Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
-
Chương 1: Lão Thụ Cổ Viện
Ở phía nam Huyền Hoàng giới có một rừng tre dài hàng vạn dặm, mênh mông như biển, cực đông giáp biển Phong Bạo, cực nam chạm núi Hoàng Liên, gần như phân cách miền đông nam Huyền Hoàng giới với phần còn lại của đại lục.
Người ta vẫn gọi rừng tre là Lục Trúc Hải.
Phía đông nam Lục Trúc Hải, có một nước nhỏ, gọi là nước Việt. Tương truyền năm xưa biển tre vẫn chưa rộng như hiện giờ, có người từ Huyền Hoàng giới đã vượt biển tre đến đây khai ruộng lập làng, nên mới gọi là “Việt” (vượt qua).
Rừng tre mênh mông, linh khí dồi dào, bên trong lắm loài ác thú yêu linh, thành thử không người nào đủ can đảm để xông vào Lục Trúc hải. Tương tự, biển Phong Bạo và núi Hoàng Liên cũng là cấm địa khét tiếng cả giới Huyền Hoàng. Nước Việt từ thuở ấy cũng tách biệt khỏi đại lục tây bắc.
Phía cực bắc nước Việt, cách rừng trúc cơ hồ chỉ hai ba dặm có một cửa ải, gọi là Quan Lâm, nhân khẩu chừng hơn một vạn. Tuy là ngay sát Lục Trúc Hải, nhưng nơi đây thường có trọng binh đồn trú, lại có dải tường thành Trấn Yêu quanh co chín khúc, cao hai mươi trượng có dư. Thành thử, dân cư ở Quan Lâm vẫn được coi là an cư lạc nghiệp, không đến nỗi bị nỗi khổ ác thú hoành hành.
Bấy giờ, trong ải Quan Lâm.
Tướng giữ ải Vũ Tùng Lâm xiết tay quanh thân thương, cau mày nhìn cơ quan đẽo từ thân tre đằng trước đang xoay chuyển như điên. Mỗi lần tiếng tre cạ nhau kêu xòng xọc, là một lần trái tim y nhảy hụt mất một nhịp.
Vũ Tùng Lâm không biến sắc mặt, nhưng lúc này bàn tay nắm thương đã đầm đìa mồ hôi.
Lão già đang khống chế Thám Yêu Luân vừa truyền chân khí vào cơ quan, vừa thầm chặc lưỡi, chốc chốc lại nhìn sang chủ tướng. Trong đáy lòng lão thực sự rất nể Vũ Tùng Lâm, trong tình hình hiện giờ mà y vẫn còn giả vờ bình tĩnh được. Nếu đổi lại lão là tướng cầm quyền, e là khiến hơn một vạn sĩ tốt đóng tại Quan Lâm này nháo nhác xáo xào cả lên rồi.
Tình cảnh này kéo dài suốt nửa canh giờ mới ngừng.
Lão già áo đen buông tay khỏi Thám Yêu Luân, chợt thấy cả người nhũn ra, hai chân ỉu xìu, ngã phịch xuống đất một cái. Lão thở hổn hển từng hơi, chỉ thấy sống lưng cứ rét run lên từng cơn.
Vũ Tùng Lâm nuốt nước bọt, hỏi:
“Thế nào rồi thám yêu sư?”
“Tám vạn con tiểu yêu, ba yêu dẫn đầu đều thuộc tộc Thanh Tước. Nếu như chúng nhắm vào Quan Lâm, e là dốc sức cả thành cũng không chống nổi quá ba khắc.”
“Thám Yêu Luân này không phải hỏng rồi đấy chứ?”
“Không có chuyện đó. Lão cũng mong là lão nhìn sai.”
Thám yêu sư thở dài, lão hiểu tại sao Vũ Tùng Lâm lại nghi ngờ điều lão vừa nói. Thú thực, nếu không phải cảm giác được rõ ràng ba luồng khí tức hùng hồn như núi lớn đang cấp tốc bay từ trung tâm rừng tre ra ngoài, lão cũng không dám tin có ngày tộc Thanh Tước lại rời khỏi Lục Trúc Hải.
Thanh Tước tộc – điểu trung đế hoàng – là một trong năm thánh tộc của yêu tộc Huyền Hoàng giới. Vừa ra đời đã có tu vi tương đương với đệ ngũ cảnh, một khi trưởng thành, chắc chắn đạt tới sinh mệnh mật cảnh, thành tựu đạo trường sinh.
Tương truyền thời thượng cổ Thanh Tước chỉ là một chi biến dị của Khổng Tước tộc, thần thông bản mệnh ngũ sắc thần quang chỉ có thể sử dụng được một màu. Nhưng cuối cùng quý hồ tinh bất quý hồ đa, Thanh Tước diệt được Khổng Tước, thay thế dòng chính trở thành một trong các đại bá chủ của yêu tộc.
Yêu thú trong Lục Trúc Hải hiện giờ đã có bốn thành là tộc phụ thuộc, hoặc nô lệ của chúng.
Thế nhưng nhiều năm nay tộc Thanh Tước vẫn luôn không mặn không nhạt với nước Việt, chưa từng ra khỏi Lục Trúc Hải lần nào. Bằng không, ải Quan Lâm sớm đã phải thất thủ.
Vũ Tùng Lâm gật đầu, không nén nổi một tiếng thở dài bất lực. Lúc này y xem như đã chấp nhận số mệnh.
Không nói đến ba con Thanh Tước, chỉ riêng tám vạn tiểu yêu nhất tề xông ra ngoài, chưa chắc hắn đã thủ được cửa ải này.
Vũ Tùng Lâm leo lên tháp canh cao nhất của tường thành Trấn Yêu, hai tay vận chân khí, chuẩn bị gióng trống giới bị toàn thành tử chiến. Bất giác, ánh mắt lão nhìn về một phương xa…
Ngoài tường thành trấn yêu ba dặm, ngay sát bên rìa Lục Trúc Hải, có một quả đồi.
Trên đó, có một gian nhà gỗ, kèm theo mấy mảnh vườn.
Vũ Tùng Lâm trộm nghĩ, nếu ba con Thanh Tước cùng bay về phía chỗ kia, có lẽ Quan Lâm thành sẽ thoát được một kiếp. Thế nhưng, rất nhanh, lão lại cười khổ, lắc đầu bỏ ý nghĩ ngu ngốc đó sang một bên.
Có cho ba con Thanh Tước thêm mười lá gan e cũng chẳng dám chạy đến chỗ cấm kỵ ấy. Thế mà lão lại trông chờ vào chuyện này, quả thực là người si nói mộng.
Căn nhà trên ngọn đồi cách Quan Lâm chỉ ba bốn dặm đó gọi là Lão Thụ cổ viện, cũng được gọi là thượng cổ đệ nhất cấm địa ở Huyền Hoàng giới. Núi Hoàng Liên, biển Phong Bạo, Lục Trúc Hải so với nó quả thực chỉ như đom đóm đòi sánh với vầng trăng.
Vũ Tùng Lâm hiểu, sở dĩ các yêu thú cấp bá chủ cát cứ ba cấm địa trên chưa xông vào Việt quốc, tám chín phần mười là do e ngại Lão Thụ cổ viện.
Kể từ lúc lập quốc, hoàng tộc nước Việt đã chiếu cáo thiên hạ, tuyệt đối không được lại gần bán kính một dặm quanh Lão Thụ cổ viện. Nhược bằng cố ý cãi lời, sẽ tru di cửu tộc.
Vũ Tùng Lâm cắn răng, gióng lên từng hồi trống dồn dập, cảnh báo toàn thành về nạn yêu thú chuẩn bị xảy đến.
oOo
Lục Trúc Hải…
Khoảng rừng hơn trăm dặm đồng thời kêu lên xào xạc, ngả nghiêng vì sức gió. Ba cái bóng khổng lồ to như cái nhà vỗ đôi cánh dài hàng sáu bảy trượng, lao vút về phía nam. Từng chiếc lông vũ xanh biếc như ngọc phỉ thúy rơi xuống mảnh rừng bên dưới, thoắt cái đã kích động nên một tràng tranh cướp đầy máu tanh của bọn tiểu yêu.
Ánh sáng xanh biếc quện lại thành từng cột trụ đường kính cỡ lu nước, rọi khắp mọi nơi. Thanh quang đi tới đâu, vạn vật bị nó bao phủ trong nháy mắt hóa thành từng làn khói mỏng manh, tan biến giữa trời đất chẳng còn chút tăm tích nào cả.
Đây chính là thần thông bản mệnh của tộc Thanh Tước – Thanh Sắc Thần Quang. Nguyên bản trong năm loại thần quang của khổng tước, thanh sắc chủ tịnh hóa, luận công phạt là yếu nhất trong năm màu. Tương truyền, lão tổ tộc Thanh Tước bằng khoáng thế kỳ tài đã chuyên chú luyện thanh quang đến mức tận cùng, biến tịnh hóa thành lực hóa tán.
Từ đó, đảo khách thành chủ, bàng chi lật đổ chủ mạch, thay thế địa vị của Khổng Tước.
Nhìn kỹ, mới phát hiện té ra ba con Thanh Tước không phải cùng một bọn, mà đang rượt đuổi lẫn nhau. Con bay trước nhất đã có mấy chỗ trên mình máu me đầm đìa, lông cánh da thịt đều bị thần quang hóa tán.
Hai con Thanh Tước phía sau hình thể to lớn hơn một vòng, ra tay cực kì hung ác, nhưng lại tuyệt nhiên kông hạ sát thủ. Chúng vừa đuổi theo con bị thương phía trước, vừa gọi với theo bằng giọng nam trầm khàn khàn, nghe như một ông lão đã ngoài bảy tám mươi tuổi:
“Tiểu thư, theo lão hủ về thôi.”
“Lỗi của một người, há lại có chuyện để cả tộc phải chịu thay?”
Con còn lại cũng tiếp lời, chất giọng bỏm bẻm chanh chua của một bà già.
Thanh Tước được gọi là “tiểu thư” không hề đáp lại, chỉ cắn răng cắm đầu tiếp tục bay thục mạng. Qua biến cố lần này, Tạ Thiên Hoa rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là lòng người ấm lạnh.
Chỉ mới hôm qua, Tạ Thiên Hoa còn là thiên tài giỏi nhất cả tộc, được người người chiều chuộng.
Thế mà nay, Thanh Tước tộc dường như đã quyết chí lấy nàng ra làm vật hi sinh.
Tạ Thiên Hoa cười cay đắng, trong lòng tự nhủ:
“Chuyện từ hôn với Kiều gia năm xưa chẳng phải các người cũng ủng hộ hay sao? Nhanh như thế đã quyết chí lấy cả nhà ta ra làm con dê thế mạng rồi…”
Chuyện ân oán giữa hai nhà Kiều – Tạ phải nói từ ba mươi năm trước. Khi đó, gia chủ Kiều gia là Kiều Vạn Sinh từng cứu cha mẹ Tạ Thiên Hoa trong một lần xâm nhập bí cảnh. Hai nhà từ đấy kết thân, phu phụ Tạ thị thấy nhà họ Kiều với mình tuy khác giống loài, nhưng cũng là gia môn đại tướng ở nước Đại Hoàng, bèn định một hôn sự thay cho lời cảm kích.
Ngờ đâu thế sự xoay vần, họ Kiều vì chuyện tranh ngôi đoạt vị mà diệt tộc.
Tạ Thiên Hoa từ lúc ra đời huyết mạch đã có hơi hướm phản tổ, trở thành minh châu của tộc Thanh Tước, quanh năm suốt tháng thâm cư trong Lục Trúc Hải không hỏi chuyện thế sự. Chẳng ngờ bỗng nhiên lại có một thiếu niên đến đưa ra thư hôn phối, tự xưng Kiều Minh Long, ép duyên cầm sắt.
Nàng không rõ chuyện ân oán Kiều gia và Đại Hoàng quốc, nhưng thấy thiếu niên này thành tựu không cao, lại không có cảm tình gì với nhau, nên nhất quyết không chịu. Mà tộc Thanh Tước khi ấy cũng nghĩ như thế, nên đơn phương từ hôn. Cái tôi của Kiều Minh Long cơ hồ bị đả kích, bèn thề sẽ trả thù. Sau ba năm, bỗng nhiên y quay lại, thân phận bấy giờ đã là thánh tử một đại thánh địa – Phần Thiên Cốc. Kiều Minh Long sau đó lấy sức một người trấn áp thiên kiêu cùng thế hệ tộc Thanh Tước, cũng nhẹ nhàng đánh bại Tạ Thiên Hoa.
Những tưởng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, Kiều Minh Long đắc ý khoe khoang, tát tai họ Tạ rồi thôi.
Sáng hôm nay, cha mẹ Tạ Thiên Hoa liều chết cầm chân cường giả trong tộc, bảo nàng ta chạy ra khỏi Lục Trúc Hải. Đến trưa, cường giả trong tộc lại dẫn tám vạn yêu tốt dưới quyền, phái ra hai trưởng lão đi bắt Tạ Thiên Hoa, nói là thực hiện hôn ước năm xưa với Kiều Minh Long.
“Tạ tiểu thư, đừng chạy nữa.”
“Phía trước là cấm địa, cô chạy không thoát được đâu. Theo lão thân về thôi.”
Tạ Thiên Hoa ngừng lại, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Nàng mải miết chạy, lúc này đã chạy ra khỏi Lục Trúc Hải, chính đang bay lơ lửng trên không gần một quả đồi, trên đồi dựng một ba gian nhà gỗ. Bốn bức tường xung quanh phủ kín rêu xanh, giữa sân lát gạch đỏ, lại trồng một cây gỗ lớn, rễ cây ôm một cái giếng bị phong kín miệng.
Tạ Thiên Hoa giật mình, đã nhận ra chỗ này chính là một trong số rất ít nơi ngay cả tộc trưởng cũng không dám tới gần.
Lão Thụ cổ viện!
Người ta vẫn gọi rừng tre là Lục Trúc Hải.
Phía đông nam Lục Trúc Hải, có một nước nhỏ, gọi là nước Việt. Tương truyền năm xưa biển tre vẫn chưa rộng như hiện giờ, có người từ Huyền Hoàng giới đã vượt biển tre đến đây khai ruộng lập làng, nên mới gọi là “Việt” (vượt qua).
Rừng tre mênh mông, linh khí dồi dào, bên trong lắm loài ác thú yêu linh, thành thử không người nào đủ can đảm để xông vào Lục Trúc hải. Tương tự, biển Phong Bạo và núi Hoàng Liên cũng là cấm địa khét tiếng cả giới Huyền Hoàng. Nước Việt từ thuở ấy cũng tách biệt khỏi đại lục tây bắc.
Phía cực bắc nước Việt, cách rừng trúc cơ hồ chỉ hai ba dặm có một cửa ải, gọi là Quan Lâm, nhân khẩu chừng hơn một vạn. Tuy là ngay sát Lục Trúc Hải, nhưng nơi đây thường có trọng binh đồn trú, lại có dải tường thành Trấn Yêu quanh co chín khúc, cao hai mươi trượng có dư. Thành thử, dân cư ở Quan Lâm vẫn được coi là an cư lạc nghiệp, không đến nỗi bị nỗi khổ ác thú hoành hành.
Bấy giờ, trong ải Quan Lâm.
Tướng giữ ải Vũ Tùng Lâm xiết tay quanh thân thương, cau mày nhìn cơ quan đẽo từ thân tre đằng trước đang xoay chuyển như điên. Mỗi lần tiếng tre cạ nhau kêu xòng xọc, là một lần trái tim y nhảy hụt mất một nhịp.
Vũ Tùng Lâm không biến sắc mặt, nhưng lúc này bàn tay nắm thương đã đầm đìa mồ hôi.
Lão già đang khống chế Thám Yêu Luân vừa truyền chân khí vào cơ quan, vừa thầm chặc lưỡi, chốc chốc lại nhìn sang chủ tướng. Trong đáy lòng lão thực sự rất nể Vũ Tùng Lâm, trong tình hình hiện giờ mà y vẫn còn giả vờ bình tĩnh được. Nếu đổi lại lão là tướng cầm quyền, e là khiến hơn một vạn sĩ tốt đóng tại Quan Lâm này nháo nhác xáo xào cả lên rồi.
Tình cảnh này kéo dài suốt nửa canh giờ mới ngừng.
Lão già áo đen buông tay khỏi Thám Yêu Luân, chợt thấy cả người nhũn ra, hai chân ỉu xìu, ngã phịch xuống đất một cái. Lão thở hổn hển từng hơi, chỉ thấy sống lưng cứ rét run lên từng cơn.
Vũ Tùng Lâm nuốt nước bọt, hỏi:
“Thế nào rồi thám yêu sư?”
“Tám vạn con tiểu yêu, ba yêu dẫn đầu đều thuộc tộc Thanh Tước. Nếu như chúng nhắm vào Quan Lâm, e là dốc sức cả thành cũng không chống nổi quá ba khắc.”
“Thám Yêu Luân này không phải hỏng rồi đấy chứ?”
“Không có chuyện đó. Lão cũng mong là lão nhìn sai.”
Thám yêu sư thở dài, lão hiểu tại sao Vũ Tùng Lâm lại nghi ngờ điều lão vừa nói. Thú thực, nếu không phải cảm giác được rõ ràng ba luồng khí tức hùng hồn như núi lớn đang cấp tốc bay từ trung tâm rừng tre ra ngoài, lão cũng không dám tin có ngày tộc Thanh Tước lại rời khỏi Lục Trúc Hải.
Thanh Tước tộc – điểu trung đế hoàng – là một trong năm thánh tộc của yêu tộc Huyền Hoàng giới. Vừa ra đời đã có tu vi tương đương với đệ ngũ cảnh, một khi trưởng thành, chắc chắn đạt tới sinh mệnh mật cảnh, thành tựu đạo trường sinh.
Tương truyền thời thượng cổ Thanh Tước chỉ là một chi biến dị của Khổng Tước tộc, thần thông bản mệnh ngũ sắc thần quang chỉ có thể sử dụng được một màu. Nhưng cuối cùng quý hồ tinh bất quý hồ đa, Thanh Tước diệt được Khổng Tước, thay thế dòng chính trở thành một trong các đại bá chủ của yêu tộc.
Yêu thú trong Lục Trúc Hải hiện giờ đã có bốn thành là tộc phụ thuộc, hoặc nô lệ của chúng.
Thế nhưng nhiều năm nay tộc Thanh Tước vẫn luôn không mặn không nhạt với nước Việt, chưa từng ra khỏi Lục Trúc Hải lần nào. Bằng không, ải Quan Lâm sớm đã phải thất thủ.
Vũ Tùng Lâm gật đầu, không nén nổi một tiếng thở dài bất lực. Lúc này y xem như đã chấp nhận số mệnh.
Không nói đến ba con Thanh Tước, chỉ riêng tám vạn tiểu yêu nhất tề xông ra ngoài, chưa chắc hắn đã thủ được cửa ải này.
Vũ Tùng Lâm leo lên tháp canh cao nhất của tường thành Trấn Yêu, hai tay vận chân khí, chuẩn bị gióng trống giới bị toàn thành tử chiến. Bất giác, ánh mắt lão nhìn về một phương xa…
Ngoài tường thành trấn yêu ba dặm, ngay sát bên rìa Lục Trúc Hải, có một quả đồi.
Trên đó, có một gian nhà gỗ, kèm theo mấy mảnh vườn.
Vũ Tùng Lâm trộm nghĩ, nếu ba con Thanh Tước cùng bay về phía chỗ kia, có lẽ Quan Lâm thành sẽ thoát được một kiếp. Thế nhưng, rất nhanh, lão lại cười khổ, lắc đầu bỏ ý nghĩ ngu ngốc đó sang một bên.
Có cho ba con Thanh Tước thêm mười lá gan e cũng chẳng dám chạy đến chỗ cấm kỵ ấy. Thế mà lão lại trông chờ vào chuyện này, quả thực là người si nói mộng.
Căn nhà trên ngọn đồi cách Quan Lâm chỉ ba bốn dặm đó gọi là Lão Thụ cổ viện, cũng được gọi là thượng cổ đệ nhất cấm địa ở Huyền Hoàng giới. Núi Hoàng Liên, biển Phong Bạo, Lục Trúc Hải so với nó quả thực chỉ như đom đóm đòi sánh với vầng trăng.
Vũ Tùng Lâm hiểu, sở dĩ các yêu thú cấp bá chủ cát cứ ba cấm địa trên chưa xông vào Việt quốc, tám chín phần mười là do e ngại Lão Thụ cổ viện.
Kể từ lúc lập quốc, hoàng tộc nước Việt đã chiếu cáo thiên hạ, tuyệt đối không được lại gần bán kính một dặm quanh Lão Thụ cổ viện. Nhược bằng cố ý cãi lời, sẽ tru di cửu tộc.
Vũ Tùng Lâm cắn răng, gióng lên từng hồi trống dồn dập, cảnh báo toàn thành về nạn yêu thú chuẩn bị xảy đến.
oOo
Lục Trúc Hải…
Khoảng rừng hơn trăm dặm đồng thời kêu lên xào xạc, ngả nghiêng vì sức gió. Ba cái bóng khổng lồ to như cái nhà vỗ đôi cánh dài hàng sáu bảy trượng, lao vút về phía nam. Từng chiếc lông vũ xanh biếc như ngọc phỉ thúy rơi xuống mảnh rừng bên dưới, thoắt cái đã kích động nên một tràng tranh cướp đầy máu tanh của bọn tiểu yêu.
Ánh sáng xanh biếc quện lại thành từng cột trụ đường kính cỡ lu nước, rọi khắp mọi nơi. Thanh quang đi tới đâu, vạn vật bị nó bao phủ trong nháy mắt hóa thành từng làn khói mỏng manh, tan biến giữa trời đất chẳng còn chút tăm tích nào cả.
Đây chính là thần thông bản mệnh của tộc Thanh Tước – Thanh Sắc Thần Quang. Nguyên bản trong năm loại thần quang của khổng tước, thanh sắc chủ tịnh hóa, luận công phạt là yếu nhất trong năm màu. Tương truyền, lão tổ tộc Thanh Tước bằng khoáng thế kỳ tài đã chuyên chú luyện thanh quang đến mức tận cùng, biến tịnh hóa thành lực hóa tán.
Từ đó, đảo khách thành chủ, bàng chi lật đổ chủ mạch, thay thế địa vị của Khổng Tước.
Nhìn kỹ, mới phát hiện té ra ba con Thanh Tước không phải cùng một bọn, mà đang rượt đuổi lẫn nhau. Con bay trước nhất đã có mấy chỗ trên mình máu me đầm đìa, lông cánh da thịt đều bị thần quang hóa tán.
Hai con Thanh Tước phía sau hình thể to lớn hơn một vòng, ra tay cực kì hung ác, nhưng lại tuyệt nhiên kông hạ sát thủ. Chúng vừa đuổi theo con bị thương phía trước, vừa gọi với theo bằng giọng nam trầm khàn khàn, nghe như một ông lão đã ngoài bảy tám mươi tuổi:
“Tiểu thư, theo lão hủ về thôi.”
“Lỗi của một người, há lại có chuyện để cả tộc phải chịu thay?”
Con còn lại cũng tiếp lời, chất giọng bỏm bẻm chanh chua của một bà già.
Thanh Tước được gọi là “tiểu thư” không hề đáp lại, chỉ cắn răng cắm đầu tiếp tục bay thục mạng. Qua biến cố lần này, Tạ Thiên Hoa rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là lòng người ấm lạnh.
Chỉ mới hôm qua, Tạ Thiên Hoa còn là thiên tài giỏi nhất cả tộc, được người người chiều chuộng.
Thế mà nay, Thanh Tước tộc dường như đã quyết chí lấy nàng ra làm vật hi sinh.
Tạ Thiên Hoa cười cay đắng, trong lòng tự nhủ:
“Chuyện từ hôn với Kiều gia năm xưa chẳng phải các người cũng ủng hộ hay sao? Nhanh như thế đã quyết chí lấy cả nhà ta ra làm con dê thế mạng rồi…”
Chuyện ân oán giữa hai nhà Kiều – Tạ phải nói từ ba mươi năm trước. Khi đó, gia chủ Kiều gia là Kiều Vạn Sinh từng cứu cha mẹ Tạ Thiên Hoa trong một lần xâm nhập bí cảnh. Hai nhà từ đấy kết thân, phu phụ Tạ thị thấy nhà họ Kiều với mình tuy khác giống loài, nhưng cũng là gia môn đại tướng ở nước Đại Hoàng, bèn định một hôn sự thay cho lời cảm kích.
Ngờ đâu thế sự xoay vần, họ Kiều vì chuyện tranh ngôi đoạt vị mà diệt tộc.
Tạ Thiên Hoa từ lúc ra đời huyết mạch đã có hơi hướm phản tổ, trở thành minh châu của tộc Thanh Tước, quanh năm suốt tháng thâm cư trong Lục Trúc Hải không hỏi chuyện thế sự. Chẳng ngờ bỗng nhiên lại có một thiếu niên đến đưa ra thư hôn phối, tự xưng Kiều Minh Long, ép duyên cầm sắt.
Nàng không rõ chuyện ân oán Kiều gia và Đại Hoàng quốc, nhưng thấy thiếu niên này thành tựu không cao, lại không có cảm tình gì với nhau, nên nhất quyết không chịu. Mà tộc Thanh Tước khi ấy cũng nghĩ như thế, nên đơn phương từ hôn. Cái tôi của Kiều Minh Long cơ hồ bị đả kích, bèn thề sẽ trả thù. Sau ba năm, bỗng nhiên y quay lại, thân phận bấy giờ đã là thánh tử một đại thánh địa – Phần Thiên Cốc. Kiều Minh Long sau đó lấy sức một người trấn áp thiên kiêu cùng thế hệ tộc Thanh Tước, cũng nhẹ nhàng đánh bại Tạ Thiên Hoa.
Những tưởng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, Kiều Minh Long đắc ý khoe khoang, tát tai họ Tạ rồi thôi.
Sáng hôm nay, cha mẹ Tạ Thiên Hoa liều chết cầm chân cường giả trong tộc, bảo nàng ta chạy ra khỏi Lục Trúc Hải. Đến trưa, cường giả trong tộc lại dẫn tám vạn yêu tốt dưới quyền, phái ra hai trưởng lão đi bắt Tạ Thiên Hoa, nói là thực hiện hôn ước năm xưa với Kiều Minh Long.
“Tạ tiểu thư, đừng chạy nữa.”
“Phía trước là cấm địa, cô chạy không thoát được đâu. Theo lão thân về thôi.”
Tạ Thiên Hoa ngừng lại, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Nàng mải miết chạy, lúc này đã chạy ra khỏi Lục Trúc Hải, chính đang bay lơ lửng trên không gần một quả đồi, trên đồi dựng một ba gian nhà gỗ. Bốn bức tường xung quanh phủ kín rêu xanh, giữa sân lát gạch đỏ, lại trồng một cây gỗ lớn, rễ cây ôm một cái giếng bị phong kín miệng.
Tạ Thiên Hoa giật mình, đã nhận ra chỗ này chính là một trong số rất ít nơi ngay cả tộc trưởng cũng không dám tới gần.
Lão Thụ cổ viện!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook