Mục Lãng yên tâm thở phào một hơi, hắn lôi khăn ra lau hết vết máu trên tay. Mà cô ả Trình Yến sau khi nghe được tên người kia đã đờ đẫn từ bao giờ.

Thế mà lại là Mục Lãng!

Kim Bảo Bối rốt cuộc có tài cán gì mà được sự che trở của người đàn ông mạnh nhất địa ngục trần gian này?

Ả siết chặt nắm tay không cam lòng. Lâm Kiệt chết rồi, tiếp theo ả phải dựa vào ai bây giờ? Kỹ năng của ả không phải tấn công, hiện tại Trình Yến vô cùng hận Di Giai.

Rầm rầm rầm...

Mặt đất đột nhiên rung chuyển. Tất cả căng thẳng, lập tức vào tư thế chuẩn bị. Chỉ thấy bên trái là một đàn khỉ, bên phải là 4 con Khủng Long Bạo Chúa chạy tới đây.

Lòng người cực kỳ kinh hoảng.

Đàn khỉ rất đông nên dù mỗi con không lớn như khủng long nhưng ai lại dám xem thường chúng cơ chứ? Đám quái vật đó chưa bao giờ tha cho mục tiêu của mình trốn thoát dù chỉ là một người.

Mọi người vốn sẵn sàng nhắm mắt chờ chết, đến đội quân phe Di Giai cũng hãi hùng khiếp vía. Đỉnh điểm họ cũng mới chỉ cùng lúc đấu với 3 con khủng long, lần đó thôi cũng đủ thảm lắm rồi, giờ là 4 con với 1 đàn khỉ, đánh bằng niềm tin!

Hai bên quái vật giáp mặt nhau, rồi một cảnh tượng khó hiểu diễn ra trước mắt họ. Đám khỉ trèo hết lên người mấy con khủng long, cắn rách lớp da của chúng, ăn mòn vào trong. Hai nhóm người kinh hãi vội tránh qua một bên ngây ngốc nhìn cảnh tượng này.

Là sao đây? Quái vật cũng xích mích gây gổ với nhau ư? Là đang tranh giành đám đồ ăn thơm phức là bọn họ chăng?

Chả qua là họ tự đề cao mình, con khỉ trắng đầu đàn nhảy một cái dài tới trước mặt Di Giai, nó nhe răng cười chọc cô cũng bật cười theo:"Cảm ơn nhé." Với cái bụng to này cô đúng là hơi khó sống với 4 con khủng long, chủ yếu là cô không dám làm tổn thương đứa bé trong bụng. Mục Lãng đứng cạnh nhíu mày không hiểu chuyện gì xảy ra giữa hai người nhưng thấy con khỉ trắng không tấn công, hắn cũng không nhúc nhích.

Trái tim Khủng Long Bạo Chúa quá lớn, hắn không thể trực tiếp lấy ra mà chỉ có thể từ từ giật đứt từng mạch máu trong người nó, sẽ tốn chút thời gian. Nếu đám khỉ này là bạn, còn giúp đỡ thì không gì tuyệt hơn.

Chẳng mấy chốc cả 4 con khủng long gục xuống, thịt cơ nát nhừ. Có thể nói đàn khỉ trong truyền thuyết này bất bại cmnr!!!

Di Giai bước ra, mọi người không hiểu cô muốn gì nhưng Mục Lãng hiểu, anh dìu cô ra bãi chiến trường tìm mấy con khỉ bị thương hấp hối chữa trị cho chúng. Khỉ trắng đầu đàn cũng chầm chậm đi theo họ.

"Chướng mắt!" Đột ngột một tiếng cười gằn vang lên khắp không gian, mọi người kinh hãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đứng giữa không trung đang nhìn xuống đây với ánh mắt cực kỳ chán ghét.

Mục Lãng sau khi nghe được giọng nói này lập tức khựng lại, ngẩng đầu lên.

Mẫn Diệp đứng trên không nheo mắt nhìn xuống đây:"Một lũ kinh tởm."

Cô ta chỉ vào Di Giai:"Kinh tởm nhất chính là cô!"

Di Giai ngẩng đầu, dường như cô là người bình tĩnh nhất trong tất cả mọi người ở đây:"Chị Mẫn đấy à?"

Sản phụ trẻ tuổi được cô cứu trong căn hầm.

Mục Lãng đột nhiên hiểu ra. Kẻ biết rõ về chuyến đi của họ. Kẻ hiểu rõ Bảo Bối sẽ bất chấp cứu người nên tạo ra loài vật gây sát thương lớn nhất. Kẻ cố tình chơi đùa bọn họ suốt dọc đường đi, không ai khác mà chính là người bên cạnh họ.

Mẫn Diệp chẳng hề để ý đến lời Di Giai nói, giọng âm dương quái khí:"Dáng vẻ thánh mẫu ấy của ngươi bày ra cho ai xem? Ta nhìn một lần liền ngứa mắt!"

Mục Lãng tiến lên định nói thì bị Di Giai đưa tay cản lại.

"Đúng thế." cô mỉm cười rạng rỡ như đang nói chuyện phiếm với một người bạn cũ:

"Nhưng nếu ai cũng trở nên tồi tệ rồi thì ai sẽ làm người tốt đây?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương