Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại
-
Chương 132
Cốt truyện đã có sự thay đổi, thay vì giết quái vật và người có thai liền đổi thành xuất hiện loài mới. Di Giai vô cùng hoài nghi tên thống trị kia có phải thấy nhàm chán nên mới tùy tiện ra các luật lệ mới hay không?
Đột nhiên vô cùng chán ghét kẻ ẩn mình trong bóng tối này! Đùa giỡn với tính mạng con người rồi chui vào 1 góc cười cợt vui vẻ, thật là biến thái!
Trên đường đi, họ gặp Khủng Long Bạo Chúa không ít, thật may mắn khi chúng không phải loài sống bầy đàn mà chỉ đi lẻ tẻ 1 - 2 con, không những kích thước to lớn mà còn có lớp da hết sức cứng rắn, trong nhóm đã có khá nhiều người bị thương khi giáp mặt chiến đấu.
Mục Lãng nhìn Di Giai trị thương cho đám người, lòng hắn chợt có một cảm giác như đã rơi vào bẫy. Dường như mục đích thật sự của kẻ thống trị kia không phải tạo ra quái vật mới cho vui, mà là lợi dụng nó làm tổn thương nhiều người hơn, cô gái của anh bắt buộc phải trị thương cho họ, và kết quả là Di Giai suy yếu. Cơ thể suy yếu!
Linh hồn cô không thể điều khiển nổi cơ thể. Đã mấy lần thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc nhờ Mục Lãng. Sắc mặt anh ngày càng trầm trọng.
Di Giai đang top 200.
Vẫn chưa đủ!
Nếu có thể anh nguyện đem đầu mấy con quái vật về cho cô cắt lấy điểm, nhưng mà giờ chỉ còn những con quái vật to lớn da dày, bắt sống vô cùng khó khăn.
Mà đồng thời nhiệt độ của thế giới này cũng đã được đẩy lên tới đỉnh điểm, không nắng mà nóng.
Nhóm Di Giai vẫn tiếp tục lên đường, họ không có lựa chọn dừng lại, đã 3 tháng Mục Lãng không trở về căn hầm. Không phải anh không muốn mà là trước đó đã có một trận động đất khiến cho khung cảnh hoàn toàn xáo trộn.
Họ mất phương hướng.
Giống như có kẻ trong bóng tối cố ý chơi họ vậy.
Bụng Di Giai ngày một lớn lên, di chuyển ngày càng khó khăn.
Đúng lúc này cố tình họ lại gặp một nhóm người khác.
"Bảo Bối?" Lâm Kiệt ngạc nhiên nhìn cô gái to bụng đang dựa vào chàng trai tuấn tú bên cạnh, có chút không dám tin tưởng gọi lên.
Di Giai khẽ liếc mắt nhìn về hướng đó, lập tức tinh thần phấn chấn lên.
Mục tiêu!
Thấy ánh mắt cô còn sáng hơn cả lúc nhìn anh, Mục Lãng ghen tị cũng quay sang nhìn theo, trong nhóm người phía trước có 1 trai 1 gái đang tiến lại đây.
"Không ngờ cô còn sống! Bám vào tên đàn ông này sao? Trông cũng không tồi." Lâm Kiệt nhếch mép đánh giá hai người, cố ý cao giọng nói, mà cũng chỉ Trình Yến bật cười phụ họa.
Cảm nhận được địch ý, Mục Lãng lập tức che Di Giai lại sau mình, anh nheo mắt:"Mày là thằng nào?"
"Tao? Tao là tác giả cái bụng to kia đấy." Lâm Kiệt cười gằn, khi thấy Di Giai đi cùng tên này, còn thân mật như thế, không hiểu sao trong lòng hắn lại nổi lên một cơn giận không tên.
"Nói bậy. Rõ ràng là của tao." Mục Lãng chẳng thèm suy nghĩ lập tức đáp trả, ánh mắt lộ ra sát khí.
Lâm Kiệt lập tức giật mình lùi lại một bước, hắn đã suy nghĩ ra vô số khả năng phản ứng của gã này, lại không thể ngờ hắn còn mặt dày như thế, coi việc đổ vỏ là chuyện đáng để tranh giành!
Mà Trình Yến cũng thôi cười, ả đột nhiên cảm thấy anh chàng đang che Kim Bảo Bối phía sau vô cùng hợp mắt, vô cùng đẹp trai, thật muốn chiếm lấy làm của riêng, tên Lâm Kiệt bên cạnh nào so sánh được! Ả đột ngột lên tiếng:
"Anh trai à, anh không biết sao? Cô ả đằng sau anh tên là Kim Bảo Bối! Cô ta chưa kết hôn mà đã có bầu rồi, mang cái bụng to như vậy còn đi lừa trai, rốt cuộc liêm sỉ của cô ném đi đâu rồi hả?"
'Bang' một tiếng. Có một chiếc dép lào bay tới phang trúng giữa mặt cô ta, tên thủ lĩnh nhóm đầu gấu phía quân đội Di Giai phun ra một ngụm nước bọt:"Ranh con! Sủa bậy cái gì thế?"
"Tôi nói đều là sự thật, rõ ràng là cô ta..." Trình Yến kinh hoàng thất thố ôm mặt nói.
"Đủ rồi." Mục Lãng chợt gầm lên. Tất cả như đông cứng, rơi vào yên tĩnh. Hắn nhẹ nhàng quay lại vén tóc mai Di Giai ra sau tai, ôn nhu nói:"Có cần anh làm chúng ngậm mồm lại giúp em không?"
Di Giai lắc đầu, đặt tay lên ngực Mục Lãng đẩy hắn ra bước lên phía trước:"Lâu rồi không gặp. Vẫn khốn nạn như xưa, Lâm Kiệt."
Lâm Kiệt tỉnh táo lại, hắn không đếm xỉa tới Di Giai mà cười nhạt nhìn Mục Lãng:"To tiếng gì chứ? Chúng ta chỉ là người quen gặp mặt ôn lại chút tình cũ thôi mà. Tôi còn mới lạ gì cô ta chứ, lão tử chơi chán rồi, nếu người anh em thích thì..." đột nhiên hắn im bặt, mọi người chỉ thấy mồm hắn trào ra máu tươi, mắt trợn trừng từ từ gục xuống đất, chết không nhắm mắt.
"Aaaaaa!!!" Trình Yến kinh hãi hét lên chói tai, theo ánh nhìn của ả, mọi người nhìn thấy trên tay Mục Lãng đang cầm một trái tim còn đập thình thịch. Hắn vứt trái tim xuống đất, dẵm chân lên day day mấy cái, lại từ từ chuyển tầm mắt tới ả.
"Là Mục Lãng!"
"Top 1 trên bảng đó!"
"Chính là hắn."
Nhóm người bên kia đầu tiên là đột nhiên thấy xảy ra xô xát, lúc sau liền ra tới mạng người. Tuy kinh hãi nhưng lập tức có người nhận ra kỹ năng của đối phương:"Thật sự là Mục Lãng!" Chuyên gia thích chơi trò móc tim người khác!
Di Giai hơi ảo não vì không được tự tay giết Lâm Kiệt, hắn chết dễ dàng quá rồi.
"Em giận à?" Mục Lãng dùng bàn tay không dính máu dáng vẻ tội nghiệp lay lay cánh tay cô. Hắn quả thật không nhịn được khi nghe mấy lời ghê tởm đó.
"Không có." Di Giai lắc đầu.
Đột nhiên vô cùng chán ghét kẻ ẩn mình trong bóng tối này! Đùa giỡn với tính mạng con người rồi chui vào 1 góc cười cợt vui vẻ, thật là biến thái!
Trên đường đi, họ gặp Khủng Long Bạo Chúa không ít, thật may mắn khi chúng không phải loài sống bầy đàn mà chỉ đi lẻ tẻ 1 - 2 con, không những kích thước to lớn mà còn có lớp da hết sức cứng rắn, trong nhóm đã có khá nhiều người bị thương khi giáp mặt chiến đấu.
Mục Lãng nhìn Di Giai trị thương cho đám người, lòng hắn chợt có một cảm giác như đã rơi vào bẫy. Dường như mục đích thật sự của kẻ thống trị kia không phải tạo ra quái vật mới cho vui, mà là lợi dụng nó làm tổn thương nhiều người hơn, cô gái của anh bắt buộc phải trị thương cho họ, và kết quả là Di Giai suy yếu. Cơ thể suy yếu!
Linh hồn cô không thể điều khiển nổi cơ thể. Đã mấy lần thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc nhờ Mục Lãng. Sắc mặt anh ngày càng trầm trọng.
Di Giai đang top 200.
Vẫn chưa đủ!
Nếu có thể anh nguyện đem đầu mấy con quái vật về cho cô cắt lấy điểm, nhưng mà giờ chỉ còn những con quái vật to lớn da dày, bắt sống vô cùng khó khăn.
Mà đồng thời nhiệt độ của thế giới này cũng đã được đẩy lên tới đỉnh điểm, không nắng mà nóng.
Nhóm Di Giai vẫn tiếp tục lên đường, họ không có lựa chọn dừng lại, đã 3 tháng Mục Lãng không trở về căn hầm. Không phải anh không muốn mà là trước đó đã có một trận động đất khiến cho khung cảnh hoàn toàn xáo trộn.
Họ mất phương hướng.
Giống như có kẻ trong bóng tối cố ý chơi họ vậy.
Bụng Di Giai ngày một lớn lên, di chuyển ngày càng khó khăn.
Đúng lúc này cố tình họ lại gặp một nhóm người khác.
"Bảo Bối?" Lâm Kiệt ngạc nhiên nhìn cô gái to bụng đang dựa vào chàng trai tuấn tú bên cạnh, có chút không dám tin tưởng gọi lên.
Di Giai khẽ liếc mắt nhìn về hướng đó, lập tức tinh thần phấn chấn lên.
Mục tiêu!
Thấy ánh mắt cô còn sáng hơn cả lúc nhìn anh, Mục Lãng ghen tị cũng quay sang nhìn theo, trong nhóm người phía trước có 1 trai 1 gái đang tiến lại đây.
"Không ngờ cô còn sống! Bám vào tên đàn ông này sao? Trông cũng không tồi." Lâm Kiệt nhếch mép đánh giá hai người, cố ý cao giọng nói, mà cũng chỉ Trình Yến bật cười phụ họa.
Cảm nhận được địch ý, Mục Lãng lập tức che Di Giai lại sau mình, anh nheo mắt:"Mày là thằng nào?"
"Tao? Tao là tác giả cái bụng to kia đấy." Lâm Kiệt cười gằn, khi thấy Di Giai đi cùng tên này, còn thân mật như thế, không hiểu sao trong lòng hắn lại nổi lên một cơn giận không tên.
"Nói bậy. Rõ ràng là của tao." Mục Lãng chẳng thèm suy nghĩ lập tức đáp trả, ánh mắt lộ ra sát khí.
Lâm Kiệt lập tức giật mình lùi lại một bước, hắn đã suy nghĩ ra vô số khả năng phản ứng của gã này, lại không thể ngờ hắn còn mặt dày như thế, coi việc đổ vỏ là chuyện đáng để tranh giành!
Mà Trình Yến cũng thôi cười, ả đột nhiên cảm thấy anh chàng đang che Kim Bảo Bối phía sau vô cùng hợp mắt, vô cùng đẹp trai, thật muốn chiếm lấy làm của riêng, tên Lâm Kiệt bên cạnh nào so sánh được! Ả đột ngột lên tiếng:
"Anh trai à, anh không biết sao? Cô ả đằng sau anh tên là Kim Bảo Bối! Cô ta chưa kết hôn mà đã có bầu rồi, mang cái bụng to như vậy còn đi lừa trai, rốt cuộc liêm sỉ của cô ném đi đâu rồi hả?"
'Bang' một tiếng. Có một chiếc dép lào bay tới phang trúng giữa mặt cô ta, tên thủ lĩnh nhóm đầu gấu phía quân đội Di Giai phun ra một ngụm nước bọt:"Ranh con! Sủa bậy cái gì thế?"
"Tôi nói đều là sự thật, rõ ràng là cô ta..." Trình Yến kinh hoàng thất thố ôm mặt nói.
"Đủ rồi." Mục Lãng chợt gầm lên. Tất cả như đông cứng, rơi vào yên tĩnh. Hắn nhẹ nhàng quay lại vén tóc mai Di Giai ra sau tai, ôn nhu nói:"Có cần anh làm chúng ngậm mồm lại giúp em không?"
Di Giai lắc đầu, đặt tay lên ngực Mục Lãng đẩy hắn ra bước lên phía trước:"Lâu rồi không gặp. Vẫn khốn nạn như xưa, Lâm Kiệt."
Lâm Kiệt tỉnh táo lại, hắn không đếm xỉa tới Di Giai mà cười nhạt nhìn Mục Lãng:"To tiếng gì chứ? Chúng ta chỉ là người quen gặp mặt ôn lại chút tình cũ thôi mà. Tôi còn mới lạ gì cô ta chứ, lão tử chơi chán rồi, nếu người anh em thích thì..." đột nhiên hắn im bặt, mọi người chỉ thấy mồm hắn trào ra máu tươi, mắt trợn trừng từ từ gục xuống đất, chết không nhắm mắt.
"Aaaaaa!!!" Trình Yến kinh hãi hét lên chói tai, theo ánh nhìn của ả, mọi người nhìn thấy trên tay Mục Lãng đang cầm một trái tim còn đập thình thịch. Hắn vứt trái tim xuống đất, dẵm chân lên day day mấy cái, lại từ từ chuyển tầm mắt tới ả.
"Là Mục Lãng!"
"Top 1 trên bảng đó!"
"Chính là hắn."
Nhóm người bên kia đầu tiên là đột nhiên thấy xảy ra xô xát, lúc sau liền ra tới mạng người. Tuy kinh hãi nhưng lập tức có người nhận ra kỹ năng của đối phương:"Thật sự là Mục Lãng!" Chuyên gia thích chơi trò móc tim người khác!
Di Giai hơi ảo não vì không được tự tay giết Lâm Kiệt, hắn chết dễ dàng quá rồi.
"Em giận à?" Mục Lãng dùng bàn tay không dính máu dáng vẻ tội nghiệp lay lay cánh tay cô. Hắn quả thật không nhịn được khi nghe mấy lời ghê tởm đó.
"Không có." Di Giai lắc đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook