[Xuyên Nhanh] Hệ Thống Cho Tôi Kịch Bản Giả
-
Chương 16: Ngựa giống đã nói đâu? (16)
Edit: Hilary
Beta: Há Cảo + Khả Duyên
- --------- ❤----------
Phan Ninh lẳng lặng nhìn Kỳ Phong, nhìn vẻ mặt dần dần thay đổi của đối phương.
Mọi việc đều được tính toán chu đáo, trước tiên hắn an bài cho người làm ướt quần áo của huyện chủ Quảng Thành, thừa dịp nàng đi hậu viện thay quần áo, liền tìm tới một người giống nàng để tráo đổi. Đây là mưu kế tuy thô mà tốt, nhưng nếu Kỳ Phong có tâm gây rối, hơn phân nửa sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Quả nhiên, lúc bọn hắn chạy tới, Kỳ Phong đang đem huyện chủ giả bị ngất xỉu ném vào trong nước.
"Kỳ thật, bản quan chỉ cần chứng minh ngươi chính là hắc y nhân kia, không phải vậy là đủ rồi sao? Kỳ công tử võ nghệ cao cường, thừa dịp mới vừa rồi tối lửa tắt đèn, sớm đã đem y phục dạ hành thay ra rồi phi tang, cho dù bị bản quan tìm được, ngươi cũng có thể tìm mọi cách thoái thác."
Phan Ninh từ trong áo lấy ra một ống trúc, bình tĩnh nói:
"Phấn hoa thải anh không màu không vị, nhưng phi hồng trùng lại chỉ bị nó hấp dẫn, lúc này cũng không phải là mùa hoa nở, bản quan vất vả lắm mới sưu tầm được một ít, toàn bộ đều dùng ở trên người huyện chủ giả."
Sắc mặt của Kỳ Phong đột nhiên biến đổi, trong lòng biết không ổn, hắn tập kích huyện chủ giả mạo kia tất nhiên sẽ dính phải phấn hoa!
Ngay sau đó, Phan Ninh rút nút lọ ra, bên trong phát ra tiếng ong ong, chỉ thấy hơn trăm con phi hồng trùng giống như gió cát gào thét, đều hướng Kỳ Phong mà bay tới.
Quả nhiên là hắn!
Mọi người lại không hoài nghi, xung quanh biết điều mà thối lui, bên cạnh Kỳ Phong nháy mắt không còn một bóng người.
Phan Ninh trầm giọng nói: "Bắt lấy!"
Kinh vệ cùng thị vệ bá phủ nghe tiếng mà hành động, nỗ lực bao vây Kỳ Phong, không ngờ đối phương lại bỗng nhiên nở nụ cười:
"Đại nhân, ngài có thể từ những manh mối lộn xộn mà tìm ra tiểu sinh, cũng coi như có vài phần năng lực, tiểu sinh sẽ ghi nhớ."
Không sai, là hắn ra lệnh cho Đông Mai giết chết Triệu Thu Yến, lại chôn sống Liễu Tư Tư, lúc sau lại giả lên kinh, kỳ thật trên đường đi vòng vèo, âm thầm ẩn nấp ở Gia Lăng huyện, tùy thời giết chết Lâm thị.
Đương nhiên, cũng là hắn sai sử Đông Hải thiêu chết thất công chúa.
"Nhưng đáng tiếc a, đại nhân là nhân tài như vậy, nhưng mệnh lại không tốt."
"Hôm nay, chư vị có mặt tại đây, chỉ sợ đều không thể giữ được mạng!"
Tiếng nói vừa dứt, hắn bỗng nhiên nổi bạo lên, một chưởng bổ về phía trước, có kinh vệ nghênh chiến tấn công về phía hắn, cầm kiếm đâm thẳng, hắn lại lấy mũi chân điểm ở trên mũi kiếm, bay vút lên, quanh thân thoáng chốc sương đen bắt đầu khởi động, người vững vàng đứng giữa không trung.
Theo lẽ thường tình, mọi người có mặt ở đây ai cũng chỉ biết phát ngốc mà nhìn hành động của hắn, chỉ thấy luồng khí màu đen quanh người Kỳ Phong càng đậm, lại mờ mờ ảo ảo mà hóa thành một cuốn sách trước mặt hắn.
"Đó là cái gì?" Khâu thị gắt gao giữ chặt cánh tay Thu Vãn hỏi.
Thu Vãn lắc đầu, cô hoàn toàn là phát ngốc.
"Là sách thế gia."
Cô sửng sốt, lúc này hệ thống ở trong ý thức trả lời cô! Thu Vãn nội tâm kích động, hệ thống rốt cuộc cũng làm được một việc đàng hoàng, Thu Vãn vội hỏi:
"Sách thế gia? Hình như nó không phải là đồ của thế giới này đúng không?"
"Không sai, sách thế gia ở thế giới ban đầu của nó, chỉ là quyển sách để các thế gia dùng ghi lại lịch sử pháp khí của gia tộc, một khi rót máu tươi vào liền có thể đánh thức khí linh của nó, có thể tìm hiểu được cuộc đời của ba đời máu mủ. Nhưng sách thế gia không nên tồn tại trong thế giới này, quyển sách thế gia mà cô đang thấy có lẽ là trong lúc hai thế giới giao thoa ngoài ý muốn mà lưu lạc, khí linh đã bị đánh thức, nếu khí linh sinh ác niệm, hoặc là bị người tâm thuật bất chính lợi dụng, thì sức mạnh có thể khiến thiên hạ gặp tai họa"
"Khó trách, Kỳ Phong biết rõ ràng chuyện cũ của Trần Phi và Trần gia, cho nên cốt truyện của thế giới này bị rối loạn, đều do quyển sách thế gia này?"
"Có lẽ thế."
Khí đen càng ngày càng đậm, lượn lờ xung quanh quyển sách thế gia, đến cả ngọn đèn dầu cũng bị áp chế đến mức yếu ớt.
Nhìn một đám người trong viện hoảng hốt lo sợ, trong lòng Kỳ Phong cực kỳ khoái chí, nếu không phải lúc sáu tuổi nhặt được quyển sách tiên này, hắn sẽ không thể biết nguyên nhân khiến Trần gia bị diệt vốn là một âm mưu, càng sẽ không biết trên lưng của mình đang gánh lấy huyết hải thâm thù. Sách tiên nói cho hắn, chỉ cần có thể sử dụng thuật ngũ hành trong một trăm ngày giết năm người, là có thể mở ra ngũ hành sinh linh đại trận, cướp lấy long khí trong thiên địa mà phụng dưỡng cha mẹ, trở thành một thiên hạ chí tôn mới!
Hắn không có ý với ghế rồng, mười mấy năm qua cùng Mã ma ma mai danh ẩn tích, tích tụ thế lực, nghĩ mọi cách tiếp cận đối tượng báo thù, bất luận là lấy tình dụ, lợi dụ, hoặc là hy sinh thân tín để làm quân cờ ẩn, cũng chỉ mong một ngày kia có thể báo thù rửa hận cho Trần gia! Hắn cũng từng hoài nghi sách tiên có lai lịch kỳ quặc, lại có linh trí, có thể gây bất lợi cho hắn, nhưng kẻ thù của hắn ở địa vị cửu ngũ chí tôn, nếu không mượn sự trợ giúp của sách tiên, hắn còn có cơ hội sao?
Thất công chúa hãm hại chỉ là nhân, hoàng đế âm ngoan, đa nghi cùng vô tình mới hết thảy là quả.
Kỳ Phong bấm tay niệm thần chú, lần đầu tiên trước mặt người khác cởi bỏ phong ấn của sách tiên, trong lòng tính toán hiện giờ ngũ hành sinh linh đại trận chỉ thiếu một người, Quảng Thành huyện chủ còn ở trong phủ An Khang Bá, chỉ cần hắn có thể đem những người vướng bận trừ bỏ, Quảng Thành huyện chủ còn không phải mặc hắn sắp xếp sao? Về phần những người này có vô tội hay không, Kỳ Phong ánh mắt lạnh lùng, không phân biệt thị phi, ngu xuẩn cực kỳ mà khom lưng uốn gối với người ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia, bọn họ chết cũng chưa hết tội!
Theo động tác của Kỳ Phong, tất cả mọi người đều cảm thấy thân thể chợt lạnh, ngay cả hô hấp cũng chậm lại rất nhiều, chỉ thấy trong làn sương đen chậm rãi kéo ra vài sợi dây nhỏ, phân biệt là ba màu vàng kim, vàng, xanh, ngoằn ngoèo quấn lấy nhau, giống như rắn độc quấn quanh bên nhau. Mà Kỳ Phong lại cực kỳ sợ hãi:
"Sao lại chỉ có kim mộc thổ?"
Hắn đột nhiên quay đầu căm tức nhìn Đông Hải, thầm nghĩ chẳng lẽ công chúa không chết? Không thể nào! Một khi giết chết một người, hắn đều sẽ thêm vào sách tiên, nếu đối phương còn sống, sách tiên không thể nào cắn nuốt tên nàng!
Kỳ Phong nghi ngờ không thôi, lại nghe thấy âm thanh trước sau đều không gợn sóng của Phan Ninh:
"Ngươi quả nhiên là cố tình mượn ngũ hành mà giết người, không cần nghi ngờ, thất công chúa quả thật đã chết, chỉ là bà ấy không phải là chết trong lửa, mà là tự sát."
Nếu hắn đã biết được tin tức, lại có kinh vệ canh giữ ở ngoài phủ công chúa, sao có thể để thất công chúa bị thiêu chết? Hiện giờ tung ra lời đồn đại, chỉ là thủ đoạn để dẫn hung thủ ra ngoài ánh sáng mà thôi.
Khi biết được thân phận của Liễu Tư Tư, hắn liền đoán rằng hung thủ là nhi tử của Trần Phi hoặc có ẩn tình khác, mà nương của Liễu Tư Tư đúng là do thất công chúa tiến cử, rất nhiều manh mối gộp lại, hắn liền không màng miệng vết thương chưa lành, ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành, quả nhiên từ trong phủ công chúa tìm thấy Đông Hải. Khi Đông Hải biết được Đông Mai đã chết, cũng không kiên trì nữa mà đem nội tình hắn biết nói rõ ràng.
Nhưng Phan Ninh không dự đoán được, hắn có thể đúng lúc ngăn được Đông Hải, lại không thể ngăn cản thất công chúa chết, buổi tối sau khi thất công chúa nghe xong lời tự thuật của Đông Hải, ở trong Phật đường uống thuốc độc tự sát, có lẽ bà ấy ý thức được nghiệp chướng của bản thân quá nặng nề, sợ cùng Phò mã kiếp sau vô vọng; hoặc có lẽ là do nguyên nhân khác, tóm lại, hết thảy nội tình đều theo bà ấy mà chôn xuống, không còn nhìn thấy sự thật......
Thất công chúa đã chết, hắn lại chưa lấy được chứng cứ trực tiếp về hung thủ, mà Kỳ Phong là cử tử lên kinh đi thi, không thể giống người bình thường mà tùy ý bị vấn tội, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể bảo Đông Hải tương kế tựu kế, tạo nên vụ hỏa hoạn trong phật đường để mê hoặc đối phương, đánh cược hung thủ sẽ không cố kỵ mà ra tay lần nữa.
Quả nhiên, hắn đánh cược đúng rồi.
Kỳ Phong giận dữ không thôi, hắn ta biết ngũ hành sinh linh đại trận đã hoàn toàn thất bại, mắt thấy báo thù vô vọng, sự việc cũng hoàn toàn bại lộ, lại khó thoát khỏi cái chết, vì thế nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tốt tốt tốt! Một khi đã như vậy, các ngươi liền chôn cùng ta đi!"
Sương đen càng đậm, gần như che lấp hết ánh trăng.
Bỗng nhiên, mọi người nghe thấy một tiếng động chói tai, thanh âm kia kêu giống như quỷ khóc, chợt xa chợt gần, "Thơm quá...... Linh hồn thơm quá! Ăn nó! Long khí tính là cái gì, bản tiên nhất định có thể tu vi đại tiến!"
Quyển sách giữa không trung hóa thành một luồng màu đen, như mũi tên nhọn bắn về phía Phan Ninh.
Nháy mắt, Kỳ Phong phun mạnh ra một ngụm máu tươi, hắn ta cảm giác liên hệ của bản thân và sách tiên đã bị đứt rồi......
Hóa ra, sách tiên kia quả thực lợi dụng hắn ta!
Kỳ Phong trong lòng nổi lên trăm loại ý niệm, nhưng lại không có một tia hối hận, hắn cắn chặt răng, tiếp tục đối kháng với địch. Trong lúc chém giết, một đám địch nhân bị chém chết, nhưng không có sự trợ giúp của sách tiên, chiêu thức của hắn chậm dần, rốt cuộc bị kinh vệ tìm được sơ hở, một kiếm chém xuống!
Ánh sáng của kiếm trong nháy mắt chém tới, trong đầu Kỳ Phong bừng tỉnh rồi xẹt qua một dung nhan thanh lệ, thoáng chốc liền nghĩ đến lúc trước hắn giả bị thương mà trốn vào Lưu Phương Viện, nữ tử kia ánh mắt kinh hoảng lại mềm mại, giây lát lại hóa thành hình ảnh ánh mắt mơ hồ tuyệt vọng khi nhìn người mình tín nhiệm......
Đúng vậy, hắn vốn không nên hiện thân, không nên chỉ vì thấy nàng bị Triệu gia chó chết kia khó xử liền ra giải vây, không nên đơn giản là thương hại nàng, lại đem ngọc bội kia ném xuống, chôn cùng nàng.
Hắn quả thực không hối hận sao? Không, không phải, hắn chỉ hối hận, hắn hối hận vì sao lại mềm lòng!
"Xuy --" kiếm quang phát lạnh, một cánh tay bị chém xuống trên mặt đất, Kỳ Phong kêu thảm thiết không ngừng, cuối cùng kinh vệ cũng bắt được!
Cùng lúc đó, sương đen cũng đã che trời lấp đất, dũng mãnh lao về phía Phan Ninh, ngay lập tức chui vào ấn đường hắn.
Mọi người trơ mắt nhìn Phan Ninh quỳ một gối, một tay miễn cưỡng dùng kiếm chống lấy thân thể, môi tím lại, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, kinh mạch dưới da lúc ẩn lúc hiện. Hai mắt của hắn nhắm nghiền, khắp người căng cứng, trông cực kỳ thống khổ, trong lúc nhất thời giống như đang phản kháng giãy giụa, lại giống như mạnh mẽ khắc chế cái gì đó......
Thu Vãn thấy thế lo lắng không thôi, chỉ là không biết nên làm như thế nào cho phải, chợt nghe hệ thống nói:
"Tìm được rồi!"
Thanh âm lạnh băng lại lộ ra vài phần không bình tĩnh.
"Tìm được cái...... Ngươi cảm ứng được mục tiêu nhiệm vụ rồi?!"
"Là Phan Ninh, mau cứu hắn!"
Thu Vãn đã hoảng sợ: "Cứu như thế nào?"
"Hắn bị khí linh của sách thế gia ăn mòn linh hồn, hiện giờ hồn phách gần như đã bị giam cầm, ngươi cần phải lập tức phong ấn nó!"
"Tôi không biết!" Thu Vãn vội la lên.
"Vậy thì ép nó ra ngoài!" Hệ thống chạy nhanh thúc giục.
"Giết Phan Ninh, trong lúc linh hồn hắn chưa bị cắn nuốt hết, buộc hồn phách của hắn rời khỏi thân xác!"
Thu Vãn kinh hãi, cô nào có can đảm giết người?
Nhưng lại trông thấy thân hình của Phan Ninh không ổn, trên khóe miệng tràn ra máu tươi, Thu Vãn biết rõ thời gian không còn nhiều lắm, cô lấy lại bình tĩnh, nhặt một thân kiếm từ trong đống chân tay thi thể la liệt nằm trên đất, thở sâu, mạnh mẽ tiến lên!
Trong đầu của cô loạn thành một đoàn, lại kiên định mà đâm một kiếm vào trước ngực của Phan Ninh!
"A --"
Tiếng thê lương kêu gào toàn phủ An Khang Bá, tựa như muốn đem mọi linh hồn xé nát đi.
Từ trong ngực thanh niên tràn ra chất lỏng màu đen, một nguồn lực lượng mắt thường không thể thấy được lao về phía Thu Vãn, khiến cô thiếu chút nữa nắm không được chuôi kiếm, Thu Vãn cắn chặt răng, đứng vững thân thể, nắm chặt kiếm, dùng hết toàn lực.
Tiếng rít càng lúc càng lớn, giống như có ngàn vạn mũi kim đâm vào màng nhĩ, đầu của Thu Vãn đau muốn nứt ra, cô cắn đầu lưỡi tới mức chảy cả máu, cảm giác thế giới trống rỗng, chỉ biết máy móc mà nắm chặt chuôi kiếm, để mũi kiếm chọc thủng lực lượng kia, đâm thật sâu vào ngực của Phan Ninh.
Máu đen từ miệng vết thương của Phan Ninh trào ra càng ngày càng nhiều, dần dần chuyển thành màu đỏ thẫm, Thu Vãn hoảng hốt nhìn thấy cơ thể của Phan Ninh cứng đờ, người thẳng tắp mà ngã trên mặt đất. Lúc cả người hắn ngã xuống kia, tựa như cười với cô một cái, nụ cười vui mừng lại có cảm kích, còn có chút tiếc nuối, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cô từ những âm thanh chói tai mơ hồ phân biệt ra mấy chữ, cô thấy có người đang nói -- thật đáng tiếc, chưa kịp......
Cùng lúc đó, sương đen từ trong thân thể Phan Ninh xông ra, ngưng tụ thành một khuôn mặt to đầy giận dữ, giương nanh múa vuốt đánh về phía Thu Vãn, trong chớp mắt, cô bị va chạm thật mạnh, linh hồn bay lên, tiếp theo liền rơi vào bóng tối.
Mà những người còn lại, chỉ nhìn thấy khí đen cuồn cuộn nhảy vào ấn đường Thu Vãn, cô liền ngã trên mặt đất, không một tiếng động.
- - Năm An Hòa thứ hai mươi bảy, Hội Nguyên lang tàn sát mạng người, mượn tà vật mưu toan làm hại hoàng thất là một vụ án làm cả triều khiếp sợ, đây là một vụ án rắc rối phức tạp, lại có liên quan quá sâu đến vụ án năm đó của Trần Phi, Hoàng Thượng sau khi biết được nội tình, đưa ra lệnh chém đầu hung thủ Kỳ Phong để thị chúng.
Nhưng Hoàng Thượng chung quy vẫn nhớ tới tình cũ với Trần Phi, nhất thời đau lòng không chịu nổi, lại lâm bệnh nặng. Ông ta gắng gượng chống đỡ mà truy phong Trần Phi làm hậu, tìm kiếm người của dòng tộc Trần thị ban thưởng bồi thường, đồng thời, ông ta cũng giận chó đánh mèo với thất công chúa, chẳng những tịch thu tài sản của phủ công chúa, còn đoạt lại phong hào của huyện chủ Quảng Thành, đem vị huyện chủ này giam cầm trong phủ.
Đến nỗi kẻ như Đông Hải, người thiếu chút nữa xuống tay với thất công chúa, chỉ bị phán xử lưu đày cực bắc, người nhà đều mạnh khỏe. Ngày hắn bị áp giải ra khỏi hoàng thành, lại xoay người quỳ bái không ngừng với cửa thành, không ai biết, hắn chỉ là cảm tạ Phan Ninh đại nhân, cứ nghĩ tới việc đối phương đã không còn ở nhân thế, vẫn tuân thủ hứa hẹn như cũ.
Khi hắn quỳ xuống đất, trời đang tháng sáu bỗng nhiên có tuyết rơi, giống như hoa bay đầy trời.
Cùng lúc đó, Triệu Hà bị huynh trưởng nhét vào xe ngựa đưa ra khỏi kinh thành. Chỉ vì Triệu Hà từng kết hôn cùng Lâm thị, sợ hãi bị hoàng gia trả thù, cho dù Triệu Giang khuyên nhủ thế nào, ông ta vẫn như cũ sợ khó giữ được mạng nhỏ, cho nên hàng đêm luôn gặp ác mộng, cho tới đêm nào đó vào mùa hè, người cũng trở nên điên loạn.
Xe ngựa của Triệu gia càng lúc càng xa, cuốn lên bụi đất cùng khói nhẹ.
Mùa thu cùng năm, Kỳ Phong cũng mất.
- --------
Beta: Há Cảo + Khả Duyên
- --------- ❤----------
Phan Ninh lẳng lặng nhìn Kỳ Phong, nhìn vẻ mặt dần dần thay đổi của đối phương.
Mọi việc đều được tính toán chu đáo, trước tiên hắn an bài cho người làm ướt quần áo của huyện chủ Quảng Thành, thừa dịp nàng đi hậu viện thay quần áo, liền tìm tới một người giống nàng để tráo đổi. Đây là mưu kế tuy thô mà tốt, nhưng nếu Kỳ Phong có tâm gây rối, hơn phân nửa sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Quả nhiên, lúc bọn hắn chạy tới, Kỳ Phong đang đem huyện chủ giả bị ngất xỉu ném vào trong nước.
"Kỳ thật, bản quan chỉ cần chứng minh ngươi chính là hắc y nhân kia, không phải vậy là đủ rồi sao? Kỳ công tử võ nghệ cao cường, thừa dịp mới vừa rồi tối lửa tắt đèn, sớm đã đem y phục dạ hành thay ra rồi phi tang, cho dù bị bản quan tìm được, ngươi cũng có thể tìm mọi cách thoái thác."
Phan Ninh từ trong áo lấy ra một ống trúc, bình tĩnh nói:
"Phấn hoa thải anh không màu không vị, nhưng phi hồng trùng lại chỉ bị nó hấp dẫn, lúc này cũng không phải là mùa hoa nở, bản quan vất vả lắm mới sưu tầm được một ít, toàn bộ đều dùng ở trên người huyện chủ giả."
Sắc mặt của Kỳ Phong đột nhiên biến đổi, trong lòng biết không ổn, hắn tập kích huyện chủ giả mạo kia tất nhiên sẽ dính phải phấn hoa!
Ngay sau đó, Phan Ninh rút nút lọ ra, bên trong phát ra tiếng ong ong, chỉ thấy hơn trăm con phi hồng trùng giống như gió cát gào thét, đều hướng Kỳ Phong mà bay tới.
Quả nhiên là hắn!
Mọi người lại không hoài nghi, xung quanh biết điều mà thối lui, bên cạnh Kỳ Phong nháy mắt không còn một bóng người.
Phan Ninh trầm giọng nói: "Bắt lấy!"
Kinh vệ cùng thị vệ bá phủ nghe tiếng mà hành động, nỗ lực bao vây Kỳ Phong, không ngờ đối phương lại bỗng nhiên nở nụ cười:
"Đại nhân, ngài có thể từ những manh mối lộn xộn mà tìm ra tiểu sinh, cũng coi như có vài phần năng lực, tiểu sinh sẽ ghi nhớ."
Không sai, là hắn ra lệnh cho Đông Mai giết chết Triệu Thu Yến, lại chôn sống Liễu Tư Tư, lúc sau lại giả lên kinh, kỳ thật trên đường đi vòng vèo, âm thầm ẩn nấp ở Gia Lăng huyện, tùy thời giết chết Lâm thị.
Đương nhiên, cũng là hắn sai sử Đông Hải thiêu chết thất công chúa.
"Nhưng đáng tiếc a, đại nhân là nhân tài như vậy, nhưng mệnh lại không tốt."
"Hôm nay, chư vị có mặt tại đây, chỉ sợ đều không thể giữ được mạng!"
Tiếng nói vừa dứt, hắn bỗng nhiên nổi bạo lên, một chưởng bổ về phía trước, có kinh vệ nghênh chiến tấn công về phía hắn, cầm kiếm đâm thẳng, hắn lại lấy mũi chân điểm ở trên mũi kiếm, bay vút lên, quanh thân thoáng chốc sương đen bắt đầu khởi động, người vững vàng đứng giữa không trung.
Theo lẽ thường tình, mọi người có mặt ở đây ai cũng chỉ biết phát ngốc mà nhìn hành động của hắn, chỉ thấy luồng khí màu đen quanh người Kỳ Phong càng đậm, lại mờ mờ ảo ảo mà hóa thành một cuốn sách trước mặt hắn.
"Đó là cái gì?" Khâu thị gắt gao giữ chặt cánh tay Thu Vãn hỏi.
Thu Vãn lắc đầu, cô hoàn toàn là phát ngốc.
"Là sách thế gia."
Cô sửng sốt, lúc này hệ thống ở trong ý thức trả lời cô! Thu Vãn nội tâm kích động, hệ thống rốt cuộc cũng làm được một việc đàng hoàng, Thu Vãn vội hỏi:
"Sách thế gia? Hình như nó không phải là đồ của thế giới này đúng không?"
"Không sai, sách thế gia ở thế giới ban đầu của nó, chỉ là quyển sách để các thế gia dùng ghi lại lịch sử pháp khí của gia tộc, một khi rót máu tươi vào liền có thể đánh thức khí linh của nó, có thể tìm hiểu được cuộc đời của ba đời máu mủ. Nhưng sách thế gia không nên tồn tại trong thế giới này, quyển sách thế gia mà cô đang thấy có lẽ là trong lúc hai thế giới giao thoa ngoài ý muốn mà lưu lạc, khí linh đã bị đánh thức, nếu khí linh sinh ác niệm, hoặc là bị người tâm thuật bất chính lợi dụng, thì sức mạnh có thể khiến thiên hạ gặp tai họa"
"Khó trách, Kỳ Phong biết rõ ràng chuyện cũ của Trần Phi và Trần gia, cho nên cốt truyện của thế giới này bị rối loạn, đều do quyển sách thế gia này?"
"Có lẽ thế."
Khí đen càng ngày càng đậm, lượn lờ xung quanh quyển sách thế gia, đến cả ngọn đèn dầu cũng bị áp chế đến mức yếu ớt.
Nhìn một đám người trong viện hoảng hốt lo sợ, trong lòng Kỳ Phong cực kỳ khoái chí, nếu không phải lúc sáu tuổi nhặt được quyển sách tiên này, hắn sẽ không thể biết nguyên nhân khiến Trần gia bị diệt vốn là một âm mưu, càng sẽ không biết trên lưng của mình đang gánh lấy huyết hải thâm thù. Sách tiên nói cho hắn, chỉ cần có thể sử dụng thuật ngũ hành trong một trăm ngày giết năm người, là có thể mở ra ngũ hành sinh linh đại trận, cướp lấy long khí trong thiên địa mà phụng dưỡng cha mẹ, trở thành một thiên hạ chí tôn mới!
Hắn không có ý với ghế rồng, mười mấy năm qua cùng Mã ma ma mai danh ẩn tích, tích tụ thế lực, nghĩ mọi cách tiếp cận đối tượng báo thù, bất luận là lấy tình dụ, lợi dụ, hoặc là hy sinh thân tín để làm quân cờ ẩn, cũng chỉ mong một ngày kia có thể báo thù rửa hận cho Trần gia! Hắn cũng từng hoài nghi sách tiên có lai lịch kỳ quặc, lại có linh trí, có thể gây bất lợi cho hắn, nhưng kẻ thù của hắn ở địa vị cửu ngũ chí tôn, nếu không mượn sự trợ giúp của sách tiên, hắn còn có cơ hội sao?
Thất công chúa hãm hại chỉ là nhân, hoàng đế âm ngoan, đa nghi cùng vô tình mới hết thảy là quả.
Kỳ Phong bấm tay niệm thần chú, lần đầu tiên trước mặt người khác cởi bỏ phong ấn của sách tiên, trong lòng tính toán hiện giờ ngũ hành sinh linh đại trận chỉ thiếu một người, Quảng Thành huyện chủ còn ở trong phủ An Khang Bá, chỉ cần hắn có thể đem những người vướng bận trừ bỏ, Quảng Thành huyện chủ còn không phải mặc hắn sắp xếp sao? Về phần những người này có vô tội hay không, Kỳ Phong ánh mắt lạnh lùng, không phân biệt thị phi, ngu xuẩn cực kỳ mà khom lưng uốn gối với người ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia, bọn họ chết cũng chưa hết tội!
Theo động tác của Kỳ Phong, tất cả mọi người đều cảm thấy thân thể chợt lạnh, ngay cả hô hấp cũng chậm lại rất nhiều, chỉ thấy trong làn sương đen chậm rãi kéo ra vài sợi dây nhỏ, phân biệt là ba màu vàng kim, vàng, xanh, ngoằn ngoèo quấn lấy nhau, giống như rắn độc quấn quanh bên nhau. Mà Kỳ Phong lại cực kỳ sợ hãi:
"Sao lại chỉ có kim mộc thổ?"
Hắn đột nhiên quay đầu căm tức nhìn Đông Hải, thầm nghĩ chẳng lẽ công chúa không chết? Không thể nào! Một khi giết chết một người, hắn đều sẽ thêm vào sách tiên, nếu đối phương còn sống, sách tiên không thể nào cắn nuốt tên nàng!
Kỳ Phong nghi ngờ không thôi, lại nghe thấy âm thanh trước sau đều không gợn sóng của Phan Ninh:
"Ngươi quả nhiên là cố tình mượn ngũ hành mà giết người, không cần nghi ngờ, thất công chúa quả thật đã chết, chỉ là bà ấy không phải là chết trong lửa, mà là tự sát."
Nếu hắn đã biết được tin tức, lại có kinh vệ canh giữ ở ngoài phủ công chúa, sao có thể để thất công chúa bị thiêu chết? Hiện giờ tung ra lời đồn đại, chỉ là thủ đoạn để dẫn hung thủ ra ngoài ánh sáng mà thôi.
Khi biết được thân phận của Liễu Tư Tư, hắn liền đoán rằng hung thủ là nhi tử của Trần Phi hoặc có ẩn tình khác, mà nương của Liễu Tư Tư đúng là do thất công chúa tiến cử, rất nhiều manh mối gộp lại, hắn liền không màng miệng vết thương chưa lành, ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành, quả nhiên từ trong phủ công chúa tìm thấy Đông Hải. Khi Đông Hải biết được Đông Mai đã chết, cũng không kiên trì nữa mà đem nội tình hắn biết nói rõ ràng.
Nhưng Phan Ninh không dự đoán được, hắn có thể đúng lúc ngăn được Đông Hải, lại không thể ngăn cản thất công chúa chết, buổi tối sau khi thất công chúa nghe xong lời tự thuật của Đông Hải, ở trong Phật đường uống thuốc độc tự sát, có lẽ bà ấy ý thức được nghiệp chướng của bản thân quá nặng nề, sợ cùng Phò mã kiếp sau vô vọng; hoặc có lẽ là do nguyên nhân khác, tóm lại, hết thảy nội tình đều theo bà ấy mà chôn xuống, không còn nhìn thấy sự thật......
Thất công chúa đã chết, hắn lại chưa lấy được chứng cứ trực tiếp về hung thủ, mà Kỳ Phong là cử tử lên kinh đi thi, không thể giống người bình thường mà tùy ý bị vấn tội, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể bảo Đông Hải tương kế tựu kế, tạo nên vụ hỏa hoạn trong phật đường để mê hoặc đối phương, đánh cược hung thủ sẽ không cố kỵ mà ra tay lần nữa.
Quả nhiên, hắn đánh cược đúng rồi.
Kỳ Phong giận dữ không thôi, hắn ta biết ngũ hành sinh linh đại trận đã hoàn toàn thất bại, mắt thấy báo thù vô vọng, sự việc cũng hoàn toàn bại lộ, lại khó thoát khỏi cái chết, vì thế nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tốt tốt tốt! Một khi đã như vậy, các ngươi liền chôn cùng ta đi!"
Sương đen càng đậm, gần như che lấp hết ánh trăng.
Bỗng nhiên, mọi người nghe thấy một tiếng động chói tai, thanh âm kia kêu giống như quỷ khóc, chợt xa chợt gần, "Thơm quá...... Linh hồn thơm quá! Ăn nó! Long khí tính là cái gì, bản tiên nhất định có thể tu vi đại tiến!"
Quyển sách giữa không trung hóa thành một luồng màu đen, như mũi tên nhọn bắn về phía Phan Ninh.
Nháy mắt, Kỳ Phong phun mạnh ra một ngụm máu tươi, hắn ta cảm giác liên hệ của bản thân và sách tiên đã bị đứt rồi......
Hóa ra, sách tiên kia quả thực lợi dụng hắn ta!
Kỳ Phong trong lòng nổi lên trăm loại ý niệm, nhưng lại không có một tia hối hận, hắn cắn chặt răng, tiếp tục đối kháng với địch. Trong lúc chém giết, một đám địch nhân bị chém chết, nhưng không có sự trợ giúp của sách tiên, chiêu thức của hắn chậm dần, rốt cuộc bị kinh vệ tìm được sơ hở, một kiếm chém xuống!
Ánh sáng của kiếm trong nháy mắt chém tới, trong đầu Kỳ Phong bừng tỉnh rồi xẹt qua một dung nhan thanh lệ, thoáng chốc liền nghĩ đến lúc trước hắn giả bị thương mà trốn vào Lưu Phương Viện, nữ tử kia ánh mắt kinh hoảng lại mềm mại, giây lát lại hóa thành hình ảnh ánh mắt mơ hồ tuyệt vọng khi nhìn người mình tín nhiệm......
Đúng vậy, hắn vốn không nên hiện thân, không nên chỉ vì thấy nàng bị Triệu gia chó chết kia khó xử liền ra giải vây, không nên đơn giản là thương hại nàng, lại đem ngọc bội kia ném xuống, chôn cùng nàng.
Hắn quả thực không hối hận sao? Không, không phải, hắn chỉ hối hận, hắn hối hận vì sao lại mềm lòng!
"Xuy --" kiếm quang phát lạnh, một cánh tay bị chém xuống trên mặt đất, Kỳ Phong kêu thảm thiết không ngừng, cuối cùng kinh vệ cũng bắt được!
Cùng lúc đó, sương đen cũng đã che trời lấp đất, dũng mãnh lao về phía Phan Ninh, ngay lập tức chui vào ấn đường hắn.
Mọi người trơ mắt nhìn Phan Ninh quỳ một gối, một tay miễn cưỡng dùng kiếm chống lấy thân thể, môi tím lại, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, kinh mạch dưới da lúc ẩn lúc hiện. Hai mắt của hắn nhắm nghiền, khắp người căng cứng, trông cực kỳ thống khổ, trong lúc nhất thời giống như đang phản kháng giãy giụa, lại giống như mạnh mẽ khắc chế cái gì đó......
Thu Vãn thấy thế lo lắng không thôi, chỉ là không biết nên làm như thế nào cho phải, chợt nghe hệ thống nói:
"Tìm được rồi!"
Thanh âm lạnh băng lại lộ ra vài phần không bình tĩnh.
"Tìm được cái...... Ngươi cảm ứng được mục tiêu nhiệm vụ rồi?!"
"Là Phan Ninh, mau cứu hắn!"
Thu Vãn đã hoảng sợ: "Cứu như thế nào?"
"Hắn bị khí linh của sách thế gia ăn mòn linh hồn, hiện giờ hồn phách gần như đã bị giam cầm, ngươi cần phải lập tức phong ấn nó!"
"Tôi không biết!" Thu Vãn vội la lên.
"Vậy thì ép nó ra ngoài!" Hệ thống chạy nhanh thúc giục.
"Giết Phan Ninh, trong lúc linh hồn hắn chưa bị cắn nuốt hết, buộc hồn phách của hắn rời khỏi thân xác!"
Thu Vãn kinh hãi, cô nào có can đảm giết người?
Nhưng lại trông thấy thân hình của Phan Ninh không ổn, trên khóe miệng tràn ra máu tươi, Thu Vãn biết rõ thời gian không còn nhiều lắm, cô lấy lại bình tĩnh, nhặt một thân kiếm từ trong đống chân tay thi thể la liệt nằm trên đất, thở sâu, mạnh mẽ tiến lên!
Trong đầu của cô loạn thành một đoàn, lại kiên định mà đâm một kiếm vào trước ngực của Phan Ninh!
"A --"
Tiếng thê lương kêu gào toàn phủ An Khang Bá, tựa như muốn đem mọi linh hồn xé nát đi.
Từ trong ngực thanh niên tràn ra chất lỏng màu đen, một nguồn lực lượng mắt thường không thể thấy được lao về phía Thu Vãn, khiến cô thiếu chút nữa nắm không được chuôi kiếm, Thu Vãn cắn chặt răng, đứng vững thân thể, nắm chặt kiếm, dùng hết toàn lực.
Tiếng rít càng lúc càng lớn, giống như có ngàn vạn mũi kim đâm vào màng nhĩ, đầu của Thu Vãn đau muốn nứt ra, cô cắn đầu lưỡi tới mức chảy cả máu, cảm giác thế giới trống rỗng, chỉ biết máy móc mà nắm chặt chuôi kiếm, để mũi kiếm chọc thủng lực lượng kia, đâm thật sâu vào ngực của Phan Ninh.
Máu đen từ miệng vết thương của Phan Ninh trào ra càng ngày càng nhiều, dần dần chuyển thành màu đỏ thẫm, Thu Vãn hoảng hốt nhìn thấy cơ thể của Phan Ninh cứng đờ, người thẳng tắp mà ngã trên mặt đất. Lúc cả người hắn ngã xuống kia, tựa như cười với cô một cái, nụ cười vui mừng lại có cảm kích, còn có chút tiếc nuối, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cô từ những âm thanh chói tai mơ hồ phân biệt ra mấy chữ, cô thấy có người đang nói -- thật đáng tiếc, chưa kịp......
Cùng lúc đó, sương đen từ trong thân thể Phan Ninh xông ra, ngưng tụ thành một khuôn mặt to đầy giận dữ, giương nanh múa vuốt đánh về phía Thu Vãn, trong chớp mắt, cô bị va chạm thật mạnh, linh hồn bay lên, tiếp theo liền rơi vào bóng tối.
Mà những người còn lại, chỉ nhìn thấy khí đen cuồn cuộn nhảy vào ấn đường Thu Vãn, cô liền ngã trên mặt đất, không một tiếng động.
- - Năm An Hòa thứ hai mươi bảy, Hội Nguyên lang tàn sát mạng người, mượn tà vật mưu toan làm hại hoàng thất là một vụ án làm cả triều khiếp sợ, đây là một vụ án rắc rối phức tạp, lại có liên quan quá sâu đến vụ án năm đó của Trần Phi, Hoàng Thượng sau khi biết được nội tình, đưa ra lệnh chém đầu hung thủ Kỳ Phong để thị chúng.
Nhưng Hoàng Thượng chung quy vẫn nhớ tới tình cũ với Trần Phi, nhất thời đau lòng không chịu nổi, lại lâm bệnh nặng. Ông ta gắng gượng chống đỡ mà truy phong Trần Phi làm hậu, tìm kiếm người của dòng tộc Trần thị ban thưởng bồi thường, đồng thời, ông ta cũng giận chó đánh mèo với thất công chúa, chẳng những tịch thu tài sản của phủ công chúa, còn đoạt lại phong hào của huyện chủ Quảng Thành, đem vị huyện chủ này giam cầm trong phủ.
Đến nỗi kẻ như Đông Hải, người thiếu chút nữa xuống tay với thất công chúa, chỉ bị phán xử lưu đày cực bắc, người nhà đều mạnh khỏe. Ngày hắn bị áp giải ra khỏi hoàng thành, lại xoay người quỳ bái không ngừng với cửa thành, không ai biết, hắn chỉ là cảm tạ Phan Ninh đại nhân, cứ nghĩ tới việc đối phương đã không còn ở nhân thế, vẫn tuân thủ hứa hẹn như cũ.
Khi hắn quỳ xuống đất, trời đang tháng sáu bỗng nhiên có tuyết rơi, giống như hoa bay đầy trời.
Cùng lúc đó, Triệu Hà bị huynh trưởng nhét vào xe ngựa đưa ra khỏi kinh thành. Chỉ vì Triệu Hà từng kết hôn cùng Lâm thị, sợ hãi bị hoàng gia trả thù, cho dù Triệu Giang khuyên nhủ thế nào, ông ta vẫn như cũ sợ khó giữ được mạng nhỏ, cho nên hàng đêm luôn gặp ác mộng, cho tới đêm nào đó vào mùa hè, người cũng trở nên điên loạn.
Xe ngựa của Triệu gia càng lúc càng xa, cuốn lên bụi đất cùng khói nhẹ.
Mùa thu cùng năm, Kỳ Phong cũng mất.
- --------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook