Chờ đến khi hạ nhân An gia ra đón xe ngựa, Tạ Ngũ Lang liền nhanh chóng rút lui, chân chạy như bay.

An lão thái thái đứng nhìn theo, lắc đầu cười nói:

"Tạ gia thật là người thành thật, đều là những người có tấm lòng tốt."



An Tứ Nương đứng bên cạnh, gật đầu đồng tình:

"Đúng vậy, không giống những người nông dân bình thường.

Tạ Tứ Lang kia, tuy nhìn nhỏ hơn ca ca của hắn, nhưng khi chỉ huy thôn dân, bất kể lớn nhỏ, ai cũng nghe theo răm rắp.

Còn tiểu cô nương của Tạ gia, không chỉ giỏi y thuật, mà dù tuổi còn nhỏ, khi các đại nhân bàn chuyện lớn, nàng vẫn được mời tham gia.

Đúng là lợi hại, nhìn thì non nớt, đẹp đẽ như thế mà thật sự tài giỏi."



An lão thái thái mỉm cười:

"Tạ Ngũ Lang cũng không đơn giản, nhìn thì ngốc nghếch, nhưng dọc đường ta dò hỏi nhiều chuyện của họ, hắn nói vừa đủ để ta hiểu, nhưng chuyện sâu xa hơn thì tuyệt đối không hở ra một lời."




Trong khi hai bà cháu nhà An gia đang bàn tán về Tạ gia, bên kia, đám thôn dân đã ổn định chỗ ở xong xuôi.

Ăn trưa xong, nghỉ ngơi một lát, mọi người bắt đầu chia nhau ra đi mua sắm những vật dụng cần thiết.



Người nhà An gia lại mang theo quà tặng đến thăm.

Lúc ấy, Tạ Nhị Lang và Tạ Tam Lang vừa đi ra ngoài mua lương thực, còn Tạ Ngũ Lang thì đang ở hậu viện cho gia súc ăn.



Tạ Đại Lang cùng Tạ Trạm từ trên lầu xuống, dự định ra ngoài xem có thể tìm mua ít binh khí hay không.

Nếu không kiếm được đao kiếm, thì côn sắt hay gậy gộc cũng được.

Sau sự việc với đám lưu dân, họ càng nhận thức rõ tầm quan trọng của binh khí.

Nếu sau này gặp phải đám lưu dân đông hơn hoặc thổ phỉ cướp bóc, thì chỉ dựa vào cung tên với tầm bắn ngắn và kỹ thuật bắn còn hạn chế cũng không ổn.



Triều Đại Tấn không quá nghiêm ngặt về việc quản lý binh khí, chỉ cần không phải là cung nỏ hay những vũ khí sát thương tầm xa, thì không gặp trở ngại gì.

Chỉ có điều, đao kiếm rất đắt đỏ, người thường khó mà mua nổi.



Khi xuống đến nửa cầu thang, họ gặp ngay đoàn người An gia đang từ quầy tiếp tân đi tới.




An Tứ Nương đi sau một người đàn ông trung niên, trên khuỷu tay còn đỡ một cô bé nhỏ hơn nàng một chút.

Bên cạnh là một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi, trang phục vô cùng quý phái, đi cùng một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi.



Phía sau họ là bốn hạ nhân, trên tay mỗi người đều bưng khay phủ khăn gấm, không rõ bên trong là thứ gì.



Một đoàn mười mấy người kéo đến, gần như chặn cả lối đi lớn của khách điếm.
An Tứ Nương nhìn thấy Tạ Đại Lang và Tạ Trạm liền chỉ tay giới thiệu với người trung niên đang cùng chưởng quầy hỏi thăm, cùng với phụ nhân bên cạnh:

"Nhị thúc, nhị thẩm, đây chính là ân nhân của chúng ta, Tạ Đại gia và Tạ Tứ gia."



Người trung niên nghe vậy, quay đầu lại, chắp tay ôm quyền, trên mặt lập tức nở nụ cười:

"Tại hạ là An Hằng, đương gia của An gia ở Lăng Chí thành.

Ngày trước nhờ các vị giúp đỡ mà mẫu thân và chất nữ của ta mới thoát nạn, tại hạ đặc biệt tới để cảm tạ."



Tạ Đại Lang cười nói:

"An gia thật sự quá khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, ngài không cần bận tâm như vậy."



Khách điếm lúc này người qua kẻ lại, không phải nơi tiện để nói chuyện, Tạ Đại Lang liền mời An gia vào phòng để tiện trò chuyện hơn.

Tạ Đại Lang và Tạ Trạm đi trước dẫn đường, An gia theo sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương