“Tiên sinh.”

Bọn Mộc Thanh Hiên thấy Nguyễn Đông Thanh xuất hiện, lập tức tiến lên chào hỏi. Nhìn một đám tai to mặt lớn cung kính chào hỏi, gã cũng hơi hoảng, giật mình lui lại một bước. Sau đó dường như nhận ra bản thân thất thố, Nguyễn Đông Thanh ho khan một cái, hoàn lễ.

Phạm Thừa Phong xoa tay, thi thoảng lại nhìn Lý Thanh Vân. Kỳ thực kể từ lúc xem lưu ảnh trận đánh của cậu chàng và quỷ đói Lâm Sấu, lão đã thấy cực kỳ hứng thú với pho chưởng pháp Lý Thanh Vân sử dụng. Phải biết, Phạm Thừa Phong là các chủ Phong Thanh các, chuyên mua bán tình báo, tin tức linh thông. Có thể tu vi không cao như Vũ Tùng Lâm, nhưng ánh mắt ác độc chuẩn xác chỉ hơn chứ không kém. Phạm Thừa Phong liếc mắt một cái là nhận ngay ra thân phận của Lâm Sấu, cũng phát hiện trân bảo thực sự chính là bộ chưởng pháp Lý Thanh Vân dùng để đối địch.

Mọi người đều nghĩ cậu chàng không có tu vi, nhưng lão lại cho rằng nghĩ thế chưa chuẩn.

Theo Phạm Thừa Phong, không phải Lý Thanh Vân không có tu vi, mà là do cậu chàng có tu vi quá đặc thù, cơ hồ đã thoát khỏi cửu cảnh tu luyện của Huyền Hoàng giới, thế nên người khác mới không nhìn ra tu vi sâu cạn của cậu chàng.

Mà người sáng tạo của đường lối “tu luyện” này, rất có thể chính là Nguyễn Đông Thanh.

Đồ đệ nhìn như mất hết tu vi, lại có thể thắng được quỷ đói tu vi tam cảnh. Sư phụ thậm chí trên người không có một chút tu vi nào, thậm chí không bằng cả người phàm chưa đạp vào đệ nhất cảnh, thì còn lợi hại đến mức nào?

Lý Lợi Minh cũng nghĩ như vậy.

Thế nên, ngay sau khi được chủ quản võ đài Thiên Nguyên Đệ Nhất báo hiệu, lão lập tức chạy đến gặp Vũ Tùng Lâm. Lão tổng binh nghe Lý Lợi Minh nói xong, lập tức cười cười, ưng chuẩn lôi cả Lý Lợi Minh và Nhất Phẩm cư vào buổi phát chẩn.

Lý Lợi Minh biết Vũ Tùng Lâm muốn lợi dụng mình, nhiễu loạn toan tính của Mộc gia và Tế Thế đường.

Thế nhưng, dẫu biết thì lão cũng chấp nhận bị lợi dụng.

Không vì cái gì khác, chỉ bằng Bích Mặc tiên sinh có thể truyền dạy một bộ thần công giúp người phàm chống lại quỷ đói tam cảnh cũng đủ khiến lão mờ mắt, chấp nhận trả giá hết thảy.

Về phần Mộc Thanh Hiên...

Lão vẫn bình chân như vại, trên gương mặt không biểu lộ bất cứ một cảm xúc nào, lạnh nhạt đứng một bên, nhìn cứ như người hầu của hai người Lý, Phạm.

Nguyễn Đông Thanh nhìn lên đài cao, chặc lưỡi một cái, hơi có vẻ ngần ngại. Cái đài này cao đến hơn mười trượng, ngã xuống không chết cũng mất nửa cái mạng. Hắn lại là một con gà đất, sợ độ cao, cho dù là từ ban công tầng ba nhìn xuống là chóng mặt chân run. Đã vậy mấy người Mộc Thanh Hiên chẳng rõ vô tình hay cố ý mà không để thang, khiến gã loay hoay không biết phải làm thế nào mới phải.

Kỳ thực đối với người có tu vi như ba lão Mộc, Phạm, Lý thì cái đài này cũng chẳng khác một bậc cầu thang là bao nhiêu, nhún chân một cái là lên được, vốn dĩ không cần phải chuẩn bị thang làm gì. Trong mắt bọn họ, Bích Mặc tiên sinh tuyệt đối là có tu vi siêu quần bạt tụy, thành thử đài gỗ cũng án theo lối suy nghĩ đó mà xây.

May mắn, Tạ Thiên Hoa nhẹ nhàng thổi một cái, dùng thần thông gọi gió đưa Nguyễn Đông Thanh lên đài.

Gã đứng trên đài, thẳng sống lưng, căn bản không dám lại gần bước ra một bước nào cả. Bên dưới, đám tội dân đã bắt đầu nhìn về phía Nguyễn Đông Thanh bằng ánh mắt khó chịu. Bọn họ lần này đến đây là để nhận vật tư, nhưng ba vị Mộc Phạm Lý nhất định phải chờ cái tên Bích Mặc tiên sinh này đến, sau khi y phát biểu thì mới chịu phát chẩn. Thế mà tên này lại cứ lóng nga lóng ngóng, chần chờ mãi chưa nói tiếng nào, sắc mặt bọn họ dễ chịu được mới là lạ.

Tuy EQ của Nguyễn Đông Thanh không lấy gì làm cao cho cam, song không phải người ngu xuẩn. Gã vội vàng hắng giọng, lựa lời xoa dịu cơn giận của quần chúng:



“Các vị, tại hạ biết hôm nay các vị đến đây là muốn nhận vật tư, nhưng lại bị tại hạ làm trễ nải, thật xin lỗi. Không lãng phí thời gian của các vị nữa, tại hạ xin nói ngắn gọn hai câu:

Người nước Nam, hỏi tiếng tây chẳng biết tây, hỏi tiếng đông chẳng biết đông, chỉ một lẽ, minh tiên vương chi đạo dĩ đạo.

Nhà hướng bắc, chưa ai rét thì đã rét, chưa ai nực thì đã nực, mới gọi là: tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu.”

Sau đó nhẹ nhàng bước đến bên đài, đánh mắt ra hiệu cho đệ tử. Tạ Thiên Hoa lại gọi một cơn gió, đưa Nguyễn Đông Thanh nhẹ nhàng đáp xuống đất. Bấy giờ đã nói xong, quần chúng lại bắt đầu nháo nhào đòi được phát chẩn. Mộc Thanh Hiên cơ hồ bận tối mặt tối mày, hai người Phạm, Lý cũng phải hít thở không thông.

Nguyễn Đông Thanh phủi vạt áo, sau đó vái chào ba người Phạm, Lý, Mộc, thừa lúc tội dân đang dồn lên, không có ai rảnh rang chú ý đến gã, bèn dẫn hai đệ tử đi thẳng, lẩn còn nhanh hơn cả thỏ.

Hai câu này Nguyễn Đông Thanh đạo của cụ Nguyễn Khuyến, thay mỗi chữ “tàu” thành chữ “đông”. Gã thấy mình không lủi cho sớm, ngộ nhỡ ba lão Mộc Lý Phạm hỏi đến, lại lộ đuôi cáo, e là Vũ Tùng Lâm sẽ xiên sống gã.

oOo

Ba người Mộc, Phạm, Lý phát chẩn hơn nửa ngày mới xong,

Nạn dân đã tản hết, ba lão già hẹn nhau đến chỗ của Lý Lợi Minh uống rượu giải tỏa một phen. Món vừa lên, rượu mới rót, Phạm Thừa Phong đã lên tiếng hỏi:

“Hai vị... thấy câu nói của tiên sinh hôm nay thế nào?”

“Không giống tưởng tượng.”

Lý Lợi Minh dốc một chén, đáp, giọng hơi có vẻ bực bội. Lão cứ nghĩ với một cao nhân có thể sáng tạo ra môn võ công khắc chế quỷ tộc mà nói, đáng nhẽ phải có dị tượng đầy trời, khiến người nghe tiến vào không minh, tu vi đề thăng, củng cố cảnh giới, hoặc chí ít cũng có tác dụng gì đó. Thế nhưng...

Chẳng có chuyện gì xảy ra.

Không có đạo vận, không thấy quy tắc, lại càng chẳng có bất cứ một cơ duyên kì ngộ nào. Nguyễn Đông Thanh lên đài nói hai câu quả thực không khác chút nào đám người phàm “ăn tục nói phét”, câu chữ chẳng đáng một đồng.

Nói khó nghe một câu, mời long tộc đến đánh một phát rắm còn có giá trị hơn.

Nếu không phải mắt thấy tai nghe Lý Thanh Vân trước và sau khi đến Lão Thụ cổ viện có biến đổi nghiêng trời lệch đất, Lý Lợi Minh đã hoài nghi Nguyễn Đông Thanh thực chất là hạng lừa người lấy tiếng, thùng rỗng kêu to mà thôi.

Mộc Thanh Hiên thì không nói lời nào, chỉ lẳng lặng uống rượu.

Phản ứng hôm nay của Nguyễn Đông Thanh kỳ thực “đã trong dự liệu” của lão. Theo lão thấy, Bích Mặc tiên sinh cố ý đi bộ, không lộ tu vi, lên đài cũng chỉ nói suông vài câu kỳ thực là đang dằn mặt lão. Y cơ hồ đang muốn nói cho Mộc Thanh Hiên biết y đã sớm nhìn ra chuyện lão đang thăm dò y, chưa trở mặt chẳng qua là vì Mộc Thanh Hiên chưa để lộ ác ý đó thôi.



Lão chờ hai người còn lại bàn bạc chán chê, rồi mới lên tiếng:

“Hai vị chưa từng vào Lục Trúc Hải có lẽ không biết, thiếu nữ đi cùng Lý Thanh Vân hôm nay tên là Tạ Thiên Hoa. Nàng ta là thánh nữ của tộc Thanh Tước.”

“Một tháng trước, ba con Thanh Tước bay ra khỏi biển trúc, chấn động cả quan ải. Bây giờ Tạ Thiên Hoa chạy theo Bích Mặc tiên sinh học nghệ, hai vị còn cho rằng người này đơn giản?”

Hai người Phạm, Lý nghe đến chỗ này, không khỏi rùng mình.

Bọn họ vẫn biết Vũ Tùng Lâm rất khách khí với Nguyễn Đông Thanh, nhưng chỉ cho rằng lão tổng binh cũng có mục đích giống họ, hi vọng Bích Mặc tiên sinh truyền thụ thần công mà thôi. Nào ngờ nguyên nhân thực sự còn đáng sợ hơn, hoàn toàn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của hai người.

Mộc Thanh Hiên chờ hai người bình tĩnh lại, mới lạnh lùng tưới thêm can dầu nữa vào ngọn lửa:

“Phạm lão, Phong Thanh các từng bán tình báo cho ai mới khiến thầy học của Lý Thanh Vân bị giam lỏng, có lẽ tại hạ không cần nói thêm. Lý lão, ngài nhận lệnh ai dùng tiền cố ý làm khó Lý Thanh Vân, có lẽ tự ngài cũng đã biết. Mộc mỗ chỉ muốn nói tuy hai vị hành xử rất kín kẽ không để lại dấu vết, tiểu tử họ Lý cũng chưa chắc biết ai là người ra tay hại mình, nhưng Bích Mặc tiên sinh đó thì chưa chắc. Hôm nay y lên đài không thể hiện tu vi, chẳng qua là muốn thị uy với chúng ta mà thôi.”

Mộc Thanh Hiên nói xong, uống cạn chén rượu, nói đoạn tự mình quay về Tế Thế đường.

Lão nói đến thế, cũng không cần phải nhiều lời. Hai người Phạm, Lý dù sao cũng là gia chủ thế gia vọng tộc, đứng đầu một phương thế lực, đương nhiên sẽ biết phải hành xử ra sao.

Từ đó cam tâm tình nguyện bị lão kéo xuống nước.

oOo

Lại nói sau khi ba thầy trò Nguyễn Đông Thanh rời khỏi nơi phát chẩn thì lập tức khăn gói quay về Lão Thụ cổ viện. Song, vừa mới đi được đâu đó hai dặm đường, Nguyễn Đông Thanh đã thấy đằng trước có một người đứng chờ.

Ấy là một thiếu nữ nhỏ thó, thấp hơn Tạ Thiên Hoa đến cả cái đầu, người gầy gò, tóc khô đét, mặt lem nhem toàn bùn đất.

“Tiên sinh!”

Vừa thấy ba người, cô bé này đã reo lên, nghe ngữ khí háo hức, dường như người mà cô ta chờ đúng là ba thầy trò Nguyễn Đông Thanh.

Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lúc này ngoài mặt cố tỏ ra trấn tĩnh, kỳ thực vừa giật mình đánh thót một cái, chột dạ nghĩ bụng:

“Chẳng nhẽ... con bé biết mình đạo văn, nên định bóc mẽ? Không phải định tống tiền gì đấy chứ?”

“Tiên sinh. Khẩn cầu ngài thu con làm đệ tử!”

Trong lúc Nguyễn Đông Thanh còn đang phân vân không biết có nên dùng thượng sách trong tam thập lục kế hay không, thì thiếu nữ bẩn thỉu đã quỳ xuống, dập đầu với gã, nói bằng giọng khẩn khoản và van lơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương