Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo
-
Chương 51: Tin tưởng
Thuần Khanh cố tỏ ra uất ức, mà anh uất ức thật, thê quân lạ quá, cứ bắt ép anh, lỡ có được anh rồi em ấy không cảm thấy muốn anh nữa rồi bỏ anh thì sao? Khi đó giữa hai người không có ràng buộc gì, anh chỉ biết đường ôm mẹ khóc thôi á.
Gia Áo thở dài: "Nhưng mà chỉ cần anh không muốn, em tuyệt đối sẽ không ép anh. Không cần phải lo. Ngủ ngon, em buồn ngủ rồi." Gia Áo hít một hơi thật dài, bàn tay ôm anh cũng thật lỏng ra, mùi hương trên cơ thể anh in đậm trong trí óc. Không ăn được thì ngửi một chút có sao chứ?
Thuần Khanh hơi đờ người ra một chút, cuối cùng mềm nhũn xuống, cũng để tuỳ ý tay Gia Áo di chuyển gắt gao, cuối cùng đặt lên eo mình: "Thê quân ngủ ngon." Anh biết chứ, thê quân rất tốt với anh, chỉ cần là chuyện anh muốn, dù vô lý em ấy cũng đồng ý. Mà chuyện anh không muốn, chắc chắn em ấy sẽ không làm.
Vú nuôi có nói, dục vọng của phụ nữ tộc Đông Nữ rất lớn, một khi đã bị khơi mào thì nó có thể khống chế cả lí trí. Lúc nãy rõ ràng anh cảm nhận được dục vọng của Gia Áo, nhưng bây giờ đã tắt hẳn rồi. Dù đôi tay cô có hơi không thành thật mà sờ loạn, nhưng lại tạo cho anh cảm giác an tâm. Đây là sự tin tưởng tuyệt đối anh giành cho cô.
"Thuần Khanh...ngoan..." Gia Áo buồn ngủ máy móc nói.
Thuần Khanh thấy lòng mình tan ra, cũng ngủ thiếp đi trong vòng tay ấm áp ấy.
Cả hai ngủ một mạch tới chiều, khi mà cái bụng Gia Áo reo lên đánh thức hai người. Mặt Gia Áo méo xệch, phóng cái vèo vào nhà vệ sinh để lại Thuần Khanh cười tủm tỉm ngây ngốc trên giường.
Đại sảnh khách sạn.
"Thuần Khanh, ăn gì đây?" Gia Áo lật lật menu, ngước đầu lên hỏi Thuần Khanh.
"Thê quân chọn đi. Anh cũng không rõ thức ăn ở đây."
"Vậy chúng ta cứ từ từ thưởng thức là được." Gia Áo gấp quyển menu lại, nói với anh phục vụ: "Tất cả các món về tôm hùm trừ tiết canh tôm hùm, mỗi món một phần, thêm hai phần trà sữa nhiệt đới."
"Vâng, thưa quý khách."
Thuần Khanh mở to mắt: "Gọi nhiều vậy, lãng phí lắm đấy."
Gia Áo cười: "Em chỉ gọi mỗi món một phần thôi mà. Với lại các món về tôm hùm ở đây không nhiều. Anh đừng quên sức ăn của em rất lớn đấy!"
"Vậy, tại sao lại gọi trà sữa? Nước dừa cũng được mà?"
Hắc hắc, đương nhiên phải gọi trà sữa, trời tối rồi á, mà anh thì bị say trà sữa nữa, rất đáng yêu...
Nhưng mà, Gia Áo nói: "Trà sữa nhiệt đới nghe nói vị rất lạ. Hay là thử xem sao." Còn lâu Gia Áo mới thừa nhận ý đồ xấu xa của mình!
Bàn đồ ăn được dọn lên, Thuần Khanh co rút khoé miệng, thế này mà là không nhiều món á?
Tôm hùm hấp bia, tôm hùm nướng bơ tỏi, tôm hùm rang muối, tôm hùm sốt mayonnaise và trái cây thập cẩm, cháo tôm hùm, lẩu tôm hùm, tôm hùm hấp rượu vang trắng, tôm hùm nướng phô mai, tôm hùm sốt Nhật, tôm hùm sốt bơ và cà chua.
Nhìn hàng chục món ăn trên bàn, từng món được phục vụ gọi tên rành mạch, trên trán Thuần Khanh giăng hắc tuyến. Tôm hùm vùng biển đặc biệt to lớn, con nào con nấy to hơn bàn tay, dù một phần có nửa con, nhưng mà một người trưởng thành ăn nửa con cũng đủ no á!
Gia Áo thấy vậy, liền chân chó bóc cho anh một cái càng tôm hùm rang muối, đưa qua: "Em thấy cái này có vẻ ngon, anh ăn đi."
Thuần Khanh nhận lấy, ưu nhã cho vào miệng: "Không tệ."
Gia Áo vui vẻ ăn, cô nghe tới cái tên tôm hùm rang muối liền thấy có thể sẽ rất ngon, dù cô thường thích mấy món có liên quan tới phô mai hơn.
Thuần Khanh cũng đưa qua một phần thịt tôm đã bóc vỏ: "Thê quân thường thích đồ ăn có phô mai, em ăn cái này đi."
Gia Áo cười tươi như hoa. Xem kìa, mỹ nhân nhà cô luôn quan tâm tới cô á!
Nếu tính rạch ròi, hẳn là Thuần Khanh ăn hết ba phần đã ăn không nổi nữa, còn Gia Áo ăn tới bảy phần. Đôi khi Thuần Khanh cũng vô cùng bội phục sức ăn chín trâu hai hổ của thê quân nhà mình.
Bàn tôm hùm rất nhanh thì hết nhẵn trước con mắt ngạc nhiên của nhân viên phục vụ và sự thoả mãn của Gia Áo, có điều Thuần Khanh vẫn không chịu uống một giọt trà sữa nào. Trải qua Gia Áo gắt gao ép dồn, anh đành thú nhận mình không uống được mới thôi.
Mà một khi anh đã dùng đôi mắt hồng hồng đáng thương như thỏ nhỏ bị bắt nạt mà nhìn cô, lý trí của Gia Áo biến mất cái vèo, còn hiệu quả hơn khi động tình hay say rượu nữa. Cô cứ như vậy quên đi ý đồ xấu xa của bản thân, để tuỳ cho Thuần Khanh dắt mũi mà hút hết ly trà sữa, còn anh thỏa mãn uống nước dừa.
Sau đó cả hai đi dạo bên bờ biển. Nói cho lãng mạn là ngắm sao tâm tình, nói trắng ra là đi bộ cho tiêu cơm.
Bạn Gia Áo lười biếng sẽ không chủ động đi đâu, nhưng chỉ cần mỹ nhân nói một tiếng là lại trưng ra cái bản mặt háo sắc gật đầu lia lịa.
Gia Áo thở dài: "Nhưng mà chỉ cần anh không muốn, em tuyệt đối sẽ không ép anh. Không cần phải lo. Ngủ ngon, em buồn ngủ rồi." Gia Áo hít một hơi thật dài, bàn tay ôm anh cũng thật lỏng ra, mùi hương trên cơ thể anh in đậm trong trí óc. Không ăn được thì ngửi một chút có sao chứ?
Thuần Khanh hơi đờ người ra một chút, cuối cùng mềm nhũn xuống, cũng để tuỳ ý tay Gia Áo di chuyển gắt gao, cuối cùng đặt lên eo mình: "Thê quân ngủ ngon." Anh biết chứ, thê quân rất tốt với anh, chỉ cần là chuyện anh muốn, dù vô lý em ấy cũng đồng ý. Mà chuyện anh không muốn, chắc chắn em ấy sẽ không làm.
Vú nuôi có nói, dục vọng của phụ nữ tộc Đông Nữ rất lớn, một khi đã bị khơi mào thì nó có thể khống chế cả lí trí. Lúc nãy rõ ràng anh cảm nhận được dục vọng của Gia Áo, nhưng bây giờ đã tắt hẳn rồi. Dù đôi tay cô có hơi không thành thật mà sờ loạn, nhưng lại tạo cho anh cảm giác an tâm. Đây là sự tin tưởng tuyệt đối anh giành cho cô.
"Thuần Khanh...ngoan..." Gia Áo buồn ngủ máy móc nói.
Thuần Khanh thấy lòng mình tan ra, cũng ngủ thiếp đi trong vòng tay ấm áp ấy.
Cả hai ngủ một mạch tới chiều, khi mà cái bụng Gia Áo reo lên đánh thức hai người. Mặt Gia Áo méo xệch, phóng cái vèo vào nhà vệ sinh để lại Thuần Khanh cười tủm tỉm ngây ngốc trên giường.
Đại sảnh khách sạn.
"Thuần Khanh, ăn gì đây?" Gia Áo lật lật menu, ngước đầu lên hỏi Thuần Khanh.
"Thê quân chọn đi. Anh cũng không rõ thức ăn ở đây."
"Vậy chúng ta cứ từ từ thưởng thức là được." Gia Áo gấp quyển menu lại, nói với anh phục vụ: "Tất cả các món về tôm hùm trừ tiết canh tôm hùm, mỗi món một phần, thêm hai phần trà sữa nhiệt đới."
"Vâng, thưa quý khách."
Thuần Khanh mở to mắt: "Gọi nhiều vậy, lãng phí lắm đấy."
Gia Áo cười: "Em chỉ gọi mỗi món một phần thôi mà. Với lại các món về tôm hùm ở đây không nhiều. Anh đừng quên sức ăn của em rất lớn đấy!"
"Vậy, tại sao lại gọi trà sữa? Nước dừa cũng được mà?"
Hắc hắc, đương nhiên phải gọi trà sữa, trời tối rồi á, mà anh thì bị say trà sữa nữa, rất đáng yêu...
Nhưng mà, Gia Áo nói: "Trà sữa nhiệt đới nghe nói vị rất lạ. Hay là thử xem sao." Còn lâu Gia Áo mới thừa nhận ý đồ xấu xa của mình!
Bàn đồ ăn được dọn lên, Thuần Khanh co rút khoé miệng, thế này mà là không nhiều món á?
Tôm hùm hấp bia, tôm hùm nướng bơ tỏi, tôm hùm rang muối, tôm hùm sốt mayonnaise và trái cây thập cẩm, cháo tôm hùm, lẩu tôm hùm, tôm hùm hấp rượu vang trắng, tôm hùm nướng phô mai, tôm hùm sốt Nhật, tôm hùm sốt bơ và cà chua.
Nhìn hàng chục món ăn trên bàn, từng món được phục vụ gọi tên rành mạch, trên trán Thuần Khanh giăng hắc tuyến. Tôm hùm vùng biển đặc biệt to lớn, con nào con nấy to hơn bàn tay, dù một phần có nửa con, nhưng mà một người trưởng thành ăn nửa con cũng đủ no á!
Gia Áo thấy vậy, liền chân chó bóc cho anh một cái càng tôm hùm rang muối, đưa qua: "Em thấy cái này có vẻ ngon, anh ăn đi."
Thuần Khanh nhận lấy, ưu nhã cho vào miệng: "Không tệ."
Gia Áo vui vẻ ăn, cô nghe tới cái tên tôm hùm rang muối liền thấy có thể sẽ rất ngon, dù cô thường thích mấy món có liên quan tới phô mai hơn.
Thuần Khanh cũng đưa qua một phần thịt tôm đã bóc vỏ: "Thê quân thường thích đồ ăn có phô mai, em ăn cái này đi."
Gia Áo cười tươi như hoa. Xem kìa, mỹ nhân nhà cô luôn quan tâm tới cô á!
Nếu tính rạch ròi, hẳn là Thuần Khanh ăn hết ba phần đã ăn không nổi nữa, còn Gia Áo ăn tới bảy phần. Đôi khi Thuần Khanh cũng vô cùng bội phục sức ăn chín trâu hai hổ của thê quân nhà mình.
Bàn tôm hùm rất nhanh thì hết nhẵn trước con mắt ngạc nhiên của nhân viên phục vụ và sự thoả mãn của Gia Áo, có điều Thuần Khanh vẫn không chịu uống một giọt trà sữa nào. Trải qua Gia Áo gắt gao ép dồn, anh đành thú nhận mình không uống được mới thôi.
Mà một khi anh đã dùng đôi mắt hồng hồng đáng thương như thỏ nhỏ bị bắt nạt mà nhìn cô, lý trí của Gia Áo biến mất cái vèo, còn hiệu quả hơn khi động tình hay say rượu nữa. Cô cứ như vậy quên đi ý đồ xấu xa của bản thân, để tuỳ cho Thuần Khanh dắt mũi mà hút hết ly trà sữa, còn anh thỏa mãn uống nước dừa.
Sau đó cả hai đi dạo bên bờ biển. Nói cho lãng mạn là ngắm sao tâm tình, nói trắng ra là đi bộ cho tiêu cơm.
Bạn Gia Áo lười biếng sẽ không chủ động đi đâu, nhưng chỉ cần mỹ nhân nói một tiếng là lại trưng ra cái bản mặt háo sắc gật đầu lia lịa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook