Editor: Mây aka Tiên Vân
15|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 57.
"Tôi không biết mấy khối gỗ mà cô giáo nói ở đâu, có thể cho tôi xem được không?"
"Có thể." Cô giáo lập tức đem mấy khối gỗ cầm tới.
Nhìn vào mấy khối gỗ quen thuộc, Tô Mạch nở một nụ cười trào phúng, hắn nhìn về mấy đứa nhỏ kia nói: "Các con nói Tô Nguyên Gấm đoạt khối gỗ?"
Lâm Hạo và mấy nhóc con không biết vì sao có chút e ngại khi đối mặt với Tô Mạch, nhưng nghĩ tới có mẹ ở bên cạnh, nháy mắt liền lấy lại dũng khí: "Đúng vậy, chính là nó đoạt."
Tô Mạch khẽ hừ một tiếng, giọng điệu lạnh lùng: "Các khối gỗ này vốn là của Nguyên Gấm, thằng bé cần gì phải đi đoạt, chú nghĩ người thật sự muốn cướp chính là nhóc đi."
Đám nhỏ Lâm Hạo có chút chột dạ: "Không có khả năng, các khối gỗ là của nhà trẻ, làm sao có thể là của Tô Nguyên Gấm."
Tô Mạch: "Nhà trẻ không có quy định không được mang đồ chơi đến, với lại....." Hắn dừng một chút, nhìn vế phía giáo viên: "Phiền cô giáo nhìn một chút khối gỗ lớn nhất kia."
Giáo viên nửa tin nửa ngờ cầm lấy khối gỗ lớn nhất, trên góc có khắc lên ba chữ Tô Nguyên Gấm rõ ràng.
"Cái này là do tôi tự mình viết lên, tất cả đồ chơi của Nguyên Gấm đều được tôi viết tên lên.

Nếu cô còn không tin, có thể gọi người phụ trách mua đồ chơi của nhà trẻ, để hắn phân biệt một chút, tự nhiên sẽ biết."
"Với lại ở chỗ tôi vẫn còn hóa đơn mua đồ chơi này, nếu như các người cần, tôi cũng có thể gọi người đưa tới."
Tô Mạch tựa hồ đem tất cả con đường chặn hết, vô luận là cái nào, đều có thể chứng minh khối gỗ là của Tô Nguyên Gấm, hắn cũng không cần thiết phải nói dối.
Mấy người Lâm Hạo nói không nên lời.
Đám người phụ huynh cũng có chút xấu hổ, nhưng nghĩ đến vết thương trên người con mình, các cô lại không cam lòng yếu thế: "Cho dù không phải là khối gỗ, khẳng định cũng có nguyên nhân khác, con trai của tôi bị thương là sự thật."

"Vậy thì Nguyên Gấm nhà tôi cũng bị thương." Tô Mạch nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ của cậu bé ra, lòng bàn tay dường như bị cát cắt ra, bị rách da chảy máu, nhìn xem đều thấy có chút máu thịt be bét.
Hắn đem đáy lòng đau đớn đè xuống, lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ nhà trẻ hẳn là có Camera đi, nếu nói không rõ ràng thì liền dùng camera để nói.

Nếu thật là Nguyên Gấm chủ động đánh người, tôu sẽ để thằng bé xin lỗi mọi người và đền bù tiền thuốc men.

Nếu như là con các người chủ động khiêu khích, các người hẳn phải biết làm thế nào."
Vài vị phụ huynh nhìn con mình với ánh mắt lảng tránh, lại nghĩ tới con mình thường ngày được nuông chiều, nhưng lời vừa rồi cũng không biện minh được.
Tô Mạch đã nói như vậy, các cô không thể không xem cuộc giám sát này.
"Đừng nhìn." Ngay khi mọi người ở đây muốn đi vào phòng giám sát, Tô Nguyên Gấm ở trong lòng Tô Mạch một mực không nói gì, đột nhiên lên tiếng.
Tô Mạch nhẹ giọng hỏi: "Vì sao lại không xem? Ba ba muốn chứng minh Đô Đô nhà ta trong sạch.

Đô Đô không phải đứa trẻ tùy tiện đánh người."
Hai mắt cậu bé mở to nhìn Tô Mạch, có chút phiếm hồng, Tô Mạch bị cậu nhìn có chút mềm lòng, vừa định từ bỏ việc vào phòng giám sát, Tô Nguyên Gấm lại chui đầu vào trong ngực Tô Mạch, không ngăn cản nữa.
Thế là một đoàn người đi đến phòng giám sát, sau đó người điều khiển liền đưa ra đoạn video.
Đợi khi nhìn thấy đoạn video xung đột, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Tô Mạch nắm chặt tay, hắn ngàn lần không nghĩ tới, Đô Đô đánh nhau với người ta là vì bị mấy đứa nhóc kia chế giễu không có mẹ.

Khó trách thằng bé nói đừng nhìn.
Nhìn cậu bé trong video hốc mắt đỏ hoe, vừa quật cường lại vừa buồn bã.


Tô Mạch trong lòng đau xót.
Mấy bậc phụ huynh khác cũng chết lặng, mặt mũi cứng ngắc, các cô mặc dù đau lòng con trai, nhưng sẽ không đồng tình với những lời tổn thương người khác của con mình.
"Sao mấy đứa có thể nói những lời như vậy với bạn." Phụ huynh của một trong những đứa trẻ tức giận.
Bị mẹ trừng mắt, mấy thằng nhóc liền không vui, lập tức lớn tiếng nói: "Tô Nguyên Gấm vốn là không có mẹ."
"Ai nói Tô Nguyên Gấm không có mẹ." Ngay lúc mấy thằng nhóc nhao nhao nói Tô Nguyên Gấm không có mẹ, một giọng nói từ cửa truyền đến, giọng điệu lạnh như băng.
Hết chương 57.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s và Mê đọc truyện Gác Nhỏ Nhà Mây vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 58.
Mọi người đều nhìn về phía cửa.
Đối diện là một người phụ nữ đi ngược lại ánh sáng.

Dáng người cô cao gầy, ước chừng hơn 1m7, mặc một chiếc váy dài màu đỏ rực, thân hình có lồi có lõm, mái tóc xoăn gợn sóng màu hạt dẻ dài tới thắt lưng, quả nhiên là phong tình vạn chủng*.
*Thế nào là phong tình vạn chủng? Chính là không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ.

Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.

-
Cô đeo khẩu trang cùng kính râm, làm cho mọi người không thể nhìn rõ được dung mạo của cô.
Đúng lúc này, cô lấy tay tháo kính râm xuống, động tác lười biếng lại có chút tao nhã, lộ ra một đôi mắt đào hoa hấp dẫn, thấp thoáng một nốt ruồi lệ ở đuôi mắt.
Chỉ cần nhìn đôi mắt kia, liền biết khuôn mặt dưới lớp khẩu trang khẳng định sẽ không tồi.
Cô giẫm lên giày cao gót đi tới, quyến rũ lại đầy khí chất.
Tô Mạch nhìn người đi tới, tim hung hăng đập mạnh.
Tô Nguyên Gấm trong ngực hắn nghe được giọng nói, cái đầu nhỏ thò ra, nhìn thấy Ân Âm vừa ngạc nhiên lại rụt rè hét lên: "Mẹ!"
Ân Âm đi đến trước mặt Tô Mạch, nhìn hắn một chút lại đưa tay vuốt đầu Tô Nguyên Gấm: "Ừm, nghe nói con bị bắt nạt, chp nên em liền tới."
Tô Nguyên Gấm cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay mẹ trên đầu, hai mắt liền sáng như ngọc.
Ân Âm quay đầu lại, vẻ dịu dàng ban đầu đối với Tô Nguyên Gấm liền trở nên lạnh lùng, đôi mắt liếc nhìn về đám nhóc, lãnh đạm nói: "Chính là con nói Tô Nguyên Gấm không có mẹ? Nếu như thằng bé không có mẹ, vậy cô là cái gì?"
"Cái kia, mẹ của Tô Nguyên Gấm, đứa nhỏ nhà tôi không phải cố ý." Vị phụ huynh vội vàng giải thích, cô luôn cảm thấy người phụ nữ trước mặt này so với cha của Tô Nguyên Gấm càng không dễ chọc.
"Đúng, đúng, đều là con nít, Đồng Ngôn Vô Kỵ** ."
**Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
-
"Đúng vậy, trẻ con thích chơi đùa thôi."
Một số phụ huynh khác cũng gật đầu phụ họa.
Ân Âm khoanh tay, khẽ hừ một tiếng, giọng điệu lạnh lùng: "Một câu đồng ngôn vô kỵ liền có thể bù đắp được tổn thương tinh thần con trai tôi phải chịu sao? Một câu chơi đùa đều có thể đem những vết thương trên người thằng bé xóa đi sạch sẽ sao?"
"Có phải về sau những người khác mắng chửi con các người là đứa trẻ không có mẹ, các người cũng rộng lượng tha thứ cho người ta sao?" Ân Âm lần nữa chất vấn.
Đám người yên lặng, chuyện đó đương nhiên là không thể nào.
Giọng nói lạnh lùng của Ân Âm tiếp tục truyền ra từ dưới lớp khẩu trang: "Với lại tôi nhìn camera giám sát này, con của các người không hẳn là nói những lời đó với Đô Đô lần đầu tiên đi, cho rằng là con nít liền có thể tùy tiện nói lời giễu cợt sao?"
"Vây cuối cùng cô muốn như thế nào?" Mấy vị phụ huynh ý thức được con mình sai, nhưng Ân Âm lại nói thẳng như vậy làm bọn họ có chút xấu hổ.
"Vì cả hai bên đều bị thương, tiền thuốc men có thể miễn.


Nhưng sự việc là do con các người bắt đầu trước, tôi hy vọng bọn nhỏ cò thể xin lỗi con trai tôi.

Mặt khác, phải bồi thường chi phí tổn thất tinh thần cho con trai tôi."
"Cô đừng quá đáng, có thể xin lỗi, nhưng cái gì mà bồi thường thiệt hại tinh thần cũng không cần đi."
"Không phải chỉ chửi bới vài câu thôi sao."
"Cho nên các người không đồng ý? Cũng không sao, tôi liền phái luật sư của tôi đến đàm phán với các người." Ân Âm bình thản nói, dường như việc mời luật sư đến kiện chỉ là một chuyện bình thường mà thôi.
Đám phụ huynh nghe được muốn mời luật sư, lập tức ngơ ra.
Hoa Dương là nhà trẻ tư thục cao cấp, có thể để con mình tới đây học thì gia đình cũng có gia cảnh, các cô làm phu nhân nhà giàu, đương nhiên biết luật sư có vai trò như thế nào, kết hợp với chuyện này, quả là con của các cô sai.
Với lại người phụ nữ trước mắt này lại mang theo khẩu trang, nhìn không thấy mặt, nhưng thái độ lại lại cường ngạnh, xem xét một chút liền không dễ chọc.
Tính toán một chút, bồi thì bồi.
Cuối cùng các cô vẫn khẽ cắn môi, để con trai xin lỗi, lại bồi thường tiền.
Hết chương 58.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Mây: ta nói thường là mình đọc truyện gặp mấy cái tình huống khiến mình khó chịu muốn chửi.

Giờ ngồi edit mấy này muốn xuyên vô cào nát mặt nó luôn ấy.
Tự nhiên thấy bản thân ác nhơn quá.

????????

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương