Nguyễn Đông Thanh thấy cô gái này dáng vẻ thành khẩn, lại rất đáng thương, không giống như là hạng lừa đảo. Gã chỉ thấy thắc mắc không hiểu mình có bản lĩnh gì hấp dẫn những người tu hành kia.

Tạ Thiên Hoa xem như là ngoại lệ.

Theo Đông Thanh thấy, nàng ta vốn là tiểu thư, được nuông chiều đã quen. Mà những người như vậy hầu hết đều có điểm chung là tùy hứng, chóng chán cả thèm. Việc Tạ Thiên Hoa bỏ bê tu luyện, vùi đầu nghiên cứu sinh học chẳng qua là hứng thú nhất thời, dùng để giết thời gian chờ chuyện ở gia tộc lắng xuống mà thôi.

Cô gái kia bối rối, sau đó cắn răng, chỉ vào Lý Thanh Vân mà nói:

“Tiên sinh... tiểu nữ cũng muốn học công phu giống với vị thiếu hiệp đây, mong tiên sinh cho phép!”

“Ra là vậy...”

Nguyễn Đông Thanh gật đầu, bụng bảo dạ:

“Xem ra cô nàng trước mặt tám chín phần cũng là một người phàm giống mình. Chắc là xem được trận đánh của thằng nhóc Thanh Vân, nên muốn theo học Giáng Long Thập Bát Chưởng đây mà.”

Nói thật, nếu được, Nguyễn Đông Thanh cũng muốn học một chiêu này. Dầu sao thế giới tu hành đối với một kẻ phàm nhân như hắn mà nói quá nguy hiểm. Không có chút bản lĩnh phòng thân thực sự khó mà yên tâm sống.

Đáng tiếc. Học không được.

“Cô nương mau đứng lên. Tại hạ tài sơ học thiển, không có bao nhiêu bản lĩnh đi dạy thiên hạ.”

Lý Thanh Vân và Tạ Thiên Hoa nghe câu này xong, mắt trợn tròn. Người sau bèn truyền âm cho kẻ trước, nói:

“Sư huynh. Chẳng nhẽ sư phụ không biết khiêm tốn thái quá còn có sức sát thương hơn là mắng chửi thẳng mặt hay sao?”

Nguyễn Đông Thanh đang muốn uyển chuyển từ chối, không muốn lấy tiểu thuyết đi dạy người ta đánh nhau, lại thấy thiếu nữ trước mặt lộ vẻ tuyệt vọng, đôi mắt rưng rưng sắp khóc.

Cuối cùng... hắn mềm lòng.

Chỉ thấy, Nguyễn Đông Thanh hắng giọng, nói:

“Tuy nhiên... nếu cô nương không chê, thì có thể đến tiểu viện. Thanh Vân, nếu... dám hỏi tên họ của cô nương?”

Gã nói được một nửa, mới sực nhớ là đến tên đối phương mình còn chưa biết, không khỏi có phần thất lễ.

Thiếu nữ ban nãy còn tuyệt vọng tưởng chừng rơi xuống đáy vực, lại không ngờ trong chớp mắt một bước lên mây, chênh lệch khiến cô nàng ngẩn ngơ hẳn ra cơ hồ sững cả người. Bấy giờ nghe Nguyễn Đông Thanh nói, cô nàng mới mừng rỡ ra mặt, nhoẻn miệng cười, đáp:

“Thưa tiên sinh, tiểu nữ họ Đỗ.”

“Được. Thanh Vân, sau này nếu Đỗ cô nương muốn mượn sách đọc thì cứ cho mượn.”

“Tiên sinh... chuyện này không được. Có câu ‘pháp bất khinh truyền’, tiểu nữ chưa bái nhập môn hạ, vẫn tính là người ngoài, sao dám tu tập thần công bản phái?”

Thiếu nữ họ Đỗ vội vàng xua tay, nói.

Nguyễn Đông Thanh nhún vai:



“Cũng không phải thứ gì cao thâm, cô nương yên tâm. Hà huống, sách này đặc thù, ngộ được thứ gì còn tùy thuộc vào bản thân, không thể nói là khinh truyền thuật pháp được.”

“Vậy... tiểu nữ xin cảm tạ tiên sinh. Sau này nếu tiên sinh cần, dầu sôi lửa bỏng tiểu nữ cũng dám nhảy vào báo đền ơn nghĩa!”

“Được được. Đừng có quỳ.”

oOo

Sau khi Nguyễn Đông Thanh quay về cổ viện trên núi, hai người Tạ, Lý mới quay sang hỏi chuyện cô gái họ Đỗ.

Nguyên nhân kỳ thực cũng rất đơn giản.

Tạ Thiên Hoa thân là Thanh Tước, tu vi lại cao hơn cô gái kia, nên cảm nhận được trên người đối phương một loại đạo tàng hư ảo. Ban nãy thiếu nữ bị bất ngờ vì mấy câu nói của Nguyễn Đông Thanh, để lộ một chút khí tức. Tạ Thiên Hoa phát hiện nguyên lực của cô gái họ Đỗ không ngừng luân chuyển giữa âm dương cương nhu, cực kì giống với công pháp của Thiên Sư đạo.

Đạo thuật của Đạo gia chuyên khắc chế ác ma, tà quỷ. Thiên Sư đạo mấy năm nay càng dương cao lá cờ “trừ ma vệ đạo”, thu được không ít tín đồ, nhận lấy vô số hương hỏa, được trăm họ thờ phụng.

Thế mà đường đường là truyền nhân của Thiên Sư đạo, cô gái họ Đỗ lại chạy đến đây, thiếu điều quỳ xuống cầu xin Bích Mặc tiên sinh học môn Giáng Long Thập Bát chưởng, nghe thôi cũng thấy là có chuyện đáng ngờ.

Cô gái biết hai người này là cao đồ của Nguyễn Đông Thanh thì cũng không giấu chuyện mình nữa, kể lại một lượt.

Thì ra, nàng ta tên là Đỗ Thải Hà.

Vốn nàng ta là một thôn nữ bình thường, sinh hoạt ở một thôn nhỏ nằm dưới chân núi Long Hổ cách nước Việt tám ngàn dặm, chính nằm ở phía bắc núi Hoàng Liên.

Mười năm trước, vào đúng đêm giao thừa, quỷ đói vào làng ăn thịt uống máu, đồ sát hơn trăm mạng người. Cuối cùng chỉ có Đỗ Thải Hà là may mắn sống sót.

Cô nàng ôm mối thù diệt môn, vượt chông gai sóng gió lên núi Long Hổ bái vào Thiên Sư đạo học nghệ, ý muốn trả thù quỷ đói. Thiên Sư đạo trước đây còn có tên là Ngũ Đấu Mễ đạo, muốn vào giáo trước phải nộp lên năm đấu “tiên mễ” giá trị liên thành. Đỗ Thải Hà phải cắn răng giao nộp miếng ngọc di vật của cha mẹ để lại mới được thu nhận. Cô nàng thiên phú rất cao, chỉ trong bảy năm đã tấn thăng thành đệ tử nội môn, được tiếp xúc với một số bí mật của Thiên Sư đạo.

Đây cũng là lúc Đỗ Thải Hà tuyệt vọng.

Trong phái có thiết luật, đệ tử nội môn không thể gây chuyện với người của Đế Mộ. Cho dù hành tẩu giang hồ thấy đối phương làm chuyện gì cũng phải mặc kệ. Nếu như không biết, một khi đối phương đã báo ra danh hiệu “Đế Mộ” thì phải lập tức thu tay, không được can thiệp vào chuyện đó nữa.

Đỗ Thải Hà có điều bất bình, mới hỏi nguyên do.

Bộ mặt thật của tông môn bấy giờ mới lộ ra ngoài sáng.

Cả núi Long Hổ, đạo quán hàng vạn người, ngày thường được phàm nhân cung phụng thờ cúng, chẳng qua cũng đều là hạng ích kỷ tự tư.

Cái gọi là “trừ ma vệ đạo”, chẳng qua là để lấy công đức chi lực, chứng đạo thiên địa.

Thể theo lời của các bậc “chân nhân” trong phái, phàm nhân như bầy kiến cỏ, chết đám này thì còn nhiều đám khác. Không nên vì một chút công đức chi lực cỏn con mà đắc tội Đế Mộ.

Hơn nữa...

Tên quỷ đói từng đồ sát cả làng Đỗ Thải Hà, không ngờ lại có cấu kết với Thiên Sư đạo. Có một ngày cô nàng đứng bưng đèn hầu các chân nhân tập pháp luyện phù, tên này có đến làm một cuộc “giao dịch”.

Trước hết, Long Hổ sơn tổ chức hội luận đạo, tụ hội đạo môn thiên hạ.



Sau đó, hắn sẽ thừa lúc thành Quảng An không ai phòng vệ, đi vào giết một nhóm phàm nhân, lấy hồn về cho một vị đại nhân ở Đế Mộ.

Cuối cùng, mười tám chân nhân “phẫn nộ hàng lâm”, đánh đuổi ác quỷ, cứu trăm họ trong nước lửa.

Đám chân nhân chẳng những không thấy gì làm ghê tởm, thậm chí còn dốc sức nịnh hót tên quỷ đói, giống như sợ hắn sẽ đưa mối “làm ăn ngon lành” này cho người khác vậy. Tên nào tên nấy đều hiến kế làm sao hành hạ phàm nhân độc ác dã man nhất, để tên quỷ đói cao hứng cười hô hố cả buổi.

Tận mắt thấy một đám “chân nhân” mất hết nhân tính, coi mạng người như cỏ rác, khiến Đỗ Thải Hà hoàn toàn thất vọng với một đám ngụy quân tử đội đạo quan này.

Cô nàng sau đó rời bỏ sư môn, thay tên đổi họ, lang bạt khắp nơi chỉ cốt sao học cho được đạo thuật cao minh đặng trả mối thù diệt môn.

Chỉ tiếc, trên đời chẳng có một ai dám vuốt râu hùm của Đế Mộ.

Đỗ Thải Hà đến nước Việt thì hay tin Thanh Tước rời khỏi biển trúc, nhưng ải Quan Lâm lại sừng sững không ngã. Cô nàng lấy làm tò mò, bèn bôn ba chạy đến điều tra hư thực, bởi nhẽ biết đâu cái người đã đuổi thanh tước lại có cách đối phó Đế Mộ.

Cô nàng ở trong thành hơn nửa tháng cũng không nghe ngóng được gì, cực kì thất vọng. Chính cái hôm vừa định rời đi, đã ra đến cổng thành rồi, thì lại hay tin “phàm nhân thượng đài muốn chiến với tu hành giả một trận”. Một là tò mò, hai là cũng nghĩ trận đấu giữa phàm nhân và người tu hành chắc chẳng kéo dài bao lâu, nên Đỗ Thải Hà bèn đến võ đài Thiên Nguyên Đệ Nhất quan chiến.

Một trận đánh này, khiến tam quan của cô nàng hoàn toàn bị lật ngược.

Lý Thanh Vân phấn chấn chiến đấu, chính diện giao thủ không rơi xuống hạ phong là một nhẽ. Nhưng đòn Kinh Thiên Trảm kia thì đến chết cô nàng cũng không thể nào quên được.

Tên quỷ đói năm xưa cũng dùng một đòn này san phẳng hơn nửa cái thôn, chôn vùi già trẻ lớn bé gần tám mươi mạng người.

Vùa nhìn thấy Lâm Sấu đánh một đòn này, Đỗ Thải Hà đã biết đối phương là người của Đế Mộ.

Có thể khiến một phàm nhân có lực đánh ngang ngửa với quỷ đói của Đế Mộ, thần công Lý Thanh Vân sử dụng há lại đơn giản? Thế là Đỗ Thải Hà thay đổi chủ ý, từ trong bóng tối quan sát sư đồ ba người Nguyễn Đông Thanh.

Sau khi thấy cái vị “Bích Mặc tiên sinh” này vẫn bình chân như vại, chẳng có vẻ gì là sợ hãi Đế Mộ, cô nàng mới vững tin rằng người này có thể chính là hi vọng của mình. Thế là chờ trong ải Quan Lâm đến hôm nay, mới chạy đến bái sư.

Lý Thanh Vân và Tạ Thiên Hoa bấy giờ mới hiểu tại sao hai tên kia lại bỗng nhiên xông đến gây chuyện.

Hôm đó, Nguyễn Đông Thanh dẫn bọn họ đến ăn thịt ếch.

Mấy tên này có thể nhẫn nhịn được mới là lạ.

Tạ Thiên Hoa hít sâu một hơi, tấm tắc:

“Sư phụ quả nhiên là cao thâm như biển. Chuyện hôm đó tất nhiên không thể nào là trùng hợp được.”

“Đúng vậy. Có lẽ người đã sớm phát hiện ra Đế Mộ muốn thăm dò mình, nên cố tình diễn một màn này cho hai tên kia xem, kích bọn hắn thượng đài, lại mượn tay ta dạy dỗ bọn chúng một vố.”

Lý Thanh Vân cũng gật gù, nói.

Đối với hai người bọn họ, Nguyễn Đông Thanh thân là cường giả “nắm giữ bí mật thượng cổ”, “hiểu rõ bản nguyên của đạo” thì há lại còn chuyện gì mà gã không biết?

Nếu Nguyễn Đông Thanh biết hai đứa học trò có suy nghĩ này, chắc chắn sẽ kháng nghị kêu oan.

Thực sự hôm đó chỉ là thèm ăn thịt ếch thôi!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương