“Ta! ! ta! ! ”

Đối mặt với sự ép hỏi của Dư Khôn, Trương Mậu Tài nói không ra lời, nghẹn hơn nửa ngày mới nói, "Dư thị vệ, ta không phải cố ý, vị kia nhà ta chỉ là bài trí, lúc trước là nhà nàng ta ép buộc ta ở rể, bằng không sẽ bức tử lão nương ta.

Ngươi nghĩ xem, ta một người đọc sách, làm sao có thể nguyện ý ở rể chứ?”

Dư Khôn hừ lạnh một tiếng, trước khi hắn đến, Quận Thủ đại nhân đã sớm phân phó qua, danh tiết tiểu thư bị hủy hoại, nếu Trương Mậu Tài không hưu thê, cũng phải nghĩ biện pháp để hắn hưu thê, bằng không tiểu thư về sau chỉ có thể cạo đầu làm ni cô.


Có điều lão gia cũng nói, nếu Trương Mậu Tài thật sự không chịu, hôn sự này liền thôi.

Kết quả cuối cùng như thế nào, còn phải đợi hắn đi theo Trương Mậu Tài đến trấn Lâm Thủy tìm hiểu mới có thể quyết định.


"Tốt nhất là giống như ngươi nói, bằng không đại nhân sẽ cho ngươi biết mặt!”

Dư Khôn dẫn Trương Mậu Tài lên ngựa, tăng nhanh tốc độ chạy tới trấn Lâm Thủy.




Diệp Hoan ngủ không yên, sáng nay đã dậy thật sớm.


Mới vừa mở cửa đã gặp phải Tiền Trạch Nguyên ngáp ngắn ngáp dài đi ngang qua.


“Tiền đại ca, ngươi cả đêm không ngủ sao?" Vành mắt hắn thâm nặng như gấu trúc.


“Đừng nói nữa, hôm qua đuổi theo tiểu tặc cả đêm, còn để hắn chạy mất.


" Tiền Trạch Nguyên vỗ miệng, mệt đến mức mí mắt không mở ra được, "Ta không nói với ngươi nữa, phải về nhà ngủ bù trước.



Đi được hai bước hắn lại vòng về, "Gần đây ban đêm ngươi cẩn thận một chút, tiểu tặc kia chuyên trộm nhà nào không có nam nhân.



Lời này của hắn là trực tiếp bỏ qua Trương Hữu Tài.


Diệp Hoan đáp một tiếng, ghi nhớ lời này của Tiền Trạch Nguyên.


Phòng ngủ của Diệp Hoan có một phòng tối, bên trong để tiền và rượu ngon mấy chục năm của Diệp gia.


Đêm hôm đó, Diệp Hoan liền ngủ trong phòng tối.


Một là chống trộm, hai là chống Trương Hữu Tài.


Sàn nhà trong phòng tối tương đối cứng, Diệp Hoan ngủ cũng không thoải mái.


Lăn qua lộn lại vài lần, đột nhiên nghe được bên ngoài hành lang có tiếng bước chân rất nhỏ, nàng lập tức ngồi dậy.


Trên hành lang ngoài phòng, Trương Hữu Tài tìm chút mê dược, phải thừa dịp đêm nay làm xong việc.



Nghĩ đến lập tức có thể cùng Diệp Hoan thân mật, hắn hít sâu mấy hơi, nham nhở chọc tờ giấy ở cửa, thổi mê dược vào trong phòng.


Lão nhân bán mê dược nói, chỉ cần ở trong mê dược một khắc thì cho dù là trâu cũng có thể bất tỉnh.


Chờ Diệp Hoan bị mê hoặc, còn không phải mặc hắn chơi sao.


Trương Hữu Tài càng nghĩ càng hưng phấn, có chút chờ mong nhìn vào khe cửa, nhưng trong phòng một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy.


Diệp Hoan đã sớm đề phòng chiêu này của Trương Hữu Tài.


Cũng may phòng tối có cửa khác đi ra ngoài, Diệp Hoan vòng về hành lang, nhìn Trương Hữu Tài cách đó không xa, chờ đợi hắn đi vào phòng.


Trương Hữu Tài tính toán thời gian, cẩn thận gõ cửa, nghe bên trong không có động tĩnh mới chà tay đẩy cửa vào.


Nhưng cửa vừa bị đẩy ra, bên trên liền đập xuống một cái thùng gỗ, trong thùng gỗ còn đặt mấy hòn đá lớn nhỏ, rơi xuống ngay giữa đầu Trương Hữu Tài.


Đá văng đầy đất.


“Ai u!”

Trương Hữu Tài đau đến hô to.


Mà lúc này, Diệp Hoan từ phía sau vọt tới, giơ gậy gỗ hung hăng đánh về phía Trương Hữu Tài.


Trương Hữu Tài hô to hơn nữa.


Nhưng hắn mới vừa bị thùng gỗ đập vỡ đầu, đầu óc hỗn loạn, căn bản không dậy nổi, chỉ có thể bò về phía trước, vừa khóc vừa la, "Đừng đánh, là ta! Ta là đại ca của ngươi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương