An Tứ Nương kéo cô nương đi bên cạnh, thì thầm bên tai:
"Vị Tạ Tứ Lang kia thật tuấn tú, còn đẹp hơn cả các ca ca của ta."
An Tứ Nương liền trừng mắt nhìn nàng, chột dạ liếc nhìn bóng dáng Tạ Trạm phía trước, rồi khẽ nhéo cô nương kia một cái, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Ngũ muội, đừng có nói lung tung."
Cô nương kia lè lưỡi, im lặng không nói thêm.
Lên đến lầu hai, khi An gia đi phía sau, Tạ Trạm đến gõ cửa phòng của Cao thị.
Cố Cửu từ trong ra mở cửa.
Vì nàng vừa mới ngủ dậy nên một bên mặt vẫn còn vết đỏ in trên gối.
Tạ Trạm đưa ngón tay xoa nhẹ vết đỏ trên má nàng, vừa làm vừa nói:
"Ra nói với nương là có khách, An gia đương gia đến cảm tạ chúng ta."
Cố Cửu nhón chân, ló đầu ra khỏi tay Tạ Trạm, tò mò nhìn về phía đối diện, thấy có nữ quyến, nàng quay vào gọi:
"Nương ơi, có khách!"
Cao thị nghe tiếng liền bước ra, thấy An Tứ Nương, bà liền nở nụ cười tươi.
An Tứ Nương nhanh chóng tiến lên bái kiến, giới thiệu gia đình mình:
"Đây là nhị thẩm của ta.
Cha mẹ ta không ở Lăng Chí thành, trong nhà đều do nhị thẩm làm chủ."
Thấy đích thân nhị thẩm đến cảm tạ, không có ý khinh thường, Cao thị gật đầu hài lòng, thầm đánh giá An Tứ Nương – cô nương này tuy còn trẻ nhưng hành sự rất chững chạc.
Tạ Trạm nhỏ giọng dặn Cố Cửu:
"Đi gọi nhị tẩu ra giúp nương tiếp khách."
Sau đó, chàng gật đầu chào nữ quyến An gia rồi đi cùng Tạ Đại Lang tiếp đón An Hằng và người thanh niên đi cùng.
Từ thị và Tôn thị trọ ngay phòng bên cạnh, nghe động tĩnh liền bước ra.
Chưa kịp để Cố Cửu gọi, Từ thị đã xuất hiện, còn Tôn thị chỉ thò đầu ra nhìn một cái rồi nhanh chóng rút vào.
An Tứ Nương giới thiệu thiếu nữ đi cùng mình:
"Đây là ngũ muội của ta.
Nghe nói Tạ gia muội muội đã cứu gia tổ mẫu, nên nàng đặc biệt đến để cảm tạ."
Vì không ai giới thiệu rõ thân phận của Cố Cửu, An Tứ Nương chỉ nghĩ nàng là con gái nhà Tạ gia, nên luôn gọi nàng là Tạ thị.
Sau đó, An Tứ Nương tiếp tục giới thiệu nhị thẩm cùng các nữ nhân nhà mình với Cao thị, Từ thị và Cố Cửu.
Từ thị bước lên cười, mở rộng cửa phòng Cao thị, làm động tác mời khách:
"An nhị thẩm, hai vị An nương tử, mời vào trong nói chuyện."
Cố Cửu chỉ đứng bên cạnh, im lặng mỉm cười, nàng vốn không quen đối đáp với người khác.
An Nhị Thái Thái vừa cười vừa bước vào trong, tay nắm chặt tay Cố Cửu, nói: "Tạ Cửu Nương tử quả thật là có tướng mạo, bảo sao bà bà và cháu gái ta khi trở về đều hết lời khen ngợi.
Không chỉ đẹp mà còn giỏi giang, tuổi còn trẻ mà y thuật đã không kém gì những vị lão đại phu có nhiều năm kinh nghiệm, thực sự khiến người ta mở rộng tầm mắt."
Cố Cửu ban đầu định đáp lại, rằng nếu nói về ngoại khoa, không ai qua mặt được nàng.
Nhưng nhớ tới những lời Cao thị và Từ thị thường dạy về cách ứng xử, nàng nuốt lại lời, không nói gì thêm.
Từ thị liền vội tiếp lời: "Ngài quá lời rồi, Cửu Nương nhà chúng ta tuổi còn nhỏ, chỉ mới đọc qua vài quyển y thư, học được chút bề ngoài, khiến ngài chê cười."
Cố Cửu thầm nghĩ, có phải nói vậy không? Rõ ràng đâu phải như thế, sao cứ phải tròn mắt nói dối thế này, thật mệt mỏi.
Thôi thì, nàng chẳng thích nói gì trái lòng, làm việc còn hơn.
Lặng lẽ đi rót trà cho mấy vị đang ngồi, sau đó ngoan ngoãn quay lại đứng bên cạnh Cao thị.
Không có việc gì, nàng lại nhẹ nhàng đấm vai cho Cao thị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook