Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo
-
Chương 44: Kì quái
Nhặt một bó củi lớn ở dưới các hốc đá và dưới gốc các cây to, vì mưa lớn và chưa lâu nên đa số cành gãy ở phía dưới các chỗ rậm rạp vẫn chưa bị ướt, Gia Áo phủ lên mấy chiếc lá bự cho khỏi bị mưa làm ướt nữa rồi khuân về hang, dùng một phần xếp lại với nhau, lấy gas từ bật lửa của Tiêu Yêu Diệp đổ lên rồi dùng đá lửa nhặt được châm lửa.
”Thực sự đốt được.” Tiêu Yêu Diệp reo lên nhìn đốm lửa dần dần xẹt ra từ đá lửa, bắt lấy củi rồi cháy lớn lên, tỏa hơi nóng rát ấm áp và ánh sáng rực rõ, anh cũng mắc mưa nên lạnh vậy, nhưng không được choàng áo như Thuần Khanh, anh đã sắp cóng chết rồi.
Gia Áo đặt Thuần Khanh bên ngọn lửa, đưa cho anh sò và chai nước biển. “Anh làm đồ ăn đi, em ra ngoài một chút. Có lẽ đêm nay chúng ta phải ngủ lại đaay rồi.”
Nói rồi Gia Áo ra ngoài. Thuần Kanh cũng không hỏi, anh luôn tin tưởng thể quân, em ấy sẽ không đưa bản thân vào nguy hiểm.
Cô thấy trên vách đá có mọc ít cỏ tranh, mưa ngược chiều nên chungs hầu như không bị ướt, liền hái về một bó to, trải ở góc khuất gió cho Thuần Khanh tối nay nằm ngủ. Lại ra ngoài vài chuyến, lấy thêm vài bó cỏ tranh cũng nhặt thêm củi về. Đêm nay không thiếu củi đốt rồi.
Tiêu Yêu Diệp la lên: “Nè, em trải rộng ra cho thầy ngủ với.”
Trải ra cho thầy ngủ cùng Thuần Khanh á? Mơ đi! “Em hái nhiều là để trải dày một chút cho Thuần Khanh nằm êm một chút. Thầy muốn hả? Tự đi mà hái! Em chỉ có nghĩa vụ chăm sóc hôn phu mảnh mai của mình thôi.” Không để ýe tới bản thân đã vô thức trở nên giống trẻ con làm Thuần Khanh cười trộm, Gia Áo tiếp tục trải cỏ chăm chú, lớp nệm phải dày đều nằm mới thoải mái.
Tiêu Yêu Diệp bị khiêu khích thì ức chế lắm. Anh định ra ngoài hái một bó cho bõ ghét, nhưng mà bên ngoài chuwa tạnh mưa, trời tối đen như mực, ai mà dám đi? Anh mà lạc đường ai tìm anh chứ? Vẫn là biết thân biết phận ơn yên đây.
Thuần Khanh nướng sò, mùi hải sản chín thơm nức mũi, cả ba người cùng ăn.
”Cắn một miếng, cảm giác như biển thu cả vào vị giác!” Tiêu Yêu Diệp mắt sáng như sao mê ly mà lấy lòng nhìn Thuần Khanh. Anh không thèm nhìn lại, chỉ ân cần hỏi Gia Áo: “Thê quân, có ngon không?”
”Món anh làm là ngon nhất, ngày nào em cũng ăn mà không bao giờ chán cả. Hình như hôm nay trù nghệ của nah lại tăng thêm một bậc rồi.”
Cô cố ý nói vậy làm Tiêu Yêu Diệp trợn trừng nhìn cô, hừ, cho thầy ghen tị chết luôn. Gia Áo liền thấy tâm tình thoải mái.
Mùi vị của biển thật là ngon mà! Tiêu Yêu Diệp với Gia Áo vừa ăn vừa tấm tắc khen. Có điều cả ba ăn không no.
Ăn xong Gia Áo lại lục lọi trong balo, lúc nãy vội đi nên không mang gì nhiều, balo chống nước cũng không lớn, chỉ chưas đèn pin, hai chai nước lớn đã uống hết một và một nửa chai nữa sau bữa ăn, cùng áo bành tô đang khoác cho Thuần Khanh mà thôi.
Ngồi sưởi một lát, quần áo của cả ba cũng đã được ngọn lửa hong khô phần nào, thân thể cũng ấm áp thoải mái hơn, dù hơi rin rít vì nước biển khô, nhưng mặt vẫn tốt hơn nhiều lắm, Gia Áo liền kéo Thuần Khanh đi ngủ.
”Thuần Khanh, anh nằm lên xem có thoải mái không.” Gia Áo đỡ Thuần Khanh ngồi lên đệm cỏ tranh.
”Thê quân, ngủ cùng anh đi.”
”Anh không giận em nữa sao?!”
”Anh vốn không giận em nhiều lắm, đã hết rồi, nhưng mà sau này không được bắt nạt anh như vậy, anh không mặc đồ hở hang chốn đông người đâu.”
“...Ừm, vậy ngủ đi.” Gia Áo trên trán giăng vài đạo hắc tuyến. Mặc quần đùi mà gọi là hở hang? Đúng là...theo khái niệm của anh thì chắc người mẫu nam bị phỉ nhổ tới nỗi chết chìm trong nước bọt mất! Gia Áo lại phì cười, vuốt nhẹ tóc Thuần Khanh, bết bết, dính dính, nhưng vẫn mượt mà như cũ. Đây là người mà cô yêu.
Gia Áo tính ngủ, nhưng không biết sao lại không ngủ được. Rừng sâu thẳm phía sau vách núi đá này giống như đang rì rầm gọi cô, cô không để ý, bọn chúng giống như có sinh mệnh mà gào thét.
Ngồi dậy đem Thuần Khanh bọc kĩ lại, Gia Áo rón rén ra khỏi động, trước khi đi còn âm thầm khinh bỉ tư thế ngủ vừa xấu vừa chảy cả dãi của vị Hiệu Trưởng nào đó.
Gia Áo mang theo chai nước rỗng và đèn pin, dựa vào giác quan nhạy bén và thân thủ linh hoạt mà leo lên đỉnh núi, trong lòng nhớ lại lúc nhỏ, khi cô vừa tỉnh dậy một tháng, Tô Lân liền đem cô ném vào một nơi cũng hoang sơ thế này. Dù gấu hay hổ gì ít khi có, nhưng lợn lòi báo đen là không thể thiếu. Lúc đó cô rất sợ, chỉ biết ôm gối thu người lại. Nhưng mà kế thừa trí nhớ của Gia Áo trước, cô rất nhanh biết mình phải làm gì.
Hổ sợ vật nhọn chĩa thẳng lên trời, gấu không hứng thú với động vật không còn thở, nhưng mà trực tiếp đánh hạ bọn chúng mới là kết quả Tô Lân hài lòng nhất.
”Thực sự đốt được.” Tiêu Yêu Diệp reo lên nhìn đốm lửa dần dần xẹt ra từ đá lửa, bắt lấy củi rồi cháy lớn lên, tỏa hơi nóng rát ấm áp và ánh sáng rực rõ, anh cũng mắc mưa nên lạnh vậy, nhưng không được choàng áo như Thuần Khanh, anh đã sắp cóng chết rồi.
Gia Áo đặt Thuần Khanh bên ngọn lửa, đưa cho anh sò và chai nước biển. “Anh làm đồ ăn đi, em ra ngoài một chút. Có lẽ đêm nay chúng ta phải ngủ lại đaay rồi.”
Nói rồi Gia Áo ra ngoài. Thuần Kanh cũng không hỏi, anh luôn tin tưởng thể quân, em ấy sẽ không đưa bản thân vào nguy hiểm.
Cô thấy trên vách đá có mọc ít cỏ tranh, mưa ngược chiều nên chungs hầu như không bị ướt, liền hái về một bó to, trải ở góc khuất gió cho Thuần Khanh tối nay nằm ngủ. Lại ra ngoài vài chuyến, lấy thêm vài bó cỏ tranh cũng nhặt thêm củi về. Đêm nay không thiếu củi đốt rồi.
Tiêu Yêu Diệp la lên: “Nè, em trải rộng ra cho thầy ngủ với.”
Trải ra cho thầy ngủ cùng Thuần Khanh á? Mơ đi! “Em hái nhiều là để trải dày một chút cho Thuần Khanh nằm êm một chút. Thầy muốn hả? Tự đi mà hái! Em chỉ có nghĩa vụ chăm sóc hôn phu mảnh mai của mình thôi.” Không để ýe tới bản thân đã vô thức trở nên giống trẻ con làm Thuần Khanh cười trộm, Gia Áo tiếp tục trải cỏ chăm chú, lớp nệm phải dày đều nằm mới thoải mái.
Tiêu Yêu Diệp bị khiêu khích thì ức chế lắm. Anh định ra ngoài hái một bó cho bõ ghét, nhưng mà bên ngoài chuwa tạnh mưa, trời tối đen như mực, ai mà dám đi? Anh mà lạc đường ai tìm anh chứ? Vẫn là biết thân biết phận ơn yên đây.
Thuần Khanh nướng sò, mùi hải sản chín thơm nức mũi, cả ba người cùng ăn.
”Cắn một miếng, cảm giác như biển thu cả vào vị giác!” Tiêu Yêu Diệp mắt sáng như sao mê ly mà lấy lòng nhìn Thuần Khanh. Anh không thèm nhìn lại, chỉ ân cần hỏi Gia Áo: “Thê quân, có ngon không?”
”Món anh làm là ngon nhất, ngày nào em cũng ăn mà không bao giờ chán cả. Hình như hôm nay trù nghệ của nah lại tăng thêm một bậc rồi.”
Cô cố ý nói vậy làm Tiêu Yêu Diệp trợn trừng nhìn cô, hừ, cho thầy ghen tị chết luôn. Gia Áo liền thấy tâm tình thoải mái.
Mùi vị của biển thật là ngon mà! Tiêu Yêu Diệp với Gia Áo vừa ăn vừa tấm tắc khen. Có điều cả ba ăn không no.
Ăn xong Gia Áo lại lục lọi trong balo, lúc nãy vội đi nên không mang gì nhiều, balo chống nước cũng không lớn, chỉ chưas đèn pin, hai chai nước lớn đã uống hết một và một nửa chai nữa sau bữa ăn, cùng áo bành tô đang khoác cho Thuần Khanh mà thôi.
Ngồi sưởi một lát, quần áo của cả ba cũng đã được ngọn lửa hong khô phần nào, thân thể cũng ấm áp thoải mái hơn, dù hơi rin rít vì nước biển khô, nhưng mặt vẫn tốt hơn nhiều lắm, Gia Áo liền kéo Thuần Khanh đi ngủ.
”Thuần Khanh, anh nằm lên xem có thoải mái không.” Gia Áo đỡ Thuần Khanh ngồi lên đệm cỏ tranh.
”Thê quân, ngủ cùng anh đi.”
”Anh không giận em nữa sao?!”
”Anh vốn không giận em nhiều lắm, đã hết rồi, nhưng mà sau này không được bắt nạt anh như vậy, anh không mặc đồ hở hang chốn đông người đâu.”
“...Ừm, vậy ngủ đi.” Gia Áo trên trán giăng vài đạo hắc tuyến. Mặc quần đùi mà gọi là hở hang? Đúng là...theo khái niệm của anh thì chắc người mẫu nam bị phỉ nhổ tới nỗi chết chìm trong nước bọt mất! Gia Áo lại phì cười, vuốt nhẹ tóc Thuần Khanh, bết bết, dính dính, nhưng vẫn mượt mà như cũ. Đây là người mà cô yêu.
Gia Áo tính ngủ, nhưng không biết sao lại không ngủ được. Rừng sâu thẳm phía sau vách núi đá này giống như đang rì rầm gọi cô, cô không để ý, bọn chúng giống như có sinh mệnh mà gào thét.
Ngồi dậy đem Thuần Khanh bọc kĩ lại, Gia Áo rón rén ra khỏi động, trước khi đi còn âm thầm khinh bỉ tư thế ngủ vừa xấu vừa chảy cả dãi của vị Hiệu Trưởng nào đó.
Gia Áo mang theo chai nước rỗng và đèn pin, dựa vào giác quan nhạy bén và thân thủ linh hoạt mà leo lên đỉnh núi, trong lòng nhớ lại lúc nhỏ, khi cô vừa tỉnh dậy một tháng, Tô Lân liền đem cô ném vào một nơi cũng hoang sơ thế này. Dù gấu hay hổ gì ít khi có, nhưng lợn lòi báo đen là không thể thiếu. Lúc đó cô rất sợ, chỉ biết ôm gối thu người lại. Nhưng mà kế thừa trí nhớ của Gia Áo trước, cô rất nhanh biết mình phải làm gì.
Hổ sợ vật nhọn chĩa thẳng lên trời, gấu không hứng thú với động vật không còn thở, nhưng mà trực tiếp đánh hạ bọn chúng mới là kết quả Tô Lân hài lòng nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook