt! Có " Mộc Tâm Bình suy nghĩ rồi nói.
Mộc Tuấn Phong hồi hộp nhìn chăm chăm Mộc Tâm Bình, tim hắn cũng đập nhanh hơn.
" Tỷ bắt được hai tên trộm " Mộc Tâm Bình bộ dạng kiêu ngạo khoe.
"Trộm! Xuỳ!" Mộc Tuấn Phong thở ra, sau đó ôm Cầu Cầu đi về viện của mình mặc kệ Mộc Tâm Bình đứng đó khó hiểu.
Thanh Vân thư viện:
" Gia! Tam à tứ gia đến rồi!" Một hắc y đứng sau lưng Hạ Lan Kiệt cúi đầu bẩm báo.
"Cái gì! Lão tứ sao lại đến đây!" Hạ Lan Kiệt suýt thì sặc trà, dùng tay áo lau lung tung vết nước.
"Là đến tìm ngài "
"Chuẩn bị thu dọn hành lý, chúng ta đi Phổ Đà Tự đón lão nhân gia!" Hạ Lan Kiệt nhanh chóng thu dọn hành lý chạy lấy người.
Thôn Kim gia:
"Công Tử! Chúng ta bây giờ làm sao đây? Hình như chúng ta bị lạc rồi!" Tiểu Hương bộ dạng gấp gáp níu tay áo một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
"Không sao! Chúng ta hỏi đường " Thiếu niên nhẹ giọng trấn an nhưng cũng không che giấu được sự lo lắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook