Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo
Chương 50: Phá đám

Tay Gia Áo vuốt ve cái cổ trắng ngần cao như đài hoa loa kèn kiêu hãnh của anh, lần xuống  mở cúc áo. Một cúc, hai cúc...làn da thật mịn màng, lại còn ấm áp làm tay cô khẽ run lên hưng phấn khi chạm vào.

"Ting ting...ting ting...ting ting..."

Tiếng chuông cửa vang lên, hai con người trong phòng như hoá đá, một cơn gió thổi qua là có thể hoá thành bụi phấn tung bay.

Gia Áo đặt Thuần Khanh nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn kĩ cho anh, rồi mang bộ mặt không thể đen hơn ra mở cửa, hừ, cô đang có xúc động muốn giết người đây.

"Vũ Thần? Sao anh ở đây?" Gia Áo nghiến qua kẽ răng.

Vũ Thần thấy sấm sét tung bay, chớp giật rầm rầm, mây đen bao phủ. Trong phòng kín, hai người...không phải là anh đang phá hoại chuyện tốt của nhóc thủ lĩnh chứ?

Nuốt một ngụm nước bọt, Vũ Thần che giấu sợ hãi trong lòng, cười hì hì lấy lại phong độ.

"Anh đi nghỉ mát, Lâm Thanh rủ á, vừa xuống máy bay thôi. Sao mặt em hằm hè như sắp bão nổi vậy?" Vũ Thần cười vô (số) tội.

"Đi nghỉ mát thì đi đi, gõ cửa phòng em làm gì?" Xem ra gần đây Vũ Thần rảnh rỗi quá nhỉ? Hừ, cứ nghỉ đi, khi về cô chắc chắn sẽ hành anh cho ra bã!

Cơ hồ từng chữ từng chữ là Gia Áo gầm khẽ làm Vũ Thần âm thầm đổ mồ hôi lạnh, trong lòng nghĩ cách tẩu thoát.

Thấy tình hình không ổn, liền cười cầu hoà: "Này...anh muốn chào em một tiếng. À, nghe nói em vừa sống sót trở về từ đảo hoang, không biết em cần giúp gì không?"

Gia Áo nhíu mày, giống như tên của một bộ phim kinh dị ấy nhỉ?

"À, anh mua hòn đảo hoang đó lại cho em."

"Cái gì?" Vũ Thần nâng cao giọng, quên mất đang sợ hãi, chứ không phải Gia Áo muốn lưu lại kỉ niệm lần đầu hai người ở dã ngoại nên đòi mua đấy chứ?

"Bảo anh mua thì cứ mua đi. Lí do em nói sau, ở đây không tiện." Chuyện cơ mật, không thể nói ở nơi không kín đáo này được. Quặng manhetit, đủ để người người đổ máu tranh giành á.

"Nhưng mà..."

"Rầm" Gia Áo sập cửa thật mạnh làm Vũ Thần giật bắn người. Con bé này...

Anh lắc lắc đầu, trẻ con ngày nay khó hiểu thật, mới bây lớn mà... Cả cái tên Lâm Thanh nằm lì trong phòng không ló mặt ra kia nữa, rủ anh tới tồi cũng không thèm liên lạc không chịu ra đón, đi nghỉ mát chứ đi ngủ chắc. Dạo này lũ trẻ phải gió, dở chứng hả trời? Còn vụ mua đảo nữa chứ? Họ trở thành tỷ phú hồi nào mà mua đảo hả?

Gia Áo rất không lễ phép sập cửa trước mặt Vũ Thần, mới thấy thoải mái đôi chút. Khi vào trong liền nhìn thấy Thuần Khanh đang vùi đầu vào chăn, cuộn thành một cái bánh tét tròn trịa liền cười thành tiếng: "Ha ha, Thuần Khanh, anh làm gì vậy?"

Từ trong đống chăn, một cái đầu đen đen ló ra, sau đó là cặp mắt hồng hồng to tròn tinh nghịch nhìn cô: "Để đề phòng em nổi thú tính đấy."

"Hả?" Ai cũng có thể hình dung biểu cảm của Gia Áo hiện tại: mắt mở to, miệng há hốc. Cái gì mà thú tính? Dù dòng máu nữ nhân Đông Nữ tộc có hơi cường hãn khác người, nhưng mà cũng không tới mức cô bị nhận xét vậy chứ?

"Thuần Khanh à..."

Thuần Khanh dẩu môi: "Nhạc phụ nói không được để con gái dễ thoả mãn. Một khi đoạt được thứ gì đó một cách dễ dàng, các cô gái sẽ nhanh chán."

"Cho nên?" Mí mắt của Gia Áo giật giật mãnh liệt. Bộ dạng đáng yêu của Thuần Khanh sao mà làm cô thấy sởn cả gai ốc thế này?

"Cho nên...anh quyết định để em phải thèm!"

"Quác...quác...quác..." một con, hai con, n con, n+1 con... Gia Áo thấy vô số con quạ bay qua, vừa kêu quác quác vừa gửi tới cô nụ cười chế giễu. Chất sừng trên mỏ kéo ra, làm cô vô cùng muốn bắt hết bọn chúng, vặt lông rồi cùng đem ra làm món nhắm cho các anh em Hắc Long. Nhưng mà không phải câu này chỉ xuất hiện trong truyện chữ, khi Gia Áo kia định cưỡng hôn Thuần Khanh vì để có thể gần gũi với Tiêu Yêu Diệp thôi sao? Sao cô lại dính tình huống này chứ?

Ba ơi là ba, ba hại chết con rồi! Hức hức!

Nhìn Gia Áo đang đứng hoá đá, khoé miệng co rút không ngừng, gân xanh trên trán nổi thành bó, Thuần Khanh thấy rất không nỡ, quyết định ban cho một ân huệ: "Nhưng mà em có thể tiếp tục hôn anh. Bất quá không được quá nhiều." Hi hi, Thuần Khanh đây là công khai che miệng cười thầm, Gia Áo sẽ quyến luyến anh không rời cho mà xem!

Xem cái nụ cười thẹn thùng kèm tinh ranh của Thuần Khanh, Gia Áo muốn đào cái lỗ chui xuống cho rồi. Đường đường thủ lĩnh hắc đạo lại bị một thuần nam chơi khăm! Mà thuần nam đó lại chính là vị hôn phu luôn nhu thuận nghe lời của mình nữa chứ.

Không thể để mất mặt vậy được! Gia Áo nhảy lên giường, chui vào trong chăn, ôm chặt cứng lấy Thuần Khanh. Tất cả hành động diễn ra chớp nhoáng, Thuần Khanh còn không kịp phản ứng đã bị ôm vào trong lòng.

"Thê quân...em..."

"Anh nghĩ anh cản được em sao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương