Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo
-
Chương 43: Đảo hoang
Một lúc sau thì tình
trạng này chấm dứt, Gia Áo chuyển tay lái quay về phía hòn đảo mà lúc
nãy vì không cử động đựơc, không lái được nên đã chạy vựơt qua một
khoảng khá xa.
Nhanh chóng neo đậu cano, cô bật người nhảy qua bờ cát, Gia Áo cảm thấy thân thể rã rời, nhưng không thể nghỉ được, Thuần Khanh còn đang đợi cô.
Nhìn thấy sò trên bãi cát, Gia Áo hái vài cái lá bự, nhặt kha khá sò. Vừa nhặt vừa nghĩ, chưa khai phá con heo á, vốn là nơi hoang dã nguy hiểm không người đặt chân tới á! Nếu không có nguy hiểm thì tại sao hòn đảo gần đó được chọn phát triển du lịch, còn hòn đảo này một bóng người cũng không có? Đến nỗi sò lớn đầy bãi biển vậy.
Không biết Thuần Khanh ở đâu ta? Trời mưa thế này...đúng rồi, sơn động! Thuần Khanh biết cách, chắc chắn sẽ tìm một sơn động rồi ở đó,
Đúng là trong một hốc núi, Thuần Khanh và Tiêu Yêu Diệp mỗi người ngồi một bên, quần áo ướt sũng, gió lạnh thổi qua làm hai người co lại, run lên.
Bản lĩnh của Thuần Khanh chỉ có bấy nhiêu. Biết dã ngoại phải tìm sơn động, sau đó thì hết. Là một công tử ở bộ tộc nữ cường nam nhược, dù Quý Vô Song hà khắc dạy võ cho anh, chung quy cũng không thể bỏ anh một mình nơi hoang dã như cách dạy dỗ các cô gái được.
Tiêu Yêu Diệp suy tính rất hay: cùng Thuần Khanh trên hoang đảo một đêm, tỏ rõ bản lĩnh đàn ông che chở cho Thuần Khanh làm cậu cảm động và có suy nghĩ khác về mình. Sau khi về đảo du lịch, Lâm Thanh và Gia Áo đã gạo nấu thành cơm, thì bản thân lại đứng ra làm anh hùng, cho mỹ nhân mượn bờ vai, từ đó tình cảm nảy sinh. Còn con nhóc Gia Áo cũng sẽ thích một minh tinh vạn người mê, lại còn từng là đồng bạn sinh tử khó khăn có nhau như Lâm Thanh thôi.
Nghĩ thì rất hay, nhưng mà lại bị cơn mưa làm phá sản hết!
Đừng nói bật lửa bị ướt, có kiếm củi bên ngoài cũng đều bị ẩm, không thể đốt lửa.
Vì không để Thuần Khanh nghi ngờ mà đi theo mình, nên Tiêu Yêu Diệp cũng chẳng đem theo gì cả, chỉ vẻn vẹn cái bật lửa mà thôi.
Muốn tìm nước suối cùng quả dại, may mắn thì bắt được vài con thú hoang, nhưng mà ngoài trời mưa sấm đì đùng, lại tối như vậy, người không có kinh nghiệm như Tiêu Yêu Diệp vẫn biết điều mà ngồi im một chỗ, chạy loạn biết đâu bị lạc.
Hừ, giờ thì tốt rồi, cả hai bị nhiễm nước mưa, thời tiết còn lạnh như vậy, trời thì mưa, cứ tiếp tục chính là cả hai sẽ không trụ được mà chết vì rét, vì đói! Trừ khi có người thấy thiếu hai người, cũng phải đợi tạnh mưa mới tổ chức cứu hộ được. Nếu lỡ mà mưa hai ba ngày...không phải họ sẽ tiêu đời sao?
”Thuần Khanh, hay là chúng ta ôm nhau một chút, sẽ ấm hơn.”
Thuần Khanh kiên quyết: “Không! Cậu cấm qua đây.” Nếu là Gia Áo cùng anh thì tốt rồi.
Thuần Khanh ôm chân, vo thành một cục, mái tóc ướt bao phủ thân hình.
Thê quân, anh lạnh quá, em ở đâu? Anh sắp không trụ được rồi. Một công tử như anh, học võ học cầm kì thi hoạ, đã bao giờ sinh tồn ở dã ngoại đâu.
”Thuần Khanh, thì ra anh ở đây.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, cả hai như không tin vào tai mình, hình như họ bị ảo giác, ai lại đến đây vào lúc mưa gió bão bùng này?
Nhưng mà đến khi hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy anh, Thuần Khanh biết mình không nằm mơ.
Anh oà lên khóc, như một đứa trẻ ấm ức đang kể khổ với người lớn.
”Sao anh lại khóc rồi? Thuần Khanh, có phải ai bắt nạt anh không? Nói em nghe!”
Gia Áo lúng túng nhìn người đang ôm chặt mình mà khóc, uất ức, cảm động, giận hờn, tất cả hoá thành nước mắt và những tiếng nấc.
Cô chỉ biết ôm anh để anh khóc, dùng cơ thể của mình thay anh che gió lạnh.
Một lát sau, Thuần Khanh không còn khóc nữa, cô hôn lên đôi mắt sưng đỏ của anh. Thuần Khanh của cô luôn phải là hình dạng tươm tất toả sáng, bao giờ chịu phải chật vật như vậy? Nghĩ thế, Gia Áo bắn cho Tiêu Yêu Diệp một tia nhìn sắc lẻm làm anh ta run lên một cái. Quá đáng sợ.
Lấy từ balo chống nước mà cô mang theo một tấm áo bành tô dày ấm áp choàng cho Thuần Khanh. “Anh ở đây, em đi kiếm củi về nhóm lửa.”
Tiêu Yêu Diệp bị xem là không khí nãy giờ lên tiếng: “Trời mưa sao kiếm được củi khô.”
Gia Áo tặng lại ánh nhìn khinh bỉ: “Tôi khác thầy!” Đúng, là khác nhau. Từ nhỏ Gia Áo bị mẹ huấn luyện không khác gì bộ đội đặc chủng với suy nghĩ lớn lên sẽ làm một nữ quân nhân xuất sắc. Đương nhiên cũng không ít lần“được” mẹ “yêu thương” bất ngờ ném vào nơi hoang dã cho tự sinh tồn.
Hiện tại cô có chuẩn bị mà đến, tất nhiên càng dễ dàng, mặc dù đem theo không nhiều lắm.
Trước hết đưa nước cho mỗi người uống, sau đó lấy chai rỗng về phía biển múc nước, Thuần Khanh sẽ dùng nước biển làm ra muối nấu sò. Sau đó mới đi nhặt củi.
Nhanh chóng neo đậu cano, cô bật người nhảy qua bờ cát, Gia Áo cảm thấy thân thể rã rời, nhưng không thể nghỉ được, Thuần Khanh còn đang đợi cô.
Nhìn thấy sò trên bãi cát, Gia Áo hái vài cái lá bự, nhặt kha khá sò. Vừa nhặt vừa nghĩ, chưa khai phá con heo á, vốn là nơi hoang dã nguy hiểm không người đặt chân tới á! Nếu không có nguy hiểm thì tại sao hòn đảo gần đó được chọn phát triển du lịch, còn hòn đảo này một bóng người cũng không có? Đến nỗi sò lớn đầy bãi biển vậy.
Không biết Thuần Khanh ở đâu ta? Trời mưa thế này...đúng rồi, sơn động! Thuần Khanh biết cách, chắc chắn sẽ tìm một sơn động rồi ở đó,
Đúng là trong một hốc núi, Thuần Khanh và Tiêu Yêu Diệp mỗi người ngồi một bên, quần áo ướt sũng, gió lạnh thổi qua làm hai người co lại, run lên.
Bản lĩnh của Thuần Khanh chỉ có bấy nhiêu. Biết dã ngoại phải tìm sơn động, sau đó thì hết. Là một công tử ở bộ tộc nữ cường nam nhược, dù Quý Vô Song hà khắc dạy võ cho anh, chung quy cũng không thể bỏ anh một mình nơi hoang dã như cách dạy dỗ các cô gái được.
Tiêu Yêu Diệp suy tính rất hay: cùng Thuần Khanh trên hoang đảo một đêm, tỏ rõ bản lĩnh đàn ông che chở cho Thuần Khanh làm cậu cảm động và có suy nghĩ khác về mình. Sau khi về đảo du lịch, Lâm Thanh và Gia Áo đã gạo nấu thành cơm, thì bản thân lại đứng ra làm anh hùng, cho mỹ nhân mượn bờ vai, từ đó tình cảm nảy sinh. Còn con nhóc Gia Áo cũng sẽ thích một minh tinh vạn người mê, lại còn từng là đồng bạn sinh tử khó khăn có nhau như Lâm Thanh thôi.
Nghĩ thì rất hay, nhưng mà lại bị cơn mưa làm phá sản hết!
Đừng nói bật lửa bị ướt, có kiếm củi bên ngoài cũng đều bị ẩm, không thể đốt lửa.
Vì không để Thuần Khanh nghi ngờ mà đi theo mình, nên Tiêu Yêu Diệp cũng chẳng đem theo gì cả, chỉ vẻn vẹn cái bật lửa mà thôi.
Muốn tìm nước suối cùng quả dại, may mắn thì bắt được vài con thú hoang, nhưng mà ngoài trời mưa sấm đì đùng, lại tối như vậy, người không có kinh nghiệm như Tiêu Yêu Diệp vẫn biết điều mà ngồi im một chỗ, chạy loạn biết đâu bị lạc.
Hừ, giờ thì tốt rồi, cả hai bị nhiễm nước mưa, thời tiết còn lạnh như vậy, trời thì mưa, cứ tiếp tục chính là cả hai sẽ không trụ được mà chết vì rét, vì đói! Trừ khi có người thấy thiếu hai người, cũng phải đợi tạnh mưa mới tổ chức cứu hộ được. Nếu lỡ mà mưa hai ba ngày...không phải họ sẽ tiêu đời sao?
”Thuần Khanh, hay là chúng ta ôm nhau một chút, sẽ ấm hơn.”
Thuần Khanh kiên quyết: “Không! Cậu cấm qua đây.” Nếu là Gia Áo cùng anh thì tốt rồi.
Thuần Khanh ôm chân, vo thành một cục, mái tóc ướt bao phủ thân hình.
Thê quân, anh lạnh quá, em ở đâu? Anh sắp không trụ được rồi. Một công tử như anh, học võ học cầm kì thi hoạ, đã bao giờ sinh tồn ở dã ngoại đâu.
”Thuần Khanh, thì ra anh ở đây.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, cả hai như không tin vào tai mình, hình như họ bị ảo giác, ai lại đến đây vào lúc mưa gió bão bùng này?
Nhưng mà đến khi hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy anh, Thuần Khanh biết mình không nằm mơ.
Anh oà lên khóc, như một đứa trẻ ấm ức đang kể khổ với người lớn.
”Sao anh lại khóc rồi? Thuần Khanh, có phải ai bắt nạt anh không? Nói em nghe!”
Gia Áo lúng túng nhìn người đang ôm chặt mình mà khóc, uất ức, cảm động, giận hờn, tất cả hoá thành nước mắt và những tiếng nấc.
Cô chỉ biết ôm anh để anh khóc, dùng cơ thể của mình thay anh che gió lạnh.
Một lát sau, Thuần Khanh không còn khóc nữa, cô hôn lên đôi mắt sưng đỏ của anh. Thuần Khanh của cô luôn phải là hình dạng tươm tất toả sáng, bao giờ chịu phải chật vật như vậy? Nghĩ thế, Gia Áo bắn cho Tiêu Yêu Diệp một tia nhìn sắc lẻm làm anh ta run lên một cái. Quá đáng sợ.
Lấy từ balo chống nước mà cô mang theo một tấm áo bành tô dày ấm áp choàng cho Thuần Khanh. “Anh ở đây, em đi kiếm củi về nhóm lửa.”
Tiêu Yêu Diệp bị xem là không khí nãy giờ lên tiếng: “Trời mưa sao kiếm được củi khô.”
Gia Áo tặng lại ánh nhìn khinh bỉ: “Tôi khác thầy!” Đúng, là khác nhau. Từ nhỏ Gia Áo bị mẹ huấn luyện không khác gì bộ đội đặc chủng với suy nghĩ lớn lên sẽ làm một nữ quân nhân xuất sắc. Đương nhiên cũng không ít lần“được” mẹ “yêu thương” bất ngờ ném vào nơi hoang dã cho tự sinh tồn.
Hiện tại cô có chuẩn bị mà đến, tất nhiên càng dễ dàng, mặc dù đem theo không nhiều lắm.
Trước hết đưa nước cho mỗi người uống, sau đó lấy chai rỗng về phía biển múc nước, Thuần Khanh sẽ dùng nước biển làm ra muối nấu sò. Sau đó mới đi nhặt củi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook