[Xuyên Nhanh] Hệ Thống Cho Tôi Kịch Bản Giả
-
Chương 17: Tinh tế đã nói đâu? (1)
Edit: Há Cảo
Beta: Khả Duyên
- ---------❤----------
Một nơi trống rỗng, mười điểm ánh sáng như ẩn như hiện, ba điểm lớn, bảy điểm nhỏ, giống như ngọc trai phát ra ánh sáng lờ mờ, điểm sáng dao động khắp nơi, bỗng nhiên, chúng tranh nhau tập trung lại một chỗ, dần dần ngưng tụ lại thành một hư ảnh.
Đến khi hư ảnh hình thành, ý thức của Thu Vãn cũng khôi phục lại, cô gấp gáp hỏi: "Hệ thống? Tôi còn sống à?"
"Nếu cô không chết, ban đầu sao lại gặp được tôi?"
Thu Vãn nghẹn lại: "Tôi muốn hỏi là, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi à? Có bị hồn phi phách tán không?" Dù sao trước khi cô mất đi ý thức vẫn thấy được luồng khí đen kia xông về phía cô.
"Hồn phi phách tán, chính là ý thức tiêu tan, không còn tồn tại trên đời nữa. Cô còn có thể giao lưu với tôi, tất nhiên là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Luồng khí đen kia xông về phía cô, chính là tự tìm đường chết, đã bị tôi giải quyết cả rồi."
"Vậy, Phan Ninh hắn còn sống không?"
Thu Vãn không hề biết, khi cô nhắc đến cái tên này, hồn phách đang ngưng tụ thành hư ảnh của cô hơi run lên.
"Cô tìm được hắn, ngăn cản không để cho hồn phách của hắn bị chiếm đoạt, đã coi như là hoàn thành nhiệm vụ rồi. Còn về sống chết của hắn ta, không quan trọng."
"Vậy hắn chết rồi đúng không? Thế linh hồn của hắn còn ở đây không? Hay đã đi đâu rồi?"
"... Cô không cần quan tâm."
Trong lúc nhất thời Thu Vãn vừa mờ mịt vừa mơ hồ, hệ thống lại nói: "Chỉ là, chấp niệm của Triệu Thu Vãn, cô chỉ hoàn thành được một nửa."
"Một nửa? Chẳng lẽ cô ta chê của hồi môn tôi lấy ít? Tôi đã cố gắng hết sức rồi có biết không?" Sự chú ý của Thu Vãn lập tức bị dời đi.
"Hồn lực của cô miễn cưỡng có thể đủ cho lần xuyên qua tiếp theo, chỉ là, sau khi xuyên qua sẽ khiến hồn lực của cô bị hao tổn quá độ, sẽ để lại tai họa ngầm cho cơ thể trong thế giới tiếp theo của cô, khiến thời gian cô tìm mục tiêu nhiệm vụ tiếp theo càng ít lại. Hơn nữa lần này cô bắt buộc phải khiến nguyên chủ hoàn toàn buông bỏ chấp niệm, nếu không cho dù cô hoàn thành nhiệm vụ, cũng không còn hồn lực để xuyên tiếp đâu."
"Vậy thời gian của tôi còn được bao lâu?" Thu Vãn nghi hoặc hỏi.
"Có lẽ là mấy năm, hoặc là mười mấy năm, chờ cô đến là biết."
Tiếng nói vừa dứt, hư ảnh lại từ từ tản ra thành mười điểm sáng, Thu Vãn cảm nhận được ý thức dần dần lơ lửng, cô vội hét lên: "Chờ đã, tôi còn chưa biết cốt truyện mà!"
Một tia sáng bạc bắn về phía cô.
"Cô tự xem đi!"
....................
Giữa hè.
Mặt trời lên cao ánh nắng gay gắt, thiêu cháy khắp mọi nơi, cát vàng bay đầy trời, cát bay qua sa mạc, bay qua Gobi, bay vào vùng đất vô tận màu xanh lá. Nếu đem phong cảnh như thế vẽ thành tranh, nhất định sẽ là một bức tranh —— Sa mạc mênh mông cách biệt hoàn toàn với phong cảnh núi sông, tựa như Đất Trời dùng sức mạnh vĩ đại của mình vạch một đường ranh giới ngay giữa, tước hết sự sống của một bên.
Trong khu rừng giao thoa màu xanh, một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi nằm dọc dưới tàng cây, quần áo của cô rách rưới, cả người dơ bẩn, nhìn vào rất là sa sút. Nhưng quan sát lại cẩn thận, thì sẽ phát hiện quần áo cô ấy mặc trên người đều rất đắt tiền, hơn nữa còn xuất phát từ tay các nhà thiết kế rất nổi tiếng. Chỉ là, giờ phút này sắc mặt của cô ấy phờ phạc, trên cổ bị rạch một đường lớn, máu tươi ồ ạt chảy ra, nhìn qua cực kỳ giống người chết.
Bỗng nhiên, lông mi của thiếu nữ run lên, chậm rãi mở mắt.
Thu Vãn lần nữa từ trong đau đớn tỉnh lại, cảm giác bị cắt ở cổ khiến cô cảm giác rất khó thở, cơ thể giống như bị một chiếc xe lớn cán qua, gần như không cảm giác được tứ chi còn tồn tại. Một tia nắng mặt trời xuyên qua khe hở thiêu đốt lên người cô, trong không khí dường như có thể ngửi được mùi hôi thối nhàn nhạt của bản thân. Ý thức của Thu Vãn dần dần rõ ràng, thính giác mở ra, các loại âm thành kỳ quái hỗn tạp đổ ập tới.
Tiếng của chim chóc sâu trùng, tiếng gió thổi qua lá cây, tiếng mắng chửi, tiếng trêu chọc, tiếng gào khóc...
Mà tiếng cô nghe rõ nhất, là tiếng thở hổn hển từ bên tai phải truyền tới.
Thu Vãn theo bản năng nhìn về phía tiếng kêu, nhìn thấy một người đàn ông thân hình vạm vỡ đưa lưng về phía cô, đang tàn bạo bóp cổ một bé trai. Sắc mặt bé trai kia tím lại, cặp mắt trợn lên, rõ ràng là sắp chết rồi.
Tim của cô đột nhiên khó hiểu mà đau nhói lên, tư duy chưa kịp hoạt động, theo bản năng mà đứng lên, bất chấp sự kêu gào phản kháng trong xương cốt, lảo đảo cầm một cục đá lên, tàn nhẫn đập vào cái ót của người đàn ông kia.
Một màn thế này, cho dù không bị vỡ não, thì cũng nên bể đầu chảy máu chứ?
Thế mà lại giống như trứng gà đụng phải đá vậy, cục đá kia là trứng gà, vỡ thành bốn miếng, mà đầu của người đàn ông kia lại cực kỳ cứng, bị đập như thế cũng chỉ dừng lại một lát, rồi xoay đầu lại, vừa thấy Thu Vãn, hắn cười thô bỉ mà nói: "Yo, còn sống à, còn sống thì tốt, vậy chúng ta tiếp tục nào, người đàn bà của hoàng thất nhân tộc, ông đây chơi chưa chán đâu."
Không đợi Thu Vãn tiêu hóa xong những lời này, người đàn ông kia đã ném bé trai đi, nhào về phía Thu Vãn.
Cánh tay của hắn ta giống như cái kiềm tóm lấy Thu Vãn, đang định kéo quần áo của cô, đột nhiên thân thể cứng đờ, cả khuôn mặt trở nên xanh ngắt, cả người như cây cọc gỗ ngã ầm ầm xuống đất.
"Chạy mau, chờ tôi..."
Trong ý thức, âm thanh của hệ thống chưa từng yếu ớt như thế này.
"Có, có chuyện gì vậy?"
"Hệ thống, người đàn ông kia bị gì thế? Là anh cứu tôi sao?"
"Hệ thống?"
Đáng tiếc, cho dù cô có gọi thế nào đi nữa, lần này hệ thống hoàn toàn chết máy.
Cô nhớ hệ thống đã từng nói qua quy luật hạn chế, trong lòng có dự cảm không tốt, có phải bởi vì hệ thống cứu cô nên mới bị quy luật của thế giới này cắn trả không?
Thu Vãn nhìn về phía người đàn ông kia lần nữa, nhìn một cái thì nhịn không được mà hít một hơi! Chỉ mới mấy giây ngắn ngủi, toàn bộ da trên người của người đàn ông kia đều biến thành vỏ cây, mắt mũi miệng đều dài ra như cành cây, nở thành từng trái cây màu đỏ thắm, tỏa ra mùi máu tanh nhàn nhạt.
Là hệ thống, nhất định là hệ thống làm!
Khung cảnh đáng sợ thế này khiến cho tâm thần của Thu Vãn rung động, không ngừng nói thầm mình phải tỉnh táo lại, đúng rồi, hệ thống nói cô chờ nó, có nghĩa là nó chỉ tạm thời chết máy mà thôi, hệ thống còn bảo cô mau chạy đi!
Nhưng chỗ này là chỗ nào? Cô biết chạy đi đâu đây?
Trong lúc nhất thời, những tin tức hỗn độn tràn vào trong đầu cô, thì ra thế giới này đã bước vào thời đại tinh tế!
Một nghìn năm trước, Nhân Loại lần đầu tiên có được năng lực đi vào vũ trụ, từ đây bắt đầu cuộc hành trình đi vào những vì sao mênh mông. Mấy trăm năm sau đó, Nhân Loại lại dung hợp, khoa học kỹ thuật phát triển chưa từng có, cuối cùng thành lập nên Đế Quốc nhân tộc. Bọn họ chiếm lấy từng hành tinh hoang dã, phát hiện ra một chủng tộc thông minh, đã từng đứng trên đỉnh của nền văn minh Đại Nguyên Tinh Hệ.
Nhưng vô số câu chuyện lịch sử nói cho chúng ta, lịch sử luôn phải luân hồi, thịnh cực tất suy. Bởi vì Nhân Loại có được nguồn tài nguyên của toàn bộ Đại Nguyên Tinh Hệ, dần dần lún sâu vào việc hưởng thụ, tận hưởng ca múa sắc đẹp, sau lưng bọn họ, một ít nền văn minh đầy tham vọng lặng lẽ phát triển, bên này giảm bên kia lại tăng, rốt cuộc, đại chiến tinh tế bùng nổ.
Sau đó, hòa bình trong Đại Nguyên Tinh Hệ không còn nữa. Giữa các chủng tộc thông minh luôn có ân oán không giải thích được, hôm nay ngươi xâm lược ta, ngày mai ta chiếm cứ ngươi, hôm nay ngươi và ta hợp tung, ngày mai bọn họ lại liên hoành, như thể lúc Nhân Loại còn ở Lam tinh, cục diện hỗn loạn giữa các nước lại diễn ra.
Mà trong các nền văn minh, có uy hiếp lớn nhất đối với Nhân Loại, là Trùng tộc tới từ Trùng tinh.
Trùng tộc đều là đẻ trứng, sau khi trứng nở sẽ có bề ngoài giống như Nhân Loại, chỉ là dáng người càng cường tráng, tố chất thân thể cao hơn, hơn nữa người Trùng tộc còn có được sức mạnh tinh thần, giúp bọn họ có thể phát huy được dị năng trong lúc chiến đấu. Nhưng khoa học kỹ thuật của bọn họ lại phát triển tương đối lạc hậu, vẫn chưa thể tạo thành đả kích mang tính hủy diệt nào đối với Nhân Loại. Mà Nhân Loại nếu muốn tàn sát Trùng tộc, cũng phải trả giá rất đắt. Lại thêm các nền văn minh xung quanh dòm ngó, hai bên chỉ có thể tạm thời duy trì sự hòa bình tế nhị.
Trong lúc này, nhân vật chính của thế giới này được sinh ra.
Hắn là con trai trưởng của hoàng đế, hoàng tử Louis. Lúc ra đời mây tím bao phủ cả ngày không tan đi, tựa như một quân vương đầy hứa hẹn của Nhân Loại, có thể dẫn đến dị tượng của trời đất, khiến Đế Quốc tràn đầy kỳ vọng đối với hắn. Louis dần dần lớn lên, mọi người phát hiện hắn quả thật là con trai của trời, là người dẫn dắt Nhân Loại quay trở lại đỉnh cao.
Năm Louis hai mươi hai tuổi, lấy cháu gái của Cổ nguyên soái của Đế Quốc, hai người mới cưới nhau, đã nhận được tin tức Trùng tộc đánh lén biên giới, hắn dứt khoát lựa chọn xuất chinh, cuối cùng dẫn dắt quân đội thành công ngăn được Trùng tộc, chiến thắng mà quay về. Không lâu sau đó hoàng đế thoái vị nhượng ngôi, Louis lên ngôi, trở thành đế vương trẻ tuổi nhất sau khi Nhân Loại thành lập Đế Quốc.
Hắn tại vị trăm năm, mọi mặt của nhân tộc đều phồn vinh hưng thịnh, khoa học kỹ thuật, văn hóa từng bước phát triển, mà viện nghiên cứu do hắn chỉ đạo cũng nghiên cứu thành công cơ giáp tinh tế đời thứ nhất. Louis dẫn dắt chiến đội cơ giáp của hắn, cuối cùng chinh phục được cả Đại Nguyên Tinh Hệ, đem hạt giống của nền văn minh Nhân Loại gieo đến nơi xa hơn.
Trên đấy chính là cốt truyện chủ yếu của thế giới này, mà người lần này Thu Vãn xuyên vào tên là Cổ Thu Vãn, cũng chính là cháu gái của Cổ nguyên soái, người vợ ban đầu của Louis.
Đúng vậy, ban đầu.
Chỉ cần nhìn đến tình trạng thê thảm lúc này, cô biết ngay là cô đã nhận được kịch bản giả nữa rồi.
Cha của nguyên chủ là con út của Cổ nguyên soái, mẹ là một thành viên trong hoàng thất, mặc dù không gần huyết thống với hoàng đế đương nhiệm, nhưng cũng thực sự là huyết mạch thuần khiết của hoàng thất, hôn nhân của hai bên càng nhiều hơn là vì cân nhắc chính trị. Lúc nguyên chủ mười tuổi, cha chết trên chiến trường, mẹ của nguyên chủ không có bao nhiêu tình cảm với người chồng này, dứt khoát đưa cô ấy về Thủ Đô Tinh một mình nuôi nấng.
Cũng vì thế, nguyên chủ mới quen được người chị họ ở Thủ Đô Tinh, đối phương tên là Phó Tình, gia đình chỉ là quý tộc bình thường, nhưng cô ta từ nhỏ đã khôn khéo thông minh, dường như trời sinh đã biết khiến cho người khác vui vẻ, cô ta từng ngày lớn lên, tính tình thân thiện, lại trổ mã lay động lòng người, nguyên chủ rất thích thân cận với cô ta.
Khi đó, mặc dù hoàng đế vẫn chưa công bố ứng cử viên là vợ của Louis, nhưng toàn bộ Đế Quốc đều biết, vì để củng cố quan hệ giữa hoàng gia và quân đội, hoàng hậu tương lai của Đế Quốc, chỉ có thể là Cổ Thu Vãn cháu gái duy nhất của Cổ nguyên soái.
Hiển nhiên, Louis cũng biết, hắn với nguyên chủ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã biết nhau, chỉ là nguyên chủ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, người chị họ mà cô ấy tín nhiệm, lại dựa vào cô ấy mà đi quyến rũ Louis.
Cũng không biết Phó Tình dùng thủ đoạn gì, lại có thể khiến Louis gặp qua muôn loại màu sắc, mà vẫn yêu cô ta đến mức không thể kiềm chế được.
Louis cực kỳ đau khổ, trên người hắn có trách nhiệm không thể chối bỏ, nhưng tình yêu đối với Phó Tình cũng khiến hắn khó mà dứt được.
Nhưng thời gian để hắn đấu tranh không nhiều, vào ngày sinh nhật hai mươi hai tuổi của hắn, hoàng đế tuyên bố với bên ngoài, Louis sẽ cưới Cổ Thu Vãn, sau này sẽ trở thành hoàng tử phi mới của Đế Quốc. Lúc ấy đầu óc Louis trống rỗng, hắn không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt, công khai tuyên bố hắn chỉ yêu Phó Tình, cũng chỉ muốn cưới Phó Tình.
Dư luận khắp nơi xôn xao, mặc dù hoàng đế cực kỳ thất vọng, nhưng ông ta thương con như mạng, cuối cùng nhượng bộ để Louis được như ý muốn, cũng vì vậy mà hoàn toàn làm mất lòng nhà họ Cổ.
Hoàng đế vốn muốn tìm cơ hội để tu bổ lại mối quan hệ với nhà họ Cổ, nhưng chưa chờ được cơ hội đến, Trùng tộc bỗng nhiên đánh lén biên giới. Louis vừa mới kết hôn bước lên chiến trường, hắn muốn chứng minh với mọi người Đế Quốc, hắn căn bản không cần dựa vào nhà họ Cổ, cũng có thể bảo vệ được lãnh thổ của Đế Quốc. Nhưng ý nghĩ này của hắn quá mức hão huyền, chiến thuật sai lầm cộng thêm lòng quân không đủ, khiến nhân loại thất bại. Chẳng những bản thân hắn bị bắt, Trùng tộc cũng một lần công phá được biên giới, đánh thẳng một mạch đến Thủ Đô Tinh, bắt giữ số lượng lớn phụ nữ hoàng thất, quý tộc và trẻ em.
Nguyên chủ là một trong những người bị bắt.
Hôn sự của Louis với Phó Tình, khiến nguyên chủ cảm thấy đồng thời bị phản bội, nhất thời ưu tư quá nặng, cả người mê man nặng nề, lúc này Trùng tộc tấn công, mẹ của cô ấy vì muốn mang cô ấy chạy trốn, nhưng trên được lại bị người Trùng tộc bắt được, mẹ cô ấy vì bảo vệ cô ấy mà phản kháng kịch liệt, cuối cùng bị giết chết.
Lần này, bị bắt đi hơn hai nghìn người, bao gồm vợ của Louis —— Hoàng tử phi của Đế Quốc, Phó Tình.
Họ đều là những người có thân phận cao quý ở Nhân tộc, nhưng trong mắt bọn người Trùng tộc lại không bằng cả heo chó. Bởi vì Trùng tộc muốn lợi dụng vợ chồng Louis làm điều kiện để trao đổi với Đế Quốc, bọn họ mới đưa Louis đi trước, dọc đường đi đối xử với Phó Tình cũng coi như lịch sự, nhưng những người còn lại không được may mắn như thế. Thân là tù binh chỉ có thể tùy ý bị lăng nhục chơi đùa, chỉ cần hơi phản kháng một chút sẽ bị hành hạ đến chết. Nếu không phải dáng vẻ của nguyên chủ tựa như sắp chết không ai muốn nhìn đến, chỉ sợ là đã mất mạng rồi.
Chờ đến khi bọn họ đến được Trùng tinh, hơn hai nghìn người chỉ còn lại một phần mười, mà nguyên chủ, hết lần này tới lần khác lại sống được.
Bởi vì tinh cảng cách Vương đô rất xa, người Trùng tộc cần phải băng qua cao nguyên Cát Xanh mới tới được thành phố Kasai, lại từ Kasai vòng qua đường khác đi đến Vương đô. Đoạn đường này rất dài, nhưng lúc này đã chết đi quá nhiều tù binh, binh lính Trùng tộc không lựa chọn nữa, cuối cùng cũng có người hướng tới nguyên chủ.
Khi người đàn ông kia kéo nguyên chủ vào rừng cây nhỏ, cô ấy cố sức giãy giụa, người đàn ông kia chắc là lâu rồi chưa gặp phải Nhân Loại còn dám phản kháng, trong lúc nhất thời không để ý bị cô ấy tát mấy cái vào mặt, hắn ta tức giận, rút con dao găm bên hông đâm vào động mạch cổ của nguyên chủ.
Không bao lâu sau, Thu Vãn liền tới.
Lúc này, cô có thể cảm nhận sâu sắc được hận thù của nguyên chủ, nguyên chủ hận Louis, hận Phó Tình, hận Trùng tộc, thậm chí, cũng hận bản thân mình, hận bản thân mình liên lụy đến mẹ, khiến bà ấy chết đi.
Nhưng chấp niệm sâu sắc nhất của nguyên chủ, lại là được trở về Thủ Đô Tinh, được nhìn thấy ánh mặt trời đỏ rực lại yên tĩnh của Đế Quốc lần nữa.
- --------
Beta: Khả Duyên
- ---------❤----------
Một nơi trống rỗng, mười điểm ánh sáng như ẩn như hiện, ba điểm lớn, bảy điểm nhỏ, giống như ngọc trai phát ra ánh sáng lờ mờ, điểm sáng dao động khắp nơi, bỗng nhiên, chúng tranh nhau tập trung lại một chỗ, dần dần ngưng tụ lại thành một hư ảnh.
Đến khi hư ảnh hình thành, ý thức của Thu Vãn cũng khôi phục lại, cô gấp gáp hỏi: "Hệ thống? Tôi còn sống à?"
"Nếu cô không chết, ban đầu sao lại gặp được tôi?"
Thu Vãn nghẹn lại: "Tôi muốn hỏi là, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi à? Có bị hồn phi phách tán không?" Dù sao trước khi cô mất đi ý thức vẫn thấy được luồng khí đen kia xông về phía cô.
"Hồn phi phách tán, chính là ý thức tiêu tan, không còn tồn tại trên đời nữa. Cô còn có thể giao lưu với tôi, tất nhiên là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Luồng khí đen kia xông về phía cô, chính là tự tìm đường chết, đã bị tôi giải quyết cả rồi."
"Vậy, Phan Ninh hắn còn sống không?"
Thu Vãn không hề biết, khi cô nhắc đến cái tên này, hồn phách đang ngưng tụ thành hư ảnh của cô hơi run lên.
"Cô tìm được hắn, ngăn cản không để cho hồn phách của hắn bị chiếm đoạt, đã coi như là hoàn thành nhiệm vụ rồi. Còn về sống chết của hắn ta, không quan trọng."
"Vậy hắn chết rồi đúng không? Thế linh hồn của hắn còn ở đây không? Hay đã đi đâu rồi?"
"... Cô không cần quan tâm."
Trong lúc nhất thời Thu Vãn vừa mờ mịt vừa mơ hồ, hệ thống lại nói: "Chỉ là, chấp niệm của Triệu Thu Vãn, cô chỉ hoàn thành được một nửa."
"Một nửa? Chẳng lẽ cô ta chê của hồi môn tôi lấy ít? Tôi đã cố gắng hết sức rồi có biết không?" Sự chú ý của Thu Vãn lập tức bị dời đi.
"Hồn lực của cô miễn cưỡng có thể đủ cho lần xuyên qua tiếp theo, chỉ là, sau khi xuyên qua sẽ khiến hồn lực của cô bị hao tổn quá độ, sẽ để lại tai họa ngầm cho cơ thể trong thế giới tiếp theo của cô, khiến thời gian cô tìm mục tiêu nhiệm vụ tiếp theo càng ít lại. Hơn nữa lần này cô bắt buộc phải khiến nguyên chủ hoàn toàn buông bỏ chấp niệm, nếu không cho dù cô hoàn thành nhiệm vụ, cũng không còn hồn lực để xuyên tiếp đâu."
"Vậy thời gian của tôi còn được bao lâu?" Thu Vãn nghi hoặc hỏi.
"Có lẽ là mấy năm, hoặc là mười mấy năm, chờ cô đến là biết."
Tiếng nói vừa dứt, hư ảnh lại từ từ tản ra thành mười điểm sáng, Thu Vãn cảm nhận được ý thức dần dần lơ lửng, cô vội hét lên: "Chờ đã, tôi còn chưa biết cốt truyện mà!"
Một tia sáng bạc bắn về phía cô.
"Cô tự xem đi!"
....................
Giữa hè.
Mặt trời lên cao ánh nắng gay gắt, thiêu cháy khắp mọi nơi, cát vàng bay đầy trời, cát bay qua sa mạc, bay qua Gobi, bay vào vùng đất vô tận màu xanh lá. Nếu đem phong cảnh như thế vẽ thành tranh, nhất định sẽ là một bức tranh —— Sa mạc mênh mông cách biệt hoàn toàn với phong cảnh núi sông, tựa như Đất Trời dùng sức mạnh vĩ đại của mình vạch một đường ranh giới ngay giữa, tước hết sự sống của một bên.
Trong khu rừng giao thoa màu xanh, một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi nằm dọc dưới tàng cây, quần áo của cô rách rưới, cả người dơ bẩn, nhìn vào rất là sa sút. Nhưng quan sát lại cẩn thận, thì sẽ phát hiện quần áo cô ấy mặc trên người đều rất đắt tiền, hơn nữa còn xuất phát từ tay các nhà thiết kế rất nổi tiếng. Chỉ là, giờ phút này sắc mặt của cô ấy phờ phạc, trên cổ bị rạch một đường lớn, máu tươi ồ ạt chảy ra, nhìn qua cực kỳ giống người chết.
Bỗng nhiên, lông mi của thiếu nữ run lên, chậm rãi mở mắt.
Thu Vãn lần nữa từ trong đau đớn tỉnh lại, cảm giác bị cắt ở cổ khiến cô cảm giác rất khó thở, cơ thể giống như bị một chiếc xe lớn cán qua, gần như không cảm giác được tứ chi còn tồn tại. Một tia nắng mặt trời xuyên qua khe hở thiêu đốt lên người cô, trong không khí dường như có thể ngửi được mùi hôi thối nhàn nhạt của bản thân. Ý thức của Thu Vãn dần dần rõ ràng, thính giác mở ra, các loại âm thành kỳ quái hỗn tạp đổ ập tới.
Tiếng của chim chóc sâu trùng, tiếng gió thổi qua lá cây, tiếng mắng chửi, tiếng trêu chọc, tiếng gào khóc...
Mà tiếng cô nghe rõ nhất, là tiếng thở hổn hển từ bên tai phải truyền tới.
Thu Vãn theo bản năng nhìn về phía tiếng kêu, nhìn thấy một người đàn ông thân hình vạm vỡ đưa lưng về phía cô, đang tàn bạo bóp cổ một bé trai. Sắc mặt bé trai kia tím lại, cặp mắt trợn lên, rõ ràng là sắp chết rồi.
Tim của cô đột nhiên khó hiểu mà đau nhói lên, tư duy chưa kịp hoạt động, theo bản năng mà đứng lên, bất chấp sự kêu gào phản kháng trong xương cốt, lảo đảo cầm một cục đá lên, tàn nhẫn đập vào cái ót của người đàn ông kia.
Một màn thế này, cho dù không bị vỡ não, thì cũng nên bể đầu chảy máu chứ?
Thế mà lại giống như trứng gà đụng phải đá vậy, cục đá kia là trứng gà, vỡ thành bốn miếng, mà đầu của người đàn ông kia lại cực kỳ cứng, bị đập như thế cũng chỉ dừng lại một lát, rồi xoay đầu lại, vừa thấy Thu Vãn, hắn cười thô bỉ mà nói: "Yo, còn sống à, còn sống thì tốt, vậy chúng ta tiếp tục nào, người đàn bà của hoàng thất nhân tộc, ông đây chơi chưa chán đâu."
Không đợi Thu Vãn tiêu hóa xong những lời này, người đàn ông kia đã ném bé trai đi, nhào về phía Thu Vãn.
Cánh tay của hắn ta giống như cái kiềm tóm lấy Thu Vãn, đang định kéo quần áo của cô, đột nhiên thân thể cứng đờ, cả khuôn mặt trở nên xanh ngắt, cả người như cây cọc gỗ ngã ầm ầm xuống đất.
"Chạy mau, chờ tôi..."
Trong ý thức, âm thanh của hệ thống chưa từng yếu ớt như thế này.
"Có, có chuyện gì vậy?"
"Hệ thống, người đàn ông kia bị gì thế? Là anh cứu tôi sao?"
"Hệ thống?"
Đáng tiếc, cho dù cô có gọi thế nào đi nữa, lần này hệ thống hoàn toàn chết máy.
Cô nhớ hệ thống đã từng nói qua quy luật hạn chế, trong lòng có dự cảm không tốt, có phải bởi vì hệ thống cứu cô nên mới bị quy luật của thế giới này cắn trả không?
Thu Vãn nhìn về phía người đàn ông kia lần nữa, nhìn một cái thì nhịn không được mà hít một hơi! Chỉ mới mấy giây ngắn ngủi, toàn bộ da trên người của người đàn ông kia đều biến thành vỏ cây, mắt mũi miệng đều dài ra như cành cây, nở thành từng trái cây màu đỏ thắm, tỏa ra mùi máu tanh nhàn nhạt.
Là hệ thống, nhất định là hệ thống làm!
Khung cảnh đáng sợ thế này khiến cho tâm thần của Thu Vãn rung động, không ngừng nói thầm mình phải tỉnh táo lại, đúng rồi, hệ thống nói cô chờ nó, có nghĩa là nó chỉ tạm thời chết máy mà thôi, hệ thống còn bảo cô mau chạy đi!
Nhưng chỗ này là chỗ nào? Cô biết chạy đi đâu đây?
Trong lúc nhất thời, những tin tức hỗn độn tràn vào trong đầu cô, thì ra thế giới này đã bước vào thời đại tinh tế!
Một nghìn năm trước, Nhân Loại lần đầu tiên có được năng lực đi vào vũ trụ, từ đây bắt đầu cuộc hành trình đi vào những vì sao mênh mông. Mấy trăm năm sau đó, Nhân Loại lại dung hợp, khoa học kỹ thuật phát triển chưa từng có, cuối cùng thành lập nên Đế Quốc nhân tộc. Bọn họ chiếm lấy từng hành tinh hoang dã, phát hiện ra một chủng tộc thông minh, đã từng đứng trên đỉnh của nền văn minh Đại Nguyên Tinh Hệ.
Nhưng vô số câu chuyện lịch sử nói cho chúng ta, lịch sử luôn phải luân hồi, thịnh cực tất suy. Bởi vì Nhân Loại có được nguồn tài nguyên của toàn bộ Đại Nguyên Tinh Hệ, dần dần lún sâu vào việc hưởng thụ, tận hưởng ca múa sắc đẹp, sau lưng bọn họ, một ít nền văn minh đầy tham vọng lặng lẽ phát triển, bên này giảm bên kia lại tăng, rốt cuộc, đại chiến tinh tế bùng nổ.
Sau đó, hòa bình trong Đại Nguyên Tinh Hệ không còn nữa. Giữa các chủng tộc thông minh luôn có ân oán không giải thích được, hôm nay ngươi xâm lược ta, ngày mai ta chiếm cứ ngươi, hôm nay ngươi và ta hợp tung, ngày mai bọn họ lại liên hoành, như thể lúc Nhân Loại còn ở Lam tinh, cục diện hỗn loạn giữa các nước lại diễn ra.
Mà trong các nền văn minh, có uy hiếp lớn nhất đối với Nhân Loại, là Trùng tộc tới từ Trùng tinh.
Trùng tộc đều là đẻ trứng, sau khi trứng nở sẽ có bề ngoài giống như Nhân Loại, chỉ là dáng người càng cường tráng, tố chất thân thể cao hơn, hơn nữa người Trùng tộc còn có được sức mạnh tinh thần, giúp bọn họ có thể phát huy được dị năng trong lúc chiến đấu. Nhưng khoa học kỹ thuật của bọn họ lại phát triển tương đối lạc hậu, vẫn chưa thể tạo thành đả kích mang tính hủy diệt nào đối với Nhân Loại. Mà Nhân Loại nếu muốn tàn sát Trùng tộc, cũng phải trả giá rất đắt. Lại thêm các nền văn minh xung quanh dòm ngó, hai bên chỉ có thể tạm thời duy trì sự hòa bình tế nhị.
Trong lúc này, nhân vật chính của thế giới này được sinh ra.
Hắn là con trai trưởng của hoàng đế, hoàng tử Louis. Lúc ra đời mây tím bao phủ cả ngày không tan đi, tựa như một quân vương đầy hứa hẹn của Nhân Loại, có thể dẫn đến dị tượng của trời đất, khiến Đế Quốc tràn đầy kỳ vọng đối với hắn. Louis dần dần lớn lên, mọi người phát hiện hắn quả thật là con trai của trời, là người dẫn dắt Nhân Loại quay trở lại đỉnh cao.
Năm Louis hai mươi hai tuổi, lấy cháu gái của Cổ nguyên soái của Đế Quốc, hai người mới cưới nhau, đã nhận được tin tức Trùng tộc đánh lén biên giới, hắn dứt khoát lựa chọn xuất chinh, cuối cùng dẫn dắt quân đội thành công ngăn được Trùng tộc, chiến thắng mà quay về. Không lâu sau đó hoàng đế thoái vị nhượng ngôi, Louis lên ngôi, trở thành đế vương trẻ tuổi nhất sau khi Nhân Loại thành lập Đế Quốc.
Hắn tại vị trăm năm, mọi mặt của nhân tộc đều phồn vinh hưng thịnh, khoa học kỹ thuật, văn hóa từng bước phát triển, mà viện nghiên cứu do hắn chỉ đạo cũng nghiên cứu thành công cơ giáp tinh tế đời thứ nhất. Louis dẫn dắt chiến đội cơ giáp của hắn, cuối cùng chinh phục được cả Đại Nguyên Tinh Hệ, đem hạt giống của nền văn minh Nhân Loại gieo đến nơi xa hơn.
Trên đấy chính là cốt truyện chủ yếu của thế giới này, mà người lần này Thu Vãn xuyên vào tên là Cổ Thu Vãn, cũng chính là cháu gái của Cổ nguyên soái, người vợ ban đầu của Louis.
Đúng vậy, ban đầu.
Chỉ cần nhìn đến tình trạng thê thảm lúc này, cô biết ngay là cô đã nhận được kịch bản giả nữa rồi.
Cha của nguyên chủ là con út của Cổ nguyên soái, mẹ là một thành viên trong hoàng thất, mặc dù không gần huyết thống với hoàng đế đương nhiệm, nhưng cũng thực sự là huyết mạch thuần khiết của hoàng thất, hôn nhân của hai bên càng nhiều hơn là vì cân nhắc chính trị. Lúc nguyên chủ mười tuổi, cha chết trên chiến trường, mẹ của nguyên chủ không có bao nhiêu tình cảm với người chồng này, dứt khoát đưa cô ấy về Thủ Đô Tinh một mình nuôi nấng.
Cũng vì thế, nguyên chủ mới quen được người chị họ ở Thủ Đô Tinh, đối phương tên là Phó Tình, gia đình chỉ là quý tộc bình thường, nhưng cô ta từ nhỏ đã khôn khéo thông minh, dường như trời sinh đã biết khiến cho người khác vui vẻ, cô ta từng ngày lớn lên, tính tình thân thiện, lại trổ mã lay động lòng người, nguyên chủ rất thích thân cận với cô ta.
Khi đó, mặc dù hoàng đế vẫn chưa công bố ứng cử viên là vợ của Louis, nhưng toàn bộ Đế Quốc đều biết, vì để củng cố quan hệ giữa hoàng gia và quân đội, hoàng hậu tương lai của Đế Quốc, chỉ có thể là Cổ Thu Vãn cháu gái duy nhất của Cổ nguyên soái.
Hiển nhiên, Louis cũng biết, hắn với nguyên chủ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã biết nhau, chỉ là nguyên chủ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, người chị họ mà cô ấy tín nhiệm, lại dựa vào cô ấy mà đi quyến rũ Louis.
Cũng không biết Phó Tình dùng thủ đoạn gì, lại có thể khiến Louis gặp qua muôn loại màu sắc, mà vẫn yêu cô ta đến mức không thể kiềm chế được.
Louis cực kỳ đau khổ, trên người hắn có trách nhiệm không thể chối bỏ, nhưng tình yêu đối với Phó Tình cũng khiến hắn khó mà dứt được.
Nhưng thời gian để hắn đấu tranh không nhiều, vào ngày sinh nhật hai mươi hai tuổi của hắn, hoàng đế tuyên bố với bên ngoài, Louis sẽ cưới Cổ Thu Vãn, sau này sẽ trở thành hoàng tử phi mới của Đế Quốc. Lúc ấy đầu óc Louis trống rỗng, hắn không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt, công khai tuyên bố hắn chỉ yêu Phó Tình, cũng chỉ muốn cưới Phó Tình.
Dư luận khắp nơi xôn xao, mặc dù hoàng đế cực kỳ thất vọng, nhưng ông ta thương con như mạng, cuối cùng nhượng bộ để Louis được như ý muốn, cũng vì vậy mà hoàn toàn làm mất lòng nhà họ Cổ.
Hoàng đế vốn muốn tìm cơ hội để tu bổ lại mối quan hệ với nhà họ Cổ, nhưng chưa chờ được cơ hội đến, Trùng tộc bỗng nhiên đánh lén biên giới. Louis vừa mới kết hôn bước lên chiến trường, hắn muốn chứng minh với mọi người Đế Quốc, hắn căn bản không cần dựa vào nhà họ Cổ, cũng có thể bảo vệ được lãnh thổ của Đế Quốc. Nhưng ý nghĩ này của hắn quá mức hão huyền, chiến thuật sai lầm cộng thêm lòng quân không đủ, khiến nhân loại thất bại. Chẳng những bản thân hắn bị bắt, Trùng tộc cũng một lần công phá được biên giới, đánh thẳng một mạch đến Thủ Đô Tinh, bắt giữ số lượng lớn phụ nữ hoàng thất, quý tộc và trẻ em.
Nguyên chủ là một trong những người bị bắt.
Hôn sự của Louis với Phó Tình, khiến nguyên chủ cảm thấy đồng thời bị phản bội, nhất thời ưu tư quá nặng, cả người mê man nặng nề, lúc này Trùng tộc tấn công, mẹ của cô ấy vì muốn mang cô ấy chạy trốn, nhưng trên được lại bị người Trùng tộc bắt được, mẹ cô ấy vì bảo vệ cô ấy mà phản kháng kịch liệt, cuối cùng bị giết chết.
Lần này, bị bắt đi hơn hai nghìn người, bao gồm vợ của Louis —— Hoàng tử phi của Đế Quốc, Phó Tình.
Họ đều là những người có thân phận cao quý ở Nhân tộc, nhưng trong mắt bọn người Trùng tộc lại không bằng cả heo chó. Bởi vì Trùng tộc muốn lợi dụng vợ chồng Louis làm điều kiện để trao đổi với Đế Quốc, bọn họ mới đưa Louis đi trước, dọc đường đi đối xử với Phó Tình cũng coi như lịch sự, nhưng những người còn lại không được may mắn như thế. Thân là tù binh chỉ có thể tùy ý bị lăng nhục chơi đùa, chỉ cần hơi phản kháng một chút sẽ bị hành hạ đến chết. Nếu không phải dáng vẻ của nguyên chủ tựa như sắp chết không ai muốn nhìn đến, chỉ sợ là đã mất mạng rồi.
Chờ đến khi bọn họ đến được Trùng tinh, hơn hai nghìn người chỉ còn lại một phần mười, mà nguyên chủ, hết lần này tới lần khác lại sống được.
Bởi vì tinh cảng cách Vương đô rất xa, người Trùng tộc cần phải băng qua cao nguyên Cát Xanh mới tới được thành phố Kasai, lại từ Kasai vòng qua đường khác đi đến Vương đô. Đoạn đường này rất dài, nhưng lúc này đã chết đi quá nhiều tù binh, binh lính Trùng tộc không lựa chọn nữa, cuối cùng cũng có người hướng tới nguyên chủ.
Khi người đàn ông kia kéo nguyên chủ vào rừng cây nhỏ, cô ấy cố sức giãy giụa, người đàn ông kia chắc là lâu rồi chưa gặp phải Nhân Loại còn dám phản kháng, trong lúc nhất thời không để ý bị cô ấy tát mấy cái vào mặt, hắn ta tức giận, rút con dao găm bên hông đâm vào động mạch cổ của nguyên chủ.
Không bao lâu sau, Thu Vãn liền tới.
Lúc này, cô có thể cảm nhận sâu sắc được hận thù của nguyên chủ, nguyên chủ hận Louis, hận Phó Tình, hận Trùng tộc, thậm chí, cũng hận bản thân mình, hận bản thân mình liên lụy đến mẹ, khiến bà ấy chết đi.
Nhưng chấp niệm sâu sắc nhất của nguyên chủ, lại là được trở về Thủ Đô Tinh, được nhìn thấy ánh mặt trời đỏ rực lại yên tĩnh của Đế Quốc lần nữa.
- --------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook