Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!
-
Chương 83: Quà tặng
"Tiểu thư, ngoài cửa có một vị tự xưng là bằng hữu của ngài, tặng quà cho ngài." Nha hoàn cung kính bẩm báo, phía sau nàng là ba tiểu nha hoàn khác đang tiến lên đưa vật phẩm tới trước mặt Nhất Thuần.
"Hoa hồng?" Vật này quá rõ ràng rồi, một đóa hoa tươi thật lớn thu hút ánh mắt của nàng, Nhất Thuần đầy nghi hoặc tiến lên phía trước, chắc chắn không phải là Tin đưa, vì thời đại này còn chưa thể biết trồng loài hoa này, vậy thì kẻ đó là ai?
Ôm tò mò mở ra một gói quà khác thì nàng ngạc nhiên thật lâu không ngậm miệng được.
Bọn thị nữ đứng ở một bên, khó hiểu nhìn chủ tử. Chỉ là một gói lá trà mà thôi sao nàng lại hóa đá như vậy?.
Trong lòng nàng tại sao khủng hoảng ư? Nguyên nhân đương nhiên người tặng quà cùng vật phẩm có liên quan quan rồi. Khắp thiên hạ người có thể tặng được hai loại vật phẩm này, cũng chỉ có một mà thôi, " hoa hồng cùng Hồng Trà Tích Lan"
Vội vàng cầm lên quà tặng cuối cùng, là một phong thư, cả trang giấy chỉ 2 câu ngắn ngọn: "Bé cưng của ta, ta chờ nàng."
Thật là một thư mời không có phẩm vị, Nhất Thuần một tay đè gân xanh trên trán, tay còn lại đem phong thơ hung hăng vò nát.
"Người tặng quà hiện đang ở đâu?" Nhất Thuần nheo lại đôi mắt to xinh đẹp.
"Hồi bẩm tiểu thư, đang ở ngoài cửa chờ." Lần đầu tiên thấy đôi mắt chủ nhân lạnh lùng như vậy, nha hoàn cẩn trọng đáp lời.
Nhất Thuần chạy tới ngoài cửa thì cặp mắt màu lam sâu thẳm kia đang nhìn chăm chú vào nàng làm cho nàng tâm hoảng ý loạn, chớp cũng không chớp, hắn chuyên chú tới mức dường như trong mắt hắn chỉ có một mình nàng.
"Đi thôi!" Để cho hắn thu hồi ánh mắt kia, phương pháp duy nhất chính là đi cùng hắn, đó cũng là mục đích của hắn khi đến đây.
"Tuân lệnh, bé cưng của ta." Hắn hành lễ giống như thân sĩ, sau đó tiến lên nắm lấy eo nhỏ của Nhất Thuần hướng xe ngựa đi tới.
Bỏ lại một đám thị nữ và bọn thị vệ đứng bất động tại chỗ, khi bọn họ hồi hồn thì bóng xe ngựa cũng đã mất dạng, lúc này mới phát hiện ra đại sự không ổn, Vương gia trở lại mà không thấy được Nhất Thuần tiểu thư, vậy thì bọn họ sẽ thê thảm lắm, đáng sợ hơn là họ đã trơ mắt nhìn tiểu thư bị một nhóm người lạ đưa đi.
Người làm nhà Pérez mở ra cửa chính nghênh đón chủ nhân trở về, nàng bước chân đi vào bậc cửa chính này giống như đangtiến vào một cái thế giới khác, hoàn toàn đem không gian và thời gian bên ngoài ngăn cách với nơi này, xem Hudson bên cạnh đang cười híp mắt, nàng giống như đang nằm mơ, hư ảo làm cho người ta cảm thấy không chân thật.
Kéo nàng đến bên ghế sa lon cực lớn mang phong cách Châu Âu ngồi xuống, hắn quỳ một gối xuống ở trước mặt nàng, ngón tay thon dài nắm lấy cái cằm nhu mì xinh đẹp của nàng, đáy mắt thoáng qua một tia dịu dàng, đôi mắt màu lam giống biển cả vẫn như cũ sâu thẳm,cô độc.
"Hao công tốn sức mời ta đến đây, sẽ không chỉ vì để nhìn mắt ta như vây chứ?" Lại còn tặng hoa tươi và trà, không thể nào chỉ đơn giản là để nhìn nàng như vậy!
Hắn cười khẽ, ưu nhã đứng dậy: "Tiểu thư của ta, đừng có sát phong cảnh như vậy được không?"
Nghe những lời này, nàng thế nào lại có cảm giác như ngồi trên đống lửa, trong lòng tâm thần bất định, nội tâm trở nên bất an.
"Ngươi tồn tại ở trong cái thế giới này, nhưng ta lại cảm giác ngươi cách ta thật là xa, như mộng ảo vậy, có thể nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai không?" Nàng không muốn quanh co lòng vòng, trước mắt nàng đang đối mặt với một đối tượng bí ẩn, vào thẳng chủ đề chính là phương pháp tốt nhất.
"Hoa hồng?" Vật này quá rõ ràng rồi, một đóa hoa tươi thật lớn thu hút ánh mắt của nàng, Nhất Thuần đầy nghi hoặc tiến lên phía trước, chắc chắn không phải là Tin đưa, vì thời đại này còn chưa thể biết trồng loài hoa này, vậy thì kẻ đó là ai?
Ôm tò mò mở ra một gói quà khác thì nàng ngạc nhiên thật lâu không ngậm miệng được.
Bọn thị nữ đứng ở một bên, khó hiểu nhìn chủ tử. Chỉ là một gói lá trà mà thôi sao nàng lại hóa đá như vậy?.
Trong lòng nàng tại sao khủng hoảng ư? Nguyên nhân đương nhiên người tặng quà cùng vật phẩm có liên quan quan rồi. Khắp thiên hạ người có thể tặng được hai loại vật phẩm này, cũng chỉ có một mà thôi, " hoa hồng cùng Hồng Trà Tích Lan"
Vội vàng cầm lên quà tặng cuối cùng, là một phong thư, cả trang giấy chỉ 2 câu ngắn ngọn: "Bé cưng của ta, ta chờ nàng."
Thật là một thư mời không có phẩm vị, Nhất Thuần một tay đè gân xanh trên trán, tay còn lại đem phong thơ hung hăng vò nát.
"Người tặng quà hiện đang ở đâu?" Nhất Thuần nheo lại đôi mắt to xinh đẹp.
"Hồi bẩm tiểu thư, đang ở ngoài cửa chờ." Lần đầu tiên thấy đôi mắt chủ nhân lạnh lùng như vậy, nha hoàn cẩn trọng đáp lời.
Nhất Thuần chạy tới ngoài cửa thì cặp mắt màu lam sâu thẳm kia đang nhìn chăm chú vào nàng làm cho nàng tâm hoảng ý loạn, chớp cũng không chớp, hắn chuyên chú tới mức dường như trong mắt hắn chỉ có một mình nàng.
"Đi thôi!" Để cho hắn thu hồi ánh mắt kia, phương pháp duy nhất chính là đi cùng hắn, đó cũng là mục đích của hắn khi đến đây.
"Tuân lệnh, bé cưng của ta." Hắn hành lễ giống như thân sĩ, sau đó tiến lên nắm lấy eo nhỏ của Nhất Thuần hướng xe ngựa đi tới.
Bỏ lại một đám thị nữ và bọn thị vệ đứng bất động tại chỗ, khi bọn họ hồi hồn thì bóng xe ngựa cũng đã mất dạng, lúc này mới phát hiện ra đại sự không ổn, Vương gia trở lại mà không thấy được Nhất Thuần tiểu thư, vậy thì bọn họ sẽ thê thảm lắm, đáng sợ hơn là họ đã trơ mắt nhìn tiểu thư bị một nhóm người lạ đưa đi.
Người làm nhà Pérez mở ra cửa chính nghênh đón chủ nhân trở về, nàng bước chân đi vào bậc cửa chính này giống như đangtiến vào một cái thế giới khác, hoàn toàn đem không gian và thời gian bên ngoài ngăn cách với nơi này, xem Hudson bên cạnh đang cười híp mắt, nàng giống như đang nằm mơ, hư ảo làm cho người ta cảm thấy không chân thật.
Kéo nàng đến bên ghế sa lon cực lớn mang phong cách Châu Âu ngồi xuống, hắn quỳ một gối xuống ở trước mặt nàng, ngón tay thon dài nắm lấy cái cằm nhu mì xinh đẹp của nàng, đáy mắt thoáng qua một tia dịu dàng, đôi mắt màu lam giống biển cả vẫn như cũ sâu thẳm,cô độc.
"Hao công tốn sức mời ta đến đây, sẽ không chỉ vì để nhìn mắt ta như vây chứ?" Lại còn tặng hoa tươi và trà, không thể nào chỉ đơn giản là để nhìn nàng như vậy!
Hắn cười khẽ, ưu nhã đứng dậy: "Tiểu thư của ta, đừng có sát phong cảnh như vậy được không?"
Nghe những lời này, nàng thế nào lại có cảm giác như ngồi trên đống lửa, trong lòng tâm thần bất định, nội tâm trở nên bất an.
"Ngươi tồn tại ở trong cái thế giới này, nhưng ta lại cảm giác ngươi cách ta thật là xa, như mộng ảo vậy, có thể nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là ai không?" Nàng không muốn quanh co lòng vòng, trước mắt nàng đang đối mặt với một đối tượng bí ẩn, vào thẳng chủ đề chính là phương pháp tốt nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook