Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!
-
Chương 82: Cảm động
Nghe được nàng nói như vậy, hắn cảm động tới mức muốn khóc, chỉ biết ôm thật chặt nàng hơn nữa, để chứng minh tất cả không phải là giấc mơ: "Thuần nhi, ta vốn cho là cả đời này không có cơ hội đem trái tim của nàng từ chỗ của hắn mà kéo về, không nghĩ tới... Ta thật sự là người hạnh phúc nhất trên thế giới!"
Thật là mới cho hắn ít thuốc nhuộm hắn liền muốn mở luôn xưởng nhuộm rồi, aiz! Nhất Thuần nhìn vẻ mặt kích động của Tin, bất đắc dĩ thở dài. Chỉ là một câu nói lo lắng cho hắn mà có thể cảm động hắn thành ra như vậy sao?
Giả như về sau nàng thật sự thích hắn, hắn có thể biến thành "Phạm Tiến trúng cử" (1) hay không? nghĩ tới đây nàng không khỏi rùng mình một cái, Soái Vương gia trước mắt này nếu là có một ngày hóa điên thì sẽ ra sao? Nàng có chút tò mò, nhưng cũng có chút lo sợ.
((1) Phạm Tiến trúng cử: tiểu thuyết phê phán hàng đầu của Ngô Kính Tử trong đời nhà Thanh, một trong những tác phẩm hay nhất trong môn sinh. Thông qua miêu tả chuyện Phạm Tiến tham gia thi Hương trúng Cử nhân, vận dụng thủ pháp phóng đại sinh động miêu tả hình tượng Phạm Tiến vui quá hóa điên, khắc họa vạch trần linh hồn đáng ghê tởm của kẻ sĩ này, đồng thời thông qua những biến hóa trong cuộc đời của Pham Tiến để phản ánh thói đời nóng lạnh, cùng với những hoạt động và tinh thần của Giới Tri Thức cuối thời kì Xã Hội Phong Kiến.
Bọn nha hoàn chạy tới thấy tình cảnh này cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ là họ thích Nhất Thuần bây giờ hơn là lúc nàng mới vừa vào phủ, nàng khi đó giống như một con búp bê xinh đẹp, không biết cười lại càng không nói chuyện tình cảm. Nàng bây giờ là thần tượng của tất cả nữ nhân, đơn giản mà nói chỉ cần thấy Tín vương gia nhìn nàng bằng đôi mắt ôn nhu mà chân thành, thâm tình, cũng đũ khiến người khác hâm mộ muốn chết rồi. Chớ nói chi là khiến một vị Vương gia lỗi lạc, anh tuấn biến thành một kẻ si tình.
Đuổi lui tất cả nha hoàn, Tin chủ động trở thành nha hoàn cho Nhất Thuần, dịu dàng giúp nàng cởi áo nới dây lưng. Chuyện như vậy hắn là lần đầu tiên, trước kia ở trên giường, hắn đều chỉ biết xé ra quần áo của nữ nhân,, hoặc là người ta sẽ tự mình cởi hết chờ hắn. Hai người mặc dù cùng ngủ chung trên một chiếc giường, nhưng cũng sẽ có thị nữ hầu hạ. Lần đầu cẩn thận giúp Nhất Thuần cởi áo ra, tay của hắn có chút khẽ run.
Nhất Thuần đem nhất cử nhất động của hắn thu hết vào mắt, không hề cảm thấy khẩn trương ngược lại còn cảm thấy buồn cười, nhưng nàng sợ tổn thương lòng tự trọng của hắn, dù sao người ta cũng đường đường là Tín vương gia mà, nên nàng nỗ lực nhịn cười.
"Được rồi!" hắn vụng về cởi áo ngoài của nàng ra, chiếc áo trắng bên trong cũng chính là chiếc áo nàng bình thường vẫn mặc ngủ, mà hắn chỉ mặc một cái quần dài.
Có lẽ hắn cách nàng một tầng vải mỏng manh, tuy chỉ là một tầng vải mỏng, cũng có thể làm cho lòng nàng cách xa khỏi hắn.
Hôm sau...
Nhất Thuần mở mắt, ngước nhìn trần nhà một hồi lâu, cánh tay theo thói quen hướng sờ soạng chỗ nằm bên cạnh.
"Hả? Người đâu?" Đã là một mảng lạnh lẽo, nàng hồ nghi nhìn khắp căn phòng một lần nữa, trừ mấy thị nữ ra cũng không thấy bóng dáng hắn, không biết bắt đầu từ lúc nào, khi tỉnh lại chuyện thứ nhất nàng làm chính là tìm bóng dáng của hắn.
"Hồi bẩm tiểu thư, Vương gia đi lâm triều rồi. Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, ngài hiện tại muốn rời giường sao?" Nha hoàn riêng cẩn thận trả lời nghi vấn của nàng.
"Lâm triều?" Nhất Thuần tò mò gãi gãi đầu, Tin bình thường một tháng chỉ đi lâm triều hai lần, lần lâm triều gần đây nhất mới chỉ là ba ngày! Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Dự cảm xấu trong lòng nàng càng ngày càng mãnh liệt.
"Đúng vậy, tiểu thư." Chủ tử đã hỏi thì nha hoàn phải trả lời.
"Rời giường!" Dưới mệnh lệnh đã ra, một đám nha hoàn tiến lên vây quanh Nhất Thuần, lưu loát giúp nàng sửa sang lại mọi thứ, thậm chí rửa mặt nàng đều không cần tự mình động thủ, loại siêu cấp hưởng thụ này đương nhiên là do ai đó ban tặng, nói là sợ nàng mệt mỏi, kì thực thì y như là giám thị, cuộc sống như thế này bất tri bất giác đã vượt quá nửa năm. Có lẽ nên đổi phương thức khác, thờì gian quá dài sẽ biến thành thói quen đáng sợ, nàng tuyệt không cho phép như vậy.
Sau khi ăn sáng, Nhất Thần tiếp tục lâm vào trạng thái thất thần
Thật là mới cho hắn ít thuốc nhuộm hắn liền muốn mở luôn xưởng nhuộm rồi, aiz! Nhất Thuần nhìn vẻ mặt kích động của Tin, bất đắc dĩ thở dài. Chỉ là một câu nói lo lắng cho hắn mà có thể cảm động hắn thành ra như vậy sao?
Giả như về sau nàng thật sự thích hắn, hắn có thể biến thành "Phạm Tiến trúng cử" (1) hay không? nghĩ tới đây nàng không khỏi rùng mình một cái, Soái Vương gia trước mắt này nếu là có một ngày hóa điên thì sẽ ra sao? Nàng có chút tò mò, nhưng cũng có chút lo sợ.
((1) Phạm Tiến trúng cử: tiểu thuyết phê phán hàng đầu của Ngô Kính Tử trong đời nhà Thanh, một trong những tác phẩm hay nhất trong môn sinh. Thông qua miêu tả chuyện Phạm Tiến tham gia thi Hương trúng Cử nhân, vận dụng thủ pháp phóng đại sinh động miêu tả hình tượng Phạm Tiến vui quá hóa điên, khắc họa vạch trần linh hồn đáng ghê tởm của kẻ sĩ này, đồng thời thông qua những biến hóa trong cuộc đời của Pham Tiến để phản ánh thói đời nóng lạnh, cùng với những hoạt động và tinh thần của Giới Tri Thức cuối thời kì Xã Hội Phong Kiến.
Bọn nha hoàn chạy tới thấy tình cảnh này cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ là họ thích Nhất Thuần bây giờ hơn là lúc nàng mới vừa vào phủ, nàng khi đó giống như một con búp bê xinh đẹp, không biết cười lại càng không nói chuyện tình cảm. Nàng bây giờ là thần tượng của tất cả nữ nhân, đơn giản mà nói chỉ cần thấy Tín vương gia nhìn nàng bằng đôi mắt ôn nhu mà chân thành, thâm tình, cũng đũ khiến người khác hâm mộ muốn chết rồi. Chớ nói chi là khiến một vị Vương gia lỗi lạc, anh tuấn biến thành một kẻ si tình.
Đuổi lui tất cả nha hoàn, Tin chủ động trở thành nha hoàn cho Nhất Thuần, dịu dàng giúp nàng cởi áo nới dây lưng. Chuyện như vậy hắn là lần đầu tiên, trước kia ở trên giường, hắn đều chỉ biết xé ra quần áo của nữ nhân,, hoặc là người ta sẽ tự mình cởi hết chờ hắn. Hai người mặc dù cùng ngủ chung trên một chiếc giường, nhưng cũng sẽ có thị nữ hầu hạ. Lần đầu cẩn thận giúp Nhất Thuần cởi áo ra, tay của hắn có chút khẽ run.
Nhất Thuần đem nhất cử nhất động của hắn thu hết vào mắt, không hề cảm thấy khẩn trương ngược lại còn cảm thấy buồn cười, nhưng nàng sợ tổn thương lòng tự trọng của hắn, dù sao người ta cũng đường đường là Tín vương gia mà, nên nàng nỗ lực nhịn cười.
"Được rồi!" hắn vụng về cởi áo ngoài của nàng ra, chiếc áo trắng bên trong cũng chính là chiếc áo nàng bình thường vẫn mặc ngủ, mà hắn chỉ mặc một cái quần dài.
Có lẽ hắn cách nàng một tầng vải mỏng manh, tuy chỉ là một tầng vải mỏng, cũng có thể làm cho lòng nàng cách xa khỏi hắn.
Hôm sau...
Nhất Thuần mở mắt, ngước nhìn trần nhà một hồi lâu, cánh tay theo thói quen hướng sờ soạng chỗ nằm bên cạnh.
"Hả? Người đâu?" Đã là một mảng lạnh lẽo, nàng hồ nghi nhìn khắp căn phòng một lần nữa, trừ mấy thị nữ ra cũng không thấy bóng dáng hắn, không biết bắt đầu từ lúc nào, khi tỉnh lại chuyện thứ nhất nàng làm chính là tìm bóng dáng của hắn.
"Hồi bẩm tiểu thư, Vương gia đi lâm triều rồi. Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, ngài hiện tại muốn rời giường sao?" Nha hoàn riêng cẩn thận trả lời nghi vấn của nàng.
"Lâm triều?" Nhất Thuần tò mò gãi gãi đầu, Tin bình thường một tháng chỉ đi lâm triều hai lần, lần lâm triều gần đây nhất mới chỉ là ba ngày! Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Dự cảm xấu trong lòng nàng càng ngày càng mãnh liệt.
"Đúng vậy, tiểu thư." Chủ tử đã hỏi thì nha hoàn phải trả lời.
"Rời giường!" Dưới mệnh lệnh đã ra, một đám nha hoàn tiến lên vây quanh Nhất Thuần, lưu loát giúp nàng sửa sang lại mọi thứ, thậm chí rửa mặt nàng đều không cần tự mình động thủ, loại siêu cấp hưởng thụ này đương nhiên là do ai đó ban tặng, nói là sợ nàng mệt mỏi, kì thực thì y như là giám thị, cuộc sống như thế này bất tri bất giác đã vượt quá nửa năm. Có lẽ nên đổi phương thức khác, thờì gian quá dài sẽ biến thành thói quen đáng sợ, nàng tuyệt không cho phép như vậy.
Sau khi ăn sáng, Nhất Thần tiếp tục lâm vào trạng thái thất thần
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook