Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
-
Chương 2: Gian Phòng Phía Tây
Tạ Thiên Hoa ngẩn người, trong mắt thoáng hiện vẻ tuyệt vọng, không ngờ chạy bừa thế nào lại chọn đúng hướng của Lão Thụ cổ viện mà bay. Hiện tại phía trước là núi đao, sau lưng là biển lửa, cơ hồ đi về phía nào cũng chết.
Cuối cùng, nàng ta cắn răng…
Cha mẹ đã liều mạng cầm chân cường giả trong tộc để Tạ Thiên Hoa, bây giờ bị bắt trở lại, chẳng khác nào nói họ hi sinh vô ích. Lao vào Lão Thụ cổ viện mười phần hết chín là chết chắc, nhưng chí ít cũng không để tộc Thanh Tước và Kiều Minh Long được như ý nguyện.
Tạ Thiên Hoa nghĩ thế, bèn đánh liều, lắc mình hóa thành hình người lao xuống Lão Thụ cổ viện.
“Chết tiệt!”
“Đồ điên!”
Hai tên trưởng lão phụ trách việc bắt giữ Tạ Thiên Hoa cơ hồ giật mình, tá hỏa vỗ cánh đuổi theo. Có chết bọn chúng cũng không ngờ Tạ Thiên Hoa lại dám xâm nhập vào cổ viện.
Hai trưởng lão tuy tu vi cao hơn, nhưng lại không dám lao nhanh, sợ sẽ theo quán tính xông vào Lão Thụ cổ viện. Cộng thêm bị bất ngờ, xuất phát chậm hơn Tạ Thiên Hoa một sát na, cuối cùng để nàng ta thành công vọt mình lao vào khoảng sân gạch. Tạ Thiên Hoa đưa tay bịt những vết thương còn be bét máu, tựa vào gốc cây cổ thụ cạnh bờ giếng.
Lại gần, Tạ Thiên Hoa mới phát hiện giếng này xây bằng một thứ vật liệu quái lạ. Không phải đá gạch, chẳng phải kim thiết, không phải gỗ tre, lại càng không phải châu ngọc. Chỉ biết vừa chạm đến là từng đợt khí lạnh lập tức thấm sâu vào tạng phủ, thấu nhập cốt tủy, trực chỉ linh hồn, khiến nàng cảm thấy cực kì sợ hãi.
Sau đó là yên tĩnh.
Từng là viên minh châu trong tộc Thanh Tước, Tạ Thiên Hoa vẫn thường tưởng tượng xem cảnh trí trong cấm địa Lão Thụ cổ viện rốt cuộc kinh khủng đến mức nào. Cho dù là hai đại cấm địa biển Phong Bạo, núi Hoàng Liên thì cũng nể mặt tộc Thanh Tước ở Lục Trúc Hải mấy phần. Tuy Tạ Thiên Hoa không dám nói là có thể hống hách đi ngang hai đại cấm địa, nhưng cũng không có gì nguy hiểm.
Duy chỉ có Lão Thụ cổ viện thì khác, ngay cả tộc trưởng cũng không dám lại gần.
Thế nhưng…
Lúc này, Tạ Thiên Hoa đã vào hẳn trong trang viện, song chẳng có gì đáng nói xảy ra. Gió vẫn thổi, lá cây vẫn xào xạc rơi, cái giếng cổ vẫn im lìm như thế. Chẳng hề có lấy một chút động tĩnh…
Nàng từng tưởng tượng nơi này phong ấn một tà ma, có uy áp ngập trời.
Cũng từng tưởng tượng chỗ này có trận pháp thượng cổ, có thể trấn sát chư thiên thần phật.
Cũng đã từng tưởng tượng nơi đây là chốn ẩn cư của một tuyệt thế cao nhân, tu vi cảnh giới đã vượt qua khỏi cực hạn của Huyền Hoàng giới.
Thực tế… lại chẳng có gì cả.
“Hả?”
“Lẽ nào Lão Thụ cổ viện chẳng qua là bị đồn thổi lên thành cấm địa, thực chất có tiếng mà không có miếng?”
Hai tên trưởng lão nhìn nhau một cái, đoạn cắn răng, cũng lục tục hóa thành hình người, nhẹ nhàng đáp xuống sân. Mũi chân vừa điểm vào sân gạch, lập tức cả hai phóng xuất thần thông, ánh sáng xanh bao phủ toàn thân, tạo thành một tầng áo giáp dày đến sáu bảy lớp. Lại lần lượt tế ra pháp bảo phòng vệ, không dám giữ lại chút nào.
Yên tĩnh.
Chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hai tên trưởng lão bấy giờ mới thở phào, sau đó nhìn sang phía Tạ Thiên Hoa, ánh mắt tức khắc trở nên lạnh lẽo và trào phúng.
“Tạ tiểu thư, cô liều sống liều chết xông vào cổ viện, cuối cùng cấm địa trong truyền thuyết té ra lại là một trò hề. Cảm giác thấy thế nào?”
Tạ Thiên Hoa cười khổ, lắc đầu, thều thào:
“Ta đã thua rồi, chẳng gây nổi sóng gió gì nữa. Không biết hai vị trưởng lão có thể nể mặt chúng ta cũng từng xưng cháu gọi ông, gọi bà với nhau, nói cho ta biết tại sao trong tộc lại nhất quyết muốn nộp ta cho Kiều Minh Long hay không?”
“Chừng nào quay về, tiểu thư nhất định sẽ biết. Sớm hay muộn đâu có gì khác biệt?”
Mụ già trưởng lão cười khanh khách, vẻ đắc chí lắm.
Chợt…
Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra.
Tiếng cửa rít lên kẽo kẹt không lớn, nhưng lúc này rơi vào tai hai tên trưởng lão Thanh Tước tộc lại chẳng khác nào sấm nổ. Cả hai hốt hoảng lui nhanh ra cửa viện, bốn con mắt cơ hồ đóng đinh vào mấy gian nhà gỗ.
Bước ra giữa sân là một người khoảng ba mươi tuổi, cằm lún phún râu, tóc cắt gọn gàng. Y mặc một bộ áo vải bố, quần xắn lên hai lần, gấu quần còn nguyên bùn đất vừa mới khô.
Người nọ vươn vai, cười hỏi:
“Có khách đến thăm à? Quý hóa quá.”
Hai trưởng lão nhìn nhau một cái, sau đó không chút do dự, vội vàng đưa tay bắt quyết thi thuật, nháy mắt hóa thành hai làn gió lướt ra khỏi Lão Thụ cổ viện. Tạ Thiên Hoa nằm bên giếng nước, chỉ biết trố mắt thấy động tác hai tên trưởng lão thuần thục như mây trôi nước chảy.
Nàng đã hiểu phần nào tại sao hai người này lại là hai trưởng lão cao tuổi nhất trong tộc. Khả năng tháo chạy lưu loát như vậy, há lại là thứ có thể luyện thành trong một sớm một chiều được?
“Ở đây còn một cô gái. Này cô gì ơi? Bị thương rồi à?”
Tạ Thiên Hoa khẽ nhíu mày. Người đàn ông vừa ra khỏi gian nhà gỗ kia ăn nói sao mà bỗ bã, không gọi tiểu thư, cũng chẳng gọi là cô nương, cứ cô gì với cô này.
Tuy vậy, nhưng dù sao nhờ y xuất hiện mà hai trưởng lão mới bị dọa chạy mất dép, cô nàng cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa. Đang định đứng dậy hành lễ, thì chợt Tạ Thiên Hóa sợ điếng cả người, đứng đực ra giữa sân, mặt nghệt như ngỗng ỉa.
Hiện tại nàng ta đang trọng thương, ban nãy lực chú ý lại đặt cả vào hai trưởng lão, nên mới không tinh tế dùng thần thức cảm nhận. Lúc này vừa thử thăm dò, Tạ Thiên Hóa mới phát giác người đàn ông đang gãi đầu gãi tai tỏ ra khó hiểu phía trước không hề có bất cứ một chút chân khí nào, một tia mảnh như sợi tóc cũng không.
Chuyện này cơ hồ lật đổ thế giới quan của nàng ta.
Phải biết, phàm là sinh linh ở Huyền Hoàng giới, cho dù là trời sinh kinh mạch khiếm khuyết hay tàn phế bại liệt hết cả kì kinh bát mạch, thì chỉ cần hô hấp thôi, trên người cũng sẽ xuất hiện một điểm tu vi, dù là nhỏ bé đến mức không đáng kể.
Thế nhưng… người này lại không có lấy một chút chân khí nào.
Tạ Thiên Hoa thầm nhủ, liệu có phải người đàn ông trông cực kì tầm thường này chính là điều cấm kỵ ở Lão Thụ cổ viện này không?
Càng nghĩ, nàng ta lại càng thấy không tài nào lệch đi đâu được. Làm sao một phàm nhân lại có thể ngang nhiên vào ở trong viện này được?
Không nói đâu xa, hàn khí từ thành giếng chỉ cần rỉ ra một tia, thì đừng nói là người phàm, cho dù là người tu hành cấp thấp cũng sẽ nháy mắt bị đóng băng toàn bộ sinh cơ, chết trong nháy mắt.
“Xem ra so với hai trưởng lão lọc lõi giang hồ kia thì mình vẫn còn ngây thơ lắm.”
Tạ Thiên Hoa cười khổ.
Đã biết người trước mắt rất có thể chính là một tồn tại cấm kỵ nào đó từ thượng cổ, nàng cũng không dám tỏ ra thất lễ như trước nữa. Tạ Thiên Hoa bất chấp thương thế trên người, cắn răng nhịn đau đứng dậy. Cô nàng chắp tay, vừa muốn hành lễ, chợt từ cửa sổ gian nhà phía tây truyền ra một tiếng nói:
“Được rồi, không cần cố. Cho dù nhà ngươi không quý tính mạng mình thì cũng đừng có làm bẩn sân của ta chứ?”
Âm thanh như tiếng chuông bạc vừa dứt, Tạ Thiên Hoa đã thấy toàn thân ấm áp như được ngâm trong kỳ trân dị thảo. Các vết thương chằng chịt khắp người nhẹ nhàng khép miệng lại, sau đó tróc vảy, sinh da non. Chỉ một nháy mắt, Tạ Thiên Hoa đã khỏi hẳn, gương mặt hồng hào, tinh thần sung túc, trạng thái hiện giờ thậm chí còn tốt hơn ngày thường ba bốn phần.
Cô nàng kinh hãi đưa mắt nhìn về căn nhà phía tây…
Lão Thụ cổ viện không hổ là cấm địa trong cấm địa, ngoại trừ người đàn ông thần bí vừa bước ra từ gian chính, ở đây thế mà còn có một tồn tại khác cũng kinh khủng chẳng kém.
Tộc Thanh Tước sở dĩ có thể khiến người ta khiếp sợ, ấy là bởi trong thần thông Thanh Sắc thần quang có lực tịnh hóa. Một khi bị thần quang rọi trúng, bị thương da thịt, lực tịnh hóa này sẽ ăn sâu vào vết thương, không ngừng biến kinh mạch tạng phủ thành khói xám. Thứ này một khi nhập thể là dai như đỉa đói, lực thần thức hễ chạm phải là bị tịnh hóa mất, thế nên cực kì khó khu trục.
Cho dù Tạ Thiên Hoa cũng là Thanh Tước, cơ thể có kháng tính nhất định với Thanh Sắc thần quang, thì những vết thương trên người chí ít cũng phải tốn vài ngày dùng thuốc mới lành lại được.
Thế nhưng người ở gian phòng phía tây thậm chí chẳng cần lộ mặt, chỉ dùng một hai câu nói đã có thể hoàn toàn chữa lành thương thế cho Tạ Thiên Hoa, lực tịnh hóa của thần thông Thanh Sắc thần quang cũng bị hóa giải hết.
Hơn nữa…
Người có sức mạnh đáng sợ như thế, vậy mà lại cư trú trong gian phía tây, địa vị chắc chắn là thấp hơn người đàn ông bước ra từ gian nhà chính.
Lại nói về người đàn ông kia…
Chỉ thấy trong lúc cô nàng còn đang bận ngẩn người vì sợ thì y đã ra khép cửa cổ viện lại, bấy giờ chính vừa quay đầu, chậm rãi bước về gian phòng chính. Tạ Thiên Hoa thấy vị tiền bối đáng sợ này sắp sửa đi mất, lại nhớ đến Kiều Minh Long dễ dàng đánh bại mình, đến thánh địa sau lưng y, lại nhớ đến cha mẹ rơi vào tay tộc trưởng chẳng rõ sống chết, mà nàng thì bất lực chẳng làm gì nổi. Tạ Thiên Hoa lúc này chợt hạ quyết tâm, liều mình cắn răng quỳ xuống, dập đầu:
“Mong tiền bối nhận tiểu nữ làm đồ đệ!”
Cuối cùng, nàng ta cắn răng…
Cha mẹ đã liều mạng cầm chân cường giả trong tộc để Tạ Thiên Hoa, bây giờ bị bắt trở lại, chẳng khác nào nói họ hi sinh vô ích. Lao vào Lão Thụ cổ viện mười phần hết chín là chết chắc, nhưng chí ít cũng không để tộc Thanh Tước và Kiều Minh Long được như ý nguyện.
Tạ Thiên Hoa nghĩ thế, bèn đánh liều, lắc mình hóa thành hình người lao xuống Lão Thụ cổ viện.
“Chết tiệt!”
“Đồ điên!”
Hai tên trưởng lão phụ trách việc bắt giữ Tạ Thiên Hoa cơ hồ giật mình, tá hỏa vỗ cánh đuổi theo. Có chết bọn chúng cũng không ngờ Tạ Thiên Hoa lại dám xâm nhập vào cổ viện.
Hai trưởng lão tuy tu vi cao hơn, nhưng lại không dám lao nhanh, sợ sẽ theo quán tính xông vào Lão Thụ cổ viện. Cộng thêm bị bất ngờ, xuất phát chậm hơn Tạ Thiên Hoa một sát na, cuối cùng để nàng ta thành công vọt mình lao vào khoảng sân gạch. Tạ Thiên Hoa đưa tay bịt những vết thương còn be bét máu, tựa vào gốc cây cổ thụ cạnh bờ giếng.
Lại gần, Tạ Thiên Hoa mới phát hiện giếng này xây bằng một thứ vật liệu quái lạ. Không phải đá gạch, chẳng phải kim thiết, không phải gỗ tre, lại càng không phải châu ngọc. Chỉ biết vừa chạm đến là từng đợt khí lạnh lập tức thấm sâu vào tạng phủ, thấu nhập cốt tủy, trực chỉ linh hồn, khiến nàng cảm thấy cực kì sợ hãi.
Sau đó là yên tĩnh.
Từng là viên minh châu trong tộc Thanh Tước, Tạ Thiên Hoa vẫn thường tưởng tượng xem cảnh trí trong cấm địa Lão Thụ cổ viện rốt cuộc kinh khủng đến mức nào. Cho dù là hai đại cấm địa biển Phong Bạo, núi Hoàng Liên thì cũng nể mặt tộc Thanh Tước ở Lục Trúc Hải mấy phần. Tuy Tạ Thiên Hoa không dám nói là có thể hống hách đi ngang hai đại cấm địa, nhưng cũng không có gì nguy hiểm.
Duy chỉ có Lão Thụ cổ viện thì khác, ngay cả tộc trưởng cũng không dám lại gần.
Thế nhưng…
Lúc này, Tạ Thiên Hoa đã vào hẳn trong trang viện, song chẳng có gì đáng nói xảy ra. Gió vẫn thổi, lá cây vẫn xào xạc rơi, cái giếng cổ vẫn im lìm như thế. Chẳng hề có lấy một chút động tĩnh…
Nàng từng tưởng tượng nơi này phong ấn một tà ma, có uy áp ngập trời.
Cũng từng tưởng tượng chỗ này có trận pháp thượng cổ, có thể trấn sát chư thiên thần phật.
Cũng đã từng tưởng tượng nơi đây là chốn ẩn cư của một tuyệt thế cao nhân, tu vi cảnh giới đã vượt qua khỏi cực hạn của Huyền Hoàng giới.
Thực tế… lại chẳng có gì cả.
“Hả?”
“Lẽ nào Lão Thụ cổ viện chẳng qua là bị đồn thổi lên thành cấm địa, thực chất có tiếng mà không có miếng?”
Hai tên trưởng lão nhìn nhau một cái, đoạn cắn răng, cũng lục tục hóa thành hình người, nhẹ nhàng đáp xuống sân. Mũi chân vừa điểm vào sân gạch, lập tức cả hai phóng xuất thần thông, ánh sáng xanh bao phủ toàn thân, tạo thành một tầng áo giáp dày đến sáu bảy lớp. Lại lần lượt tế ra pháp bảo phòng vệ, không dám giữ lại chút nào.
Yên tĩnh.
Chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hai tên trưởng lão bấy giờ mới thở phào, sau đó nhìn sang phía Tạ Thiên Hoa, ánh mắt tức khắc trở nên lạnh lẽo và trào phúng.
“Tạ tiểu thư, cô liều sống liều chết xông vào cổ viện, cuối cùng cấm địa trong truyền thuyết té ra lại là một trò hề. Cảm giác thấy thế nào?”
Tạ Thiên Hoa cười khổ, lắc đầu, thều thào:
“Ta đã thua rồi, chẳng gây nổi sóng gió gì nữa. Không biết hai vị trưởng lão có thể nể mặt chúng ta cũng từng xưng cháu gọi ông, gọi bà với nhau, nói cho ta biết tại sao trong tộc lại nhất quyết muốn nộp ta cho Kiều Minh Long hay không?”
“Chừng nào quay về, tiểu thư nhất định sẽ biết. Sớm hay muộn đâu có gì khác biệt?”
Mụ già trưởng lão cười khanh khách, vẻ đắc chí lắm.
Chợt…
Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra.
Tiếng cửa rít lên kẽo kẹt không lớn, nhưng lúc này rơi vào tai hai tên trưởng lão Thanh Tước tộc lại chẳng khác nào sấm nổ. Cả hai hốt hoảng lui nhanh ra cửa viện, bốn con mắt cơ hồ đóng đinh vào mấy gian nhà gỗ.
Bước ra giữa sân là một người khoảng ba mươi tuổi, cằm lún phún râu, tóc cắt gọn gàng. Y mặc một bộ áo vải bố, quần xắn lên hai lần, gấu quần còn nguyên bùn đất vừa mới khô.
Người nọ vươn vai, cười hỏi:
“Có khách đến thăm à? Quý hóa quá.”
Hai trưởng lão nhìn nhau một cái, sau đó không chút do dự, vội vàng đưa tay bắt quyết thi thuật, nháy mắt hóa thành hai làn gió lướt ra khỏi Lão Thụ cổ viện. Tạ Thiên Hoa nằm bên giếng nước, chỉ biết trố mắt thấy động tác hai tên trưởng lão thuần thục như mây trôi nước chảy.
Nàng đã hiểu phần nào tại sao hai người này lại là hai trưởng lão cao tuổi nhất trong tộc. Khả năng tháo chạy lưu loát như vậy, há lại là thứ có thể luyện thành trong một sớm một chiều được?
“Ở đây còn một cô gái. Này cô gì ơi? Bị thương rồi à?”
Tạ Thiên Hoa khẽ nhíu mày. Người đàn ông vừa ra khỏi gian nhà gỗ kia ăn nói sao mà bỗ bã, không gọi tiểu thư, cũng chẳng gọi là cô nương, cứ cô gì với cô này.
Tuy vậy, nhưng dù sao nhờ y xuất hiện mà hai trưởng lão mới bị dọa chạy mất dép, cô nàng cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa. Đang định đứng dậy hành lễ, thì chợt Tạ Thiên Hóa sợ điếng cả người, đứng đực ra giữa sân, mặt nghệt như ngỗng ỉa.
Hiện tại nàng ta đang trọng thương, ban nãy lực chú ý lại đặt cả vào hai trưởng lão, nên mới không tinh tế dùng thần thức cảm nhận. Lúc này vừa thử thăm dò, Tạ Thiên Hóa mới phát giác người đàn ông đang gãi đầu gãi tai tỏ ra khó hiểu phía trước không hề có bất cứ một chút chân khí nào, một tia mảnh như sợi tóc cũng không.
Chuyện này cơ hồ lật đổ thế giới quan của nàng ta.
Phải biết, phàm là sinh linh ở Huyền Hoàng giới, cho dù là trời sinh kinh mạch khiếm khuyết hay tàn phế bại liệt hết cả kì kinh bát mạch, thì chỉ cần hô hấp thôi, trên người cũng sẽ xuất hiện một điểm tu vi, dù là nhỏ bé đến mức không đáng kể.
Thế nhưng… người này lại không có lấy một chút chân khí nào.
Tạ Thiên Hoa thầm nhủ, liệu có phải người đàn ông trông cực kì tầm thường này chính là điều cấm kỵ ở Lão Thụ cổ viện này không?
Càng nghĩ, nàng ta lại càng thấy không tài nào lệch đi đâu được. Làm sao một phàm nhân lại có thể ngang nhiên vào ở trong viện này được?
Không nói đâu xa, hàn khí từ thành giếng chỉ cần rỉ ra một tia, thì đừng nói là người phàm, cho dù là người tu hành cấp thấp cũng sẽ nháy mắt bị đóng băng toàn bộ sinh cơ, chết trong nháy mắt.
“Xem ra so với hai trưởng lão lọc lõi giang hồ kia thì mình vẫn còn ngây thơ lắm.”
Tạ Thiên Hoa cười khổ.
Đã biết người trước mắt rất có thể chính là một tồn tại cấm kỵ nào đó từ thượng cổ, nàng cũng không dám tỏ ra thất lễ như trước nữa. Tạ Thiên Hoa bất chấp thương thế trên người, cắn răng nhịn đau đứng dậy. Cô nàng chắp tay, vừa muốn hành lễ, chợt từ cửa sổ gian nhà phía tây truyền ra một tiếng nói:
“Được rồi, không cần cố. Cho dù nhà ngươi không quý tính mạng mình thì cũng đừng có làm bẩn sân của ta chứ?”
Âm thanh như tiếng chuông bạc vừa dứt, Tạ Thiên Hoa đã thấy toàn thân ấm áp như được ngâm trong kỳ trân dị thảo. Các vết thương chằng chịt khắp người nhẹ nhàng khép miệng lại, sau đó tróc vảy, sinh da non. Chỉ một nháy mắt, Tạ Thiên Hoa đã khỏi hẳn, gương mặt hồng hào, tinh thần sung túc, trạng thái hiện giờ thậm chí còn tốt hơn ngày thường ba bốn phần.
Cô nàng kinh hãi đưa mắt nhìn về căn nhà phía tây…
Lão Thụ cổ viện không hổ là cấm địa trong cấm địa, ngoại trừ người đàn ông thần bí vừa bước ra từ gian chính, ở đây thế mà còn có một tồn tại khác cũng kinh khủng chẳng kém.
Tộc Thanh Tước sở dĩ có thể khiến người ta khiếp sợ, ấy là bởi trong thần thông Thanh Sắc thần quang có lực tịnh hóa. Một khi bị thần quang rọi trúng, bị thương da thịt, lực tịnh hóa này sẽ ăn sâu vào vết thương, không ngừng biến kinh mạch tạng phủ thành khói xám. Thứ này một khi nhập thể là dai như đỉa đói, lực thần thức hễ chạm phải là bị tịnh hóa mất, thế nên cực kì khó khu trục.
Cho dù Tạ Thiên Hoa cũng là Thanh Tước, cơ thể có kháng tính nhất định với Thanh Sắc thần quang, thì những vết thương trên người chí ít cũng phải tốn vài ngày dùng thuốc mới lành lại được.
Thế nhưng người ở gian phòng phía tây thậm chí chẳng cần lộ mặt, chỉ dùng một hai câu nói đã có thể hoàn toàn chữa lành thương thế cho Tạ Thiên Hoa, lực tịnh hóa của thần thông Thanh Sắc thần quang cũng bị hóa giải hết.
Hơn nữa…
Người có sức mạnh đáng sợ như thế, vậy mà lại cư trú trong gian phía tây, địa vị chắc chắn là thấp hơn người đàn ông bước ra từ gian nhà chính.
Lại nói về người đàn ông kia…
Chỉ thấy trong lúc cô nàng còn đang bận ngẩn người vì sợ thì y đã ra khép cửa cổ viện lại, bấy giờ chính vừa quay đầu, chậm rãi bước về gian phòng chính. Tạ Thiên Hoa thấy vị tiền bối đáng sợ này sắp sửa đi mất, lại nhớ đến Kiều Minh Long dễ dàng đánh bại mình, đến thánh địa sau lưng y, lại nhớ đến cha mẹ rơi vào tay tộc trưởng chẳng rõ sống chết, mà nàng thì bất lực chẳng làm gì nổi. Tạ Thiên Hoa lúc này chợt hạ quyết tâm, liều mình cắn răng quỳ xuống, dập đầu:
“Mong tiền bối nhận tiểu nữ làm đồ đệ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook