Qua vài ngày, Ninh Xu gặp được Lương thị.

So với lần kiêu căng chỉ trích Ninh Xu không có đức hạnh, lần này, nàng ta đã xuống sắc hơn rất nhiều, mắt hơi sưng lên, đã vài ngày không ngủ ngon.

Ninh Xu đặt lông vũ đang thu xếp trong tay xuống, hỏi Lương thị: “Di nương có chuyện gì vậy?”

Lương thị nghẹn ngào nói: “Ôn cô nương, ta không ngờ tên Lương Khang đó lại thuê côn đồ đến bắt ngươi… Lần này tuyệt đối không phải mưu kế của ta.”

Nàng ta có vẻ xấu hổ, một lúc lâu sau mới nói:

“Cô nương có thể nói với Hầu gia rằng ta cũng bất đắc dĩ, đừng tước quyền quản gia không?”

Ninh Xu nhướng mày.

Thì ra, ngày đó nàng bị người khác truy bắt, chủ mưu không phải là thúc thúc ở Giang Nam xa xôi của nàng, mà là tên người hầu ở ngoại viện bắt nạt Đoạn Hiển lần trước, hắn ta là họ hàng xa của Lương di nương, Lương Khang.

Lương Khang nghiện cờ bạc, vốn muốn bắt cóc Tạ Tri Hạnh, nhưng gần đây Tạ Tri Hạnh không ra ngoài, Lương Khang nghe lén được rằng Ninh Xu là ân nhân của Tạ Tri Hạnh nên bắt cóc Ninh Xu, xuất phát từ ân tình, Hầu phủ chắc chắn không thể ngồi nhìn không quản, vì thế moi được một khoản tiền lớn từ Hầu phủ.

Chuyện trước mắt đã lộ ra chân tướng, Hầu gia phẫn nộ, mạnh mẽ quét sạch đám côn đồ rảnh rỗi trong kinh thành, đóng cửa mấy sòng bạc, đằng sau mấy sòng bạc vốn có quan lại khác chống lưng, cũng rút về như chim cút, sợ bị ảnh hưởng.

Lương thị cũng bị giận cá chém thớt.



Mặc dù Lương Khang bị nàng ta đuổi khỏi Hầu phủ, nhưng nàng ta vẫn tiếp tế cho hắn ta mấy lần, sau khi kiểm tra sổ sách của Hầu phủ, Tạ Dữ quyết tâm mời một người đến dọn dẹp Hầu phủ trước khi Hầu phủ không có nữ chủ nhân chính thức.

Lương thị đã nắm giữ chi phí trên dưới Hầu phủ trong năm sáu năm, sao có thể chịu nhượng quyền?

Nàng ta khóc lóc kể lể: “Ngày đó, sau khi ngươi nói với ta rằng hắn ta bắt nạt người hầu khác thì ta đã đuổi hắn ta ra khỏi phủ rồi, thực sự không phải lỗi của ta mà.”

Ninh Xu im lặng một lúc, nói: “Ngươi đuổi Lương Khang ra khỏi phủ nhưng lại trả tiền cho hắn ta, không dứt khoát cắt đứt, ngươi từng nghĩ đến chưa, Lương Khang đánh bạc trắng tay, vậy tiền thuê người từ đâu ra?”

Cô không tin Lương thị không biết: “Chính là lấy từ chỗ ngươi.”

Lương thị chột dạ, lẩm bẩm: “Nhưng ta không biết hắn lấy tiền để đi…”

Ninh Xu lắc đầu: “Một câu không biết, là có thể xoá sạch mọi tội lỗi?”

“Bọn họ vốn muốn bắt Hạnh tỷ nhi, nếu Hạnh tỷ nhi thực sự xảy ra chuyện thì sao? Nó mới bảy tuổi, chỉ vì một giây mềm lòng của ngươi với đệ đệ trong họ mà có thể gặp phải chuyện gì, ngươi có từng nghĩ đến không?”

Lương thị nghẹn họng.

Không phải nàng ta không biết, nếu loại chuyện này đặt ở nhà khác thì thiếp thất đã bị đuổi đi từ lâu, chỉ là lòng nghĩ gặp may, thậm chí, trước khi đến gặp Ninh Xu, nàng ta còn cảm thấy rất ấm ức.

Nhưng không ngờ rằng, Ninh Xu nhìn rất thông suốt.



Ninh Xu nói: “Rõ ràng ngươi biết không thể giúp Lương Khang nhưng vẫn giúp, đến lúc này rồi còn muốn ta giúp ngươi nói tốt vài câu, nếu ta giúp ngươi, vậy ai sẽ nghĩ cho Hạnh tỷ nhi?”

Lương thị: “Ta…”

Ninh Xu cười lạnh: “Lẽ nào vì mẫu thân của Hạnh tỷ nhi mất sớm mà nó đáng bị người khác bắt nạt thế này? Ngươi đối xử với một đứa trẻ bảy tuổi thế này, ngươi cảm thấy rất tự hào vinh hạnh, trên mặt có ánh sáng sao?”

Lương thị: “Ta không…”

Ninh Xu xua xua tay: “Ngươi đi đi, lần này quay về suy nghĩ cho tốt.”

Lương thị: “... Được.”

Trên đường quay về, trong đầu Lương thị hoàn toàn mơ hồ.

Một lúc sau nàng ta mới phản ứng lại, được gì mà được, nàng ta còn không nói lại Ninh Xu!

Tại sao lại thế này! Tức chết rồi, tối nay lại không ngủ ngon rồi.

Trong lòng Ninh Xu thở phào nhẹ nhõm, nàng sắp xếp lại tài liệu trong tay, lấy quả cầu mà mình làm, quan sát xem còn chỗ nào không cân đối không.

Chưa qua bao lâu liền thấy Tạ Tri Hạnh kiễng chân, lén lút bước vào từ bên ngoài, hỏi Ninh Xu: “A Xu tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài chơi đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương